Tiếng báo thức quen thuộc vang lên ong ong bên tai tôi.
“Chủ nhân ơi, đến giờ dậy rồi! Mayu muốn dành thời gian với người đấy~ Người sẽ không để em phải đợi đâu nhỉ?”
Đây là lý do duy nhất khiến tôi không ghét buổi sáng. Được nghe giọng của Mayu đánh thức là phần tuyệt vời nhất trong ngày của tôi. Ứng dụng chính thức “Mayu Hoshinoka” chỉ mới ra mắt vài tháng trước thôi, tôi chẳng nhớ nổi mình đã sống kiểu gì trước đó nữa – những ký ức u ám ấy coi như bị xóa sạch khỏi não tôi rồi.
Dù vậy, ứng dụng này có một điểm bất tiện – dù bạn có cố đến đâu cũng không thể tắt được nó. Nếu bạn để báo thức reo quá lâu, giọng nói sẽ chuyển sang…
“Đồ sâu bọ, mau nhấc cái thân dơ bẩn của ngươi khỏi giường ngay! Đến cả tấm ga rẻ tiền này cũng không đáng phải chịu cảnh bị mồ hôi hôi hám của ngươi làm bẩn lâu hơn mức cần thiết. Ta thấy tội cho chúng đấy, thật đấy. Mau dậy ngay, nếu không ta sẽ đích thân lôi ngươi dậy!”
Tôi không hiểu sao mấy câu “đanh đá” đó lại dài dằng dặc đến vậy…
Không có cài đặt nào để tắt tính năng này cả, mặc dù nếu bạn chịu chi thêm vài đô, bạn còn có thể kéo dài bài mắng và tăng độ "mạnh mẽ" của nó nữa cơ.
Biến thái khoe thân.
Cũng tại tôi không tắt báo thức sớm – không phải vì tôi muốn nghe đâu, chỉ là tôi buồn ngủ quá vì thức tới tận khuya để xem Mayu livestream.
Đến lúc bắt đầu ngày mới rồi! Giờ chắc cô ấy cũng sắp lên sóng thôi.
Tôi bật máy tính lên để xem kênh Twitch của cô ấy, nhưng chẳng thấy gì – không có cả dòng chữ “đang tải…” hay tấm ảnh “sắp bắt đầu…”
Hmm, chắc cô ấy dậy trễ thôi. Cô ấy cũng hay vậy mà. Mặc dù bề ngoài thì tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng thật ra đầu óc cũng lơ ngơ lắm.
Chờ đợi. Chờ đợi. Vẫn chờ đợi.
Được rồi, tôi sẽ kiểm tra Twitter của cô ấy. Mới trễ có chút thôi mà, chắc chắn cô ấy đã đăng gì đó rồi.
Tôi lướt qua cái nơi đầy rẫy hiểm họa ấy – cái app con chim tai tiếng, nơi chẳng có gì là bình thường. Một giây trước bạn còn xem bài viết dễ thương về anime yêu thích của ai đó, giây sau đã thấy người ta bắt đầu một cuộc khẩu chiến, và trước khi bạn kịp đọc hết thì một bài đăng hở hang đập vào mặt bạn không thương tiếc.
May là tôi biết cách sống sót ở nơi này, nên nhanh chóng lần theo dấu vết đến trang cá nhân của Mayu.
Không có gì cả.
Mà thật ra tôi cũng không mong đợi gì – tôi đã bật thông báo tweet của cô ấy rồi, nên lẽ ra tôi sẽ biết ngay nếu có gì mới.
Không hiểu tại sao tôi lại kiểm tra nữa. Tôi đang bị sao vậy? Tôi thề là tôi không luôn như thế này.
Bzzz. Bzzz. Bzzz.
Âm thanh thông báo điện thoại vang lên lấp đầy khoảng trống trong căn hộ cô đơn của tôi. Số lượng thông báo nhiều đến mức khiến tôi vừa mừng vừa lo…
Tôi vốn không phải kiểu người thường xuyên được nhắn tin đâu.
Tôi nhấc điện thoại lên xem thử.
1 thông báo từ Mayu Hoshinoka | Doki Doki Demons
2 tin nhắn từ mẹ
Aaa vâng, hai người duy nhất từng nhắn cho tôi – không nên trông đợi gì hơn.
Tôi mở tweet của Mayu trước.
“Xin lỗi vì báo muộn nha mọi người, hôm nay tớ phải hủy buổi stream – tớ có một cuộc hẹn từ trước mà hoàn toàn quên mất. Tối nay khi về sẽ livestream bù nhé!”
Đấy, đúng là đầu óc trên mây.
Tweet đi kèm với một ảnh GIF dễ thương của Mayu đang chìa tay ra xin lỗi.
Ngay lập tức tôi thấy ổn ngay.
Chắc tôi sẽ xem thử mẹ nhắn gì, vì buổi stream hôm nay bị hủy rồi. Biết đâu sau đó tôi có thể tranh thủ xem lại mấy bộ anime mà tôi đã lơ là vì Mayu.
“Mẹ chỉ nhắn để nhắc con chuẩn bị cho bữa trưa hôm nay với Koiyomi và gia đình con bé nhé?”
Chết tiệt, là hôm nay à! Thành thật mà nói, tôi đâu có định đi vì nghĩ là Mayu sẽ stream.
“Con nhớ đến nha, lâu lắm rồi con và Koiyomi không gặp nhau. Hai đứa từng thân thiết lắm mà!”
Aaaaa… mẹ tôi đánh đúng chỗ yếu rồi.
Cảm giác tội lỗi chợt dâng lên – không hẳn vì tôi thấy cần phải đi, mà vì tôi không muốn làm ai thất vọng. Tôi và Koiyomi từng là bạn thân hồi tiểu học, có lẽ là người bạn thực sự duy nhất trong đời tôi, nhưng giờ gặp lại sau ngần ấy năm sẽ khá gượng gạo.
Tôi đã là người hoàn toàn khác, và tôi chắc cô ấy cũng vậy.
Không phải tôi không muốn có bạn, chỉ là giờ tôi có Mayu rồi, và điều đó phần nào lấp đầy nhu cầu có ai đó bên cạnh – nghe buồn cười thật, nhưng mà là thật.
Tôi không chắc ai có thể thay thế được.
Dù có nghĩ nhiều như vậy, tôi vẫn cố gắng ăn mặc tươm tất nhất có thể – ít nhất là tươm tất theo tiêu chuẩn của một tên hikikomori khi ra ngoài xã hội – lờ đi đống quần áo toàn logo bản quyền anime để bố mẹ đỡ thất vọng về tôi.
Biết đâu Koiyomi cũng sẽ nghĩ tôi trông khá “bình thường”.
Tôi liếc điện thoại xem giờ và nhận ra đã trễ hơn mình tưởng rất nhiều – tôi nói rồi mà, tôi thực sự không nên thức khuya vậy đâu! Không phải tôi hối hận đâu nhé, chỉ là… nhận ra như thế thôi.
May mà nhà hàng nơi chúng tôi gặp chỉ cách căn hộ của tôi vài bước chân.
Rời khỏi căn hộ nhỏ chật cứng hộp mì và quần áo bốc mùi, tôi đi qua hành lang của khu chung cư và bước vào thang máy.
Mọi thứ ở đây sạch sẽ gọn gàng đến khó tin, đôi khi tôi ở lì trong phòng lâu quá quên mất là mình sống ở nơi khá tử tế. Điều này càng khiến tôi thấy lúng túng khi nhìn thấy những người hàng xóm ăn mặc chỉnh tề, còn tôi trông cứ như vừa chui ra từ thùng rác.
Tôi cố gắng di chuyển qua nơi này như cách tôi đối mặt với cuộc đời – cúi đầu, nhét tai nghe vào, cố không gây phiền phức cho ai cho đến khi đến được chỗ mình cần đến.
Bước từng bước một. Không hiểu sao, càng cố tập trung vào cách đi thì tôi lại càng thấy… đi sai. Cứ nghĩ tập trung sẽ giúp mình đi bình thường hơn, nhưng thực tế là tôi thường quên mất cách đi đứng cho tử tế, rồi lại loạng choạng.
Tim bắt đầu đập nhanh.
Giống như khi bạn để ý tới nhịp thở của mình ấy, rồi đột nhiên cảm thấy như thể mình quên mất cách thở, hoặc thở to quá mức và bắt đầu tự hỏi không biết có phải lúc nào mình cũng thở ồn vậy không.
Chuyện này… ai cũng gặp phải, đúng không?
Mặc kệ. May mà tôi sắp đến nơi rồi.
Dan Dan Ramen Retreat.
Quán này ngon lắm, là chỗ quen thuộc mà nhà tôi hay ăn từ lâu rồi. Giờ nghĩ lại, đây cũng là quán yêu thích của Koiyomi và gia đình cô ấy nữa.
Biết đâu họ vẫn thường tới đây cùng nhau suốt thời gian qua, còn tôi đột ngột xuất hiện sau chục năm thì đúng là... kỳ.
Tôi bước vào quán ramen thân thuộc – kiểu nhà hàng sang chảnh hóa một món ăn bình dân, rất hợp cho mấy buổi tụ họp gia đình. Chỉ một lát sau, tôi đã thấy gia đình mình ngồi cùng gia đình Koiyomi ở chiếc bàn quen thuộc.
Ngoại trừ một điều.
Koiyomi không có ở đó.
Tôi thấy lòng mình chùng xuống một chút… nhưng đồng thời cũng như được trút một gánh nặng. Người lớn thì tôi còn biết cách đối phó, chứ người cùng tuổi? Thôi xin.
Tôi vừa bước tới bàn thì một giọng nói quen quen vang lên sau lưng.
“Ta-da-da-da! Tôi tới rồi đây!”
Ánh mắt vô hồn của tôi dừng lại nơi cánh cửa quán – là Koiyomi, một cô gái thấp hơn tôi một chút đang đứng cách vài mét.
Có gì đó trong khí chất của cô ấy – từ chiếc áo thun anime trễ vai đến cái quần jeans đen rách – cho thấy cô là kiểu fan anime chẳng ngại thể hiện bản thân bằng chính trang phục và lại còn làm nó trông ngầu một cách khó tin.
Một sinh vật kỳ lạ thật.
Khi tôi còn đang choáng vì màn xuất hiện ấy, mắt tôi bắt gặp mấy lọn tóc nhuộm hồng lấp ló – không thể nhầm được. Cả phong cách của cô ấy hét lên cái tên Mayu, chưa kể hiệu ứng âm thanh lúc cô ấy giới thiệu bản thân y hệt như khi Mayu lên sóng.
Không thể nhầm lẫn.
Cô ấy chính là…
Cô ấy chính là…
Một fan cuồng Mayu y như tôi!