Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 8 - Câu hỏi thứ năm

Hãy đọc đoạn văn sau dưới đây trước khi trả lời câu hỏi kế tiếp.

Anh ấy lại là một con người nghiêm túc như thế, vì thế anh ấy phải bận tâm vào lúc này, đúng không?

Sachiko tiếp tục suy nghẫm khi cô ấy đứng ngồi không yên, và không thể không gõ lên cánh cửa phòng của anh ấy.

“Heisuke-san, em vào đây.”

Không đợi một câu trả lời, cô ấy tiến vào phòng, và thấy rằng Heisuke thì hoàn toàn trần như nhộng (sekishin, せきしん), và đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Tại sao vẻ mặt của anh ấy lại như thế nhỉ?

Heisuke tiếp tục đắm mình trong suy nghĩ riêng của mình, hoàn toàn không hay biết gì về sự hiện diện của Sachiko.

Cảm xúc của Sachiko đã được miêu tả như thế nào bởi những từ được gạch chân, hãy viết ra điều đó.

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

‘Sachiko thì hoàn toàn sửng sốt khi thấy Heisuke không mặc quần áo gì và vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của anh ấy.’

Nhận xét của giáo viên:

Là như thế đấy. Trong kanji,‘赤身’chủ yếu được đọc là ‘akami’ , nhưng nó cũng có nghĩa là ‘sekishin’ nữa. Chữ này có nghĩa là ‘không mặc bất kì quần áo nào cả’. Vì thế, Sachiko bị sốc khi thấy Heisuke đang trần như nhộng vậy.

Câu trả lời của Tamano Miki:

‘Thật hiếm khi anh ấy mặc một cái váy, nhưng lại có quá ít diềm xếp nếp, điều mà làm cô ấy tức giận rất nhiều.’

Nhận xét của giáo viên:

Thầy thật sự bị sốc bởi một câu trả lời mà chưa từng được nghĩ đến trước đây như thế đấy.

 

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

‘Cà vạt của anh ấy bị lệch, vì thế cô ấy cảm thấy rất khó xử.’

Nhận xét của giáo viên:

Đó là chuyện mà em lo lắng sao? Một người đàn ông khỏa thân mà vẫn mang cà vạt sao?

“Bọn chúng đây rồi, Akihisa! Sang bên trái!”

“Hiểu rồi!”

“CHẾT ĐI! NHỮNG TÊN KHỐN CHẾT TIỆT!”

Tôi lao nhanh về phía trước và tung ra những cú đấm với Fukumura-kun cũng như ngược lại, nhưng sự chú ý của tôi thì lại ở linh thú triệu hồi của mình.

“Chết tiệt...cậu có thể làm ơn dừng việc tránh tới tránh lui nữa được không?

Lớp C, Touyama Heita, Sinh học, 115 điểm.

Đấu với.

Lớp F, Yoshii Akihisa, Sinh học, 72 điểm.

Đối mặt với đòn tấn công của linh thú lớp C, linh thú của tôi tránh sang một bên một cách dễ dàng. Vù tôi đang tự mình di chuyển, tôi không thế đấu, nhưng không khó để tránh.

“Thầy ơi! Noguchi từ lớp C muốn tham gia và trận đấu môn Sinh học! Triệu hồi!” Vào lúc này, lớp C lại có thêm quân tiếp viện. Có thêm bốn người truy đuổi từ lớp C nữa. Việc này chẳng tốt chút nào...

“Yuuji!”

“Hiểu rồi! Kích hoạt!”

Ngay khi ba thanh viên FFF đang đuổi theo và đánh nhau với Yuuji, Yuuji hét lên từ khóa. Vào lúc đó, tất cả các linh thú đang hiện diện đều biến mất.

“Ku...! Đây có phải là sự giao thoa giữa các vùng triệu hồi không?”

“ĐƯỢỢỢCCC RỒỒỒIIII!!!”

Vì không cần phải tập trung vào linh thú nữa, tôi có thể hoàn toàn tập trung và đối thủ trước mặt mình. Tôi xông lên vào đâm sầm vào ngực của Fukumura-san với một tốc độ chớp nhoáng, và nện nắm đấm của mình vào ngực cậu ấy.

“Akihisa!”

“Được!”

Tôi đáp lại lời kêu gọi của Yuuji và kéo mạnh cánh tay phải mình.

“Oh? UOOOOH!?”

Một kẻ địch, người mà đang lao lên giữa Yuuji và tôi bị ngáng chân bởi sợi dây xích sắt và mất thăng bằng.

“NHẬN LẤY NÀY, TÊN ĐẠI NGỐC!”

Yuuji giơ cao nắm đấm mình lên và nện nó xuống. Đối thử xoay vòng trong không trung trước khi đổ sầm xuống đất, và không thể đứng dậy được nữa.

“Thầy ơi! Xin hãy hủy vùng triệu hồi! Em sẽ...triệu hồi!”

“Triệu hồi!”

Vì Yuuji đang sử dụng cái vòng bạch kim, cậu ấy không thể tham gia vào trận chiến, và tôi chỉ có thể gọi linh thú mình lên để chiến đấu chống lại họ. 2 chọi 1...không, cả bốn người đằng sau họ cũng sẽ tham gia trận đấu, đúng không? Trong trường hợp đó, nó sẽ trở thành 6 chọi 1. Cho dù như thế nào đi nữa., thì việc chống lại quá nhiều như cùng một lúc thì thật hơi quá.

“Akihisa! Đến khu trường mới nào!”

“Hiểu nào!”

Khi linh thú của chúng tôi đang đánh nhau, Yuuji và tôi chạy sang dãy nhà mới và giữa khoảng cách với địch thủ đang trong trận chiến của chúng tôi.

“Cái gì...cậu thật quá hèn hạ đấy!”

“Đó chẳng phải là chạy trốn khỏi trận chiến sao?”

Một khi chúng tôi kéo dãn khoảng cách đến một mức nhất định, chúng tôi sẽ ra khỏi phạm vi có hiệu lực của vùng triệu hồi, và linh thú sẽ biến mất.Vào lúc đó, chúng tôi sẽ không thể chiến đấu được nữa.

Việc này trông có vẻ như là đang chảy khỏi cuộc chiến, việc mà là phạm pháp, nhưng các luật trong cuộc chiến triệu hồi có nêu rõ ràng là ‘nếu bên tuyên chiến không thể chống trả, họ sẽ bị coi như là chạy khỏi cuộc chiến và bị loại’. Tuy nhiên, tôi đã có đánh nhau với các đối thủ trong một lúc, vì thế đây việc này chẳng phạm luật, và Yuuji, người mà tạo nên vùng triệu hồi, thì chỉ đang chạy trốn vì cậu ấy không tham gia vào trận chiến. Thành thật mà nói, việc này thật sự là một hành động lách luật có hơi hèn hạ, nhưng không có thời gian để lo về chuyện đó đâu. Chúng tôi cũng đang ở trong thế khó khăn. Bên cạnh đó, chúng tôi sẽ không do dự gì về việc sử dụng các cách đầy đê hèn đâu.

“Yuuji, cậu có thể sử dụng ‘giao thoa’ được bao nhiêu lần?”

“Khoảng bảy lần hay gì đó. Tớ cũng phải tham gia vảo trận chiến, vì thế sẽ có ít cơ hội hơn cho tớ để sử dụng nó.”

Nhưng cũng có khiếm khuyết trong một chiến thuật như thế. Mỗi lần Yuuji sử dụng cái vòng bạch kim của mình, điểm số của cậu ấy sẽ bị giảm đi, và có giới hạn số lần cậu ấy có thể sử dụng nó. Cậu ấy càng sử dụng nó nhiều, thì điểm của cậu ấy sẽ càng giảm. Khi mà Yuuji tham gia và trận chiến triệu hồi, việc này sẽ trở thành một yếu tố thực sự đầy bất lợi. Đây thật sự là một cách mà chúng tôi không muốn sử dụng trừ khi chúng tôi bị bao vây bởi vài người.

“Thấy hắn rồi! Là Sakamoto đó!”

“Yoshii đi cùng với hắn—này, tại sao hai cậu lại bị còng lại với nhau thế?”

“Đây có phải là bằng chứng mà họ sẽ không bao giờ chia tay sao...?”

“““THẬT BIẾN THÁI LÀM SAO!!!”””

Những thành viên lớp F, người mà đang chạy đến và đối mặt với chúng tôi lại thật sự nói điều đó!

Tôi biết rằng sự hiểu nhầm này sẽ lan ra, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút bất lực khi việc giải thích là vô ích. Một khi chúng tôi qua được chuyện này một cách an toàn, tôi phải cho điều gì đó thậm chí mãnh liệt và kinh khủng hơn cho những tên đó ghi vào đầu!

“Yuuji, vòng của cậu?”

“Vẫn còn kích hoạt.”

“Hiểu rồi—triệu hồi!”

Tôi triệu hồi linh thú mà đã biến mất của mình một lần nữa khi tôi chạy ra khỏi vòng. Bọn họ là những người bạn lớp F, và thành thật mà nói thì không cần phải quyết định việc này với linh thú của tôi. Nhưng—

“Chậc! Tên Yoshii đó lại triệu hồi linh thú của mình!”

“Linh thú của tên đó thì là có khả năng độc nhất của Người Bị Giám Sát, đúng không?”

“Hắn thậm chí còn đánh bại cả Người sắt khi chúng ta nhìn trộm phòng tắm nữ nữa! Việc này chẳng tốt gì cả!”

Họ nói đúng đấy! Linh thú của tôi là một phiên bản độc nhất vô nhị, vì thế nó có thể chạm vào những vật thể và con người. Nó trông có hơi nhỏ, nhưng những gã từ lớp của chúng tôi sẽ run rẩy trong nổi sợ sau khi thấy một linh thú mà mạnh hơn người thường nhiều lần.

(Akihisa, một khi họ gọi linh thú của mình ra, hãy ra khỏi phạm vi để tránh trận đấu.)

(Hiểu rồi.)

Yuuji thì thầm với tôi.

Bọn họ không phải là đối thủ từ lớp C, và nếu chúng tôi đấu với bạn học lớp F của mình, chúng tôi sẽ chỉ tàn sát lẫn nhau mà thôi. Cân nhắc đến sự cần thiết của viêc chiến thắng trận chiến triệu hồi này, chúng tôi sẽ chỉ làm tổn thương bản thân mình mà chằng vì lý do nào cả nếu chúng tôi hạ gục linh thú của đồng đội của mình. Nếu chúng tôi phải đánh nhau, tôi chỉ có thể để linh thú của mình biến mất mà thôi. Bên cạnh đó, linh thú của kẻ địch không thể chạm vào tôi cho dù họ có tấn công, vì thế sẽ chẳng có vấn đề nào cả.

“Chết tiệt! Bọn chúng chỉ có hai người! Không có gì phải sợ cả!”

“Cậu nói dúng! Chúng ta có ba ngưởi ở đây!”

“Đúng vậy đấy! Chúng ta sẽ không thua nếu chúng ta thực sự phải chiến đấu!”

Khi họ vào tư thế sẵn sàng của mình trước mặt chúng tôi, ba người bọn họ hét lên.

“A, việc này thật—

“GGGYYYYYYAAAAAAAAAAAAAAHHHHH!!!”

Một Death Flag hoàn hảo được dựng lên.

“Chuyện gì với những gã đó vậy? Bọn họ thật chẳng có tinh thần chiến đấu gì cả.”

“Hừm. Có vẻ như nó đã được quyết trước khi chúng ta đấu nữa.”

Thật khó để biết rằng họ có biết chúng tôi đang chạy trốn hay không. Nhưng lớp F thì đúng thật sự là lớp F...à, tôi nghĩ tôi cũng từ lớp F đấy.

“Ồ phải rồi, Yuuji. Cậu có nghĩ ra bất kì cái kế hoạch nào mới chưa?”

“Tớ vẫn chưa nghĩ ra được cái gì cả. Dù gì thì, hãy cứ làm theo kế hoạch ban đầu và tiếp tục chạy thôi! Chúng ta không thể trốn, vì thế không còn cách nào khác ngoài trừ việc chạy lòng vòng.”

Nếu chúng tôi không thể cho phép bản thân mình bị phát hiện bởi kẻ địch, chúng tôi sẽ chỉ phải tiếp tục chạy khi chúng tôi bị phát hiện cho đến khi kẻ địch không thể theo kịp nữa. Ý cậu ấy là như thế đấy. Có vẻ như sẽ rất khó nhằng từ lúc này trở đi đây...

“Tại sao chúng ta phải chạy lòng vòng chứ?”

“Để tăng số lượng đồng minh lên! Nếu chúng ta thành công, chúng ta sẽ có thể loại bỏ được sự hiểu nhầm mà mọi người đang có với chúng ta!”

Yuuji nói rằng cậu ấy chẳng nghĩ ra bất kì kế hoạch mới nào, nhưng dù gì thì cậu ấy cũng có nghĩ. Mặc dù cậu ấy thì thối nát hết ở bên trong, nhưng cậu ấy thật sự được mọi người gọi là ‘thiên tài’ trong quá khứ, và điều đó thì thật đáng tin cậy.

“Thế thì chúng ta sẽ tiếp tục chạy cho đến khi ai đó đồng ý giúp chúng ta!”

“Là như thế đấy! Chúng sẽ chỉ để trời quyết định vận mệnh của chúng ta vậy!”

Chúng tôi tiếp tục chạy đến dãy nhà mới mà không quay đầu lại. Sẽ chẳng có quá nhiều kẻ địch tập trung ở đây—

“Chào mừng, Aki, tớ đã đợi cậu rất lâu ở đây rồi đấy.”

Chỉ một chút thôi! Có một chút nước mắt trong mắt tôi!

“Shimada...đúng lúc lắm!”

“Ơ?”

Trước mặt Minami, người trông như trùm cuối vậy, Yuuji nói điều gì đó mà tôi không thể hiểu nổi. Ý cậu ấy là gì khi nói rằng Minami ở đây vào đúng thời điểm chứ?

“Yuuji, khi cậu nhắc đến người mà sẽ giúp chúng ta là cậu đang đề cập đến Minami sao?”

“Đúng thế. Là cậu ấy.”

“Nhưng—”

“Aki...việc cậu và Mizuki sống cùng với nhau là không thể tha thứ được, nhưng cậu lại hoàn toàn ngó lơ tớ! Nói rằng cậu có hứng thú với Sakamoto và Kinoshita nhiều hơn tớ...tớ sẽ không tha thứ cho cậu. Tớ chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu lần này!”

Thấy Minami đến giới hạn của mình, tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ đồng ý làm đồng minh của chúng tôi?

“Không không không, việc để cậu ấy làm đồng minh thì rất dễ dàng. Một khi cậu ấy giết cậu, cậu ấy sẽ lắng nghe tớ. Ở đâu mà cậu lại có thể tìm được một đồng minh thích hợp như thế chứ? Đây là ít rủi ro và lợi nhuận cao. Không có ai khác thích hợp hơn ngoài cậu ấy.”

“…(Furufurufuru)”

“Sao thế, Akihisa? Đừng cho thấy rằng cậu sẽ khóc lóc và từ chối cậu ấy đấy?” Việc đó thì chỉ ít rủi ro cho Yuuji mà thôi, nhưng đối với tôi, đó là một việc mà sẽ đưa mạng sống của tôi vào vòng nguy hiểm!

“Được rồi, Shimada. Một khi cậu xong với Akihisa, thì hãy lắng nghe tớ.”

“Thật là, cậu”

“CÓ MỘT KẺ GIẾT NGƯỜI Ở ĐÂY! AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI!”

“Fufufu. Aki, cậu thật ngốc đấy. Rõ ràng là chẳng ai sẽ đến và cứu cậu đâu. Ai mà lại ngẫu nhiên đi qua đây trong giờ học chứ—”

“...Thầy có thể biết các em làm gì ở đây không?”

“A, thầy Fuse.”

Ít ra thì cũng có ai đó đi ngang qua đây!

“Thầy ơi! Mọi việc chẳng tốt gì cả! Đây là hiện trường vụ mạng đấy! Cậu ấy đang thực hiện việc bắt nạt trong trường kìa!”

Tôi ngay lập tức nhờ sự trợ giúp từ thầy ấy. Thật tuyệt. Ít ra thì cũng có ai đó đồng ý cứu tôi...

“À...thầy hiểu rồi...”

Thầy Fuse nhìn quanh vào chúng tôi, xem xem người nào đang hiện diện ở đây, “Thế thì, thầy không làm gì thêm vậy. Thầy vẫn phải đi giảng bài.”

Để lại những lời đó, thầy Fuse rời khỏi mà chẳng quay đầu lại. Ơ...

“...Aki.”

“Vâng...”

“Mọi người biết rằng sẽ chẳng có ai đến và cứu cậu đâu. Ai mà sẽ ngẫu nhiên đi qua đây trong giờ học chứ?”

“Cậu chỉ mới lặp lại lời đó một lần nữa! Và chẳng phải có ai đó vừa mới đi qua sao? Chẳng phải thầy Fuse vừa mới đi qua sao!?”

Mặc dù tôi hoàn toàn bị thầy ấy ngó lơ.

“Đừng có cằn nhằn nữa! Cứ để cho tớ nghiền nát xương chậu của cậu nếu cậu không muốn não mình bị hút ra ngoài lúc còn sống đấy!”

“Không, Minami! Đây không phải là lúc mà môt cô gái nên nói việc này hay không, nhưng cách suy nghĩ của cậu thì thật là bất thường trong cái đất nước bình yên đầy con người này.”

Thậm chí là trong thế giới của manga hay light novel, việc nghe thấy những lời nói lạnh xương sống đó thì không có phổ biến chút nào.Vào lúc này đây, một bạn học nữ của tôi lại nói điều đó với một vẻ mặt đầy nghiêm túc. Việc đó thật kinh hoàng! Đây là một kinh nghiệm quý báu, nhưng tôi chẳng vui vẻ gì cả.

“Ku..! CỨU TỚ VỚI, YUUJI! BẠN ĐỒNG HÀNH CỦA CẬU ĐANG TRONG MỘT CƠN KHỦNG HOẢNG TRẦM TRỌNG ĐÂY!”

“Đây là lần đầu tiên tớ thấy ai đó bị hút não mình ra ngoài lúc còn sống đấy.”

Không chỉ bỏ rơi đồng đội của mình, mà cậu ấy thậm chí còn mong chờ một cách hân hoang đến sự hành quyết của tôi! Gã này thì chẳng phải là người!

“Được rồi, Aki. Cậu chắc hẳn đã sẵn sàng cho việc này rồi, đúng không?”

Minami bẻ từng khớp tay mình. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô gái này sẽ không xé xác tôi ra bằng tay trần của mình, đúng không?

Trong trường hợp đó, tôi chỉ có thể cởi quần mình ra để đánh lạc hướng cô ấy lần nữa! Ngay khi tôi đang nghĩ về việc đó,

“Xin hãy đợi đã! Hãy thả, Aki-chan—Yoshii-kun, thần tượng của mọi người ra!”

Đột nhiên, một câu nói cực kì kì lạ chen ngang vào cuộc đối đầu của chúng tôi.

“...”

Minami rời mắt khỏi tôi và tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó. Đứng trước hành lang và đặt tay trước ngực mình khi cô ấy đang nhìn chúng tôi là,

“Ta, Tamano-san? Cậu đang làm gì ở đây thế...?”

Người mà đến là Tamano-san, cô gái với ba bím tóc. Thật lạ. Tại sao tôi lại có cảm giác rằng sẽ có nhiều rắc rối hơn nữa cơ chứ...

“Aki-cha—Yoshi-kun...minh không thể ngủ một cách ngon lành vào ngày hôm qua được và lăn tới lăn lui trong giường của mình, vì thế mình không thể dậy và buổi sáng và bị trễ, nhưng cậu lại để cho mình thấy một cảnh như thế...”

Tamano-san trong hoàn toàn hứng thú và trả lời câu hỏi của tôi.

Việc này không thể tránh được vậy. Bất kì ai lắng nghe cô gái cùng trường nói rằng cô ấy sẽ ‘hút não tôi ra’ sẽ hoàn toàn bị sốc.

“Aki-cha—Yoshii-kun! Làm sao mà cậu có thể gian dối người khác chứ!? Mình sẽ không cho phép điều đó!”

“Tamano-san, xin hãy bình tĩnh đã. Dù gì thì, cậu phải ngưng gọi tớ là ‘Aki-chan’ từ giờ trở đi’

“Không sao đâu, mình thực sự rất bình tĩnh đấy! Aki-cha—souuke-kun!” 

“NÀY, CẬU VỪA GỌI TỚ LÀ GÌ HẢ? BÌNH THƯỜNG CẬU GỌI TỚ LÀ GÌ TRONG LÚC RIÊNG TƯ HẢ?!”

Đột nhiên, tôi hơi tự hỏi rằng cô ấy cho tôi là loại gì.

“Aki...ý cô ta là gì khi nói lừa dối?”

Sự hiện diện của cái chết bao trùm tôi. Chết tiệt! Nếu cứ thế này, thì sẽ có một bi kịch chết chóc mất!

“Không, nó không phải là về gian dối. Tớ hoàn toàn...”

“Bởi vì Aki-cha—kitty-chan là vợ của Sakamoto-kun!”

“ĐỪNG NÓI ĐIỀU ĐÓ, TAMANO-SAN! ĐỪNG KÉO TỚ XUỐNG VÀO LÚC NÀY CHỨ!”

Nhắc mới nhớ, mọi thứ đều bắt đầu bởi bì tôi nhắc đến trước mặt cô ấy điều mà có vẻ như là một lời tỏ tình với Yuuji vậy, nhưng mà không phải thế! Tôi đã quên hết tất cả chuyện đó rồi!

“Aki...vậy là cậu và Sakamoto...”

“GYAAAAAHHHH!! HỘP SỌ CỦA TỚ! CÁI HỘP SỌ ĐẦY QUAN TRỌNG CỦA TỚ!”

Chẳng có nhiều người mà có thể cầm một trái táo và bóp nát nó, đúng không? Nhưng tại sao lại có quá nhiều người xung quanh tôi, người mà có thể nghiền nát cả xương sọ cơ chứ?

“...Hết đường.”

Vào lúc này đây, ai đó lên tiếng và ngăn Minami lại. Cách nói năng này, chắn chắn là tên đó!

“Muttsurini! Cậu đến để cứu tớ!”

“...Cứu cậu? Cậu đang nói gì thế?”

Ngay khi tôi kêu lên trong sự mững rỡ, Mittsurini nhìn chằm chằm vào tôi với một vẻ mặt lạnh lùng.

“...Tớ sẽ kết thúc mạng sống của Akihisa.”

“Chết tiệt! Mình không có bất kì người đồng minh nào hết sao?”

Bị săn đuổi bởi mọi người trong lớp, tôi đột nhiên nhận ra việc này.

Tôi thật sự có nhiều kẻ thù đến thế này sao?

“Muttsurini, bình tĩnh lại trước đã! Chẳng phải việc này không có tổn hại gì đến cậu sao, đúng chứ?”

“...Tổn hại? Đừng làm tớ cười chứ, Akihisa.”

Nghe thấy những lời của tôi, Muttsurini khịt mũi.

“...Việc này thì không phải là về điều đó. Đúng vậy, giống như ai đó trước đây từng nói vậy—”

Trông Muttsurini có vẻ như nhớ lại chuyện gì đó vì sau đó cậu ấy lại nói,

“...Thứ tớ ghét nhất là hạnh phúc của cậu.” 

“YUUJI! CÂU NÓI CỦA CẬU ĐÃ BỊ TRỘM KÌA! HÃY CHỊU TRÁCH NHIỆM CHO VIỆC ĐÓ ĐI CHỨ! TÊM KHỐN KHIẾP ĐÁNG NGUYỀN RỦA KIA!”

“Không, tớ cũng có cùng suy nghĩ về việc đó đấy.”

“Aaa, MÌNH KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC VIỆC NÀY! CHẲNG CÓ BẤT KÌ AI ĐỨNG VỀ PHÍA MÌNH TRONG CÁI ĐỊA NGỤC VÔ TẬN NÀY SAO!?”

Đáng lý ra tôi phải là người cầu nguyện cho bất hạnh của Yuuji chứ.

“Aki, chuyện gì thế?”

“À...ơ...dù gì thì, tớ sẽ giải thích một cách đàng hoàng trước, được chứ? Vì thế cậu có thể làm ơn thả tớ ra được không? Nếu chuyện này cứ tiếp tục, tớ sẽ không thể thở được mất.”

Thật ra, có những tiếng động của những cành cây khô bị giẫm lên khoảng hai, ba lần gần thái dương tôi, và không cần phải nhắc thêm rằng tầm nhìn của tôi đều trở nên méo mó.

“Cậu nên có một lời giải thích hợp lý cho tất cả mọi người chấp nhận đấy, đúng không nào?”

Minami thả tôi ra một cách chẳng vui vẻ gì. Rất tốt, rất tốt. Trong trường hợp đó...

“CHẠY THÔI, YUUJI!”

“Hành động của cậu thì đều nằm trong dự đoán của bọn tớ.”

“GUWAAHHH!!!”

Ngay khi tôi chuẩn bị chạy đi, sợi xích sắt mà nối những cái còng tay của chúng tôi bị kéo ngược lại. Guu...những cái còng này thì thật phiền phức!

“Thấy hắn rồi! Đó là lớp trưởng lớp F!”

“Vây hắn lại và đánh đòn quyết định nào!”

Ngay trong khi chúng tôi đang tranh cãi, những kẻ truy đuổi từ lớp C lại xuất hiện. Giờ thì chúng tôi chết chắc rồi—

“Akihisa, ngay bây giờ—”

Vào lúc này, cơ thể tôi phản xạ theo lời nói của Yuuji. Tên đó giơ mạnh cánh tay trái mà bị còng bởi cái còng lên và tốc cái váy lên.

“Chờ, chờ đã! Hai cậu đang làm gì thế!?”

Minami, người mà đang đứng giữa bọn tôi, không thể không hét lên. Khi Yuuji và tôi nâng sợi xích kim loại lên, nó sượt qua váy của Minami và tốc váy của cô ấy lên.

“...Có những thứ còn quan trọng hơn cả trả thù!”

Trước mặt chúng tôi, những gì đang xảy ra là Minami nhanh chóng với tay mình ra để kéo váy mình xuống, và một tên ngốc nào đó lôi máy ảnh của mình ra từ tay mình.

Tay của Minami đã thả sợi xích ra, và giờ là cơ hội tốt nhất để chạy thoát!

“Shimada, Muttsurini! Bọn tớ giao những tên đó cho các cậu đấy!”

“Bọn tớ giao lại cho các cậu vậy! Hãy loại bỏ lớp C như là những thành viên của lớp F nào! Hãy cố hết sức trong cuộc chiến triệu hồi!”

Chúng tôi giơ cao tay mình lên qua khỏi đầu và để cho sợi xích sắt vòng qua đầu Minami. Sau khi vượt qua được chướng ngại vật, chúng tôi chắc chắn sẽ tiếp tục với việc chạy trốn của mình!

“Tên, tên khốn hèn hạ! Hãy nhớ điều này đấy! Cậu phải giải thích việc này rõ ràng cho tớ sau vụ này đấy! Và tớ sẽ trả vốn lẫn lời cho cậu vì đã tốc váy tớ lên!”

“...Về việc này, tớ thực sự phải cảm ơn cậu...”

Ngay khi chúng tôi thoát khỏi hiện trường, những người truy đuổi từ lớp C đến nơi Minami và Muttsurini đang dứng. Nếu họ được yêu cầu một trận chiến triệu hồi, họ sẽ phải chấp nhận nó. Giờ hai người đó sẽ không thể đuổi theo Yuuji và tôi. Ngoài ra, bọn người kia đến từ lớp C, người mà có tiêu chuẩn cao hơn chúng tôi. Minami và Muttsurini sẽ phải chịu cấm túc một khi họ thua, đúng không? Chúng tôi sẽ cắt đuôi được những người truy đuổi mình và làm lớp C kiệt sức. Một mũi tên trúng hai đích. Sau khi chạy lòng vòng trong khu nhà mới, Yuuji và tôi thoát lên lầu hai, nơi mà các phòng học của học sinh năm nhất cư ngụ. Nhìn vào mọi việc trong lúc này, thì chắng có bất kì kẻ thù nào gần đây...

“Đó thật sự là một tình huống nguy hiểm, nhưng may mắn thay là những gã từ lớp C xuất hiện và cứu mạng chúng ta.”

“Thật tuyệt là cậu có thể thoát được, Aki-cha—Akiko-chan.”

“Ừ ừ—Ơ? TẠI SAO TAMANO-SAN CŨNG Ở ĐÂY CHỨ!?”

“???”

Tamano-san hơi nghiêng đầu mình một chút khi cô ấy nhìn tôi với ánh mắt bối rối. Nhưng việc cô ấy thể hiện một cái nhìn đầy bối rối như thế thì vô nghĩa!

“À...mình biết rồi. Vậy ra là thế. Xin lỗi nhé, Aki-chan.”

“Có vẻ như là cậu sẽ chẳng dừng việc gọi tớ là Aki-chan...cậu có thể làm ơn đừng gọi tớ như thế được không?”

Thật tuyệt nếu như cô ấy có thể hiểu được tình hình lúc này?

“Ừ. Cậu muốn ở một mình với Sakamoto-kun, đúng không? Xin lỗi, mình thật chậm hiểu.”

“Này, Tamano! Đừng lôi tôi vào cái tình huống nực cười như thế chứ, được không!” Yuuji nói với một thái độ đầy tức giận. Hắn ta đang nói gì thế? Hắn là người đã bắt đầu tất cả mọi chuyện này đấy chứ!

Cho dù là thế, tôi phải tìm cách xua đi sự hiểu nhầm mà Tamano-san đang có.

“Không, Tamano-san tớ nghĩ cậu đã hiểu nhầm rồi. Yuuji và tớ chẳng có việc gì với nhau cả!”

“Không sao mà! Cho dù cái thế giới này tàn ác với hai người, các cậu phải vượt qua hoàn toàn bằng tình yêu của mình chứ! Mình và—Yuuko sẽ cổ vũ cho hai người!”

“A? Đợi một chút đã!”

Tamano-san để lại những lời đó trước khi quay lưng bỏ đi. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cô ấy, nhưng tôi hơi kinh ngạc khi nghe thấy cô ấy nhắc đến chị Hideyoshi. Tại sao cô ấy lại nhắc đến cô ta cơ chứ?

“Akihisa...chúng ta chắc chắn sẽ mất rất nhiều thứ nếu chúng ta thua trận chiến triệu hồi này...”

“Không...cho dù chúng ta thắng, tớ có cảm giác rằng rất nhiều thứ không thể thay đổi lại như cũ...”

Vào độ tuổi của chúng tôi, thì phải có rất nhiều đề tài về việc nam nữ yêu nhau, nhưng chúng tôi lại luôn dính vào tình cảm đồng tính. Việc này thì khá là hiếm ở cái độ tuổi này...

“Thấy chúng tôi! Đó là Yoshii và Sakamoto!”

“““GIẾT CHÚNG!”””

“Bọn họ đến đấy, Yuuji!”

Những tiếng gầm gừ quen thuộc vang lên từ đằng xa.

Vừa nãy là lớp C. Giờ là lớp F sao? Chết tiệt, bọn tôi thì thật bận rộn đấy. Việc này thật sự phiền hà!

“Bọn họ bắt đầu bao vây tầng hai rồi. Có vẻ như chúng ta chỉ có thể chạy lên hoặc xuống—”

“Không, chúng ta sẽ phản công ở đây.”

“Ơ? Tại sao?”

Không có cái cầu thang nào được xây trong dãy nhà mới cả. Nếu chúng tôi không di chuyển lên hay xuống vào lúc này, thì sẽ gần như không có chỗ để trốn. Nếu chúng tôi bị kẹt ở một nơi mà chúng tôi không thể rút lui, thì chúng tôi sẽ chết!

“Việc này là để chiến thắng trận chiến này. Cậu sẵn sàng chưa, Akihisa. Đây là sàn diễn mà chúng ta sẽ thể hiện thấy khí phách của mình đấy!”

Chúng tôi đang gặp rắc rối, nhưng Yuuji lại nói điều đó một cách đầy tự tin.

“Một sàn diễn để chứng tỏ khí phách của chúng ta...”

Vì gã đó đã nói thế, thì chắc phải có vài cơ hội để chiến thắng, đúng không? Cho dù chúng tôi có trốn thoát như thế nào đi nữa, mọi việc sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi, và làm theo những gì cậu ấy nói thì có thể là tốt đây.

“Được rồi, tớ sẽ tin tưởng vào kế hoạch của cậu nhiều nhất có thể, Yuuji!”

“Cậu không cần phải có bất kì ý kiến nào khác đâu. Đừng có quá kiêu ngạo! Chúng ta sẽ đánh đấy, Akihisa!”

“Cậu cũng thế!”

“““XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI, NHỮNG TÊN KHỐN KHIẾP!!!”””

Yuuji và tôi đối đầu với những người bạn của mình, người mà tấn công chúng tôi. Nhưng cho dù thế, sẽ chẳng có nhiều người mà sẽ đòi hỏi máu của bạn học mình. “AI MÀ LẠI CHỊU CHẾT Ở ĐÂY CHỨ!?”

Để không thua sát khí của kẻ địch, tôi hét lên và đối đầu với những tên đó.

Tôi tiếp tục tránh đòn và phòng thử trước những hành động bạo lực mà liên tiếp đến thành từng đợt, Yuuji thỉnh thoảng cũng giúp đỡ, và lúc đó tôi có một cơ hội nhỏ để phản công.

“Cậu thì lại đùa giỡn một cách hạnh phúc với Shimada, Yoshii Akihisa!”

“Tại saom một tên ngốc như cậu, và Himeji lại thật sự...”

“TRẢ LẠI KINOSHITA CỦA TỚ ĐÂY! CẬU ẤY THUỘC VỀ TỚ!”

Những người bạn của tôi, người mà đáng lý ra là phải đo đất rồi, thì lại giống như thây ma bất tử vậy, đứng dậy hết lần này đến lần khác. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy họ rất đáng sợ đấy....

“Yuuji! Chúng ta phải tiếp tục như thế này cho đến bao lâu nữa?”

“Yên lặng đi và dừng có càu nhàu nữa! Tập trung vào những tên đó đi!”

Tôi tránh thanh kiếm gỗ mà vung vào tôi một cách đầy nguy hiểm. Thanh kiếm gỗ sượt qua tôi và trúng vào sợi dây xích giữa Yuuji và tôi.

““!””

Sợi dây xích kim loại ngay lập túc thu hẹp lại, và Yuuji và tôi bị mất thăng bằng của mình. Những tên đó không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này khi họ ngay lập tức giơ cao chân mình để đạp chúng tôi. Mặc dù đang chúng tôi đang ở trên mặt đất, tôi nhanh chóng cuộn người mình lại và tránh cuộc tấn công. Aaaa, chết tiệt! Tôi không thể di chuyển như là mình mong muốn!

Việc những cảnh tượng đầy đáng sợ đó xảy ra hết cái này đến cái khác là cũng đã đủ tệ rồi, thế nhưng,

“Tớ cuối cùng cũng đã đuổi kịp cậu rồi, Aki...cậu làm tớ xấu hổ và lại bắt tớ và Muttsurini đối phó với những gã từ lớp C!”

“...Đó là may mắn của cậu khi cậu có thể giữ mạng sống của mình. Lần này tớ chắc chắn sẽ lấy nó đi.”

“Chết tiệt! Hai cậu vẫn còn sống...”

Một cách không ngờ, Minami và Muttsurini, người mà thật sự giống trùm cuối làm cho kẻ địch hoảng sợ, lại xuất hiện trước mặt chúng tôi. Chậc! Bọn họ đã rút lui được khi đang trong tình trạng bất lợi khi phải đối mặt với lớp C...

“Là Shimada và Muttsurini! Hãy để khoảng trống cho họ và đừng để bị bắt!”

“Những người còn lại tấn công Sakamoto!”

Những kẻ địch, người mà bao vây chúng tôi một cách đầy hỗn loạn lại đột nhiên lùi lại, chừa rất nhiều khoảng trống.

“Aki! Cậu là một tên ngốc, nhưng tại sao cậu lại được nhiều người hâm một đến thế? Con...con trai thì luôn tránh xa tớ!”

“Nhưng cậu khá là được các cô gái hâm mộ mà, đúng không? Chẳng phải đó là một điều tốt sao?”

“Việc đó thì không tốt!”

“...Akihisa, bởi vì cậu mà thậm chí đến tớ cũng có những lời đồn lạ lụng về mình đây (Vụụụụt)!”

“Wah! Muttsurini! Cậu sẽ hiểu một khi cậu nghe lời giải thích của tớ! Đó chỉ là những lời đồn đãi vô căn cứ thôi!"

Tôi tránh cú đấm trực tiếp của Minami và những cây viết chì bấm và viết bi mà Muttsurini ném về phía tôi. Thật quá nguy hiểm! Bàn tay con gái và những đồ dùng học tập sắc nhọn thì không phải được sử dụng cho những việc như thế!

“Nói rằng đó là những lời đồn vô căn cứ...Aki-ch—Yoshii-kun thật quá đáng! Mình đã tỏ tình với cậu một cách chân thành mà!”

“VẬY TẠI SAO CẬU LẠI PHẢI XUẤT HIỆN VÀO MỘT LÚC NHƯ THẾ NÀY KHI MÀ CẬU KHÔNG PHẢI XUẤT HIỆN CHỨ, TAMANO-SAN! KOYAMA-SAN ĐÃ NHỜ CẬU KẾT LIỄU MẠNG SỐNG CỦA TỚ, ĐÚNG KHÔNG!?!?”

Chẳng phải cô ấy vừa mới quay về phòng học của mình đó sao?

“Aki, bởi vì cậu luôn giấu những việc như thế, nên việc đó làm bản thân cậu thậm chí trở nên ít tin cậy được đấy!”

“...Tớ thật ghen tị đến mức tớ muốn giết cậu!”

Minami và Muttsurini di chuyển nhanh hơn nữa, và tôi chỉ có thể phần nào thấy được dư ảnh mà thôi. Tôi biết rằng cảm xúc của việc ghen tị sẽ làm cho ai đó trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng người được tỏ tình là cá tính con gái trong tôi! Chẳng phải thật là lạ đợi để bị đối xử như thế này sao?

“Hộc, hộc...tớ cuối cùng cũng đuổi kịp, Akihisa-kun!”

“Himeji-san?”

Vào lúc này, Himeji-san xuất hiện. Cô ấy không thực sự nhanh nhẹn, nhưng cô ấy lại đến đây. Có vẻ như là mọi người trong lớp chúng tôi đều bao vây chúng tôi. Nói cách khác, tình trạng hiện tại là tình trạng mà Yuuji và tôi không thể chống lại họ được.

“Trong trường hợp đó, Yuuji, nhanh sử dụng cái vòng bạch—”

Tôi định sử dụng cái vòng bạch kim của Yuuji và để cho linh thú của mình tham gia vào cuộc chiến để tăng cơ hội chiến thắng của chúng tôi lên. Tuy nhiên,

“Mọi người, hãy sẵn sàng gọi linh thú ra! Chúng ta sẽ hạ gục lớp trưởng lớp F—lấy đầu của Sakamoto Yuuji!”

“““UOOOHHHH~!!”””

Phía bên kia bức tường người mà lớp F tạo nên, đoàn quân học sinh lớp C mà Koyama-san dẫn đầu lao đến. Chết tiệt! Cho dù chúng tôi có triệu hồi ở đây, có cơ hội rằng chúng tôi sẽ thua những gã từ lớp C mất!

“Đủ rồi đấy, Akihisa!”

Vào lúc này, Yuuji cuối cùng cũng nói lên từ quan trọng. Tôi đã đợi trong một khoảng thời gian dài cho việc này!

“Chúng ta sẽ nhảy, Akihisa!”

“Được!”

Trước khi chúng tôi bước vào vùng triệu hồi của lớp C, cả hai chúng tôi quay người lại và chạy đi, và từ cánh cửa sổ mở—

“HHHHAAAAAAAAAAAA!!!”

Chúng tôi nhảy xuống.

Nếu chúng tôi có thể đáp xuống một cách an toàn, thì sẽ chẳng có bất kì tổn thương nào mà bị gây ra từ việc nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống cả. Thật không dễ để di chuyển với những cái còng, nhưng chúng tôi có thể thành công. Chúng tôi chỉ cần gom hết can đảm của mình!

Ầm!

Vào khoảnh khắc tiếp theo, Yuuji và tôi tiếp đất cùng một lúc khi tiếng động vang vộng. Tác động của việc tiếp đất truyền từ chân lên đầu của chúng tôi, nhưng có vẻ như chúng tôi không sao cả.

“Hai tên đó! Chạy ra ngoài thì thật là đáng kinh!”

“Chúng ta có thể đuổi kịp nếu chỉ là tầng hai! Nhanh đuổi theo họ mau!”

“Thật, thật quá đáng, Akihisa-kun! Khi mà tớ cuối cùng cũng đã bắt kịp cậu!”

Những tiếng la ó có thể nghe thấy từ chỗ trước đây chúng tôi đứng. Có vẻ như không ai sẽ nhảy xuống từ cửa sổ để đuổi theo chúng tôi cả.

“...Đừng nghĩ rằng các cậu có thể trốn thoát khỏi tớ.”

—Ngoại trừ tên đó.

“Đúng như mọng đợi từ Muttsurini, có thể xuống đây một cách dễ dàng...”

“...Có một vài vị trí quay phim mà không có cầu thang. Việc này chẳng là gì cả.”

Tốt hơn là không nên hỏi xem cậu ấy quay gì.

“Aki, đứng yên đó!”

Không, không chỉ có Muttsurini. Có một người nào đó, người mà có khả năng nhảy từ tầng hai xuống—

“Tại sao cậu ấy không nhảy nhỉ?”

“Không thể tránh được. Shimada đang mặc váy.”

Con trai và gái thì có những sự khác nhau tiền định trong khả năng vận động rồi, và với Minami, người mà là con gái, thì việc nhảy xuống từ cửa sổ trong khi đang mặc váy thì rất xấu hổ cho cô ấy, và việc đó chẳng có lợi cho chúng tôi chút nào cả.

“Được rồi. Nếu cậu ấy không dám nhảy, hãy chạy thôi, Akihisa!”

“Hiểu rồi!”

Minami sẽ không nhảy cho dù như thế nào đi chăng nữa, nhưng chúng tôi không thể đứng ở đó. Những tên khác sẽ đuổi kịp chúng tôi nếu chúng tôi không đi. Một khi cậu ấy nói thế, Yuuji và tôi nhanh chóng tập trung những bước chân của mình và chạy đến dãy trường cũ.

“...Chết tiệt! Mình không thể theo kịp!”

Muttsurini có lẽ bị trói buộc bởi ý nghĩ rằng có thể chụp được ảnh Minami cho thấy quần lót của cô ấy và không đuổi theo chúng tôi. Thành thật mà nói, nếu chúng tôi có thể thấy nó, tôi thật sự muốn ở lại đấy...

Tôi có vài hối tiếc khi chúng tôi chạy qua trường. Ngay khi chúng tôi ra khỏi khu trường mới và có thể thấy dãy trường cũ, Yuuji đột nhiên nói với tôi,

“Rất tốt. Hãy đi thuyết phục cậu ấy nào.”

“Ai?”

Đúng vậy. Yuuji nói rằng cậu ấy muốn tập trung đồng đội lại, nhưng cho đến giờ, không có ai trong lớp đồng ý hỗ trợ chúng tôi. Yuuji đang nhắm đến ai thế nhỉ?” “Có cần phải nói không? Tất nhiên là người mà chẳng di chuyển quá nhiều thậm chí là sau một cuộc hỗn loạn lớn như thế.”

“Đó là—”

“Đúng vậy. Hideyoshi. Tớ sẽ lôi kéo cậu ấy về phía chúng ta.”

“Hideyoshi, hãy giúp bọn tớ thoát khỏi mớ lộn xộn này.”

Bởi vì việc này, Yuuji và tôi chạy vào khu trường cũ để gặp Hideyoshi trong phòng học lớp F. Tôi hiểu rồi, vậy ra Yuuji thu hút mọi người đến phía bên kia để đạt được mục tiêu này.

“Un...nhưng, thật sự chính bản thân tớ nghe được tin tức này. Đó là...Akihisa được tỏ tình bởi Tamano và nói rằng cậu và Yuuji—”

“Không không không! Đó là một sự hiểu nhầm to lớn! Tớ chỉ quan tâm đến các cô gái!”

“Nhưng chẳng phải cậu thường nói những điều kì hoặc về tớ, một người con trai sao...”

“Un, bởi vì tớ chỉ có hứng thú với con gái.”

“Tại sao tớ lại có cảm giác chúng ta không nói về cùng một vấn đề nhỉ!?”

Tôi cũng cảm thấy việc đó cũng không sao...nhưng không có thời gian để nói về việc đó. Chúng tôi sẽ nói về việc này sau.

“Dù gì thì, chúng chỉ là những tin đồn. Chúng không phải là thật!”

“Cho dù cậu có nói thế...”

“Nghĩ về việc đó đi. Chẳng phải có những tin đồn rằng cậu thích tớ sao, Hideyoshi? Nó không phải là thật, đúng không? Tin đồn là tin đồn. Chúng chẳng có liên quan gì đến thực—”

“...”

“Ơ? Chờ, chờ đã, Hideyoshi? Phản ứng đó là sao thế?”

“Không, không phải thế! Không phải là những gì cậu đang nghĩ đâu! Tớ chỉ đang nghĩ...nếu chúng ta là bạn bè...người mà có quan hệ khá tốt, chẳng phải như thế có nghĩa là tớ đang nói dối sao? Đó là tại sao tớ gặp rắc rối đấy!”

Cái quái gì thế.Vậy ra là như thế...chà, tôi đột nhiên càm thấy hơi thất vọng một chút...

“Được rồi, vì cậu đã nói thế, tớ sẽ giúp các cậu.”

“Xin lỗi, Hideyoshi. Thật tuyệt khi cậu đồng ý giúp bọn tớ.”

“Nhưng tình hình thì khá là tệ vào lúc này, đúng không? Tớ không nghĩ rằng các cậu có cơ hội nào đâu.”

Hideyoshi thì khá là rõ ràng trong lời nói của mình. Đúng vậy. Nhưng Hideyoshi đã nói, tình thế hiện giờ thì rất là tệ đối với chúng tôi. Cho dù thế—

“Cho dù là thế, chúng ta phải đấu tranh vì nó! Hideyoshi, cho dù là 99 lần không thể, nếu có một khả năng nhỏ tí xíu.”

“Từ cách cậu tính toán việc đó, nó thì hoàn toàn không thể.”

“Việc đó là không thể cho dù cậu có hồi sinh 8 lần.”

Tôi nói nhầm rồi! Là 99%!

“Hãy bỏ mặc cái tính toán của Akihisa đi. Nếu Hideyoshi đồng ý giúp, chúng vẫn sẽ có cơ hội chiến thắng, trong trận chiến này, sẽ đầy hứa hẹn nếu chúng ta có thể giải quyết sự hiểu nhầm mà các bạn chúng ta có.”

“Chi dù cậu muốn xóa bỏ hiểu nhầm, bao nhiêu người trong số họ sẽ tin chúng ta chứ?”

“Thật không cần thiết để cho họ tin vào sự thật. Chúng ta chỉ cần bỏ đi thái độ đối địch mà những người đó có mà thôi.”

??? Tôi không hiểu ý của Yuuji chút nào cả.

“Nói cách khác, cậu muốn nói dối những gã từ lớp F có thể tin tưởng để che đậy những lời đồn đó, đúng không?”

“Đúng thế. Chúng ta cần cậu để làm việc đó, Hideyoshi.”

“Uu...tớ vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tớ cũng nắm được sơ lược.”

Tôi không hiểu cái kế hoạch chút nào cả, nhưng dù gì thì, có một giải pháp cho tình huống này. Chúng ta có thể thư giãn vào lúc này rồi, đúng không nhỉ? “Cám ơn, Hideyoshi.”

“Không, đừng lo lắng. Tớ cũng nên nhận tránh nhiệm vì truyền bá những lời đồn như thế. Giúp các cậu là nhiệm vụ của tớ.”

Đúng như mong đợi từ Hideyoshi. Thật tốt bụng! Hoàn toàn khác hẳn những tên ngốc người mà cùng chung số phận với tôi nhưng rồi lại phản bội tôi!

“Vậy thì nói đi. Tớ cần phải làm gì?”

“Để giản đi sự hiểu nhầm của mọi người đối với chúng ta, chúng ta phải là cho họ dừng lại và lắng nghe lời giải thích của chúng ta. Vì thế—”

“Thấy chúng rồi! Bọn chúng đã trở lại lớp F!”

“Có vẻ nhưng chúng đang nói lời đường mật với Kinoshita! Hai người họ thật là vô tư thậm chí là trong tình huống này!”

“Giết chúng! Xóa đi sự hiện diện của chúng và không để lại xương xẩu gì cả!”

“Argh! Những người truy đuổi chúng ta đã ở đây rồi! Chúng ta nên chạy đâu đây, Yuuji?”

“Chết tiệt! Bọn họ nhanh hơn là tớ nghĩ! Tớ muốn đi đến phòng phát thanh ở lầu hai...”

“Việc tiếp tục đi xuống thì quá là đầy mạo hiểm.”

“Đúng!”

Những giọng nói đến từ dưới lầu. Bọn họ chỉ vừa mới rời khu trường học để kiếm Yuuji và tôi, và một cách lô-gic thì bọn họ sẽ quay về phòng học từ dưới lầu.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Dù gì thì, hãy ra khỏi phòng học trước đã! Chúng ta sẽ bị mặc kẹt nếu chúng ta ở lại đây!”

““Hiểu rồi!””

Không như lúc vừa nãy, cả ba người chúng tôi chạy thẳng đến cầu thang để trốn thoát. Nhưng vào lúc đó—

“Là lớp trưởng lớp F, Sakamoto Yuuji! Nhanh lên, đánh bại hắn và nhận lấy sự yên bình mà chúng ta hằng mong ước!”

“““OHHHHH!!!”””

Những gã từ lớp C thì đang chạy đến từ hành lang nối liền hai bên. Giờ chúng tôi đã bị kẹp ở giữa rồi! Đây là tình huống tồi tệ nhất!

“Yuuji, cậu nói rằng cậu cần đến phòng phát thanh, nhưng cậu chỉ cần thiết bị âm thanh thôi, đúng không?”

“Đúng! Chúng ta không phải đối mặt với những tên đó trực diện và bắt họ lắng nghe chúng ta một cách im lặng. Cách tốt nhất là sữ dụng loa phóng thanh!”

“Trong trường hợp đó, hãy nhay đi lên sân thượng! Có thiết bị âm anh ở đấy!”

“Sân thương, cậu nói sao...Chẳng phải Yuuji và tớ đã phá hỏng nó lần trước sao?”

“Chẳng phải chúng ta đã dùng nó trong kì đại hội thể thao sao? Tớ đoán rằng cái loa phóng thanh trên sân thượng chắc đã được sửa.”

Sân thượng...dù gì thì chúng tôi cũng chỉ có thể chạy lên. Việc đó thì hoàn hảo!

“Được rồi, Akihisa! Hạy chạy lên trên nào!”

“Được!”

Chúng tôi phóng một lần ba bậc và chạy lên phòng. Các thành viên lớp F người mà chạy đến từ lầu dưới sẽ gặp các thành viên lớp C người đến từ hành lang, và thành thật mà nói, chúng tôi thậm chí là không biết ai đang truy đuổi mình nữa.

“Chúng ta là gì đây, Yuuji! Cho dù chúng ta cần âm thanh, chúng ta cần phải trì hoãn để lấy thời gian nữa!”

“Tớ biết rồi! Hideyoshi, hãy ghé tai cậu đây!”

“Hửm?”

Khi chúng tôi chạy lên cầu thang, Yuuji thì thầm điều gì đó vào tai Hideyoshi. Nếu chúng tôi không chấp nhận thách thức của đối phương, chúng tôi sẽ bị nhốt vào phòng cấm túc cho dù có lý do là gì đi chăng nữa. Vì thế, nếu thực sự đến bước đó, chúng tôi chỉ có thể chấp nhận thách thức của họ mà thôi...nhưng vì cái còng tay, tôi không thể thoát khỏi Yuuji chút nào cả. Cho dù tôi muốn kiếm thêm thời gian, việc đó không có vẻ là có thể thực hiện được. Tôi nên làm gì lúc này đây...

Chúng tôi cuối cùng cũng lên đến tầng bốn và chạy về dãy trường mới—

“Yamashita Kiyomi lớp C yêu cầu một trận chiến trong môn Hóa học!”

Cuối cùng chúng tôi đã đi lên được đến sân thương, nhưng những gã từ lớp C lại bắt kịp chúng tôi. Vì chúng tôi chạy lòng vòng cả ngày, chúng tôi bắt đâu chậm lại.

“Cuối cùng cũng bắt kịp cậu, Yoshii! Hãy nếm thử lòng ghen tị chủa bọn tớ dày đến đâu!”

Vào cùng lúc đó, Suzuki-kun từ lớp F đuổi kịp chúng tôi. Thậm chí là có thêm nhiều người từ lớp C và F cũng đến.

Không thể tránh được vậy. Nếu Yuuji thua ở đây, lớp F sẽ thua trận chiến triệu hồi này.

Hideyoshi là người duy nhất có thể thực thi kế hoạch tiếp theo. Có vẻ như tôi chỉ chỉ có thể bước lên mà thôi.

“Hiểu rồi. Yoshii Akihisa lớp F—”

Ngay khi tôi chuẩn bị nói ‘tớ chấp nhận thách thức này’...

“Suzuki lớp F chấp nhận lời thách thức môn Hóa học của cậu!”

Nhưng tôi lại nghe thấy Suzuki-kun nói điều đó.

“Ơ?”

Suzuki-kun trông kinh ngạc khi cậu ấy nhìn vào thầy giáo. Rõ ràng là Suzuki-kun sẽ bị sốc vì cậu ấy chẳng có lý do gì để chấp nhận tuyên chiến của Yamashita-kun. Ngoài ra, nếu cậu ấy chấp nhận việc đó, cậu ấy sẽ không thể tấn công chúng tôi.

Trong khi tôi ngạc nhiên và không chắc chuyện gì đang diễn ra thì Hideyoshi lại nháy mắt với tôi. À, tôi hiểu rồi, Hideyoshi đã giả giọng Suzuki-kun!

“Chờ, chờ một chút đã thầy! Em không có bất kì ý định nào tuyên bố trận chiến—”

“Em không triệu hồi linh thú của mình sao? Thầy sẽ coi nó như là em đang chạy khỏi trận chiến...”

“Tôi sẽ đưa em ấy vào phòng cấm túc. Theo tôi.”

“WAH! NGƯỜI SẮT! TỪ KHI NÀO NÀY LẠI QUA ĐÂY THẾ!?”

Một trong những người truy đuổi của lớp F khóc thét lên ‘KHÔÔÔÔNGG’ khi cậu ấy bị mang đến phòng cấm túc. Việc đó thật tuyệt.

“Thế thì, Seto lớp F sẽ chấp nhận thách thức này!”

“Ơ?”

“Takahashi lớp F cũng muốn tham gia!”

“Không, tớ không muốn!”

“Shibasaki muốn triệu hồi!”

“CHỜ—ĐÃ!?”

Hideyoshi ngay lập tức sử dụng những giọng nói khác nhau và khiến cho một vài học sinh lớp F hiện đây tham gia.

“““Ku...triệu hồi!”””

Những tên mà buộc phải triệu hồi chỉ có thể triệu hồi linh thú của mình một cách đầy miễn cưỡng. Thấy Suzuki-kun bị lôi đi một cách thô bạo vào phòng phụ đạo vừa nãy, việc họ lại ra một quyết định như thế là hiển nhiên. Việc truy đuổi Yuuji và tôi thì chẳng là gì khi so với buổi cấm túc địa ngục đó.

“Đi thôi, Akihisa, Hideyoshi! Hãy đi khỏi vào lúc này nào!”

“Được!”

“Un!”

Chặn đứng đường đi của họ, chúng tôi nhanh chóng chạy thẳng lên sân thượng và đấy cánh cửa sắt nặng nề sang một bên. Máy bóp méo giọng nói và micro thì nằm dười mái nhà lắp ghép. Rất tốt, là nó đấy!

“Để coi nào. Chúng ta chỉ cần phát trong tầng ba và bốn...”

Tôi chẳng biết những cái mày này hoạt động ra sao cả. Tôi nên nhấn những cái nút nào đây?

“Tớ cũng không biết cách sử dụng. Thế thì chúng ta nhấn nút phát thanh khẩn cấp này thì sao?”

“Nút đó thì không được nhấn. Nếu cậu nhấn nó, mọi người trong ngôi trường và thậm chí là loa phóng thanh ở ngoài cũng có thể nghe được bài phát thanh. Tránh ra và để tớ vận hành nó.”

Hideyoshi bước vào và điều khiển cái máy. Vậy cái nút khẩn cấp đó thì đúng với những gì cái tên nó nhấn mạnh, đó là một nút mà để sử dụng chỉ trong trường hợp khẩn cấp, và không chỉ xung quanh trường. Nếu thậm chí là đến những cư dân gần đây cũng nghe được điều đó, thì sẽ rất là đáng xấu hổ và vì thế chúng tôi không thể cứ nhấn nó được. Chúng tôi gần như làm xấu hổ bản thân mình trước mặt mọi người trong cả thị trấn.

“Được rồi, xong rồi đấy. Thế thì, tớ nên nói gì đây?”

“Cứ giả vờ là một trong những người bị liên quan đến những tin đồn và giải thích với họ rằng chúng ta không hề có ý định như thế. Nếu cậu có thể thể hiện sự khó chịu của họ với chúng ta thì tốt nhất đấy.”

“Uu...vậy là để tạo ta một lời nói dối thậm chí còn lớn hơn lên người mà mọi người thích sao?”

“Là như thế đấy.”

Tôi hiểu rồi, vậy ra đây là kế hoạch của Yuuji. Đúng là điều này có thể chuyển hướng sự ghen tị mọi người có lên chúng tôi. 

Nhưng...

“Chẳng phải việc này sẽ làm phiền người khác nếu chúng ta làm việc này?”

Về tình cảm, thì chắc sẽ có vài người mà sẽ thấy phiền khi chúng tôi lại nói dối như thế. Những những người thích Himeji-san và những người còn lại, phải từ bỏ, hay thậm chí là có một vài sự hiểu nhầm về người Himeji-san và những người còn lại thích...

“Tất nhiên, chúng ta sẽ phát sóng một lần nữa sau đó và nói rõ với mọi người rằng ‘buổi phát sóng đó chỉ là diễn xuất của Hideyoshi’. Ngay lúc này đây, việc quan trọng nhất là để cho mọi người bình tĩnh lại và lắng nghe chúng ta.”

Có vẻ như Yuuji thậm chí là cũng nghĩ đến việc đó và nói như thế với tôi.

Vậy sao? Sau một lời giải thích thì sẽ ổn cả chứ?

Nhắc mới nhớ, những lời đồn đãi đang luân chuyển ở bên ngoài thì đều là giả hết. Nếu chúng tôi không loại bỏ sự hiểu nhầm này, chúng tôi sẽ không thể thay đổi được sự thật rằng có rất nhiều người gặp rắc rối.

“Nếu là thế, tớ hiểu rồi.”

Hideyoshi gật đầu một cách đầy hiểu ý và mở mic lên.

“Aa, aaa...tớ là Kudou Aikou từ lớp A. Mọi người có thể nghe thấy tớ chứ?”

Và rồi, Hideyoshi đổi giọng mình khi cậu ấy bắt đầu nói vào cái mic. Cậu ấy bắt đầu từ Kudou-san sao?

“Có vẻ như có những lời đồn rằng tớ thích Yoshii-kun, nhưng đó chỉ là một sự hiểu nhầm! Tớ chẳng có hứng thú chút nào với Yoshii-kun cả. Thành thật mà nói, cậu ta là tuýp con trai mà tớ thật sự không thể chịu được, các cậu biết chứ?”

“GUU!!!”

“Yoshii-kun trông như thể cậu ấy chẳng có chút kinh nghiệm nào cả~ Tớ không hứng thú nếu đó không phải là một người cont rai mà đầy kinh nghiệm và hiểu biết. Tớ không thể nào tỏ tình với cậu ấy, và cho dù cậu ấy có tỏ tình với tớ, tớ cũng không thể hẹn hò với cậu ấy. Xin lỗi~”

“GOFUAAA!!”

Lời thú nhận này thật sự...sẽ đem đến chấn thương tinh thần...

(Không tồi đâu, Hideyoshi. Hãy giỏ vờ như là chị của cậu.)

(Tớ hiểu rồi.)

“Tớ cũng thế. Yoshii-kun trông như là một tên đại ngốc vậy. Ngoài ra...tớ chỉ có hứng thú với các cậu bé dễ thương người mà trẻ hơn tớ mà thôi.”

Vì lý do nào đó, có vẻ như tôi nghe thấy một tiếng hét mà đến từ tận sâu trong tâm hồn hét lên ‘MỌI NGƯỜI ĐÃ QUÊN ĐI CHUYỆN NÀY RỒI MÀÀÀÀÀÀÀÀÀ!!!”

(Tiếp theo, Shimizu lớp D.)

“Miharu ghét tên lợn đó nhất dấy! Làm sao mà tôi có thể lại có cảm tình với hắn chứ? Đừng có đùa nữa! Tôi thà yêu một con chuột cống hôi thối hơn là tên đó! Nếu tôi phải chạm vào hắn, Miharu thà nhảy xuống hồ đầy giun hơn!”

(Tamano luôn?)

“Mình chẳng hề quan tâm đến Yoshii-kun bởi vì mình thích Aki-chan! Yoshii-kun khi không mặc quần áo con gái thì vô giá trị như là nhai một viên kẹo cao su đã mất đi mùi vị vậy!”

“Kubo...thậm chí phải còn nồng nàn hơn nữa, đúng không?”

(Tại sao lại phải ngược lại vào lúc này chứ!?)

“Mọi người, tôi có thể nói như thế nào đây? Tôi yêu Yoshii-kun nhất! Cho dù đó là đầu óc tệ hại của cậu ấy hay những khía cạnh vụng về của cậu ấy, tôi sẽ chấp nhận tất cả những điều đó. Yoshii-kun, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu nhất! Nếu cậu đồng ý chấp nhận tình cảm của tôi, tôi sẽ cố hết sức để tham gia các hoạt động chính trị và thay đổi luật lệ của đất nước này vì lợi ích của cậu!” 

(Này, Akihisa, đừng có nhảy xuống từ đây chứ. Chúng ta sẽ bị cấm lên sân thượng nếu có tai nạn xảy ra đấy.)

(Thả tớ ra, Yuuji! Nếu một nội dung như thế lại được cho phép, thì việc đi lên sân thượng phải là thứ thật sự mà phải nên bị cấm đấy.)

(Được rồi, bình tĩnh đi. Tiếp theo, Muttsurini. Đừng bận tâm. Chúng ta sẽ bỏ cậu ấy qua một bên vậy. Hãy chọn giữa Shimada và Himeji...tớ cảm thấy có lỗi với họ, nhưng chúng ta chỉ có thể nói dối cho đến phút cuối mà thôi. Tớ giao việc đó cho cậu vậy, Hideyoshi.)

“Tớ, tớ chẳng có bất kì sự quan tâm nào đến Aki cả! Tớ thích—những người hoang dã như khỉ đột hoặc tinh tinh! Aki thì chẳng nằm trong tầm cân nhắc của tớ!”

Thay vì đó là một lời nói dối, thì nó giống như là lời thú nhận cô ấy đã nói trước mặt tôi hơn.

(Được rồi, cuối cùng Himeji. Nhưng...)

Vào lúc đó, Hideyoshi trầm ngâm suy nghĩ. Về những người còn lại, những lời nói mà đến từ miệng Hideyoshi có một vài sự thật (chà, trừ Kubo-kun ra, tất cả đều là sự thật). Có thể Hideyoshi im lặng vào lúc này vì cậu ấy không biết cách giãi bày tình cảm của Himeji-san?

Nhưng về mặt đích thực của Himeji-san, thì có duy nhất một việc mà tôi biết.

(Hideyoshi, về những lời của Himeji-san, cứ nói thế này.)

(Hửm? Akihisa, tớ nên nói gì đây?)

Hideyoshi tắt cái mic trước đó trong lúc này và nghiêng người sang để lắng nghe tôi. Tôi lo rằng lớp F sẽ đến tấn công như là một trận tuyết lơ, nhưng họ chắc đã dừng cuộc truy đuổi của mình.

(Uu...nếu cậu nói thế, được thôi...)

(...)

Nghe thấy lời giải thích của tôi, Hideyoshi khẽ gật đầu, và Yuuji đứng bên cạnh chúng tôi khi cậu ấy nhìn tôi.

Sau đó, Hodeyoshi bật mic và nói.

“Tớ là Himeji Mizuki từ lớp 2-F.” Giọng nói mà phát ra từ miệng Hideyoshi lại nghe cứ như của Himeji-san với bất kì ai mà không biết về việc này.

“Tớ có người mà tớ thích.”

Giọng nói mà đến cái mic là giọng nói đầy kiên quyết của Himeji-san.

“Nhưng người đó không phải là Yoshii Akihisa-kun...bởi vì tớ—”

Đúng vậy, bởi vì Himeji-san, cô ấy—

“Tớ đã thích một người từ khi còn nhỏ...cậu ấy là mối tình đầu cảu tớ, thậm chí là cho đến tận bây giờ.”

Himeji-san không thích tôi—mà là người nào khác.

Đó là những gì mà bản thân Himeji-san nói với tôi khi chúng tôi ở trường tiểu học. Và sự thật duy nhất mà tôi dùng để xem chừng bản thân mình.

(Được rồi. Nếu chúng ta không giải thích một cách rõ rang, Kirishima-san sẽ không trả lại chìa khóa.)

Vấn đề là làm cách nào để giải tỏa sự hiểu lầm. Tuy nhiên...

(Vĩnh biệt, Yuuji.)

(Cái gì? Tại sao đột nhiên cậu lại—GUUH!)

Tôi dùng cái còng để bóp mạnh động mạch cảnh của Yuuji và lấy đi khả năng nói của cậu ấy. Rất tốt. Giờ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

(Hideyoshi, tớ giao cho cậu vậy.)

(Un, cứ để cho tớ.)

Hideyoshi gật đầu và quay về phía cái mic trước mặt cậu ấy một lần nữa. Được rồi, giờ là bước cuối cùng.

“Tôi là Sakamoto Yuuji lớp F. Về việc tôi được tỏ tình bởi Koyama—đó là cái bẫy của họ. Koyama lớp C cố tình đặt bẫy lớp F trong cuộc chiến triệu hồi. Điều đó cũng giống với cái tin đồn nực cười về việc Akihisa và tôi là người đồng tính với nhau.”

Sau khi hít thở sâu, Hideyoshi liền nói.

“—Vì thế Shouko, tôi sẽ hứa với cậu bất kì điều gì cậu muốn tôi làm! Chỉ cành nhanh đưa tôi cái chìa khóa!”

“!”

“Và ngoài ra, mọi người trong lớp F, việc quan trong nhất là chiến thắng trận chiến này. Sau đó, các cậu có thể nấu tôi, nướng tôi hoặc quay tôi! Bất cứ điều gì các cậu mong muốn!”

“(Lắc đầu một cách dữ dội)!”

Thậm chí là khi máu của cậu ấy không thể tuần hoàn, Yuuji vẫn cố hết sức để lắc cơ thể mình. Xin lỗi Yuuji, nhưng tớ sẽ không để sự hy sinh của cậu vô ích đâu.

“Một cái bẫy...vậy ra là như thế...điều đó là sự thật. Nếu không, làm sao mà những tên đó lại được các cô gái hâm mộ như thế?”

“Lớp C đáng khinh! Trêu trọc Sakamoto và Yoshii người mà chẳng có may mắn gì với con gái!”

“Chúng ta phải để cho lớp C biết được cơn giận mà hai người đó có khi họ bị săn đuổi!”

Không, những người mà săn đuổi chúng tôi như là chuột có vẻ như là các cậu từ lớp F đấy...

Tôi đã cố hết sức để kìm nén mong muốn bình luận và nhìn xuống tầng dưới qua cái cửa sỗ trên cánh cửa kim loại dẫn lên sân thương. Có vẻ như những học sinh lớp F trên cầu thang đó cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại và bắt đầu tập trung và cuộc chiến triệu hồi.

“Việc này không tốt...những tên đó có thể làm những chuyện ngẫu nhiên nếu việc này trở thành một trận chiến lộn xộn...lớp C, giờ hãy rút lui đã, tập hơp lại và chiến đấu với chúng sau!”

Một khi kế hoạch của họ bị nhìn thấu và khi nhóm của họ đang rõ ràng là đang bị dao động, Koyama-san phải yêu cầu lớp C rút lui trong lúc này.

Cuối cùng, chúng tôi chỉ lườm nhau trong những giờ còn lại của ngày khi chúng tôi làm bài kiểm tra phục hồi trong những giờ còn lại của ngày, và thời gian gian dành cho cuộc chiến triệu hồi kết thúc một cách lặng lẽ. 

'赤身' (Akami) thì thường có có nghĩa là thịt nạt (thịt đỏ, đặc biệt là dành cho cá như là cá ngừ) và lõi cây.

総受け (Sou-uke), người nhận.

Trong chương ‘Tôi và Lũ ác ôn và Lá thư tình’ của tập 3.5.