Hãy trả lời câu hỏi sau đây.
Hãy viết ra những sản phẩm được tạo thành khi đồng sulfat pentahydrat và hỗn hợp bari clorua được trộn với nhau và đun nóng. Giả sử rằng đồng sulfat pentahydrat và bari clorua phản ứng hết.
Câu trả lời của Kirishima Shouko:
“Bari sunfat, đồng clorua, nước.”
Nhận xét của giáo viên:
Chính xác. Phương trình hóa học trong phản ứng này là:
CuSO4+BaCl2->BaSO4+CuCl2
Nhưng trước đó, với sự xuất hiện của đồng sulfat pentahydrate , thì sẽ có phản ứng của
CuSO4•5H2O->CuSO4+5H2O
Vì thế, nước cũng được tạo nên trong số các sản phẩm.
Câu trả lời của Yoshii Akihisa:
“Muối ăn.”
Nhận xét của giáo viên:
Tại sao em lại nghĩ thứ đó sẽ được tạo thành chứ? Thỉnh thoảng, thầy đây thật sự không theo kịp tiến trình suy nghĩ của Yoshii chút nào cả đấy.
Câu trả lời của Himeji Mizuki:
“Demi-glace.” Nhận xét của giáo viên:
………………………………………………………….Ơ?
“Sakamoto! Giáo viên Văn Học Cổ Điển đến rồi này!”
“Được rồi! Chúng ta sẽ đổi từ Tiếng Anh sang Văn Học Cổ Điển. Himeji, cậu sẵn sàng chưa?”
“Vâng!”
Himeji đang đứng ở cổng ra vào ở trước mặt tôi, sẵn sàng để chiến đấu. Khoảnh khắc giáo viên cô điển đến đây, cô ấy triệu hồi.
“Thầy ơi, khi trận đấu này kết thúc, xin hãy cho phép em tham gia trong trận chiến Văn Học Cổ Điển. Triệu hồi!”
Murada Nana, lớp C, Văn Học Cổ Điển, 97 điểm.
Đấu với
Himeji Mizuki lớp F, Văn Học Cổ Điển, 415 điểm.
Một Himeji nhỏ nhắn xuất hiện ở giữa ma trận hiện ra cùng với lời triệu hồi của Himeji—hình dáng linh thú của cô ấy. Đúng như những gì mọi người có thể thấy, cô ấy sẽ không thua về phần điểm số.
“Cô ta đây rồi, là Himeji đấy! Hãy làm theo chỉ dẫn!”
Giọng nó vang lên có vẻ như là giọng của một tên mà có trách nhiệm như là người chỉ huy của đối phương.
“““Hiểu rồi!”””
Hai linh thú mà đang đứng trước kẻ địch thì đặt vũ khí của chúng ở trước mặt mình để chặn đòn tấn công của Himeji. Nhưng cho dù thế, Himeji thì cũng thật đáng kinh ngạc, đến tận hai linh thú của lớp C phải phòng thủ cùng nhau để chặn đứng đòn tấn công của Himeji.
Vào lúc đó, linh thú thứ ba của kẻ địch thì đã sẵn sàng để rời đi và tấn công Sugawa, người và đang chuẩn bị để rút lui. Chậc, điều này thật tệ.
“Tớ sẽ không cho phép cậu đâu!”
Himeji nhanh chóng phản ứng lại và sử dụng tay của linh thú mình để ngăn chặn đối phương, người mà đang thay đổi mục tiêu tấn công của mình. Một ánh sáng màu đó có vẻ như được bắn ra từ vòng đeo tay khi nó đuổi theo kẻ địch.
“Gu!”
Đối phương đang sử dụng một lá chắn trông khá là khó nhằn, nhưng nó không thể hoàn toàn điều khiển sức mạnh và bị chệch hướng đi. Sau đó Himeji sử dụng sức mạnh cảu vòng đeo tay để ngăn đối phương lại và chen vào giữa hắn ta và Sugawa. Bởi vì việc đó, Sugawa đã thoát khỏi khu vực đó thành công.
Và vì thế, Himeji là người duy nhất ở lại trong vùng triệu hồi. Những kẻ địch khác tất cả đều đã trốn thoát khi Himeji hạ gục một người trong số chúng.
“Thế thì, giờ là trận chiến của môn Văn Học Cổ Điển. Làm ơn!”
“““Triệu hồi!”””
Khi môn học được thay đổi sang môn Văn Học Cổ Điển, cả đồng minh lẫn kẻ thù đều triệu hồi linh thú của mình một lần nữa. Thật là, chúng tôi đã thành công.
“Làm tốt lắm, Himeji. Cậu là một sự trợ giúp to lớn đấy!”
“Thật tuyệt rằng tớ đã làm được kịp lúc!”
Một khi cô ấy hoàn thành, tôi nói với Himeji, người mà thở phào nhẹ nhõm. Trong vụ xô xát vừa nãy, lực lượng của chúng tôi ở đây sẽ bị hao hụt nhiều hơn nữa nếu Sugawa lại trở nên không thể chiến đấu được. Tôi thật sự cảm kích suy nghĩ nhanh chóng của Himeji đấy.
“Xin lỗi vì đã sử dụng hết tất cả số điểm vừa nãy. Tớ sẽ đi phục hồi chúng vậy.”
“Được rồi, tớ sẽ giao điều đó cho cậu vậy.”
“Được rồi.”
Himeji đi đến vị giáo viên để tham gia vào bài kiểm tra phục hồi. Cô ấy đã sử dụng sức mạnh của cái vòng đeo tay nhiều lần để bảo vệ Sugawa, và nếu cô ấy không đi ra để phục hồi chúng tôi không chắc rằng cô ấy sẽ còn đủ số điểm.
“Đó là lần thứ ba chúng ta thay đổi môn học rồi đấy...”
Vì đó là lần thứ ba, đối phương ít nhiều gì cũng sẽ chú ý đến ý định của chúng tôi. Cách mà hai người bọn họ lãnh nhiệm vụ phòng thủ chống lại Himeji và tấn công Sugawa như thế nò thì là bằng chứng cho việc đó rồi. Cuối cùng bọn họ cũng đã thất bại, nhưng cách mà hai tên còn lại rút khỏi vùng triệu hồi khi Himeji tấn công tên khác thì thật làm tôi thấy phiền đấy. Chúng chẳn chiến đấu hết mình với Himeji gì cả. Nếu chúng thật sự định làm giảm bớt lực lượng của chúng tôi từng chút một thì sẽ rất là khó khăn đối với chúng tôi.
“Chúng ta sẽ ra tay luôn...Hideyoshi!”
“Chuyện gì thế? Yuuji?”
Tôi điểm tra bảng điểm trong tay mình mà đem Hideyoshi đến. Nếu đối phương làm việc này, chúng tôi cũng phải thay đổi chiến thuật của mình.
“Chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch. Cậu sẽ cầm chân bằng việc tham gia vào trận chiến Văn Học Cổ Điển. Tớ hy vọng rằng cậu có thể hỗ trợ Himeji khi chúng ta thay đổi môn học.”
“Hỗ trợ...? Tớ phải làm gì?”
“Nếu có tên nào đó xuất hiện để chặn Himeji lại, hãy giữ hắn ra một bên. Và nếu có thể, đánh bại hắn. Điểm số của cậu chắc chắn có thể làm được việc đó.”
“Muu...đã rõ.”
Thật ra, Hideyoshi đạt được số điểm 110 điểm trong môn Văn Học Cổ Điển lần này, gần như là gấp hai lần bình thường. Cậu ấy sẽ có thể chiến đấu với lớp C như thế này.
“Bài kiểm tra phục hồi cho môn Văn Học Cổ Điển lần này thì hỏi những câu hỏi mà là những câu tốt nhất có thể có cho tớ đấy.”
Bài kiểm tra phục hồi cho môn Văn Học Cổ Điển hôm qua thì kiểm tra Truyện Kể Genji, và câu lạc bộ kịch có vẻ như đã chọn nó cho kì biểu diễn lần tới.
“Tớ sẽ trình diễn vai chính Genji lần này, và đó là một nhân vật nam mà tớ cuối cùng cũng nhận diễn sau một khoảng thời gian đấy, vì thế tớ phải cố hết sức...!”
Cậu ấy đã học Truyện Kể Genji một cách đầy nghiêm túc—thêm vào đó còn là nguyên tác nữa, để nhập tâm vào những suy nghĩ của nhân vật. Đó là những việc mà sẽ xảy ra khi cậu ấy là một tên ngốc đam mê diễn xuất. Bởi vì việc này, tôi biết Hideyoshi đã cống hiến rất nhiều thời gian và công sức vào kịch như thế nào.
“Nhưng đó không phải là lý do duy nhất tại sao tớ lại cố gắng.”
“Nn? Vậy sao?”
“...Tớ, muốn được ở cùng cậu và Akihisa.”
Sẽ thật khó khăn để ở cùng một lớp với cậu nếu như cậu tiến lên lớp A. Hideyoshi nhăn nhó. Đúng là sẽ rất khó khăn cho những người khác để nhận ra điều này bởi những sai lầm đầy bất cẩn, nhưng môn sở trường của Akihisa có thể được chỉ định là ở nơi cao hơn cái tiêu chuẩn dành cho lớp F rồi. Nếu chúng tôi muốn ở cùng một lớp, chúng tôi chỉ có thể cải thiện điểm số của mình mà thôi.
“Tớ thật sự rất vui khi ở cùng các cậu.”
“Chà, đó là bởi vì có những tên ngốc mà sẽ chẳng làm cho mọi thứ trở nên nhàm chán.”
“Cho dù cậu thể hiện một cái nhìn không mấy quan tâm như thế, cậu cũng là một trong số bọn tớ mà.”
Hideyoshi đã trở nên rất vui đến mức cậu ấy cười khúc khích. Trong trường hợp đó, chúng tôi nên gộp luôn cả Muttsurini vào hàng ngũ những tên ngốc. Tôi thật sự thấy tiếc khi tôi liên đới với họ.
...Tuy nhiên, tôi phải nói như thế nào nhỉ...
“Hideyoshi, đừng nói điều đó trước mặt mọi người còn lại.”
“Tớ biết. Bởi vì cậu coi tớ như là một người đàn ông nên tớ mới nói điều đó.”
“Thật tốt...”
Thật là, cậu ta đúng là một tên giết nam sinh bẩm sinh đấy. Nhiều khả năng là sẽ có một sự náo động khác ở nội bộ chúng tôi nếu những người còn lại nghe được điều đó.
“Tạm thời thì đừng nói về việc này nữa. Chúng ta phải giữ lớp phòng thủ này đến bao lâu nữa? Chúng ta không thể thắng như thể được.”
“Xin lỗi, nhưng chúng ta chỉ có thể tiếp tục phục hồi khi chúng ta không thể xác nhận rằng chúng ta có thể có đủ sức mạnh chiến đấu được.”
“Đủ sức mạnh chiến đấu?”
Hideyoshi nghiêng đầu mình và hỏi. Đúng là việc thấu hiểu toàn bộ chiến thuật chỉ bằng việc lắng nghe thì hoàn toàn không thể.
“Nếu chúng ta chú ý, chúng ta có thể thấy rằng lớp C đặc biệt dè chừng tớ, Himeji và Muttsurini.”
“Tất nhiên, đó là bởi vì tất cả các cậu đều có đủ điểm để đánh bại Koyama.”
Trong cuộc chiến triệu chúng tôi chiến thắng lần trước, Muttsurini và Himeji là những người đánh bại được lớp trưởng, và màn trình diễn của Himeji ngày hôm nay thì xuất sắc, vì thế họ buộc phải dè chừng.
“Và Koyama vẫn chẳng xuất hiện lấy một lần. Hầu hết những người không tấn công thì chắc có lẽ đã đi bảo vệ cô ta.”
“Để ngăn chúng ta phục kích họ.”
Nếu là thế, chúng tôi không thể để Himeji hay Muttsurini đi một mình vì luôn có người bảo vệ Koyama mọi lúc.
“Vì thế lần này, chúng ta sẽ tạo nên đội xuyên phá mạnh nhất của lớp chúng ta, bao gồm cả những người được theo dõi ở đây.”
“Xuyên phá mạnh nhất? Tớ không nghĩ rằng việc đó có thể đánh bại lớp đối phương đâu.”
Đúng thật là nếu chúng tôi có thể chiến thắng như thế, điều đó có nghĩa là tinh thần đồng đội của chúng tôi mạnh hơn đối phương. Nhưng sau vụ hỗn loạn ngàu hôn qua, lớp F thì bị hao hụt một cách nghiêm trọng, và lớp mà luôn có lợi thế, lớp C, chắc chắn sẽ có tinh thần đồng đội lớn hơn nữa.
“Chúng ta sẽ không sử dụng đội này để giành chiến thắng, mà sẽ dụng đội này để thu hút sự chú ý của kẻ địch.”
“Sử dụng đội này để thu hút họ?”
“Đúng, và rồi, chúng ta sẽ chặng hầu hết lực lượng chiến đấu lại để hạ gục Koyama.”
“Fmm...lực lượng chiến đấu mà có thể hạ gục Koyama.”
“Tất cả những người còn lại từ lớp F. Nếu họ dè chừng những người có thể hạ gục cô ta một mình, thì chúng ta sẽ tăng số lượng của mình lên để đè nát kẻ địch. Kẻ địch sẽ chi dè chừng một vài người đó nhưng lớp F chúng ta thì không phải chỉ có những người đó không thôi. Chúng ta sẽ khiến họ, nhừng người mà chỉ để ý đến những người mạnh hơn sẽ phải chịu đau khổ.”
“Tớ hiểu rồi...vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục phục hồi điểm số ở đây để có đủ lực lượng có để hạ gục Koyama.”
“Un, là như thế đấy.”
Mặc dù tôi có nói rằng chúng tôi sẽ thu hút hầu hết sức mạnh chiến đấu của họ đi, Koyama và lực lượng bảo vệ cô ta vẫn còn ở quanh. Nếu chúng tôi muốn đánh bại ho, chúng tôi cần sức mạnh chiến đấu. Vì thế, chúng tôi chỉ có thể chịu đựng vào lúc này mà thôi.
“Thế thì, tớ sẽ sang nơi được chỉ định của mình.”
“Được, tớ sẽ giao việc đó cho cậu vậy.”
Hideyoshi tiến về phía tiền tuyền.
Sau đó, tôi sẽ phụ trách cập nhật bảng điểm của lớp mà tôi có ở đây.
☆
“...Sau khi điều tra, bọn mình thấy rằng lớp C có lợi thế rất lớn, và lớp F có vẻ nhưng bị buộc dồn vào lớp của họ.”
Kirishima-san, người vừa quay trở về lớp A, báo cáo tình hình chiến trận giữa lớp C và lớp F. Có vẻ như rằng chẳng nhiều sự thay đổi mạnh mẽ từ khi mà tôi chì vừa mới đến trường.
“Điều tra của tớ thì cũng như thế. Lớp F đã thay đổi môn học hết lần này đến lần khác, và có vẻ như họ đã có thể phục hồi sức mạnh chiến đấu mà họ đã mất ngày hôm qua. Lớp C có vẻ những đã có một bài biện pháp đối phó, và trông mọi việc chẳng tốt gì cả.”
Kudou-san báo cáo.
Phòng thủ và phục hồi. Vào thời điểm này thì việc đó thật chẳng phải là phong cách của Yuuji. Việc đó thì rất là bị động.
“Việc Sakamoto-ku để việc này kết thúc mà chẳng làm gì cả thì có khả năng đấy...”
“Có lẽ cậu ấy đang nghĩ đến việc làm chuyện gì đó.”
Kubo-kun và Kinoshita-san nói thế. Tôi cũng có cùng cảm giác về việc này. Tên đó chắc chắn không phải là loại người mà sẽ để bản thận mình bị đánh bại và thua cuộc chiến mà không làm điều gì đâu.
“Thế thì, tớ sẽ nói về những gì mà tớ đã điều tra về lớp C—thật ra, là về lớp trưởng Koyama-san.”
Lần này, Kinoshita-san báo cáo về những gì mà cô ấy đã điều tra được về lớp C.
“Họ đã quay lại ở góc quanh dưới để tìm kiếm Yoshii-kun, nhưng quay trở về căn cứ của mình ở lớp C, có vẻ như dè chừng hành động của lớp F.”
Có vẻ như là họ đang cố gắng bắt tôi, người mà đã nghe lén thông tin.
Tuy nhiên, họ vẫn chọn cách phòng ngự trước hành động của Yuuji. Chúng tôi là lớp F, vì thế chúng tôi chỉ có thể chiến thằng bằng cách tấn công bất ngờ. Đối với Koyama-san, việc cô ấy không cố rời khỏi căn cứ của mình chắc là điều tốt nhất.
“Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, cô ta chắc sẽ xuất hiện để kiếm Nemoto-kun trong lớp B.”
Nếu là như thế thì họ không cần phải dè chừng chúng tôi như thế, đúng không?
“Cậu đang nói gì thế, Yoshii-kun? Giờ lớp B đang học đấy.”
“À, đúng rồi.”
Chúng tôi đang tán chuyện như thể giờ là sau giờ học vậy. Tôi đã hoàn toàn quên mất rằng những lớp khác đang học.
“Có thể nói rằng Koyama-san quay trở lại lớp C để nhanh chóng liên lạc với Nemoto-kun ở lớp B một khi hắn được cho nghỉ đấy.”
Kubo-kun suy luận sau khi nghe thông tin của Kinoshita-san. Đúng thật là lớp C và lớp C, hai lớp nằm ở tầng ba của dãy trường mới, thì gần nhau hơn so với lầu hai dãy trường cũ. Đối với chúng tôi việc cố gắng cản đường họ thì thật là một việc khó khăn.
“Và dựa vào Nemoto-kun và Koyama-san...dựa vào báo cáo từ Shimizu-sa—không, người quen của tớ, có vẻ như lớp trưởng lớp C, Koyama có vẻ như đã nhờ viết một lá thư hay gì đó. Xem xét về thời điểm thì nó rất có thể là có liên quan đến vụ việc trước đó.”
Thông tin của Kubo-kun thì là về thông tin của chính Koyama-san. Thế thì, trong trường hợp đó...
“Nếu có một lá thư, tớ đã rằng nó không chỉ là về ‘xin hãy đến để... và tại nơi ...’.”
“Nếu ai đó thấy cô ta viết, thì việc đó có nghĩa là cô ta chắc hẳn đã dành rất nhiều thời gian cho việc đó. Tớ không nghĩ rằng nó ít nhất chỉ là một hay hai câu đâu. Hay đúng hơn là, tớ nghĩ rằng đó là một lời giải thích về mọi việc mà đã xảy ra.”
“...Còn hơi sớm để quyết định việc này.”
“Đúng thế. Đối phương biết rằng Yoshii-kun đã trốn thoát.”
“Đó là sự thật. Có thể Koyama-san đã nghĩ đến việc rằng sẽ có sự can thiệp vào.”
“Trong trường hợp đó, có bất kì khả năng nào khác nữa mà giải thích mọi thứ không?”
“Đúng, như là...”
“...Cô ta chuẩn một một vài lá thư hay gì đó.”
“Và gửi chúng bằng những con đường khác nhau. Cơ hội thành công thì cao hơn đấy, và người cổ đại cũng đã sử dụng cách này để gửi những tin nhắn bí mật.”
“Trong tình huống này thì có quá nhiều khả năng.”
Cuộc trò chuyện tiếp tục.
“...”
“? Chuyện gì thế, Yoshii?”
“Không gì cả...tớ chỉ cảm thấy rằng mọi người thật thông minh.”
Và vừa nãy tôi lại nghĩ rằng những người này thì hoàn toàn vô dụng.Giờ tôi có thể thấy rặng họ thật sự là những thành viên lớp A.
“Tôi nói này, cậu nghĩ tôi là ai chứ?”
“Ai đó mà giống Hideyoshi.”
“Hãy đi chơi bóng chày vậy, Yoshii-kun. Tôi sẽ là người đánh bóng, cậu sẽ là trái bóng.”
“Không được đâu, Kinoshita-san. Những cây gậy trong bóng chày trong học thì được làm bằng kim loại. Chẳng phải như thế thì rất nguy hiểm sao?”
“Chậm lại đã, Yoshii-kun. Cậu đang nói rằng cậu sẽ chẳng bận tâm nếu đó là cây gậy gỗ sao?”
“Tớ sẽ đổi những gì tớ đã nói vậy. Mọi người, hãy đánh Yoshii-kun bằng gậy kim loại đi.”
“Ku...! Chẳng phải điều này là vi phạm luật lệ khi mọi người đánh hồi đồng tớ như thế....!”
“Nói cách khác, cậu chi lo lắng về việc vi phạm luật bóng chày thôi sao?”
“...Mình sẽ là người đánh thứ hai.”
“Tớ sẽ là người đánh thứ ba vậy.”
“Thậm chí là cả Kirishima-san và Kudou-san sao...không, tớ không thể nói bất kì điều gì nếu chính người đó nói vậy. Hơn thế nữa, chúng ta nên bắt đầu nói về chi tiết của kế hoạch của chúng ta đi. Nếu họ đã chuẩn bị một lá thư hay gì đó, chúng ta sẽ không còn nhiều thời gian đâu.”
“...Un, lúc này thì nói đùa đủ rồi.”
“Ồ phải rồi~ chúng ta làm gì đây?”
Mọi người trở lại suy nghĩ, có vẻ như bắt đầu cân nhắc hành động nào nên thực hiện sau đó. Về cái vẻ sốc trên mặt Kinoshita-san, có lẽ là tôi đã nhầm rồi.
“Thế thì, như thế này thì sao?”
Vì chúng tôi sẽ nói về các kế hoạch chi tiết, hãy để tôi nêu ra một cái.
“Ám sát Nemoto-kun và kết thúc mọi cú liên lạc.”
“““...”””
Mọi người chỉ bắn cho tôi những biểu hiện đầy hối hận. Thật lạ. Tôi cảm thấy rằng đây là cách nhanh và đơn giản nhất để đối phó với chuyện này đấy.
“Yoshii-kun...trước hết thì hãy khoan nói về luật của cuộc chiến triệu hồi. Đó là bạo lực từ phía cậu đấy...”
“Nó sẽ vẫn hợp lý nếu phía bên kia làm điều gì tệ hại. Tớ không nghĩ rằng việc hành động như thế trong tình huống này là thích hợp đâu.”
Chết tiệt. Tôi đã ở lớp F quá lâu đến mức tôi đã trở nên vô cảm trước một thứ bạo lực như thế.
“Đó, đó chắc chắn chỉ là một lời nói đùa thôi. Về phần những cách khác, chúng ta đổi tin nhắn thì sao nào?”
“Chà, đó là lựa chọn duy nhất mà thôi.”
“...Thích hợp hơn đấy.”
“Tốt hơn là việc ám sát cho dù thế nào đi chăng nữa.”
Tôi cuối cùng cũng có được sự đồng ý của họ lần này. Chút nữa thì chết rồi, chỉ một chút nữa thôi. Tôi gần như là bị đánh giá như là ‘một người nguy hiểm’ đấy.
“Nhưng Yoshii-kun, có thứ mà tớ hy vọng rằng cậu có thể lưu ý.”
“Hửm? Chuyện gì thế, Kubo-kun?”
“Bọn tớ có thể hỗ trợ cậu, nhưng việc tương tác với kẻ địch thì rất khó. Dù có sao đi chăng nữa, lớp C và lớp F cũng đang có trận chiến triệu hồi.”
“Đúng. Nếu cậu là người trực tiếp hành động, Yoshii-kun, nhưng họ sẽ lên tiếng nếu bọn tớ hành động đấy.”
“À, đúng vậy.”
Luật của cuộc chiến triệu hồi thì đã nói một cách rõ ràng rằng về nguyên tắc, can thiệp vào cuộc chiến của những lớp khác thì không được phép. Nhưng về cái ‘nguyên tắc này’, nếu lớp C và lớp B hợp tác cùng nhau và có một lợi thế tốt hơn, thì nó sẽ không được coi là vi phạm luât.
Ví dụ, trong tình hình hiện giờ của chúng tôi, việc ngăn họ khỏi trao đổi thư từ thì không sao. Đó là bởi vì không có can thiệp trực tiếp vào cuộc chiến triệu hồi giữa lớp C và lớp F. Nhưng khi can thiệp vào, nếu một học sinh của lớp C bị làm cho trở nên bất động bởi ai đó của lớp A, thì việc đó là trái luật. Đó là bởi vì những học sinh không liên quan trực tiếp đến cuộc chiến giữa lớp C và lớp F đã làm yếu đi sức mạnh của lớp C. Nói cách khác, việc Kubo-kun và mọi người chiến đấu với học sinh lớp C thì sẽ rất khó khăn. Nếu phía bên kia là người bắt đầu thì nó sẽ tốt hơn một chút, họ sẽ bị buộc nhận lấy một hình phạt ở mức độ nào đó.
“Cậu đang lo lắng về việc gì thế, Yoshii-kun? Việc quan trọng nhất là bọn tớ không bị liên quan trực tiếp thôi.”
“...Và ý định của chúng ta là tráo lá thư mà không bị phát hiện thôi. Việc đó không sao cả.”
“Đúng thế~ bọn tớ chỉ chào hỏi cậu. Bọn tớ sẽ không thể giúp nếu có chuyện gì đó xảy ra đâu.”
“Un, hiểu rồi.”
Tôi đã khiến họ liên quan vào cuộc chiến triệu hồi, và sẽ là rất tệ nếu tôi lại khiến mọi người bị phạt. Tôi phải lưu ý việc này.
“Thế thì, về phần chi tiết—chúng ta nên làm gì đây?”
“Đúng...”
Kubo-kun đặt tay lên cằm mình và suy nghĩ,
“Chúng ta phải xem xét những hành động mà chúng ta có thể làm dựa trên tình hình này. Có khoảng hai việc phải làm. Việc đầu tiên là ngăn không cho lá thư được gửi đi và thứ hai là đổi lá thư.”
“Nghĩa là?”
“Vấn đề trước tiên là phải khiến cho người đưa tin không thể hành động được. Cậu là người duy nhất có thể làm được việc này, Yoshii-kun. Đó là một hành động đơn giản mà không vi phạm luật lệ đấy.”
“Nói cách khác, Yoshii-kun sẽ phải sử dụng một trận đấu triệu hồi để đưa học sinh lớp C đến phòng phụ đạo.”
Tôi hiểu rồi. Có lẽ tôi có thể chiến thắng nếu đối đầu với một đối thủ như thế.
“Một điều khác mà chúng ta cũng có thể làm là tráo các lá thư. Bọn tớ có thể giúp ở phần đó.”
“...Tuy nhiên, chúng sẽ là những là thư duy nhất mà bọn mình có thể tráo.”
Việc sau thì khác việc trước. Trong phần việc trước, chúng tôi đánh bại người đưa tin, nhưng về phần sau, chúng tôi tac động đến kẻ thì mà không bị phát hiện, lấy lá thư, và làm một lá thư giả. Trong trường hợp đó, chúng tôi sẽ cần vài điều kiện được đáp ứng.
“Chúng sẽ là hai ý tưởng duy nhất mà chúng ta có thể sử dụng. Chúng ta sẽ không có đủ người nếu quá nhiều học sinh tương tác với lớp trưởng lớp B, nhưng tớ nghĩ rằng nhiều nhất là họ có thể gửi đi trong một cuộc chiến triệu hồi là chỉ ba người mà thôi. Cho dù thế, thật khó để chúng ta thành công cùng một lúc.”
“Đúng vậy...”
Nếu tôi là người đi, thì phải có một đối thủ. Và đối thủ thì lại là lớp có thứ hạng cao hơn với lợi thế, trong khi môn học tủ của tôi thì chẳng có nhiều điểm. Nếu tôi có thể chiến đấu một trận đấu trì hoãn thời gian gian thì không sao, nhưng nếu tôi muốn đánh bại đối phương, thì sẽ thật khó khăn cho tôi để chiến thắng dù đối phương đã kiệt quệ đến bao nhiêu đi nữa nếu đó không phải là một chọi một.
“Nói cách khác, Yoshii-kun vẫn sẽ phải khiêu chiến, và chúng ta chỉ có thể tráo lá thư một cách bí mật. Nếu cậu không thể thắng, việc nhiều nhất mà bọn tớ có thể làm là kéo dài thời gian mà thôi.”
“Un...cậu có thể hiểu nó như thế. Nhưng tớ hỏi được không, chẳng phải lớp C và lớp B thì khá gần nhau về khoảng cách sao? Việc lên tiếng gọi bên kia thì rất la dễ dàng, đúng không?”
Kudou-san đỡ cằm mình.
“Nếu chỉ là một người đến thì không sao, nhưng họ sẽ đưa rất nhiều người ra vì họ sợ Yoshii-kun. Việc ngăn hết bọn họ thì cơ bản là không thể. Chúng ta nên làm gì đây?”
Kubo-kun trở nên im lặng. Kirishima-san và Kinoshita-san thì cũng như thế, cân nhắc. Uu...
Yuuji là người mà nghĩ đến tất cả những thứ này. Tôi không thật sự tự tin trong một suy nghĩ như thế, nhưng trong tình hình này, không thể nào tránh được vậy.
“Thế thì, nó có thể nói một điều được không?”
“Vâng, Yoshii-kun.”
“Chúng ta kéo dài thời gian học của lớp B thì sao nào?”
Tôi giơ tay mình lên và hỏi.
“Kéo dài thời gian học của lớp B...?”
“Un, trong trường hợp đó, lớp C không thể vào lớp B và chỉ có thể đợi ở hành lang, đúng không?”
“Tớ hiểu rồi. Say đó chúng ta sẽ dụ từng người một, đúng không?”
“...Việc đó có vẻ như có thể có hiệu quả đấy.”
“Đúng.”
“Nhưng chúng ta kéo dài thời gina học như thế nào đây?”
“Chà...có ai trong số các cậu có bất kì ý tưởng hay nào không?”
“““Un...”””
Một cách để kéo dài thơi gian...nếu chúng tôi ở trong lớp của họ thì có thể, nhưng sẽ thật khó khăn để làm việc đó từ bên ngoài. Chúng tôi nên làm gì đây...
“Tớ sẽ dùng món này để là điều gì đó.”
“À, chẳng phải đó là cái loa đã được sử dụng trong buổi cắm trại học tập sao...”
“Đây là một máy ghi âm nhưng lần này thì không có loa. Tớ nghĩ chúng ta sẽ có thể trì hoãn thời gian học của họ bằng cách nào đó nếu tớ sử dụng món này, đúng không?”
Nghe thấy thứ đó là một cái máy ghi âm, tôi ngay lập tức lại có những kí ức tệ hại nào đó, nhưng giờ không phải là lúc để lo lắng cho việc đó.
“Tớ sẽ nhờ cậu việc đó vậy, Kudou-san.”
“Un, đã rõ. Thế thì, Yoshii-kun, cậu có thể làm ơn nói ‘thầy ơi, xin lỗi, nhưng Nemoto-kun có vẻ không được khỏe’ và ‘không, chẳng phải trông cậu ấy như là đang gặp khó khăn sao?’ vào cái máy ghi âm được không?”
“Được rồi, thế thì...‘thầy ơi, xin lỗi, nhưng Nemoto-kun có vẻ không được khỏe’, không, chẳng phải trông cậu ấy như là đang gặp khó khăn sao?’. Như thế được không, Kudou-san?”
“Un, hoàn hảo. Tớ chỉ cần biên tập phần ghi âm một cách sao cho phù hợp nữa thôi. Cám ơn, Yoshii-kun.”
“Không vấn đề gì. Các cậu đang giúp tớ ở đây, vì thế tớ phải là người cám ơn các cậu mới đúng.”
Bản thân tôi đã trải nghiệm kĩ năng với máy ghi âm của Kudou-san rồi. Có vẻ như chẳng có vấn đề gì với việc kéo dài thời gian học đâu.
“Vậy thì chúng ta sẽ chỉ phải đối phó với người từ lớp C lúc này thôi, đúng không?”
“Trong trường hợp đó, chúng ta phải chuẩn bị tráo những lá thư.”
Kinoshita-san nói. Đúng vậy, chúng tôi sẽ không chỉ cướp lấy nó không thôi.
“...Ai sẽ viết đây?”
“Dù gì thì, Yoshii-kun và tớ phải bị loại ra. Chữ viết tay của một cô gái thì trông sẽ chân thành hơn nhiều.”
Kubo-kun nói đúng. Chữ viết tay của một đứa con trai thì quá dễ nhận ra. Dù gì thì cũng có các cô gái ở quanh, vì thể tôi sẽ giao việc đó cho họ vậy.
“...Ba người bọn mình sẽ viết vậy, và chúng ta sẽ chọn ra cái hay nhất.”
“Ơ!? Tớ luôn sao?”
“...Cậu không thể viết lá thư sao?”
“À, không phải thế. Chà, không phải là tớ không thể viết nó ra. Tớ không sao.”
“...Thế thì, cũng viết luôn đi, Aiko.”
“Uu...vậy là tớ cũng phải viết sao? Việc này thật rắc rối.”
“...Un.”
Kirishima-san lấy ra một vài tớ giấy nháp và đưa chúng cho Kinoshita-san và Kudou-san.
“...Yoshii, cậu có biết tên của Koyama là gì không?”
“Erm, tớ nhớ rằng nó hoặc là Yuka hoặc Yuuka gì đó...xin lỗi, tớ thật sự không mấy tự tin ở đây.”
“...Không sao. Tớ sẽ chỉ viết họ vậy.”
“Đúng. Không thể nào sai khi làm thế được.”
“...Un.”
Sau khi kiểm tra tên, Kirishima-san và mọi người lấy giấy của mình và đi đến bàn.
“““...”””
Và như thế, cả ba người bọn họ bắt đầu viết. Kirishima-san viết như là một dòng nước chảy vậy, Kinoshita-san có vẻ như liếc nhìn một cuốn sách nào đó một cách bí mật, và Kudou-san thì đang nhìn quanh xem hai người kia đang viết gì.
“““...”””
Người mà đang theo dõi họ là tôi và Kubo-kun ở bên phần của đám con trai.
Un, vì chúng tôi chẳng có việc gì để làm ở đây, tôi sẽ chỉ tán ngẫu với Kubo-kun vậy.
“Tớ nói nè, Kubo-kun.”
“Hửm? Chuyện gì thế?”
Tôi nói chuyện với Kubo-kun khi chúng tôi chờ đợi lá thư được hoàn tất.
Các cô ấy chỉ viết các lá thứ ở đây, vì thế cái chủ đề này thì sao nào,
“Người cậu thích thì như thế nào, Kubo-kun?”
“!? Cái gì? Tại sao đột nhiên cậu lại hỏi việc này cơ chứ?”
Kubo-kun đột nhiên trông hoảng loạng. Tôi hỏi câu hỏi này quá đột ngột sao?
“Không gì cả. Chỉ là cậu đã có người mà cậu thích, vì thế tớ chỉ muốn hỏi thôi.”
Nếu có thể, tôi hy vọng có thể giúp đỡ như là một người bạn và nhận được sự chăm sóc của Kubo-kun.
“Tớ, tớ hiểu rồi. Vậy là cậu quan tâm đến người tớ thích, Yoshii-kun...”
“Nếu cậu thấy không thoải mái khi nói về việc đó thì cũng không sao.”
“Tất nhiên là không rồi. Hãy cho phép tớ được nó ở đây. À...mái tóc thì dài khoảng này.”
Khi cậu ấy nói điều đó, Kubo-kun dùng tay mình để vẽ đằng sau đầu cậu ấy.
“Fu~n...vậy là độ dài của tóc thì tương tự như của tớ à Kudou-san.”
“!? À, aaa, đúng, đúng vậy.”
??? Vì lý do nào đó, cái lý do này thì có vẻ thật quá lạ lụng. Có vẻ như là cậu ấy đang rất lo lắng.
“Thế thì, còn tính tình thì sao?”
“Về tính thình, thì đối lập với tới. Vô tư, giỏi thể thao, và rất năng động.”
Hả? Vô tư, giỏi thể thao, và rất năng động? Độ dài của tóc thì như thế này, nói các khác—đừng bảo tôi là.
Tôi lờ mờ liếc sang cô gái đang viết lá thơ. À...
“Có phải người có có hơi...chà, H không?”
“À, ừ. Một chút. Và bởi vì điều đó, đã gây ra một vài rắc rối đấy.”
Tất nhiên rồi, tôi không thể nào nhầm lẫn ở đây được. Vậy ra Kubo-kun thích Kudou-san. Thảo nào phản ứng của cậu ấy thật kì hoặc khi tôi nói ‘độ dài của tóc thì tương tự với của tôi và Kudou-san.’ Bất kì người nào cũng sẽ sốc khi tôi nhắc đến tên của người mà họ thích.
“...(Nhìn chằm chằm)”
“??? Chuyện, chuyện gì thế? Sao nào, Yoshii-kun? Có thứ gì trên mặt tôi sao?”
Cái nhìn của tôi thì đầy ẩn ý ngay lúc này, thế những Kudou-san lại chẳng có vẻ gì là hiểu được cả.
A, thật là, tại sao người này lại quá chậm chạp cơ chứ? Đây đã là một lời tỏ tình rồi! Thật hiếm khi Kubo-kun gom sự cam đảm như thế, thế nhưng cô ấy lại không hiểu. Không thể chấp nhận được.
“Kudou-san. Chậm hiểu là một tội ác đấy. Cậu sẽ bị bắt bì điều đó đấy.”
“Nếu cậu nghĩ như thế, tớ cho là cậu nên tự mình đầu thú đi...”
Không ổn rồi. Cuộc trò chuyện này không có vẻ gì là có thể khiến cho Kudou-san hiểu ra.
Không thể tránh được vậy. Tôi sẽ sử dụng một vài cách hơi gượng ép và thay đổi các tôi tiếp cân khi tôi nói về chuyện này để làm cho Kudou-san hiểu.
“Người đó thì giỏi thể thao, vì thế nói cách khác, người này mặc quần bó, đúng không?”
Ở dưới váy.
“Quần bó? Không, tớ nghĩ đó là quần xà lỏn.”
“Quần xà lỏn?”
“Yo, Yoshii-kun, tại sao cậu lại nhìn tớ vào một thời điểm như thế này chứ?”
“Chà, đại loại thế. Tớ đoán là cũng có những cái quần xà lỏn loại của phụ nữ, tớ cho là thế...?”
“Nhưng, nhưng về việc đó, có phải cậu có mối quan hệ khá tốt với người cậu thích không? Các cậu thường nói chuyện với nhau chứ?”
“Không, không may mắn thay, chúng tớ không thật giao tiếp với nhau thường xuyên..”
“Ơ? Vậy sao?”
Mặc dù các cậu là bạn cùng lớp sao?
“Ừ, đúng. Chẳng có việc gì cô đơn hơn việc này cả.”
Tôi hiểu rồi...tôi đã không biết đấy...
“Vì thế tớ cảm thấy rất vui khi bọn tớ gặp nhau trong phòng vệ sinh.”
“Các cậu có thể gặp nhau trong nhà vệ sinh?”
Tôi biết rằng cô ấy không quá bận tâm về giới tính, nhưng tôi không ngờ việc cô ấy thật sự lại đi đến nhà vệ sinh nam!? Thậm chí là cả Hideyoshi nữa! Bọn con gái ngày nay thì không kháng cữ lại nhà vệ sinh nam sao?
“Chà, nói nè, tớ khá là bận tâm về cái nhìn của cậu vừa nãy đấy, Yoshii-kun...”
Kudou-san, người mà đang viết lá thư, trông có vẻ gặp rắc rối thật sự. Kudou-san, tớ phải là người gặp rắc rối về việc mặc dù cậu là cô gái, nhưng cậu không bận tâm về việc đi vào nhà vệ sinh nam như thế nào đấy.
“Chà...có bất kì đặc điểm nào khác không?”
“Để tớ nghĩ nào—”
Cậu ấy suy nghĩ trong một lúc, và ngay lập tức có câu trả lời,
“—Rất thích hợp để mặc trang phục nữ.”
“TỚ KHÔNG THỂ HIỂU CẬU ĐƯỢC NỮA, KUDOU-SAN!!”
“Yoshii-kun!? Cậu hiểu nhầm tớ điều gì hay sao?”
KUDOU-SAN LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO CHỨ? TÔI NGHĨ CHÚNG TÔI CÓ QUAN HỆ RẤT TỐT, NHƯNG GIỜ TÔI KHÔNG NGHĨ RẰNG MÌNH HIỂU ĐƯỢC CÔ ẤY!
Khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện,
“...Xong rồi.”
Kirshima-san là người đầu tiên hoàn tất lá thư.
Dù gì thì, tôi sẽ gác cái chủ để về Kubo-kun và Kudou-san qua một bên và làm những gì tôi phải làm. Nếu cứ thế này, tôi cảm thấy rằng sẽ có điều gì đó rất nguy hiểm.
“Cậu có thể cho tớ xem không, Kirishima-san?”
“...Un.”
Kirishima-san đưa tôi lá thư đã được gấp lại.
Đó không phải là lá thư gửi tôi, nhưng vì lý do nào đó, trái tim tôi lại đập liên hồi.
Thế thì giờ, lá thư của Kirishima-san sẽ như thế nào đây?
Tôi hào hứng mở lá thơ ra, và lá thư được viết như thế này.
“...Thế nào?”
“Có lẽ Nemoto-kun sẽ khóc khi hắn ta thấy thứ này đấy, đúng không!?”
Được gọi ra bởi bạn gái cũ mà hắn ta mong muốn quay trở lại một cách tuyệt vọng của mình, chỉ để được triệu tập đến lời tỏ tình của người khác, Nemoto-kun nhiều khả năng là sẽ cố nhảy bungee và nhảy từ sân thượng xuống sân trường đấy. Trí óc tôi không thể nào không tưởng tượng ra cảnh đó được.
“...Không ổn sao?”
“Nếu lá thư này được gửi đến Yuuji thì có thể ổn...”
“...Thật sự khó khăn để viết một lá thư.”
Kirishima-san lầm bầm. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ chẳng có bất kì ai mà cô ấy sẽ nghĩ đến việc viết thư ngoại trừ dành cho Yuuji. Chết tiệt...tên khốn ngu ngốc đó thật may mắn...! Tôi sẽ không thể xóa đi sự thù hận của mình với hắn cho dù tôi có xé xác hắn ra thành tám mảnh...!
Chà, tạm thời thì đừng nói về việc mình nên hành quyết hắn như thế nào vậy.
Hãy để tôi thử lại nào. Người tiếp theo.
“Cậu xong chưa, Kinoshita-san? Tớ có thể xem được không?”
“Ơ!? À, erm.”
“Cậu vẫn chưa xong sao?”
“Tôi, tôi xong rồi. Chỉ là tôi chưa bao giờ viết những lá thư như thế trước đây, vì thế tôi lo về việc nó có hơi lạ lùng một chút!”
“...Loại sách tham khảo nào mà cậu đang dùng thế?”
Nhắc mới nhớ, có vẻ như Kinoshita-san đã nhìn vào thứ gì đó và viết một cách bí mật. Một lá thư dựa trên một đoạn văn? Có vẻ như tôi có thể mong chờ nó đấy.
“Đúng, đúng thế. Sẽ thật hơi đáng thương một chút nếu tôi dùng lá thư mà mình nhận được, vì thế tôi lấy một vài đoạn trích từ cuốn sách tôi đọc. Sẽ không sao, đúng không?”
“Heh~ thế thì hãy xem nó vậy.”
“Được rồi, cậu sẽ bị kinh ngạc đấy.”
Kinoshita-san đưa tôi lá thư trong một thái độ khá tự tin. Erm, cô ấy đã viết gì nào...
“...”
BỤP! Tôi đóng lá thơ lại.
“Thế nào? Không tồi, đúng không?”
“Kinoshita-san, hãy để cho tớ xem quyển sách tham khảo của cậu.”
“Cậu đang nói gì thế? Không! Chà...tôi nghĩ rằng nó thật quá khó đối với cậu, Yoshii-kun!”
Để có thể sao chép một đoạn văn như thế, Kinoshita-san đang đọc cái quái gì thế này...
Trong trường hợp đó, chỉ còn lại hy vọng cuối cùng.
“Kudou-san, xin hãy làm ơn.”
“Ơ!? À, tớ, tớ chưa có xong.”
“...Không cần phải ngượng đâu, Aiko.”
“Đúng thế, Aiko. Thật không công bằng khi cậu là người duy nhất không muốn cho mọi người xem lá thư. Ehh!”
“Á! Chờ, chờ đã! Trả cho tớ, Yuuko!”
Kinoshita-san giật lấy lá thư của Kudou-san và mở nó ra. Và rồi, thứ được viết trong đó là,
“Chúng ta sẽ sử dụng cái này.”
“KHÔÔÔÔNG!!!”
Kudou-san hét lên.
“KHÔNG, KHÔNG PHẢI THẾ! TỚ KHÔNG BIẾT PHẢI VIẾT GÌ, VÀ YOSHII-KUN THÌ CỨ NHÌN CHẰM CHẰM VÀO TỚ MỘT CÁCH KÌ LẠ TỪ GẦN ĐẤY, VÌ THẾ TỚ ĐÃ HOẢNG LÊN! VÀ YUUKO ĐÃ SỬ DỤNG THỨ GÌ ĐÓ NHƯNG LÀ MỘT QUYỂN TIỂU THUYẾT CHO CON GÁI ĐỂ LÀM SÁCH THAM KHẢO, VÌ THẾ TỚ NGHĨ RẰNG MÌNH PHẢI VIẾT THỨ GÌ ĐÓ Ở MỨC TIÊU CHUẨN NHƯ THẾ--TỚ MUỐN GỌI CẬU ẤY ĐẾN VỚI MỘT CẢM GIÁC H!”
“Nhưng tớ nghĩ rằng lá thư này cũng đủ cảm động rồi đấy. Nó rất dễ thương. Tớ nghĩ rằng Nemoto-kun sẽ ngay lập tức chạy thẳng ra khỏi phòng học khi hắn ta đọc được lá thư này đấy.”
“ĐÓ LÀ LÝ DO TẠI SAO TỚ LẠI NÓI RẰNG LÁ THỨ NÀY KHÔNG ĐÚNG! TỚ KHÔNG PHẢI LÀ LOẠI CON GÁI MÀ CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ YÊU THÔI (xé)!”
“AAA!”
Kudou-san xé tan lá thư mà cuối cùng cô ấy cũng viết ra được. Cô ấy đã viết rất hay đấy. Thật là đáng tiếc!
“Dù gì thì, lớp trưởng lớp C Koyama-san phải là mẫu người lạnh lùng, đúng không? Sẽ thật lạ lùng nếu sử dụng lá thư của tớ.”
“...Giờ cậu nhắc đến điều đó thì đúng thật.”
“Thứ gì đó đơn giản hơn thì chắc hợp với phong cách của cô ấy.”
“Un un. Đúng vậy. Đúng thế.”
Có lẽ chỉ như những gì Kudou-san nói. Cho dù việc một cô gái viết lá thư thì rất tốt, nhưng nó có vẻ hơi gượng ép một chút để nói rằng đó là thứ gì đó mà chính bản thân Koyama-san đã viết.
“Không thể tránh được vậy. Có lẽ tớ đã đánh giá cao bản thân mình, nhưng tớ sẽ viết lá thư.”
“Ơ? Kubo-kun, cậu không sao với việc đó ư?”
“Đúng...đừng nói chi đến nội dung, chữ viết của tớ thằng chẳng trông giống của một cô gái dù thế nào đi chăng nữa. Tớ đã đánh máy nó từ một cái máy tính cá nhân.”
Cơ sở vật chất của lớp A bao gồm cả máy tính cá nhân, Việc đánh máy nó trên một cái máy tính thì dễ dàng hơn nhiều.
“Nhưng chẳng phải sẽ thật lạ nếu đó là một lá thư được in ra từ một cái máy tính sao? Lớp C không có máy tính ở đấy, đúng không?”
“Đúng, đó là sự thật. Tớ đã quên mất.”
“...Chúng ta nên làm gì đây?”
“Đừng lo. Nếu là thế, chúng ta sẽ viết một lá thư nơi mà chữ viết thì không thể xác định được.”
Khi cậu ấy nói điều đó, Kubo-kun lấy một cây kéo và một vào tờ báo nào đó. Có phải đó là...bản tin Fumitzuki mà câu lạc bộ báo chí xuất bản không?
“Sao nào?”
“Đúng...tớ nghĩ rằng thứ này sẽ có hiệu quả nhất nếu nó được sử dụng trong một quyển tiểu thuyết trinh thám đấy....”
Nhiều khả năng là, TV sau đó sẽ chiếu cảnh Nemoto-kun bị đẩy xuống từ sân thượng.
“Vậy là nó không thể có hiệu quả rồi...chà, tớ chỉ có thể làm đến đây, vì tớ đã không dán chính một cách gọn gàng.”
“Không, về việc đó, tớ không nghĩ rằng vấn đề nằm ở chỗ đấy...”
Tôi chỉ cảm thấy rằng chúng tôi gần như quên mất mục tiêu của mình.
“Thật sự rất khó để viết một lá thư gọi người nào đó ra.”
“...Chẳng biết phải viết gì cả.”
“Ahaha~ Đúng thế~”
“Đúng như dự đoán, có những thứ mà chúng ta giỏi và dở.”
“U, un, có lẽ nó như thế này...”
Cuối cùng, tôi lại là người viết lá thư giả để gọi hắn ta ra.