“Ờm… Cậu thực sự đã đến…”
Koi cúi đầu, vén nhẹ lọn tóc nhuộm hồng ra sau tai. Nhờ vậy tôi có thể thấy rõ hơn khuôn mặt cô ấy từ bên cạnh.
Dễ thương. Quá thể đáng yêu.
Tôi cảm giác thái độ của Koi thay đổi hẳn kể từ khi chúng tôi rời khỏi nhà hàng và bước ra phố. Tôi không biết diễn tả thế nào, nhưng cô ấy trông có phần… rụt rè hơn trước.
Rụt rè hơn? Hay là “ít táo bạo hơn”? Hay “nhút nhát” mới đúng?
Có lẽ cái vẻ lanh chanh khi nãy chỉ là để diễn cho bố mẹ cô ấy xem. Hoặc cho cả bố mẹ tôi nữa. Một kiểu mạnh mẽ làm màu thì đúng hơn.
Bị cuốn theo cử chỉ đáng yêu ấy, tôi cũng vô thức đưa tay ra sau gáy – dù tôi biết rõ mình làm thế trông chẳng dễ thương được như cô ấy. Nhưng kiểu gì thì cơ thể tôi vẫn cứ hành động theo bản năng.
“Ừm… thật ra ban đầu tôi không định đến đâu. Tôi còn quên khuấy mất vụ này cơ. Sáng nay nhận được tin nhắn nhắc mới lết ra khỏi nhà nổi.”
Tôi kể lại một cách hờ hững, kiểu như đang cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng vài mẩu chuyện tầm phào – nếu như thế có thể được gọi là “trò chuyện”.
Và rồi tôi thấy điều đó.
Một lần thay đổi sắc thái nữa.
Koi nhìn tôi với ánh mắt như quỷ dữ, dữ dội đến mức tôi tưởng tượng được từng đốm lửa địa ngục đang cháy âm ỉ trong đồng tử cô ấy.
“Tôi cảm giác như vừa có một bước ngoặt trong dòng thời gian và vũ trụ, linh cảm tôi mách bảo thế.”
“Tôi đã giết cậu trong đầu ít nhất trăm lần đấy. À không, giờ là trăm lẻ một rồi.”
“Và cậu vẫn chưa dừng lại? Đến bao giờ mới thôi hả?”
“Lưỡi kiếm katana của tôi có thể chém suốt cả ngày.”
“Katana? Cậu tưởng mình là nhân vật chính trong anime hay gì?”
Koi ưỡn ngực đầy kiêu hãnh, khoanh tay lại.
“Nếu đây là anime, thì tôi sẽ là nhân vật chính chứ ai. Có lẽ tôi sẽ được lên bìa truyện với cái nhìn khinh bỉ dành cho những kẻ yếu đuối như cậu.”
Chuỗi công kích này nghe hơi kỳ lạ từ miệng Koi, nhưng tôi không thấy lạ lẫm lắm – kiểu như những cú “đâm” thường ngày từ Mayu vậy. Có khi Koi cũng ngưỡng mộ Mayu, một nữ nhân vật mạnh mẽ và độc lập trong thế giới anime.
“Thường thì tsundere không làm nhân vật chính đâu, khó tạo sự đồng cảm cho người xem lắm. Thường sẽ là một anh chàng otaku yếu đuối. Nếu có gì, thì cậu chỉ là bạn thời thơ ấu hoặc nhân vật phụ thôi.”
Mặt Koi đỏ bừng lên, biểu cảm tự tin khi nãy như tan biến không dấu vết.
“Sugoi… Má cậu đỏ hết kìa.”
Không hiểu sao tôi lại thốt ra câu đó. Giống y hệt một cảnh anime lãng mạn tôi từng thấy.
Và rồi…
Cô ấy vung tay định đánh tôi.
May là tốc độ của Koi siêu chậm nên tôi lùi lại né được, nhưng phải nói là khoảnh khắc đó đúng là ám ảnh thật sự.
“Cái gì thế kia? Tôi chẳng thấy thanh katana nào hết!”
Koi quay mặt đi, vẫn giữ vẻ bối rối với má ửng hồng.
Gì đây trời? Đừng bảo với tôi cô ấy sắp bịa ra câu “tôi đang đuổi con ruồi”. Tôi thề, nếu Koi dám nói câu đó, tôi sẽ không tin đâu!
Ừ, mạnh mẽ lên Akira, tự nhủ bản thân như vậy trong đầu đi.
“Tôi chỉ đang kiểm tra phản xạ của cậu thôi. Không thể để cậu mềm nhũn ra được.”
Cô ấy tưởng mình là huấn luyện viên võ à?
“Một câu mới đấy, tôi tưởng cậu định nói thứ khác cơ.”
Koi liếc tôi một cái, sắc mặt chuyển từ đỏ hồng sang trắng bệch.
“Tôi cũng đuổi được con ruồi thật mà, chẳng qua không thấy đáng để kể thôi.”
Tôi biết mà!
Tôi thấy mình như đang chìm trong một bể nước mà nhiệt độ thay đổi liên tục. Không biết mình đang làm đúng hay sai. Thật sự tôi chẳng biết cảm xúc lúc này nên gọi là gì. Đây là vui vẻ? Là giận dỗi? Hay là... người lớn tương tác với nhau kiểu này à? Dù sao thì tôi cũng chẳng có kinh nghiệm gì.
Lòng tôi thắt lại. Tôi không thích cảm giác này.
“Cậu trông như đang nhìn vào hư vô ấy, ổn chứ?”
Tôi lại rơi vào một trạng thái kỳ lạ khác. Tách.
“Chẳng phải chúng ta lúc nào cũng đang nhìn vào hư vô sao?”
Câu trả lời bật ra khá nhanh – kiểu phản xạ ngày xưa của tôi. Chỉ nghĩ lại về bản thân mình hồi đó thôi cũng khiến tôi rùng mình.
“Không đâu. Nhìn vào khoảng không thì khác với nhìn vào chân không đấy.”
Koi dí ngón tay vào trán, như thể đang đẩy cặp kính vô hình lên – giả bộ trí tuệ ghê gớm lắm.
“Đừng ra vẻ thông thái quá. Một bên là không gian, một bên là... chẳng còn gì để nhìn cả.”
Tôi đáp lại, tay tôi đập nhẹ xuống đầu cô ấy một cái. Tôi đoán là cặp kính tưởng tượng kia vừa bị rớt.
“Tôi không đồng ý đâu. Khi nhìn cậu, tôi như chẳng thấy thứ gì cả. Khác gì nhìn vào khoảng trống, đâu có gì để thấy.”
Đau thật đấy. Cô ấy đang ám chỉ tôi rỗng tuếch à? Đây là tấn công tinh thần! Tổn thương danh dự cấp độ tối cao!
Koi lúc này đã hoàn toàn điềm tĩnh trở lại, như thể cô ấy chỉ đứng đó mà không cần nỗ lực tồn tại. Chính điều đó lại khiến tôi thấy nhỏ bé, cái kiểu cảm giác từng vài lần xuất hiện khi tôi mới bắt đầu xem stream của Mayu – hồi đó tôi không biết nên tương tác sao cho đúng và hay comment trớt quớt khiến cô ấy nổi điên.
Cảm giác đó giống hệt như bị nhấn chìm trong một hồ nước thay đổi nhiệt độ liên tục. Lúc nóng, lúc lạnh, cuối cùng cũng vẫn là... chết đuối.
“Cậu im lặng chẳng phản ứng gì làm tôi hết vui luôn đó.”
Lúc này Koi đã ghé sát đến mức gần như chạm mũi tôi, như thể đang soi kỹ từng lỗ chân lông trên mặt tôi.
“Xin lỗi, chỉ là… tôi thấy cậu giống một người tôi quen – à, một chút thôi.”
“Tôi giống một người cậu quen, hay giống một người cậu chỉ hơi quen biết?”
Câu hỏi của cô ấy có thể hiểu theo hai hướng.
“Cả hai.”
“Thế cậu có hơi thích cái người mà cậu chỉ hơi quen và hơi giống tôi đó không?”
Tôi lùi lại một chút, ngẫm nghĩ lâu hơn cần thiết. Thực lòng mà nói thì... có. Nhưng liệu “thích” có phải là từ quá yếu đối với người tôi cảm thấy quá đặc biệt này? Hay lại là từ quá mạnh với một người tôi chưa thực sự gặp bao giờ?
“Ồ hô hô~ Tôi hiểu rồi, Aki boy. Vẫn chần chừ như xưa. Cậu sẽ chẳng bao giờ có được tôi nếu ngay cả chuyện có thích một cô gái rõ ràng khiến cậu rung động cũng không quyết định nổi!”
Cô ấy đọc được suy nghĩ tôi luôn à?!
“Đừng tự động chèn mình làm nữ chính vào câu chuyện này!”
Koi xoay người một vòng rồi nhún nhảy sang bên kia đường một cách nghịch ngợm. Trước khi rời đi, cô ấy quay đầu lại nói một câu duy nhất:
“Tsundere thì lúc nào chẳng là ứng cử viên tình yêu khả dĩ.”