Người phục vụ, trong bộ vest đuôi tôm kiểu phương Tây cực kỳ trang trọng, dẫn Koi và tôi đến bàn mà chúng tôi đã đặt trước.
À không, phải nói là Sakura đã đặt trước.
Tôi chỉ từng thấy người ăn mặc thế này trong mấy bộ anime lấy bối cảnh thời Victoria với các quản gia kiểu mẫu; kết hợp với nhà hàng mang phong cách maid cafe khá chân thực này, tôi đoán nơi này đang hoạt động theo một chủ đề nhất định nào đó.
Bộ đồ của người phục vụ rất hợp với vẻ sang trọng của nhà hàng, dù chỗ này không hẳn là một quán chủ đề như lần trước. Ánh đèn vàng ấm hắt xuống những bộ bàn ghế với thiết kế góc cạnh – nơi những người ăn vận còn lộng lẫy hơn cả chúng tôi đang ngồi.
Dù có mặc áo sơ mi chỉnh tề, tôi vẫn cảm thấy bản thân hoàn toàn không phù hợp với không khí ở đây, và có cảm giác như mọi người đều nhận ra điều đó.
Họ không biết tôi chỉ là một tên otaku sống khép kín, đang làm việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng không hiểu sao trong lòng tôi cứ khẳng định rằng họ biết rõ điều đó rồi.
Cảm thấy không ổn, tôi quay sang Koi để tìm chút động viên tinh thần, nhưng lại thấy khác hẳn với dáng vẻ tự tin lúc nãy – cô ấy đang cúi đầu, toàn thân run lẩy bẩy.
Ánh mắt cô ấy dán xuống sàn, vô hồn và trống rỗng, miệng thì lẩm bẩm gì đó nghe như đang niệm chú đen tối.
Chúng tôi đúng là hai kẻ hướng nội tuyệt vọng!
Suy nghĩ ấy khiến tôi bớt căng thẳng hơn, có chút đồng cảm kỳ lạ lan tỏa khi chúng tôi tiếp tục đi sâu vào nhà hàng.
Chỗ này rộng hơn tôi nghĩ, và bàn của chúng tôi dường như nằm tuốt trong góc sâu nhất của quán.
Có thể đây là chỗ trống duy nhất còn lại, nhưng tôi muốn tin rằng Sakura đã chọn bàn này vì nghĩ rằng Koi và tôi sẽ thấy thoải mái hơn – tránh xa đám đông và cửa sổ.
Dù tâm trạng có phần ổn định hơn, tôi vẫn muốn làm gì đó để giúp Koi. Tình huống hiện tại không đủ thân mật để tôi vòng tay ôm cô ấy như trước đây, dù đó là chuyện chúng tôi từng làm.
Nắm tay thì sao?
Hơi quá mức chăng? Não tôi liên tục cảnh báo về khả năng bị từ chối ê chề.
Cuối cùng, tôi chỉ nhẹ nhàng chạm nhẹ vào tay cô ấy – tôi cũng chẳng rõ ý đồ là gì, chỉ mong có thể giúp cô ấy thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Ngay lập tức, tiếng lẩm bẩm dừng lại như thể cả nhà hàng im bặt.
Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch át hết mọi âm thanh xung quanh – ít nhất là với bản thân tôi thì vậy.
Koi quay đầu lại với một tốc độ và góc độ đáng sợ, cứ như bước ra từ phim kinh dị, đôi mắt trống rỗng khóa chặt lấy tôi – ánh nhìn chất vấn về cú chạm tay kia.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo – cũng không biết vì sao tôi lại chạm tay cô ấy nữa.
Có lẽ tôi trông hơi… creepy. Nhưng tôi hy vọng rằng nếu tôi tỏ ra thoải mái, thì cô ấy cũng sẽ bớt căng thẳng phần nào.
Dù sao thì cô ấy cũng biết rõ tôi là kẻ tuyệt vọng hơn mà.
“Thưa quý ông và quý cô, bàn của hai người ở đây ạ.”
Cẩn thận đấy Koi, ở đây còn có người nói mấy câu kịch tính như cô nữa đấy!
Người phục vụ đưa tay chỉ về phía bàn nằm sâu nhất trong nhà hàng, tách biệt khỏi lối vào.
Tôi nghĩ mình có thể quen với việc được gọi là “quý ông”. Có lẽ tôi nên gặp Chika sau buổi tối nay – chắc chắn cô ấy sẽ thấy mấy diễn biến này thú vị lắm.
Khi người phục vụ rời đi, tôi mới nhận ra sự hiện diện của người thứ ba đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ lúc nãy nhiều như thế nào.
Giờ đây, Koi và tôi chỉ ngồi đó, tay đặt trên bàn, lóng ngóng xoay xoay ngón tay, mắt đảo quanh quán.
Tôi cố moi não để tìm chủ đề gì đó để bắt chuyện. Tôi muốn nói chuyện về việc Sakura từng đề cập đến chuyện nhận nuôi, nhưng rõ ràng đấy không phải là đề tài phù hợp cho buổi hẹn hò đầu tiên.
Ngay cả tôi cũng biết giữ ý một chút!
Lục lọi trong trí nhớ, tôi nhận ra ngoài việc biết cả hai đều là otaku, chúng tôi chẳng biết gì thêm về sở thích của nhau. Ngay cả gu anime hay manga cũng chưa rõ nữa.
Trừ chuyện vtuber thì có vẻ…
Nhớ lại lần đầu hội ngộ sau bao năm, ở nhà hàng, có một điều tôi ấn tượng nhất.
Đó là màn bắt chước Mayu cực kỳ giống của Koi; thực tế thì, suốt thời gian tương tác với tôi, cô ấy vẫn hay lồng ghép vài yếu tố tính cách của Mayu.
Không hẳn là chūnibyō hạng nặng, nhưng đúng là có chút mô phỏng.
“Cậu có xem hết buổi stream của Mayu hôm qua không?”
Cô gái trước mặt tôi lập tức bật dậy như điện giật; toàn thân căng cứng như thể tôi vừa nói điều gì đó cấm kỵ.
Tôi có cảm giác… từng sợi lông trên người cô ấy đều dựng đứng lên.
Mà từ từ, cái hình ảnh đó có phần sai sai...
Tâm trí tôi à, làm ơn đừng chệch hướng nữa.
Chỉ có mình tôi thế này sao?
Tôi thật sự cần phải ra ngoài nhiều hơn.
“Không phải ở cuối suối sẽ có 'nồi vàng' sao?”
Cái đó là ở cuối cầu vồng, và tôi nghĩ chúng ta đang nói về hai loại "stream" hoàn toàn khác nhau.
“Cuối dòng suối gọi là cửa sông.”
“Vậy là cậu đang hỏi tôi về… miệng của một cô gái?”
“Tôi đang hỏi cậu về một vtuber!”
Cuối cùng, cuộc hội thoại của chúng tôi cũng bắt đầu đi đúng hướng.
“Chưa nghe bao giờ.”
Cái thái độ né tránh này là sao?
Tôi biết nhiều người vẫn còn ngại khi nhắc tới vtuber, kể cả trong cộng đồng otaku.
“Đùn! Đùn! Đùn!”
Tôi bắt chước âm thanh đặc trưng của Mayu, nhưng kết quả lại khiến tôi cảm thấy mình như một tờ giấy bị vò nát.
Nghe kinh khủng hơn tôi tưởng.
Koi nhăn mặt, cố kìm cười.
“Đó là phiên bản tệ nhất tôi từng nghe.”
Vậy là cậu biết tôi đang bắt chước ai nhé!
Tôi ngẩng lên thì thấy cảnh tượng quen thuộc – một tay cô ấy che miệng, mắt nhìn tôi đầy khinh bỉ như thể tôi là rác rưởi.
Như thể tôi là… loài gặm nhấm hạ đẳng vậy.
“Đùn! Đùn! Đùn!”
Tôi thử lại lần nữa, và tất nhiên là còn tệ hơn lần trước.
“Cậu có ổn không đấy?”
Thật lòng mà nói, không ổn lắm – tôi đang suy sụp vì hai lần bắt chước Mayu thất bại trước mặt một cô gái.
“Xin lỗi, lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.”
Koi bỏ tay xuống và nở một nụ cười thật sự.
“Và cậu nghĩ làm thế là cách tốt nhất để gỡ gạc lại à?”
Ờ… đúng là nghe vô lý thật.
Tôi buông người xuống ghế, đầu gục xuống bàn như thể đời không còn gì đáng sống nữa.
“Tôi nghĩ thử một chút cũng không sao.”
“Ừm… sai rồi đấy, rất đau đấy.”
Nghe cậu nói vậy thật sự chẳng giúp được gì hết!
“Nhưng cậu thừa nhận là cậu biết Mayu rồi đúng không?”
Cô ấy cứ né tránh, lảng tránh, đánh trống lảng từ đầu buổi tới giờ, nhưng tôi muốn có một người bạn cùng chia sẻ đam mê Mayu.
Tôi cần một lời thú nhận!
“Isn’t there a pot of gold at the end of a stream?” - Nguyên văn nó như thế này