Sau khi rời khỏi dinh thự của Shess, tôi ghé thăm Stella để báo cho cô biết rằng Aina sẽ qua đêm ở đó.
“Tôi không thể tin được cuối cùng Aina cũng có một người bạn nhỏ” Stella lẩm bẩm ngạc nhiên trước cửa nhà mình trước khi nở một nụ cười rạng rỡ.
Đánh giá qua phản ứng của cô, đây là lần đầu tiên cô bé đến ngủ lại nhà một người bạn cùng tuổi.
“Tôi hơi buồn vì tối nay con bé sẽ không ở đây với tôi, nhưng không sao cả. Tôi vẫn còn có Peace” Stella nói, mắt cô ứa lệ vì xúc động.
Chú mèo đen nhỏ kêu meo và nhảy vào vòng tay cô như để an ủi.
“Vâng, Peace, con là một chú mèo con ngoan, phải không?” Stella nựng nịu khi cô nhẹ nhàng vuốt ve nó, khiến Peace lại kêu meo.
Mặc dù gần đây mới biết rằng chồng mình vẫn còn sống ở đâu đó ngoài kia trong thế giới rộng lớn, vẻ ngoài của cô dường như vẫn như thường lệ.
Nhưng hình ảnh cô bước ra khỏi trụ sở hội vài ngày trước hiện lên trong tâm trí tôi và tôi không thể không tự hỏi liệu cô có còn mang theo lá thư mà cô đã muốn gửi đến Cộng hòa Aptos không.
“Có chuyện gì không ổn à, ngài Shiro?” cô hỏi, giọng nói của cô kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi không ngờ đến câu hỏi này và chỉ có thể thốt lên một tiếng “Hả?” khá lúng túng.
“Ngài đã nhìn chằm chằm vào tôi kể từ khi tôi mở cửa. Mặt tôi có dính gì à?” cô nói, hơi dịch người vì xấu hổ.
Tôi không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm.
“Không, ờ, tôi...” tôi cố gắng nghĩ ra một cái cớ nào đó. “Ồ, đúng rồi! Cánh cửa! Tối nay nhớ khóa chặt tất cả các cửa ra vào và cửa sổ nhé?” tôi nói, nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Điều này đã gợi ra một tiếng cười khúc khích từ Stella.
“Cảm ơn vì sự quan tâm của ngài” cô nói, để ánh mắt lang thang xuống các con phố của Ninoritch, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. “Mặc dù tôi không nghĩ ngài cần phải lo lắng đâu. Thị trấn này chỉ toàn những người tốt bụng. Nó cũng rất yên bình.”
Mặt trời đã bắt đầu lặn, phủ một ánh sáng đỏ lên thị trấn.
“Chà, vậy thì, ngài Shiro” Stella nói, lùi lại khỏi cửa. “Chúc ngài ngủ ngon.”
“Cảm ơn, cô cũng vậy—thực ra, đợi một chút!” tôi ngăn cô lại trước khi cô có thể đóng cửa.
Cô ném cho tôi một cái nhìn bối rối.
“Tôi, ừm...”
“Vâng?” cô nói.
“Ờ, chà, gần đây trời khá lạnh, vì vậy hãy cẩn thận đừng bị cảm lạnh nhé?” tôi đáp lại một cách yếu ớt.
Trong một khoảnh khắc, cô nhìn tôi như thể tôi vừa mọc thêm hai cái đầu, trước khi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười ấm áp với tôi.
“Ngài cũng vậy. Aina và tôi luôn lo lắng cho ngài, ngài biết không.”
“Tôi cũng sẽ cẩn thận” tôi trấn an cô. “Chà, vậy thì, tôi nên đi đây. Chúc ngủ ngon, Stella.”
“Chúc ngủ ngon, ngài Shiro. Chúc ngài có những giấc mơ ngọt ngào.”
Khi cả hai chúng tôi đã trao đổi lời tạm biệt, tôi đi khỏi.
Cuối cùng, tôi vẫn không thể tự mình hỏi câu hỏi mà tôi đã định hỏi cô kể từ đêm lễ hội sao băng: “Cô có định đi tìm chồng mình không?”
◇◆◇◆◇
“Ừm, xin lỗi. Tôi có thể xin một ly bia không?”
Sau khi chúc ngủ ngon Stella, tôi đi đến quán rượu ở hội Ân Phước Tiên Tộc.
Tôi đã lo lắng kể từ khi biết rằng Shess sẽ chuyển đến Ninoritch.
Việc xử lý vụ cướp cũng không là tôi bớt lo hơn, mà ý nghĩ rằng Shess có thể đã bị buộc phải chuyển đến đây vì tôi đã đè nặng trong tâm trí tôi.
Nhưng hóa ra, những lo lắng của tôi về phương diện đó hoàn toàn không có cơ sở, và tôi cảm thấy như một gánh nặng lớn đã được trút bỏ khỏi vai mình.
Kết quả là, tôi đột nhiên thấy mình thèm một thứ gì đó ngon để uống.
“Ồ, Shiro!”
Tôi đang ngồi ở một chiếc bàn đang đợi bia của mình thì đột nhiên có ai đó gọi tên tôi ngay bên cạnh tai tôi làm tôi suýt ngã khỏi ghế.
Tôi quay lại với một tiếng ré giật mình và thấy Patty đang lơ lửng bên cạnh tôi.
Với trái tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, tôi thở dài một hơi.
“Làm ơn đừng làm vậy, sếp. Tôi đã nghĩ tim mình sắp ngừng đập rồi.”
“Xin lỗi” cô nói với một tiếng cười khúc khích tinh nghịch khi cô đáp xuống bàn.
Cô không có vẻ gì là xin lỗi một chút nào.
“Sếp đang làm gì ở đây muộn như vậy? Mà tại sao sếp lại ở đây? Chẳng phải sếp đã vào rừng cùng một số mạo hiểm giả ba ngày trước sao?” tôi hỏi.
Patty là cư dân tiên tộc duy nhất của Ninoritch, cũng như là đại sứ du lịch (không lương) của địa phương.
Theo một cách nào đó, cô về cơ bản là linh vật của thị trấn.
Mặc dù trái với những gì bạn có thể nghĩ, cô không hề thiếu tiền.
Hoàn toàn ngược lại.
Không chỉ rượu mật ong tiên tộc tự làm của cô được bán với giá trên trời, cô thỉnh thoảng còn được hội Ân Phước Tiên Tộc thuê để dẫn đầu các đoàn thám hiểm vào Rừng Gigheena, khu rừng rộng lớn ở phía đông thị trấn, và dịch vụ của cô không hề rẻ.
“Anh bạn, tôi nói cho anh biết, cô ấy còn kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi!” Raiya, thủ lĩnh của nhóm mạo hiểm giả Tia Chớp Xanh, đã phàn nàn với tôi một ngày nọ.
Tia Chớp Xanh là một trong những nhóm hạng cao nhất của hội Ân Phước Tiên Tộc, vậy mà Patty lại kiếm được nhiều tiền hơn họ bằng cách chỉ làm việc vài ngày mỗi tháng.
Giỏi lắm, sếp nhỏ! tôi đã nghĩ vào lúc đó.
“Chúng tôi đã tìm thấy những di tích mà họ đang tìm kiếm. Chà, gần như tất cả là nhờ tôi” Patty khoe khoang, ưỡn ngực ra một cách tự hào. “Vì vậy, tôi nghĩ mình sẽ quay trở lại thị trấn.”
Cô đã được thuê chỉ để giúp nhóm mạo hiểm giả tìm thấy những di tích, vì vậy với công việc đã hoàn thành, cô đã được tự do trở lại Ninoritch.
Cô đang cập nhật tình hình cho hội thì cô phát hiện ra tôi trong quán rượu.
“Vậy, Aina không đi cùng anh à?” cô tiên tộc hỏi, nhìn quanh tìm bạn mình.
“Không. Con bé đang ngủ lại nhà Shess.”
“Cái gì? Shess đã ở đây rồi à?” Patty nói trước khi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Vâng. Con bé đã đến vào khoảng giữa trưa” tôi xác nhận. “Sếp nên đến chào con bé khi có thể.”
“Chắc chắn rồi!” cô đáp. “Và anh cũng đi cùng tôi. Đó là lệnh của sếp của anh!”
“Chắc chắn rồi. Shess nói rằng con bé cũng nhớ sếp rất nhiều. Tất cả chúng ta nên đi chơi với con bé một khi con bé đã ổn định” tôi đề nghị.
“Được thôi!” cô tiên tộc nói, gật đầu đồng ý với ý tưởng đó. “Nhưng bây giờ anh đang một mình, phải không? Ý tôi là, vì Aina không đi cùng anh?”
“Tôi đoán vậy”
“Chà, có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại với anh” bà sếp nhỏ rất hào phóng của tôi nói. “Anh biết không? T-tối nay sẽ là bữa tiệc của tôi!”
“Thật sao?”
“Vâng, thật đấy!”
Tôi đã biết Patty được vài tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy đề nghị trả tiền cho tôi.
“T-tại sao anh lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy? Anh đã giúp tôi trong những di tích đó” cô tiên tộc giải thích, mặt đỏ như cà chua. “V-vậy nên tôi chỉ...” Cô ngập ngừng. “Tôi chỉ nghĩ mình có thể đãi anh một bữa tối. Anh biết đấy, như một lời”—một sự ngập ngừng khác—“như một lời cảm ơn!”
Đôi cánh của cô đang vỗ nhanh, và cô đặt tay lên hông với một vẻ mặt tự mãn trên khuôn mặt, vẫn còn đỏ bừng.
“Như một lời cảm ơn ư?” tôi lặp lại.
“Vâng! Chẳng phải đó là một phong tục của người hume khi làm điều gì đó tốt đẹp cho mọi người khi bạn biết ơn vì một điều gì đó họ đã làm sao?”
Vài tuần trước, Patty, một nhóm mạo hiểm giả và tôi đã phiêu lưu vào tàn tích của Nathew để thực hiện một nghi lễ triệu hồi linh hồn.
Nhờ có điều đó, Patty đã được gặp lại người bạn thân đã khuất của mình một lần nữa và cuối cùng đã có thể nói lời tạm biệt với anh ấy một cách đàng hoàng, cho phép cô khép lại chương đó của cuộc đời mình.
Kể từ ngày đó, tôi đã nhận thấy rằng cô đã sống cuộc sống của mình trọn vẹn hơn, đón nhận mỗi khoảnh khắc với một sức sống mới.
“Ồ, tôi không làm gì đặc biệt cả” tôi nói với Patty. “Nếu có gì, sếp nên cảm ơn các mạo hiểm giả và Celes.”
Tất cả những gì tôi thực sự đã làm là dịch cuốn ma đạo thư của Nathew và quay video các mạo hiểm giả.
Ngoài ra, tôi đã dành cả thời gian để than vãn về việc tôi mệt mỏi như thế nào khi cố gắng theo kịp các mạo hiểm giả.
Tôi thực sự không làm gì lớn lao cả.
“Nhưng... nhưng... Khi chúng ta ở trong di tích, anh đã nói với tôi rằng tôi phải giữ lời hứa của mình với Eren, nhớ không?”
“Hừm, giờ sếp nói ra, tôi đoán tôi đã nói điều gì đó như vậy” tôi trầm ngâm.
Hồi ở trong di tích, Patty đã nói với tôi rằng cô ấy sợ gặp lại Eren, nhưng tất cả những gì tôi thực sự đã làm là thúc đẩy cô ấy một chút để dấn thân vào.
Hoàn toàn theo đúng nghĩa đen, hóa ra là vậy.
“Đúng không? V-vậy nên tôi muốn cảm ơn anh vì điều đó bằng cách đãi anh bữa ăn yêu thích của mình!” cô giải thích, vẫy hai cánh tay nhỏ bé của mình khi cô làm vậy.
Dường như cô ấy thực sự muốn cho tôi thấy cô ấy biết ơn như thế nào, vì vậy tôi quyết định tốt hơn là không nên chống cự nữa.
“Được thôi” tôi nói. “Nếu sếp thực sự khăng khăng, tôi sẽ nhận lời đề nghị của sếp.”
“V-vâng! Tối nay tôi sẽ trả tiền cho mọi thứ, vì vậy hãy ăn uống thỏa thích đi!”
Và cứ thế, tôi đã chấp nhận lời đề nghị của bà sếp rất hào phóng của mình là đãi tôi một bữa ăn ngon.
◇◆◇◆◇
“Shiro, anh có thể gọi bất cứ thứ gì anh muốn, được chứ?”
“Cảm ơn, sếp. Trong trường hợp đó, tôi sẽ lấy món này và món này” tôi nói, chỉ vào một vài món trong thực đơn.
“Chỉ vậy thôi à?” Patty hỏi, chớp mắt ngạc nhiên. “Celes và Dramom luôn gọi nhiều hơn thế rất nhiều.”
“Làm ơn đừng gộp tôi vào chung với hai người đó. Họ có thể nghiêm túc trở thành những người ăn thi nếu họ muốn.”
“‘Người ăn thi’ là gì?” Patty hỏi.
“Một người có thể ăn rất nhiều” tôi giải thích và Patty ngâm nga thừa nhận.
Tôi gọi một cô hầu bàn và đặt hàng của chúng tôi.
Trong vài phút, thức ăn của chúng tôi, đồ uống của Patty và ly bia mà tôi đã gọi lúc trước đã đến và được bày ra trước mặt chúng tôi trên bàn.
Tôi đã quyết định chọn xiên thịt, trong khi Patty đã chọn một món cá sông om và một ít rượu trái cây để đi kèm.
“Thôi nào, Shiro, ăn đi!” Patty thúc giục.
“Cảm ơn, sếp. Chà, vậy thì. Cảm ơn vì—” tôi bắt đầu.
“A, khoan đã!” Patty ré lên khi tôi đang giữa chừng câu nói.
“...bữa ăn. Gì vậy, sếp?”
“Chúng ta quên làm cái trò ‘Cạn ly’ đó rồi! Anh biết đấy. Cái trò mà anh luôn làm!” Cô nhấc ly của mình lên bằng cả hai tay và nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh vì phấn khích. “Cạn ly, Shiro!”
“Cạn ly, sếp” tôi nói, cụng chai bia thủy tinh của mình vào cốc của Patty.
Cô đưa ly của mình lên môi với một gương mặt rạng rỡ, và theo gương cô, tôi cũng uống một ngụm lớn.
Cô ấy khăng khăng đòi cụng ly mặc dù cô ấy không thực sự biết nó là gì.
Patty đôi khi có thể rất dễ thương.
“Bây giờ anh có thể ăn rồi, Shiro” Patty nói.
“Được thôi. Cảm ơn vì bữa ăn, sếp” tôi nói, kết thúc câu nói bị ngắt quãng của mình trước khi cắn vào một trong những xiên thịt.
Nước thịt nhỏ giọt vào miệng tôi và lấp đầy nó với vị mặn, gia vị và thịt bí ẩn (có lẽ đó là một loại thịt quái vật nào đó).
Tôi rửa sạch tất cả bằng một ngụm bia khác, và ngay lúc đó, tôi cảm thấy sự mệt mỏi tan biến khỏi cơ thể mình.
Tôi không thể ngăn mình khỏi việc thở dài một hơi mãn nguyện.
“Thế nào? Ngon phải không?” Patty hỏi tôi.
“Vâng, rất ngon” tôi xác nhận.
Cô tiên tộc khúc khích một cách hào hứng.
“Anh có thể ăn thêm nếu muốn, được chứ, Shiro?”
Cô quan sát tôi ăn với một nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện trên khuôn mặt.
Đánh giá qua vẻ ngoài của cô, đây là lần đầu tiên cô từng đãi ai đó một bữa ăn.
Hồi tôi còn là sinh viên, một trong những đàn anh của tôi đã khăng khăng đòi trả tiền cho bữa tối bằng tiền lương đầu tiên từ công việc bán thời gian đầu tiên của mình, và vẻ mặt của anh ấy hoàn toàn giống hệt như của Patty khi anh ấy quan sát tôi ăn.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực tôi khi tôi nghĩ về việc Patty đã trưởng thành đến mức nào kể từ khi tôi mới gặp cô.
Hồi đó, cô thậm chí không thể phân biệt được giữa một đồng đồng và một đồng bạc, nhưng ở đây , bây giờ, cô đang đãi tôi một bữa ăn.
Điều đó làm tôi cảm thấy hạnh phúc theo một cách nào đó.
“Này, Shiro, anh biết không, lần trước tôi đã vào rừng với nhóm Tia Chớp Xanh? Chà, họ đã...”
Cô tiếp tục kể cho tôi nghe tất cả về cuộc phiêu lưu nhỏ của mình vào rừng với Raiya và những người khác.
“Và rồi, Kilpha đã tìm thấy một thứ đáng kinh ngạc! Cô ấy...”
Vẫn đang ngấu nghiến những xiên thịt của mình, tôi thỉnh thoảng gật đầu và thốt ra những tiếng “Thật sao?” và “Vậy sao?” thỉnh thoảng để cho thấy rằng tôi đang lắng nghe.
“Vâng, thật đấy! Raiya cũng siêu sốc, vì vậy tôi đã đi tìm Nesca và tôi đã kể cho cô ấy nghe về nó...”
Sự phấn khích của Patty trước ý tưởng đã đãi thuộc hạ của mình—trong trường hợp này là tôi—một bữa ăn dường như không có giới hạn.
Cô đã ăn và uống rất nhiều, tôi không thể không tự hỏi cô đã xoay sở để chứa tất cả thức ăn đó trong một cơ thể nhỏ bé như thế nào, và cô đã dành cả bữa ăn để kể cho tôi nghe về những cuộc phiêu lưu gần đây nhất của mình.
“Dù sao thì, rõ ràng đó là một chuyện dễ như ăn bánh đối với tôi!” cô tự hào kết luận, đưa câu chuyện anh hùng của mình đến hồi kết.
Đến lúc này, cô đang thở hổn hển qua mũi, dường như không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình, và khuôn mặt cô đã đỏ bừng vì lượng rượu mà cô đã uống.
Mặc dù tôi không thực sự có thể chỉ trích về điểm đó vì tôi cũng đang say một cách dễ chịu.
Chúng tôi đã gọi thêm một ít thức ăn và rượu, và Patty dừng lại một lúc để lấy lại hơi.
Khi cô đã bình tĩnh lại một chút, tôi nói, “Nhân tiện, có một điều tôi đã định hỏi sếp.”
“Hửm? Gì vậy?” cô tiên tộc hỏi.
“Sếp có nhớ ngày hôm đó khi chúng ta thả tất cả những chiếc đèn lồng đó lên trời không?”
“Lễ hội sao băng, ý anh là vậy à? Vâng! Nó đẹp quá, phải không?”
Tôi gật đầu.
“Đúng là rất đẹp. Đó cũng là ngày”—tôi hạ thấp giọng thành một tiếng thì thầm và đưa mặt lại gần Patty—“chúng ta phát hiện ra cha của Aina vẫn còn sống, phải không? Tôi tự hỏi liệu Stella có nói gì về điều đó kể từ đó không.”
Nếu có ai có khả năng biết điều gì đó về cảm xúc của Stella về vấn đề này, đó là Patty, người ăn chực thường trú trong nhà cô.
Nhưng cô tiên tộc chỉ đơn giản là trông bối rối trước câu hỏi của tôi.
“Như là gì?”
“Cô ấy có, kiểu như, thảo luận về nó với Aina hay gì đó không? Hoặc tổ chức một cuộc họp gia đình để nói về nó?”
“Ồ, vậy ra đó là ý của anh” cô tiên tộc nói.
Tình hình là một vấn đề rất nghiêm trọng đối với Aina và mẹ cô bé, nhưng Patty lại hoàn toàn thản nhiên về nó.
“Chà, sau lễ hội, tôi đã hỏi họ ‘Vậy hai người không định đi tìm pa của Aina à?’”
“Cái gì? Cứ thế à?” tôi nói, không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.
“Vâng.”
Tôi không thể tin vào tai mình.
“Cái gì?! Sếp, sếp phải tế nhị hơn một chút trong những tình huống như thế này!”
“T-tại sao?”
“Chúng ta đang nói về cha của Aina ở đây! Cha của cô bé mà họ đã nghĩ là đã chết! Đó không phải là loại chủ đề mà bất cứ ai cũng có thể cứ thế xông vào và hỏi một cách tự nhiên được! Mặc dù tôi đoán việc tôi hỏi sếp về nó sau lưng họ cũng không hay ho gì...” tôi thừa nhận. “Nhưng vẫn! Sếp không thể cứ thế hỏi thẳng vào mặt họ là họ có định đi tìm ông ấy hay không!”
“Nhưng tôi không phải là ‘bất cứ ai’. Tôi là bạn của Aina!” Patty tranh cãi.
“Đó không phải là vấn đề!”
“Vậy thì, vấn đề là gì?” Patty ré lên.
Tôi không thể tin được Patty đã hỏi Stella điều mà tôi đã muốn hỏi cô ấy trong nhiều tuần.
Cú sốc thuần túy của khám phá này đã làm não tôi rối loạn và tôi nhanh chóng thấy mình đang trong một cuộc cãi vã với cô tiên tộc, mặc dù nó đột nhiên bị ngắt lời bởi một giọng nói quen thuộc từ đâu đó bên cạnh chúng tôi.
“Hửm? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, hai người?”
Tôi quay ngoắt đầu lại để thấy Raiya đang đứng cạnh bàn của chúng tôi.
“Chào, anh bạn” anh ta chào tôi.
Anh ta có Nesca, Kilpha và Rolf ngay sau lưng, có nghĩa là toàn bộ nhóm Tia Chớp Xanh đều ở đây.
Có lẽ họ vừa mới trở về từ một nhiệm vụ.
“Chào, Shiro” Nesca lẩm bẩm, nghe có vẻ uể oải như mọi khi.
“Anh đang ăn gì vậy, Shiro, meow? Trông ngon quá, meow!” Kilpha kêu lên.
“Tối nay anh ăn tối với Patty à, anh bạn?” Raiya hỏi tôi.
“Tôi đã hy vọng anh sẽ hỏi điều đó” tôi nói. “Tin hay không tùy, sếp của tôi đã đề nghị trả tiền cho bữa ăn của tôi!”
“Nghiêm túc chứ? Chết tiệt, cô đang đãi thuộc hạ của mình một bữa ăn à? Điều đó thật tuyệt vời, Patty. Phải không, các bạn?” Raiya nói, nói với các đồng đội của mình.
“Vâng!” Kilpha đáp lại, gật đầu. “Tôi cũng muốn Patty đãi tôi một bữa ăn nữa, meow!”
“Kilpha, cô thật vô liêm sỉ” Nesca mắng.
“Nesca nói đúng” Rolf nói thêm. “Với tư cách là những mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm, chúng ta nên làm gương tốt cho các đàn em của mình.”
Vai của Kilpha sụp xuống.
“Meeeow, em biết” cô càu nhàu.
Một nụ cười cong lên môi Raiya trước những trò hề của các đồng đội của mình.
Anh ta quay sang tôi và nói, “Anh có phiền không nếu chúng tôi tham gia cùng các bạn?”
“Không hề” tôi nói. “Sếp nghĩ sao?”
“Tôi không phiền” Patty đáp lại. “Nhưng tôi chỉ trả tiền cho Shiro thôi, nghe chưa?”
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi” Raiya nói khi anh ta ngồi xuống.
Phần còn lại của nhóm Tia Chớp Xanh cũng làm tương tự.
Khi tất cả chúng tôi đã ổn định chỗ ngồi, Raiya đang ngồi đối diện tôi với Nesca ở bên trái, trong khi tôi ở giữa Kilpha ở bên trái và Rolf ở bên phải.
Do kích thước của mình, Patty đã ngồi khoanh chân trên bàn suốt thời gian đó.
Khi đơn đặt hàng của nhóm Tia Chớp Xanh đã đến, tôi hét lên “Cạn ly” và cụng ly lần thứ hai vào tối hôm đó.
“Hai người lúc nãy khá ồn ào đấy. Hai người đã cãi nhau về cái gì vậy?” Raiya hỏi tôi ngay lập tức.
Nhưng tôi không thể nói cho anh ta biết sự thật.
Rốt cuộc, đây là một vấn đề rất nhạy cảm—chưa kể là riêng tư—đối với Aina và Stella.
Trong khi Raiya có mối quan hệ khá tốt với Aina, điều đó không có nghĩa là tôi có thể cứ thế mà buột miệng nói ra một điều gì đó cá nhân như vậy mà không có sự đồng ý của cô bé và mẹ cô bé.
“Đó không thực sự là điều tôi được phép chia sẻ—” tôi bắt đầu, nhưng Patty đã nói chen vào.
“Các bạn sẽ không tin đâu! Pa của Aina còn sống!” cô kêu lên, tiết lộ bí mật mà không do dự một giây nào.
Hàm tôi chạm đất, mặc dù nhóm Tia Chớp Xanh có vẻ còn sốc hơn cả tôi.
Nesca hoàn toàn im lặng, mắt mở to kinh ngạc.
Kilpha, mặt khác, nghiêng người về phía trước trên bàn và hỏi tiên tộc một câu hỏi tiếp theo.
“Khi nói ‘pa’, ý cô là cha ruột của con bé à, meow?” cô nói, vẻ mặt của cô là một sự pha trộn giữa ngạc nhiên và tò mò.
Patty gật đầu một cách hào hứng.
“Vâng! Nhớ khi chúng ta đến những di tích đó để gặp người chết không? Chà...”
Bây giờ không có gì có thể ngăn cản cô ấy được nữa.
Cô nắm lấy cốc rượu trái cây của mình bằng cả hai tay và uống cạn những gì còn lại trong đó, trước khi thở dài một hơi mãn nguyện.
Sau đó, hoàn toàn say xỉn vào thời điểm này, cô bắt đầu lảm nhảm về mọi thứ đã xảy ra vào đêm lễ hội sao băng.
◇◆◇◆◇
Nhóm Tia Chớp Xanh hoàn toàn câm lặng trước sự tiết lộ bất ngờ này từ Patty.
Sau ba phút im lặng hoàn toàn, Raiya cuối cùng cũng thốt lên, “Chết tiệt. Vậy là cha của Aina còn sống, hử?”
Nạn đói, bệnh tật, chiến tranh, bọn cướp, cướp biển, quái vật...
Không giống như ở Nhật Bản, có rất nhiều mối đe dọa ở thế giới này, và gần như mọi người bạn tương tác ở đây đều đã mất đi một người thân thiết.
Tuy nhiên, cha của Aina bằng cách nào đó đã sống sót qua chiến tranh, và điều đó tự nó không khác gì một phép màu.
“Đó là một cú sốc lớn, tôi biết” tôi nói, hiểu được phản ứng của họ trước tin tức này.
“Anh có thể nói lại điều đó” Raiya lẩm bẩm.
Anh ta dừng lại, tự mình gật đầu, sau đó lại chuyển ánh mắt sang Patty.
“Vậy là cô thực sự đã hỏi họ xem họ có định đi tìm ông ấy không?”
“C-cái gì? Anh đang nói rằng tôi không nên hỏi à?” cô tiên tộc càu nhàu.
“Chà, điều đó hơi thiếu tế nhị” anh ta nói, và mọi người ở bàn ngoài Patty đều gật đầu đồng ý.
“Đó hẳn là một câu hỏi khá tàn nhẫn đối với cô Stella để trả lời trong tình trạng hiện tại của cô ấy” Rolf nói thêm, xát muối vào vết thương và gợi ra một vòng gật đầu khác từ những người còn lại chúng tôi.
Patty nhìn từ vẻ mặt sốc của Raiya sang ánh mắt nghiêm khắc của Rolf và bắt đầu lúng túng.
“Tại sao lại tàn nhẫn?” cô bĩu môi một cách phòng thủ.
“Thôi nào, các bạn. Bình tĩnh lại đi, meow,” Kilpha can thiệp trước khi tình hình có thể leo thang.
Cô vỗ vào lưng Patty vài cái nhỏ như để bảo cô đừng lo lắng về nó.
“Vậy mẹ của Aina đã trả lời thế nào?” cô hỏi.
Tất cả ánh mắt của chúng tôi đều đổ dồn về Patty.
“Cô ấy nói...” cô tiên tộc nói một cách khó xử. “Cô ấy nói cô ấy sẽ không đi tìm ông ấy.”