Tôi thực sự cảm kích những độc giả đã mua quyển sách này. Tôi là Inoue Kenji, phụ trách viết nên quyển sách này.
Series này cuối cùng cũng đã bước sang hai con số và đang ở quyển thứ mười một! Tất cả có khoảng 1.5 triệu chữ! Tôi muốn cảm ơn những bạn đọc, người mà đã sánh bước cùng tôi trên con đường này trong khi tôi bị chỉ trích bởi cấp trên của mình rằng tiếng Nhật của tôi ‘thật khó để đọc’, ‘tôi không biết anh đang viết gì nữa’, ‘hãy viết lại một lần nữa’. Thật lạ. Tôi đáng lý ra là người trong công ty viết nhiều nhất, nhưng cảm giác như là chẳng có sự cải thiện gì cả...
Một lưu ý nhỏ là trong những lá thư mới nhất, có những bạn đọc hỏi tôi rằng “Tại sao anh lại phải giấu sự thật rằng anh viết ‘Baka Test’?”. Tôi sẽ dùng lời bạt này để trả lời vậy.
Công việc của tôi thì liên quan đến việc thiết kế, và chi tiết của công việc gồm có rất nhiều những công nghệ mới được phát triển, hầu hết trong số chúng là bí mật thương mại mà không được tiết lộ. Vì chúng là những bí mật, chúng tôi phải che giấu những công nghệ mà đang được phát triển. Công ty của chúng tôi kiếm được lợi nhuận từ những bí mật, vì thế chúng tôi phải nghiêm ngặt về điều đó và không được nói ra. Những công nhân như chúng tôi có trách nhiệm giữ bí mật. Ngoài ra, công ty của chúng tôi cũng có một ‘ủy ban điều tra’ để quản lý những bí mật. Một vài thành viên quan trọng của công ty thì lại là thành viên của ‘ủy ban điều tra’ này, và họ sẽ có hành động chống lại chúng tôi khi chúng tôi tiết lộ những bí mật.
Được rồi, thế thì, hãy sử dụng trí tưởng tượng của chúng ta để nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chuyện gì sẽ xảy đến với Inoue Kenji, người mà làm trong công ty như thế này, lại bị phát hiện ra là viết một bộ light novel được gọi là ‘Baka to Test to Shoukanjuu’?
—Vâng, đúng vậy đấy. Tôi hầu như chắc chắn rằng sẽ bị triệu tâp bởi những thành viên quan trọng trong công ty cho một cuộc điều tra. Sau đó, những loại câu hỏi nào sẽ xảy đến trong cuộc điều tra?
Tất cả những thành viên quan trọng đều tập trung một cách im lặng trong căn phòng hợp rộng lớn. Vì nó liên quan đến những bí mật của công ty, tất cả các lối ra đều được khóa chặt. Tôi đang đứng yên lặng ở giữa và nhìn các cấp trên của mình đọc qua các quyển ‘Baka Test’ như là tài liệu tham khảo.
Và rồi, vị trưởng ban điều tra của ủy ban điều tra sẽ bắt đầu đặt câu hỏi.
Trưởng ban điều ra: “Inoue Kenji-kun, về phần cái này...ơ, thứ này được gọi là gì nhỉ...quyển ‘Baka to Test to Shoukanjuu’ này. Nó được viết bởi cậu, đúng không?”
Tôi: “Vâng, vâng...”
Trưởng ban điều tra: “Cậu chắc chứ?”
Tôi: “Vâng...tôi đã viết quyển sách này...”
Trưởng ban điều tra: “Thế thì—cậu làm ơn có thể giải thích nội dung của quyển này này không?”
Tôi có niềm tin vững chắc rằng mình sẽ ngã quỵ ở đây và muốn khóc lên.
Tôi phải giải thích nội dung của những quyển tiểu thuyết mà tôi viết cho những người mà tôi biết, không phải đồng nghiệp hay bạn bè của tôi, mà là những cấp trên của tôi, người mà lớn tuổi như là ba mẹ tôi. Tôi phải giải thích rằng đó là một bộ truyện hài, và tôi phải làm điều đó trong một căn phòng họp đầy căng thẳng. Chẳng phải việc tôi sẽ khóc lóc trong sự xấu hổ là điều bình thường sao, cố gắng chạy đi khi tôi bị yêu cầu làm một việc như thế?
Nhưng vào lúc đó, tất cả lối ra đều đã bị khóa lại, vì thế tôi không có nơi nào để chạy cả. Và khoảnh khắc đó, tôi chỉ có thể chịu đựng nỗi xấu hổ trong tim mình và giải thích nội dung của Baka Test cho họ.
Tôi: “Đó...đó là một câu chuyện với một trường cấp ba độc nhất vô nhị về bối cảnh...các học sinh ở đó thì chuyên làm những việc ngu ngốc và sẽ sử dụng hệ thống triệu hồi để đánh nhau...”
Trưởng ban điều tra: “Fuum…”
Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc những người đầy ấn tượng và quan trọng đó lại bàn tán ‘cái hệ thống là sao nhỉ’, ‘chiến tranh trong trường là sao thế’, ‘để những học sinh đó—những đứa trẻ làm những chuyện ngu ngốc chiến đấu với nhau? Cha mẹ đang làm gì thế?”
Trưởng ban điều tra: “Thế thì, để tôi hỏi cậu chuyện này.”
Sau đó vị trưởng ban điều tra hỏi tôi.
Trưởng ban điều tra: “Về phần ‘hệ thống triệu hồi’, xin hãy giải thích nhiều hơn nữa vì một vài trong số đó có thể bao gồm những bí mật mà công ty chúng ta không muốn tiết lộ.”
Tôi thật sự muốn chạy đi! Tôi muốn mở tung các cửa bị khóa kia, hét lên và chạy khỏi căn phòng họp này.
Tất cả mọi người ở đây đều là kỹ thuật viên, vì thế họ cực kì nhạy cảm với từ ‘hệ thống’. Vì thế, việc họ hỏi tôi về hệ thống triệu hồi kiểm tra là điều rất bình thường. Nếu tôi trả lời đây là một thứ được tạo ra bằng sự ngẫu nhiên và hiện tượng siêu nhiên và rằng tôi không thật sự hiểu được hệ thống này, tôi chắc chắn sẽ bị quở trách bởi những điều như ‘Việc này thật sự tốt sao? Cậu là một kĩ thuật viên đấy’. Thậm chí bọn họ có lẽ sẽ giảng giải tôi sau khi cuộc điều tra này kết thúc. Xin lỗi, tôi cảm thấy rằng nhiêu đó đã đủ rồi. Xin hãy cho tôi đi.
Ngoài ra, còn có những khả năng khác.
Trưởng ban điều tra: “Ở đây (ghi chú của tác giả tập năm), có nhắc đến một cuộc nghiên cứu. Tôi phải kiểm tra xem có bất kì đề cập nào đến những bí mật của công ty chúng ta không.”
Tôi: “Không vấn đề gì. Tôi không có đề cập đến công nghệ của chúng ta trong quyển sách.”
Trưởng ban điều ra: “Trong trường hợp đó, xin hãy giải thích nghĩa vốn có của từ ‘sou-uke’ cho mọi người ở đây. Nếu chúng tôi không chắc chắn, chúng tôi không thể ra quyết định của mình được.”
XIN HÃY GIẾT TÔI CHO RỒI ĐI!
Bất cứ điều gì liên quan đến công nghệ có thể cần một lời giải thích đầy đủ. Nhưng đối với tôi việc giải thích từ đó với những cấp trên ở rất nhiều cấp bậc khác nhau của mình, thì nó như thể trải qua một cuộc tập tu hành đầy đau đớn để giải phóng nỗi đau ở con người...nếu mắt tôi đột nhiên trở nên rõ ràng vào ngày hôm sau và tôi lại nói thứ gì đó như ‘chiến tranh thì không mang lại gì cả’, thì tôi nên làm gì đây? Tôi có nên tạo ra một tôn giáo mới?
Ngoài ra, sẽ không chỉ có mình trưởng ban điều tra đặt câu hỏi với tôi. Những vị cấp trên trực tiếp của tôi người mà được coi là nhân chứng cũng sẽ hỏi tôi. Nhiều khả năng là họ sẽ hỏi điều này—
Cấp trên: “Có rất nhiều cái tên quen thuộc trong số các nhân vật được giới thiệu, bao gồm cả tôi, đúng không?”
Vâng. Những vai phản diện thì được thiết kế dựa trên các ngài.
Bên cạnh đó, cho dù tôi muốn nói điều đó, tôi không thể nói những suy nghĩ của mình ra và chỉ khăng khăng là ‘đó chỉ là trùng hợp’ mà thôi. Nhưng vì đó là quyển tiểu thuyết mà tôi viết, mọi người sẽ mua để đọc nội dung trong đó, đúng không? Đó là bản chất của con người. Nhưng, cho dù họ có đọc đến khi thấy một nhân vật với tên của mình xuất hiện, họ chắc sẽ vẫn thấy kinh ngạc về việc bị đối xử như thế. Trong trường hợp đó, tôi sẽ không thể ra ngoài và trở nên nổi bật được. Nhưng việc là người nổi bật này thì chẳng hiện hữu ngay từ đầu tôi, và vì thế tôi cho rằng nó có thể được gọi là một hình thứ cứu rỗi vì nó là thế...
Là như thế đấy. Bởi vì những khả năng tiềm tàng đó, tôi không thể mạnh dạn tuyên bố sự thật rằng tôi viết Baka Test. Đã giải thích quá nhiều, tôi tự hỏi các bạn đọc có hiểu không nhỉ? Nếu các bạn hiểu, xin hãy đừng quan tâm đến việc tôi là loại người gì. Xin lỗi...
Một cách không hay biết gì, chỉ còn lại vài trang để nói lời bạt. Tôi thật sự xin lỗi. Thế thì, hãy để tôi viết những lời cảm tạ đến các bạn.
Người vẽ minh họa, Haga-san, Mizuki thì thật rất dễ thương đấy! Và Tamano-san nữa! Tôi rất sự cảm kích K-sama, tôi thật sự xin lỗi vì đã trì hoãn bản thảo của mình hết lần này đến lần khác...Kagaya-san, người phụ trách việc thiết kế, tôi đã luôn làm phiền anh/chị rất nhiều. Xin hãy tiếp tục đánh giá tôi. Và đến tất cả những bạn đọc, cám ơn các bạn đã đồng hành cùng cuộc hành trình của quyển tiểu thuyết này. Tôi không thể diễn tả lòng biết ơn trong tim mình cho dù tôi có nói bao nhiêu lần đi nữa. Tôi không thể gửi một lá thư đi, nhưng tôi rất hạnh phúc khi đọc từng bức thư một. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cố gắng và nghĩ ra nhiều câu chuyện thú vị hơn nữa.
Thế thì, hãy gặp nhau ở tập sau, tập tiếp theo của trận chiến triệu hồi.