Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

(Đang ra)

Thiên Đạo Kim Thiên Bất Thượng Ban

Ma Tính Thương Nguyệt

Tuy nhiên, đạo thuật, pháp bảo, phù chú, thần binh, chân hỏa, lôi kiếp, nguyền rủa hay trận pháp... tất cả những thứ không thể giết chết hắn, đều sẽ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

1 4

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

291 6694

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

400 6635

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

175 2575

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

138 2614

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

(Đang ra)

Tiểu thư phản diện lừa gạt tình cảm

箱庭白兔

Đói bụng? Ta mang cho ngươi ái tâm BentōMệt mỏi? Ta có thể cho ngươi gối đùi Cô đơn lạnh lẽo ? Thân thể này của ta có thể sưởi ấm ngươiPhản bội tình cảm của ngươi? Ta vốn là kẻ lừa gạt, chẳng qua là v

10 18

Volume 01 - Chương Bốn: Bắt tay vào việc kinh doanh thôi

Một ngày đã trôi qua kể từ khi tôi đăng ký “cửa hàng” của mình, và sau khi quay về Nhật Bản để lấy hàng, tôi đã trở lại khu chợ. Trời vẫn còn khá sớm, chẳng có mấy người qua lại.

“Được rồi. Bày biện mọi thứ ra nào.”

Tôi nhanh chóng chuẩn bị cái khoảnh đất nhỏ của mình, bởi kế hoạch của tôi chỉ đơn giản là trải một tấm bạt dã ngoại ra đất và sắp xếp hàng hóa lên trên. Vị trí tôi được cấp rộng khoảng sáu chiếu tatami , gần gấp đôi diện tích ở một khu chợ trời tại Tokyo. Tôi bắt đầu lấy hàng hóa ra khỏi ba lô và đặt những chiếc hộp với kích cỡ khác nhau lên tấm bạt.

“Trông ổn đấy!” tôi tự nhủ, hài lòng với màn trưng bày đơn sơ của mình. “Chắc là sẵn sàng bắt đầu rồi.”

“A! Mister Shiro!” một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía bên kia khu chợ ngay khi tôi vừa sắp xếp xong. Tôi ngước lên và thấy Aina đang chạy về phía mình. “Chào buổi sáng, Mister Shiro!”

“Chào buổi sáng, Aina,” tôi đáp. “Hôm nay lại đi bán hoa à?”

“Vâng ạ! Sáng nay em đã dậy siêu sớm để hái chúng!” cô bé nói, khoe cho tôi xem giỏ hoa đầy ắp những bông hoa tươi tắn. Nhìn số lượng hoa cô bé có, chắc hẳn em ấy đã dậy từ rất, rất sớm và dành hàng giờ để thu hái.

“Wow, hoa đẹp quá!” tôi nói. “Anh chắc chắn hôm nay em sẽ bán được cả mớ!”

“Vâng! Em sẽ bán thật nhiều hoa để giúp mama!” cô bé tuyên bố, dường như đang tự lên tinh thần. Hôm nay cô bé trông thật hoạt bát. Có lẽ em ấy đã bắt đầu coi tôi như một người bạn. Thật lòng mà nói, ý nghĩ đó khiến tôi khá vui.

“Dù sao thì, em phải đi đây!” cô bé nói. “Tạm biệt, Mister Shiro!”

“Ừ, gặp lại em sau,” tôi đáp lại.

Cô bé vẫy tay chào tôi trước khi quay sang người gần nhất và hỏi, “Anh có muốn mua hoa không ạ?”

Tôi hy vọng hôm nay sẽ có nhiều người mua hoa của cô bé. Nếu một cô bé dễ thương như Aina bán hoa trên đường phố Nhật Bản, em ấy sẽ bán hết sạch trong vài phút, tôi không nghi ngờ gì về điều đó.

“Anh có muốn…” cô bé bắt đầu, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người khi đi vòng quanh chợ. “A, xin lỗi ạ! Ừm…” và khi cô bé cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của họ, “Anh có muốn mua hoa không ạ?”

Một lúc sau, tôi không còn thấy bóng dáng em ấy đâu nữa. Thật là một cô bé ngoan. Em còn quá nhỏ, vậy mà đã làm việc chăm chỉ để giúp đỡ mẹ mình. Vậy thì! tôi nghĩ. Mình cũng phải cố gắng hết sức mới được!

Dần dần, mọi người bắt đầu đổ vào khu chợ, và tôi phát hiện ra vài mạo hiểm giả trong đám đông ngày một tăng.

“Này anh. Anh đang bán gì thế?” một chàng trai trẻ rõ ràng là một mạo hiểm giả, xét theo trang phục của anh ta, nói khi đến gần.

Anh ta nhặt một trong những chiếc hộp tôi đã xếp trên tấm bạt và bắt đầu săm soi nó. Hôm nay tôi thật may mắn! Tôi đã có được khách hàng đầu tiên mà không cần phải cố gắng mời chào.

“Cái hộp này…” anh ta nói khi xoay nó trong tay. “Nó làm bằng giấy. Là một loại đồ thủ công mỹ nghệ à?” Chàng trai có vẻ rất hứng thú với thứ tôi đang bán.

“Ồ, không, đó thực ra là…” tôi nói, trước khi nhận ra rằng việc dùng thử sẽ giải thích rõ hơn. Tôi nhặt một chiếc hộp lên, trượt ngăn bên trong ra, và rút ra một trong những que gỗ ngắn, mỏng bên trong. “Cái này được gọi là diêm,” tôi nói với anh ta. “Anh dùng nó để nhóm lửa.”

Vâng, diêm là thứ tôi đã mang từ Nhật Bản sang để bán ở đây. Aina đã nói với tôi rằng để nhóm lửa ở thế giới này, phần lớn mọi người phải cọ hai mảnh đá lửa vào nhau, và quá trình này cực kỳ tẻ nhạt. Có những công cụ khác sử dụng đá ma thuật để tạo ra lửa, nhưng chúng rất đắt tiền, nghĩa là các gia đình bình thường và mạo hiểm giả trung bình không thể mua nổi. Khi nghe điều này, tôi đã quyết định rằng việc bán diêm sẽ là một ý tưởng hay, vì chúng sẽ hữu ích cho rất nhiều người ở đây.

“Hả? Một que ‘diêm’? Chưa nghe bao giờ, anh bạn,” mạo hiểm giả trẻ tuổi nói. “Làm thế nào một que gỗ nhỏ như vậy có thể tạo ra lửa?”

“Để tôi làm thử cho anh xem,” tôi nói. “Xem nhé. Nếu anh quẹt đầu que diêm vào mặt nhám của hộp diêm này…” Tôi quẹt que diêm tôi đang cầm vào phần hộp tôi đã chỉ và nó ngay lập tức bắt lửa. “Đấy. Cứ như thế. Bây giờ anh có thể dùng nó để nhóm lửa một cách dễ dàng!”

“C-C-Cái quái gì thế?!” mạo hiểm giả trẻ tuổi hét lên khi tôi kết thúc màn trình diễn của mình. Anh ta có vẻ thực sự kinh ngạc trước những gì mình vừa chứng kiến. “Đó là cái gì vậy? Anh đã làm thế nào?” anh ta nhiệt tình hỏi.

Anh ta la to đến nỗi những người qua đường khác đã dừng lại và đang theo dõi từ xa. Nếu chúng tôi ở Nhật Bản, mọi người sẽ cho rằng tôi đã trả tiền cho gã này để giả vờ phản ứng quá khích như vậy.

“L-Làm ơn! Làm lại lần nữa đi!” anh ta khẩn khoản.

“Chắc chắn rồi,” tôi nói, dập tắt que diêm và lấy một que khác từ hộp. “Được rồi, hãy xem thật kỹ nhé.”

Tôi làm y như trước, quẹt đầu que diêm qua mặt nhám của hộp, và giống như que đầu tiên, nó bắt lửa ngay lập tức.

“Ôôôôô!” Lần này, đám đông hiếu kỳ cũng đã chứng kiến màn trình diễn của tôi, và cảnh tượng đã tạo ra một sự náo động nho nhỏ. Hầu hết những người đang xem đều là mạo hiểm giả, nhưng cũng có một vài cư dân trong số họ.

“Cái gì thế?!” một người hét lên.

“Anh ta vừa cọ que gỗ đó vào cái hộp và lửa đã xuất hiện! Nhưng làm thế nào? Làm thế nào?” một người xem khác kinh ngạc kêu lên.

“Anh đã làm thế nào vậy? Có phải là ma thuật không?!”

“Anh ngu hay sao thế? Ai lại dùng ma thuật chỉ để nhóm lửa chứ? Rõ ràng là anh ta đã dùng cái công cụ mà anh ta đang cầm.”

“Anh định lừa tôi à? Không có vật phẩm nào có khả năng làm thế đâu!”

“Tôi vừa thấy nó bằng chính mắt mình!”

Và cứ thế cuộc tranh cãi tiếp diễn. Những que diêm nhỏ của tôi dường như đã gây ra một sự khuấy động không nhỏ.

“Này anh bạn, có phải ai cũng có thể dùng thứ này để nhóm lửa không?” mạo hiểm giả trẻ tuổi lúc trước hỏi tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi gật đầu. “Tất nhiên! Đây, hãy nhìn kỹ hơn đi. Anh thấy đầu que gỗ nhỏ này có màu đỏ, phải không? Thực ra có một loại hóa chất trong đó làm nó bốc cháy khi anh quẹt nó vào phần nhám của hộp. Có lẽ anh nên tự mình thử xem?”

“Khoan, thật sao?!” chàng trai trẻ mắt mở to kinh ngạc.

“Vâng, thật đấy,” tôi nói với một nụ cười. “Anh sẽ hiểu rõ hơn khi tự mình thử. Nào, đừng ngại!”

“Đợi một chút…” chàng trai trẻ nói, đột nhiên có vẻ hơi do dự. “Anh không định bắt tôi trả tiền cho việc này đấy chứ?”

Tôi bật cười. “Dĩ nhiên là không. Cứ thử đi.”

Tôi đưa cho anh ta que diêm và cái hộp. Anh ta cầm que diêm, và với đôi tay run rẩy quẹt nó xuống cạnh hộp diêm.

“Được rồi!” anh ta vui mừng reo lên. “Ngay cả tôi cũng có thể nhóm lửa bằng cách này!”

Có thêm nhiều tiếng xuýt xoa và những tiếng trầm trồ tán thưởng, đến lúc này, nghe như sắp biến thành tiếng reo hò từ đám đông.

“Có ai khác muốn thử không?” tôi hỏi đám đông trước mặt, và ngay cả trước khi tôi kết thúc câu hỏi của mình, mọi người xung quanh tôi bắt đầu la hét “Tôi! Tôi!” cùng một lúc.

Tôi đưa một que diêm cho mỗi người đã ra hiệu muốn thử, sau đó yêu cầu tất cả họ xếp hàng và bảo họ đốt diêm của mình. Lúc đầu, một số người gặp chút khó khăn để thực hiện đúng động tác, trong khi những người khác làm gãy diêm vì dùng quá nhiều lực, nhưng cuối cùng, mỗi người trong số họ đều đã đốt được que diêm của mình ở lần thử thứ hai hoặc thứ ba. Tất cả họ đều đã trải nghiệm sự tiện lợi của những que diêm nhỏ của tôi.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ việc nhóm lửa lại có thể dễ dàng đến thế…” mạo hiểm giả trẻ tuổi nói, người đang run lên vì phấn khích. “Thật tuyệt vời!”

Tôi không bỏ lỡ một nhịp, ngay lập tức bắt đầu bài chào hàng của mình. “Mất rất nhiều thời gian để nhóm lửa bằng đá lửa, phải không?”

Mạo hiểm giả gật đầu. “Đúng là vậy!” anh ta đồng ý. “Tôi cũng rất tệ khoản đó. Tôi không có đủ kiên nhẫn để đợi lửa bắt. Nhưng tôi sẽ không dùng ma thuật chỉ để bắt đầu một ngọn lửa ngu ngốc. Và đừng có nhắc đến những vật phẩm ma thuật đắt kinh khủng và cồng kềnh đến lố bịch mà một số người bán!”

“Tôi có thể hiểu tại sao những phương pháp đó lại bất tiện, vâng,” tôi thông cảm. “Nhưng với những que diêm này, bất kỳ ai cũng có thể nhóm lửa mà không gặp chút khó khăn nào! Hộp nhỏ này chứa bốn mươi que, và hộp lớn hơn ở đây có tám trăm que bên trong. Anh thấy sao? Tôi chắc chắn chúng sẽ rất hữu ích cho anh trong các chuyến phiêu lưu sắp tới.”

Anh ta ngẫm nghĩ một lúc trước khi đưa ra suy nghĩ của mình. “Chà, đúng là những que ‘diêm’ này của anh có vẻ khá hữu ích, nhưng…” anh ta dừng lại, có vẻ miễn cưỡng khi quyết định mua. “Chúng giá bao nhiêu? Một vật phẩm tiện lợi như vậy chắc hẳn phải khá đắt, phải không?”

Cuối cùng! Câu hỏi mà tôi đã chờ đợi! Dễ dàng nhận thấy từ biểu cảm của họ rằng mọi người khác trong đám đông cũng muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này. Tôi ghé sát mặt mình vào mặt anh ta và hỏi, “Anh nghĩ chúng giá bao nhiêu?”

Bằng cách để anh ta tự ra giá, về cơ bản tôi sẽ biết chính xác mọi người ở thế giới này sẵn sàng trả bao nhiêu cho diêm.

“Chà, đối với một vật phẩm tiện lợi như thế này ư? Hừm…” anh ta suy ngẫm. “Ồ, anh nói có hóa chất ở phần đầu, phải không? Điều đó có nghĩa là nó phải đắt hơn đá lửa.”

Khi đi dạo quanh chợ ngày hôm trước, tôi đã ghi nhận rằng bộ đá lửa rẻ nhất là 50 đồng đồng (5.000 yên) trong khi bộ đắt nhất là hai đồng bạc, một con số khá lớn là 20.000 yên. Tuy nhiên, mức giá đó là điều có thể dự đoán được. Rốt cuộc, đá lửa là một vật phẩm cần thiết cho cả dân làng và mạo hiểm giả, vì vậy tự nhiên giá cả sẽ phản ánh điều đó.

“Để tôi nghĩ xem…” mạo hiểm giả nói, nghiền ngẫm. Anh ta chỉ vào hộp diêm nhỏ hơn. “Anh nói có bốn mươi que ‘diêm’ trong hộp nhỏ đó, phải không?”

“Đúng vậy,” tôi xác nhận.

“Vậy thì, ít nhất, nó sẽ là 80 đồng đồng một hộp,” anh ta kết luận.

Đã ghi nhận. Vậy từ quan điểm của một mạo hiểm giả, một que diêm trị giá hai đồng đồng. Như để xác minh rằng con số này là hợp lý, các mạo hiểm giả khác trong đám đông gật đầu. Mặt khác, các cư dân của làng, đặc biệt là các bà nội trợ trông khá ảm đạm. Họ có lẽ sẽ không thể mua nổi chúng với giá đó.

Được rồi. Bây giờ mình cần đưa ra một quyết định quan trọng, tôi nghĩ. Khi kinh doanh, về cơ bản có hai con đường bạn có thể đi. Bạn có thể bán hàng chất lượng tốt với giá cao, hoặc bán đồ rẻ cho nhiều người. Cách thứ nhất sẽ giúp bạn kiếm được một khoản tiền kha khá chỉ trong một giao dịch, nhưng giá càng cao, càng ít người có khả năng mua sản phẩm của bạn. Nếu bạn chọn phương án thứ hai, bạn sẽ có rất nhiều khách hàng, nhưng lợi nhuận trên mỗi giao dịch sẽ tương đối nhỏ. Cả hai cách tiếp cận đều có ưu và nhược điểm, nhưng đối với cách mà tôi đã chọn...

“À, tiếc quá! Anh đoán sai bét rồi. Hộp nhỏ này giá năm đồng đồng, còn hộp lớn…” tôi nói, thêm một khoảng dừng nhỏ để nhấn mạnh phần tiếp theo. “Chà, tôi thường bán nó với giá 55 đồng đồng, nhưng để kỷ niệm khai trương cửa hàng, nó sẽ được giảm giá trong ba ngày tới, có nghĩa là anh có thể mua một hộp với giá 40 đồng đồng!”

Gần như ngay khi từ cuối cùng trong bài chào hàng kiểu quảng cáo trên TV của tôi vừa dứt, mạo hiểm giả trẻ tuổi đã hét lên, “Tôi muốn một hộp!”

Tôi đã mang theo một trăm hộp diêm nhỏ và năm mươi hộp lớn, và tôi đã hy vọng rằng mình có thể bán được ít nhất một nửa trong số đó trong khoảng thời gian năm ngày tôi thuê chỗ này. Tuy nhiên...

“Cho tôi một hộp ‘diêm’ lớn đó!”

“Tôi muốn một hộp nhỏ!”

“Tôi muốn mỗi loại một hộp! Mỗi loại một hộp!”

3e4c70ef-6fb8-471b-84ff-cecfb1d1d1d5.jpg

Những que diêm tôi mang từ Nhật Bản sang thậm chí còn phổ biến hơn tôi có thể tưởng tượng. Tôi đã mua chúng với giá 250 yên cho mười hai hộp nhỏ, trong khi một hộp lớn cũng có giá tương tự. Và ở đây, chúng đang bán đắt như tôm tươi với giá cao hơn gấp mười lần giá tôi đã trả!

Tôi đã cảnh báo khách hàng của mình rằng diêm không ưa độ ẩm hoặc nước, nhưng ngay cả với những lưu ý này, mọi người vẫn háo hức muốn mua. Tôi chỉ có tổng cộng một trăm năm mươi hộp, vì vậy không cần phải nói, tôi đã hết hàng gần như ngay lập tức, với rất nhiều người vẫn đang chờ đến lượt.

“A, tôi thực sự xin lỗi, nhưng tôi đã hết sạch hàng rồi,” tôi nói một cách xin lỗi với những người đang chờ.

“Không thể nào!” người phụ nữ trung niên trước mặt tôi kêu lên, có vẻ sững sờ. “Nhanh thế?”

Tôi có thể thấy qua khuôn mặt bà rằng bà đang vô cùng thất vọng, vì vậy tôi nở một nụ cười với bà và nói, “Hãy yên tâm, ngày mai tôi sẽ trở lại với nhiều diêm hơn. Tôi sẽ phát cho mọi người không mua được những gì họ muốn hôm nay một phiếu đánh số. Mọi người có thể vui lòng xếp thành một hàng trước mặt tôi được không?”

“Một phiếu đánh số? Đó là gì vậy?” người phụ nữ hỏi, nghiêng đầu.

À. Tôi đã quên rằng ở đây không có thứ đó. “Đó là một loại giấy tờ cho phép bạn có quyền ưu tiên mua hàng so với những người không có. Tôi sẽ phát chúng cho tất cả những người đã xếp hàng chờ. Nếu ngày mai bạn mang nó theo, bạn sẽ được mua hàng trước những khách hàng khác.”

Tất cả những người đi chợ đang vây quanh quầy hàng của tôi đều ồ lên và à lên kinh ngạc.

“Ồ, và nếu tất cả mọi người báo trước cho tôi biết số lượng hộp dự định mua, tôi sẽ chuẩn bị sẵn số lượng đó chờ mọi người. Dù sao thì, nếu mọi người vui lòng xếp hàng ở đây...”

Tôi giơ một tay lên để chỉ nơi tôi muốn họ đứng và mọi người đều làm theo lời tôi. Tôi hỏi mỗi khách hàng họ muốn bao nhiêu hộp, và ghi lại con số vào sổ tay của mình trước khi xé một mẩu giấy sẽ dùng làm phiếu đánh số cho ngày hôm sau và đưa cho họ. Có hơn một trăm người xếp hàng, một số trong đó đã mua diêm trước khi tôi bán hết. Tôi xé từng trang trong sổ tay của mình và đưa cho khách hàng, cho đến khi cuối cùng, người cuối cùng trong hàng vui vẻ rời đi, tay cầm chặt một phiếu đánh số.

“Phù. Mà còn chưa đến trưa. Mình đã nghĩ rằng sẽ cần năm ngày để bán hết hàng, vậy mà mình đã bán hết trong một giờ!”

Tôi bật lon cà phê đóng hộp tôi mang theo và quyết định nghỉ ngơi một chút. Tôi liếc xuống sổ tay của mình và thấy con số năm được lặp đi lặp lại. Tôi sẽ cần phải có ít nhất đủ diêm để đáp ứng tất cả các đơn đặt hàng này vào ngày mai.

“Trời ạ…” tôi tự nhủ. “Mình có ổn không khi làm tất cả chuyện này một mình?”

Rốt cuộc, tôi đã có hơn một trăm khách hàng chỉ trong ngày hôm nay, và ngày mai có lẽ sẽ còn nhiều hơn nữa.

“Chà, bây giờ không thể rút lui được nữa. Phải làm việc chăm chỉ và kiếm thật nhiều tiền thôi!”

Tôi vươn vai một chút trước khi bắt tay vào việc dọn dẹp. Tôi vừa gấp tấm bạt dã ngoại lại thì nghe thấy tiếng ai đó chạy về phía mình.

“Mister Shiro! Anh xong việc rồi ạ?” Đó là Aina.

“Ừ. Anh hết diêm rồi, nên anh dọn hàng nghỉ hôm nay,” tôi nói với cô bé.

“Ồ! Em rất vui vì hôm nay anh bán được rất nhiều đồ ạ!” cô bé nói, cười.

“Anh cũng vui. Em thế nào rồi, Aina?” tôi hỏi.

Aina giấu giỏ của mình sau lưng. “Ồ, ừm…” cô bé lẩm bẩm, trông có vẻ xấu hổ. “Hoa không bán chạy lắm ạ…”

“Ồ, anh hiểu rồi,” là tất cả những gì tôi có thể nói. Tôi có thể thấy mắt cô bé đang long lanh nước.

“Những bông hoa thật đẹp…” cô bé thì thầm. “Tại sao không ai muốn chúng?”

“Aina…” tôi bắt đầu.

“K-Không, không có gì đâu ạ!” cô bé nói, lắc đầu. Cô bé dùng tay áo lau nước mắt. “Em quay lại bán hoa đây ạ.”

“Đứng lại ngay!” tôi nói, nắm lấy tay cô bé ngay khi cô bé chuẩn bị rời đi.

“Mister Shiro?”

“Aina, có một chuyện anh muốn nói với em. Em có thể đợi một lát và nghe không?”

“Chuyện anh muốn nói với em ạ?”

“Ừ.”

“Chuyện gì vậy ạ?” cô bé hỏi, ngước nhìn tôi.

“Bắt đầu từ ngày mai, em có thể giúp anh trông cửa hàng không?”

Cô bé không ngờ tôi sẽ đề nghị cô bé bắt đầu làm việc bán thời gian tại cửa hàng của mình, và cô bé chớp mắt vài lần khi cố gắng hiểu ra. Vài giây sau, cô bé tìm lại được giọng nói và thốt ra vài tiếng kêu thể hiện sự không tin của mình.

“Có phải…” cô bé bắt đầu, trước khi dừng lại và nói. “Thật sao?! Anh sẽ cho em làm việc ở cửa hàng của anh ạ?”

“Tất nhiên. Ngày mai sẽ siêu bận. Anh chắc chắn sẽ gặp khó khăn nếu chỉ có một mình. Sẽ là một sự giúp đỡ to lớn nếu có em ở đó cùng anh. Ồ, và tất nhiên anh sẽ trả công cho em, và—”

“Em sẽ làm!” cô bé ngắt lời. “Xin hãy cho em làm việc ở cửa hàng của anh, Mister Shiro!”

Hơi thở của cô bé gấp gáp và tôi có thể thấy từ ánh mắt của cô bé rằng cô bé nghiêm túc như thế nào về việc này.

“Cảm ơn em rất nhiều, Aina! Anh đã thực sự bắt đầu tự hỏi làm thế nào mình có thể xoay xở một mình vào ngày mai…”

“Không, em mới là người phải nói ‘cảm ơn’. Cảm ơn anh rất nhiều!” cô bé nói khi nước mắt lại ứa ra, mặc dù lần này cô bé không lau chúng đi. “Em đã cố gắng rất nhiều mỗi ngày để bán hoa của mình, nhưng em rất tệ trong việc đó, nên em không bao giờ bán được gì cả…” Cô bé nức nở và những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống đất trước mặt cô. “Em đã phải vật lộn rất nhiều! Đó là lý do tại sao em muốn cảm ơn anh, Mister Shiro! Cảm ơn anh rất, rất nhiều!”

Cô bé liên tục cảm ơn tôi trong khi nước mắt chảy dài trên má. Mình phải chắc chắn sẽ trả công cho cô bé thật hậu hĩnh mới được, tôi quyết định.

Kích thước của 1 tấm tatami khoảng 91cm x 182cm. Vậy cửa hàng sẽ khoảng 5,4m x 10,9m