Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 9 - Câu hỏi thứ tư

Hãy đọc đoạn văn được trích từ Truyện Kể Genji sau đây và trả lời câu hỏi bên dưới:

Bằng cách sử dụng phần được gạch chân, hãy cho biết mối quan hệ giữa Phu Nhân Fujitsubo và Genji.

“Vào lúc đó, Phu Nhân Fujitsubo không may lâm bệnh và tạm thời quay về nhà mẹ mình dể nghỉ. Vị hoàng đế rất lo lắng về việc này vào thở dài cả ngày. Hoàng tử Genji thấy được điều đó, và cảm thấy bất an. Tuy nhiên, anh ấy không thể chịu đựng được việc đó, chờ đợi để nắm lấy một cơ hội để thấy được hình bóng vô cùng quen thuộc của Phu Nhân Fujitsubo một cách bí mật. Anh ấy đã hoàn toàn choáng váng, không bao giờ đi đến nơi mà người tình của mình sinh sống, không bao giờ đi đến văn phòng quan chức trong cung điện, và luôn luôn chán nản. Vào ban đêm, anh vẫn luôn nghĩ về người thiếp hoàng tộc đó.”

Câu trả lời của Kinoshita Hideyoshi:

“Mẹ kế và con trai riêng của chồng.”

Nhận xét của giáo viên:

Trả lời hay lắm. Hoàn toàn chính xác. Thầy vẫn luôn nghĩ rằng Kinoshita-kun thì không giỏi môn Văn Học Cổ Điển lắm, nhưng việc này thì còn tốt hơn cả mong đợi nữa khi em chăm chỉ học tập đấy. Thầy có nghe rằng câu lạc bộ kịch sẽ diễn vở Truyện Kể Genji, vì thế thầy rất vui khi thấy em có thể sử dụng cơ hội này để có hứng thú trong môn Văn Học Cổ Điển. Thầy hy vọng rằng em có thể cố gắng trong cả hai việc học tập và hoạt động câu lạc bộ của mình.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

“Một tình huống khẩn cấp khi mà họ gần như đã ở bên nhau.”

Nhận xét của giáo viên:

Nói một cách thẳng thắng, thì đó là những gì mà xảy ra sau đó.

Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:

“Nó giống như mối quan hệ giữa cô Fukonashi và thầy Fuse.”

Nhận xét của giáo viên:

Chờ đã. Chuyện quái gì đã xảy ra giữa hai người họ chứ!?

“Được rồi! Những ai đã hoàn tất việc phục hồi điểm số môn toán thì hãy nhanh chóng ra ngoài! Đừng để cho đối phương vào được phòng học!”

Lúc này môn học cho cuộc ẩu đả ở trước các cổng vào của lớp F là Ngôn Ngữ Hiện Đại ở cổng trước và môn Lịch Sử ở cổng sau. Muttsurini, người vừa mời hoàn tất việc phục hồi của mình, tham gia vào phía sau, vì thế sẽ chẳng có bất kì vấn đề gì, nhưng môn Ngôn Ngữ Hiện Đại thì chắc cũng đã tiêu hao rất nhiều rồi...đến lúc cho giáo viên Toán Học đến đây rồi. Nếu chúng tôi đổi môn học, điểm của Shimada chắc cũng có thể cầm cự. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ để Himeji nghỉ ngơi và sau đó lên kết hoạch một cuộc phản công!

Tôi lại cập nhật điểm của mọi người khi mọi thứ trở nên rất khó hiểu, và sẵn sàng để thực hiện một cuộc đột phá. Sau đó Shimada lại hoảng loạn và đi đến.

“Sa, Sakamoto!”

“Nn? Chuyện gì thế, Shimada? Cậu đã ghi nhầm các chữ số trong bài kiểm tra Toán của mình hay gì sao?”

“Không thể nào, tớ không như tên ngốc Aki đó, nhưng lần này—”

Shimada nhìn ra phía cổng vào phía trước, và tôi cũng nhìn sang đấy. Ở đấy thì bình thường cả, và điểm số của linh thú mà tôi đã quen nhìn thấy thì cũng đã chỉ rõ điều đó.

“Chuyện gì thế? Không phải là đối phương lại có điểm số cao bất thường—”

Okajima Kumi lớp C, Lịch Sử Nhật Bản, 101 điểm

Đấu với

Himuro Tadashi lớp F, Lịch Sử Nhật Bản, 45 điểm.

“! Lịch Sử Nhật Bản!? Lịch Sử Nhật Bản!?”

Không thể nào! Chúng tôi đáng lẽ phải đưa giáo viên toán đến đấy rồi chứ! Chúng tôi đã thay đổi môn học rồi, nhưng việc nó lại đổi thành môn Lịch Sử Nhật Bản thì không thể ngờ được. Kẻ địch đã làm điều gì đó sao...

“Yuuji! Có vẻ như là lớp A và lớp B cũng đang có một cuộc chiến triệu hồi!”

“Lớp B...có phải là tên khốn Nemoto đó không!?”

Nói cách khác, giáo viên môn Toán cũng đã bị chúng lấy đi rồi sao? Bọn chúng lấy giáo viên đi khi chúng tôi hoàn tất việc phục hồi, và chúng tôi đang ở trong tình trạng khó khăn ở đây, cả về điểm số lẫn tinh thần.

“Có vẻ như lớp B nói rằng họ phải sử dụng môn Toán để phục hồi điểm kiểm tra của mình cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa để sẵn sàng cho trận chiến của họ và đem giáo viên đi!”

Vào lúc này, trong tình hình này, và với tên Nemoto đó làm kẻ địch, việc hắn hợp tác với Koyama thì không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng tôi đã bị lừa rồi...! Đối phương đã có ý định giới hạn môn học ở đây. Miễn là vùng triệu hồi của chúng tôi bị giới hạn, chúng tôi sẽ trong tình trạng bất lợi vì chúng tôi là phe yếu hơn ở đây. Việc bị rơi vào kế hoạch của đối phương là sai lầm của tôi...!

“Dù gì thì, tớ không thể giúp trong trường hợp này. Chúng ta nên làm gì đây?”

Môn học là Lịch Sử Nhật Bản và Giáo Dục Sức Khỏe sao? Nhưng môn học mà Shimada giỏi thì đều la các môn tự nhiên, vì thế cô ấy không thể làm gì nhiều nếu chúng tôi đưa cô ấy ra đó.

“Tập hợp mọi người có số điểm trong môn Lịch Sử Nhật Bản cao hơn 60 ra tiền tuyến, cho dù chúng ta phải chấm dứt bài kiểm tra phục hồi.”

“Đã rõ.”

Khi tôi đưa chỉ thị cho Shimada, trí óc tôi thì đang nghĩ đến một kế hoạch mới. Đối phương không phải là một tên ngốc. Bọn họ lại đang sử dụng chiến thuật này để loại bỏ những lựa chọn môn học của chúng tôi, vì thế việc bị giữ chân ở đây thì vô ích.

Trong trường hợp đó—chúng tôi chỉ có thể tấn công, đúng không nào?

Trong các điều luật của cuộc chiến triệu hồi, có một lời hướng dẫn cho lớp trưởng phải thể hiện rõ vị trí của mình. Vì chẳng có lý do gì để phòng thủ, chúng tôi chỉ có thể mở một cuộc tấn công và đánh bại lớp trưởng mà thôi.

“Hideyoshi, Koyama giờ thì đang ở đâu?”

“Họ đang di chuyển từ lớp C trong dãy trường mới để đi đến sân thượng của dãy trường cũ.”

“Chết tiệt. Bọn chúng chẳng lộ chút sơ hở nào cho đến tận phút cuối.”

Tôi không thể cứ tấn công một cách liều lĩnh vào chỉ huy của đối phương vào lúc này.

Nếu chúng tôi cân nhắc vị trí, vì lớp A và lớp B đang có một cuộc chiến triệu hồi với nhau, khu vực ở trước lớp C sẽ trở thành một chiến trường. Trong trường hợp đó, những giáo viên sẽ ở quanh đấy, và việc lẻn vào đám đông thì sẽ dễ dàng hơn. Việc mở một cuộc tấn công bất ngờ ở đấy thì không phải là một ý kiến tồi đâu—nhưng có vẻ như Koyama hiểu rất rõ điều này và chuyển căn cứ của mình tứ đó sang sân thương nơi mà việc mở một cuộc tấn công bất ngờ thì rất khó khăn. Thực hiện các bài kiểm tra phục hồi thì không thể nào vì chẳng có bất kì cái bàn và ghế nào, nhưng chúng có thể giới hạn lối ra và ngăn ngăn cuộc phục kích từ bên trên. Đối với một lớp C đã phục hồi điểm số một cách kĩ càng, họ chỉ có được một vị trí vững chắc và ổn định mà thôi.

“Tên đang chỉ đạo các cuộc tấn công ở đâu? Cậu biết không?”

“Từ cách mà hắn ta ra chỉ dẫn hết lần này đến lần khác, nhiều khả năng là hắn ở gần cầu thang. Tớ có thể thấy một vài người trên các bậc cầu thang ở giữa tầng và tầng bốn.”

“Vậy sao...”

Đúng như dự đoán từ Koyama, người mà luôn thực hiện mọi thứ một cách cẩn trọng. Cô ta đã thiết lập người phụ trách phòng thủ ở khu vực giữa tầng bốn và sân thượng. Cô ấy đã thiết lập những vệ sỹ của minh để đối phó với những cuộc tấn công bất ngờ.

“Đối phó với cô ta thì thật sự rất khó khăn...”

Bọn họ có gấp đôi lượng người mà chúng tôi có, và về phần điểm số, việc tưởng tượng ra sự khác biệt thì rất khó khăn. Ngoài ra, chỉ huy của đối phương lại thiết lập lực lượng tấn công và bảo vệ ở đây. Chúng tôi thậm chí là không thể đánh với chỉ huy của đối phương nếu chúng tôi không vượt qua họ. Việc này thì thật quá ác nghiệt.

—Tuy nhiên.

“Không phải là không có cách để giành chiến thắng.”

Cho dù chúng tôi có một cơ hội chiến thắng. Tôi sẽ cho các người thấy rằng điểm số không thôi thì không thể quyết định thắng lợi được.

“Himeji, Shimada.”

“Vâng!”

“Cậu đã có kế hoạch mới rồi sao?”

“À, có điều mà tớ muốn nhờ hai cậu. Shimada, đi đến văn phòng ngay lúc này và đảm bảo rằng chúng ta sẽ có giáo viên để phục hồi điểm số của mình. Thời gian cho buổi phục hồi sẽ là 14:00. Về phần cậu, Himeji—”

Tôi giải thích kế hoạch cho cả hai người bọn họ,

“—Đó là như thế nào đấy. Các cậu có thể làm được không?”

Tôi cố gắng hỏi Himeji và Shimada, và cả hai người bọn họ đều đáp lại với những câu trả lời mà phản ánh tính cách của họ.

“Không phải là về việc liệu tớ có thể làm được điều đó vào lúc này hay không, đúng không nào? Chúng ta chỉ có thể làm việc này vào lúc này thôi.”

“Đừng lo lắng. Tớ sẽ cố hết sức mình.”

Cả hai người bọn họ nhìn chằm chằm lại vào tôi với đôi mắt đầy tự tin và mạnh mẽ. Trong tình hình này, tôi thấy rằng cả hai người bọn họ thì đáng tin cậy hơn nhiều so với những tên vô dụng kia.

“Trả lời hay lắm. Tớ sẽ giao việc đó cho các cậu vậy.”

““Đã rõ!””

Cả hai người bọn họ đều gật đầu mình và sẵn sàng hành động.

Và rồi...

Hãy chờ mà xem đi hỡi lớp C. Tôi chắc chắn sẽ ăn miếng trả miếng với các người.

Sau khoảng một giờ đồng hồ làm bài kiểm tra phục hồi, đã đến lúc cho lớp B và lớp B bắt đầu cuộc chiến triệu hồi.

“Từ những gì tôi nghe được, có vẻ nhưng lớp C và lớp F chỉ sử dụng môn Lịch Sử Nhật Bản.”

Kinoshita-san nói với tôi về những gì cô ấy nghe được từ thông tin của những học sinh khác.

“Thế thì nó chắc sẽ dễ dàng hơn cho cậu, Yoshii-kun.”

“Lịch Sử Nhật Bản là môn chuyên của cậu kể từ đại hồi thử thách lòng can đảm đấy.”

Kubo-kun và Kudou-san đã hoàn tất bài kiểm tra phục hồi của mình và quay trở lại.

“Kirishima-san, Kinoshita-san, Kubo-kun, Kudou-san, cám ơn các cậu rất nhiều.”

Việc tôi làm bài kiểm tra phục hồi môn Lịch Sử Nhật Bản trong thời gian trước cuộc chiến chống lại lớp B là ý kiến của Kirishima-san và thậm chí là cho lớp B thấy việc đó. Đối với lớp B, họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng ‘đừng nên chọn môn học mà lớp A vừa mới phục hồi xong’, vì thế họ đã liên lạc với lớp C và để cho lớp C và lớp F sử dụng môn Lịch Sử Nhật Bản, môn mà tôi giỏi.

“...Đừng bận tâm.”

“Nhưng điểm của mọi người cũng chẳng hề giảm xuống, và thậm chí là còn làm bài kiểm tra phục hồi với tớ nữa...”

Bài kiểm tra phục hồi sẽ xác lập lại điểm số quay về số không từ khoảnh khắc bài kiểm tra bắt đấu, vì thế nếu họ bất cẩn, có thể họ sẽ phải nhận được kiểm số thấp hơn những gì họ có trước đó. Một khi họ bắt đầu phục hồi, họ phải làm hết sức mình, và thậm chí là đối với lớp A, lớp có số điểm xuất sắc, thì việc đó chẳng dễ dàng gì.

“Việc này chẳng là gì đâu.”

“Đúng, không cần phải cám ơn bọn tôi đâu. Việc này thì chắc khác gì việc điền vào các tớ giấy bài làm trong giờ tự học cả.”

“Thật là, Yuuko, cậu luôn luôn chẳng thật thà gì trong những tình huống như thế này cả~ bởi vì điều này mà cậu em trai của cậu thì được yêu thích nhiều hơn cậu đấy.”

“Việc, việc đó chẳng có liên quan gì đến việc này cả, đúng không nào?”

Kirishima-san là người duy nhất mà nói rằng cô ấy muốn làm bài kiểm tra vào lúc đầu, nhưng Kubo-kun và Kinoshita-san và Kudou-san lạu nói rằng lớp B nhiều khả năng là sẽ sập bẫy nên có thể thêm nhiều người, và tham gia và bài kiểm tra phục hồi.

Kế hoạch đã tiến triển thuận lợi bởi vì bốn trong số những học sinh lớp A đứng đầu trong khối của chúng tôi tham gia.

“Yoshii-kun, cậu định làm gì vào lúc này?”

“Tớ sẽ nghe về những gì Linne-kun muốn nói ở cổng trường, và rồi nói điều đó với Yuuji. Nếu là môn Lịch Sử Nhật Bản, nhiều cả năng là tớ sẽ hợp mặt với họ một khi tớ kiếm được một cơ hội.”

Tôi chẳng biết Kogure-sempai đang âm mưu chuyện gì, nhưng nếu tôi nói cho tên đó biết, hắn chắn chắn sẽ nghĩ ra một vài chiến thuật tuyệt vời, vì thế tôi phải hợp mặt với lớp F trước.

“...Hãy cố hết sức nhé.”

Kirishima-san thậm chí còn cổ vũ cho tôi. Tôi đã luôn làm phiền cô ấy trong suốt cả ngày, vì thế việc tôi cám ơn cô ấy lần nữa thì sẽ không đủ.

“Cám ơn cậu, Kirshima-san. Mọi người, đừng thua lớp B đấy nhá.”

“Đừng lo, bọn tớ sẽ không thua đâu.”

“Bọn tớ vẫn đợi để đối phó với lớp F đấy. Nhanh chóng giải quyết họ đi~”

“Đừng lo về mọi việc còn lại. Cứ làm hết sức của cậu đi.”

Khi tôi cảm ơn họ, tôi rời khỏi lớp A. Tôi đã rất cố gắng. Chúng tôi chắc chắn phải đánh bại lớp C!

Cẩn thận để không bị phát hiện, tôi bí mật đi xuống câu thang của dãy trường mới. Tôi nghe tiếng nói chuyện ở phòng giáo viên khi tôi đến được lầu một. Chờ đã, giọng nói đó thì nghe rất quen...?

“Hết đường rồi, Shimada. Hãy bỏ cuộc đi.”

“Mình nghĩ rằng mình đã cắt đuôi được họ...vậy ra các cậu đang trốn trong phòng giáo viên.”

“Tất nhiên, mọi thứ đang trở nên nghiêm túc ở đây đấy.”

Aa, ra đó là giọng của Minami. Cô ấy có nhiệm vụ gì đó đặc biệt sao? Trông cô ấy có vẻ như là đi một mình...

Dù gì thì, hãy tiến sát lại đã.

“Hãy giải quyết việc này một lần cho xong đi, Shimada. Triệu hồi.”

“Cậu chẳng là gì ngoại trừ môn Toán cả—triệu hồi.”

“Triệu hồi.”

Niiyama Takeshi lớp C, Hóa Học, 89 điểm

Oota Ren lớp C, Hóa Học, 93 điểm

Đấu với

Shimada Minami lớp C, Hóa Học, 75 điểm.

Điểm số của Minami và hai tên kia hiện lên.

“Cậu đúng là có điểm tốt đấy, thật bất ngờ...nhưng nếu là hai chọi một thì viêc chúng tôi chiến thắng rất dễ dàng.”

“Đừng có nói bọn tớ là hèn hạ đấy. Đây là một cuộc chiến.”

“Không cần phải lo về việc hèn hạ hay gì này đâu—được thôi. Nếu các cậu nghĩ rằng mình có thể chiến thắng một cách dễ dàng, lên đi.”

Thậm chí là khi cô ấy thu về điểm số trong một trận chiến hai chọi một, Minami chỉ trông có vẻ rất điềm tĩnh ở đấy.

“Sự tự tin đó là sao thế nhỉ...? Có những tên lớp F khác ở quanh sao?”

Khi Minami trông như thế này, một tên trong số những tên lớp C nheo lông mày mình lại trong sự ngạc nhiên.

“Không thể nào. Lớp F thì đã như thế rồi. Làm sao mà họ lại có thể còn lại một sức mạnh như thế chứ?”

“Đúng thế. Nếu có một tên đến dây trong tình hình này, thì đó sẽ là một tên ngốc mà chẳng biết tình hình hiện giờ là gì cả—”

“Thật kiếm nhã làm sao.”

““Hả?””

Tôi bật ra giọng nói của mình từ đằng sau và khiến cho hai tên từ lớp C hét lên trong sự kinh ngạc.

“Triệu hồi!”

Sử dụng cơ hội này, tôi triệu hồi linh thú cảu mình và ngay lập tức tấn công mà không đợi cho điểm số hiển thị lên.

“Wa...Yoshii!? Tại sao cậu lại ở đấy chứ UWAAHHH!!”

Đòn tấn công bất ngờ có nghĩa là đối phương không thể làm được bất kì điều gì khi cậu ta không phòng bị, và cậu ta bị hạ gục chỉ bằng một đòn.

Chỉ còn lại một tên thôi. Ngay khi tôi đang nghĩ,

“Cám ơn, Aki. Cậu đã giúp tớ rất nhiều đấy.”

Tên còn lại đã bị đánh gục bởi Minami. Thật khó để nói, nhưng Minami đã có được rất nhiều kinh nghiệm trong việc sử dụng linh thú triệu hồi, vì thế cô ấy không thể nào bị đánh bại bởi một đối thủ đang hoảng loạn đâu.

“Nhắc mới nhớ, chẳng phải cậu đang nằm nghỉ ở nhà vì một cơn cảm lạnh sao?”

“Tớ chỉ đến muộn mà thôi. Dù gì thì nó cũng không nghiêm trọng đến thế.”

Cơn cảm lạnh cảu tôi thì không quá nghiêm trọng, và tôi thì cũng chẳng đang nói dối.

“Fuun...? Chà, được rồi, cám ơn cậu vì đã cứu tớ, Aki.”

“Chẳng có gì đâu. Đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi.”

Khi tớ cân nhắc rằng cậu tha thứ cho tớ việc đến muộn, bản thân việc này thì cũng sẽ rất khó khăn để đáp trả đấy.

“Dù gì thì, Minami, trông cậu rất tự tin khi cậu ở đấy. Các cậu có bất kì ý tưởng nào để vượt qua rồi sao?”

“Ơ? Làm sao mà lại có thể có một chuyện như thế chứ?”

“Hả?”

Nếu cậu không có bất kì kết hoạch về việc vượt qua như thế nào thì cậu định làm gì cơ chứ?

“Tớ chỉ phô trương thanh thế để đi đến văn phòng và giải thích tình hình với giáo viên trong khi tớ đang chiến đấu mà thôi. Lớp F muốn yêu cầu một bài kiểm tra phục hồi, và bọn tớ muốn nhờ họ đến vào lúc 2:00 chiều.”

Sau khi nghe những gì cô ấy nói, tôi kiểm tra vị trí hiện tại. Nếu nó ở đây, văn phòng thì vẫn trong vùng triệu hồi, và kế hoạch của Minami có lẽ sẽ có hiệu quả, nhưng...

“Nhưng cậu chắc chắn sẽ chết trong chiến trận sau đó, Minami.”

“Việc đó thì có thể đợi đến lúc sau.”

Cô ấy chỉ nói thế. Cô ấy thật dũng cảm đấy. Tôi không nên nghĩ về việc đó cho một cô gái...nhưng cô ấy thật sự rất nam tính ở đấy đấy.

“Nhưng Minami này, vì cậu phải đi một mình trong một khi vực được canh gác chặt chẽ, có vẻ như mọi thứ thì rất khó khăn đây.”

Nhiều khả năng là hành động của Minami là chìa khóa để lật ngược tình hình này. Đó lại là một nhiệm vụ quan trọng như thế, nhưng chúng tôi chỉ cử đi một người. Tôi có thể tưởng tượng ra được lớp F đang trong tình trạng nào ngay lúc này đấy.

“Chà, việc đó thì rất khó khăn. Nhưng,”

“Nhưng?”

“Bởi chính vì các cậu nên những giáo viên không tin tưởng chúng ta, đúng không nào?”

Tôi chẳng có điều gì để nói về việc này cả.

“Tớ sẽ đi kiếm giáo viên đây. Còn cậu thì sao?”

“Tớ vẫn còn việc phải làm...cậu định làm gì sau khi nói chuyện với giáo viên?”

“Nếu không có đủ giáo viên ở quanh thì sẽ rất rắc rối, vì thế sau việc đó, tớ định đi kiểm tra phòng chuẩn bị. Sau đó, nếu có thể, tớ định tham gia vào trận chiến cuối cùng.”

Tôi hiểu rồi. Không phải tất cả các giáo viên đều ở trong phòng giáo viên.

“Cậu thật sự rất cố gắng ngày hôm nay đấy, Minami.”

Nghe thấy tôi nói thế, Minami chỉ gật đầu minh như thể việc đó là có thể đoán trước được vậy.

“Đúng, bất kì ai cũng sẽ có động lực sau khi thấy Mizuki như thế ngày hôm nay.”

“Himeji-san?”

“Un, sáng này, cậu ấy đã làm bảy bài kiểm tra phục hồi rồi đấy.”

“A? Bảy?”

Lúc này là vào khoảng 13:45...nếu cuộc chiến bắt đầu lúc 9 giờ sáng, điều đó có nghĩa là ít hơn năm giờ đồng hồ. Nếu chúng tôi tính một giờ cho mỗi bài kiểm tra phục hồi, kết quả sẽ không hoàn toàn chính xác. Thậm chí là không có giờ nghỉ, cô ấy sẽ phải cần thời gian ngắn nhất có thể để hoàn thành mỗi bài kiểm tra phục hồi đấy.

“Cậu ấy tiếp tục suy nghĩ nhanh hơn bọn tớ có thể gấp nhiều lần và trả lời các câu hỏi, và ngay lập tức nghĩ đến việc làm bài kiểm tra phục hồi sau khi điểm số của cậu ấy bị cạn kiệt thay vì nghỉ ngơi đấy. Mizuki ngày hôm nay thì thật sự làm tớ ngạc nhiên đấy.”

Rất nhiều người trong thế giới này biết rằng các bài kiểm tra thì còn mệt mỏi hơn nhiều so với những gì mà mọi người có thể tưởng tượng. Nếu bất kì ai muốn thử thách một cách đầy nghiêm túc thì việc đó là không bao giờ kết thúc cả. Koyama-san và Kogure-sempai đã nói điều đó trước đây...nhưng nghĩ rằng Himeji-san lại thật sự cố gắng đến mức này...làm quá nhiều và cống hiến cho lớp nhiều hơn tôi rất nhiều; nếu cô ấy định bù đắp vì tôi bởi vì tôi bị cảm lạnh, bản thân việc này không thôi thì cũng sẽ rất quá nhiều rồi.

Ngay khi tôi đang nghĩ về việc đó, Minami nhìn tôi chằm chằm với một vẻ mặt thăm dò.

“Nn? Chuyện gì thế, Minami?”

“...Aki, cậu có thích...những người cố gắng không?”

“Un.”

“Thật nhanh quá...”

Đúng thế. Chẳng có điều gì để ghét một người cố gắng cả. Vì thế,

“Cậu cũng khá là ngầu ngày hôm này đấy, Minami.”

“FUEEHH!?”

Đó là ý kiến trung thực của tôi. Cho dù đó là Minami trước đây, người đã có quyết tâm chiến đấu đến giây phút cuối cùng, hay là Minami vào lúc này, người có ý định quay trở lại và cố gắng ngày hôm nay, cả hai con người đó đều thật quyến rũ.

“Cậu, cậu đang nói gì thế, Aki!? Dù-dù-dù-dù gì thì, tớ phải đi đây.”

Nhiều khả năng là Minami không quen với việc được khen ngợi khi cô ấy đột nhiên hoảng loạn.

Nhưng cô ấy nói đúng. Tốt hơn là không nên đứng quanh và lãng phí thời gian của tôi để nói chuyện. Phải đi thôi.

“Tớ sẽ đi làm những gì tớ phải làm.”

“Được rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau cuộc chiến triệu hồi vậy.”

“Un.”

Chúng tôi gật đầu với nhau, và tôi đi hướng khác Minami ở cánh cửa văn phòng. Giờ, tôi phải đi gặp Linne-kun ở cổng trường.

“Arre...? Nhắc đến ‘ngầu’, đó không phải là thứ mà một đứa con trai lại nói với một cô gái, đúng không nào...”

Dù gì thì, phải chạy thôi. Đủ loại nguy hiểm đang tiến đến gần đây.

“Akihisa! Anh bắt em đợi đấy!”

Sau khi tôi tách ra với Minami, tôi tiếp tục thận trọng và dè chừng những người lớp C khi tôi đợi.

Vào lúc đó, Linne-kun chạy đến từ cổng vào của dãy trường mới. Thật năng động làm sao.

“Em đã cực khổ rồi, Linne-kun.”

“Nihi—anh thật sự đã ghi nhớ tên thật của em rất tốt đấy.”

“Un, em đã nói rằng em hy vọng rằng anh ghi nhớ nó mà, Linne-kun.”

“Ơ...? Em chỉ nói như thể để em có thể chọc anh thôi.”

A, nhắc mới nhớ, có vẻ như tôi đã bị lừa bởi em ấy. Tuy nhiên,

“Anh không nghĩ rằng đó là một lời nói dối khi em bảo anh ghi nhớ tên của em.”

Linne-kun bị choáng trong một lúc khi em ấy nghe được những lời của tôi, và rồi cho thấy một nụ cười rạng rỡ.

“Cám ơn anh, Akihisa! Anh thật sự rất tốt bụng! Cứ như là một vị anh hùng trong anime vậy!”

“Không không, anh chưa bào giờ làm bất kì chuyện gì mà đáng để em nhớ đến một điều như thế...”

Tôi chỉ ghi nhớ tên em ấy mà thôi.

“Nhưng có lý do nào mà tại sao anh lại quá ân cần với em không?”

“Lý do? Lý do...”

Tôi chẳng có động cơ cụ thể nào cả, nhưng có lẽ tôi có hứng thú với Linne-kun. Về phần lý đo, đó là bởi vì—

“Có lẽ là vì em trông giống như một cô gái mà anh biết, có lẽ thế...?”

Quay trở lại từ nước ngoài, và cô đơn một mình; tôi chỉ không thể không nghĩ đến Minami, người mà trông bất an khi cô ấy lần đầu đến ngôi trường này khi tôi cân nhắc cả hai điểm đấy. Lý đo tại sao mà tôi lại lo lắng cho em ấy có thể là bởi vì điều đó.

“Hả? Một cô gái?”

Những lời của tôi khiến cho Linne-kun nghiêng đầu mình. Không phải là họ giống nhau về ngoại hình hay tính các, mà là tình thế của họ. Em ấy sẽ không hiểu được nếu tôi không giải thích kĩ hơn nữa.

“Akihisa, em trông giống, một cô gái sao?”

“Nn~ anh không thể nói rằng em hoàn toàn không tương tự một cô gái, đúng không nào?”

“Nihi—thật tệ quá, em là một cậu bé thật sự ở đây đấy.”

Linne-kun cười khúc khích một cách đầy trêu trọc. Trông em ấy thật sự rất vui. “Nhắc mới nhớ, em đã xong việc ở đó chưa?”

“Un! Em đã xong hết ở đây rồi! Việc đó thì rất nhàm chán!”

Linne-kun chỉ nói những gì em ấy cảm thấy một cách thành thực, không có một chút kìm chế nào cả.

“Việc đó quá nhàm chán đến mức em muốn kể anh nghe mọi thứ mà sẽ hữu ích với anh đấy, Akihisa!”

“Thật sao? Cám ơn em, Linne-kun. Em đã giúp đỡ rất nhiều đấy.”

“Đó là bởi vì đấy là một lời hứa.”

Sau khi nói thế, Linne-kun thể hiện một nụ cười hạnh phúc như thường lệ. Em ấy có thể trong vô tư, nhưng em ấy có thể hoặc không có thể là người mà giữ lời của mình.

“Đầu tiên, là tình hình hiện giờ. Lớp F đang trong một tình thế bất lợi, vì thế chắc chúng ta có thể sẽ thấy kết quả sớm thôi. Chỉ vừa lúc này, có vẻ như lớp F vừa cử ra một đội.”

Đội...như là Minami người tôi mới vừa thấy. Tuy nhiên, chắc chắn là phải có bước đột phá nào đó nếu cô ấy vượt vòng vây từ phòng học trong một tình huống như thế. Là người chỉ huy, Yuuji không thể tham gia vào lực lượng đó, vì thế lãnh đạo nhiều khả năng là Muttsurini hay Himeji-san.

“Đội đó thì nhắm đến văn phòng.”

Văn phòng. Minami thì đã ở đấy rồi, vì thế mục tiêu chắc hẳn đã được hoàn thành. “—Tuy trông như thế, nhưng vẫn còn một kế hoạch khác đấy.”

“Ơ? Một kế hoạch khác?”

“Mục tiêu còn lại là căn phòng học trống nằm ở lầu bốn. Đó là những gì Takashiro nói.”

Căn phòng học trống ở lầu bốn? Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Từ những thông tin mà em ấy cung cấp, cả Himeji hay Muttsurini đều không đi cùng Minami, người đột phá ra ngoài. Trong trường hợp đó, có lẽ bọn họ nhắm đến căn phòng học trống ở trên lầu bốn.

“Nhắc mới nhớ, Takashiro mà em đang nói đến là ai thế? Chẳng phải Kogure-sempai là người đưa cho Koyama-san những ý tưởng sao?”

“Uun, Kogure thì chỉ lắng nghe Tajashiro mà thôi. Người mà nghĩ ra ý tưởng đó cơ bản lả Takashiro.”

“À, anh hiểu rồi, vậy ra là như thế.”

Tôi đã ngẫu nhiên nghe được cuộc trò chuyện của Koyama-san và Kogure-san vào buổi sáng, và tôi nhớ rằng họ đã nhắc đến cái kế hoạch này mà người nào đó nghĩ ra. Đó là lí do tại sao họ lại gọi Koyama-san ra ngoài vào lúc đó. Người mà nghĩ ra cái cái kế hoạch nhiều khả năng là người tên ‘Takagi’ đó.

“Nn...? Koyama-san và Kogure-sempai đang nói về chuyện gì trong sáng này thế nhỉ...?”

Một cảm giác kì lạ trôi nổi trong đầu tôi, khiến cho tôi nghĩ đến cuộc trò chuyện mà mình đã nghe được sáng này. Tôi nhớ những gì họ nói là,

“Vậy sao? Chúng ta sẽ phớt lờ chiến thuật của đối phương trong lúc này vậy. Hãy nói về mọi việc còn lại. Cái kế hoạch cơ bản.”

“Vâng.”

“Em nhờ các lớp khác giúp đỡ thì sao nào?”

Đầu tôi tái hiện lại tình huống mà tôi đã thấy sáng nay và những gì tôi đã nghe thấy.

Vào lúc đó, tôi cuối cùng cũng biết điều gì làm tôi thấy bận tâm.

Vào lúc đó, Kogure-sempai đã nói ‘phớt lờ chiến thuật của đối phương trong lúc này’. Đó không phải là về việc giới hạn số lượng môn học chúng tôi có, mà là một kế hoạch khiến lớp F thua cuộc. Tôi không nghe được chi tiết đằng sau cái kế hoạch này,vì thế tôi vẫn không thể hiểu được sự thật đằng sau nó. Đó là tại sao tôi lại có linh cảm xấu về việc này.

Và rồi, cái ‘biện pháp đối phó’ mà Kogure-sempai đã nghĩ ra là gì nhỉ—

“Và rồi, đây là điều anh muốn biết nhất trong tất cả mọi việc đây, Akihsa! Kogure—hay để nói một cách đơn giản, những gì Takashiro âm mưu!”

“Ơ? À, ừ.”

“Takashiro nói rằng vẫn còn tiếp tục trong việc lợi dụng cuộc chiến giữa lớp A và lớp B. Nếu lớp C đi về phía sân thượng để phòng thủ, Sakamoto sẽ cử lực lượng chính để chiếm lấy căn phòng học trống để họ tấn công. Họ chỉ cần khiến cho lực lượng chính này thoái lui.”

“? Thoái lui? Lớp C sẽ tập trung lực lượng để bao vây bọn anh sao?”

Nhưng Yuuji có thể đã nhìn thấy trước việc đó. Hay đúng hơn là, hắn ta có thể thấy được sự mất cân đối trong khả năng chiến đấu của phe địch, và đó sẽ là cơ hội tốt để chúng tôi hạ gục Koyama-san.

“Ahaha, không phải thế, Akihisa. Như thế thì không phải để khiến cho ai đó thoái lui.”

“À, đúng vậy.”

Giờ cậu bé người nước ngoài kia vừa mới chỉ ra sai lầm trong tiếng Nhật của tôi, tôi chỉ cảm thấy rất bận tâm đây.

“Có vẻ như là anh ta sẽ lợi dụng những điều luật của cuộc chiến triệu hồi.”

“Những điều luật của cuộc chiến triệu hồi?”

“Un. Có vẻ như là họ sẽ khiến người nào đó từ lớp B đến và buộc người lớp F đó tuyên chiến.”

““………Ơ………?”

Ngay lập tức, trí óc tôi trở nên trống rỗng. Dùng người nào đó từ lớp B, người mà không phải đang chiến đấu với lớp F như là đối thủ và tuyên chiến...?

“Trong trường hợp đó, chẳng phải người tuyên chiến sẽ bị loại sao...?”

“Đúng thế. Đó là mục tiêu của Takashiro.”

Trí óc mà không làm việc nhiều cho lắm của tôi cuối cùng cũng bắt đầu suy nghĩ. Bình thường thì việc này vẫn không sao, nhưng lớp B thì đang chiến đấu với lớp A. Nếu các lớp đang chiến tranh mà tuyên chiến những lớp khác đang chiến đấu, thì chắc chắn là nó sẽ dẫn đến sự can thiệp vào cuộc chiến khác và bị tuyên bố là đã phạm lỗi. Ngoài ra, nếu ai đó tuyên chiến một cách cá nhân, thì chẳng có lý do gì để phòng vệ cả.

Tôi, người mà bình tĩnh phân tích vì lý do nào đó, tiếp tục lắng nghe giọng nói của Linne-kun.

“Và rồi, anh ấy nói rằng mục tiêu chắc chắc sẽ là người mà khi bị đè nát, sẽ đem đến một hiệu quả rõ rệt.”

“Linne-kun. Người đó là...”

Đừng bảo tôi là,

“—Himeji, hay gì đại loại thế.”

Nghe thấy những lời đó, tôi ngay lập tức phóng đi từ đó.