Đã một ngày trôi qua kể từ khi tôi gặp lại Koi, và hai ngày kể từ lúc câu chuyện này bắt đầu. Với tôi thì cảm giác như thể đã trôi qua cả thế kỷ. Một người sống khép kín ít năng lượng như tôi, chỉ một vài cuộc trò chuyện ngắn cũng đủ khiến kiệt sức, nói gì đến hàng loạt những cuộc đối thoại tiêu tốn sức lực liên tục trong vài giờ liền.
Tôi xin lỗi, não ơi, cậu đáng được đối xử tốt hơn thế này!
Tôi nằm úp mặt bất động trên chiếc giường cỡ queen của mình, mặt cắm chặt vào gối. Nơi đây là hư không, là bình yên tuyệt đối – ít nhất là trong một khoảnh khắc. Mặc cho sự uể oải, ký ức về những cuộc gặp gỡ ngày hôm qua cứ thế kéo nhau ùa về như bầy ong tìm đường quay lại tổ.
Cô gái mà tôi không gặp đã nhiều năm cùng với cái tính cách kỳ lạ của cô ấy. Câu nói nửa đùa nửa tình lúc chia tay. Mẹ tôi – đầy nghi ngờ và hay xen vào chuyện người khác. Và cuối cùng, cô em gái nóng nảy của Koi – người giờ đây, hình như, đã trở thành đối thủ của tôi.
Hai dãy số hiện ra trong đầu tôi – là hai số điện thoại đầu tiên tôi có được từ những người tôi đã gặp trong suốt một thời gian dài. Ngoài mẹ tôi đưa cho tôi số của nhà Aizawa thì đây là hai số tôi tự mình "giành được". Dù trong đó, một số không phải được người đó tự tay cho tôi, nhưng chắc cô ấy sẽ không phiền đâu...
Chắc vậy. Tôi nghĩ là chắc. Chắc chắn mà... nhỉ?
Càng nghĩ, tôi lại càng mệt mỏi. Dù đã có số từ hôm qua, tôi vẫn chưa dám gọi. Đồng hồ báo thức khốn nạn vẫn kêu tôi dậy sớm để xem stream của Mayu như thường lệ, nhưng tôi thì vẫn nằm đây – như một con người đã chết.
Tim tôi đập nhanh khi lật người lại trên giường, lôi điện thoại ra khỏi túi và siết chặt lấy nó.
“Được rồi! Làm được mà!”
Tôi nhìn vào cái tên mới nhập trong danh bạ, hít một hơi sâu. Hít thở nào, Akira.
Koiyomi Aizawa (Koi)
Tôi nhấn nút gọi, và cảm giác như có dòng điện chạy dọc sống lưng – một thứ cảm xúc kỳ quái, pha trộn giữa phấn khích và căng thẳng.
Tôi dí sát điện thoại vào tai, như thể khoảng cách gần hơn sẽ khiến cô ấy bắt máy nhanh hơn. Chân tôi bắt đầu động đậy không yên, giường như không đủ để tôi nằm yên lúc này.
Tất cả cảm xúc ấy đột ngột dừng lại khi tôi nghe tiếng bíp cuối cùng của chuỗi âm thanh kết nối – báo hiệu cô ấy không thể nghe máy. Cuộc gọi bị ngắt ngay lập tức, nghĩa là cô ấy chưa cài đặt hộp thư thoại.
Dù hôm qua có phần hơi khó đoán, nhưng Koi vẫn luôn là kiểu người chín chắn, có trách nhiệm – thể loại người sẽ cài sẵn hộp thư thoại cho những trường hợp như thế này. Hồi nhỏ, nếu tôi mà quên cài, chắc chắn sẽ bị cô ấy mắng cho một trận.
Mặt khác, việc không có bất kỳ lời nhắn nào cũng có thể có nghĩa là... Sakura đưa nhầm số. Với cái tính của cô ấy, chuyện đó không có gì lạ. Và nếu vậy thì cái số của chính Sakura tôi đang giữ cũng chẳng đáng tin luôn – dù không phải tôi hứng thú gì với nó.
Tôi không nhịn được bật cười – đúng là hài thật đấy. Sau bao nhiêu lời châm chọc khôn ngoan và màn "tỏ ra nguy hiểm", kết quả là đây. Tôi đúng là thằng ngốc.
Một giọt nước mắt rơi xuống trong lúc tôi cười to hơn, tiếng cười xen lẫn giữa vui vẻ và khổ sở, chẳng biết là loại nào nữa.
Quả thật là cảm giác vừa phấn khích vừa giày vò trộn lẫn thành một...
Đủ rồi.
Tôi đập mạnh hai tay lên má, lắc đầu vài cái.
Giao tiếp với con người đúng là quá tệ, tôi biết điều này từ lâu và giờ thì càng chắc chắn hơn. Cứ nằm than thở trong mớ cảm xúc hỗn độn này thì chẳng đi tới đâu.
Chân tôi run run khi nhảy xuống khỏi giường, từng bước chậm chạp đi đến chiếc ghế gaming quen thuộc.
Tôi mở stream của Mayu, vặn âm lượng lớn lên, đồng thời xoay nhẹ cổ cho đến khi nghe thấy một tiếng rắc nhỏ. Chuyển động đơn giản ấy giúp tôi lấy lại chút cảm giác thực tại – đúng lúc đó, Nữ Quỷ Moe của tôi xuất hiện trên màn hình.
Nhưng... có gì đó lạ lắm. Tôi không chắc có phải mình đang tưởng tượng hay không, nhưng Mayu hôm nay trông như đang lo lắng điều gì đó. Vẻ căng thẳng ấy, thật không giống thường ngày.
Sự đồng điệu trong tâm trạng – dù là thật hay chỉ do tôi tự suy diễn – cũng đủ để lấy đi chút an ủi cuối cùng mà tôi tìm thấy từ buổi stream.
Tôi nên gọi thử số của Sakura. Biết đâu đây mới là trò đùa, biết đâu cô ấy đang đợi tôi gọi lại để tuyên bố chiến thắng.
Như vậy thì việc cô ấy chủ động đưa số cũng có lý hơn.
Gọi cho cô ấy có khi còn dễ chịu hơn là ngồi đây tự dằn vặt – trừ khi... cái số đó cũng là hàng giả nốt.
Tôi nhìn chăm chăm vào thông tin liên lạc của Sakura, ngón tay lơ lửng phía trên nút gọi. Một lần nữa, tôi lại đứng trước ranh giới mong manh giữa thực tại và khả năng không bao giờ xảy ra. Dối trá thật đáng sợ – nó bóp méo nhận thức của người khác về sự thật.
Giọng Mayu vang lên từ loa, nhưng tôi không nghe rõ nội dung – tôi chỉ để ý đến tông giọng lo lắng và xa xăm của cô ấy.
Cảm xúc của tôi và cô ấy như hoà vào nhau – tôi càng lúc càng lún sâu vào nỗi lo lắng khi ngón tay tiến gần hơn đến nút gọi Sakura. Đúng lúc ấy, điện thoại rung nhẹ – đủ để phá vỡ cơn mê và kéo tôi trở lại.
1 tin nhắn từ Koi.
Mắt tôi trợn to khi nhấn vào thông báo vừa xuất hiện ngay phía trên thông tin của Sakura. Tôi không rõ điều gì khiến mình nhẹ nhõm hơn – là việc số điện thoại của Koi đúng thật hay việc tôi không cần phải gọi cho Sakura nữa.
Miễn không phải nói chuyện với cô ấy lần nữa là được.
"Chào, ai đây vậy?"
Tôi chết lặng nhìn bốn từ đơn giản ấy, tâm trí trống rỗng – không hiểu sao lại không nghĩ tới khả năng đơn giản này: có thể Koi chỉ không muốn nghe máy từ người lạ.
Tôi đúng là thằng đần.
Những gì xảy ra vài phút qua khiến tôi phải nghi ngờ toàn bộ con người mình. Tôi đã nhảy qua mọi giả thuyết kỳ cục nhất, trừ cái cơ bản là... không ai thích nghe máy từ số lạ.
Không đùa cợt nữa, Akira. Mày không xứng để ngẩng đầu đâu, đồ ngốc.
“Là Akira đây, tôi xin số từ Sakura.”
Tôi trả lời ngắn gọn, rõ ràng, không quá cụ thể – đề phòng trường hợp đây vẫn không phải số của Koi.
Không chờ tin nhắn phản hồi, tôi chuyển sự chú ý sang stream của Mayu. Nhưng đúng lúc tôi dời mắt sang Nữ Quỷ, cô ấy lại tuyên bố:
“Mình phải đi vệ sinh một lát nhé~”Rồi bật một đoạn video mèo tổng hợp cho mọi người xem.
“Nhớ trông stream hộ mình nha~”
Fan của cô ấy – những người anh em chí cốt của tôi – lập tức làm loạn khung chat như thể được nữ thần giao cho nhiệm vụ thiêng liêng.
Còn tôi thì không hào hứng cho lắm. Giờ đây tâm trí lại quay về chiếc điện thoại. Và chỉ vài giây sau khi tôi nhìn lại khung chat giữa tôi và người có lẽ là Koi, điện thoại tôi bắt đầu rung mạnh:
Cuộc gọi đến: [Koi]