Hãy trả lời câu hỏi sau.
Một người bắn súng đang đứng cùng độ cao với một con khỉ trên cây. Khi viên đạn được bắn đi, nhánh cây ở dưới con khỉ bị gãy, và con khỉ bắt đầu rơi xuống. Chuyện gì sẽ xảy ra với con khỉ và viên đạn? Nếu cần, hãy sử dụng những giá trị dưới đây để tính toán.
Khoảng cách giữa con khỉ và người bắn là A. Chiều cao của con khỉ khi trên cây là H, và thời gian để cho viên đạn đến nhánh cây là t. Độ cao của viên đạn lúc đó là h(i), và độ cao của con khỉ là h(j). Tốc độ của viên đạn là v, lực hấp dẫn là g. Giả sử rằng không có sức cản của không khí.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
h(i)=H-1/2 gt2
h(j)=H-1/2 gt2
Do đó
h(i)=h(j)
Từ đây, chúng ta có thể chứng minh rằng độ cao của con khỉ và viên đạn là giống nhau, vì thế viên đạn sẽ trúng vào con khỉ.
Nhận xét của giáo viên:
Câu trả lời chính xác. Mọi người thường sẽ cho rằng viên đạn đi quá nhanh và không bị ảnh hưởng bởi trọng lực. Nhưng thật ra, con khỉ rơi xuống mặt đất với một vận tốc giới hạn (vận tốc cuối) . Vào lúc đó, độ cao của viên đạn h(i) và độ cao của con khỉ h(j) thì chẳng liên quan gì đến vận tốc v của viên đạn cả, mà lại chỉ liên quan đến lực hấp dẫn và thời gian t mà thôi. Thầy cố tình thêm vào những kí hiệu không cần thiết cho câu trả lời, nhưng đúng như mong đợi từ Himeji-san, đó là một câu trả lời tốt.
Câu trả lời của Sakamoto Yuuji:
‘Viên đạn sẽ trúng đầu và não sẽ văng tung tóe như là trái lựu vậy.’
Nhận xét của giáo viên:
Màn trình diễn của Himeji-san trong giải đấu bóng chày linh thú có vẻ như rất ấn tượng.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
h(i)t=(i)ta(i) Nhận xét của giáo viên:
Cho dù đó không phải là một con khỉ thì cũng đau lắm đấy.
“Chào, chào mừng cậu trở về, Akihisa-kun!”
“...”
Khi tôi mở cửa vào nhà mình, Himeji-san bước ra và đón tôi ngày hôm nay.
Cô ấy đang đứng ở hành lang, như ngày hôm qua vậy.
Trông cô ấy đang lo lắng, như là hôm qua vậy.
Và cô ấy...đang mặc quần áo thậm chí còn hở hang hơn hôm qua nữa.
…Er—m…
“Chà, Himeji-san.”
“V, vâng!”
“Cái tin đồn đó là một sự hiểu nhầm, cậu phải hiểu rồi, đúng không?”
“Vâng, tớ đã hiểu nhầm Akihisa-kun...tớ thật sự xin lỗi.”
Himeji-san trông có vẻ rất xin lỗi khi cô ấy cúi đầu mình trước tôi. Un, có vẻ như cô ấy thật sự hiểu rằng cái mối quan hệ kì hoặc đó giữa Yuuji và tôi chỉ là một lời đồn sáo rỗng.
“Thế thì, tại sao cậu lại ăn mặc như thế này?”
“...bình thường đây là cách tớ ăn mặc.”
Trong trường hợp đó, tại sao cậu lại không nhìn thẳng vào tớ?
“Himeji-san, hãy cho tớ hỏi cậu một lần nữa. Những tin đồn đó là hoàn toàn không có cơ sở, và tớ thích con gái—cậu phải hiểu rồi, đúng không?”
“Vâng.”
“Nếu cậu hiểu, cậu không cần phải mặc—”
“Đó, đó là tại sao mà tớ phải làm tất cả những điều này nhiều hơn nữa!”
Himeji-san đột nhiên cúi người về phía trước. Cái, cái gì?
“Bởi vì điều đó, tớ nên ăn mặc như thế này. Bởi vì—”
“Bởi, bởi vì?”
“Bởi vì Akihisa-kun thích con gái nhưng lại không có vẻ hứng thú với tớ ngày hôm qua.”
“...Cái gì?”
Cô ấy đang nói cái quái gì thế? Trí óc tôi không thể xử lý sự phát triển của cái chủ đề này vào lúc này.
Ơ, để xem nào...nói cách khác, tôi nói rằng mình thích các cô gái, nhưng tôi không làm bất kì chuyện gì khi tôi thấy Himeji-san trong quần áo hở hang ngày hôm qua, và việc này làm tổn thương lòng tự hào của cô ấy...phải vậy không? Không không không! Chắc chắn đó là một sự hiểu nhầm! Tôi hứng thú với việc Himeji-san mặc quần áo hở hang của mình! Chỉ là tôi sử dụng sử tỉnh táo của mình để đè nén ham muốn của tôi mà thôi!
“Vì thế tớ phải nói nó ra! Đây là trận chiến mà tớ không thể lùi bước!”
Himeji-san nói khi cô ấy nghiêng người về phía trước. Chờ, chờ, chờ một chút đã!
“Bình, bình bình bình bình tĩnh lại đã, Himeji-san! Việc này thì không tốt gì cả!”
“Tớ cũng biết rằng việc này thì không tốt! Nhưng giờ tớ không có con đường nào để rút lui rồi khi mọi thứ trở nên như thế này!”
“Bởi vì mọi thứ trở nên như thế này nên tớ đang nói với cậu là hãy dừng lại! Nếu đó là một khoảnh khắc của sự bốc đồng mà cậu lại tán tỉnh người mà cậu chẳng thích chút nào cả, thì cậu sẽ hối tiếc việc này trong khoảng thời gian con lại của cuộc đời cậu đấy!”
Vì vậy, hãy ít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại—ngay khi tôi chuẩn bị nói điều đó, Himeji-san đột nhiên dừng lại.
“...Ai đó mà tớ không thích chút nào?”
“À..ừ, đúng thế. Ai đó mà cậu chẳng thích chút nào cả.”
“...Akihisa-kun.”
“Chuyện, chuyện gì thế?”
Himeji-san nheo mắt mình lại nhìn vào tôi. Tại sao lại cảm thấy việc đó vô cùng đáng sợ nhỉ?
“Cậu có cảm thấy rằng...tớ là loại người mà sẽ làm việc này với ai đó mà tớ không thích trong cơn bốc đồng sao?”
Nghe thấy cô ấy hỏi như thế, tôi suy ngẫm trong một lúc.
“Ừ, đoại lại thế.”
“…(Bụp)!”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nghĩ rằng mình thấy một mạch máu phát nổ trên mặt Himeji-san. Thật lạ? Tôi có nói gì đó sai sao?
“Heh...trong trường hợp đó, cậu thật sự hiểu nhầm tớ rồi...”
Nở một nụ cười trên mặt cô ấy thêm một lần nữa, Himeji-san nói điều đó với một giọng đầy nặng nề.
Chết tiệt. Có vẻ như tôi đã làm cô ấy giận.
“Vì Akihisa-kun đã nói thế, tớ cũng có những suy nghĩ riêng của mình.”
Ngay khi tôi chuẩn bị quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ, Himeji-san nói một cách rõ ràng, từng lời một,
“Akihisa-kun, hãy chơi trò trò chơi của sức chịu đựng đi.”
“Trò chơi của sức chịu đựng? Ơ...là gì thế?”
“Tớ sẽ kìm nén được sự xấu hổ của mình, hay Akihisa-kun sẽ dỡ bỏ sự hiểu nhầm của cậu ấy về mình—nó là trận đấu của sức chịu đựng như thế đây, một ‘quyết tâm của người phụ nữ’!”
Khi Himeji-san nói điều đó, cô ấy đặt tay mình lên ngực vì lý do nào đó...hở?
“Cậu, cậu đang làm gì thế?”
“Tớ đang cố gắng quyến rũ Akihisa-kun?”
Gchi, lưng Himeji-san có một tiếng động nhỏ từ đằng sau cô ấy. Âm thanh đó là...
“Shouko-chan và Aikou-chan đã dạy tớ rằng con trai thích điều này. Vì thế—Akihisa-kun? Cậu đang chảy máu mũi kìa!”
“Xin, xin lỗi Himeji-san! Tớ nghĩ rằng một ít máu đang dồn lên trong người tớ! Tớ sẽ đi rửa mặt trước vậy!”
“Ơ? Chờ, chờ đã! Cậu bỏ cuộc sao? Tôi chỉ vừa mới cởi móc khóa của áo ngực mình thôi, và cậu lại có một phản ứng như thế...chẳng phải sự quyết tâm mà tớ đã cố hết sức để thể hiện sẽ bị lãng phí sao? Việc đó thì hơi cô đơn—”
Tôi phớt lờ giọng nói của Himeji-san từ đằng sau khi tôi chạy đến bồn rửa mặt. Khoảnh khắc cô ấy đưa tay mình vào trong áo, cái ái bị tốc lên và cho thấy một chút xíu da thịt! Và cái cổ áo đó! Cổ áo của cô ấy lại mở rộng đến mức tôi có thể thấy rất nhiều phần ngực của cô ấy! Việc này thật tệ—hừm? Cái gì thế này? Đừng, đừng bảo tôi là...
“Akihisa-kun, xin đừng chạy! Tớ vẫn chưa làm bất kì—A-Akihisa-kun? Tại sao cậu lại chảy máu nhiều hơn nữa thế!?”
Himeji-san đi theo tôi đến chậu rửa mặt và hét lên trong sự kinh ngạc. Fu...fufu...cậu rất giỏi đấy, Himeji-san...
“Nghĩ rằng cậu lại thật sự mong đợi tớ chạy đi và giăng ra cái bẫy này...”
Có một món đồ lót màu hồng ở cạnh chậu rửa mặt.
“Tớ nên nói điều này như thế nào nhỉ? Cái cảm giác cô đơn này...cuối cùng, tớ chỉ có cởi khóa áo ngực của mình ra...”
Tôi không hiểu Himeji-san dang âm mưu gì, nhưng nếu cô ấy muốn giết tôi, mưu kế của cô ấy có hiệu quả rồi đấy. Đầu óc tôi đều quay cuồng.
“Uuu...việc này thật tệ. Tại sao tầm nhìn của mình cũng đều mờ ảo nhỉ?”
Đầu tôi thì nhức, và cơ thể tôi thì nóng bừng. Tôi biết rằng âm mưu quyến rũ của Himeji-san thì thật sự hiệu quả đối với tôi.
“Ơ? Akihisa-kun? Cậu ổn chứ? Mặt cậu đỏ bừng lên kìa...”
“Không, nếu cậu thật sự lo lắng cho tớ, xin đừng mặc như quần áo hở hang như thế—ugh, erm…”
Tầm nhìn của tôi bắt đầu đu đưa. Đây có phải là nghĩa của việc bị say không?
“Akihisa-kun, cậu bị sốt sao?”
“Không không không, tớ không—”
Thậm chí là trước khi tôi có thể nói xong, Himeji-san dang rộng tay mình ra và ôm chầm lấ cơ thể lắc lư của tôi. Một cú chạm ấm áp nào đó qua sự tiếp xúc. Không, đợi đã. Cho dù thế nào đi nữa, việc tiếp xúc này mỏng một cách bất thường. Nói đến đây, tôi nghĩ rằng chỉ có duy nhất một cái áo sơ mi mỏng manh ngăn giữa tay tôi và cơ thể Himeji-san mà thôi.
“Akihisa-kun! Tại sao mặt cậu lại đỏ hơn nữa thế!? Cậu đang bị sốt cao sao!?”
Vào lúc này, tôi đột nhiên nhớ lại những gì Himeji-san đã làm. Chẳng phải cô ấy đã nói điều đó sao? Cô ấy đã cởi móc áo ngực của mình ra!
Đúng vậy.Tôi hiểu rồi. Cái cảm giác mềm mại trong tay tôi thật ra là...
“...Cám...ơn...cậu...”
“WAH! AKIHISA-KUN!”
Cảm thấy cực kì may mắn, tôi ngất đi.
☆
Bì bõm bì bõm...tiếng nước và nước đá viên chạm vào nhau vang đến tai tôi.
Có vẻ như có ai đó đang vắt thứ thì đó trên đầu tôi, và rồi đầu tôi lại có một thứ lạnh như đá trên mình. Aa...thật sảng khoái làm sao...
“U…nn…nnn…?”
“Cậu không sao chứ, Akihisa-kun?”
“Thật lạ...chuyện gì xảy ra với tớ thế...”
Tại sao tôi lại nằm trên giường? Và Himeji-san lại đứng cạnh bên giường tôi và nhìn tôi một cách lo lắng.
“Xin lỗi...bời vì tớ đã làm một vì kì lạ mà đã khiến cậu trở nên như thế...”
Himeji-san nói điều đó khi trông cô ấy thật buồn bã.
“Xin lỗi, Himeji-san. Có vẻ như tớ đã ngủ quên.”
“Cậu không ngủ quên. Cậu bị sốt.”
Thảo nào tôi cảm thấy nặng ở đầu và nhẹ ở chân mình, vậy là tôi đã bị cảm. Có thể bởi vì tôi đã dầm mưa hai ngày vừa qua và chạy lòng vòng làm cho cả người tôi đổ mồ hôi.
“Đừng cố bắt bản thân. Xin hãy cứ nằm xuống và ngủ đi.”
“Aa, không cần đâu. Việc nhỏ này thậm chí sẽ không...”
“Cậu không được coi thường bệnh tật. Rất nhiều người có những căn bệnh lớn bởi vì chỉ một cơn cảm lạnh nhỏ đấy.”
“Không, tớ thật sự không sao...”
Tôi không cảm thấy thật khó chịu. Lý do tại sao mà tôi có cơn sốt vừa này chắc chủ yếu là vì Himeji-san.
“Cậu không được. Xin hãy nằm xuống và nghỉ ngơi một cách yên lặng đi. Tớ đoán rằng bởi vì cậu đã quá mệt.”
“Un...thật sao?”
“Là như thế đấy.”
Himeji-san kết luận. Đúng là tôi có sốt chút ít, nhưng cô ấy thực sự lại làm quá lên.
Tôi miễn cưỡng từ bỏ việc ngồi dậy và chỉ có thể nằm xuống và ngắm nhìn trần nhà. Uu~ chẳng có gì cả.
“Cậu không ngủ sao?”
Thấy rằng tôi không có ý định nhắm mặt mình lại và ngủ, Himeji-san thể hiện một nét mặt có hơi gặp rắc rối.
“Không phải là tớ không muốn ngủ, nhưng tớ không thể cứ ngủ theo ý mình được...tốt hơn là làm chuyện gì khác trước...”
“Không, cậu không thể. Cho dù cậu không thể ngủ, cũng không sao. Xin hãy cứ nằm ở đây.”
Trông có vẻ như là Himeji-san sẽ không cho phép tôi ra khỏi giường dù cho có như thế nào đi nữa. Việc này thật tệ...việc này yên như thế này thì thật rất chán...
“…”
“…”
Cạch cạch. Tiếng động của kim đồng hồ xoay vang vọng khắp căn phòng im lặng.
Chúng tôi không nói gì khi thời gian đều đặn trôi qua.
Tôi nằm trên giường, và Himeji-san ngồi trên ghế cạnh tôi. Thật lạ? Chuyện gì đang diễn ra thế? Giống như là tôi thấy cảnh này trước đây vậy...
“Chà...chờ đợi một cách lặng lẽ như thế này làm mình nhớ đến những sự kiện đã qua?”
“Những sự kiện đã qua?”
“Đúng, như là trong lúc tiểu học.”
“Nhưng vị trí của chúng ta thì hoàn toàn khác biệt.”
Himeji-san liền nói.
À, tôi hiểu rồi. Tôi chỉ cảm thấy rằng mình đã thấy cảnh này trước đây. Vậy ra là như thế.
“Ồ phải rồi, khi Himeji-san nhập viện thì cảm giác như thế này đây.”
“Ơ...Akihisa-kun, cậu vẫn còn nhớ sao?”
Himeji-san mở to mắt mình ra và nhìn vào tôi. Đôi mắt đó như thể chúng đang mong chờ việc gì đó.
“Xin lỗi, tớ không thật sự nhớ nhiều lắm, nhưng tớ có thể nhớ một cách mơ hồ rằng việc này đã xảy ra.”
“Không, việc cậu có thể nhớ điều đó cũng đã đủ tốt rồi.”
Có vẻ như tôi không đáp ứng được kì vọng của cô ấy, nhưng Himeji-san lại mỉm cười một cách hạnh phúc.
“Thế thì, Akihisa-kun...”
“Hửm? Gì thế, Himeji-san?”
“Tớ có thể...chơi một trò quậy phá nhỏ lên cậu được không...?”
Himeji-san nhìn tôi với một ánh mắt hỏi han, có vẻ như yêu cầu sự cho phép của tôi.
Việc này trông chẳng tốt, và tôi không biết cô ấy sẽ làm gì với tôi...
“Tớ sẽ không làm thế.”
Kuku, Himeji-san khúc khích và mỉm cười một cách hạnh phúc. Chà, tôi chẳng có gì phản đối điều đó cả vậy.
“Thế thì xin hãy nhẹ nhàng với tớ vậy.”
“Cám ơn cậu. Thế thì, vì tớ đã có được sự cho phép của Akihisa-kun—”
Trước khi cô ấy nói hết, Himeji-san đột nhiên với tay lên tóc mình.
“—Được rồi, tớ lấy nó xuống đây.”
Cô ấy lấy cái kẹp tóc hình con thỏ mà là nhãn hiệu của mình xuống, và đặt nó ở giữa tóc mái của tôi. Đây là trò đùa của cô ấy sao?
“Thật là, tớ nghĩ rằng Himeji-san sẽ làm chuyện gì đó với tớ...”
“Fufufu, trông cậu thật sự dễ thương đấy. Akihisa-kun thật sự hợp với món này.”
Việc cô ấy vẫn coi tôi như là một cô gái trong tình huống này thì thật rắc rối. Việc đó thật rắc rối.
“Ơ...thật lạ...”
Đột nhiên, trí óc tôi đột nhiên có một kí ức.
“Khi tớ bị bệnh, tớ thường cảm thấy cô đơn và lo lắng.”
“Ơ? Ừ, đúng, có lẽ thế.”
Vì tôi không thường bị bệnh, tôi không thật sự chắc chắn về chuyện này, nhưng khi có ai đó bên cạnh tôi như Himeji-san lúc này, thì nó thật sự đáng để hạnh phúc về việc đó. Không có Himeji-san bên cạnh tôi, chị tôi sẽ tiếp tục làm việc và không thể về nhà, và tôi tiếp tục bị sốt...để tôi xem nào, tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn và lo lắng, đúng không?
“Cảm thấy không khỏe, cảm thấy rất chán, và nghĩ về những thứ không vui vẻ...”
Mọi người thường nói rằng tâm trạng và cơ thể thì có một mối quan hệ gần gũi với nhau. Khi con tim trở nên yếu duối hơn, cơ thể sẽ lâm bệnh; và khi cơ thể lâm bệnh, trái tim trở nên yếu đuối hơn. Vì thế, khi con người trở nên yếu đuối, họ sẽ có những suy nghĩ tiêu cực. Tôi đoán đó là lô-gic thông thường trong tất cả những việc này.
“Tớ sẽ mãi cô đơn, mọi người sẽ bắt nạt tớ sao...tớ có một lần nghĩ về việc đó.” Đó chỉ là một câu nói—nhưng những gì Himeji-san nói khắc sâu trong trái tim tôi một cách đầy bí ẩn.
“Vậy ra, trong thời gian đó, một cậu bé đồng ý ở bên cạnh tớ, điều mà làm tớ cảm thấy thật sự...hạnh phúc...và việc đó thực sự tuyệt vời.”
Bầu không khí hiện tại làm cho tôi không thể cắt ngang lời Himeji-san khi cô ấy từ tốn nói những lời đó ra như thể cô ấy đang thú nhận vậy.
Có lẽ...với chúng tôi, đó không phải chỉ là những lời nói bình thường?
☆
“Chị về rồi đây.”
“Mừng chị về, Akira-san. Thật khổ cho chị khi phải làm việc cho đến khi quá muộn.”
“Xin lỗi vì đã trễ. Aki-kun có làm chuyện gì mà em ấy không nên làm với em không?”
“Uu, về việc đó...thật ra, Akihisa-kun bị sốt.”
“Ôi trời? Em ấy bị sốt? Việc đó thật là hiếm đấy.”
“Cậu đang ngủ trong phòng mình.”
“Chị hiểu rồi. Chị sẽ xem qua em ấy vậy. Aki-kun đang ngủ trong phòng của em ấy sao?”
“Vâng, cậu ấy đang ngủ trong phòng mình.”
“Để chị coi nào...à, em ấy ngủ say rồi.”
“Vừa nãy cậu ấy còn đọc sách.”
“Cám ơn em, Mizuki-san, vì đã chăm sóc cho Aki-kun khi em ấy bị bệnh.”
“Không, việc này không là gì cả."
“Ơ, nhưng đứa trẻ đó, thật là...bởi vì em ấy chạy lòng vòng mà bị mắc mưa nên nó lại đổ bệnh. Chị phải thuyết giảng cho nó lần tới khi mà chị có cơ hội.”
“Bởi vì Akihisa-kun luôn ép bản thân mình...”
“Đứa trẻ đó luôn như thế. Một khi chuyện gì đó xảy ra, em ấy sẽ luôn làm mà không nghĩ gì và rồi tự làm tổn thương mình.”
“Ahaha, đúng thế.”
“Hay đúng hơn là, việc đó giống như là những gì đứa trẻ đó sẽ làm.”
“Như những gì Akihisa-kun sẽ làm...đúng không...?”
“Đúng.”
“Thế thì...Akira-san...”
“Vâng, chuyện gì thế, Mizuki-san?”
“Chị không lo lắng cho Akihisa-kun sao?”
“Ý em là gì khi nói thế?”
“Akihisa-kun sẽ bị lôi vào và thỉnh thoảng thậm chí sẽ phớt lờ tình huống hay tình trạng của chính mình.”
“Vậy ra em đang nói đến việc đó.”
“Vâng. Chị không muốn ngăn cậu ấy lại sao?”
“Chà...chị thật sự muốn làm chuyện gì đó nếu chị có thể giúp em ấy đạt dươc mục đích của mình và ngưng việc dính vào rắc rối...”
“Đúng.”
“Nhưng chị không thể làm được gì cả và đứa nhóc đó là muốn làm điều đó—chị sẽ tôn trọng quyết định của em ấy và để em ấy làm bất kì chuyện gì mình muốn.”
“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy bị tổn thương?”
“Cho dù em ấy bị tổn thương, đó là điều em ấy muốn. Chẳng có thứ gì để nói lúc đó, đúng không?”
“Sao mà lại...”
“Đứa trẻ đó không thể học, ngốc nghếc và vụng về và thất bại trọng việc thấu hiểu mọi việc. Nhưng...”
“Nhưng sao?”
“Nhưng tính các thẳng thắn của đứa trẻ đó lại là niềm tự hào lớn nhất của chị như là một người chị.”
“Akira-san...”
“Vì thế chị muốn trân trọng cái bản tính thẳng thắn của em ấy.”
“Akira-san...chị thật sự là một người lớn.”
“Không. Chị không tuyệt vời đến thế đâu. Thay vì là một người lớn—”
“Thay vì là một người lớn?”
“—Chị chỉ là một người chị gái người mà yêu thương em trai mình nhất.”
☆
“U…un…?”
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trước khi đồng hồ báo thức điện tử của tôi reo lên, tôi thức dậy khi tôi cảm thấy ai đó ở gần mình.
“A...xin lỗi, tớ đánh thức cậu dậy sao?”
Bên cạnh giường tôi là Himeji-san, người mà đang chuẩn bị với tay mình ra để lên trán tôi—à, cô ấy muốn kiểm tra thân nhiệt của tôi và xem xem cơn sốt của tôi đã giảm chưa, đúng không?
“Cậu ổn chứ, Akihisa-kun?”
Không may mắn thay, tôi tỉnh giấc, và bàn tay mà vươn đến tôi của Himeji-san đã rút lại, điều mà tôi cảm thấy là một việc đáng tiếc.
“Un, chưa bao giờ tốt hơn. Giờ thì cơn cảm lạnh của tớ đã đi hết rồi.”
Không phải là tôi không muốn làm cô ấy lo lắng, nhưng thật ra, tôi không cảm thấy mệt ở chỗ nào cả. Vì thế, tôi nắm chặt tay mình và trả lời cô ấy một cách tràn đầy năng lượng. Nói đến đây, cơn cảm lạnh của tôi thì không nghiêm trọng đến mức đó. Bởi vì Himeji-san đã làm những việc đó mà máu dồn lên trong tôi...
“..”
“Cậu không được nói dối đâu, Akihisa-kun. Mặt cậu vẫn còn đỏ kìa.”
“À, không, đó là vì...”
Đó là vì tôi đang nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua!
“Aihisa-kun, cậu không được ép bản thân mình. Hãy nghĩ ngơi và chữa cơn cảm lạnh của của cậu hoàn toàn đi.”
Yêu cầu tôi nghĩ học...tôi thực sự không thể học tốt, nhưng không phải là tôi ghét đến trường. Việc đi đến trường thì phải thú vị hơn là ở nhà, đúng không? Quan trọng hơn là—
“Trận chiến triệu hồi đầy quan trọng vẫn chưa kết thúc. Thậm chí là với một khả năng chiến đấu như thế, tớ không thể nghỉ ngơi bởi vì tớ bị cảm được.”
Nếu chúng tôi thua trong trận chiến triệu hồi này, khoảng cách của chúng tôi với lớp A sẽ lớn hơn nữa. Thế thì, chúng tôi sẽ chỉ có thể tiếp tục sử dụng những cơ sỡ vật chất tệ hại đó thôi. Đó là lý do chúng tôi không thể thua cuộc.
“Thật là, Akihisa-kun...cậu không cần phải lo về giải đấu linh thú triệu hồi đâu. Tớ sẽ cố hết sức cùng với Akihisa-kun. Tớ thậm chí sẽ cố hơn nữa, vì thế cậu không cần phải ép bản thân đâu.”
“Không, nhưng...”
“Cậu không được nói những điều cứng đầu được. Tớ sẽ không cằn nhằn cậu một khi cậu hoàn toàn bình phục đâu.”
“Ý tớ không phải thế...”
“Thật là, tại sao cậu lại không nghe tớ? Cậu sẽ tuân theo nếu Akira-san nói điều đó.”
“Đó không phải là về việc tớ vâng lời. Những biện pháp đầy đe đọa của chị ấy buộc tớ phải nghe theo...”
Nhìn vào mọi việc trong lúc này, chị tôi chắc hẳn đã đi làm rồi. Chị ấy thật sự bận bịu những ngày này sao?
Có vẻ như tôi sẽ không phải lo lắng về việc bị thuyết giảng bởi và bị trừng phạt bởi chị ất trong buổi sáng khi tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Himeji-san lại nói điều này với tôi.
“Trong trường hợp đó...Akihisa-kun, nếu cậu không nghe lời tớ, tớ sẽ hôn cậu!”
Cái quái gì thế? Cô ấy bắt chước chị tôi sao? Thật là...
“Chà...cho dù Himeji-san có bắt chước chị tớ, việc đó sẽ không có hiệu quả với tớ—”
“...Un...”
Một cảm giác mềm mại chạm vào đôi môi tôi.
“………………………Eh………………………?”
“Được rồi. Cậu phải ngủ ngay đấy.”
Himeji-san để lại những lời đó, cạch, đóng cửa phòng tôi lại và rời khỏi.
“………………………Eh………………………?”
Bị bỏ lại một mình trong căn phòng, tôi vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra khi tôi chỉ có thể ngồi ngây người ra trên giường.
Một phần rất quan trọng trong Vật Lý. Khi một vật rơi xuống do trọng lực, lực cản không khí sẽ tăng cho đến khi vật đó đạt đến một tốc độ không đổi. Đó là
itai, いたい, trong tiếng Nhật là ‘đau’ :v