“Chào mừng ngài, thưa chủ nhân~ ”
Như các bạn đều biết—vì tôi vừa mới nói cách đây không lâu—đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến một nơi như thế này.
Đây là nơi nào ư?
Tất nhiên là một quán maid cafe.
Thế nhưng, khi tôi bước vào, cô hầu bàn nhỏ nhắn đứng ở cửa lại chào đón tôi như thể tôi là khách quen lâu năm, như thể đây mới là nơi tôi vốn dĩ nên thuộc về.
Đây là lần đầu tiên tôi được chào đón nồng hậu đến thế ở một nơi nào đó kể từ khi còn sống chung với bố mẹ.
Nhưng mà, khi một cô gái đáng yêu trạc tuổi tôi, với mái tóc ngắn màu xanh lá và bộ đồ hầu gái kiểu thời Victoria nói câu đó—thì không hiểu sao, nó mang một cảm giác rất khác.
Xin lỗi mẹ.
Nói câu đó ngay lúc này thật kỳ cục…
“Để tôi đưa ngài đến bàn, được chứ?”
Lịch sự quá mức!
Chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy ai gọi mình là “chủ nhân” cả. Cái cảm giác này… là cảm giác được trân trọng.
Tôi cảm thấy mình có giá trị!
Không biết phải phản ứng thế nào trước sự lễ phép ấy, tôi chỉ lặng lẽ đi theo cô hầu gái đáng yêu và ngồi xuống bàn.
Mặt tôi nóng bừng, tim đập loạn xạ trong lồng ngực – không hẳn là vì yêu đương gì đâu, mà là sự kết hợp kỳ lạ giữa lo lắng và hạnh phúc.
Tôi liếc nhìn xung quanh.
Quán này được đầu tư rất chỉn chu để tạo ra không gian như nước Anh thời Victoria, mà không chỉ đơn thuần là vì các cô gái dễ thương mặc đồ cổ điển (dù tôi cũng không chắc chúng có thật sự chuẩn lịch sử hay không, nhưng thôi, đừng phá hỏng sự nhập vai của tôi!).
Các bàn tròn nhỏ được phủ khăn trắng thêu họa tiết tinh tế, kiểu khăn bạn có thể bắt gặp ở viện bảo tàng hoặc trong mấy phim cổ trang.
Nội thất chủ yếu là gỗ tối màu, tường trắng, tạo nên không khí mà tôi chỉ có thể miêu tả là ấm cúng. Một bên là lò sưởi đang cháy rực, kế bên cửa sổ có đặt vài chậu cây xanh, và trên bàn khách thì bày sẵn bộ ấm trà kiểu Anh.
À, còn khách nữa!
Tôi không biết mình đã mong đợi điều gì, nhưng khi đảo mắt khắp phòng, tôi chẳng thấy đối tượng nào giống như trong đầu mình nghĩ cả.
Thú thật thì, tôi tưởng toàn là otaku.
Ừ thì, đúng là tôi đã có chút thành kiến!
Nhưng bất ngờ là ở đây có đủ loại người, đủ lứa tuổi và giới tính, thậm chí có cặp đôi hẹn hò cũng đến đây.
Và tôi hoàn toàn hiểu vì sao họ lại đến—nơi này thật sự rất tuyệt. Ai mà không muốn ghé thử chứ?
Tôi bắt đầu thấy mình đã quá vội phán xét mấy quán kiểu này mà chưa một lần thử.
“Ngài có muốn dùng đồ uống gì không ạ? Một bình trà chẳng hạn?”
Khi tôi ngẩng đầu lên để nhìn menu, ánh mắt vô thức lướt quanh phòng thêm một lần—và tôi có được câu trả lời cho băn khoăn bấy lâu nay.
Koi không có ở đây.
Biết rồi biết rồi. Tôi biết bạn đang nghĩ gì.
Tự dưng mò đến một nơi như thế này chỉ để mong sẽ tình cờ gặp được Koi, đúng là hơi quá mức rồi—có phần giống như theo dõi người ta vậy.
Đặc biệt là khi cô ấy dường như không muốn liên lạc với tôi nữa.
Nhưng mà nghe tôi nói đã!
Tôi chỉ hy vọng sẽ thấy cô ấy ở đây thôi, không phải kiểu cố tìm bằng mọi giá. Tôi không định đi lòng vòng khắp các quán maid café khác chỉ để tìm ra nơi cô ấy làm việc.
Chỉ là…
Chỉ là nếu đúng là đây là công việc của cô ấy, mà cô ấy lại ngại không muốn nói, thì tôi nghĩ mình nên tìm hiểu sơ qua để có thể ủng hộ cô ấy tốt hơn.
Tôi là bạn cô ấy mà, tôi muốn được làm một phần trong cuộc sống của cô ấy.
Một phần quan trọng, nếu có thể.
Có lẽ vậy.
“Ngài đang tìm ai sao?”
Giật mình nhận ra mình đã ngồi bất động quá lâu, chăm chú ngắm cảnh vật và nhân viên phục vụ, tôi nhanh chóng quay lại nhìn cô hầu bàn trước mặt.
“À, ừm, không… không hẳn.”
Cô ấy hơi nghiêng đầu, nheo mắt một bên rồi cười khúc khích.
“À, tôi hiểu rồi ạ. Xin chờ một lát.”
Rồi cô nhanh chóng quay người đi, miệng vẫn giữ nụ cười thích thú.
Cô ấy… nghĩ tôi đang tìm gì vậy?
Không thể nào cô biết tôi đến đây vì Koi được!
Chỉ vài giây sau, một cô hầu gái mà nãy giờ tôi chưa từng thấy bước ra từ phòng trong và tiến về phía tôi.
Và điều duy nhất tôi có thể nói về cô ấy là…
Cô ấy đẹp đến mức khó tin.
Mái tóc đen dài ngang vai với ánh đỏ lấp lánh chạm nhẹ lên vai áo đồng phục, khiến cô trở nên nổi bật nhất trong số tất cả. Màu tóc đỏ ấy, đôi mắt cam rực lửa, và chiếc váy tạp dề thướt tha khiến cô trở thành hình mẫu hoàn hảo của một hầu gái quý tộc.
Một sự phối hợp sắc màu hoàn hảo.
Một hình ảnh hoàn mỹ.
Cô ấy đang…
Cô ấy đang đi về phía tôi sao?
Mỗi bước chân cô tiến lại gần, tôi lại càng cảm thấy rõ hơn sự ấm áp toát ra từ cô.
Chiếc kính tròn màu đen càng làm nổi bật khí chất dịu dàng, dễ gần. Cô ấy trông rất thân thiện.
Một chi tiết nhỏ: tôi cũng đeo kính – kiểu kính tương tự nhưng vuông hơn. Tôi có nhắc sơ qua ở chương một, rồi sau đó… quên luôn. Cơ mà đeo suốt ngày thì dễ quên lắm!
Thậm chí chính tôi còn không hình dung được bản thân có kính nữa.
“Thật vui khi được gặp lại ngài, thưa chủ nhân.”
Giọng nói dịu dàng ấy chạm đến tim tôi khi cô kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.
Nụ cười của cô rực rỡ đến mức khiến tôi tạm quên đi cái tình huống kỳ lạ này.
Ủa, quán maid café có quy định hầu gái được ngồi cùng bàn với khách à?
Tôi liếc quanh—chắc chắn là không rồi.
“X-xin chào, tôi có thể… giúp gì cho cô?”
Để bật ra được mấy chữ này thật là cả một kỳ tích. Mặc dù cảm thấy thoải mái, nhưng bộ não tôi như nghĩ rằng nếu tôi mở miệng nói ra, khoảnh khắc này sẽ biến mất.
“Tôi nghĩ người nên giúp là tôi mới phải, thưa ngài. Một cô hầu gái khác bảo tôi rằng ngài đến đây vì tôi.”
Chắc… có một sự hiểu lầm siêu to khổng lồ ở đây rồi!!
“À… thật ra, xin lỗi nhưng tôi nghĩ cô nhầm người rồi đó.”
Dù nghe vậy, nụ cười của cô vẫn không thay đổi.
“Một hầu gái đúng nghĩa sẽ phục vụ chủ nhân, dù cho có đến nhầm bàn đi chăng nữa.”
Dù phong cách của cô rất lễ nghi, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng và dễ chịu. Chỉ nghĩ đến chuyện mình sắp khiến cô rời đi cũng khiến tôi thấy tiếc nuối.
“Vậy… một cô hầu gái nhầm bàn thì sao?”
Cô bật cười—một tràng cười vang và dài quá mức cho một câu đùa dở tệ.
“Hy vọng sự dí dỏm của ngài sẽ thú vị như chính sự hiện diện của ngài. Cho phép tôi được giới thiệu, tôi tên là Chika – viết bằng chữ ‘tri thức’ và ‘ưu tú’.”