Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

72 443

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

5 24

Volume 1 - Chapter 25: Nó là hẹn hò!?

Khi tôi thay đồ sau ca làm trong căn phòng nhỏ phía sau cửa hàng tiện lợi, đầu óc tôi chỉ quanh quẩn một suy nghĩ:

Tại sao lại là hôm nay chứ?

Tôi đã bỏ lỡ gần như toàn bộ buổi stream kéo dài nhiều ngày của Mayu, anime thì chưa xem tập nào mới, còn đống clip vtuber thì chồng chất như núi – tôi sẽ phải cày bù bao nhiêu cho đủ đây?

Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà!

Mục tiêu của tôi là theo đuổi các nàng 2D đáng yêu, vậy mà hiệu suất tiêu thụ các nội dung liên quan đang ở mức thấp kỷ lục.

Giờ đến cả Mayu tôi cũng không xem được nữa, tôi cảm thấy như thể mình đã phản bội anh em otaku, bỏ họ lại phía sau để lao ra thế giới thực ngoài kia.

Như một tên normie chính hiệu.

Mặc dù vậy, tôi vẫn có một buổi hẹn với Sakura. Phải nói thật là trong số tất cả những người tôi đã trò chuyện dạo gần đây, cô ấy không phải người mà tôi nghĩ mình sẽ đi hẹn hò cùng.

Không phải là tôi nghĩ sẽ hẹn hò với ai trong số họ đâu, đừng hiểu lầm!

Tôi cài xong chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi đen, vừa chỉnh lại quần jeans cho gọn gàng.

Vâng, tôi mặc áo sơ mi để đi hẹn hò đấy.

Dù có không muốn đi lắm, nhưng đây là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi – không thể qua loa được.

Tôi bước ra khỏi cửa hàng, nhìn lại địa chỉ mà Sakura nhắn cho tôi lần nữa.

Nơi cô ấy chọn là một nhà hàng mà tôi cho là khá sang trọng. Với tôi, sang trọng nghĩa là nơi không có thực đơn mang đi. Kiểu nhà hàng mà một tên hikikomori như tôi sẽ chẳng bao giờ bước vào, vì phải ăn chung với người lạ mà không có cửa để ôm đồ chạy trốn.

Ít ra, trong tình huống này, Sakura sẽ không thể dập máy giữa chừng khi tôi đang cần thêm thông tin. Cô ấy quăng cho tôi một cú sốc – thật ra là hai cú – rồi cứ thế biến mất.

Tôi đã quá mệt để suy nghĩ nhiều về cuộc gọi đó, và có lẽ thế lại hay. Như Chika từng nói, tôi có tài suy diễn linh tinh trong cái đầu nhỏ bé này lắm.

Tự giữ mình bận rộn là cách tốt nhất để tránh mấy chuyện đó.

Không khí bên ngoài se lạnh, mỗi bước đi tôi lại càng hối hận vì đã không mang áo khoác theo – tôi đang rủa cái quyết định muốn trông bảnh bao hôm nay.

Càng đến gần nhà hàng, ngực tôi lại càng tức nặng – phần thì vì cái lạnh, phần thì… ừm, tôi đang đi hẹn hò.

Lại còn là buổi hẹn tối với một cô gái dễ thương nữa – dù không phải theo kiểu mà tôi từng nghĩ đến.

Liệu Sakura có điều gì muốn nói với tôi không? Nếu có, sao cô ấy không nói luôn qua điện thoại?

Tôi chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất – có thể cô ấy có tình cảm với tôi, và nếu vậy thì… tôi phải tìm cách từ chối thật khéo.

Bởi vì tôi chỉ có ánh mắt cho một người.

Mayu.

Còn ai vào đây nữa?

Nhà hàng đã hiện ra trước mắt. Logo tối giản phát sáng mờ ảo trong đêm tối. Càng tiến gần, tôi càng nhận rõ những bức tường bên ngoài hầu như toàn bằng kính – khiến thực khách bên trong như đang bị trưng bày vậy.

Giờ thì tôi nhớ tại sao tôi không bao giờ bước chân vào mấy chỗ thế này.

Sao lại phải trả tiền để bị người ta nhìn chằm chằm cơ chứ?

Tôi thà trả tiền để không bị thấy còn hơn.

Ánh sáng mỗi lúc một rực rỡ, đến khi chỉ còn vài bước nữa là tới cửa, nó chói lòa đến mức khiến tôi phải nheo mắt.

Khi mắt tôi đã quen dần, tôi thấy có một cô gái đang đứng trước cửa nhà hàng.

Tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức.

Mái tóc của cô ấy có phần highlight nổi bật – nhưng không phải là màu vàng tôi mong đợi.

Là hồng.

Koi đang làm gì ở đây vậy?

Tôi không nhớ Sakura nói gì về việc có người thứ ba đi cùng – thực ra, tôi chắc chắn là cô ấy không nói, vì nếu biết trước thì tôi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi.

Một buổi tụ họp bạn bè thì tôi còn xử lý được.

Koi chưa nhận ra tôi, mắt vẫn dán vào điện thoại, dựa lưng vào tấm kính lớn của nhà hàng.

Dù vẫn mặc chiếc quần jeans rách quen thuộc, đôi bốt cao gót và chiếc áo blouse điệu đà của cô ấy lại cho thấy đây không phải là buổi gặp mặt bạn bè thông thường.

Liệu cô ấy cũng đang đến… để hẹn hò?

Nếu tôi đi hẹn hò với Sakura, còn Koi thì đang đợi ai đó cho buổi hẹn của cô ấy, thì tình huống này đúng là…

Tôi thấy lòng mình trĩu nặng khi nghĩ đến viễn cảnh Koi đi hẹn hò với người khác, một cảm giác khó chịu lan khắp người mà tôi không biết phải diễn tả sao cho đúng.

Có lẽ đó là lý do cô ấy không liên lạc với tôi dạo gần đây…

“Cậu trông ổn đấy.”

Tôi lục tung đầu để tìm ra một câu mở lời bình thường nhất có thể. Ít nhất câu này cũng ngụ ý rằng cô ấy ăn mặc đẹp và cho cô ấy cơ hội để giải thích.

“Ồ, cảm—”

Koi ngẩng lên khỏi màn hình, ánh mắt mở to như thể vừa gặp phải ma.

“Cậu làm gì ở đây vậy?”

Hoặc, bạn biết đấy, cô ấy có thể không đi theo nhịp trò chuyện gì hết mà cắt thẳng vào vấn đề luôn.

Câu tôi vừa nói lúc nãy đúng là vô dụng thật.

“T-Tôi đi hẹn hò… kiểu vậy?”

Cả tâm trí tôi đều gào thét đòi được nói dối, nhưng không hiểu sao miệng tôi lại thốt ra đúng sự thật, dù tôi có thể chọn cách nói khác đi để cô ấy không hiểu lầm.

Vâng, là hẹn hò… nhưng tôi không muốn để Koi nghĩ vậy.

Tại sao hả?

Tôi cũng không rõ… chỉ là không muốn.

“Ồ.”

Koi đẩy một lọn tóc lòa xòa ra sau tai, mắt nhìn xuống đất – ánh buồn hiện rõ trên gương mặt. Dù không biểu lộ gì rõ ràng, nhưng tôi vẫn nhận ra.

Cô ấy thất vọng.

Koi thực sự thất vọng khi biết tôi đi hẹn hò sao?

Tôi cố xua đi bầu không khí u ám giữa hai người.

“Còn cậu?”

Koi ngẩng lên, nở một nụ cười gượng gạo. Miệng cười, nhưng đôi mắt thì vẫn lặng lẽ, không chút cảm xúc.

“Tớ đến gặp Sakura.”

Tôi chưa kịp nghĩ gì thì miệng đã nhanh hơn não.

“Tớ cũng vậy.”

Ánh mắt Koi mở lớn trong chốc lát, rồi gương mặt cô ấy chợt chuyển sang một biểu cảm đáng sợ – cô nghiến răng, mắt lóe lên ánh lửa.

“Tớ xin hỏi lại. Cậu vừa nói gì cơ?”