Hãy điền câu trả lời chính xác vào chỗ trống dưới đây.
Michelangelo là một nhà điêu khắc nổi tiếng, người đã tạc nên bức tượng David, và một nhà họa sĩ nổi danh vì là ngưỡi vẽ nên bước tranh vòm trên bức tường của Nhà Nguyện Sistine. Ngoài ra, ông ấy cũng là một nhà _____ xuất sắc. Ông ấy là một người đàn ông đa tài nghệ.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Kiến trúc sư.”
Nhận xét của giáo viên:
Chính xác, công trình nổi tiếng nhất của Michelangelo là Vương cung thánh đường Thánh Phêrô và Nhà Thờ San Lorenzo. Nếu em có thể ghi nhớ những điều ấy nhiều nhất có thể thì sẽ tốt hơn nữa đấy.
Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:
“Một người cha trong gia đình của mình.”
Nhận xét của giáo viên:
Em đang nói rằng ông ấy thường làm những món ngọt và đồ chơi cho trẻ em, đúng không? Một nhà điêu khắc và hội họa nổi tiếng, và cũng là một người cha ân cần với những đứa con của mình; đó thật sự là một người hoàn hảo đấy.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Người đã ám sát John F. Kennedy.” Nhận xét của giáo viên:
Hãy trả lại cho thầy người cha của gia đình ông ấy.
“Yuuji, có phải đối phương đã nhận ra mục đích của chúng ta và có vài biện pháp đối phó phải không?”
Hideyoshi, người vừa trở về từ bài kiểm tra phục hồi, báo cáo với tôi,
“Đúng thế, chắc hẳn là thế.”
Từ những gì tôi đã quan sát cho đến lúc này, có vẻ nhưng là đối phương đang cố gắng tránh trận đấu với Himeji và tấn công những người mà đang rút lui để phục hồi. Sau đó Himeji sẽ phải sử dụng hết sức mạnh của mình để bảo vệ họ, có và có vẻ như là cô ấy đã bị kiệt sức.
“Giờ Himeji đang làm gì thế?”
“Cậu đấy đã đi phục hồi khoảng 20 phút trước.”
Vì thế vẫn còn sớm trước khi cô ấy quay lại...đây sẽ là cơ hội tốt nhất cho việc đối phương tấn công chúng tôi lúc này.
“Chúng ta có tin tức từ tiền tuyến đây! Nói rằng ‘bọn tớ đã đến giới hạn rồi, xin hãy gửi quân tiếp viện đến!’”
Khi tôi nghĩ về việc đó, một yêu cầu hỗ trợ đến từ phía bên kia của cổng vào. Chúng tôi đã bị mắc kẹt rồi.
“Sao giờ, Yuuji?”
“À, đúng...”
Himeji thì vẫn đang phục hồi điểm số, vì thế chúng tôi không thể hỗ trợ nhưng trước, vì thế cô ấy không thể hỗ trợ như trước. Tuy nhiên, chúng tôi không có đủ sức mạnh chiến đấu.
......Trong trường hợp đó, không thể tránh được vậy. Hãy sử dụng trò này vậy.
“Báo cáo lại với tiền tuyến.”
Báo cáo ngược về đây là để truyền tin nhắn ngược lại cho họ.
“Đừng bỏ cuộc cho đến lúc mất—cuối cùng.”
“Có phải cậu vừa mới nghĩ đến việc nói ‘mất mạng’?”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
“Tất nhiên chúng ta sẽ vẫn đưa quân tiếp viện đến để ngăn không cho lối vào bị đột phá, nhưng tớ không thể gửi những mọi người đến hỗ trỡ trong việc rút lui được. Số lượng của chúng ta sẽ bị sụt giảm, và điều đó làm tớ đau lòng, nhưng tớ phải chịu đựng những giọt lệ của mình và để họ hy sinh bản thân mình một cách đáng kính trọng.”
“Xin hãy cho biết tên cụ thể của chiến thuật cho mệnh lệnh này!”
Người phụ trách chuyển tin nhắc nài nỉ. Tên chiến thuật...hãy sử dụng tên đó vậy. “Nói với họ rằng chúng ta sẽ sử dụng chiến thuật ‘giáp người có thể bỏ đi được’.”
“ĐÓ LÀ CÁI TÊN TỒI TỆ NHẤT CHO MỘT CHIẾN THUẬT ĐẤY!”
“Báo cáo! Rất nhiều đồng minh của chúng ta đã đi đầu hàng đối phương sau khi được báo các tên của chiến thuật!”
“CẬU VỪA MỚI NÓI GÌ!?”
“Chà, đó không phải là chuyện mà đáng để kinh ngạc, đúng không!?”
“Không thể tránh được vậy. Báo cáo với mọi người rằng những ai thi hành kế hoạch này sẽ được Aki-chan và Hideyoshi mặc trang phụ hầu gái phục vụ trà cho họ!”
“CẬU THẬM CHÍ CÒN KHÔNG THẢO LUẬN VỚI BỌN TỚ VÀ LẤY SỰ ĐỒNG Ý CỦA BỌN TỚ NGAY TỪ ĐẦU NỮA LÀ!!”
“Báo cáo! Họ bảo ‘không đủ’!”
“Ugh! Thêm Muttsurini vào luôn!”
“...!? Tớ thậm chí...!?”
“Báo cáo! Mọi người đã từ bỏ việc đầu hàng!”
“Được rồi. Chúng ta sẽ vẫn duy trì được điều này trong một lúc nữa.”
“Yuuji...tên khốn, hứa một lời hứa như thế...”
“...Tại sao thậm chí là tớ cũng....”
“Không sao đâu. Chẳng có sức mạnh ràng buộc nào với một lời hứa trên chiến trường cả. Chúng ta sẽ chỉ nói rằng đó là những biện pháp trong lúc khẩn cấp sau đó mà thôi.”
“Cậu là một tên ác ma...tên ác ma ở đây này...”
Mặc dù cậu ấy nói thế, lý do đằng sau tình thế khó khăn thì là bởi vì cuộc đấu đá nội bộ ngu ngốc nào đó. Chúng tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.
Khi chúng tôi đang nói điều đó.
“Triệu hồi!”
“Na? Chuyện gì thế?”
Yokoo Tomoe lớp C, Toán Học, 92 điểm.
Đấu với
Himeji Mizuki lớp F, Toán Học, 201 điểm.
Một tiếng triệu hồi sắc sảo có thể được nghe thấy, và điểm số của linh thú có thể được thấy từ đằng xa.
“Hả? Chẳng phải đó là Himeji sao? Chuyện gì đang diễn ra thế?”
Tôi nhớ rằng cô ấy đáng lẽ ra không tham gia vào cuộc chiến lúc này chứ...?
“Thật lạ. Himeji đáng lý ra phải nghỉ để làm bài kiểm tra phục hồi chỉ vừa mới khi nãy chứ.”
Ngay khi Hideyoshi và tôi nghiêng đầu mình trong sự hoang mang, trận đấu đó đã kết thúc mà không có bất kì sự hồi hộp nào vì điểm số đã chỉ rõ.
Khi chúng tôi nhìn về nơi linh thú được triệu hồi lên, Himeji, người đã rời khỏi hàng phòng ngự để ra nghỉ bởi vì sự thay đổi môn học, chú ý đến cái nhìn của tôi và thoăn thoắt bước đến.
“Này, Himeji. Đó là?”
“Có vẻ như rất nguy hiểm ở đây, vì thế tớ đã tham gia vào trận đấu...”
“Vậy sao? Cậu đã là một sự giúp đỡ to lớn đấy. Cám ơn nhiều.”
“Nhờ vào cậu ấy mà sức mạnh chiến đấu ít ỏi còn lại của chúng ta không bị giảm xuống nhiều hơn nữa.”
“Nhưng chẳng phải cậu đã đi phục hồi điểm số của mình sao?”
“À, vâng. Có vẻ như là tớ không có thời gian để thư giãn, vì thể tớ đã nhanh chóng trả lời những câu hỏi mà tớ có thể trả lời và quay lại.
Himeji nói một cách bình thường.
Mặc dù cô ấy quay trở lại giữa chừng, nhưng này này...cô ấy nói điều đó thật quá dễ dàng, nhưng việc có được nhiều điểm như thế trong vòng hai mươi phút thì không dễ dàng gì cả. Người này có loại não gì thế này...
“Tớ sẽ tiếp tục bài kiểm tra phục hồi của mình vậy.”
Và rồi, Himeji định quay lại và phục hồi điểm số của cô ấy mà không chút chậm trễ gì.
“À, chờ đã, Himeji.”
“Vâng?”
Tôi gọi cô ấy trước. Việc cô ấy đồng ý tiếp tục cố gắng thì rất tốt, nhưng...
“Cơ thể cậu không sao cả chứ?”
Tôi thì lo lắng hơn về cơ thể của Himeji.
Phục hồi điểm số ở đây thì sẽ thương cho cái ấn tượng của sự nghỉ ngơi, nhưng thật ra, chúng là những bài kiểm tra mà chúng tôi đang nói đến đấy. Việc đó thì làm kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần. Ngoài ra, Himeji đã phải tập trung sự chú ý của mình trong một khoảng thời gian ngắn như thế, trả lời, quay lại đến chiến đấu cuộc chiến triệu hồi, và quay lại để làm thêm các bài kiểm tra phục hồi nữa. Việc này phải mệt mỏi đôi chút.
“Vâng, không sao đâu. Dù gì thì tớ cũng chẳng có chạy tới lui mà.”
Cho dù là thế, Himeji vẫn tiếp tục mỉm cười.
“Đúng thế, nhưng...”
“Và tớ rất vui. Được trông cậy như thế này và có thể giúp đỡ mọi người. Nó như thể chúng ta là ‘những người bạn cả đời’ và không phải là ‘những người bạn bình thường’.”
Trong Himeji thật sự rất vui khi cô ấy nói thế. Vì lý do nào đó, có vẻ nhưng là bọn tôi đang được giúp đỡ ở đây thay vì là giúp đỡ lẫn nhau đấy...
“Trước đây, tớ thỉnh thoảng có nghĩ rằng ‘thật tuyệt nếu như mình có thể được sinh ra là một người con trai’, và rồi, nếu có thể...tớ có thể chiến đấu bên cạnh các cậu, Sakamoto-kun”
Chúng tôi đã thảo luận việc này rất nhiều lần trước đây, và có vẻ như là Himeji có một mặc cảm tự ti. Nó có vẻ kì hoặc, nhưng Himeji có vẻ như là ganh tị với mối quan hệ giữa tôi, Akihisa, Muttsurini và Hideyoshi.
“Nhưng tớ không nghĩ đến việc đó lúc này nữa.”
“Nn?”
“Đó là bởi vì—tớ không thể biết yêu nếu như tớ là một người con trai.”
Trông Himeji có vẻ như là đang đùa khi cô ấy có hơi trêu tôi.
“Tớ chẳng hiểu cậu đang nói về việc gì cả.”
“Nói cách khác, có lẽ tớ sẽ đuổi kịp Minami-chan, chỉ thế nói.”
Có vẻ như đây thật sự là một cuộc trò chuyện đầy kì hoặc thế nhưng chẳng có vẻ gì là có liên quan cả.
Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy một sự thay đổi to lớn trong trái tim Himeji từ cuộc trò chuyện này.
“Erm, có vẻ như là tớ đã nói điều gì đó kì lạ ở đây. Tớ không nên làm việc này ngay lúc này. Tớ phải đi phục hồi điểm số của mình.”
Himeji quay người lại và chạy đến giáo viên phụ trách bài kiểm tra phục hồi. Thật là...chuyện gì đã xảy ra ở nhà Akihisa thế...
“Ôi chà, đó không phải là thứ mà mình cần phải lo lắng.” Tôi đặt bảng điểm lên bàn và bắt đầu ghi lại điểm số đã được cập nhật. Được rồi, đến lúc để cân nhắc khi nào mình sẽ sử dụng nước đi kế tiếp của mình rồi.
“Tớ là con trai ở đây, nhưng có vẻ là gần đây tớ bị coi nhưng là một người tình hơn đấy...”
Tôi sẽ chỉ giả vờ rằng mình không nghe thấy việc Hideyoshi lầm bầm với bản thân mình. Cho dù tôi muốn cố gắng bác bỏ điều đó, tôi chẳng có điều gì để chứng minh cả.
☆
“Tớ sẽ đi trước vậy~”
Năm phút trước khi tiết thứ ba chuẩn bị kết thúc, Kudou-san bước ra khỏi lớp A và đi đến lớp B. Chúng tôi có thể thành công trong việc ngăn chặn lớp B không đây?
“...Cậu ấy đang mở một khe nhỏ ở cái cửa.”
“Cậu ấy ném gì vào phòng học thế nhỉ?”
Kudou-san mở cách của sau của phòng học một chút, và ném thứ gì đó vào mà không ai để ý cả. Đó là một cái loa sao? Lớp B thì rộng và cũng có rất nhiều đồ vật, vì thế việc kiếm thứ gì đó được ném vào trong thì chắc cũng khó khăn. Việc này sẽ thành thành công đây.
“Nói cách khác, có rất nhiều bài hát nữ tính trong Kokin Wakashuu khi so sánh với Manyoushuu. Đó là tuyển tập các bài thơ được sáng tác bởi Hoàng Đế Daigo—”
Khi những lớp khác đang học, không khí thì rất yên tĩnh, và khi tôi nhướng tai mình lên, tôi có thể nghe thấy một vài phần trong bài học của lớp B.
<<Xin lỗi, thầy ơi.>>
Và rồi, giọng nói của tôi phát ra từ đấy.
“Vâng, chuyện gì thế?”
Vị giáo viên có vẻ như không nhận ra rằng giọng nói phát ra từ cái loa mà Kudou-san đã ném vào trong phòng học. Có vẻ như thầy ấy nghĩ rằng giọng nói phát ra từ tên ngồi cạnh thầy ấy (đang ngủ rất sâu).
<<Nemoto-kun có vẻ hơi kì hoặc một chút.>>
“Hơi kì hoặc một chút? Sao thế, Nemoto-kun?”
“Không, em kh—”
Cái loa lại phát ra một giọng nói để ngắt lời tranh cãi.
<<Không, cậu ấy chắc chắc không được khỏe, nhưng đang cô gắng cầm cự đấy.>>'' ''“Không được khỏe? Ở đâu?”'' ''<nowiki><<Ruột>> <<bay>> <<ra ngoài>>.
“RUỘT SAO!?”
Thật là một thảm kịch lớn. Thảo nào vị giáo viên lại bị sốc.
“Nó, nó có nghiêm trọng không!?”
<<Chắc chắn>> <<là>> <<thế>>.
Sai rồi, hoàn toàn sai rồi, thầy ơi.
<<Đó là tại sao>> <<sàn nhà>> <<lại>> <<bẩn>> <<đến thế>>.
“ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỂ Ở ĐÂY, ĐÚNG KHÔNG!?”
Và lại lo lắng về sàn nhà trong một tình huống như thế này sao? Người đang nói chắc chắn là một tên xấu xa rồi.
<<Và>> <<em>> <<cũng không>> <<có mặc>> <<đồ lót nữa>>.
“VÀ MỘT TÊN BIẾN THÁI XUẤT HIỆN CÙNG LÚC SAO!? ĐÂY LÀ ĐIỀU MÀ TỚ KHÔNG THỂ CHỊU NỔI RỒI ĐẤY!”
Thật sự lại thừa nhận mình là một tên biến thái trong tình huống này—này, đó là gì thế hả, Kudou-san!? Việc đó thì chẳng cần thiết chút nào cả, đúng không nào!?”
“Giọng nói vừa nãy...chẳng phải là Yoshii từ lớp F sao?”
“Ơ!? Yoshii-kun không mặc đồ lót sao!?”
“Đó là một tội ác tày trời đấy!”
Và giọng nói của tôi đã bị nhận ra! Có sự gia tăng trong số lượng những lời đồn đãi kì hoặc ngay lúc này sao!?
“Cậu đã bắt tớ viết một lá thư đáng xấu hổ như thế, Yoshii-kun. Tốt hơn là cậu phải nhận được một vài sự trả thù đấy...”
Tôi dường như nghe được lời Kudou-san thì thầm với chính bản thân mình.
Kudou-san, đó được gọi là lòng tốt không đến được gì tốt đẹp cả đấy...
“Dù, dù gì thì, chúng phải để Yoshii-kun mặc quần trước đã—”
“Bình tĩnh lại đi thầy! Hãy đưa Nemoto đến phòng y tế trước đã!”
“Không, chúng ta nên gọi xe cấp cứu!”
“Này, chở đã! Tớ không sao mà!”
“““NGƯỜI LIÊN QUAN ĐẾN THÌ IM ĐI!!!”””
“Chẳng phải câu nói đó thì hơi lạ hay gì sao?”
Trước khi tôi nhận ra, một cuộc hỗn loạn đã bắt đầu trong lớp B. Ít ra thì việc trì hoản có vẻ đã có hiệu quả...sử dụng điều gì đó quan trọng đối với tôi như là giá vậy...
“...Đến lúc rồi.”
Kirishima-san nhìn vào đồng hồ của mình để kiểm tra thời gian. Ngay sau đó,
KÍNH KONG...
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, và tiết thứ ba kết thúc chỉ như thế. Những lớp khác mà không tham gia vào trận chiến triệu hồi thì có thể hành động một cách độc lập. Tôi sẽ giao lớp B (mặc dù tôi cảm thấy khó chịu) cho Kudou-san vậy. Tốt hơn là tôi nên tập trung đối phó với lớp C ở đây.
“Đúng như chúng ta nghĩ, họ đã ra rồi kìa.”
Chúng tôi quay mắt khỏi lớp B và bắt đầu nhìn vào tình hình của lớp C. Đúng như những gì Kinoshita-san nói. Tiếng chuông bào hiệu hết giờ học vang lên, và lớp C cử một người nam và một người nữ ra.Vậy là có hai người bọn họ...
“Thật sao? Có ít người hơn nhiều so với những gì tớ nghĩ đấy.”
“Có vẻ là thế...việc này có hơi lạ lùng ở đâu đó.”
“Thật sao?”
Bọn họ đang trong một cuộc chiến triệu hồi, và tôi cảm thấy rằng việc họ thậm chí có thể cử ra hai người thì thật là đáng kinh ngạc đấy...
Nếu đó là lớp F, đó lại là câu hỏi liệu chúng tôi có thể cử người ra được hay không.
“...Họ chắc sẽ kiểm tra tình hình lớp B.”
“Có vẻ như kế hoạch vẫn đang diễn ra thuận lợi.”
Giáo viên vẫn ở trong lớp B, và chẳng có vẻ gì là bất kì ai sẽ bước ra từ phòng học vào lúc này, vì thế không ai vào cả. Kudou-san thì cũng đã ẩn náu một cách đàng hoàng rồi, vó vẻ như là chúng tôi sẽ thành công đây.
“Được rồi, đến lượt chúng ta. Cô gái ở kia là...Suzuki-san. Tớ có một vài sự trao đổi với cô ta trong ủy ban trước đây, vì thế hãy để cô ta cho tớ. Tớ chỉ ngẫu nhiên là có vài chuyện tớ muốn nói với cô ta.”
Kubo-kun nói khi cậu ấy nhìn vào cô gái, một trong hai người đưa tin của lớp C.
“Chúng ta sẽ xử lý đứa con trai vậy.”
“...Un.”
Kinoshita-san và Kirishima-san nói khi họ nhìn vào tên ở phía bên kia.
“Có vẻ như Kubo-kun biết cô gái, điều mà làm mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Các cậu sẽ dụ đối phương ra bằng cách nào, Kinoshita-san, Kirishima-san?”
“Chà...hãy thử làm Aiko và cố nói một vài chủ đề mà sẽ thu hút tên ấy đi. Đi thôi, lớp trưởng.”
“...Un.”
Kinoshita-san gọi Kirishima-san, và họ đi đến hành lang. Sau đó cả hai người bạn họ đều bước một cách chậm rãi bên cạnh mục tiêu và bắt đầu một cuộc trò chuyện như thế này.
“Lớp trường, tớ đã mang tranh phục mà cậu yêu cầu tớ mang đến đây.”
“...Cám ơn cậu, Yuuko.”
“Nhưng cỡ có thể không vừa...”
“...Thế thì hãy đi mặc thử vậy.”
“Cậu biết đấy chúng ta không thể thay quần áo ở đây.”
“...Nhưng chúng ta vẫn phải thử.”
“Trong trường hợp đó, chúng ta nên đi xuống phòng học trống ở tầng dưới. Tớ sẽ giúp.”
“...Un, cám ơn cậu, Yuuko.”
Fm, tôi hiểu rồi. Vậy là Kirishima-san và Kinoshita-san sẽ thay quần áo sao?
“Cậu đang định đi đâu thế, Yoshii-kun?”
“Xin lỗi, nhà vệ sinh ở dưới lầu.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu là người bị dụ ra ngoài chứ...bọn họ đang nói dối đấy. Quan trọng hơn nữa, nhìn kìa.”
“Nn?”
Tôi nhìn sao nơi mà Kubo-kun chỉ tôi, và đứa con trai trong hai người đưa tin lớp C thì đã hành động.
“Xin lỗi. Chẳng có vẻ gì là lớp B hoàn tất bài học cả, vì thế tớ sẽ đi vệ sinh trước vậy. Tớ sẽ giao mọi chuyện còn lại cho cậu vậy.”
“A, chờ đã!”
Đứa con trai rời khỏi nơi đó, bỏ lại cô gái ở đằng sau. Tôi hiểu những cảm giác như thế rất rõ.
“Thật là...tại sao những tên con trai trong trường mình đều như thế chứ...thứ quan trọng nhất về con trai là họ phải nghiêm túc và thành thật.”
Cô gái lớp C, người bị bỏ lại một mình trên hành lang, lầm bầm. Đúng là tôi cảm thấy rằng có rất ít đứa con trai nào mà nghiêm túc và thành thật trong ngôi trường này. Về phần lý do do, đó là vì sự cố nhìn trộm mà khiến cho tất cả đám con trai bị đình chỉ học...
“Được rồi, tớ cũng sẽ hành động vậy.”
“À, tớ sẽ giao nó cho cậu vậy, Kubo-kun.”
“Un. Tớ sẽ làm tốt nó.”
Kubo-kun chẳng gượng ép bản thân mình khi cậu ấy gật đầu mình. Trông cậu ấy khá là thoải mái như thể cậu ấy đi đến nhà vệ sinh, mở cửa, và bước ra ngoài như thế nào vậy.
“À, xin chào đằng ấy, Suzuki-san.”
“Ơ?”
Kubo-kun có vẻ nhưng là chỉ ngẫu nhiên bước về hướng cô gái lớp C—Suzuki-san và chào cô ấy. Suzuki-san, người đang xem xét tình hình lớp B, bị sốc bởi lời chào đầy bất ngờ này và quay lại để nhìn.
“Ku, Kubo-kun!? C-C-C-Chuyện gì thế!?”
Và rồi, cô ta hoảng loạn khi cô ấy thấy rằng người chào cô ấy là ta Kubo-kun.
Ơ? Thật lạ. Có chuyện gì đó đã xảy ra giữa hai người đó sao?
“Chào, chẳng phải ủy ban đã yêu cầu chúng ta mua một số thiết bị sao? Tớ có thể làm phiền cậu trong một lúc được không?”
“Un, chắc rồi. Miễn là cậu thì tớ không sao cả, Kubo-kun.”
“Cám ơn cậu.”
Họ tiếp tục như thế, và Kubo-kun dẫn Suzuki-san đến một nơi khác, có vẻ như là nơi mà cô ấy sẽ không gặp mặt Kirishima-san. Kubo-kun bước lên cầu thang và lên lầu trên. Tôi theo sau Kubo-kun lên lầu và nấp ở đấy. Bọn họ dừng lại ở bục dừng chân trên cầu thang và bắt đầu nói chuyện.
“Ơ? Cậu không thể đến vào tuần sau sao, Kubo-kun?”
“Đúng vậy, xin lỗi.”
“À, không! Không sao đâu! Đừng có bận tâm!”
“Tớ mừng là cậu nói thế.”
“...Mặc dù...mình khá là mong chờ điều đó...”
“Tớ không thể gọi việc này là đến bù được, nhưng xin hãy cho phép tớ giúp cậu điều gì nó lần tới mà tớ có khả năng giúp. Tớ sẽ đồng ý với bất kì chuyện gì, cho dù là phải đi lấy thứ gì đó hay bất kì chuyện gì.”
“...Ơ...? Thật sao?”
“Un. Nếu việc đó không làm phiền cậu.”
“Không chút nào cả đâu! Tớ sẽ chẳng thấy phiền đâu! Tớ sẽ thấy vui là đằng khác! Khi nào thì sẽ là thời điểm thích hợp đây?”
“Chà, ngoại trừ ngày cuối tuần...”
Có vẻ như là cô gái là người lại nói chuyện một cách nhiệt tình và hoàn toàn phớt lờ tình hình xung quanh cô ấy. Vì đã là như thế, chẳng cần thiết phải dẫn cô ấy đến nơi nào khác nữa.
Trong khi Kubo-kun đang tán chuyện với cô ấy, tôi lẻn ra phía sau và tiếp cận cô ấy, lấy lá thư mà hơi nhô ta từ túi váy của cô ấy. Tôi cho là đó là một việc làm hoàn hảo vì cô gái chỉ nhìn thẳng vào Kubo-kun và nói chuyện với cậu ấy trong một thái độ hăng săng như thế, đến mức mà cô ấy không nhận ra rằng tôi đã tiến đến quá gần cô ấy và trộm lá thư. Tôi sẽ bỏ lá thư giả vào vậy...được rồi. Tôi xong rồi. Tôi lén lút quay trở về lớp A như trước.
Và ngay sau đó, Kubo-kun quay trở lại lớp A.
“Có vẻ như nó đã tiến triển thuận lợi.”
“À, ử. Mặc dù đúng là trông nó có vẻ thuận lợi....”
“Mặc dù? Có vấn đề gì sao?”
“Xin lỗi...có vẻ như là tớ không thể cùng tồn tại với cậu rồi, Kubo-kun...”
“!!!??? Tại sao!!!???”
Kubo-kun thể hiện một vẻ mặt trông rất kinh ngạc. Khong, chà, bởi vì việc đó...đúng không?
“Quên nó đi. Hãy bỏ qua điều đó lúc này vậy. Chúng ta phải đối phó với tình hình ở phía Kirishima-san nữa.”
“Không, đây không phải là một vấn đề nhỏ mà tớ có thể cứ để qua một bên được...”
Kubo-kun lầm bầm khi cậu ấy đi theo sau. Cậu ấy đúng là như một đứa con trai nghiêm túc và thành thật. Ôi trời, Kubo-kun thì thật rất được hâm mộ đấy...thông minh, dễ nhìn, tốt bụng; tôi cho là điều đó là có thể đoán trước được... cậu ấy thật sự không thể cùng tồn tại với những tên lớp F bọn tôi, người mà chẳng được hâm mộ gì cả. Nếu cần thiết phải nhắc đến người là tương tự chúng tôi, đó sẽ là...
“Chết tiệt...mình không thể thấy được...tại sao cửa sổ lại phải quá nhỏ cơ chứ...!”
Như—tên mà đang đưa cả cái mặt mình vào cửa sổ chỉ để nhìn trộm.
“Chà, tớ chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy hắn ta như thế.”
Đó là bởi vì tôi biết rằng tôi không phải là người duy nhất không đáng nhắc đến ở đây.
“Được rồi, hãy bắt đầu giải quyết việc này nào.”
“Có một vị giáo viên ở quanh đấy.”
Giờ là thời gian nghỉ, và có một vài vị giáo viên đang bước qua, đã kết thúc giờ dạy của mình và sẵn sàng quay về văn phòng. Tôi bắt được thầy Endo, giáo viên tiếng Anh, người mà đang bước đi gần đấy, và nói với thầy ấy ‘Xin hãy cho phép em triệu hồi vì chúng em đang có một cuộc chiến triệu hồi’. Tôi vẫn còn một chút điểm trong môn Tiếng Anh, vì thể tôi đoán là nó sẽ không sao.
“Được rồi. Thầy cho phép em làm thế.”
“Cám ơn thầy.”
Tôi đã nhận được sự cho phép của giáo viên. Tôi chỉ cần chiến đấu với hắn ta, một học sinh lớp C, và chiến thắng mà thôi.
“Việc thay quần áo sẽ xong sớm thôi...trong trường hợp đó, mình nên chỉ xông vào như là một người đàn ông vậy. Chỉ cho một khoảnh khắc thôi, nếu mình có thể thấy Kirishima-san và Kinoshita-san thay quần áo, mình sẽ không hối tiếc gì cho dù mình có chết đi...”
Thật là một thái độ đầy nam tính...thành thật mà nói, tôi không ghét việc đó.
“Được rồi, đi nào! KIRISHIMA, KINOSHITA! HÃY ĐỂ TỚ THẤY CÁC CẬU TRONG TẤT CẢ VẺ ĐẸP CỦA CÁC CẬU NÀO!”
GARANK! Cánh cửa mở ra, và tên đó lao thẳng vào trong căn phòng học trống. Và rồi, bên trong.
“Thật bất ngờ, ai đó thật sự là dám đến nhìn trộng thậm chí là sau vụ đình chỉ...”
Kinoshita-san đang đứng đấy với tay đỡ trán mình, hoàn toàn không nói nên lời.
“Là vậy đấy. Xin lỗi, bọn tớ sẽ lôi cậu ra vậy.”
Và rồi, tôi đi ra từ cuối căn phòng học để chặn đường thoát của hắn. Tên từ lớp C trở nên hoảng loạn khi thấy thầy Endo và tôi.
VIỆC, VIỆC ĐÓ THẬT QUÁ HÈN HẠ, CẬU! NÓI DỐI VÀ THIẾT LẬP MỘT CUỘC PHỤC KÍCH THÌ KHÔNG PHẢI LÀ VIỆC MÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG THỰC THỤ NÊN LÀM!”
“Tớ đoán là đây không phải là điều mà tên tên lao thẳng vào để xem con gái thay quần áo thay vì nhìn trộm từ nơi nào đó thì nên nói đâu...”
Tôi hiểu rất rõ cảm giác của hắn ta. Bất kì ai cũng sẽ bị mắc lừa sau khi nghe những lời đầy mê hoặc của Kirishima-san và Kinoshita-san, nói rằng họ chuẩn bị thay quần áo. Tôi không thể tranh cãi lại cho dù chúng tôi bị mắng vì việc này.
“Nhưng chúng ta đang ở giữa trận chiến. Xin lỗi, những tớ sẽ hạ gục cậu ở đây! Triệu...!”
“Chờ, chờ đã, Yoshii! Khoan triệu hồi đã!”
Ngay khi tôi chuẩn bị tuyên chiến, hắn ta thật sự lại cầu xin tôi dừng lại. Hm? Làm gì nào? Hắn ta sẽ cầu xin mạng sống của mình sao?
“Cậu muốn cái lá thư này, đúng không? Tớ sẽ giao nó cho cậu! Tớ sẽ đưa nó cho cậu, vì thể hãy bỏ qua cho tớ việc triệu hồi linh thú hay gì đó! Tớ không muốn bị đưa đến phòng phụ đạo!”
Hắn ta nói khi hắn đưa một cái phòng vì mà có vẻ như là có một bức thư bên trong. Tôi hiểu rồi. Không như bọn tôi, người đã quen với việc đó, những tên trong lớp C thì hiếm khi bị có cơ hội đi phụ đạo. Nhiều khả năng là họ việc bị đưa đến phòng phụ đạo, nơi mà Người sắt ở đó.
Nếu tôi nghĩ về việc đó vào lúc này, tôi có nên đánh bại hắn hay lấy lá thơ và để hắn đi?
Lựa chọn nào thì tốt hơn đây? Nếu tôi lấy lá thư, tôi có thể đạt được mục tiêu của mình mà không có nguy hiểm gì, và nếu như tôi khăn khăn chiến đấu, tôi sẽ có cơ hội thua cuộc. Môn học là Tiếng Anh, là môn là có lợi đối với tôi, nhưng tôi không thật sự giỏi môn đó. Đối thủ là từ lớp C, vì thế tôi phải đảm bảo rằng mình đặt được mục đích của mình.
“Tớ hiểu rồi. Trong trường hợp đó, cứ đưa lá thơ cho tớ...”
“Không, Yoshii-kun. Cậu có thể nhân từ ở đấy, nhưng cậu nên đưa cậu ta đến phòng phụ đạo.”
Ngay khi tôi chuẩn bị cho hắn ta đi, Kubo-kun cắt ngang lời tôi...
“Ơ? Nhưng chúng ta có thể đạt được mục đích của mình nếu chúng ta có được lá thư.”
“Là như thế nếu như cậu ta chỉ cầm một lá thư. Chắc chắn cậu ta đang giữ nhiều hơn một lá nếu cậu ta đưa nó ra một cách quá dễ dàng.”
“Ugh! Chết tiệt!”
Kubo-kun đã lật tẩy hắn ta, và tên đó ngay lập tức trên nên tái nhợt và lao đi. Tôi sẽ không cho cậu chạy thoát đâu!
“Thầy Endo! Yoshii Akihisa lớp F thách điếu Nakamura-kun từ lớp C, triệu hồi!”
Tôi tuyên bố lời triệu hồi của mình trước khi Nakamura-kun có thể thoát khỏi khu vực hiệu quả của vùng triệu hồi. Tuy nhiên, Nakamura-kun không đáp lại lời tuyên chiến của tôi và chạy ra khỏi vùng.
“Thật ngu ngốc làm sao. Cậu bị loại một khi cậu chạy khỏi đối thủ đấy.”
“...Điều đó là vi phạm luật lệ.”
“Bỏ, bỏ ra! Bỏ tớ ra!”
Nakamura-kun chạy khỏi kẻ địch và bị loại. Cậu ta bị giữ lại cả hai tay bởi Kirishima-san và Kinoshita-san ở cả hai bên. Tôi chỉ cần đưa cậu ta cho Người sắt, và lá thư của cậu ta sẽ không đến được tới Nemoto-kun.
“Nếu cậu muốn chạy đi, ít ra thì cậu cũng nên đấu với Yoshii-kun.”
“Đúng thế.”
“Ku...! Không thể tránh được! Môn tiếng Anh của tớ chỉ còn lại 27 điểm!”
Yoshii Akihisa lớp F, Tiếng Anh, 27 điểm
“......”
“...Chà...tớ nên nói gì nhỉ. Xin lỗi....”
Nhắc mới nhớ, tôi đã không phục hồi điểm tiếng Anh của mình ngày hôm qua. Môn mà tôi đã phục hồi là viết Tiếng Anh. Nguy hiểm thật.
“Tôi...ghét các người....”
Nakamura-kun gục đầu mình xuống một cách yếu ớt, trông cực kì mệt mỏi.
☆
“Được rồi, giờ chúng ta đã lo được việc ngăn cản lớp B và lớp C hợp tác cùng nhau...cậu muốn làm gì tiếp theo nào, Yoshii-kun?”
Chúng tôi nhìn Nakammura-kun bị cưỡng ép đưa đến phòng phụ đạo, và Kubo-kun ngay lập tức hỏi tôi.
“...Cậu sẽ đi hợp mặt với lớp F sao?”
Bên cạnh tôi, Kirishima-san nhìn tôi.
Hợp mặt với lớp F? Được đấy...nhưng vì lý do nào đó, tôi chỉ có một linh cảm tồi tệ thôi. Uu~
“Này, anh trai ở đấy ơi.”
“Đó là bởi vì những linh cảm xấu mà tớ có thì sẽ luôn xảy ra...”
“Này này, anh đấy.”
“Tớ phải kiếm cơ hội để gặp mặt và tìm ra lý do đằng sau cái linh cảm tồi tệ này là gì.”
“EM NÓI NÀY, ANH ƠI!”
“GUEHH!?”
Tôi bị nắm áo kéo từ đằng sau, và cổ họng tôi bị nghẹn. Chuyện gì thế!?
“Nihi—vậy thì anh cuối cùng cũng để ý đến em.”
Người mà lọt vào tầm mắt của tôi là một cậu bé trông nhỏ nhắn trẻ tuổi đang mỉm cười.
“Yoshii-kun, cậu biết em ấy sao?”
“Không, tớ nghĩ đây phải là lần đầu bọn tớ gặp nhau đấy...”
Cho dù đó là tôi, tôi không thể nào quên được người bạn ngoài nước của mình. Chắc chắn đây là lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi.
“Un, em là.”
“Hãy đưa em đi xung quanh trường đi, anh trai!”
“Cho dù em có nói thế, việc đó vẫn...”
Tôi hoàn toàn không biết đứa trẻ này. Em ấy đến từ đâu vậy? Em ấy không có mặc đồng phục, vì thế em ấy chắc là người quen của ai đó hay gì.
“Em không đi cùng với ai sao?”
Kubo-kun nói chuyện với cậu bé. Một Kubo-kun đầy nghiêm túc này thì sẽ không bao giờ để em ấy một mình đâu.
“Buổi hướng dẫn của Takashiro thì chán quá, vì thế em chạy đi. Em thấy rằng các anh chị ở đây thì khá là thú vị đấy. Ở đây thì chắc thậm chí sẽ vui hơn nhiều!”
Có phải em ấy vừa mới thấy cuộc trò chuyện giữa chúng tôi với Nakamura-kun không? Đó không phải là để cho người khác thấy, và thật sự cũng chẳng có chi tiết nào để thấy cả...
“Vì thế em muốn anh đây dẫn em đi.”
“Xin lỗi, anh đây thì rất bận.”
“Ơơơ—”
Tôi từ chối, và cậu bé bĩu môi. Giờ thì tình hình đang rất cấp bách, vì thể xin hãy cho tôi đi đi.
“Nếu anh dẫn em đi vòng quanh, em sẽ kể ah nghe điều gì đó rất thú vị đấy, anh trai.”
“Nn~... Anh thì khá hứng thú với những điều thú vị, nhưng,”
“Ví dụ—Kogure và mọi người con lại đang âm mưu gì?”
“—!?”
Sau khi nghe thấy tên của Kogure, tôi không thể không mở to mắt mình ra. Kogure, như là trong tên của Kogure-sempai năm ba đó sao!? Vì chúng tôi đang nói về việc người đưa lời gợi ý cho lớp C đang nghĩ gì, tôi không thể giả vờ là không nghe điều đó!
“Ý, ý em là gì thế—”
“Anh có dẫn em đi không đây?”
‘Nihi—’ Cậu bé mỉm cười khúc khích. Có vẻ như là em ấy sẽ nói với tôi khi một khi tôi dẫn em ấy đi quanh trường. Tôi thực sự phải khen ngợi em ấy đấy...
“Liệu anh có thể dẫn em đi lần khác được không?”
“Không, ngay bây giờ!”
Tôi bị từ chối thẳng.
Uu...không thể tránh được vậy.
“Được rồi. Vậy là anh chỉ cần dẫn em đi quanh trường thôi, đúng không?”
“Tuyệt! Cám ơn!”
Cậu bé hét lên một cách sung sướng. Tôi cảm thấy rằng chẳng có bất kì người nào lớp C ở anh vì đây là dãy trường mới, nhưng tôi hy vọng là em không gây ra một sự ồn ào như thế...
“Vậy không sao chứ, Yoshii-kun? Tớ không nghĩ rằng cậu có thời gian để chơi đùa đâu.”
“Cậu nói đúng...nhưng tớ chỉ có một linh cảm tồi tệ mà thôi. Tớ muốn biết chuyện gì đang diễn ra, vì thế tớ đồng ý việc dẫn em ấy đi quanh trường.”
Đúng như những gì Kubo-kun nói. Giờ không phải là lúc cho trò chơi, nhưng tôi cảm thấy rằng sức mạnh của chính mình sẽ khiến cho việc hợp mặt lớp F thì sẽ rất khó khăn đối với tôi. Bên cạnh đó, kế hoạch của Yuuji chắc chắn sẽ không bao gồm cả tôi, vì thế nếu tôi thu thập thu tin từ bên ngoài thì sẽ tốt hơn.
“Tớ sẽ đi cùng cậu vậy. Giờ đã như thế này, và bọn tớ thì không thể tập trung cho dù bọn tớ quay về tiết tự học.”
“Cậu nói đúng. Và bọn tôi không thể để một người rắc rối đi lung tung được. Tôi cũng đi.”
“...Mình cũng thế.”
Có vẻ như là mọi người đều đi với tôi. Mọi người thì thật tốt bụng...khác hẳn những tên lớp F, người mà luôn hy vọng sự bất hạnh xảy ra với người khác.
“À...chờ một chút đã, Kinoshita-san.”
“Nn? Chuyện gì thế, Yoshii-kun?”
Đây chỉ là lời đồn, nhưng sẽ là rắc rối nếu tôi không xác nhận.
“Nếu có thể, chà...xin hãy kiềm chế việc trêu trọc các cậu bé trẻ tuổi trong trường.”
“Ai mà sẽ làm việc đó chứ? Tôi chỉ hứng thú với những người cùng tuổi mình trong đời thực mà thôi!”
“Heh? Trong đời thực? Còn có,”
“Không gì cả. Quên việc đó đi.”
“Không, nhưng.”
“Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai đâu.”
“Vâng, tớ đã quên việc đó rồi.”
Đó là một giọng đầy gay gắt. Kinoshita-san đôi lúc phần nào thể hiện một con người khác bên cạnh phong thái học sinh tiêu biểu bình thường của mình đấy...
☆
“Thế thì anh sẽ để em xem lầu một trước. Đây là hành lang vào đây.”
“Ahaha, không cần thiết phải giải thích đây là lối vào đâu.”
“Vậy, vậy sao? Anh đoán thế.”
Tôi chỉ cố gắng chuyển sang chỗ khác vì tôi thật chẳng hiểu gì cả.
“Yoshii-kun, chẳng phải sẽ thú vị hơn nếu như cậu dẫn em ấy đến phòng thí nghiệm ở phía đối diện sao?”
“Nn, cậu nói đúng.”
Văn phòng và phòng thí nghiệm thì nằm trên lầu một của ngôi trường, vì thế cơ bản là chẳng có lớp nào ở quanh cả. Chẳng có thứ gì thú vị trong văn phòng cả, và có đủ loại phòng thí nghiệm cho đủ thứ, vì thế việc đến thăm thú chúng thì chắc là khá thú vị đây. Ngoài ra—nhiều khả năng là tôi những người từ lớp C khi họ đến để gọi giáo viên ra.
“Yoshii, nhanh lên, nhanh lên!”
Cậu bé gọi tên tôi và kéo tay tôi để thúc giục.
“Nhắc mới nhớ, tên em là gì thế?”
“Un? Tên em?”
“Đúng, em có thể nói cho anh nghe tên của em được chứ?”
Tôi hỏi, và cậu bé trở nên im lặng trước khi nở một nụ cười thể hiện rõ việc ‘nghe rõ’.
“Tên em là Vock—”
“Vock-kun?”
“Vocken? Uun, em được gọi là ‘Vock’.”
A, tôi không biết liệu tôi có nên dùng kính ngữ cho học sinh không đây. Vì trông em ấy như là một đứa trẻ từ nước ngoài, tôi không nên không nên gọi em ấy như là một học sinh.
“Ngoài ra, tên giữa là ‘Ollie’.”
Tên giữa, như là trong tên lót sao. Tôi đã đọc điều này trong một vài quyển sách, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy nó đấy.
“Và sau đó, họ của em là ‘buttle’.”
“Vậy sao? Anh là Yoshii Akihisa. Rất vui được gặp em, Vock.”
“Akihisa. Đây là cơ hội hiếm có, vì thế hãy cố gọi em bằng tên đầy đủ của em đi. Anh có thể lược bỏ tên lót của em luôn đấy.”
“Tên đầy đủ?”
“Un! Hãy nhanh ghi nhớ tên của em!”
Em ấy thật sự là một đứa trẻ mà khoái giao tiếp với mọi người. Những người Nhật chúng tôi chỉ nhớ họ nếu chúng tôi không thân nhau, vì thế điều này có thể khác nếu như ở nước ngoài. Việc thân mật với người khác thì cũng không phải là điều xấu, vì thế nếu như em ấy đã yêu cầu rôi sử dụng tên đầy đủ thì tôi sẽ chỉ gọi em ấy bằng tên đấy thôi vậy.
“Nó được viết như thế này đây. Nó hơi dài một chút nên đừng có quên đấy.”
“Un, hiểu rồi.”
Vock-kun lôi ra một quyển sổ và viết cái tên ‘Vock Ollie Butte’ vào đấy. Nó thật sự dài hơn một cái tên tiếng Nhật đấy, vì thế có thể tôi sẽ không thể nhớ nổi nó.
“““...”””
Cả ba người từ lớp A đều cho thấy một nét mặt khó xử. Tôi cho là họ bận tâm về khác biệt văn hóa.
“Em muốn đi xem cuộc bạo động ở hướng đối diện.”
Vock-kun trỏ về phía dãy trường cũ mà ở hướng đối diện với các phòng thí nghiệm.
“Đó là dãy trường cũ. Một nơi rất là cũ kĩ. Có nhiều thứ vui và thú vị hơn ở dãy trường mới này.”
“Ơ—”
Vock-kun bật ra một âm thanh không mấy vui vẻ trả lời lại Kinoshita-san. Tuy nhiên, chẳng có gì đáng xem ở dãy trường cũ cả, và việc dính đến cuộc chiến triệu hồi (thật ra thì là bản thân tôi) thì thật là nguy hiểm, vì thể tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay đâu.
“Nhưng em đã tham quan phòng thí nghiệm rồi. Em không muốn xem nữa. Đi nơi nào khác đi. Hãy để hãy tham quan những thứ thú vị hơn nữa đi.”
“Nhưng ở bên đó thì,”
“Đừng có nói nhiều quá và chỉ cần dẫn em đến chỗ nào khác thôi.”
“...(Tức giận)”
Nụ cười của Kinoshita-san có vẻ như hơi gượng một chút bởi vì những lời nói của Vock-kun.
“...Đúng như dự đoán, những đứa dễ thương thì chỉ ở trong 2-D mà thôi.”
Kinoshita-san lầm bầm ở bên cạnh.
Vì lí do nào đó, có vẻ như là tôi đã có cái nhìn thoáng qua về những gì ở dưới lớp mặt nạ của Kinoshita-san đấy.
“Yoshii-kun, vì em ấy đã nói rằng em ấy đã đến đây trước đó rồi, nhiều cả năng là em ấy đã thấy hầu hết các khu vực ở dưới lầu rồi.”
Kubo-kun nhìn sang dãy phòng thí nghiệm. Trong trường hợp đó thì dẫn em ấy đến lầu một thì thật vô nghĩa.
“Chúng ta đi lên lầu thì sao nào?”
“Un, chúng ta có thể nhìn ra xa. Em thật sự thích điều đó đấy.”
Vock-kun gật đầu mình một cách hăng hái.
Về phòng nhìn ra xa, nơi duy nhất được cho phép đặt chân đến là sân thượng. Chẳng có người nào khác ở đó, và chúng tôi đã dụ Nemoto-kun lên đấy, vì thể việc đến đó xem không phải là một ý tồi đâu.
Sân thượng được chia thành dãy trường mới và dãy trường cũ. Tốt hơn là đi đến bên dãy trường mới nếu chúng tôi cân nhắc về sự nguy hiểm lúc này. Nếu chúng tôi đi lên dãy trường cũ, chúng tôi có thể sẽ phải thấy trận chiến triệu hồi đang diễn ra.
“À, ngoài ra.”
“Vock-kun. Hãy giữ im lặng khi chúng ta đi lên lầu ba, được chứ?”
“Được thôi. Nếu những người lớp C biết được thì sẽ rất rắc rối, đúng không nào?”
“À, ừ. Đúng vậy đấy.”
Ơ? Đứa nhóc này thì biết gì về tôi nhỉ—và em ấy thậm chí còn nói những điều như ‘các anh chị trông có vẻ thú vị đấy’. Nhưng điều đó thì làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn đối với tôi.
“Ngoài ra, tên của em, không phải, được gọi là Vocken.”
“À, xin lỗi.”
“Và anh đã không gọi em bằng tên đầy đủ của em.”
“Anh đã hoàn toàn quên mất rồi. Sẽ chú ý đến việc đó sau.”
“Anh hứa rồi đó, được chứ?”
Tôi lấy ra tờ giấy mà em ấy đã đưa tôi từ quyển số, và rồi xem lại cái tên.
Un, tớ nhớ cái tên đầy đủ là—đúng rồi. Vock Ollie Butte. Tên lót có vẻ như là chỉ cần một kí tự thôi. Được rồi. Tôi đã ghi nhớ nó. Tốt hơn là nên đọc nó một cách chính xác sau này.
Chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện của mình và đi đến lầu hai, nơi mà là phòng học của các học sinh năm nhất. Vào lúc đó, một ai đó bước xuống cầu thang. Đó là những người của lớp C sao?
“A, Yoshii-kun. Vậy ra là cậu ở đây.”
“Phù. Ra đó là Kudou-san...thật tốt quá~”
“Ahaha, cậu đã nghĩ rằng là lớp C sao? Thoải mái đi. Không ai ở quanh khi tớ đi xuống đâu.”
Có vẻ là cô ấy đã giúp lưu ý xung quanh khi mà cô ây đi xuống. Tôi thật sự rất cảm kích đấy.
“Chỉ muốn hỏi thôi. Cậu bé đó là ai thế?”
Và rồi, Kudou-san nghiêng đầu mình khi cô ấy Vock-kun đang bước cạnh chúng tôi. Tôi nên giới thiệu em ấy trước. Tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra với lớp B, nhưng đó không phải là một việc khẩn cấp.
“Thế thì, đầu tiên—”
Hãy giới thiệu em ấy vậy. Chà, tên đầy đủ của em ấy là,
“—Vock ‘O’ Butte.” “Ơ...”
Khi tôi giới thiệu Vock-kun, Kudou-san lùi xa tôi một cách đầy lạ lùng. Cái, cái phản ứng như thế là sao thế? Cô ấy có nghe được tên của Vock-kun không? Chẳng nhẽ Vock-kun là một người nổi tiếng sao?
“Kudou-san, sao thế? Vock ‘O’ Butte thì có chuyện gì sao?”
“Chờ, chờ , chờ một chút đã, Yoshii-kun. Tớ thật chẳng giỏi trong khía cạnh đó.”
“Ơ? Ý cậu là gì khi nói không giỏi trong việc đó? Là Vock ‘O’ Butte đấy.”
“Chà, Yoshii-kun. Tớ nghĩ rằng có lẽ cậu đã được huấn luyện bởi Minami-chan và mọi người đến mức mà cậu thích thú với việc đó, nhưng việc này thì thật,”
“??? Cậu đang nói gì thế?”
Tôi chẳng hiểu tại sao Kudou-san lại trở nên kì hoặc như thế. Phải làm rõ việc này mới được.
Ngay khi tôi muốn Kudou-san giải thích, tôi thấy Vock-kun đi lên cầu thang.
“Kudou-san, cậu làm ơn có thể giải thích—”
“Akihisa, em đi lên trước đây.”
“À, không, đợi đã, Vock ‘O’ Butte!”
“Nếu, nếu cậu nói thế—ơ!”
“UI DA!? TẠI SAO CẬU LẠI ĐÁNH TỚ THẾ!?”
“Thứ đầy thú vị ở kia là gì thế nhỉ?”
Chết tiệt! Em ấy đã đi mất thậm chí là trước khi tôi có thể hỏi cô ấy. Không thể để chuyện này xảy ra được.
“Chờ đã, Vock ‘O’ Butte!”
“Cậu, cậu muốn nữa sao? EEHHH—!!”
“NHƯ TỚ ĐÃ NÓI, TẠI SAO CẬU LẠI ĐÁNH TỚ CHỨ!?”
Giờ thì việc đó làm tôi rất đau, nhưng tôi phải đuổi kịp Vock-kun trước đã!
“...Đúng như dự đoán, cái tên đó thì thật lạ lùng.”
“Đúng, tớ chưa bao giờ nghe thấy một cái tên như thế.”
“Chúng ta thậm chí là chẳng biết cái tên đó từ nước nào nữa.”
Khi Kirishima-san và mọi người con lại có vẻ như đang nói về điều gì đó ở đằng sau, tôi tiếp tục bị bắt nạt bởi Kudou-san khi tôi chạy lên cầu thang để đuổi theo Vock-kun.
“Mọi người! Nhanh nữa đi! Nhanh nữa đi!”
Vock-kun có vẻ như đang cười khi em ấy gọi chúng tôi. May mắn thay, Vock-kun đã chạy qua khỏi lầu ba đầy nguy hiểm nơi mà nhiều khả năng là lớp C sẽ phát hiện ra chúng tôi và đã chạy lên đến lầu bốn.
“Dẫn em đến đây đi, Akihisa.”
“À, được thôi. Nhưng nếu có thể, xin hãy nói nhỏ hơn một chút đi.”
“Un!”
Phòng học của các học sinh năm ba thì nằm ở tầng bốn. Cơ hội cho việc người lớp C xuất hiện thì ở đây thì rất thấp, nhưng tôi không chắc về Kogure-sempai, người mà khá thân thiết với Koyama-san. Cẩn tắc vô ưu.
“Ơ? Chẳng phải là Yoshii đó sao? Ngươi đang làm gì ở đây trên tầng của năm ba thế?” Tôi vô tình nghe thấy giọng nói quen thuộc này. Giọng nói này là,
“À, erm—sempai.”
“Này, chẳng phải ngươi đã nhớ tên ta rồi sao...”
Sempai đầu bờm ngựa thở dài. Tôi biết anh ấy là một trong cặp đôi Toko-Natsu, nhưng khi cả hai người họ tách nhau ra, tôi không thể biết ai là ai cả.
“Ta là Tsunemura. Đến lúc cho ngươi nhớ điều đó rồi đấy.”
“Tôi nhớ rằng ngươi là sempai mà đã tỏ tình với Hideyoshi.”
“Ta vẫn chưa nhận được câu trả lời.”
“Không, Hideyoshi đã hét lên rồi, vì thế ngươi nên từ bỏ đi.”
Đây không phỉa là lạc quan quan. Đây là một trường hợp của việc cứng đầu.
Sau một lúc, Kirishima-san và mọi người đã bắt kịp. Sau đó, lông mày của Tsumemura-sempai giật ngay khi anh ta thấy Kinoshita-san.
“Ồ, Kinoshita Hideyoshi, ánh dương của—”
“À, không. Tôi là.”
“—Ồ, không. Người mà chẳng ai muốn cả.”
“(Thịnh nộ)”
Ngay tức thì, tôi cảm thấy một sát khí ở mức của Minami từ Kinoshita-san, nhưng tốt hơn là không tên dấn quá sâu vào chuyện đó.
“Thế thì, ngươi muốn gì đây? Ngươi có điều gì muốn ở phòng học năm ba sao?”
“Không, không phải là bọn tôi muốn đến phòng học năm bả. Chỉ là chúng tôi đang dẫn Vock ‘O’ Butte tham quan quanh trường thôi.”
“Này, tên biến thái, những lời ngươi vừa nói thì có một vài từ lạ lùng đấy.”
“Yo, Yoshii-kun. Nếu cậu không phiền, tớ cũng có thể cố gắng làm việc đó, vì thế đừng nói những lời như thế với mọi người mà cậu gặp (CHÁT)”
“UI DA!!?”
“Có, có cảm thấy dễ chịu không, Yoshii-kun...?”
“KHÔNG CHÚT NÀO CẢ! LÀM SAO MÀ VIỆC ĐÓ LẠI CÓ THỂ CẢM THẤY DỄ CHỊU CƠ CHỨ!?”
“X, xin lỗi. Thế thì—”
“Ơ? Cậu hiểu nhầm rồi! Tớ không có ý là cú vã đó không đủ vì thế tớ muốn một đòn vật áp dụng lên người tớ (RẮC)—UI UI UI...được rồi (BỤP)”
“Yoshii-kun, cậu không nếu sống một cuộc sống bình thường được nữa nếu cậu chỉ vặn các khớp bị trật của mình lại mà không có bất kì mối quan tâm nào đấy.”
Tôi chỉ cảm thấy rằng việc đó chỉ là điều tự nhiên thôi.
“Ahaha. Anh thật sự rất thú vị đấy, Akihisa.”
“Việc đó chẳng vui gì cả. Thật đấy.”
“À? Tên nhóc ở đó, chẳng phải nó là tên mà Takashiro đã dẫn theo sao. Được gọi là Linne hay gì đó, đúng không nào?”
“Linne? Không ngươi nhầm rồi, Tsunemura-sempai. Là Vock ‘O’ Butte.”
“Này, đừng có nói điều đó. Đừng có kéo ta vào cái sở thích biến thái của nhà ngươi.”
Chuyện gì thế? Giống như là chúng tôi không nói cùng một chủ đề ở đây vậy.
“Linne-kun. Đến lúc thôi chọc Yoshii-kun rồi đấy.”
“Ơ? Kubo-kun, ý cậu là sao?”
“...Một cái tên giả.”
“Nihi—có vẻ như Akihisa chưa bao giờ nghi ngờ ai cả.”
Vock-kun nhìn tôi và cười khúc khích.
“Tên em thật ra là Linne Klien. Vock ‘O’ Buttle là thứ mà dùng để đánh lừa anh.”
“Hả? Đánh lừa anh? Tại sao em lại phải làm điều đó chứ?”
“Chà, Yoshii-kun, đến lúc cậu phải nhận ra điều đó rồi.”
“Nếu tên lót được bỏ ra, cái tên nghe sẽ giống như là ‘đánh tôi đi’, đúng không? Em bắt anh gọi em bằng tên đầy đủ của mình để chọc anh đấy, Yoshii-kun.”
“...Yoshii bị lừa.”
“Anh, anh hiểu rồi...”
Vậy ra đó là tại sao mọi người con lại đều không gọi Vock—không, Linne bằng tên của em ấy. Đó là lý do tại sao Kudou-san lại đánh tôi.
“Chà, quên đi. Linne-kun, em muốn làm gì tiếp theo nào? Việc đi tham thú quanh tầng này thì sao nào?”
Sau khi nghi những lời của tôi, Linne-kun ngay lập tức nhìn thẳng vào tôi.
“Đi tham thú quanh? Anh không giận sao?”
“Không, cho dù em có nói rằng anh giận...”
Tôi sẽ không nổi giận vì một thứ nhỏ nhặt như thế đâu. Linne-kun đến từ nước ngoài và không quen biết những người xung quanh em ấy. Nếu em ấy vẫn còn tâm trạng để bày trò như thế thì đó là thứ mà đáng để vui mừng đấy.
Sau khi nghe những lời của tôi, nihi—Linne-kun bắt đầu cười khúc khích một cách đầy vui vẻ.
“Anh thật sự rất thú vị như những gì em đã nghe thấy đấy, Akihisa. Em thích anh.”
“Ahaha, anh vui vì em thích anh—thế thì, chuyện mà ‘em đã nghe được’ thì sao nào? Người nhắc đến anh mà em đã nghe được là ai thế?”
“Bọn em đang trải qua một chuyến tham quan đầy chán chường, và em nghe được về anh từ Takashiro và Kogure. Một người không thể đoán được nào đó mà làm những chuyện kì hoặc.”
Người không thể đoán được mà làm những chuyện kì hoặc...chẳng phải câu đó thì nghe như là tôi là một tên đầu rỗng mà chẳng nghĩ về bất kì điều gì sao? Thật thô lỗ làm sao.
“Em ngay lập tức muốn đi tìm anh ngay khi em nghe được điều đó, Akihisa. Em đã rất chán đấy.”
Có vẻ như Linne-kun được mang đến tham quan ngôi trường bởi người mang tên Takashiro này, vì thể việc em ấy nghe được cuộc trò chuyện giữa người đó và Kogure-sempai thì chẳng lạ lùng gì.
Nhưng tại sao bọn năm ba lại nói về tôi thế nhỉ? Nếu đó là Koyama-san và Kogure-sempai thì còn có thể hiểu được, nhưng về những người năm ba, tại sao họ lại nói về tôi cơ chứ?
“Nhắc mới nhớ, Takashiro đang kiếm nhóc đấy. Này, Linne. Đi với anh nào.”
“ƠƠƠ!? Này, em vẫn còn muốn chơi với Akihisa.”
“Thật là. Đừng có cằn nhằn nữa và đi theo anh.”
“Uu—nó sẽ trở nên nhàm chán nữa sao?”
Vì em ấy đã chạy đi trước đó, Tsunemura-sempai nắm chặt cổ tay của Linne-kun.
Có vẻ nhưng cuộc hướng dẫn tham quan quanh trường đã kết thúc. Tôi sẽ quay về cuộc chiến triệu hồi—nhưng trước đó.
“Linne-kun, em phải giữ lời hứa của mình về những thứ thú vị đấy!”
Tôi hét lên với Linne-kun, người mà đang bị lôi đi một cách mạnh bạo bởi Tsunemura-sempai. Nghe thấy điều đó, em ấy quay lại và trả lời,
“Em sẽ kể cho anh nghe khi việc này xong! Hãy gặp em ở cổng trong trong một tiếng nữa!”
Uu...một tiếng nữa...tôi thực sự lo về cuộc chiến triệu hồi. Nếu có thể, tôi muốn nghe điều đó ngay lập tức và hợp mặt với lớp F một lần nữa.
“...Yoshii, chúng ta sẽ quay về phòng học chứ?”
“Un? Lớp A sao?”
“...Un.”
“Đúng thế. Nếu chúng ta bị phát hiện trong khi đi lung tung thì sẽ rất rắc rối đấy. Chúng ta chỉ đợi trong lớp A trước thì sao nào?”
“Tớ rất vui về việc đó, nhưng tớ có thể sao?”
“Đừng bận tâm. Việc đó thì không phạm luật. Có rất nhiều chỗ trong lớp học.”
“Với việc Yoshii-kun ở quanh thì chẳng bao giờ là chán cả.”
Tôi thật sự cảm kích lớp A; lo lắng rằng tôi sẽ bị phát hiện bởi kẻ địch nếu tôi đợi Linne-kun và bị đưa đến phòng phụ đạo. Thành thật mà nói, việc đó rất có khả năng đấy
Nhưng điều này thật sự không sao chứ? Việc nói những thứ như thế ngay lúc này khi tôi được giúp đỡ ở đây thì không phải là một việc tốt đâu.
“Bọn tớ sẽ sớm tuyên chiến với lớp A.”
“...Đừng bận tâm.”
“Ahaha. Chẳng cần thiết cho việc đó vào thời điểm này đâu.”
“Chúng ta sẽ nói về việc đó khi nó xảy ra, Yoshii-kun.”
“Chẳng phải bọn tớ đã nói rồi sao? Tất cả học sinh đều có quyên thực hiện cuộc chiến triệu hồi. Chẳng có lý do gì để ghi hận về chuyện này cả.”
Cả bốn người bọn họ đều chẳng bận tâm chút nào cả. Chà, nói đơn giản, bọn họ đều là những người tốt cả.
“Thế thì tớ sẽ làm theo những gì các cậu nói.”
Tôi sẽ nói dối nếu như tôi nói rằng tôi không lo lắng về tình trạng trong lớp F, nhưng tôi nên ẩn nấp trước đã khi tôi đang tự hỏi về kế hoạch của Kogure-sempai.
☆
“Ơ? Có vẻ như có chuyện gì đó trong phòng học.”
Tôi nghe mọi người làm ồn khi tôi quay trở về lớp A. Chuyện gì thế?
“Có chuyện gì đó đã xảy ra sao?”
“Linne-kun lại chạy đi nữa hay gì sao?”
Kinoshita-san và Kudou-san nhìn vào phòng học và hỏi. Chúng tôi chỉ vừa mới chia tay. Việc em ấy lại chạy đi một cách nhanh chóng như thế thì không thể nào. “...Yoshii, tốt hơn là cậu nên trốn đi chỉ để đề phòng.”
“Un.”
Có lẽ lớp C lại bắt đầu tìm tôi nữa. Nếu tôi bị tìm thấy ở đây thì sẽ rất rắc rối đây.
Tôi nấp trong một cái góc của cầu thang thay vì bước vào lớp A và bí mật theo dõi chuyện gì đang diễn ra.
“Chuyện gì thế? Thật ồn ảo ở đây—ơ? Nemoto-kun?”
“A, Kinoshita. Kirishima đã trở lại sao. Đúng lúc lắm. Việc nói điều này trước lớp trưởng thì là tốt nhất.”
Tôi nghe thấy giọng của Kinoshita-san và thủ phạm đằng sau cuộc ồn ào này. Chẳng phải đó là lớp trưởng lớp B, Nemoto-kun đó sao? Tại sao thế—
“Lớp B của tôi thách đấu một cuộc chiến triệu hồi với lớp A.”
“!!??”
Hắn ta đột nhiên tuyên chiến. Làm sao mà việc đó lại có thể chứ? Tại sao?
“Cuộc chiến sẽ bắt đầu lúc 13:30 ngày hôm nay.”
Nemoto-kun phớt lờ tôi, người mà đang dao động, và tiếp tục.
Cuộc chiến sẽ bắt đầu ngày hôm nay, không phải ngày mai. Dựa trên những gì chúng tôi có, có vẻ như là lớp B không rõ ràng có định định sãn sàng và bắt đầu cuộc chiến. Nói cách khác, chắc chắn là có lý do nào đó để cho hắn quyết định bắt đầu một cuộc chiến. Chắc chắn hắn đã chấp nhận lời đề nghị của Koyama-san.
“Thế thì hãy đấu một cuộc đấu công bằng vậy.”
Sau khi để lại những lời đó, lớp trưởng lớp B, Nemoto-kun rời đi.
Tôi bước xuống từ cái bục, kiểm tra rằng Nemoto-kun đã rời khỏi, và bước vào lớp A. “Chúng ta đã bị lừa rồi. Nghĩ rằng hắn ta thật sự lại tuyên chiến chúng ta.”
“...Mình không thể nghĩ ra tại sao việc này lại xảy ra.”
“Chúng ta đang trong tình thế khó khăn đây~ và lớp F cũng như thế. Tình hình đã trở nên tồi tệ cho chúng ta.”
Chúng tôi đã đổi được lá thơ, và người còn lại thì đã được đối phó rồi. Còn có những lá thơ khác nữa sao? Hay là Nakamura-kun đã thoát được khi cậu ta bị đưa đến phòng phụ đạo? Un...
Đầu chúng tôi toàn những câu hỏi.
“Nhắc mới nhớ, tớ đã thấy Nemoto-kun cười một cách lén lút khi hắn ta bước vào phòng lớp C. Chuyện gì thế nhỉ?”
“Ai mà biết? Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.”
Tôi nghe thấy những người từ lớp A đang bàn tán. Ơ...? Đừng bảo tôi là,
“Nemoto-kun đã đi đến để tìm cô ta mà không đợi cho đến giờ nghỉ trưa..hay việc gì đó như thế?”
“““...(Nhận ra)”””
Mọi người thể hiện một nét mặt ‘mình hiểu rồi’ khi họ vỗ mặt mình. Chết tiệt! Vì Nemoto-kun đã thấy rằng Koyama-san có ‘điều quan trọng muốn nói’, nên chúng tôi phải nên cân nhắc khả năng là hắn ta sẽ đi gặp cô ta mà không đợi đến giờ nghỉ trưa! Chúng tôi không nên viết những lá thư giả mạo mà nên chắc chắn rằng họ hoàn toàn không thể gặp nhau!
“Dù gì thì, lớp A sẽ tham gia trận chiến triệu hồi vào buổi chiều.”
“Đúng. Chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị. Mọi người, chúng ta có ai bị mất điểm không? Hãy đưa giáo viên phục hồi điểm số đến đây!”
“...Cậu định làm gì đây, Yoshii?”
“Bọn tôi không thể giúp cậu lúc này. Cậu sẽ quay về hợp mặt với lớp F sao?”
“...”
Lớp B cũng đã tuyên chiến với lớp A. Trong trường hợp đó, họ đã thực hiện thành công kế hoạch đó. Lớp F đang trong một cuộc khủng hoảng, vì thể từng lực lượng chiến đấu thì hoàn toàn cần thiết. Một sức mạnh chiến đấu như tôi thì còn tốt hơn là không có, nhưng...
“Không, Kinoshita-san. Cậu sẽ làm những bài kiểm tra phục hồi cho đến khi bắt đầu cuộc chiến, đúng không?”
“Đúng, cậu nói đúng.”
“Tớ hy vọng cũng tham gia vào chuyện này luôn.”
Tôi vẫn cảm thấy rằng mình nên phục hồi điểm sổ của mình.
“Việc này thật sự không sao chứ, Yoshii-kun? Chẳng phải nếu lớp F đang gặp bất lợi bị thua cuộc trong khi cậu đang làm bài kiểm tra phục hồi thì việc đó sẽ trở nên vô nghĩa sao?”
Kubo-kun nhìn tôi một cách đầy lo lắng.
Đúng là nhưng những gì Kubo-kun nói. Nếu lớp F thua cuộc trong khi tôi làm bài kiểm tra phục hồi thì việc đó sẽ trở nên vô nghĩa. Tuy nhiên...tôi không biết phải nói gì. Nó như là tôi có một linh cảm tồi tệ nào đó. Giống như là tôi đã bỏ lỡ một chuyện gì đó quan trọng, rằng đối phương thì vẫn còn đang giấu giếm chuyện gì đó.
Vì thế,
“Tớ nghĩ rằng việc đó sẽ không sao đâu. Bọn họ chắc sẽ có thể cầm cự cho dù tớ không quay lại.”
Mọi người đã giúp tôi rất nhiều để ngăn cản kế hoạch của đối phương, nhưng trong tình hình này—các cậu ấy chắc sẽ có thể cầm cự được. Dù gì thì tôi nên tập trung vào việc lấy lại sức mạnh chiến đấu của mình. Việc đó chỉ cảm giác là như thế.
“...Fuun...?”
Kinoshita-san nhìn tôi.
“Vì cậu đã nói thế, không phải là cậu không thể. Bọn tôi sẽ cho cậu một cái bàn ghế trong phòng chờ. Chẳng có điều luật nào định rằng cậu không thể làm bài kiểm tra phục hồi của mình trong lớp khác cả.”
“Cám ơn cậu rất nhiều.”
Cho đến khi lớp A và lớp B đánh nhau, tôi sẽ mượn một cái bàn trong phòng chờ để làm bài kiểm tra phục hồi. Thông thường, tôi phải nên hợp mặt với lớp F, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trí óc tôi vẫn chỉ cảm thấy mơ hồ. Như thể là có một cảm giác mạnh mẽ rằng tôi sẽ phải làm điều gì đó mà chỉ mình tôi có thể làm.
“...Mình sẽ giúp cậu vậy, Yoshii.”
“Ơ? Cái gì?”
“...Việc đó thì ít nhiều gì cũng có ích đối với Yoshii.”