Hãy nêu từ đồng nghĩa của từ ‘liêm khiết’ và dùng nó để đặt thành một câu.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Từ đồng nghĩa: Chính trực.
Ví dụ: Anh ấy là một người chính trực, anh không làm điều gì xấu cả.”
Nhận xét của giáo viên:
Câu trả lời chính xác. ‘Liêm khiết’ có nghĩa là ‘không làm những việc xấu xa, có những suy nghĩ và hành động trong sạch và liêm chính’, và ‘chính trực’ có nghĩa là ‘có những suy nghĩ và hành động đúng đắn’. Một vài từ đồng nghĩa khá là ‘chân thực và cần cù’, ‘hoàn toàn trong sạch’ và nhiều nữa.
Câu trả lời của Koyama Yuuka:
“Từ đồng nghĩa: Tròn xoe mắt.” Nhận xét của giáo viên:
Trong một lúc thầy đã nghĩ rằng em đã trả lời đúng, nhưng em đã sai ở đây. Em đã trở nên lo lắng sao? Em đã viết ‘白目’ thay vì ‘白日’. Câu này sẽ được nghĩ như là ‘Tôi kể cho những người khác sự vô tội của mình, nhưng mọi người lại tròn xoe mắt nhìn lại tôi. Các bài kiểm tra thì đúng là liên quan đến một cuộc chạy đua với thời gian, nhưng việc em có thể giữ được bình tĩnh và bảo đảm rằng không trở nên bất cẩn thì là quan trọng nhất đấy.
Câu trả lời của Nemoto Kyouji:
“Từ đồng nghĩa: Chính trực
Ví dụ: Mọi người trong trường sẽ nói rằng ‘Nemoto Kyouji là một con người chính trực.’”
Nhận xét của giáo viên:
Có vẻ như chúng ta có thể tròn xoe mắt ở đây đấy.
“Yuuji, môn kiểm tra có thể đã thay đổi nữa rồi đấy.”
“Nn? Chuyện gì thế?”
Sau khi cử Himeji và Shimada đi, tôi thì đang chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng khi Hideyoshi bước vào.
“Ngay trước lúc này, tôi thấy—tớ không biết liệu cậu ta là Itou hay Ito nữa, tớ không thể nhố được, của lớp B—cậu ta bước xuống hành lang và đi vào căn cứ của lớp B. Nhiều khả năng là cậu ta là người thay đổi các môn học đấy.”
“Thay đổi môn học. Ngay lúc này sao...?”
“Có phải mọi chuyện thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn nữa không?”
“Không, đối với chúng ta thì việc đó tốt hơn đấy, nhưng...”
Nói một cách rõ ràng, nếu chúng tôi đổi môn học, thì việc đó sẽ là có lợi cho chúng tôi thay vì đem đến bất lợi. Việc này thì là hiển nhiên. Từ đầu cho đến giờ, chúng tôi đã luôn sử dụng một môn học và rồi đổi sang một môn khác. Việc đó thì rõ ràng ở đây rồi.”
“Thế thì, bọn ho lại có kế hoạch nào khác nữa sao?”
“Tớ đoán là thế.”
Chắc chắn là có những lý do khác tại sao họ lại thay đổi môn học, nhưng việc này có thể buộc chúng tôi vào một tình thế khó khăn không...?
Không, nếu đây chỉ là một chiến thuật bình thường, chẳng cần phái viên của lớp B đi ngang qua lớp F chúng tôi. Chúng chỉ cần đi đến tầng bốn của dãy trường mới và liên lạc với Koyama, người đã lập căn cứ của mình ở sân thượng, mà không bị phát hiển ra bởi chúng tôi. Nếu họ là người có thể sử dụng những kế hoạch tinh vi như thế để buộc chúng tôi ở trong, thì việc họ đổi môn học mà chúng tôi chẳng hề hay biết gì thì rất có thể.
Thế thì,
“Có bất kì lý do nào khác tại sao họ lại không thể đi qua tầng bốn của dãy trường mới không...?”
Tôi chưa bao nghe thấy có bất kì việc xây dựng nào đang diễn ra cả, và lớp A và lớp B thì không có chiến đấu với nhau trên tầng bốn.
Về vật lý thì việc đó cũng không sao, và họ vẫn có thể đi qua.
“Nếu họ đi bằng dãy trường mới, nhóm của Himeji chắc có thể nhìn thấy cậu ta.”
“Nhóm của Himeji...”
Nhắc mới nhớ, nếu chúng tôi vừa thấy nhóm phái viên từ lớp B, có vẻ như là hắn ta đi theo Himeji, người đã đi lên lầu bốn. Hắn ta có thể chỉ đi thẳng đến, nhưng tại sao hắn lại phải đi ngang qua lớp chúng tôi và thậm chí còn xuất hiện trước mặt Himeji?
“Nếu hắn ta đi như thếm nếu hắn không cẩn thận, hắn có thể bị dính vào trận chiến của chúng ta và thậm chí là bị thua trận...”
Từ vị trí của cả hai lớp A và lớp B, thật khó để có thể tưởng tượng rằng lại có thể có lực lượng của lớp A trên đường liên thông ở tầng bốn. Trong trường hợp đó, tại sao phái viên từ lớp B lại đi qua hành lang đầy nguy hiểm trên tầng ba, nơi mà đang trong chiến tranh cơ chứ?
“Việc đó thì thật sự rất nguy hiểm. Nếu cậu ta xuất hiện ở căn cứ lớp C, những tên mà từ lớp B sẽ bị coi như là thành viên của lớp C và bị tấn công mất.”
“Đúng...nếu điều đó xảy ra, việc đó thì sẽ chẳng có ít cho cả chúng ta hay lớp B. Chỉ có lớp C là sẽ ăn mừng mà thôi.”
Nếu học sinh lớp F tấn công học sinh lớp B, họ sẽ phạm lỗi. Lớp F thì đang chiến tranh với lớp C, và lớp B thì dang chiến đấu với lớp A. Lớp F sẽ làm hao hụt khả năng chiến đấu của lớp B, và chắn chắc là sẽ gây ra sự can thiệp tới cuộc chiến triệu hồi của lớp khác. Đối với người bị tấn công thì không sao, nhưng người tấn công sẽ bị loại và bị đưa đến phòng phụ đạo.
“Nn...? Bị loại...?”
Cụm từ này khiến cho tôi có những suy nghĩ tồi tệ trong đầu mình.
Tên lớp B đi qua phòng học của chúng tôi và cô tình chọn lựa con đường nơi mà Himeji sẽ gặp phải hắn ta. Để các cô gái sang một bên đi, đối với Himeji thì việc không biết hắn ta vì hắn là con trai thì là điều bình thường. Nếu một Himeji đang rất hăng hái gặp được tên đó, người mà đang bước ra từ lớp C—
“Hideyoshi! Cậu thấy hắn ta khi nào thế?”
“Nm? Tớ nghĩ là...khoảng năm phút trước?”
“Cậu có thấy hắn ta quay lại lớp B không?”
“Nhắc mới nhớ, tớ không thấy hăn về lại đấy.”
Hideyoshi thì đang chờ ở cửa ra vào gần cầu thang. Nếu cậu ấy không thấy tên đó, thì việc đó có nghãi là hắn vẫn chưa quay lại. Việc truyền một tin nhắn thì không mất nhiều thời gian đến thế. Nói cách khác—
“NHỮNG TÊN ĐÓ THẬT SỰ LẠI NGHĨ RA MỘT CÁI KẾT HOẠCH NHƯ THẾ!”
“Chuyện, chuyện gì thế!?”
ĐỐI PHƯƠNG ĐANG NHẮM ĐẾN HIMEJI SAO!? CHÚNG SẼ KHIẾN CÔ ẤY TẤN CÔNG ‘MỘT TÊN LỚP B MÀ CÔ ẤY KHÔNG BIẾT’ TRONG KHI CÔ ẤY ĐANG RẤT HĂNG HÁI VÀ LÀM CHO CÔ ẤY BỊ LOẠI! CHẲNG LẼ CUỘC CHIẾN GIỮA LỚP A VÀ LỚP B LÀ VÌ CHUYỆN NÀY SAO!?
“Ý cậu là gì khi nói thế thế, Yuuji?”
“Himeji đang gặp rắc rối.”
“Rắc rối? Là gì thế?”
“Có thể kế hoạch của đối phương là khiến cậu ấy bị loại.”
“Cái gì!?”
Giờ tôi đã hiểu mọi thứ. Cho dù chúng tôi có thấy hắn ta khi chúng tôi bị mắc kẹt trong phòng học, chúng tôi cũng không thể làm bất kì điều gì với hắn trong tình huống này. Tất nhiên, việc chúng để tên lớp B bước ra từ căn cứ lớp C và gặp mặt Himeji là một sự cân nhắc đầy rõ ràng rồi.
Nếu chúng chỉ giới hạn môn học thì cũng không sao, nhưng tôi không ngờ là chúng lại loại bỏ Himeji như thế này. Bình thường, việc đó thì rất là nguy hiểm, nhưng Himeji thì lại thật tích cực trong cuộc chiến triệu hồi ngày hôm nay. Nếu đối phương cản đường cô ấy và thông báo tên của mình, cô ấy chắc chắn sẽ bắt đầu một trận chiến mà không chút ngần ngại nào. Việc này thật tệ...
“Chúng ta có thể liên lạc với Himeji được không?”
“Không thể nào. Chúng ta đã bị nhốt chặt ở trong từ khi Himeji rời khỏi. Cậu biết điều đó mà.”
“Đúng...chết tiệt.”
Nếu tôi là kẻ địch, tôi sẽ kéo một phần của lực lượng chiến đấu còn lại của mình về nơi mà Himeji đã đi qua, và nếu lớp F cử người ra, tôi sẽ đảm bảo rằng họ không gặp được cô ấy. Nếu chúng tôi muốn cứu Himeji, chúng tôi cần một sức mạnh chiến đấu để đánh bại những tên đó và ngoài ra cũng xuyên thủng cổng vào, cứu Himeji và giải cứu sức mạnh chiến đấu của chúng tôi. Nếu chúng tôi làm việc đó, chúng tôi sẽ dùng hết sức mạnh chiến đấu mà chúng tôi đã bảo lưu cho đến bây giờ. Có vẻ như cơ hội chiến thằng dang dần trở nên mỏng manh.
Chiến thuật của tôi đã thất bại hoàn toàn. Trong tình hình này, tôi chỉ có thể từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình mà thôi.
Kế hoạch này chắc chắn không đến từ Koyama hay Kogure-sempai đó, người mà giỏi trong việc nắm lấy trái tim của người khác. Nó thì có gì đó khác biệt—chậc, giờ không phải là lúc để nghĩ về việc đó.
“Yuuji, chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch sao?”
“.....”
Tôi lưỡng lự trong một lúc.
Giờ thì chẳng có cơ hội để giành chiến thắng rồi. Một khi chúng tôi mất Himeji, rõ ràng là chúng tôi sẽ chẳng có sức mạnh chiến đấu để mà đánh bại Koyama. Trong trường hợp đó, tôi phải tìm ra một cách mà chúng tôi sẽ không phải thua và đảm bảo rằng tôi có cơ hội đánh trả.
(Việc này thật nghiêm trọng đấy, chết tiệt...)
Tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách để không thua mà thôi. Tôi sẽ dùng mọi người trong lực lượng chiến đấu đã tập trung trên đường dẫn đến Koyama để cứu Himeji, tìm một phòng học trống, và quay trở lại việc phòng ngự. Tôi cũng sẽ tham gia phòng ngự luôn. Một khi chúng tôi phòng thủ cho đến chết, chúng tôi sẽ đợi cho đối phương đến để ngồi vào bàn đàm phán một cách thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, chúng tôi đã trải quai một trận chiến phòng ngự lâu dài ở đây rồi, và nếu chúng tôi tiếp tục như thế này, có thể đối phương sẽ nghĩ ra một chiến thuật nào khác ngoài việc giới hạn môn học, vì thế cơ hội cho chúng tôi thành công sẽ không cao.
(Và ngoài ra...)
Nếu chúng tôi không thể chiến thắng cuộc chiến này, chúng tôi sẽ không thể tuyên chiến với lớp A, và kế hoạch lợi dụng lớp C để tuyên chiến với lớp A của chúng tôi sẽ không thể diễn ra. Nói cách khác, chúng tôi sẽ càng ngày càng xa khỏi mục tiêu của mình. Ngay lúc này đây, lớp A thì đang bị kiệt quệ bởi vì cuộc chiến với lớp B. Nếu hô đánh bại lớp B có thứ hạng thấp hơn ở đây, lớp A sẽ không làm hết sức trong bài kiểm tra phục hồi, thứ mà chẳng có liên quan gì đến điểm số của họ cả. Tôi sẽ không có được một cơ hội thứ hai nào như thế.
(MÌnh chỉ có thể từ bỏ thôi, đúng không nhỉ? Cơ hội này...! Cơ hội mà mình đã rất mỏng mỏi và chờ đợi từ lâu...!)
Tôi nghiến chặt răng mình. Tôi không muốn từ bỏ. Tôi không thể từ bỏ.
Nhưng nếu như tôi tiếp tục do dự. Tôi sẽ chỉ để cho bản thân mình đến gần sự thất bại hơn mà thôi. Nếu tôi thua cuộc chiến này, tôi sẽ phải chịu đựng trong ba tháng nữa. Đây là thứ mà tôi chắc chắn không muốn.
Tôi chỉ có thể ra một quyết định ở đây thôi...
“Đối với chiến thuật này—”
Tôi đã sẵn sàng để thông báo sự thay đổi trong kế hoạch. Vào lúc đó,
“Nn? Chẳng phải đó là, Yoshii sao? Cậu ấy đang làm gì ở một nơi như thế này vậy?”
Sugawa, người đang ngồi cạnh cửa sổ và đang làm bài kiểm tra phục hồi, lầm bầm. Cậu ấy vừa mới nói Akihisa sao?
Tôi nhìn sang phía mà Suwaga đang nhìn chằm chằm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Vào khoảnh khắc đó, tôi thấy Akihisa đang chạy trên sân, thể hiện một vẻ hoàn toàn khác so với nét mặt chậm chạp thường ngày của mình, một nét mặt đầy nghiêm túc.
“Tên đó...”
Đã được một lúc từ khi tôi có báo cáo từ nhân chứng, và chẳng có tin tức gì của hắn ta từ lúc đó. Tôi đã nghĩ rằng hắn ta đã bị đưa đến phòng phụ đạo từ nơi nào đó rồi, nhưng hắn ta vẫn còn sống...
“Đó chắc chắn là Akihisa...cậu ấy đang định làm gì thế nhỉ?”
Akihisa lao nhanh qua khỏi sân trường vào chạy vào trường với một khí thế mãnh liệt, mạnh đến mức mà đất cát bị tốc bay cả lên. Hắn ta đang nhìn thẳng về phía trước và chạy như một mũi tên được bắn từ một cây, nhanh và sắc bén—và làm tôi an tâm.
Tên ngốc đó, có phải hắn—
“...Hideyoshi, hãy cứ giữ nguyên kế hoạch ban đầu.”
“Kế hoạch ban đầu? Còn Himeji thì sao?”
“Cứ để mặc cậu ấy.”
“Cậu đang nói rằng để mặc cậu ấy sao? Cậu...”
Hideyoshi nhìn tôi một cách đầy lo lắng. Có vẻ như cậu ấy cũng hiểu được rằng nếu chúng tôi để Himeji như thế này, chúng tôi sẽ mất cô ấy mà thôi.
Nhưng vẫn còn chưa kết thúc mà. Cho dù cơ hội có thấp như thế nào đi nữa, một khi chúng tôi cứu được Himeji, thì vẫn còn có cơ hội để chúng tôi có thể đánh bại lớp C.
“Đó là chìa khóa để chiến thắng trận này. Nếu chúng ta muốn chiến thắng, chúng ta chỉ có thể làm việc này mà thôi.”
“Nhưng cho dù thế nào đi nữa...”
“Tớ biết việc này là thiếu thận trọng.”
“Vì cậu đã biết.”
“Tớ biết—nhưng tớ muốn đặt cược vào chuyện này.”
“...”
Hideyoshi nhìn chằm chằm vào tôi một cách lặng lẽ. Có vẻ như cậu ấy đang bận tâm về việc có cậu ấy có nên ngăn tôi lại không.
Và rồi,
“...Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ tin tưởng cậu lần này vậy.”
“.......Xin lỗi.”
Cậu ấy đồng ý với những gì tôi định làm.
Tôi không biết tên này đã làm gì trước đó và những gì hắn định làm. Nhưng tôi biết rằng hắn đang nhắm đến thứ gì, và tôi biết nơi mà hắn đang tiến đến. Tôi sẽ đặt cược vào việc này.
“MỌI NGƯỜI, NGHE ĐÂY! NGOÀI TRỪ MỘT VÀI NGƯỜI TRONG LỰC LƯỢNG PHÒNG THỦ, TẤT CẢ HÃY ĐI LÀM BÀI KIỂM TRA PHỤC HỒI, VÀ MỘT KHI CÁC CẬU HOÀN TẤT, HẪY MỞ ĐÒN TẤN CÔNG CUỐI CÙNG! CHÚNG TA SẼ THỂ HIỆN Ý CHÍ CHIẾN ĐẤU CỦA LỚP F CHÚNG TA ĐẾN NHƯNG TÊN LỚP C ĐANG TRỐN TRÁNH TRONG NGÔI NHÀ KÍNH CỦA MÌNH!!!”
“““OHHHHH!!!”””
Thời điểm bắt đầu bài kiểm tra phục hồi là 14:00, và sau đó, chúng tôi sẽ quyết định chuyện này lần cuối cùng. Ngay lúc này đây, việc quan trọng nhất chúng tôi cần phải đảm bảo là khu vực gần cầu thang dẫn đến sân thượng, và liệu chúng tôi có thể vượt qua nơi này với mọi thứ đều đè nặng lên vai Himeji được hay không.
Nói cách khác, nếu như Himeji rơi vào bẫy của chúng, mọi chuyện sẽ kết thúc, và tôi không thể làm điều gì về việc đó.
—Nhưng chiến thuật sẽ không thay đổi. Đây đã là một canh bạc cược vào vận may rồi, một canh bạc để coi liệu tên đó có thể bảo vệ Himeji hay không.
Thú vị đấy.
“Rất tốt. Tớ tin tưởng cậu lần này đến, tên khốn kia...!”
☆
“Em nghĩ rằng Himeji thì đang ở tầng bốn của dãy trường cũ!”
Tôi nghe thấy giọng của Linne-kun từ đằng xa. Em ấy đã cho tôi một thông tin quý báu như thế, nhưng tôi lại chạy đi mà không cảm ơn em ấy.
“Nihi—Himeji chắc đã bị bao vây bởi quân địch. Anh sẽ vượt qua họ bằng cách nào đây, Akihisa? Em rất mong đến việc đó đấy.”
“Trong tất cả mọi việc mà họ đã làm, họ lại chọn phương án này để đối phó với Himeji-san...!”
Nếu Himeji bị loại—đó sẽ là lỗi của tôi. Cô ấy chắc chắn đang cố gắng hết sức để bù đắp cho sự vắng mặt của tôi và làm việc hết mình.
Cô ấy cố gắng vì lợi ích của tôi, cô ấy dành hết mình cho tôi, và cô ấy chiến đấu một cách liều lĩnh vì tôi. Tuy nhiên, nếu những điều ấy trở thành lý do mà cô ấy thất bại, sự cố gắng của cô ấy sẽ đem lại một tác động tiêu cực và mang đếm một kết quả không ngờ đến.
Trong trường hợp đó—
“Chẳng phải Himeji-san sẽ trở nên rất đáng thương sao...?”
Cô ấy có khả năng để vào được lớp A, và giờ cô ấy lại bị mắc kẹt ở lớp F. Cô ấy phải nên rất cố gắng để chứng minh rằng cô ấy có khả năng để vào được lớp A chứ.
Và giờ, cô ấy đang rất cố gắng vì những người khác, và chuẩn bị bị loại bởi vì điều đó. Himeji chỉ đang cố gắng thôi mà.
“Điên tiết thật...! Không thể nhận được bất kì điều gì sau khi rất cố gắng, không thể nhận được bất kì sự công nhận nào thậm chí là sau khi rất cố gắng. Một việc như thế!”
Nếu lớp F thua cuộc bởi vì việc này, Himeji-san sẽ tự trách bản thân mình. Cô ấy, người mà đã chiến đấu với tất cả những gì mình có, thì đang cố gắng để bù đắp cho tôi, và sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân cô ấy.
Nếu cô ấy thua cuộc vì sự khác biệt trong khả năng, thì việc đó không thể nào tránh được. Nếu cô ấy đã cố gắng và không nhận được thứ mình muốn, cô ấy có thể chỉ cần cố gắng hơn nữa vào lần sau. Nếu cô ấy dồn hết tất cả sức mình cho việc việc, thì cho dù cô ấy có thua thì cũng chấp nhận được.
Nhưng giờ thì lại khác. Đây chẳng phải là một sự thất bại trong cảnh đó.
Đối phương thì chằng làm bất kì điều gì bất hợp pháp cả, và cho đến tận bây giờ, chúng tôi đã sử dụng đủ loại chiến thuật nhơ bẩn trước đây. Chúng tôi chẳng có quyền gì để chỉ trích họ.
Nhưng—
“Mình chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép một chuyện như thế...!”
Giờ thì chúng tôi đang trong một cuộc chiến, và những chiến thuật thì đều không sao miễn là chúng không vi phạm các quy tắc. Nói cách khác, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi mà thôi. Từ quan điểm cá nhân của mình, tôi không mong muốn Himeji-san phải thất bại như thế này.
Thế thì, mình nên làm gì đây?
Đây chỉ là một vấn đề đơn giản mà bất kì ai cũng có thể hiểu được. Nếu tôi không mong muốn việc này, tôi chỉ cần phải ngăn chặn nó. Tôi chỉ cần gánh lấy trách nhiệm và phá vỡ kế hoạch của đối phương. Đây không phải là câu trả lời mà tôi có thể làm được điều đó hay không. Himeji-san thì đang rất cô gắng vì tôi, và đến lượt của tôi cố gắng rồi, vậy thôi.
“Himeji-san chắc phải ở trên tầng bốn của dãy trường cũ, và chiến trường nơi lớp C và lớp F đang chiến đấu là tầng ba của dãy trường cũ. Nói cách khác,”
Sẽ thật nguy hiểm nếu tôi đi lên cầu thang của dãy trường cũ vì tôi sẽ bị bắt gặp bởi những người lớp C. Đây là dãy trường mới, vì thế tôi sẽ sử dụng dụng cầu thang ở đây để đi lên tầng bốn, lao nhanh qua dãy trường mới và phóng lần ba bước khi tôi chạy lên cầu thang.
Tầng hai.
Tầng ba.
Và rồi, đó là khu vực chỗ đứng dẫn lên tầng bốn.
“Yoshii đấy! Yoshii ở đây này!”
Những học sinh lớp C đang canh gác nơi đây phát hiện ra tôi.
“Lớp F đã khám phá ra kế hoạch của chúng ta sao?”
“Không chắc. Có lẽ chúng còn có một vài kế hoạch khác.”
“Nhưng chúng ta không thể để hắn vượt qua cho dù như thế nào đi chăng nữa.”
Ba học sinh lớp C chặn đường đi của tôi. Có thể bọn họ cân nhắc việc giao thoa đến từ đây khi mà thậm chí vẫn có một giáo viên đứng chờ ở đây, sẵn sàng để cho phép một vùng triệu hồi.
Có một nhóm ba người ở chỗ đứng ở dãy trường mới, vì thế nói cách khác, sẽ có nhiều kẻ địch hơn nữa trên đường liên thông dẫn đến căn phòng học trống nơi mà Himeji-san đang ở, và tôi mong rằng có một giáo viên khác ở đây.
“Tiến lên nào.”
“Un, triệu—”
“Chờ một chút đã.”
“““Un?”””
Ba người đã sẵn sàng để triệu hồi bị cản bởi tôi. Có một sự khác biệt về số lượng trong cả hai phái, và tôi là đối phương ở đấy, vì thế ba người bọn họ không có vẻ gì quan tâm khi họ lắng nghe tôi.
“Cái gì nào? Cậu đang cầu xin sự thương hại sao?”
“Un. Đại loại thế.”
Tôi kiểm tra xem ai là vị giáo viên đang đứng ở quanh. Đó là cô Takeuchi của lớp Ngôn Ngữ Hiện Đại, vì thế môn học sẽ là thứ mà tôi chẳng giỏi cũng chẳng dở, môn ở mức trung bình.
“Ít ra thì cũng hãy là trận đấu một chọi một, được chứ? Thấy không, chẳng cần phải dùng đến ba người để đối phó với tớ, đúng không?”
“““Hả?”””
Yêu cầu của tôi làm họ choáng váng.
“Bởi vì các cậu thấy đấy, triệu hồi.”
Khi giáo viên ở quanh, tôi triệu hồi linh thú của mình, một ma trận xuất hiện trên mặt đất, và linh thú dựa trên ngoại hình của tôi xuất hiện.
Yoshii Akihisa lớp F, Ngôn Ngữ Hiện Đại, 63 điểm.
Sau một lúc, điểm số của tôi hiện lên. 63 điểm. Đây thật sự không phải là một điểm số mà không thể nào so với lớp C được.
“Chúng ta nên làm gì đây?”
“Có vẻ như hắn có ý định nào đó đấy. Tốt hơn là không nên đồng ý—”
“Có thứ gì để sợ chứ? Một điểm số như thế và chúng ta đang ba chọi một. Yoshii chỉ giỏi ở việc tránh đòn mà thôi. Hắn không thể vượt qua đây được.”
Có lẽ nhiệm vụ đứng chờ thì thật sự chán ngắt vì họ có vẻ như hứng thú với lời đề nghị của tôi. Chắc chắn bọn họ nghĩ rằng ‘nếu có một sự thay đổi trong tình hình, chúng ta có thể vào giúp bất kì lúc nào.’
“Tớ sẽ ra vậy. Có thể đó sẽ có điểm để nói đến nếu như tớ đánh bại Yoshii ở đây—triệu hồi.”
Một trong những kẻ địch gọi ra linh thú của mình, và hai người kia nhìn trông một đầy bối rối khi họ quay lưng đi. Tuy nhiên, họ đang quay lại tầng bốn, và họ đang định hành động khi mọi việc tiến triển bất lợi.
Ono Touru lớp C, Ngôn Ngữ Hiện Đại, 109 điểm.
Linh thú của đối phương sẵn sàng vũ khí. Tôi để cho linh thú của mình lùi thành kiếm gỗ của nó lại một chút và lao thẳng vào năng vuốt của kẻ thù.
“!? Ặc!”
Ngay tức khắc, đối phương hoảng loạn, nhưng cậu ta vẫn vung thanh kiếm đáp lại đòn tấn công đầy bất ngờ của tôi. Tôi nghiêng người sang bên để tránh nó, và chọc vào cổ tay của đối phương.
“Tên khốn khiếp!”
Đòn tấn công yếu ớt chẳng làm đối phương hoảng sợ khi cậu ta vung cây kiếm lên. Trông cậu ấy đúng là có một chút không quen với việc điều khiển, nhưng cậu ta có sức mạnh của một học sinh lớp C, và cây kiếm gỗ của linh thú tôi sử dụng bị đánh văng đi xa.
Thanh kiếm gỗ—tốt, tôi đã làm cậu ta xuống sức một chút, nhưng chẳng có vấn đề gì. Đòn tấn công yếu ớt đã gây ra một chút thiệt hại, và điểm số hiện lên được chỉnh sửa lại.Tôi hiểu rồi, vậy ra nó chỉ gây ra ba điểm thương tổn thôi...
“Đúng như dự đoán, sức mạnh tấn công thì không lớn. Cậu chỉ giỏi trong việc điều khiển nó thôi, đúng không nào?”
Đối phương kết luận và nâng thanh kiếm qua khỏi đầu mình, sẵn sàng vụt nó xuống. Chắc chắn cậu ta đã nhận định rằng tôi có những đòn tấn công yếu ớt và định gây ra thiệt hại nặng nề với tôi.
Trong trường hợp đó,
“—Hãy tung hết sức nào!”
Linh thú của tôi chạy đến đối thủ. Cùng lúc đó,
“Yoshii!?”
“Cậu đang chạy khỏi trận chiến sao!”
Bản thân tôi chạy lên cầu thang.
“Tên khốn chết tiệt! Cậu đang định làm gì thế hả?”
Hành động của tôi khiến cho đối phương trở nên khó chịu trong cảm xúc. Vào lúc đó, linh thú của tôi đến gần đối phương, và thanh kiếm gỗ đâm vào phần ngực hoàn toàn không được phòng ngự của đối phương.
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cho cậu làm những gì mình thích sao?”
Đối phương sẵn sàng tấn công ngay khi cậu ta bị tấn công. Cậu ta định đánh mạnh vào tôi sau khi lãnh đòn tấn công của tôi. Hoàn hảo! Hãy cố nhận lấy cái này này!
“GẤP ĐÔI!”
Tôi hét lên từ khóa. Đây là khả năng độc nhất mà chỉ có mình tôi có. Tôi triệu hồi một linh thú nữa bằng cách sử dụng sức mạnh của vòng đeo tay bạch kim mà mình có.
BỤP!
Đòn tấn công của linh thú chính bị chặn lại bởi giáp ngực.
“Bắt được cậu rồi!”
Đối phương nhận lấy đòn tấn công này và sẵn sàng vung thanh kiếm của mình xuống. Nhưng trước việc đó.
KAN! Âm thanh của gỗ gõ vào gỗ có thể được nghe thấy.
“““...Hả?”””
Linh thú thứ hai dùng hết sức mạnh của mình để đánh vào thanh kiếm gỗ của linh thú chính, và sức mạnh của hai linh thú đều tập trung vào một điểm, xuyên phá thành công giáp của đối phương.
Với một tiếng động nặng nề, linh thú của đối phương gục ngã trên mặt đất. Kết thúc trận đấu, và cậu ta sẽ không thể triệu hồi một lần nữa.
Nói cách khác, chi có một cơ hội duy nhất để thoát khỏi kẻ thù.
“Á!”
“Chết tiệt!”
Tôi bước ra khỏi vùng triệu hồi trước khi đối thủ tiếp theo thách đấu tôi. Tôi sẽ leo lên cầu thang và lên đến dãy trường cũ!
“Đuổi theo hắn ta! Đừng để hắn vượt qua!”
“Cô ơi! Xin hãy đi theo tụi em!”
Tôi có thể cảm thấy hai người còn lại đang đuổi theo tôi, nhưng chẳng có thời gian cho tôi để chiến đấu với họ vì tôi cần chạy đến nơi Himeji-san đang đứng!
☆
“Nn...?? Này! Có ai đó ở đây này!”
“Là Yoshii! Tên đó vào đây bằng cách nào chứ!?”
“Bọn tôi sẽ không để cho cậu qua đâu! Triệu hồi!”
Tôi chạy lên cầu thang và thấy đường liên thông. Đối phương đang đứng chờ thì thấy tôi và triệu hồi. Hai người đằng sau tôi cũng đã đuổi kịp, và tôi không thể dùng lại cùng một mành nữa.
“Triệu hồi!”
Một khi tôi bước vào vùng triệu hồi, tôi gọi linh thú của mình ra một lần nữa.
Takada Mitsuhiko lớp C, Lịch Sử Nhật Bản, 109 điểm.
Đấu với
Yoshii Akihisa lớp F, Lịch Sử Nhật Bản, 153 điểm.
Môn học là Lịch Sử Nhật Bản, môn mà tôi giỏi. Đó là nhờ vào Kirishima-san và mọi người mà tôi có thể có được một sức mạnh chiến đấu như thế. Tôi thật rất là cảm kích.
“LÊN ĐI!”
“Đừng nghĩ rằng cậu có thể vượt qua được bọn tôi! Triệu hồi!”
“Triệu hồi!”
Những người còn lại trong khu vực phòng thủ cũng triệu hồi linh thú của mình. Tôi nâng vũ khí của mình lên và lao thẳng đến mà không đợi cho họ sẵn sàng.
“ĐỠ NÀY—EHHH!!!”
Tôi dùng đà của mình để vung mạnh thanh kiếm gỗ xuống, và đối thủ mà đã nhận lấy đòn này phải lui về sau vài bước.
“Gu...! Chết tiệt!”
Đối phương nâng khiên của mình lên một cách cẩn trọng, và hai người khác thì cũng đã triệu hồi linh thú của mình.
Yoshioka Itsuji lớp C, Lịch Sử Nhật Bản, 106 điểm
Và
Nonomura Mitsuru lớp C, Lịch Sử Nhật Bản, 98 điểm.
Ba chọi một. Tôi có điểm số tốt hơn, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng tôi đang trong tình thế khó khăn về số lượng. Bình thường, tôi sẽ lượn quanh đối thủ một cách cẩn thận và tìm kiếm điểm yếu cảu họ, nhưng ngày hôm nay...
“—MÌNH SẼ DÙNG LỰC MÀ TIẾN QUA!”
Tôi một lần nữa lao thẳng đến kẻ thù mà giơ cái khiên lên và ra một cú phạt ngang với tất cả những gì mà tôi có. Sự khác biệt về sự mạnh khiến cho hàng phòng ngự của cậu ta bị hao hụt...
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cậu đi sao!?”
Đối thủ tiếp theo ném thanh quải sang. Tôi không thể tránh nó ở đây được—tốt thôi, nếu tôi không thể sử dụng một cánh thành, thì như thế vậy!
Tôi đưa vai trái mình ra để chặn thanh quải đang tiến đến. Trong thời gian đó, thanh kiếm gỗ trong tay phải linh thú của tôi đã đánh bại linh thú trước mặt tôi.
Takada Mitsuhiko lớp C, Lịch Sử Nhật Bản, 0 điểm
Đấu với
Yoshii Akihisa lớp F, Lịch Sử Nhật Bản, 91 điểm,
“Takada!? Tên khốn khiếp—UOOH!?”
Tôi ngay lập tức nâng thanh kiếm gỗ mình lên lên vào vụt vào kẻ địch tiếp theo. Tôi chẳng có thời gian để tán chuyện với cậu ở đây!!
“Đừng có tự mãn, tên khốn!”
“GẤP ĐÔI!”
GLINK!!
“CÁI GÌ!!?”
Đòn tấn công đằng sau tôi thì bị chẳng bởi con linh thú khác. Hãy để tôi nói câu này...ĐỪNG CÓ NGÁNG ĐƯỜNG TÔI!!
“ĐỪNG YÊN ĐÓ ĐÃ, YOSHII!”
“CẬU ĐANG ĐỊNH CHẠY ĐI SAO!?”
Hai người trên bục đã bắt kịp tôi. Cô Takeuchi thì đang đứng cách đây không xa, và có vẻ như cô ấy đang giữ khoảng cách của mình để không tạo nên một sự giao thoa.
“Trong trường hợp đó...!”
Tôi phạt ngang thanh kiếm để chặn thanh quải của đối phương, và để cho linh thú mình nhảy ngược trở về.
DINK!
“Ui, ui, ui, ui...”
Linh thú của tôi nhảy lên người giáo viên môn Lịch Sử Nhật Bản, người mà đang phụ trách vùng triệu hồi này, và linh thú của tôi có thể chạm vào người thật...ngoài ra, vùng triệu hồi được thiết lập với việc các giáo viên ở vùng trung tâm.
Nói cách khác—
“CHẾT TIỆT! VÙNG TRIỆU HỒI ĐÃ BỊ DỠ BỎ!”
“Cô Takeuchi! Quên môn Ngôn Ngữ Hiện Đại đi! Chúng ta sẽ chiến đấu với hắn bằng Lịch Sử Nhật Bản!”
Tôi có thể dời giáo viên đi và tạo nên sự giao thao thành công!
“CẬU NGHĨ RẰNG TỚ SẼ ĐỂ CẬU SẴN SÀNG SAO!!?”
Trong khi vùng triệu hồi biến mất, tôi đi sang dãy trường mới và vượt qua đường liên thông ngay tức khắc.
Tôi đã vượt qua được đường liên thông! Tôi sẽ sớm đến được căn phòng học trống nơi mà Himeji-san đang đứng!
Tôi có thể làm được. Tôi có thể làm được...
“““Triệu hồi!!”””
Những tiếng hét đến từ cầu thang trước mặt tôi. Vì các tiếng động đến từ phía bên kia của cầu thang, việc đó có nghĩa là không có ai đang canh gác căn phòng học trống cả, và đây là khu vực cuối cùng!
“—TRIỆU HỒI!”
Tôi bước vào vùng triệu hồi và gọi linh thú của mình ra lần thứ ba. Cuối cùng. Nếu tôi có thể xuyên qua được khu vực cuối cùng này, tôi sẽ có thể gặp được Himeji-san...
☆
Trong khi cuộc chiến triệu hồi giữa lớp C và lớp F đang hỗn loạn ở tầng dưới, tôi nghe thấy một cuộc trò chuyện ở cổng vào của căn phòng học trống.
“Cậu là Himeji Mizuki từ lớp F, đúng không nào? Tôi xin lỗi, nhưng cậu có thể làm ơn đợi một cách yên lặng trong căn phòng học này được chứ?”
“Đừng có cản tớ. Tớ có việc mà tớ phải làm.”
Đó là một giọng nói mà tràn đầy ý chí và không chút do dự.
Đó là một giọng nói nghiêm nghị, không như sự tử tế thường lệ đó.
“Không được đâu. Chúng tôi không muốn thua cuộc ở đây. Giáo viên ở đây rồi, vì thế nếu cậu muốn vượt qua tôi, cậu muốn đánh bại tôi bằng sức mạnh của cậu.”
“...Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ làm thế vậy. Thầy ơi, Himeji Mizuki của lớp F yêu cầu để tuyên chiến—”
Chỉ là nửa ngày thôi, nhưng tôi cảm thấy rằng mình đã không nghe giọng nói này trong một thời gian dài rồi.
Dù gì thì, thật tuyệt. Trong trường hợp, trường hợp đó...!”
“MÌNH CUỐI CÙNG CŨNG ĐUỔI KỊP—!!”
“A, Akihisa-kun!?”
“!?”
Hai con mắt ngạc nhiên nhìn chằng chằm vào tôi khi tôi bước vào phòng học. Một trong số họ là Himeji-san, người kia là học sinh của lớp B mà giả trang thành một học sinh của lớp C. Tôi nghĩ rằng tên là—Imura-kun hay gì đó.
“Yoshii, tôi sẽ chiến đấu với Himeji-san ở đây. Hãy đợi cho đến lượt của cậu sau việc này.”
“Himeji-san.”
Tôi ngắt lời Imura-kun và nói với Himeji-san.
“Chà, Akihisa-kun, tại sao cậu lại ở trường chứ?”
Trông Himeji-san có vẻ như lo lắng về thể trạng của tôi ở đây, và thậm chí là tôi có thể nói rằng trông cô ấy đang rất lo lắng. Tôi thì khá là biết ơn ở đây, nhưng—
“Cứ bỏ việc nhỏ nhặt đó qua một bên trong lúc này đi. Chẳng phải cậu có chuyện gì đó quan trọng phải làm sao, Himeji-san?”
“À, vâng.”
Tôi nói khi tôi bước về phía hai người họ. Tôi phải đưa Himeji-san ra trước khi những người lớp C mà tôi đã cắt đuôi đuổi kịp.
“Trong trường hợp đó, hãy hoàn tất những gì mà cậu phải làm.”
Thật ra, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi. Ví dụ, chuyện gì đã xảy ra vào sáng nay, và cảm xúc của Himeji-san, nhưng những việc đó có thể được nói đến sau. Ngay lúc này, tôi chỉ có thể làm những gì tôi có thể làm lúc này mà thôi.
“Vâng...mình phải làm những gì mình phải làm.”
Có vẻ như cô ấy đã hiểu ý tôi, trông Himeji-san hoàn toàn nghiêm túc khi cô ấy gật đầu mình.
“Xin hãy đi đi. Tớ sẽ cầm chân hắn ta ở đây.”
Tôi kéo lấy tay của Imura-kun và mở lối cho Himeji-san rời đi.
“Vâng!”
Himeji-san trả lời, và ngay lập tức chạy đến cầu thang từ nơi mà Imura-kun đang đứng.
“Ku! Himeji! Nếu cậu muốn tiến lên, cậu phải đánh bại tớ tr—”
“Nếu cậu thật sự nghĩ thế, thì cứ yêu cầu một trận chiến đi. Chẳng cần phải đợi Himeji-san. Cậu có thể tự mình bắt đầu một trận chiến mà.”
Đó là nếu cậu có thể.
“Ku...! Tên khốn khiếp...!”
Imura-kun nghiến răng mình và liếc nhìn tôi với hận thù.
Khi tôi đối mặt với cậu ta, tôi nói một cách lạnh lùng,
“Hay gì, cậu muốn chơi tớ sao? Tớ đây đã sẵn sàng bất cứ khi nào cậu muốn đấy!”
Hay là cậu có thể chiến đấu với tôi ở đây. Dù gì thì tôi cũng sẽ chẳng có cơ hội xuất hiện sau việc này.
“.......Chết....tiệt!”
Imura-kun nói những lời đầy căm tức và rời khỏi căn phòng học trống. Chắc cậu ta đang đi về Nemoto-kun để báo cáo sự thất bại của nhiệm vụ này.
“Fuu...”
Tôi theo cậu ta ra khỏi phòng học và bước về phía cầu thang. Và rồi, thứ xuất hiện trước mắt tôi là những học sinh lớp F đang chiến đấu với lớp C.
Và rồi, đúng ở trong góc sâu nhất là một tên ngốc quen thuộc.
Sau khi thấy khuôn mặt của tên đó, tôi không thể không nở môi cười và hét lên.
Và đáp lại, tên ấy giơ cao nấm đấm mình lên về phía tôi và trả lời.
Được rồi, tất cả trông cậy vào cậu vậy. Sau chuyện này, tớ sẽ giao nó—
“LÀM TỐT LẮM, AKIHISA!”
“ĐỪNG CÓ THẤT BẠI ĐẤY, YUUJI!”
PAAA!!!
Tay của chúng tôi gặp nhau giữa không trung. Nhiệm vụ của tôi đến đên là hoàn tất. Tôi sẽ để việc này cho tên đó, và tôi sẽ chỉ chờ đợi trận chiến này kết thúc một cách kiên nhẫn mà thôi.
Kết quả chắc chắn sẽ giống những gì mà chúng tôi đã tưởng tượng.