Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

3 7

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

96 1032

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

3 16

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

75 585

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

213 2251

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

20 168

Volume 1 - Chapter 15: Tôi đã làm gì sai à?

“Tôi đã rất vui.”

Rùng mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn mà Koi để lại sau khi đột ngột rời đi tuần trước, và trong lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

Giống như cảm giác mất mát, dù tôi chưa thực sự mất đi thứ gì.

Tin nhắn ấy là một điều tích cực, nhưng khi đọc lại thì chẳng hề dễ chịu chút nào.

Tôi nên giải thích rõ hơn.

Kể từ sau tin nhắn ấy, giữa tôi và cô ấy không còn bất kỳ liên lạc nào nữa.

Dù tôi đã cố gắng hết sức để bắt chuyện lại, nhưng suốt bảy ngày trời cô ấy vẫn không hồi âm.

Cũng may là, ngay ngày hôm sau sau buổi gặp gỡ — hay buổi hẹn hò, hay bất cứ thứ gì mà ta gọi nó là — Mayu đã bắt đầu subathon, và đến giờ nó vẫn đang diễn ra.

Subathon là một kiểu thử thách mà các streamer thường tự đặt ra cho mình — họ sẽ luôn phát sóng trực tiếp miễn là còn người quyên góp. Mỗi khoản quyên góp sẽ cộng thêm thời gian, và chừng nào đồng hồ vẫn còn chạy, họ vẫn tiếp tục stream — kể cả lúc ngủ.

Không hiếm khi những buổi stream như vậy kéo dài cả tháng trời!

Với một VTuber như Mayu, đây là một trải nghiệm thực sự thú vị. Thú vị ở chỗ tôi cứ tự hỏi điều gì khiến nó trở nên kỳ diệu đến vậy.

Lấy ví dụ như tôi lúc này.

Tôi đang ngồi trên ghế, nhìn cô ấy ngủ.

Một nhân vật ảo nằm trên một chiếc giường ảo được tạo bởi các asset kỹ thuật số.

Thế nhưng nó lại là thứ dễ thương nhất mà tôi từng thấy!

Thỉnh thoảng cô ấy trở mình trong giấc ngủ, đôi khi phát ra những tiếng rên nho nhỏ đáng yêu đến mức cuốn bay hết mọi nỗi buồn đau từng có trong đời tôi.

Tôi thực sự biết ơn vì mình được sống trong thời đại này!

Mỗi khi tôi quay ghế một vòng, lại thấy hình ảnh của Mayu hiện lên trên màn hình, tôi lại nhớ ra rằng mình may mắn thế nào khi cô ấy bắt đầu subathon này đúng vào lúc tôi cần nhất.

Buổi thông báo subathon này diễn ra cực kỳ đột ngột; không có bất kỳ lời nhắc nào trước đó cho đến khi nó bắt đầu – mà trùng hợp thay, lại đúng vào ngày tôi cảm thấy lạ lùng, cứ nghĩ mãi về việc Koi và tôi đã kết thúc như thế nào.

Cảm ơn, Nữ hoàng Mayu!

Một lần nữa, người đã xuất hiện đúng lúc tôi cần nhất – không chỉ là một buổi stream ngắn, mà là một chuỗi phát sóng bất tận, giúp tôi tạm quên đi những rắc rối với con gái.

Con gái?

Tôi cảm giác như mình vừa phản bội các anh em trong chat của Mayu — họ sẽ nghĩ gì nếu biết một trong số chúng tôi lại đang nghĩ về một cô gái không phải Mayu?

Chưa kể là…

Chưa kể là…

Đã dành cả một ngày trời để đi chơi với cô ấy!

Tôi đảo mắt sang hai bên căn phòng, như thể đang cảnh giác bị phát hiện bởi những người bạn ẩn danh đang dõi theo từ phía sau màn hình máy tính.

Ugh.

Thật lòng mà nói, nếu Koi biết được những thứ vớ vẩn đang chạy trong đầu tôi bây giờ, cô ấy chắc sẽ bỏ chạy mất dép.

Ooft, nghĩ đến lại thấy đau… vì cô ấy đã thật sự chạy mất rồi còn gì.

Chỉ một suy nghĩ đó thôi – một bước lệch lạc khiến đầu tôi từ Mayu lại quay về với Koi. Dạo này mọi con đường trong tâm trí tôi dường như đều dẫn về cô ấy.

Tôi tự hỏi không biết Mayu sẽ cảm thấy thế nào nếu biết rằng mỗi lần nghĩ về cô ấy, tôi lại bất giác nhớ đến một cô gái khác.

Tôi bám lấy tay vịn ghế, đứng dậy và lê bước về phía căn bếp – nơi ngập tràn bát đĩa bẩn và bao bì đồ ăn trống rỗng.

Chóng mặt.

Có lẽ đứng dậy ngay sau khi vừa xoay ghế nhiều vòng không phải là ý hay.

Khu vực quanh bàn máy tính thì được chiếu sáng bởi đèn bàn và ánh sáng từ màn hình; nhưng phần còn lại của căn hộ thì chìm trong bóng tối.

Đống bừa bộn trong bếp bị bao phủ bởi một lớp mờ mịt, như thể có đủ mọi thứ kinh tởm đang lẩn khuất trong đó mà tôi chẳng nhìn rõ được.

Tôi quyết định không nghĩ đến nữa, chỉ bước qua bước lại giữa bếp và bàn làm việc.

Tôi đã làm sai điều gì ư?

Tại sao cô ấy lại đột ngột rời đi như vậy?

Từ lúc đó đến giờ, những câu hỏi đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi, dẫu rất muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu mà chúng mang lại, tôi vẫn không làm được.

Dù có Mayu hay bất kỳ thứ gì khác đi nữa, thì cũng chỉ là tạm thời xua đi cảm giác ấy mà thôi.

A! Đau quá!

Tôi đá phải chân bàn và ngã ngược lại ghế.

Vận xui dạo này bám tôi như hình với bóng.

Quay lại với Mayu. Quay lại với Mayu.

Tôi nhìn chằm chằm vào Nữ hoàng đang ngủ, nhưng trong đầu chỉ có một điều…

Chẳng lẽ tôi đoán đúng vụ quán maid café thật sao?

Tôi cũng chẳng hiểu tại sao việc đó lại khiến người ta thấy kỳ cục nữa, tôi hiểu là nhiều người ngại, nhưng Koi cũng biết tôi là kẻ suốt ngày ru rú ở nhà mà.

Đúng không?

Có một người bạn làm ở quán maid café đúng là điều tuyệt vời nhất tôi có thể tưởng tượng.

Nhưng nghĩ đến tính cách của Koi thì… không biết cô ấy có diễn nổi cái kiểu “vâng dạ lễ phép” đặc trưng của maid không nữa.

Tôi kéo ghế lại gần bàn, gõ vào bàn phím.

“Quán maid café gần tôi”

Click.

Sống ở một thành phố lớn, nhộn nhịp đúng là một lợi thế – mọi thứ bạn muốn, hay thậm chí chỉ là thoáng nghĩ đến, đều nằm trong tầm với của giao thông công cộng.

Vâng, tôi hai mươi ba tuổi và vẫn chưa có xe hơi.

Thực ra có được bằng lái cũng đã là may mắn lắm rồi.

Lý do duy nhất tôi có căn cước công dân là để chứng minh mình đủ tuổi trưởng thành để…

Ờ…

Mua một số tựa game.

Cho mục đích nghiên cứu thôi! Nghiên cứu đấy!

Có những trò chơi 18+ không hề dung tục, mà chỉ chứa đựng các chủ đề nghiêm túc hoặc bạo lực thôi!

Đừng có nghĩ tôi là kiểu nhân vật chính dâm dê trong mấy bộ truyện tào lao đó!

Tôi kéo xuống danh sách các kết quả tìm kiếm, hiện lên hàng loạt quán maid café đủ kiểu đủ loại.

Tôi thậm chí chẳng nhớ mình từng đến quán nào “xịn” chưa; hồi cấp ba có mấy cái quán do lớp tổ chức, nhưng cảm giác nó không giống thật cho lắm.

Một nửa số con gái trong lớp khi đó phản đối quyết liệt, khiến bầu không khí trong quán vô cùng ngột ngạt.

Tôi còn nhớ rõ cảm giác không biết cô gái đang phục vụ mình sẽ đối xử như một ông hoàng hay như rác rưởi dưới chân.

Nghe quen quen nhỉ.

Có khi mọi chuyện đều bắt đầu từ đó…

Thôi kệ! Đó là một suy nghĩ kỳ quặc…

Tóm lại là…

Tôi sẽ đến một quán maid cafe!