Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2386

Tập 9 - Câu hỏi thứ nhất

“...Yuuji.”

“Chuyện gì thế?”

“...Chúng ta đã sống chung đêm qua, nhưng chẳng có vẻ gì là chúng ta đang sống cùng với nhau cả.”

“Tất nhiên là thế rồi. Nghĩ về việc đó đi, việc tôi bị trói gô lại và bắt cóc đến nhà cậu thì không phải một hai hay lần không thôi. Chẳng có cảm giác gì mới mẻ ở đây cả.”

“...Vì thế từ đêm nay trở đi, mình sẽ sang để ở tại nhà của Yuuji.”

“Hiểu rồi, tôi sẽ qua nhà của cậu vậy.”

“...Yuuji, cậu sẽ mặc quần áo của mình khi đang ở nhà mình chứ?”

“Chờ đã. Hãy để tôi đem theo một bộ quần áo sạch đã.”

“???...Nhà mình có rất nhiều tất.”

“TẠI SAO LẠI PHẢI CHỈ CÓ TẤT KHÔNG THÔI HẢ!? ÍT RA THÌ CŨNG CÓ QUẦN DÀI VÀ QUẦN SỌT DÍNH VÀO NỮA CHỨ, ĐÚNG KHÔNG?”

“...Mình không bận tâm việc Yuuji mặc quần lót và áo lót nữ đâu.”

“TÔI SẼ BẬN TÂM VỀ VIỆC ĐÓ ĐẤY! ĐỪNG CÓ NÓI NHƯ THỂ LÀ TÔI CÓ MỘT CÁI ÁO NGỰC VẬY!”

“...Chẳng phải cậu có mặc đồ lót sao, Yuuji?”

“TÔI CHẲNG CÓ MẶC PHẦN Ở TRÊN! NHƯNG TÔI CHẮC CHẮN PHẢI MẶC PHẦN Ở DƯỚI!”

“...Ở đâu?”

“ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ LÚC ĐỂ HỎI TÔI Ở ĐÂU! ĐỪNG CÓ LỘT ĐỒ TÔI RA NHƯ THỂ ĐÓ LÀ VIỆC TỰ NHIÊN VẬY!”

“...Là một người bạn từ thưở nhỏ, mình có nhiệm vụ kiểm tra tình trạng phát triển của cậu, Yuuji.”

“CHẲNG CÓ VIỆC GÌ MÀ GỌI LÀ KIỂM TRA TÌNH TRẠNG PHÁT TRIỂN CẢ, ĐÚNG KHÔNG!? NẾU CẬU CỞI QUẦN ÁO CỦA TÔI VÀ GHI LẠI, VIỆC ĐÓ SẼ—”

“...”

“Này, chờ một chút đã. Tại sao cậu lại chẳng nói gì cả vậy?”

“...Lớp F sẽ tiếp tục trận chiến triệu hồi chứ?”

“Tại sao cậu lại đột nhiên thay đổi đề tài thế?”

“...Cậu có thể đánh bại lớp C chứ?”

“Ku...! Giả vờ như không nghe thấy những gì bất lợi với cậu sao...”

“...Thậm chí là giữa chồng và vợ, cũng có những thứ mà chúng ta không thể nói về.”

“CHÚNG TA KHÔNG PHẢI LÀ CHỒNG VÀ VỢ, tôi thậm chí là đã quá mệt để đáp trả lại rồi...”

“...Vậy thì, việc đó thì sao?”

“Hửm? Cuộc chiến triệu hồi sao?”

“...Un.”

“Không phải là bọn tôi có thắng được hay không, mà là bọn tôi phải chiến thắng. Bọn tôi không thể thất bại ở đây.”

“...Hãy làm hết sức mình. Nếu đó là cậu, Yuuji, cậu chắc chắn sẽ thắng.”

“Ồ, cám ơn—nói đến đây, cho dù cậu có thành thật cổ vũ cho bọn tôi, cậu biết rõ mục tiêu cuối cùng của bọn tôi, đúng không?”

“...Cậu đang nhắm vào lớp A lần này, đúng không? Yuuji?”

“Tất nhiên rồi, bọn tôi chắc chắn sẽ chiến thắng lần này.”

“...Vậy sao?”

“Cừ bình tĩnh mà chờ đi. Bọn tôi sẽ không nhường nhịn đâu.”

“...Việc đó cũng không sao, nhưng—”

“Nhưng gì?”

“—Yuuji, cậu biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu thua vào lần tới, đúng không?”

“…….Haha, chân tôi bắt đầu run rồi này...đây có phải là linh cảm của một samurai không nhỉ?” 

“...Khi cậu thua lần thứ hai, cậu tốt hơn là nên sẵn sàng đi.”

“Gu...!, Tôi, tôi sẽ không chịu thua đâu!”

“...Vì thế cậu phải cố gắng khi chiến đấu với lớp C.”

“Tim tôi giờ đây cảm thấy rất phức tạp...chà, tôi sẽ cố hết sức mình vậy. Việc chiến thắng cuộc chiến triệu hồi là điều mong mỏi của bọn tôi.”

“...Mình sẽ hỗ trợ trận chiến của cậu với lớp C.”

“Ồ, cám ơn.”

“—Nhắc mới nhớ, Shouko, về việc kiểm tra sự phát triển đó.”

“...Mình phải làm nhiệm vụ ngày hôm nay.”

“NÀYYYY!! CẬU THẬT SỰ PHẢI KIỂM TRA THƯỜNG XUYÊN SAO!!??”

Hãy đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi:

Andy: “I’m sorry about being late.”

Mary: “Was there anything?”

Andy: “I guided the man.”

Mary: “Was there a stray child?”

Andy: “No. There was an old man who had come to this town for the first time.”

Mary: “I see.”

[Tạm dịch:

Andy: “Xin lỗi vì đã đến trễ.”

Mary: “Có chuyện gì sao?”

Andy: “Mình đã dẫn đường cho một người đàn ông.”

Mary: “Có một đứa trẻ bị lạc sao?”

Andy: “Không. Có một người đàn ông lớn tuổi đến thị trấn này lần đầu tiên.”

Mary: “Mình hiểu rồi.”]

Hãy giải thích tại sao Andy lại đến trễ.

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

“Bởi vì anh ấy đi dẫn đường cho một người đàn ông bị lạc.”

Nhận xét của giáo viên:

Câu trả lời chính xác. Andy đã nói rằng anh ấy đến trễ là gì anh ấy đã giúp đỡ một người đàn ông lớn tuổi, người đến thành phố này lần đầu tiên. Mọi người phải nhớ giúp đỡ những người trong cơn hoạn nạn.

Câu trả lời của Tsuchiya Kouta:

“Bởi vì anh ấy đã giúp một phụ nữ mang thai, người mà sắp sinh con.”

Nhận xét của giáo viên:

Không may mắn thay, chẳn có đề cập gì đến chữ phụ nữ mang thai cả.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

“Bởi vì anh ấy giúp một người đàn ông lớn tuổi, người sắp sinh con.”

Nhận xét của giáo viên:

Thầy thật sự thấy phiền khi thấy em gượng ép những từ mà chẳng tồn tại gì cả.

“Chào Yuuji.”

Sau khi chia tay với Shouko ở dãy trường mới, tôi đang bước đi trên hành lang của dãy trường cũ thì lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Ồ, Hideyoshi, chào.”

Tôi quay lại, và thấy đó là một trong những bạn học của mình—Kinoshita Hideyoshi. “Thời tiết hôm nay thật tuyệt.”

Hideyoshi nheo mắt mình và nhìn ra ngoài trời. Thành thật mà nói, khuôn mặt đó dù cho thế nào đi chăng nữa thì cũng giống một cô gái, nhưng cậu ấy lại là một người đàn ông thực sự. Nhưng cho dù tôi có nói thế, gần đây tôi cũng đang tự họi rằng có phải Hideyoshi là một chàng trai thật sự hay không.

“...Tớ đột nhiên có cảm giác rằng thành trì phòng thủ cuối cùng của tớ cũng đã sụp đổ trong một tích tắc đó đấy...”

“Cậu chắc hiểu nhầm rồi. Cậu có lẽ mệt rồi, đúng không?”

“Muu...vậy sao?”

Có khả năng nhạy bén với một việc nhỏ như thế, đó chắc chắn là một đặc điểm mà một cô gái sẽ có.

“Cho dù là thế, hôm qua là một thảm họa đấy, Yuuji.”

Hideyoshi nở một nụ cười gượng gạo khi cậu ấy nói thế. Cậu ấy đề cập đến lúc đó khi mà cậu ấy nhắc đến thảm họa sao? Một lời tỏ tình đầy nực cười làm cho những tên trong lớp F ghen tị và mất đi tất cả sự tỉnh táo và thậm chí còn gây ra một chuỗi rượt đuỗi nối tiếp nhau đầy kinh hoàng nữa.

“Chà, một thảm họa là thảm họa, nhưng tớ cũng đã quen với việc bị truy đuổi khắp nơi rồi.”

“Việc đó thì...”

Cho dù tôi có nói thế, việc tôi quen với điều đó là không thể tránh được.

“Thay vì lo lắng về việc chúng ta sẽ bị rượt nữa hay không, tớ thì lo lắng hơn về việc trận chiến triều hồi chốc nữa ngày hôm nay đây. Khả năng chiến đấu của chúng ta thì đã bị bào mòn một cách triệt để rồi.”

Bởi vì việc đó mà chút ít khả năng chiến đấu mà chúng tôi có lại thậm chí còn trở nên thiếu thốn hơn nữa. Đối thủ là lớp C, và chúng tôi lại mất đi quá nhiều ờ đây. Rõ ràng là mọi người đều biết rằng việc đó thì rất bất lợi cho chúng tôi.

“Chúng ta phải chịu đựng ngày hôm nay vì lợi ích của chiến thắng hôm nay.”

“Chịu đựng? Ý cậu là gì?”

“Ước tính của tớ là chúng ta phải tiếp tục chịu đựng trong nửa đầu, vì thế chúng sẽ có một trận chiến khó khăn nơi mà chúng ta phải phục hồi điểm số của mình và chiến đấu.”

“Tiếp tục phục hồi điểm số của chúng ta và phải nhanh chóng...việc đó thì thật sự đòi hỏi rất nhiều ý chí và tập trung đấy.”

Nói một cách tế nhị thì đó là phục hồi điểm số, nhưng cuối cùng thì chúng lại là các bài kiểm tra, vì thế việc này sẽ sự tiêu hao cả cơ thể lẫn trí óc. Tôi chỉ có thể nghĩ ra một cách để động viên mọi người và khiến họ làm với khả năng tốt nhất của mình.

“Ồ phải tồi, Hideyoshi. Điểm văn học cổ điển của cậu thì khá là cao.”

“Đùng, à. Vở kịch tiếp theo mà tớ sẽ diễn là Câu Chuyện Của Genji—”

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện khi bước lên cầu thang, và khi chúng tôi thấy căn phòng học.

“Mu? Chẳng phải đó là Muttsurini hay sao?”

“Ồ, phải rồi.”

Chúng tôi thấy bạn của mình, Tsuchiya Kouta, còn được biết đến như là Muttsurini, chuẩn bị bước vào phòng học lớp F.

Cậu ấy là một người mà có một khoa khát không thể nào thõa mãn được cho những các trò liên quan đến tình dục, và là một sức mạnh trong môn giáo dục thể chất mà không ai có thể sánh bằng. Mặc dù tổng điểm của cậu ấy khá thấp, nhưng cậu ấy lại là một đồng minh đáng tin cậy người mà có khả năng đột phá với sự tập trung của mình vào một môn học.

“Chúng ta cần cậu ấy chiến đấu hết sức ngày hôm nay.”

“Dù gì thì không ai có thể sánh ngang với Muttsurini trong môn giáo dục sức khỏe.”

“Đúng. Cậu ấy là mọt khả năng chiến đấu hiếm hoi đầy quý giá của chúng ta.”

Hideyoshi nói khi cậu ấy bước đến bên Muttsurini.

“Chào cậu, Muttsurini.”

Và rồi, cậu ấy vỗ vai Muttsurini.

“...”

Nhưng Muttsurini chẳng trả lời gì cả...un?

“Chuyện gì thế? Có chuyện gì—”

Xảy ra? Ngay khi tôi chuẩn bị tiếp tục, “.....(PHỤỤỤỤỤT)!!!”

Muttsurini phun rất nhiều máu mũi và ngất đi.

“LỰC LƯỢNG CHIẾN ĐẤU QUAN TRỌNG THÌ—!?”

CÁI GÌ? CHUYỆN GÌ THẾ!? CẬU ẤY BỊ ĐẦU ĐỘC SAO!? CÓ PHẢI ĐÓ LÀ MỘT CÁI BẪY!?

“CHẾT TIỆT! AI ĐÃ GIẾT MUTTSURINI THẾ NÀY!?”

Tôi bước qua xác chết của Muttsurini “...Không cần phải...bước qua tớ...” và bước vào phòng học.

“Chà, chà, Minami-chan, cậu nên.”

“(Nắm nắm nắm) Chúng thật là bự đấy~. Cậu đã ăn gì để khiến chúng trở nên bự như thế?”

“Chỉ cơm bình thường thôi.”

Tôi thấy Shimada đang xoa nắn ngực của Himeji.

“………Hai cậu, hai cậu làm quái gì vào sáng sớm thế này...”

“À, chào cậu, Sakamoto.”

“Chào buổi sáng, Sakamoto-kun.”

Cuối cùng thì Shimada và Himeji cũng chú ý đến chúng tôi và chào tôi...Đây có phải là lý do Muttsurini gục ngã hay không...?

“Bọn tớ đang làm gì sao? Chỉ là trao đổi một chút thôi, cậu biết chứ?”

“Cuộc trao đổi một chút của cậu đã khiến một trong những đồng minh của chúng ta trên bờ vực của cái chết kìa...”

“Và tớ nói nè, dù gì thì việc cậu bước qua bạn của mình như thế cũng chẳng có vẻ gì là đúng đắn cả.”

Thật là, việc cho Muttsurini một kích thích như thế là hoàn toàn bị cấm.

“Thế thì, tại sao các cậu lại có một cách trao đồi đầy kì hoặc đến thế chứ?”

“Nn~...chẳng có lý do nào cụ thể cả.”

Khi cô ấy nói thế, Shimada quay sang nhìn bàn của Himeji.

“Mizuki đã học rất chăm chỉ từ khi cậu ấy đến trường, vì thế tớ muốn giúp cậu ấy thư giãn.”

“Tớ rất mừng rằng cậu quan tâm, nhưng nếu cậu có thể sự dụng cách nào đó khác để giúp thì sẽ thật tuyệt...”

Nhìn sang, tôi thấy bàn của Himeji thì đầy những cuốn sách tham khảo và những câu hỏi ôn tập. Tôi hiểu rồi, vậy là cô ấy đã rất cố gắng với một ý chí như thế trong sáng sớm như thế này. Là lớp trưởng của cách triệu hồi khi thấy việc này tôi rất là vui đấy.

“Xin lỗi, Himeji. Thật tuyệt khi cậu giúp bọn tớ như thế.”

Từ buổi học nhóm trước đó, tôi biết rằng Himeji là một thần đồng, người đạt được tài năng của mình bằng việc chăm chỉ hơn là một thần đồng ngay từ đầu. Thái độ chăm chỉ này luôn mang đến động lực cho những người xung quanh cô ấy. Và với khuôn mặt xinh đẹp của mình, những người khác (mặc dù hầu hết trong số chúng là những tên khốn) thì sẽ cố gắng mà chẳng phàn nàn gì.

“Tớ sẽ cực kì cố gắng vào ngày hôm nay.”

Và ngoài ra, tôi không biết đó có phải là nhờ vào sự lo lắng của Shimada hay là cô ấy chẳng nghĩ quá nhiều, nhưng Himeji thì chẳng đang gượng ép bản thân, mà là đang tràn đầy sự nhiệt tình. Trở nên căng thẳng mà không gượng ép bản thân mình thì có thể được nói là tình trạng tốt nhất để chiến đấu.

“Xin lỗi, Himeji.—Nhìn này, các cậu. Nếu các cậu có thời gian, thì hãy chuẫn bị để làm bài kiểm tra phục hồi như Himeji này. Điểm số chúng ta có ở đây thì không đủ để chiến thắng.”

“““Đã rõ—!!!”””

Tôi có thể sử dụng Himeji để khích lệ mọi người.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ mơ đến một ngày tôi lại nói thứ gì đó như là ‘đi học bài đi’ với những người bạn cùng lớp của mình...

Đã được khoảng hai mươi phút từ cuộc trò chuyện vừa nãy, và vẫn còn đến mười phút nữa cho đến tiết chủ nhiệm buổi sáng.

Ngay khi tôi đang điểm danh lớp của chúng tôi, tôi đột nhiên chú ý đến việc gì đó.

“Nhắc mới nhớ, Akihisa vẫn chưa đến lớp.”

“Akihisa? Có vẻ như cậu ấy chẳng có đến đây.”

Ngồi cạnh tôi và đang học bài là Hideyoshi, người mà nghe tôi lầm bầm và ngẩng đầu mình lên trước khi trả lời lại.

Gần như mọi người trong lớp của chúng tôi đều ở đây ngoại trừ tên ngốc đó. Đừng nói chi là những ngày bình thường, hắn nên đến đây sớm hơn vào ngày của cuộc chiến triệu hồi để chuẩn bị và chiến đấu chứ.

“Có lẽ Aki đã ngủ quên.”

Shimada tham gia cuộc trò chuyện khi có lẽ cô ấy nghe thấy tên của Akihisa.

“Ngủ quên...thật không, Himeji?”

Tôi hỏi Himeji, người mà đang học bài gần đấy. Nghe thấy điều đó, Shimada ngay lập tức nuốt nước bọt.

“Không, không phải là cậu ấy ngủ quên—”

“...Trong trường hợp đó, cậu thật sự đang sống với Aki, đúng không, Mizuki? Này, Mizuki, hãy nói cho bọn tớ chi tiết cụ thể xem.”

“Nè nè, bình tĩnh đã, Shimada. Chị của Akihisa cũng ở nhà, và chúng ta đang nói về tên Akihisa đó đấy. Chẳng có việc gì có thể xảy ra đâu.”

“Chà, thật vậy...”

Hideyoshi dỗ dành một Shimada đang ghen tị. Làm tốt lắm, Hideyoshi. Nếu chúng tôi nhắc đến cái chủ đề đầy rắc rối đó và bắt đầu một cuộc bạo loạn khác như hôm qua thì mọi thứ sẽ rất khó khăn để giải quyết.

“Ermm...Có vẻ như Akihisa-kun bị cảm lạnh...vì thế cậu ấy xin nghỉ ngày hôm nay.”

“Ơ? Aki bị cảm lạnh? Thật sao?”

“Vâng.”

Ngay lập tức, Shimada và tôi hỏi lại. Akihisa sẽ bỏ lỡ một trận chiến triệu hồi vì một cơn cảm lạnh sao?

“Tớ không nghĩ rằng tên ngốc đó lại bỏ lỡ một trận chiến triệu hồi bởi vì một cơn cảm lạnh đấy.”

“...Tớ đồng ý.”

Muttsurini bước đến và gật đầu mình đồng ý.

Cơ thể tên đó thì khá là khỏe mạnh vì hắn ta thường ăn gạo lức, và hôm nay lại là một ngày quan trọng của trận chiến triệu hồi. Tôi không thể tưởng tượng được rằng tên ngốc đó sẽ xin nghĩ học khi đó lại là một ngày quan trong cho hắn để tiến thêm một bước nữa.

“Tớ cảm thấy rằng ít ra thì cậu ấy cũng gửi cho Yuuji một tin nhắn hay gì đó.”

Như những gì Hideyoshi nói, nếu hắn không thể tham gia, thì ít ra hắn cũng gọi điện để nói với tôi điều gì đó như là ‘phải chiến thắng cho dù cậu phải chết’. Có phải hắn đã bất tỉnh rồi nếu như thậm chí là hắn chẳng có gửi một bức thư gì cả? Nhưng vì Himeji, người mà ở cùng hắn, đến trường, thì cơn cảm lạnh đó chắc phải không nghiêm trọng đến thế. Nếu nó thực sự nguy hiểm, thì Himeji chắc chắn sẽ xin nghỉ và ở lại với Akihisa.

Trong trường hợp đó, chỉ có một khả năng duy nhất để cân nhắc mà thôi.

“Tên khốn ngu ngốc đó...tớ đã bảo hắn hết lần này đến lần khác rằng phải xem chừng cậu ăn gì...”

“Cậu ấy chẳng thể từ chối chút nào cả...thật đáng thương làm sao...”

“...Hãy chắp tay mình lại và cầu nguyện cho Akihisa thôi.”

Vậy ra lý do là món ăn của Himeji. Như thế thì có sức thuyết phục hơn một cơn cảm lạnh.

“Nhưng sức mạnh của Akihisa thì đến mức ‘sẽ chẳng có một sự giảm sút nào trong khả năng chiến đấu cho dù cậu ấy không có ở quanh’. Không có vấn đề gì cả.”

“Tớ chỉ cảm thấy rằng việc đó giống y như là ‘cho dù cậu ấy có ở quanh, thì cậu ấy cũng không thể là một phần của lực lượng chiến đấu của chúng ta...”

Đó là những gì mà tôi định nói.

Thành thật mà nói, cho dù chúng tôi không nói về khả năng tấn công của tên đó, thì khả năng tránh né của linh thú của hắn thì là thứ gì đó đáng để mong đợi. Cho dù là tên ngốc đó, nhưng nếu hắn không có mặt, thì khả năng thành công của chúng tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng...nhưng không cần thiết phải nói về những thứ như thế ngay lúc này và gây ra sự bồn chồn giữa mọi người.

Tôi nhìn sơ qua lớp học, và mọi người trừ Akihisa đều ở đây. Vẫn còn thời gian, và chúng tôi chuẩn bị bắt đầu.

Tôi nhìn quanh phòng học, và đi đến bục giảng.

“Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu buổi họp chiến lượt của mình!”

Mọi người phát ra những tiếng động ồn ào khi nghe thấy việc này.

Cuộc chiến triệu hồi bắt đầu lúc chín giờ. Không có nhiều thời gian, vì thế tôi sẽ giải thích một chút một cách đơn giản.

“Điểm mấu chốt trong chiến thuật ngày hôm nay là các bài kiểm tra phục hồi. Chúng ta buộc phải cố gắng lấy lại điểm số mà chúng ta đã mất trong cuộc bạo loạn ngày hôm qua một cách nhanh chóng.”

Cái bẫy mà Koyama của lớp C đã khiến cho lớp F có một tình trạng hỗn loạn bên trong, và kết quả là làm suy yếu lực lượng của chúng tôi một cách đáng kể. Lớp F đã cực kì yếu khi so sánh với lớp F, thế nhưng chúng tôi lại mất đi điểm số bởi vì đấu đá nội bộ. Ngay lúc này đây, sự khác biệt giữa khả năng chiến đấu của chúng tôi thì rất lớn.

“Nhưng chẳng phải sự khác biệt giữa chúng ta và lớp C sẽ lớn hơn nếu chúng ta tiếp tục phục hồi?”

Shimada giơ tay mình lên và hòi. Đúng là nếu mọi người bị hao mòn như những gì cô ấy nói, sự khác biệt giữa hai phía sẽ lại tăng lên, và lý do đơn giản là mức tối đa trong điểm số của đối phương thì khác so với chúng tôi...tuy nhiên,

“Không như thế đâu. Đối phương đã hoàn tất việc phục hồi.”

Trong khi lớp F đang diễn ra cuộc đấu đá nội bộ, thì lớp C đã tạm thời quay về để tái lập hợp. Đây là một quyết định đầy cẩn trọng trong giữa sự hỗn loạn. Mặc dù chúng tôi cũng có làm một vài bài kiểm tra phục hồi, nhưng chúng tôi có một trận đấu đá nội bộ ở phe của mình, và họ, người luôn có lợi thế, cớ sự khác biệt trong việc họ đã bị hao mòn bao nhiêu khi so sánh với chúng tôi. Nhưng cơ bản là họ đã hoàn thành. Nói cách khác, các bải kiểm tra phục hồi sẽ giảm sự khác biệt thay vì gia tăng nó.

“Thế thì, kế hoạch cơ bản là gì?”

Hideyoshi hỏi. Những người khác trong lớp trông như thể họ muốn nghe về những chi tiết cụ thể thay vì là kế hoạch chung chung.

“Đối phương nhiều khả năng là sẽ bắt đầu đổ ào ạt vào đây, và chúng ta sẽ chẳng có cơ hội chiến thắng với số điểm đã bị hao hut rất nhiều của mình. Vì thế, chúng phải phải kiên cố hóa phòng học lớp F. Chúng ta sẽ phòng ngự hai lối vào của lớp F, biến chúng thành khu vực chiến đấu, và đợi cho bài kiểm tra phục hồi trong phòng học hoàn tất.”

Với việc phục hồi điểm số của họ đã hoàn tất, lớp C sẽ ra đòn quyết định trước khi chúng tôi có thể hành động—không hẳn đến mức đó, nhưng họ sẽ giữ chúng tôi lại trong phòng học của mình trong khi khiến cho chúng tôi không thể làm bất kì việc nào khác. Nhìn vào cách lớp trưởng Koyama của đối phương hành động, có vẻ như đối thủ cũng thận trọng đối với chúng tôi. Việc họ sẽ làm giảm phạm vi hành động của chúng tôi thì cũng không khó để tưởng tượng.

“Chúng ta đã mất rất nhiều điểm, và chúng ta đã mất đi rất nhiều người. Chúng ta sẽ không có cơ hội chiến thắng nếu đối phương sữ dụng chiến thật ‘rút lui khi mất điểm’, chúng ta sẽ chẳng có lấy một cơ hội để chiến thắng.”

Về số lượng, chúng tôi vẫn còn khoảng 30 người (một lưu ý nhỏ là, số lượng người trong lớp là 50), nhưng đối phương thi có hơn 40 ngươi, và sự khác biệt về sỉ số không cũng đã khoảng 30%. Ngoài ra, cũng có sự khác biệt trong khả năng của từng người giữa lớp C và lớp F, và việc này thì cũng đã tự giải thích tình hình rồi.

“Vì thế, chúng sẽ sử dụng hết điểm số của mình nhiều nhất có thể.”

“Sử dụng hết, như là trong chiến đấu cho đến khi bọn tớ không thể nữa sao?”

“Đúng thế, nhưng việc đó không thì sẽ không đủ. Chúng ta sẽ không phục hồi điểm số của mình trước khi chúng ta bị đánh bại, mà là chúng ta sẽ đổi môn học quyết dịnh. Trong trường hợp đó, cùng một người đó sẽ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.”

“Đổi môn học, bằng cách nào?”

Shimada nêu ra câu hỏi. Đó là một câu hỏi hay đấy.

Các quy tắc đã quy định rằng chúng tôi không thể đổi môn học khi đang chiến đấu với đối thủ. Nếu chúng tôi muốn đổi môn học, chúng tôi phải chiến đấu cho đến khi trận chiến được quyết định. Nói cách khác, các học sinh ở một phía nào đó của phòng học tham gia trận chiến của môn học này thì phải bị phân định thắng bại trước. Sau đó, nếu chúng tôi thua,đối phương sẽ tràn vào bằng cổng trước và sau, và mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.

“Vào lúc đó, chúng ta sẽ cần đến khả năng tấn công của Himeji và ngay lập tức yêu cầu giáo viên đổi môn học một khi đối phương trong vùng đó đã bị đánh bại. Cậu có thể làm được điều đó không?”

“Vâng! Cứ để cho tớ!”

Himeji nói một cách hăng hái.

Himeji, người mà có khả năng là học sinh được xếp hạng hai trong khối của chúng tôi, có điểm số cao đều nhau trong tất cả các môn học. Điều đó là một điểm rất quan trọng cho trận chiến này. Tất cả những môn học có thể yêu cậu trận đấu quyết định, vì thế chúng tôi cần quét sạch kẻ địch trong khi thay đổi môn học. Điểm toán của Shimda và giáo dục sức khỏe của Muttsurini thì khá là mạnh nếu chúng tôi nói về lĩnh vực họ chuyên, nhưng đối phương cũng sẽ nghĩ đến việc thay đổi môn học, và nếu chúng tôi có một trận chiến phòng thủ như thế, sức mạnh của họ sẽ không thể được tận dụng. Vì thế chúng tôi cần sức mạnh của Himeji như là một sự bổ sung.

“Vì thế chúng ta cần Himeji xuất hiện khi thay đổi môn học. Lực lượng phòng thủ chính sẽ được lãnh bởi những người khác, đúng không?”

“À, đúng như thế đấy. Một khi chúng ta bắt đầu, chúng ta sẽ cùng nhóm với Muttsurini và Shimada ở giữa.”

Cổng trước sẽ được phòng thủ bởi môn giáo dục sức khỏe của Muttsurini, và cổng sau sẽ được phòng vệ bởi môn toán của Shimada. Lưu ý là hai người họ thì khá là chuyên môn cao, vì thế chúng tôi phải gọi họ về trước khi thay đổi môn học.

“Dựa vào tình hình hiện giờ, tớ sẽ có thể cầm cự được khoảng 20, 30 phút.”

“...Tớ chẳng có tự tin trong việc chiến đấu một cuộc chiến về sức chịu đựng.”

Chúng tôi sẽ phớt lờ Shimada trong lúc này vậy, nhưng sẽ lại là trường hợp khác đối với Muttsurini, không ai sánh bằng trong môn giáo dục sức khỏe, lại đánh một trận chiến của sự tiêu hao. Khả năng của ‘vòng đeo tay hoàng kim’ thì rất mạnh, nhưng sẽ tiêu hao điểm số khi được sử dụng. Người duy nhất trong cả khối chúng tôi mà có thể thoát khỏi bao nhiêu đó địch thủ là tên ngốc đấy. Bởi vì việc này nên việc tên đó không có ở đây là một sự mất mát to lớn...

“Tớ sẽ cố gắng vì Akihisa-kun. Bọn tớ đã hứa với nhau.”

Mắt Himeji có vẻ như cho thấy một ánh sáng của ý chí mạnh mẽ. Có vẻ như cô ấy còn tích cực hơn trước kia nữa khi Akihisa không có ở quanh. Trong một nghĩa nào đó thì việc Akihisa không có mặt ở đây là một việc tốt.

“Được rồi. Thế thì, xin hãy chú ý khu vực mà các cậu sẽ phụ trách.”

Khi chúng tôi tiếp tục, buổi họp chiến thuật kết thúc. Và như thế...trận chiến ngày hôm nay sẽ trở nên ra sao đây?

“Cậu xong chưa hả, Yoshii? —Cậu có nghe tôi nói gì không hả, Yoshii?”

“Ơ? À, vâng, xin lỗi.”

Giọng khàn khàn của Người sắt đem tôi trở về thực tại. Chết tiệt. Có vẻ như là tôi lại thẫn người ra nữa rồi.

“Chuyện gì thế? Cậu vẫn chưa viết xong sao? Nhanh lên?”

Với việc Người sắt nhắc nhở mình, tôi nhìn xuống đơn đến muộn.

—Đúng vậy, đơn đến muộn.

Ngay lúc này đây đã là 10 giờ sáng, và tôi đang ở trong văn phòng. Về phần tại sao tôi lại ở đây vào một giờ như thế này, thì câu trả lời đơn giản là tôi đến trễ, và thấy ấy yêu cầu tôi viết một cái đơn đến trễ.

“Thật hiếm khi cậu muộn đến như thế này. Cậu ngủ quên sao?”

“Không, không phải thế...”

Tôi đã dậy sớm hơn thường lệ một chút. Nhưng cho dù thế, tôi tôi chú ý thì cũng đã là 9:30 sáng. Có vẻ như tôi đã ngồi thẫn thờ trên giường hơn hai giờ đồng hồ. Nếu tôi nói rằng thời gian bay đi mà chẳng có cảnh báo gì thì thật là thích hợp đấy.

“Sao cùng được. Hay nhanh chóng viết đi. Tôi còn phải nhanh chóng quay về phòng phụ đạo nữa.”

“Được ạ~”

Dưới cột ‘lớp học’ của đơn đến muộn, tôi viết ‘2-F’, ‘Yoshii Akihisa’ dưới cột ‘tên’, và lý do tôi đến trễ là—

“...”

“Chuyện gì thế, Yoshii? Tại sao cậu lại đỏ mặt chứ?”

Tôi muốn viết ra lý do tại sao tôi lại đến trễ, nhưng một lần nữa lại dừng lại. Thành thật mà nói, lý do mà tôi lại đến trễ vào sáng nay là bởi vì Himeji-san...chà, hô—không! Erm, cư xử như chị tôi vậy. Nhưng tôi không thấy lấy việc đó làm một cái cớ được. Nếu tôi viết điều đó ra thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, và sẽ đem rắc rối đến Himeji-san. Nhưng (cho dù Himeji-san đã hiểu nhầm) cơn cảm lạnh của tôi lúc này đã đỡ hơn rồi, vì thế tôi không thể viết rằng mình bị bệnh...

Tôi lưỡng lự trong một lúc, và bàn tay cầm viết của mình lại bắt đầu viết một lần nữa. Không thể tránh được vậy. Tôi sẽ viết điều này vậy.

“Thầy ơi, em xong rồi.”

“Được rồi, cậu có thể đi.”

“Vâng.”

Tôi nộp cái đơn đến muộn và chuẩn bị rời khỏi phòng giáo viên.

“Tôi sẽ lấy lại những gì mình vừa nói. Quay trở lại đi, Yoshii.”

“Chuyện gì thế?”

Tôi bị gọi lại bởi Người sắt. Gì nữa đây?

“Hãy viết lại nó đi.”

“Viết lại? Có vấn đề gì sao?”

“Việc viết ‘tuổi trẻ’ là lý do cho việc đến muộn thì không thể nào được chấp nhận cả!”

“THẾ THÌ LÝ DO NÀO KHÁC MÀ EM CÓ THỂ VIẾT CHỨ!?”

“TÔI PHẢI LÀ NGƯỜI HÉT LÊN ĐÂY NÀY!”

Thật vô lý làm sao. Tôi chắc chắn đã nghĩ thông suốt và cuối cùng lại viết cái sự thật to tổ chảng đó đây!

“Yare yare...quên đi. Vì đó là Yoshii...có lẽ cậu đã nhặt một vài cuốn sách ero khi trên đường đến trường rồi.”

Có vẻ như tuổi trẻ của tôi đang bị hiểu nhầm một cách kinh tởm.

Cho dù thế, tôi không thể nói ra lý do thật sự được, và tôi cũng chẳng hiểu việc đáng chú ý kia có nghĩa là gì nữa. Cô ấy đang cố bắt chước chị tôi sao? Có phải Himeji-san bị choáng từ giấc ngủ của mình sao? Có là loại bùa mê gì sao? Không, cho dù là như thế thì cũng thật quá lạ lùng. Nếu tôi nghĩ về việc đó, đừng bảo tôi là, thật ra, Himeji-san—

“...”

“Tại sao cậu lại đột nhiên đỏ mặt thế? Cuốn sách ero cậu vừa nhặt được nguy hiểm đến mức nào vậy?”

Chết tiệt, tôi thậm chí lại còn bị hiểu nhầm hơn nữa.

“Thật là, cậu thật sự có thể tham gia vào cuộc chiến triệu hồi sao? Hãy để tôi nói điều này trước. Lớp của chúng ta đang trong tình trạng mà chúng ta không thể nghĩ đến bất kì điều gì khác cả, cậu biết chứ?”

Người sắt thờ dài và lầm bầm.

Giờ thấy ấy nhắc đến việc đó, tôi tập trung sự chú ý của mình lại vào đây. Tình hình của lớp F...

Cuộc chiến triệu hồi đã bắt đầu trong khi tôi đang viết đơn đến muộn ở đây. Tôi chẳng có thể ra được kết luận nào cà sau khi thẫn thờ trong hơn hai giờ đồng hồ, vì thế chẳng có thời gian để lo về việc này đâu.

“...Vâng. Em nên tập trung vào cuộc chiến triệu hồi.”

“Đúng. Tôi không muốn nói rằng việc học là ưu tiên hàng đầu cảu chúng ta, nhưng cuộc chiến triệu hồi thì rất quan trọng đối với cậu và Sakamoto, đúng không? Hãy quên tất cả những việc khác đi và chỉ tập trung vào những gì ở trước mặt các cậu thôi.”

Là một người lớn, Người sắt đưa ra lời khuyên này, và đúng là cuộc chiến triệu hồi thì rất quan trọng đối với tôi. Nó không phải là thứ mà tôi có thể đùa giỡn, đúng...un, chà, nói hay lắm!

“Vâng, em hiểu rồi!”

“Câu trả lời hay lắm. Không vấn đề gì, đúng không?”

“Không! Em thì rất giỏi ở việc quên đi mọi chuyện!”

“Đừng có ưỡng ngực mình ra và nói một thứ như thế, đồ ngốc.”

Ngay từ đầu thì tôi cũng đã không giỏi trong việc nghĩ về rất nhiều chuyện rồi. Tôi không thể kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra với Himeji-san, vì thế trước hết tôi nên tập trung vào cuộc chiến triệu hồi quan trọng!

“Tôi sẽ đi đến phòng phụ đạo vậy. Tôi sẽ cho cậu một bài học đắt giá nếu cậu chết trong chiến trận đấy.”

Người sắt lấy cái đơn đến muộn và quay về văn phòng. Giờ, tôi phải bắt đầu suy nghĩ. Tôi phải hợp mặt với lớp F và tham gia vào trận chiến triệu hồi!

“—Nhưng cho dù mình có nói thế, chuyện gì đang diễn ra thế này...”

Sau khi nộp tớ đơn đến muộn cho Người sắt, tôi chỉ ngây người ra đó nhìn chằm chằm sang lớp F.

“Xông lên! Đối phương chỉ là lớp F mà thôi!”

“Những người hoàn tất việc phục hồi điểm số của họ thì đến rồi này! Hãy đổi chổ cho những ai đã bị tiêu hao điểm số!”

“Hiểu rồi! Những người ở đằng sau hãy ra chiến đấu!”

Tôi đến trước cổng vào của lớp F, và những gì tôi thấy là một trận chiến với đông đảo học sinh lớp C đang tấn công một cách dữ dội và lớp F thì đang phòng ngự cho đến chết ở lối vào.

Lúc này đã là hơn mười giờ, và trận chiến linh thú mà đã được bắt đầu lại thì giờ đang diễn ra ở lối ra vào của lớp F trong dãy trường cũ. Ngay lúc này đây, có một trận chiến dữ dội dang diễn ra, và như là những gì tôi có thể thấy, cảm giác như là lớp C đang cố gắng bao vây lớp F và giữ họ ở trong phòng học.

Koyama-san của lớp C đã tiết lộ thông tin sai lệch để nghiền nát lớp F, khiến cho lớp F phải đấu đá nội bộ. Mặc dù chúng tôi đã có thể giải quyết được việc đó, và cả hai phe đều đã tiến hành các bài kiểm tra phục hồi—nhưng vẫn có một sự khác biệt rất lớn giữa lớp C và lớp F. Ngay từ đầu thì đã sự khác biệt trong khả năng rồi, và với cuộc náo loạn ngày hôm qua, thiệt hại được gây ra là rất lớn. Tất nhiên, lớp F có số thương vong nhiều hơn lớp C rất nhiều.

Thứ được kiểm tra phục hồi là để cho những người đã bị hao hụt điểm số lấy lại điểm của mình. Nói cách khác, việc đó thì vô nghĩa với những người đã tử trận trong lúc chiến đấu. Trong cuộc náo động ngày hôm qua, những tên bị mất điểm ở lớp C đã rút lui, nhưng lớp F thì lại khác. Những thành viên giận dữ của lớp F thì cứ tấn công hết lần này đến lần khác cho dù họ đã mất điểm, và vì thế, theo lẽ tự nhiên, rất nhiều người trong số họ đã chết. Trong tình huống nàu thì cả hai đều đã thực hiện các bài kiểm tra phục hồi, và việc có một sự khác biệt to lớn trong số lượng phục hồi sức mạnh chiến đấu thì có thể đoán trước được. Sự khác biệt khổng lồ đó đã tạo nên tình huống hiện giờ.

“Tên Yuuji đó đã thấy trước được việc như thế này, đúng không...”

Mặc dù chúng tôi đã có thể vượt qua được cuộc náo loạn ngày hôm qua, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Hay đúng hơn là, nó chỉ vừa mới bắt đầu, và sự bất lợi thì thuộc về phe của chúng tôi.

Nhìn sao đấy, tôi có thể thấy rằng lớp F đã bị kìm chân lại. Việc hàng phòng thủ vẫn chưa sụp đổ thì thật là đáng kinh ngạc đấy.

“CỨU, CỨU TỚ VỚI, FUKUMURA! TỚ CHỈ CÒN CÓ 12 ĐIỂM THÔI! TỚ KHÔNG MUỐN ĐI ĐẾN PHÒNG PHỤ ĐẠO ĐÂU!”

“TỚ CŨNG TRONG TÌNH TRẠNG ĐÓ ĐÂY NÀY! HÃY SỬ DỤNG NHỮNG ĐIỂM SỐ ĐÓ ĐỂ GIÚP ĐỠ ĐI!”

“NHẮC MỚI NHỚ, CHẲNG PHẢI CẬU CHỈ CÒN 20 ĐIỂM SAO?”

Tôi có thể nghe thấy những tiếng hét từ lớp F, và từ nơi tôi đang đứng, tôi chỉ có thể thấy được phía sau của lớp C đang bao vây lớp F.

“Không, nhưng nếu mình có thể thấy phía sau của lớp C, chẳng phải việc đó có nghĩa là mình có thể phục kích họ sao?”

Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa hoàn toàn lấy lại điểm của mình. Việc đó không thể tránh được vậy. Tôi đã chạy lòng vòng hết chốn ngày hôm qua, bị đuổi theo bởi gần như là tất cả mọi người từ lớp F và lớp C, vì thế việc sử dụng một hay hai môn học để chiến đấu với họ là không đủ. Có một giới hạn với việc tôi có thể lấy bao nhiêu điểm sau nửa ngày học phụ đạo. Nếu tôi chiến đấu trong tình huống này, tôi sẽ bị tống ngay đến phòng phụ đạo mà không thể làm được gì cả.

“Không không. Vì những người đồng đội của mình, nếu tôi lao thẳng vào trong tự sát thì chắc cũng có giúp ích được gì đó...”

Tôi có nên giúp đỡ mọi người và chiến đấu bằng cách lao vào không? Tốt hơn là nên kiểm tra tình hình hiện tại đã. Việc này thật phiền phức.

Ngay khi tôi đang nghĩ về việc đó, tôi có thể thấy những khuôn mặt của những người bạn lớp F của mình từ những khoảng trống giữa những người lớp C. Bọn họ có vẻ như là đã chú ý đến tôi và lườm tôi.

(Cậu đến rồi, Yoshii?)

(Cậu không thể nghỉ ngơi trong một ngày quan trọng như thế này!)

(Hãy chiến đấu cùng nhau nào, Yoshii!)

Mắt của họ đang nói điều đó với tôi.

Vậy sao...vậy ra họ đang đợi tôi...trong trường hợp đó, tôi nên đáp lại niềm tin của họ và tham gia trận đấu vì lợi ích của mọi người.

...Đúng. Chiến đấu vì mọi người và từ bỏ mạng sống của mình. Nếu tôi cứu mọi người, tôi phải xông vào trong khi biết rõ rằng mình sẽ phải đi đến buổi học phụ đạo địa ngục của Người sắt.

“...”

Tôi nhìn vào những khuôn mặt van xin của đồng đội tôi.

(Yoshii…)

(Yoshii…!)

(Yoshii…!!)

“Fmm...tớ hiểu rồi.”

Tôi hít thở sâu và suy nghĩ một cánh bình tĩnh.

……Tôi hoàn toàn không có nghĩ vụ phải làm đến như thế!

Nếu tôi nghĩ về việc đó một cách kĩ càng, lý do mà chúng tôi lại trở nên như thế là vì mọi người đã ghen tị và bắt đầu tấn công. Ngoài ra, tôi cũng đã bị đối xử rất tệ hại ngày hôm qua.

“Được rồi. Đến lúc đứng nhìn họ chết rồi.”

Chắc chắn Yuuji có thể nghĩ ra thứ gì đó! Tôi nên nghĩ về việc làm sao để vượt qua được vành đai này và tập trung lại với lớp—

“YOSHII! YOSHI AKIHISA CỦA LỚP F! HÃY NHANH ĐẾN CỨU BỌN TỚ NÀO! BỌN TỚ Ở ĐÂY NÀY!”

“NÀY, LỚP C! HÃY ĐỂ BỌN TÔI YÊN VÀ TẤN CÔNG TÊN YOSHII Ở KIA KÌA!”

“ĐÚNG THẾ! TÊN ĐÓ CHẮC CHẮN ĐÃ ĐƯỢC RA LỆNH MỘT CÁCH BÍ MẬT BỞI SAKAMOTO ĐẤY! HẮN CHẮC HẲN LÀ MỘT NGƯỜI KHÁ QUAN TRỌNG ĐẤY!”

“Chậc! Đúng như dự đoán từ những người bạn của minh!”

Khoảnh khác những tên đó lên tiếng, tôi ngay lập tức quay người lại và bắt đầu chạy đi.

Có vẻ như quyết định bỏ mặc những tên đó của tôi và quyết định hy sinh tôi của những tên đó thì được đưa ra đồng thời. Có thể nói rằng suy nghĩ hy sinh mạng sống kẻ khác để bảo vệ mạng sống của chính mình là tín điều của lớp chúng tôi.

“Ơ? Yoshii? Chẳng thấy hắn đâu cả.”

“Đừng có bị lừa bởi chúng! Những tên đó là từ lớp F! Lớp D đã rơi vào tình trạng hỗn loạn là bởi vì việc này đấy! Trước tiên chúng ta nên tập trung vò đối thủ trước mặt chúng ta đã!”

“ĐÓ LÀ SỰ THẬT ĐẤY! TIN TỚ ĐI, NẾU CẬU ĐỂ TỚ CHẠY ĐI, TƠ SẼ TRÓI GÔ YOSHII LẠI VÀ ĐEM HẮN ĐẾN ĐÂY—”

Tôi nghe thấy một vài từ tệ hại ở đấy. Chẳng phải việc bán đứng người khác để sống sót là điều tệ hại nhất sao!? Thật là, những tên đó.

“Mình chỉ cần phớt lờ những tên đó vào lúc này vậy.”

Nếu tôi nghĩ về việc đó một cách kĩ càng, tình hình hiện giờ thì khá là tồi tệ. Nếu tôi bị lộ ra rằng mình đã đến đây, tôi sẽ không thể hợp mặt với lớp F một cách bí mật.

“Để xem coi có bất kì con đường nào khác để gặp mặt...”

Đầu tiên tôi phải rời khỏi trận địa để bảo đảm an toàn của chính mình và xem xét tình hình. Un...lẻn qua cửa sổ của căn phòng học trống bên cạnh lớp—khó khăn đây. Căn phòng học trống thì lại ngay cạnh chiến trường, vì thế đối phương sẽ nhanh chóng phát hiện ra tôi...dù gì thì, hãy đi đến căn phòng học trống để xem sao và tìm cách để lẻn vào vậy.

Tôi đi từ tầng ba của dãy trường cũ nơi mà là chiến trường xuống khu vực gần căn phòng học trống ở tầng hai. Nếu tôi có thể leo lên cửa sổ ở đây...

Tôi vẫn cảnh giác và xem xem có bất kì kẻ địch nào ở đây không và đặt tay tôi lên cánh cửa của căn phòng học trống. Sau đó tôi lại nghe thấy một vài người nói chuyện từ bên trong. Un? Có thể là ai nhỉ?

“...Xin lỗi vì đã kiếm em như thế. Lớp trưởng thì không nên hành động một cách độc lập ở giữa trận chiến triệu hồi.”

“Nếu như thế này thì không sao đâu. Lớp F đang bị dồn bên trong phòng học của chúng.”

“Thế thì tốt. Nếu chúng mắc kẹt trong phòng học, thì đối phương sẽ không thể bày bất kì trò nào được.”

Có hai cô gái đang nói chuyện với nhau, và có vẻ như bọn họ rất quen...họ cũng có đề cập đến những điều như ‘lớp F’ và ‘cuộc chiến triệu hồi’. Đừng bảo tôi là...? Tôi đang tự hỏi về chuyện đó, và đặt tai mình lên cánh cửa để lắng nghe một cách cẩn thận.

“Chà, sempai. Về thứ em đã nhờ vào sáng nay...”

“Un, chiến thuật chống lại lớp F, đúng không? Chị đã hỏi cho em đây.”

“Xin lỗi đã làm phiền chị trong lúc bận rộn như thế này.”

“Không sao đâu. Trong khoảng thời gian này thì năm ba đang tự học.”

Đó chắc chắn là họ! Đó là lớp trưởng lớp C, Koyama-san! Người ‘sempai’ mà cô ấy gọi này là người có cái vẻ ngoài đầy mê hoặc—Kogure-sempai đó sao?

“Tình hình lúc này ra sao rồi?”

“Đối phương thì kẹt trong lớp của chúng...”

“Nhưng chúng ta không thể vượt qua đến lớp trưởng, đúng không?”

“Đúng. Ngoài ra, cái cô gái hạng hai trong khối bọn em thì cũng rất cô gắng đối với em đấy, và bọn em không thể thắng dựa theo những gì mà bọn em nghĩ rằng mình sẽ làm được. Em cũng cảm thấy bất an với những gì mà Sakamoto sẽ nghĩ ra...”

“Cô gái hạng hai trong khối của em? Cô ta chẳng có nhiều thể lực, vì thể chẳng phải nếu êm làm cô ấy mệt mỏi thì rất dễ dàng sao?”

“Chà...vì lý do nào đó, cô ấy trông có vẻ rất khí thế ngày hôm nay.”

“Cô ta đã trở thành một chướng ngại vật lớn, đúng không?”

“Đúng...theo tình hình hiện tại, bọn em không thể làm gì được cả nếu bọn em không tìm ra cách nào đó để đối phó với cô ta.”

Khi tôi nghe điều này, tôi đột nhiên chú ý đến điều gì đó. Vừa nãy (tôi nghĩ) Kogure-sempai đã nói điều gì đó như ‘chị đã hỏi cho em’. Vậy điều đó có nghĩa là lời gợi ý được trao cho Koyama-san thì không được nghĩ ra bởi chị ấy...?

“Vậy sao? Chúng ta sẽ phớt lờ chiến thuật của đối phương lúc này vậy. Trước tiên hay nói về phần còn lại. Kế hoạch cơ bản.”

“Vâng.”

“Việc nhờ các lớp khác giúp đỡ thì sao nào?”

“Những lớp khác?”

“Đúng. Một chiến tuyến chung. Có bất kì lớp nào khác mà em có thể nhờ giúp đỡ không?”

“...Em nghĩ, lớp trưởng lớp B thì có hơi...”

“Chẳng phải lớp trưởng lớp B là bạn trai cũ của em sao?”

Bạn trai cũ, lớp trưởng lớp B. Nghe thấy điều đó, hình ảnh một nam sinh hiện ra trong đầu tôi. Uu..tôi cảm thấy có hơi có lỗi ở đây. Nhưng gì mà tên Nemoto-kun làm với Himeji-san là không thể tha thứ được, nhưng vẫn có cảm giác tội lỗi về việc tôi có hơi quá đã hay không khi nghe thấy chữ ‘chia tay.’

“Chị nghe rằng em đã chia tay hắn ta vì hắn định cưỡng hôn em và em tặng cho hắn một cú bạt tay vào mặt.”

“...Xin đừng nhắc em lại việc đó.”

Tôi rút lại điều đó. Có vẻ là chẳng có gì để thương hại hắn ta cả.

“Nhưng không phải là em hoàn toàn chia tay với hắn, đúng không?”

“Ơ. Đại loại thế.”

“Thế thì được rồi. Hãy yêu cầu sự trợ giúp từ lớp B.”

“Erm...bằng cách nào?”

“Hãy để lớp B chiến đấu với những lớp khác. Sau đó, chỉ định môn học mà họ sử dụng.”

“Chỉ định môn học mà bọn em sẽ sử dụng?”

“Đúng. Số lượng giáo viên thì có hạn, vì thế hãy khiến cho tất cả giáo viên người phục hồi điểm số của đối phương đi đến trận chiến triệu hồi ở bên đó. Trong trường hợp đó, cho dù đối phương có động lức đến đâu đi nữa, chúng sẽ phải chiến đấu với số điểm thấp.”

“Em hiểu rồi...sau đó bọn em cũng có thể sử dụng những giáo viên, người phục hồi điểm số của đối thủ của lớp B để chiến đấu, đúng không?”

“Đúng thế.”

Tôi đã nghe được cái kế hoạch quỷ quyệt này. Un? Bắt đối phương chiến đấu với những môn mà không được cho phép phục hồi điểm số? Chẳng phải việc đó sẽ rất bất lợi với chúng tôi sao?

“Nếu chúng ta có thể khiến cho lớp B tham gia một cuộc chiến triệu hồi, đối thủ duy nhất còn lại nhiều khả năng là lớp A. Thế nào? Lớp 2-B có suy nghĩ rằng sẽ khiêu chiến với lớp A không?”

“Bọn họ đúng là có động cơ như thế...nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, việc lớp B khiêu chiến với lớp A thì thật quá liều lĩnh.”

“Có lẽ lớp trưởng lớp B vẫn muốn thay đổi ý kiến của em, đúng không? Em có lần đã nói rằng em thích những tên có đầu óc, đúng không?”

“Ơ? Không đời nào?”

“Chẳng phai em rất là dễ thương đấy sao? Thế thì,”

“Chà, chà, không phải là em ghét hắn...”

Lớp B tuyên chiến với lớp A. Tôi không nghĩ rằng lớp A sẽ thua, nhưng nếu B, C giới hạn số lượng môn học, thì sẽ chẳng là một chiến thắng dễ dàng đâu. Bên cạnh đó, lớp trường lớp B là tên lén lúc đầy tai tiếng Nemoto-kun. Hắn sẽ nghĩ ra trò bẩn thỉu nào đó để tấn công vào điểm yếu của lớp trưởng lớp A Kirishima-san là Yuuji, và khiến cô ấy đầu hàng. Kirishima-san thì rất thông minh, nhưng không thể ra quyết định một cách bình tĩnh được bất kể khi nào liên quan đến Yuuji. Việc đó thì sẽ rất phiền phức.

“Trong trường hợp đó, nếu em đánh bại lớp F, và khoảng cách giữa lớp B và lớp A sẽ được giảm xuống. Cả hai lớp đều không bị thiệt thòi. Chẳng phải đó là một thỏa thuận lý tưởng sao?”

“Điều đó thì đúng...”

Cuộc họp phía bên kia cánh cửa có vẻ như đang tiến triển một cách thuận lợi. Việc này không phải là trò đùa đâu. Lớp B và lớp C sẽ không bị thiệt thòi và lớp A bị kéo vào sẽ gặp rắc rối. Tôi lo lắng cho lớp A, nhưng lớp F chúng tôi thậm chí là sẽ gặp nhiều rắc rối hơn nữa. Ngay từ đầu đã là một tình huống bất lợi cho chúng tôi, và khả năng chiến thắng của chúng tôi sẽ sụt giảm nghiêm trọng nếu chúng tôi bị buộc phải sử dụng chỉ một vài môn học? Chúng tôi đang nhắm đến lớp A, vì thế làm sao mà có thể cho phép chuyện này xảy ra chứ? Chúng tôi phải ngăn chặn kế hoạch này cho dù như thế nào đi chăng nữa.

“Thế thì lớp B sẽ đánh bại lớp A, em có thể tấn công phe nào mình muốn. Nếu họ thua, em có thể cân nhắc việc tấn công lớp A sau khi xem xét rằng họ đã tiêu hao lực lượng.”

“Đúng thế...em không thể nói rằng giao ước bọn em có trước đó là giả mạo được.”

Giao ước trước đó là nhắc đến thông tin mà Koyama-san và Yuuji đã trao đổi, lớp nào họ sẽ tấn công sau đó. Tôi nghĩ rằng họ chỉ đang nói xạo thôi, nhưng có vẻ như là họ dự định thực hiện lời hứa của mình. Nhưng tôi không biết ý định thật sự của họ là gì cả.

Chết tiệt, chẳng có thời giờ để nghĩ lung tung đâu! Lớp F và lớp A sẽ trong một tình huống tồi tệ nếu việc này tiếp diễn!

Giao ước trước đó là nhắc đến thông tin mà Koyama-san và Yuuji đã trao đổi, lớp nào họ sẽ tấn công sau đó. Tôi nghĩ rằng họ chỉ đang nói xạo thôi, nhưng có vẻ như là họ dự định thực hiện lời hứa của mình. Nhưng tôi không biết ý định thật sự của họ là gì cả.

Chết tiệt, chẳng có thời giờ để nghĩ lung tung đâu! Lớp F và lớp A sẽ trong một tình huống tồi tệ nếu việc này tiếp diễn!

Trí óc tôi thì đang suy nghĩ đến việc làm gì đó, nhưng tôi không thể nghĩ ra một kế hoạch cụ thể nào cả. Tôi thực sự ghen tị với tốc độ suy nghĩ của Yuuji vào lúc này đấy.

Nghi khi tôi đang lúng túng, thời gian từ từ trôi đi.

“Nn...? Chẳng phải đó là—YOSHII LỚP F SAO? NÀYYY! YOSHII Ở ĐÂY NÀY!”

“CÁI GÌ? CHẲNG LẼ THÔNG TIN RẰNG HẮN ĐÃ XIN NGHĨ LÀ GIẢ SAO?”

Và rồi, những giọng nói của thể nghe thấy từ đằng sau.

Chết tiệt! Tôi đã tập trung quá nhiều vào những gì bên trong phòng học và không chú ý đến xung quanh mình!

Tôi nhìn sang phía nơi mà những giọng nói phát ra, và có vẻ rằng những học sinh lớp C, người mà đang định tấn công lớp F từ hướng khác đã mang giáo viên xuống từ lầu ba.

Tôi tránh ra khỏi cánh cửa để chạy trốn một cách nhanh chóng. Cánh cửa phòng học trống mở raa, và người bước ra từ bên trong là lớp trưởng lớp C Koyama-san và sempai với vẻ ngoài đầy mê hoặc mà tôi đã gặp trước đó—Kogure-sempai.

“Yoshii!? Tên đó đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta vừa nãy—”

“...Thật không may mắn thay, tôi chẳng ngờ rằng ai đó lại đến đây vào một thời điểm như thế này và tham gia vào trận chiến triệu hồi...hắn đúng là một đứa nhóc với rất nhiều yếu tố bất thường xung qunah mình.”

“Dù gì thì, hạy nhanh chóng kết liễu hắn đi! Hắn sẽ không thể liên lạc với bọn còn lại nếu hắn bị đưa đên phòng phụ đạo bằng một trận chiến triệu hồi đâu—mọi người, hãy nghiền nát Yoshii!”

“““Hiểu rồi!!”””

Nghe thấy lệnh của Koyama-san, những người lớp C ngay lập tức tiến đến.

“Thầy ơi! Enokida Katsuhiko lớp C muốn khiêu chiến với môn Lịch Sử Nhật Bản!—Triệu hồi!”

Sàn nhà ngay lập tức phản ứng với từ khóa khi những mảng xuất hiện. Sau đó, linh thú mà là phiên bản thu nhỏ của người xuất hiện ở giữa. Ku...Tôi chỉ có thể đánh trả mà thôi...!

“Triệu hồi!”

Tôi triệu hồi linh thú của mình để chiến đấu với đối phương, và nó vẫn có vẻ ngoài tồi tệ với một bộ đồng phục và một thanh kiếm gỗ. Chúng tôi cuối cùng cũng có sự thay đổi trong trang bị, và tôi chỉ có một con rồng được vẽ trên quần áo của tôi. Thật thảm hại làm sao.

Enokida Katsuhiko lớp C, Lịch Sử Nhật Bản, 115 điểm

Đấu với

Yoshii Akihisa lớp F, Lịch Sử Nhật Bản, 121 điểm.

Điểm số của chúng tôi xuất hiện trong không khí. May mắn thay, môn được quyết định là Lịch Sử Nhật Bản, một trong những môn được kiểm tra trong lúc phục hồi ngày hôm qua và là môn chuyên duy nhất của tôi. May mắn thật!

“Koube Shin lớp C cũng tham gia chiến đấu! Triệu hồi!”

“Chung lớp, Niimura Kyouko cũng tham gia.Triệu hồi!”

Hai linh thú khác xuất hiện ở phía đối diện. 3 chọi 1, và đối thủ của tôi là từ lớp C. Cho dù tôi giỏi trong việc điều khiển linh thú của mình, thì đây vẫn là một tình huống khó nhằn đối với tôi.

“XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI, YOSHII!”

Kẻ địch nâng vũ khí của mình lên, một ngọn thương và lao đến. Tôi dùng thanh kiếm gỗ của mình để gạt cây thương đi và để cho linh thú mình lao thẳng đến đối phương.

“Một người nữa đây này!”

Một cây rìu vung đến từ bên hông, và linh thú tôi lùi lại một bước để tránh. Tôi mất đi cơ hội để tấn công của mình, nhưng không thể tránh được vậy. Có quá nhiều kẻ địch, vì thế tôi không thể chiến thắng nếu tôi chiến đấu với quá nhiều cùng một lúc.

“Yaa!”

Một cô gái khác tham gia trận chiến, và thanh naginata chém vào thanh kiếm gỗ theo chiều ngang, cắt nó đứt đôi ra. Nếu có sự khác biệt trong sức mạnh thì cũng không sao, nhưng với việc điểm số của chúng tôi mức tương tự nhau, việc sử dụng kiểm gỗ để chống trả thì sẽ thật bất lợi. Tôi không thể lãnh đòn từ những thanh kiếm của đối phương lúc này nữa, tôi phải tránh chúng...!

Tôi cuối cùng cũng đã tránh được những đòn đòn tấn công độc lập của ba người. Tôi phải quan tâm đến nơi mình đang đứng để tôi không bị bao vây...!

“Tên này thì từ lớp F, nhưng chẳng phải hắn cùng cấp độ với chúng ta với những số điểm đó sao?”

“Tớ nhớ rằng Lịch Sử Nhật Bản là môn duy nhất mà tên Yoshii giỏi.”

“Chúng ta thật sự kém may mắn khi dùng môn này để chiến đấu với hắn.”

Thậm chí là khi càu nhàu, họ vẫn không chậm lại. Thật sự khó khăn để chịu nổi việc này. Cách họ tấn công thì bị hạn chế hơn rất nhiều so với những tên từ lớp F hôm qua, nhưng sức mạnh của linh thú thì không thể so sánh với nhau được.

Những đòn tấn công của đối phương không trúng vào tôi, nhưng các đòn tấn công của tôi cũng chẳng trúng họ. Chúng tôi tiếp tục trận chiến của mình tới lui, và rồi,

“Tại sao các cậu lại mất quá nhiều thời gian để chiến đấu với một tên ngốc thế!? Thật bực bội!”

Koyama-san nói một cách sốt ruột và đối mặt với giáo viên đang đứng gần đấy,

“Thầy ơi, Koyama lớp C muốn chiến đấu. Triệu hồi!”

Linh thú xuất hiện với lệnh của Koyama-san. Tình hình giờ là 4 chọi 1, và sẽ còn khó khăn hơn nữa nếu tôi muốn đánh bại mọi người và cố gắng chạy đi. Tuy nhiên—

“Tớ đã luôn đợi việc này!”

Vào lúc đó, linh thú của tôi tăng tốc. Tôi đã đợi thời khắc này. Thậm chí sẽ còn khó khăn hơn nếu tôi muốn chiến thắng trong một tình huống 4 chọi 1, nhưng nếu tôi đánh bại lớp trưởng đối phương, cuộc chiến triệu hồi sẽ kết thúc. Tôi sẽ đánh bại linh thú mà Koyama-san đã triệu hồi và chiến thắng cuộc chiến này...!

“““!?”””

Ba người đang đứng trước mặt tôi sẵn sàng vũ khí của mình. Tôi cũng chẳng bận tâm để tránh đi, nâng mũi kiếm mình lên và lao thẳng đến chỉ huy của đối phương.

“Gu...uu...!”

Một cơn đau dữ dội có thể cảm thấy được từ những cánh tay, vai và đùi của tôi. Phản hồi của việc linh thú bị chặt truyền đến tôi, và rất nhiều điểm biến mất.

...Tuy nhiên...không phải là tôi bị bất động vào lúc này!

“GOOOOO!!!”

Tôi đã bị tấn công sau khi phóng về phía trước. Nói các khác, đòn tấn công lần này sẽ được dựa trên điểm số vừa nãy. Tôi đã sẵn sàng để bị bật ngược lại khi tôi tấn công.

“Da—!”

Giọng nói lo lắng của Koyama-san vang đến tai tôi. Bắt được cô ấy rồi! Với một đòn tấn công toàn lực với hơn 100 điểm, thậm chí là lớp trưởng đối phương cũng không thể đỡ nổi đòn này!

Thanh kiếm gỗ đâm thẳng vào cổ họng đối phương—

“Em không thể như thế được, Koyama-san.”

Vào lúc đó, linh thú của đối phương biến mất. Cái...?

“Ko, Kogure-sempai...”

“Lớp trưởng thì không thể triệu hồi linh thú của mình một cách bất cẩn được. Cho dù em có lợi thế lớn hơn nhiều, mọi thứ sẽ kết thúc nếu em thua.”

Kogure-sempai đã kéo Koyama-san từ tay éo và lôi cô ấy ra khỏi vùng triệu hồi. Ku...có phải là bởi vì việc đó mà linh thú của đối phương biến mất không...!?

Yoshii Akihisa Lớp F, Lịch Sử Nhật Bản, 13 điểm.

Kết quà của đòn tấn công vừa nãy hiện lên. Chết tiệt! Tôi muốn giải quyết chuyện này trong một lượt mà thôi! Chẳng phải tôi sẽ chết ở đây sao!? Sẽ rất khó khăn khi chiến đấu với ba người từ lớp C với số điểm như thế...

“Xin lỗi sempai. Chị thật sự đã giúp em ở đó đấy.”

“Không sao mà. Dù gì thì đây cùng là để cho đàn em dễ thương của chị mà.”

“Cám ơn. Em sẽ hành động một cách cẩn trọng từ lúc này trở đi.”

Koyama-san cúi đầu mình trước Kogure-sempai.

Đòn tấn công đầy tuyệt vọng của tôi đã trượt, và tôi chẳng có đường nào thoát Và tôi sẽ bị coi như là chạy khỏi trận chiến nếu không có ai đến để thay thế tôi, và tôi sẽ bị loại. Trước khi việc đó xảy ra, ít ra tôi phải để cho phe mình biết kế hoạch của đối phương...

“Trong trường hợp đó, chúng ta có thể bắt hắn lúc này rồi.”

Kogure-sempai mỉm cười một cách đầy ẩn ý khi chị ta nói thế. Chị ta đã nhìn thấy những gì tôi muốn làm sao...!? Sử dụng Koyama-san như là mồi như để phá vỡ tình trạng bế tắcnày sao!?

Ngay lúc này đây, tình hình là một thời điểm mà tôi ở trong tình trạng rất bất lợi cho dù đó là tình hình chiến trận hay là điểm số của tôi, và tôi thì không được phép chạy đi. Thành thật mà nói, tôi không có cánh nào khác ngay lúc này, nhưng—

“Ít ra thì mình cũng có thể truyền lại tin tức...!”

Tôi phải tiếp tục trành đòn để kiếm thêm thời gian cho dù khi điểm tôi chỉ còn một ít. Làm sao mà tôi lại có thể từ bỏ chỉ như thế này chứ? Đừng, đừng bảo tôi rằng có cách khác...!

“...Nhóc không chịu từ bỏ sao?”

Kogure-sempai lầm bầm khi chị ta thấy tôi như thế này. Tất nhiên là tôi sẽ không từ bỏ. Mong ước của chúng tôi là chiến thắng cuộc chiến triệu hồi, vì thể tôi phải chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng!

Chỉ cần một cú sượt qua thôi thì tôi cũng sẽ không thể chiến đấu được ngay lập tức, và cuộc chiến đấu như là mặt băng mỏng này thì tiếp tục dưới tình trạng như thế. Tôi tiếp tục nhìn quanh để kiếm xe có bất kì lối thoát nào không.

Vào lúc đó, tôi thấy thứ gì đó bay ra từ cửa số. Đó có phải là—một trái banh không? Có lẽ tôi có thể sử dụng thứ đó!

Tôi ngay lập tức chỉnh tư thế của mình. Sau đó,

“BUBAHH!?”

Trai banh xuyên qua tấm kính cửa sổ đập thẳng vào mặt tôi và đánh tôi bay đi. “Á! Không đời nào!?”

“Chỉ cần một đòn nữa thôi là được rồi!”

Cơ thể tôi lăn ra khỏi vùng triệu hồi, và linh thú tôi biến mất.

“Thấy ơi! Chẳng phải là khi đối phương bỏ chạy thì là bị loại rồi sao!?”

“Không, có lẽ việc đó thì không thể tránh được...”

Cô gái lớp C đi đến hỏi vị giáo viên. Được rồi, ngay lúc này!

“Thầy ơi! Em đang chảy máu mũi! Em cần đi đến phòng y tế!”

“A! Này! Yoshii! Đừng có chạy chứ!”

“Thầy ơi! Chẳng phải đó là chạy khỏi trận đấu sao!?”

“Erm...những gì vữa diễn ra khi nãy thì là một tai nạn, và Yoshii-kun không thể bị coi là chạy khỏi trận đấu khi em ấy bị thương..”

Cuộc tranh luận đó tiếp tục vang vọng đằng sau tôi. Tôi có một đôi chân thần tốc mà có thể chạy đi vì sự tập luyện của tôi trong cuộc sống hằng ngày, vì thế vì tôi đã có thể chạy đi được, thì không ai có thể đuổi kịp tôi cả!

Tôi lao xuống cầu thang và chạy về hướng dạy trường mới, nơi mà không phải là chiến trường.

“Un...Tuy mình đã có thể thoát khỏi nơi đó, nhưng mình nên làm gì đây?”

Tôi đã đến được dãy trường mới, kiểm tra rằng chẳng có ai theo tôi từ đằng sau, và dừng lại để nghĩ xem tôi nên làm gì.

“Nếu mình có thể gặp được mọi người từ lớp F thì sẽ là tốt nhất...”

Theo tình hình vừa nãy thì tôi sẽ phải đột phá vào nếu tôi muốn hợp mặt với họ. Vừa nãy thì lưng họ vừa quay về phía tôi, và giờ thì họ đã phát hiện ra tôi, vì thế họ sẽ cẩn trọng. Tôi cũng đã mất rất nhiều điểm, nếu tôi xông vào thì thay vào đó là tôi sẽ bị bao vây mất.

Trong trường hợp đó, chỉ có duy nhất một điều mà tôi có thể giúp lớp chúng tôi giành chiến thắng.

“Ngăn chặn lớp C hợp tác với lớp B, mình đoán thế.”

Đến tận giờ, tôi vẫn không biết liệu lớp F có thể thắng hay không. Tuy nhiên, người chỉ huy là Yuuji. Tên đó chắc chắn sẽ nghĩ ra thứ gì đó khi lớp F trong một cuộc chiến.

Vì thế tôi không nên lo lắng về việc đó.

“Tên đó thì chẳng quen với việc chiến đấu với giới tính kia.”

Từ những gì Koyama-san nói vừa nãy, có vẻ như là nếu tôi ngăn chặn kế hoạch lợi dụng tình cảm của Nemoto-kun thì sẽ ổn thỏa cả. Thật là.

“Thật là mệt mỏi khi mình có một tên lớp trưởng mà thật quá chậm chạp để phản ứng với trái tim phụ nữ.”

“...Yoshii là người cuối cùng mà cậu ấy muốn nói một thứ như thế đấy.”

“!!??”

Tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói này, và ngay lập tức lùi lại. Ai, ai thế?

“...??”

Nghiêng đầu mình và thể hiện một cái nhìn đầy khó hiểu là,

“Ki, Kirishima-san?”

“...Un.”

Lớp trường xinh đẹp tóc dài của lớp 2-A và là người thủ khoa, Kirishima Shouko-san.

“Việc đó làm tớ sợ đấy. Tớ đã nghĩ rằng là lớp C đấy.”

“...Lớp C?”

“Đối thủ trong cuộc chiến triệu hồi mà xuất hiện ở lớp F, đúng không, Yoshii-kun?”

Người đứng đằng sau Kirishima-san là Kudou Aiko-san, cũng là thuộc lớp A. Cô ấy là một cô gái với vẻ quyết rũ của con trai.

“Vì là như thế đấy, tại sao cậu lại ở đây khi mà có một cuộc chiến triệu hồi đang diễn ra chứ, Yoshii-kun?”

“...Có nhiệm vụ gì đặc biệt sao?”

“À...ừ, nó thì khắc hẳn so với mọi người còn lại.”

Tất nhiên rồi, bọn họ đương nhiên là sẽ không nghĩ đến việc tôi đến trễ và không thể họp mặt với mọi người.

“Dù gì thì, tại sao hai cậu lại ở đây? Chẳng phải hai cậu đang có giờ học lúc này sao?”

“...Giờ tự học.”

“Chà, nói một cách đơn giản, giáo viên thì bận với cuộc họp giáo viên và không thể đến, và bọn tớ thì cũng đã tiến đủ xa với các bài học rồi, vì thế cô ấy cho bọn tớ một ngày nghỉ với giờ tự học.”

Lớp F chúng tôi phải dành ngày nghỉ cho giờ học phụ đạo. Sự khác biệt trong cách đối xử này là gì thế? Đây có phải là thứ được gọi là sự khác biệt trong xã hội không?

“...Vì thế bọn mình đang đi đến văn phòng để lấy bài tập mới.”

“À, vậy ra đó là lý do...”

Vậy ra họ không ra khỏi lớp để chơi chỉ vì đó là giờ tự học...đúng như mong đợi từ lớp giỏi nhất của khối chúng tôi. Thảo nào họ lại có sự đối xử khác biệt với chúng tôi như thế khi mà chúng tôi luôn nghĩ đến việc trốn tiết.

“Tớ nói này, hãy bỏ qua việc đó lúc này đi!”

Tôi đang tán chuyện phiếm vì với Kirishima-san thế này!? Tôi có việc quan trọng mà mình phải làm!

“...Chuyện gì thế?”

“À, có phải là về nhiệm vụ đặc biệt không?”

“Ừ, đúng. Bởi vì cái bẫy mà lớp C và B giăng ra, lớp F và A sẽ gặp nguy hiểm. Phải nói với những người ở lớp A.”

“...Nguy hiểm?”

“Yoshii-kun, chuyện gì đang—”

“Rồi, Kirishima-san, Kudou-san, tớ sẽ đi trước vậy.”

“...Bọn tớ học lớp A đây này, cậu biết chứ?”

“Ừ, giờ là giờ lên lớp, vì thế có giáo viên đang giám sát.”

“Không, tớ nói này, Yoshii-kun!”

“Không thể tránh được vậy. Trong trường hợp đó, tớ chỉ có thể mở hí cửa sau và thông báo cho người gần ở đấy.”

“Hãy bình tĩnh lại trước đã! (lật lên)!”

“Nếu tớ không thể truyền đi tin tức đó, sẽ thật rất tệ đấy (DABDABADABA)”

Chết tiệt! Từ khi nào mà tôi chảy máu mũi nhiều thế này!? Đây có phải là cái bẫy của lớp C hay gì không? Tôi không thể làm bất kì điều gì nếu tôi không cầm máu! Nhưng, nhưng...

“Có lẽ chết như thế này thì cũng không tệ...”

“Ôi trời trời...tớ nghĩ rằng Yoshii-kun có thể bình tĩnh lại bằng cách này, nhưng cậu ấy vẫn đang hoảng lên.”

Việc này thì là một cảm giác hoàn toàn khác biệt với việc bị trái banh dội trúng. Đó là cơn chảy máu cam mà cảm thấy rất tuyệt. Việc này...thì cũng không quá tệ.

“...Aiko, đừng chọc Yoshii nữa.”

“Vâng~ Những tên từ lớp F thì đặc biệt dở với việc này.”

“...Yoshi. Hãy nói mình nghe về lớp A...dù gì thì tớ cũng là lớp trưởng.”

Tôi phục hồi và thấy Kirishima-san đang nhìm chằm chằm vào tôi. À, tôi hiểu rồi. Tôi đã quá lo lắng và quên mất sự thật rằng mình có thể chỉ cần nói với cô ấy.

“Hoàn hảo! Tớ có điều muốn nói với cậu, Kirishima-san.”

“...Un.”

“Chà, về việc đó, thật ra!”

Đà của tôi khiến cho tôi nghiêng người về phía Kirishima-san, và Kudou-san thấy tôi như thế,

“Ahaha, tớ chỉ cảm thấy việc này như là một lời tỏ tình vậy.”

Cô ấy nói đùa. Không không không. Kirishima-san thì rất đáng yêu và xinh đẹp, nhưng cô ấy đã thuộc về ai đó rồi.

“Cậu không thể làm điều đó, Aki-cha—Yoshii-kun. Chẳng phải cậu đã có một người đàn ông hoàn hảo để yêu rồi sao?”

“MỘT SỰ HIỆN DIỆN CỦA ÁC QUỶ ĐÃ ĐẾN!”

“...(Trốn).”

Trong một lúc, tôi chỉ cảm thấy rằng có một sự hiện diện của ác quỷ nào nào đó và nhìn sang. Tuy nhiên, tôi không thể nhìn thấy chủ nhân của sự hiện tà ác này khi người này đang trốn đằng sau bức tường. Nhìn thoáng qua, trông có vẻ như có một cô gái với các bím tóc. Đó có phải là, Tamano-sa—không, chắc chắn không phải. Cô ấy không thể nào có mặt ở đây vì cô ấy học ở lớp D.

“...Yoshii?”

“Xin lỗi. Tớ không sao, Kirishima-san.”

“...Mình hiểu rồi.”

“Nhắc mới nhớ, cậu muốn nói về chuyện gì thế, Yoshii-kun?”

“Ừ, thật ra—hả? Kubo-kun? Cậu xuất hiện khi nào thế?”

“Tôi đang đi đến nhà vệ sinh và nghe thấy cuộc trò chuyện. Có điều gì mà tớ có thể giúp không? Tuy rằng như thế tớ có hơi thô lỗ một chút.”

“Cám ơn cậu, Kubo-kun. Luôn có thể giúp đỡ bọn tớ.”

“Không, đừng lo lắng về việc đó. Chỉ là tớ thích làm việc này thôi.”

“Thật sao? Cậu thật sự tốt bụng đấy, Kubo-kun.”

Trong một lúc, tôi nghĩ rằng có điều gì đó lạ lùng về cậu nói ‘chỉ là tớ thích làm việc này thôi’, nhưng những bản năng của tôi lại ngay lập tức đồng thanh bảo tôi rằng ‘đó là chỉ trí tưởng tượng của cậu thôi’ và chối bỏ điều đó. Có thể nó thật sự chỉ là sự tưởng tượng của tôi mà thôi. Làm sao mà một người tốt như thế lại có những động cơ thầm kín chứ?

“...Dù gì thì, hãy đi đến khu nghỉ ngơi trong lớp chúng ta nếu chúng ta không muốn bị người khác nghe thấy.”

“Đúng. Có một vài bí mật liên quan đến cuộc chiến triệu hồi, đúng không, Yoshii-kun?”

“Có vẻ như cậu đang bị truy đuổi ở đây. Việc cậu trốn đi một lúc thì sẽ tốt cho cậu đấy.”

Kirishima-san và mọi người cho tôi những lời đề nghị như thế.

“Cám ơn các cậu, mọi người.”

“““Không có gì đâu.”””

Và như thế, tôi đi theo Kirishima-san và đi đến lớp A để giải thích chuyện gì đang diễn ra và bảo đảm sự an toàn của mình.

“Thế thì, chính xác thì chuyện gì đang diễn ra thế, Yoshii-kun?”

“Ừ, và rồi, tớ có nghe thấy Koyama-san của lớp C nói rằng—”

“Được rồi, Yoshii-kun. Món này rất ngon đấy, cậu biết không♪?”

Mgu mgu mgu mgu

“(Ực) Có vẻ như là lớp C sẽ tuyên chiến với lớp A—”

“...Yoshii. Cậu có muốn ăn món này chứ?”

Kari kari kari kari.

“(Ực) và kế hoạch của họ là gọi những giáo viên ra ngoài và khiến môn học—”

“Món này cũng khá ngon đấy, Yoshii-kun. Ngoài ra, cá nhân tớ thì đề cử các món ngọt ở đây này.”

“Chờ chút đã, Aiko, lớp trưởng, Kubo-kun! Chúng ta không thể tiếp tục cuộc trò chuyện như thế này! Cho cậu ta ăn sau đi nếu các cậu muốn! Đừng có ăn nữa, Yoshii-kun. Nói những gì cậu muốn nói đi!”

Người mà nói khi cô ấy đang ngồi trên ghế sô pha trong lớp A trươc mặt tôi là Hi—Kinoshita Yuuko-san, và giờ thì cô ấy đang giận dữ.

“Ahaha, xin lỗi, Yuuko. Yoshii-kun thì đang rất thích thú với thức ăn.”

“...Cứ như là một con thú nhỏ vậy.”

“Xin lỗi, trông cậu ấy có vẻ thật sự đói bụng, vì thế tớ vô tình...”

“Thật là. Các cậu nên cảnh giác hơn khi nó liên quan đến cuộc chiến triệu hồi chứ...”

Kinoshita-san có vẻ không vui khi cô ấy cằn nhằn về chuyện gì đó. Cô ấy giống hệt em trai mình, Hideyoshi, vì họ là hai chị em sinh đôi. Có vẻ như là Yuuko thì gay gắt hơn nhiều. Đặc điểm của cô ấy là đôi mắt mình, thứ mà trông xinh đẹp hơn là dễ thương. Hai chị em họ thì thật sự là các cô gái đẹp khi họ tập trung cùng nhau. Tôi cho là người nhà Kinoshita thì chắc hẳn đang sống trong hoa lệ...

“Nói cách khác, lớp B sẽ tấn công bọn tôi, đúng không? Lại nghĩ ra một chiến thuật đáng khinh như thế.”

“Ừ, là như thế đấy.”

Kinoshita-san có thể hiểu được thậm chí là với một lời giải thích lời rạc như thế, và ba người còn lại cũng thể hiện vẻ mặt hiểu rõ như thế. Đúng như mong đợi từ lớp A, tất cả bọn họ đều là những người thông minh mà suy nghĩ rất nhanh.

“Thành thật mà nói, chúng tôi không thể nào thua cái chiến thuật này được, vì thế không có nguy hiểm thật...”

“Cho dù thế, Kinoshita-san, Yoshii-kun thì đang gặp rắc rối lúc này. Cậu không nghĩ rằng chúng ta nên giúp đỡ một chút sao?”

“Tớ chẳng cảm thấy phải làm như thế. Dù gì thì việc liên quan đến cuộc chiến triệu hồi của lớp khác thì là trái với luật.”

“...Yuuko, đừng nói thế.”

“Không. Dù giờ là buổi tự học, nhưng chúng ta vẫn có bài học. Tớ sẽ không cho phép một chuyện như thế xảy ra.”

Đúng như những gì Kinoshita-san nói. Giờ là lúc lên lớp. Nếu mọi người trong lớp A giúp đỡ, bọn họ sẽ bỏ giờ học.

“...Nhưng mình muốn giúp họ.”

“Cho dù cậu có nói gì đi nữa, việc đó là không thể. Tớ đã nhắm mắt cho qua việc Yoshii-kun đến đây, vì thế hãy chịu được việc đó đi.”

“...Yuuko...”

“U...thật không công bằng, lớp trưởng, sử dụng một nét mặt như thế...”

“...Làm ơn đi.”

“...Đó, đó là tại sao tớ lại nói không.”

“...Tó sẽ làm bất kì chuyện gì cậu yêu cầu lần sau, Yuuko.”

Kirishima-san ra đòn quyết định. Kinoshita-san có vẻ như cuối cùng cũng dịu lại sau khi nghe điều đó, và dùng tay mình để che mặt cô ấy.

Vì Kirishima-san đã nói thế, tôi chắc chắn sẽ mang cho cô ấy một món quà lần sau.

“Aaa, thật là. Tớ hiểu rồi, hiểu rồi. Tớ sẽ giúp đánh bại chiến thuật đó. Nhưng chúng ta sẽ không liên quan đến cuộc chiến triệu hồi với lớp F. Như thế được không?”

“...Cám ơn cậu, Yuuko.”

“Chà, tớ thật thẳng thích những gì lớp C đang làm. Và lớp trưởng lớp C vẫn nợ tớ rất nhiều.”

“Cám ơn cậu, Kinoshita-san. Cậu là một sự giúp đỡ to lớn đấy.”

“...”

Sau khi tôi cám ơn Kinoshita-san, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi vì lý do nào đó. Chuyện gì thế?

“???”

“...Được rồi.”

Và rồi, cô ấy lấy ra một hộp pocky. Erm, tôi có thể ăn nó được không?

Kari kari kari kari kari.

“……Chà, chà...đây là đây là....”

Un, rất ngon.

“Mình không thể thật sự đối xứ với cậu ta như là người khác giới, nhưng nếu là một thú nuôi, mình nghĩ...”

“???”

Đôi mắt của Kinoshita-san thì đã nhìn thẳng vào tương lai khi cô ấy lầm bầm với bản thân mình. Chờ đã, một con vật nuôi sao?

Dù gì thì, lớp A thì thật sự rất tốt. Có rất nhiều món ngọt và nước em mà họ có thể dùng mất cứ khi nào họ muốn, và cái ghế sô pha thì rất là thoải mái.

“Nhắc mới nhớ, chúng ta sẽ phá hoại cái kế hoạch đó, nhưng chúng ta làm thế nào đây?”

Kudo-san có vẻ thích thú khi cô ấy nói thế. Các chi tiết cụ thể, chà...

“...Phá vỡ liên lạc giữa lớp C và lớp B.”

Sau đó Kirishima-san lên tiếng. Phá vỡ liên kết liên lạc của họ, đúng không? Tôi hiểu rồi. Tôi nhớ rằng bọn tôi cũng có một lần sử dụng phương pháp tương tự để tống sứ giả của lớp D xuống địa ngục, đúng không?

“Chà, điều gì đó như thế đấy.”

“Việc quan trọng nhất là chúng có thể liên kết với nhau hay không. Mọi người đều có quyền thực thi một trận chiến triệu hồi, vì thể việc ngăn chúng là không thể, và chúng ta không thể nói chuyện phải trái với chúng được.”

“Chúng ta có thể ngăn cản chúng liên lạc với nhau. Điển thoại thì không được phép sử dụng trong cuộc chiến triệu hồi.”

Đúng như những gì Kudou-san nói, Học Viện Fumitzuki, nơi mà vốn đã không cho phép điện thoại di động rồi, thì còn trở nên khắt khe hơn khi liên quan đến cuộc chiến triệu hồi. Bình thương, nếu mọi người không làm theo điều luật, hình phạt nặng nhất nếu ai đó bất cẩn thì sẽ là tịch thu. Tuy nhiên, trong cuộc chiến triệu hồi, việc đó sẽ được đối xử như là một cuộc thi—nói một cách đơn giản, nó giống như cách mà họ làm việc với những người sử dụng điện thoại di động giữa kì thi—gian lận. Sẽ không chỉ là tịch thu không, vì đình chỉ hay ở lại lớp cũng có thể xảy ra. Dù gì thì, tôi không nghũ rằng sẽ có người chấp nhận một rủi ro lớn như thế vì lợi ích của lớp đâu.

“Nói cách khác, chúng ta phải ngăn chặn sứ giả của lớp C và lớp B, đúng không?”

“Hơn là sứ giả nữa, tớ nghĩ rằng chúng ta phải ngăn chặn tình yêu của họ.”

“Ahaha, tớ nói nè, chẳng phải chúng ta sẽ bị ngựa giẫm cho đến chết sao?” ]

“...Không sao đâu. Dù gì thì đó cũng chẳng phải là tình yêu thực sự.”

“Kirishima-san nói đúng. Tình yêu thật sự thì không phải là mối quan hệ giữa nam và nữa, mà là liên kết của cảm xúc.”

Trong trường hợp đó, xen vào giữa tình yêu của họ (trông có vẻ như là một cuộc trò chuyện), đúng không? Hừm...

“Nói cách khác, chúng ta nên làm gì đây?”

“Tớ đã nói rồi. Chúng ta sẽ ngăn cản tình yêu của họ.”

“Cụ thể thì sao?”

“““...”””

Ngay lập tức trở nên im lặng. Chúng tôi chẳng biết chính xác nên làm gì để ngăn cản tình yêu cả.

“Hãy lắng nghe mọi người vậy. Un, lớp trưởng, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì?”

“...Ngăn cản tình yêu?”

“Un.”

“...Số lượng thuốc tối đa tớ có thể sử dụng là bao nhiêu?”

“Xin lỗi, Kirishima-san, nhưng đó là dành cho Yuuji, vì thế nó không thích hợp lúc này.”

Việc đó thì không vi phạm luật của cuộc chiến triệu hồi. Rõ ràng là nó chống lại quyền lợi của công dân Nhật Bản. Tôi ít nhiều gì cũng tự hỏi về việc sự đối xử nào mà Yuuji đang nhận được thế.

“...Thế thì, Aiko?”

“Un~, để tớ xem nào~. Vậy thì tớ đoán rằng chúng ta nên sử dụng sự quyến rũ hay gì đó, đúng không?”

“Quyến rũ sao...việc đó thì có thật sự sẽ có hiệu quả chứ?”

“Tớ sẽ làm thật vậy. Eh~ (lật lên)”

“KYAAAHHHH!!? TẠI SAO CẬU LẠI TỐC VÁY CỦA TỚ LÊN CHỨ!?”

“Yoshii-kun thỉnh thoảng sẽ muốn thấy của ai đó khác, tớ đoán thế.”

“KHÔNG CẦN THIẾT PHẢI CHO THẤY MỘT DỊCH VỤ NHƯ THẾ CHỨ!”

“...Đừng lo lắng, Yuuko. Hôm nay cậu có mặc nó đàng hoàng.”

“KHÔNG PHẢI LÀ ‘CHỈ’ HÔM NÁY! TỚ MẶC CHÚNG ‘MỘT LẦN NỮA’ ĐẤY! ĐỪNG CÓ NÓI NHƯ THỂ TỚ LÀ NGƯỜI MÀ ĐI RA NGOÀI KHÔNG MẶC QUẦN LÓT!”

“Nhìn kìa, Yuuko, mặt Yoshii-kun thì đang đỏ như gấc kìa. Nó rất hiểu quả, đúng không?”

“Ý TƯỞNG NÀY CHẮC CHẮC SẼ CHẲNG CÓ HIỆU QUẢ ĐÂU!”

“Ehhh~ Tớ nghĩ rằng cậu ấy sẽ hạnh phúc đấy.”

“ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ Ở ĐÂY!”

Tôi cúi đầu mình xuống khi tôi đứng cãnh Kudou-san và Kinoshita-san.

Chà, thành thật mà nói, tôi cảm thấy lúng túng rằng mình lại có một phản ứng như thế. Tôi gần như đã thấy được chúng, nhưng tôi thấy ghen tị rằng Kubo-kun vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

“Thế thì, cậu có bất kì ý tưởng hay nào khác không, Yuuko?”

“Ơ? Tớ, tớ sao!? Chà, un...”

“...Không thể nghĩ ra gì sao?”

“Đó, đó không phải là vấn đề ở đây. Tớ thì rất giỏi việc này đấy. Tớ cũng có đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn.”

Kinoshita-san ưỡn ngực mình lên khi cô ấy nói thế. Ồ, tôi thì rất mong chờ đến nó đấy.

“Đúng thế. Ví dụ, tớ sẽ gọi người mình thích đến một cái cây trữ tình và huyền thoại nào đó và nấp đằng sau cây. Thế thì sao nào?”

Fmm, tôi hiểu rồi. Đúng như mong đợi từ Kinoshita-san. Cô ấy thật sự là một học sinh xuất sắc ở một vấn đề như thế này. Gọi người mà cô ấy thích ra và nấp ở đâu đó.

“—Mang theo một vũ khí cùn.”

“Được rồi, người tiếp theo.”

“Cái, cái gì thế? Kiến thức của tớ thì có gì sai sao?”

Kinoshita-san nói với một giọng rất phẫn nộ. Tại sao tôi lại có cảm giác rằng nghe thấy những thứ như ‘đánh trả’ và ‘ma túy’ thì đều là những từ quen thuộc thế này?

“Thế thì, tớ sẽ nói ý kiến của mình vậy.”

Lần này, Kubo-kun chỉnh mắt kiếng của mình và nói điều đó. Kubo-kun cho thấy cái ấn tượng rằng cậu ấy không thành thạo về thứ gì đó như thế này, nhưng có vẻ như là không phải thế.

“Tớ nghĩ rằng tình yêu tự nó là bản năng. Vì thế chúng ta chọc giận mọi người trong tiềm thức thì sao?”

“Chọc giận mọi người trong tiềm thức?”

“Đúng. Các cậu có nghe đến hiệu ứng ‘cầu treo’ hay ‘hiệu ứng tiềm thức’ chưa?”

“À, có vẻ như là tớ đã thấy nó trên TV.”

Hiệu ứng cậu treo giống như là lời tỏ tình nào đó trong một nơi nguy hiểm như là cái cầu treo, lẫn lộn giữa sợ hãi và tình yêu và khiến cho nó thành công một cách dễ dàng hơn. Hiệu ứng tiềm thức là đưa một vài hình ành trong vào giây để để lại ấn tượng sâu đậm với người khác trong tiềm thức.

“Chúng ta sẽ sử dụng hiệu ứng này để chiêu dụ bên kia.”

“Um um.”

“Cụ thể, tớ cảm thấy rằng người bí mật nói rằng ‘tớ yêu cậu’ ở một vách đá nơi mà đạn bay tứ tung mỗi 40 giây một lần thì sẽ là một cách có hiệu quả hơn nhiều, hay thứ gì đó như thế.”

“Chỉ có Hollywood mối có thể tạo nên một cảnh như thế thôi, đúng không?”

Một chuyện tình lãng mạn như thế chắc chắn sẽ có hiệu quả nếu như nó ở trong một bộ phim!

“Không ổn rồi...chỉ có sự quyến rũ của Kudou-san là có thể có hiệu quả sao?”

“Tớ hiểu rồi. Một sự quyến rũ bằng cách sử dụng Yoshii-kun. Trò này nhiều khả năng là sẽ có hiệu quả đấy.”

“Chờ một chút đã, cậu đang nói gì thế, Kubo-kun? Đừng có đùa nữa và nghĩ một cách nghiêm túc đi.”

“Ơ, tớ đang nghiêm túc đấy.”

Nói đùa để cho giấu mọi việc. Kubo-kun thì thật sự không giỏi trong chuyện tình cảm. Cho dù thế, cậu ấy đã nêu lên quan điểm của mình, cậu ấy thật sự là người tốt. Bọn họ thật sự có thể ngăn chặn việc đó xảy ra không? Tôi có cảm giác không yên về việc này. Tốt hơn là nên kiểm tra với mọi người trước đã.

“Tớ nói nè, các cậu có biết nghĩa của ‘tình bạn’ là gì không? Có ai biết không?”

“““Cuộc thi hợp xướng.””” ]

“Cám ơn, tớ hiểu rồi.”

Nhóm người này thì vô dụng rồi. Bọn họ thậm chí còn dở hơn lớp F về khái niệm tình yêu nữa.

Tôi không thể không ôm đầu mình một cách chán nản được, nhưng vào lúc đó,

“...Yoshii. Trốn đi.”

“Waa!”

Kirishima-san đột nhiên đẩy tôi xuống dưới ghế. Chuyện gì thế?

“...Lớp C đang tìm Yoshii.”

Kirishima-san liếc nhìn ra phía cửa, và tôi nhìn qua khe hở giữa những cái ghế, và lý do mà chẳng ai vội vã là gì giờ là đang giờ học.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Cánh cửa bật mở.

“Xin lỗi, các cậu có thời gian chứ.”

Một cô gái xa lạ đứng ở cửa. Nhiều khả năng là từ lớp C.

“Vâng, chuyện gì thế?”

Kinoshita-san nở một nụ cười với cô gái đó. Nhắc mới nhớ, bình thường thì Kinoshita-san biểu hiện như thế này. Một nụ cười tự nhiên và một thái độ thanh lịch.

“Chà, Yoshii-kun của lớp F có đến đây không? Tôi đang kiếm hắn.”

“Yoshii-kun? Un...tôi không thấy cậu ấy...bọn tôi đang có giờ học ở đây, vì thế làm sao mà Yoshii lại có thể đến đây chứ?”

“Đó cũng là những gì tôi nghĩ, nhưng các cậu trông không có vẻ gì là đang có giờ học cả, vì thế,”

“Ahaha, vẫn là giờ học đấy, đại loại thế. Giờ tự học.”

Kinoshita-san mỉm cười và trả lời.

Đúng như những gì cô gái đó nói. Nếu tôi không gặp mặt Kirishima-san và mọi người trong hành lang, thì đôi đã không thể trốn ở lớp A rồi. Dù đó là việc khẩn trong giữa cuộc chiến triệu hồi, nhưng tôi không thể nào lại có thể vào lớp người khác giữa giờ học được. Bởi vì điều đó nên lớp C không thể liên lạc với Nemoto-kun gì cả.

“Nói đến đây, tại sao cậu lại kiếm Yoshii-kun?”

Kinoshita-san cố gắng hỏi một cách thăm dò. Đó là chiến thuật để chuyển đề tài, đúng không? Un, đó là một ý kiến hay đấy.

“Cậu ta đi nhìn trộm phòng thay quần áo nữ hay gì sao?”

Nhưng chẳng phải việc thay đổi đề tài này thật quá lạ sao?

“Un, thứ gì đó như thế đấy.”

ĐIỀU ĐÓ KHÔNG ĐÚNG!

“Thế thì, cám ơn cậu. Xin hãy thông báo cho bọn tôi nếu các cậu thấy hắn.”

“Hiểu rồi. Tôi sẽ liên lạc với cậu nếu tôi thấy tên nhìn trộm đó.”

Với lời cảm ơn, cô gái từ lớp C rời khỏi.

Kinoshita-san quay lại và nói với tôi trong khi tôi vẫn còn đang trốn.

“Yoshii-kun, có thật là cậu đang trốn bởi vì cuộc chiến triệu hồi hay không?”

“ĐÓ LÀ SỰ THẬT! TỚ CHƯA BAO GIỜ LÀM BẤT KÌ ĐIỀU GÌ NHƯ LÀ NHÌN TRỘM KỂ TỪ KHI TỚ ĐƯỢC SINH RA CẢ!”

“Yoshii-kun...cậu vừa nói một lời nói dối cực lớn đấy...”

“Nhắc mới nhớ nhớ, tớ nghĩ rằng tớ đã thấy Yoshii-kun một lần trong phòng thay quần áo nữa trước đây đấy.”

“Không, không phải thế. Đó là bởi vì Yuuji ở trong đấy.”

“...Yoshii, hãy kể cho mình nghe chi tiết sau.”

Việc này thật tệ. Tuổi thọ của Yuuji sẽ bị rút ngắn thêm lần nữa rồi. 

“Chà, quên đi. Tôi sẽ tin tưởng cậu trong lúc này vậy. Nhưng nếu cậu nói dối một câu thôi, tôi sẽ đưa cậu sang lớp C đấy.”

“H, hiểu rồi.”

Khi Kinoshita-san nói rằng ‘Tôi sẽ liên lạc với cậu nếu tôi thấy tên nhìn trộm đó’, thì đó chẳng phải là lời nói dối gì cả.

“Thế thì, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Yoshii-kun?”

Vào lúc đó, mọi người đều bình tĩnh lại. Kubo-kun tiếp tục nơi mà chúng tôi đã tạm dừng. Erm...

“Đúng vậy, chúng ta phải có được thông tin trước khi chúng ta có thể nhận diện được chúng sẽ liên lạc với nhau bằng cách nào. Nếu chúng ta không biết Koyama-san và Nemoto-kun sẽ liên lạc với nhau bằng cách nào, chúng ta sẽ không thể ra quyết định được.”

“Tớ hiểu rồi. Trong trường hợp đó, tớ sẽ phụ trách thu thập thông tin về hành động của Koyama-san. Dù sao tớ cũng có mạng lưới những người quen cá nhân của mình.”

“...Bọn mình sẽ phụ trách kiểm tra tình hình cuộc chiến giữa lớp F và lớp C.”

“Được rồi, cứ giao cho bọn tớ.”

“Chà, không thể tránh được vậy. Tớ cũng sẽ chỉ giúp vì tớ đã đồng ý rồi.”

Mọi người đều biết được họ có thể làm gì. Còn tôi nên làm gì đây?

“Tớ sẽ giúp Kubo-kun vậy.”

“Không, cậu ở đây thì tốt hơn đấy, Yoshii-kun.”

“...Ra ngoài thì rất nguy hiểm.”

“Đúng~ ai đó vừa mới đi ngang qua để kiểm tra đấy.”

“Tốt hơn là nên trốn cho đến khi mọi việc kết thúc. Đừng lo lắng quá nhiều, bọn tớ sẽ kiểm tra tình hình lớp cậu cho cậu.”

“Tớ hiểu rồi. Xin lỗi. Cám ơn mọi người.”

Bốn người họ gật đầu, và có vẻ như muốn nói ‘đừng bận tâm’ khi họ bước ra khỏi phòng học. Nghiêm túc đấy, tôi cần chuẩn bị quà tặng vào lần tới.