Trời đất ơi. Được rồi.
Phải tiếp cận chuyện này thế nào đây? Là Koiyomi mà, tôi biết cách cư xử trước mặt Koiyomi chứ. Ít nhất là đã từng biết. Nhìn cô ấy bây giờ hoàn toàn khác xa cô bé hay tỏ ra chăm ngoan ngày trước, người luôn tự hào diện đồng phục đi học như một biểu tượng danh dự.
Cô ấy còn muốn làm bạn với một kẻ ngố tàu như tôi nữa không?
Tỉnh lại đi Akira, nhìn cái áo của cô ấy kìa! Cô ấy cũng mê anime, chỉ là đang ẩn mình giữa thế giới thực thôi – đúng là thiên tài.
Trong lúc tôi từ từ rơi vào cơn hoảng loạn nhẹ vì không biết phải tương tác thế nào với một con người mà tôi đã quen biết suốt bao năm qua, cái sinh vật kỳ lạ kia lại cứ tiến đến gần hơn và gần hơn nữa.
Giờ thì sao? Bắt tay kiểu ngầu? Hay là ôm chào nhau ấm áp?
Nhìn cô ấy giống kiểu người thích ôm lắm – khoan đã. Cái gì khiến tôi nghĩ vậy nhỉ? Có phải tại tôi muốn ôm cô ấy không? Không, tôi không cần phải ôm ai cả. Tôi biết rõ điều đó.
Tôi có gối ôm cơ mà.
Thịch, Thịch, Thịch
Trái tim tôi như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào; tiếng bước chân giày đế cao đen của cô ấy vang lên đều đều, đồng điệu với nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực tôi.
Từ điển đồng nghĩa trong đầu? Sẵn sàng!
Tôi phải quyết định ngay. Bắt tay, không bao giờ sai được. Mình là người bình thường và sẽ đưa ra một cái bắt tay bình thường.
Kiểm tra lòng bàn tay? Không đổ mồ hôi. Tốt.
Tôi đưa tay ra, nhưng cô ấy chẳng dừng lại để bắt. Thay vào đó, cứ tiếp tục tiến sát về phía tôi.
Báo động đỏ! Báo động đỏ! Hệ thống bị xâm nhập!
Không lẽ cô ấy định ôm thật?
Quá liều lĩnh!
Tôi rụt tay lại, chầm chậm dang tay ra như sẵn sàng ôm khi cô ấy...
Khi cô ấy...
Đi thẳng qua mặt tôi.
QUÁ LÀ HỖN XƯỢC!
Cô ấy không nhận ra tôi sao? Tại sao tôi lại phải là cái kẻ kỳ dị đang dang tay ôm không khí giữa chốn đông người thế này?
Tôi vẫn ôm đại, hai tay siết chặt vào nhau, như thể đang bóp nát thứ gì đó vô hình – mà thật ra chính là chút tự tôn cuối cùng còn sót lại của tôi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Ơ, Akira đấy à? Cậu đang tự ôm mình à?”
“Đôi khi yêu bản thân là kiểu yêu tốt nhất đấy, biết không?”
Tôi đáp lại mà chẳng buồn suy nghĩ xem mình đang nói với ai, đầu óc thì vẫn đang lang thang trong một chiều không gian khác.
“Nghe hơi bậy đấy, nhưng mà tôi cũng không ngạc nhiên đâu – đúng là đồ hikineet, Aki!”
Danh dự tan nát. Trái tim vỡ vụn.
Tôi chính là tàn hồn của Akira.
Aki. Aki. Aki. Aki. Aki. Aki. Aki.
“Koi.”
Tôi quay lại nhìn người bạn thời thơ ấu của mình.
“Ồ kìa, ‘Koi’ nghe thân mật ghê chưa?”
Cô ấy hất cằm lên, ánh mắt khinh khỉnh nhìn xuống tôi – biểu cảm này có gì đó quen thuộc một cách kỳ lạ mà tôi không thể nào chỉ ra được.
“Nhưng mà cậu cũng vừa gọi tôi là Aki đấy thôi–”
“Thân mật cũng được mà, mỗi con quỷ tốt đều cần một người hầu trung thành, đúng không?”
“Tôi nghĩ là cậu đang dùng sai nghĩa từ rồi đó!”
“Giờ lại nghi ngờ ý định của tôi nữa à? Táo bạo thật đấy!”
“Táo bạo hơn cả việc tự gọi mình là quỷ? Hay là tuyên bố người khác là ‘hầu cận’ của mình?”
Koiyomi cúi đầu xuống và nở một nụ cười. Khác hẳn với biểu cảm hơi ghê tởm ban nãy, giờ trông nó ấm áp, dễ chịu, và... lạ thay, cũng rất quen thuộc. Cái đối lập sáng - tối ấy là thứ tôi đã quen nhìn thấy trên màn hình máy tính mỗi ngày, suốt thời gian gần đây.
“Tôi nhớ cậu đấy, Aki!”
“Tôi cũng nhớ cậu, Koi. Mấy câu châm chọc của cậu tiến bộ hẳn rồi!”
“Còn cậu thì ngược lại, tiếc là tôi phải nói thế! Cậu mất phong độ rồi – chắc là mềm yếu đi rồi hả?”
“Mềm yếu? Tôi thì thấy cậu luyện tập chăm chỉ hơn thì có.”
“Chuyện đó thì đúng thật, hơn cả cậu tưởng luôn.”
Tôi thật sự thấy thương cho những người phải chịu đựng kiểu đùa cợt này mỗi ngày vì sống quanh Koiyomi. Tôi hiểu rõ cảm giác đó, vì tôi từng là người phải chịu đựng nó – chủ yếu là từ chính tôi khi tôi luôn tìm cách chọc ghẹo Koiyomi.
Không phải kiểu trêu ác ý đâu nhé! Tôi không phải kẻ bắt nạt! Tôi chỉ nghĩ... như vậy sẽ khiến hai đứa thân nhau hơn. Nhưng từ sau khi chia tay, tôi chưa từng có cảm giác đó với ai nữa. Và thế là tôi thôi không chơi cái trò đó nữa.
Mà thật ra Koiyomi cũng đâu có giỏi phản pháo đâu, lần duy nhất cô ấy đáp trả chỉ là gọi tôi là Aki!
Kiểu như một cú đâm bạn bè thân thiết – dịu dàng nhưng vẫn đâm trúng.
Koiyomi bước lên hai bước, nghiêng người về phía tôi.
Khoan, đây có phải cái ôm mà tôi đã tưởng tượng hai lần rồi không?
Tôi cúi nhìn chân cô ấy, thấy cô ấy nhón chân lên, rướn người về phía tai tôi. Tôi có thể cảm nhận hơi thở nhẹ của cô ấy phả vào má mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?!?
“Thật lòng mà nói thì tôi ghét phải có mặt ở đây lắm, chẳng muốn chịu đựng màn tụ họp gượng gạo của bố mẹ hai bên. Cậu muốn đi khỏi đây không?”
Koiyomi lùi lại một bước, cúi người xuống tạo dáng dễ thương – kiểu tạo dáng mà người ta hay dùng trên bìa truyện yuri ấy. Mà dáng đó còn khiến tôi… trong lúc cô ấy cúi xuống thì tôi có thể hơi thấy đư–
Tôi vội nhìn lên trần nhà.
“Đi? Nhưng đi đâu? Tôi đâu có đi đâu bao giờ.”
Chết tiệt. Tôi vừa thật sự nói câu đó ra miệng.
Koiyomi quay ngoắt lại, hướng về bàn nơi bố mẹ hai đứa đang vui vẻ trò chuyện.
“Mẹ ơi! Con với Aki đi dạo một chút nói chuyện nhé, đừng chờ tụi con!”
Rồi cô ấy chộp lấy tay tôi và kéo thẳng ra cửa.
“Này, khoan đã!”
Mẹ tôi gọi với theo từ bàn.
“Cháu sẽ đưa cậu ấy về nguyên vẹn, cô Nonomi ơi!”
Tôi cố hết sức theo kịp bước chân Koiyomi khi chúng tôi phóng ra cửa, ánh nắng rọi qua cánh cửa nhà hàng lúc chúng tôi mở ra.
Và đó là khi tôi nhận ra: bạn thân thuở nhỏ của tôi…
Vẫn là một kẻ lập dị hết thuốc chữa.