Baka to Test to Shoukanjuu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 8 - Câu hỏi thứ tư

Câu hỏi: Hãy điền từ tiếng Anh thích hợp vào chỗ trống.

Bread is made from ____.

[Bánh mì được làm từ ____.]

Câu trả lời của Kirishima Shouko:

‘Flour’

[Bột]

Nhận xét của giáo viên:

Câu trả lời chính xác. Nghĩa của câu đó là ‘Bánh mì được làm từ gì___’. Cụm từ ‘be made from’ là cách bị động để nói ‘make A from B’, có nghĩa là ‘vật A được làm từ vật B này’. Vì thế, nếu em trả lời là ‘toaster’ [máy nướng bánh], thì nó sẽ lại là thiết bị thay vì là nguyên liệu, cái mà sẽ không phải là câu trả lời chính xác. Xin hãy lưu ý điều đó.

Câu trả lời của Yoshii Akihisa:

‘Happy White Powder’

[Bột Trắng Vui Vẻ]

Nhận xét của giáo viên:

Bột trắng vui vẻ. Việc này thì không được, không được chút nào cả.

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

'Potassium Carbonate'

[Kali Cacbonat]

Nhận xét của giáo viên:

Nghĩ rằng Himeji-san lại biết đến một thuật ngữ khó như thế mà được gọi là potassium carbonate. Nhưng đây lại là nguyên liệu thô cho việc chế tạo thủy tinh, không phải để làm bánh mì. Em nhầm giữa bánh mì [bread] và chuỗi hạt [bead] sao? Mặc dù chúng là những thứ bộ màu trắng tương tự nhau, nhưng nó sẽ là một thảm họa khổng lồ khi sử dụng kali cacbonat để làm bánh mì đấy.

Nhưng dù gì thì cũng chẳng ai sẽ sử dụng một thứ như thế để bánh mì đâu (cười).

“Thầy cho rằng tất cả mọi người nên hiểu rõ điều này, nhưng từ hôm nay trở đi, các em có thể bắt đầu cuộc chiến triệu hồi của mình. Đây là một cơ hội tốt để kiểm tra sự tiến bộ của mình trong học kì đầu, và thầy hi vọng tất cả học sinh sẽ nhiệt tình tham gia.”

Gừừừừừừừ...

“Ngoài ra, cũng sẽ có những đường nối giữa tầng một và hai ở dãy trường cũ, vì thế—”

Guuuuuu...

“Và thầy sẽ nói với các em về chương trình trao đổi học sinh—”

“““Yoshii, Sakamoto...bọn ta sẽ giết hai ngươi!”””

Hình phạt của chị tôi ngày hôm qua (cuối cùng, việc gãy vài ngón tay thì không đủ để xoa dịu cơn giận của chị ấy) đã làm cho tôi bất tỉnh trong đau đớn, và tôi cuối cùng cũng đến được lớp học trước khi mình bị muộn, trong tiết chủ nhiệm. Trong khi Người sắt đứng trên bục giảng và nói về một vài thứ như thường lệ, Yuuji và tôi thì lại ngồi đó giữa sát khí và những lời nguyền rủ từ những người bạn cùng lớp của mình.

Không chỉ có mình Yuuji và tôi mà là tất cả mọi người trong lớp đều vào vị trí, sẵn sáng phóng khỏi chỗ ngồi của mình. Về việc tại sao lại như thế, thì rõ ràng là để chúng tôi có thể hành động ngay khi Người sắt rời khỏi. Vào lúc đó, bởi vì lực đầy mạnh mẽ mà Người sắt dùng để kiểm soát mọi việc nên mọi người ít ra cũng có thể ngồi yên tại chỗ. Nếu không, lớp học này sẽ trở thành một khu hành quyết đầy nguy hiểm và kinh khủng như ngày hôm qua vậy. Đây có phải là thứ mà được gọi là tình thế sắp diễn ra không nhỉ? Với Yuuji và tôi, nếu mọi người trở nên điên loạn trong khi Người sắt ở quanh, thì Người sắt có thể tham gia để tiêu diệt một vài kẻ thù...

“Đó là tất cả những gì thầy phải nói ngày hôm nay. Thầy hy vọng rằng mọi người có thể học chăm chỉ và hoàn thiện bản thân mình.”

Thầy ấy lại sử dụng cùng những lời để kết thúc nữa rồi. Một khi Người sắt rời khỏi, trò chơi trốn chạy của chúng tôi sẽ bắt đầu, và trận tàn sát đẫm máu sẽ khởi tranh—

CỐC CỐC CỐC

“Xin lỗi, xin hãy thứ lỗi cho em.”

Vào lúc đó, ai đó gõ cánh cửa phòng học và chầm chậm bước vào.

Ơ...

“Koyama từ lớp C. Chuyện gì thế?”

“Xin lỗi thầy Nishimura, em có vài chuyện muốn nói với học sinh của lớp F.”

Sau khi nói điều đó với Người sắt, Koyama-san quay lại để đối mặt với mọi người chúng tôi trong lớp F.

Cô ta hít thở nhẹ.

“Chúng tôi, lớp C, sẽ bắt đầu cuộc chiến triệu hồi chống lại lớp F.”

““CÁI GÌ!?””

Chúng tôi không thể không hét lên trong cơn kinh ngạc. Cái gì? Làm sao mà chuyện này lại xảy ra chứ?

“Koyama, việc này thật sự tốt sao? Em sẽ không có được bất kì lợi ích gì từ việc tuyên bố chiến tranh với một lớp yếu hơn đâu.”

“Không, thầy Nishimura, không phải thế. Tất nhiên là bọn em có lợi chứ! Như là những kinh nghiệm không thể nào thay thế được và...”

Koyama-san trả lời những nghi ngờ của Người sắt một cách thành thật.

“Và—ba tháng trời yên tĩnh.”

Một trong những điều luật của cuộc chiến triệu hồi là ‘lớp bị đánh bại không thể chủ động và tuyên bố chiến tranh trong ba tháng sau đó’. Nói cách khác, mục đích của lớp C là lấy đi quyền tuyên chiến của chúng tôi. Vì họ đã có kinh nghiệp về việc bị đánh bại ở cuộc chiến triệu hồi trước, lớp C sẽ không bỏ qua cơ hội khi chúng tôi đang có nội chiến. Có lẽ họ có thể đang nghĩ đến việc tống khứ đi bất kì mối lo ngại nào.

“Cậu thì khá là giỏi đấy Koyama, hiểu được ý nghĩa trong những lời nói của tớ như thế...”

Yuuji lầm bầm một cách khó chịu. Hiểu được lời cậu ấy...nghĩa là gì thế?

“Chuyện gì thế, Yuuji?”

“Đơn giản thôi. Một khi chúng ta giải quyết trong tình trạng của lớp, lớp F chúng ta ngày hôm nay đáng lý ra là sẽ tuyên bố chiến tranh với lớp C. Nhưng bởi vì việc này nên họ có thể ra tay trước.”

Yuuji nói.

Nếu lớp chúng tôi được chuẩn bị hoàn toàn, chúng tôi chắc chắn sẽ yêu cầu đối thủ tuyên bố chiến tranh với chúng tôi trước. Nhưng trong tình trạng hiện nay, lớp chúng tôi thì thật đang trong tình trạng xấu và thậm chí không thể chiến đấu lại những lớp khác nữa!

Lý do tại sao chúng tôi lại mắc vào một tình thế bất lợi như thế này không phải mà một sự ngẫu nhiên cho dù chúng tôi có nghĩa kiểu nào đi chăng nữa.

“Sử dụng chiến thật quan hệ đồng tính...và tuyên bố chiến tranh với bọn tôi một khi các cậu hiểu được tình trạng của bọn tôi...tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Koyama lại là một người đầy thao túng như thế...ai đó giúp lên kế hoạch cho việc đó, đúng không?”

Yuuji càu nhàu và thì thầm với bản thân mình.

Có lẽ Koyama-san nghe được những gì Yuuji lầm bầm khi cô ta nhìn vào cậu ấy và trả lời với một nụ cười chế nhạo,

“Ôi trời, cậu không biết sao? Đừng nhìn tôi như thế—tôi đến từ Câu Lạc Bộ Trà Đạo.”

“Câu Lạc Bộ Trà Đạo—đàn chị trông gợi cảm năm ba đó đã chỉ dẫn cậu.”

Bà chị năm ba từ câu lạc bộ trà đạo người mà trông gợi cảm...chẳng phải đó là chị Kogure Aoi người mà đã mặc kimono và quần áo nịt trong kì thử thách lòng can đảm sao? Người đó đúng là trông có vẻ có nhất nhiều kế hoạch, và chị ấy lại học lớp A, vì thế chị ấy phải khá là thông minh. Cái ấn tượng chị ấy cho thấy là chị ấy thật biết cách sử dụng mối quan hệ giựa những giới khác nhau trong chiến thuật của mình.

“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói, xin hãy thứ lỗi cho tôi.”

Sau khi khẽ cúi đầu, Koyama-san quay đi và bước ra khỏi cửa lớp F.

Ngay khi cô ta chuẩn bị rời khỏi,

“Sakamoto-kun, những gì mà tôi nói với cậu thì chẳng phải là một lời nói dối đâu.”

Cuối cùng, cô ta để lại những lời đó lại đằng sau. Những gì cô ta nói trước đây...là gì thế nhỉ?

“Này, cậu có nghe những gì cô ấy nói không?”

“Cô ấy chắc hẳn đang nói về lời đồn đó vào hôm qua, đúng không? Vậy đó là sự thật...”

“Không thể tha thứ được...chúng ta chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến triệu hồi. Tớ nghĩ rằng chúng ta chỉ cần bắt tên khốn Yoshii mà chúng ta vô cùng ghen tức với hắn và hành quyết hắn thôi...”

“““TRÔNG CÓ VẺ NHƯ LÀ KHÔNG CÓ CHỖ CHO LÒNG TỪ BI RỒI!”””

Sát khí trong lớp vừa mới tăng lên nữa. Tôi cảm thấy rằng mình vừa bỏ lỡ chuyện gì đó...nhưng thậm chí là trong một tình huống nguy kịch như thế này, tôi vẫn không thể thoát khỏi định mệnh của mình sao?

“Chẳng phải việc đó thì tốt sao? Các em có thể tham gia và trận chiến triệu hồi ngay lập tức. Thế thì hãy sẵn sàng để chiến đấu đi.”

Người sắt theo sau Koyama-san và rời khỏi phòng học.

Khoảnh khắc chân Người sắt bước ra ngoài, những tiếng rống giận dữ mà làm tóc tai dự đứng lên cả vang vọng khắp phòng học.

“““TÒA ÁN XỬ NHỮNG TÊN DỊ GIÁO GIỜ SẼ ĐƯỢC BẮT ĐẦU!!!”””

““YAAAAAA!!!””

Đó là những tiếng gầm rú man rợ đầy lòng căm hận, không phải cho trận chiến triệu hồi—mà là nhằm vào Yuuji và tôi!

Lớp C tuyên bố chiến tranh với lớp F!

Nhưng chúng ta sẽ phớt lờ sự kiện quan trọng mà chúng ta vừa thiết lập.

“XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI YOSHII!!”

“CHẾT ĐI! SAKAMOTO!”

Những người bạn của chúng tôi đáng lẽ ra chiến đấu bên cạnh chúng tôi lại có một lòng căm ghét đầy dữ dội cho chúng tôi khi họ tấn công chúng tôi một cách tàn ác.

“BÌNH TĨNH ĐÃ, TẤT CẢ CÁC CẬU! LỚP C SẼ TẤN CÔNG CHÚNG TA ĐẤY!”

Phóng thẳng xuống sảnh, Yuuji rống với những người truy đuổi đằng sau chúng tôi.

“NGƯƠI ĐANG NÓI CÁI THỨ NHẢM NHÍ GÌ THẾ HẢ!? AI MÀ LẠI QUAN TÂM VỀ TRẬN CHIẾN TRIỆU HỒI TRONG TÌNH HÌNH NÀY CHỨ!?”

“TỚ SẼ ĐẦY LÒNG CẰM HỜN NẾU TỚ ĐỂ CÁC CẬU SỐNG SÓT TRONG CÁI THẾ GIỚI NÀY! LÚC NÀY KHÔNG PHẢI LÀ VỀ TRẬN CHIẾN TRIỆU HỒI!”

Nhưng tiếng hét của Yuuji không thể nào đi vào trái tim của họ được khi những người truy đuổi đằng sau chúng tôi không có dấu hiệu gì cho việc dừng lại cả.

“Chết tiệt, những tên ngốc đó! Akihisa, hãy trốn trước đã và nói chuyện sau!”

“Hiểu rồi!”

Yuuji và tôi gật đầu với nhau và nhảy lần ba bậc xuống cầu thang khi chúng tôi nhanh chóng di chuyển xuống tầng dưới. Những người truy đuổi từ lớp F thì đang đuổi theo với một đà chạy ghê gớm đằng sau chúng tôi, nhưng việc trốn thoát của chúng tôi thì dễ dàng hơn ngày hôm qua vì họ thiếu đi người chỉ huy như Yuuji.

“Được rồi, hãy giết một chút thời gian ở đây trước đã.”

Chúng tôi trốn trong phòng thay quần áo nam bên cạnh bể bơi, nén hơi thở của mình và thì thầm với nhau. Lúc này chẳng ai sử dụng phòng thay quần áo này cả, và chúng tôi có thể không bị phát hiện ở đây trong một lúc.

“Mặc dù chúng ta đang giết thời gian, nhưng chúng ta chỉ có thể trổn trong khoảng mười phút mà thôi.”

Yuuji nhăn mặt.

“Chỉ mười phút thôi sao? Tại sao thế? Không phải là sẽ có ai đến để thay quần áo và bơi lội đâu.”

“Không phải như thế. Đó là để làm theo luật của cuộc chiến triệu hồi.”

“Ơ? Là gì thế?”

“Trong suốt một cuộc chiến triệu hồi, mỗi lớp trưởng có nhiệm vụ là tiết lộ vị trí của mình. Bên cạnh đó, nếu lớp trường trốn trong một nơi quá kín đáo, thì nhiều khả năng là kết cục của cả trận chiến sẽ trở nên không thể dự đoán được.”

Một lớp trưởng phải gánh tránh nhiệm như thế, và điều này có vẻ như là một trong những điều luật của cuộc chiến triệu hồi. Nhưng những gì Yuuji nói, nếu chúng tôi không biết vị trí của người lớp trưởng, chúng tôi không thể có một trận đấu quyết định được. Trong thời gian này, mọi người còn lại có thể làm bài kiểm tra lại, và kết cục của trận chiến có thể sẽ trở nên bấp bênh. Vì thế việc tuyên bố vị trí của lớp trường là một điều luật quan trọng.

Nhưng cho dù thế,

“Trong tình thế hiện giờ, điều luật này thì thật sự là một điều rắc rối.”

“Ừ. Nghĩ rằng họ lại tuyên chiến trong một tình huống xấu đến như thế...”

Yuuji và tôi thở dài trong phòng thay quần áo nam. Điều này thật tệ...

“Ồ phải rồi, Yuuji. Koyama-san thì đang nói đến việc gì khi cô ta nói ‘những gì tôi nói với cậu không phải là một lời nói dối’ thế?”

“Về việc đó...”

Nếu tên này thật sự được tỏ tình, đó sẽ là một sự phàn bội đầy nghiêm trọng! có lẽ tôi sẽ hành quyết hắn ở đây trước và lôi hắn về FFF để xin việc giảm nhẹ hình phạt.

“Những gì cô ta nói phải là cái ‘mục đích của chúng tôi là đánh bại lớp B’ hai ngày trước đó.”

“Mục đích...à phải rồi, hai cậu đúng là đã có nhắc đến điều đó.”

Tôi nhớ rằng đó là một cuộc trao đổi thông tin hay gì đó. Vào lúc đó, chúng tôi chỉ tuyên bố mục tiêu của mình.

“Koyama-san nói rằng họ đang nhắm dến lớp B, và nghĩ rằng cô ta lại nói dối dúng ta...”

“Không, cô ta không nói xạo...”

Ơ?

Nhưng chẳng phải lớp C đã ra tay với lớp F rồi sao?

“Cơ bản là, mục đích tối thượng của họ là đánh bại lớp B—cơ bản là thế đấy. Vì thế, cho dù họ đó đối đầu với lớp F chúng ta trong lúc tiến hành, thì cô ta cũng chẳng có dối trá chút nào cả.”

“Nhưng Yuuji...”

“Và tớ cũng đã nói với cô ta cũng theo cách y như thế.”

Giờ cậu ấy nhắc đến việc đó, đúng là vừa nãy Yuuji có nhắc đến việc định tấn công lớp C. Nói cách khác, mục đích cuối cùng của Yuuji là đánh bại lớp A, nhưng cậu ấy cũng dự định hạ gục lớp C luôn.

“Đó là tại sao cậu lại nói rằng cậu muốn tấn công lớp A trong một hay hai tuần sai khi lệnh cấm được bãi bỏ sao...”

“Đúng thế. Tớ nghĩ những lời đó làm cho Koyama—không, bà chị Kogure đó ít ra cũng thấy được ý định mà tớ không nói thẳng ra.”

“Nhưng việc đó không thì không có nghĩa rằng chúng ta sẽ chắc chắn tấn công lớp C, đúng không?”

Thậm chí là trước khi tuyên bố chiến tranh với lớp A, chúng tôi cũng sẽ tấn công những lớp khác, nhưng việc đó thì không cần thiết phải có nghĩa là chúng tôi phải tấn công lớp C.

“Không cần phải xác nhận điều đó. Vì đó là một kẻ địch mà có thể tấn công bất kì lúc nào, và việc họ đã có kế hoạch để đối phó với chúng ta, và rằng lớp C muốn có vài kinh nghiệm chiến trường trướng khi đối đầu với lớp B, những lý do đó cũng đủ cho họ tuyên chiến mà không do dự gì rồi. Bên cạnh đó, Koyama lại có chiến lược gia từ những học sinh năm ba, người mà ghét chúng ta. Vì thế, những thứ đó thì có thể đoán trước được.”

Yuuji giải thích với tôi. Nghe cậu ấy nói nhiều như thế, tôi suy nghĩ về việc đó, và nó thật sự là có nhiều khả năng...

“Thật rắc rối, nhưng họ lại ra tay với chúng ta. Thật ra, tới một mức độ nào đó, thậm chí là kẻ địch nghĩ ra một kế hoạch, chúng ta vẫn có thể thắng được trận chiến này. Tuy nhiên...chúng ta đã quá vô tích sự.”

Yuuji thì thầm.

Với một người như Yuuji, thậm chí khi kẻ địch của chúng tôi là lớp C và chúng tôi đang trong tình thế bất lợi, cậu ấy chắc hẳn phải có sự tự tin để chiến thắng. Bên cạnh đó, kẻ địch là là lớp có thứ hạng cao hơn, và chúng tôi là lớp có thứ hạng thấp hơn. Trong cuộc chiến này, cả hai lớp chúng tôi đều có có một sự khác biệt to lớn như thế, nhưng bất ngờ thay, kẻ địch lại đi đến mức độ này.

“Nghĩ rằng cô ta lại sử dụng chiến thuật đó để chia rẽ lớp ta.”

Thật ra, có một chiến lược gia dẫn dắt Koyama-san, người mà đã đẩy chúng tôi vào một tình huống mà hơn là có thể tưỡng tượng ra. Trong trường hợp đó, Yuuji thì đang bị đùa giỡn bởi các đối thủ.

Cho dù là thế, việc này thì thật chẳng giống Yuuji gì cả. Nếu đó là một chiến thuật, làm sao mà có Yuuji, một người không có đối thủ, lại cho phép một việc như thế xảy ra chứ?

“Tớ nói nè, Yuuji, thật ra cậu có phải...”

“Cái gì?

“Cậu thì dỡ khi đối đầu với những cái bẫy mà được đặt bởi những người khác giới?”

“Hả? Cậu đang nói điều gì đó rất ngu ngốc đấy...”

“Nhưng nghĩ về việc đó đi. Chẳng phải cậu luôn bị choáng ngợp bởi Kirishima-san sao? Và cậu không thể đấu lại mẹ của mình, đúng không?”

“Uu...”

Yuuji mở miệng ra, nhưng không thể nói gì cả. Việc gọi mẹ ai đó là một người khác giới thì hơi kì hoặc, nhưng tôi sẽ không nói gì thêm nữa vào lúc này. Dù gì thì, tới tính thì khác nhau, và mẹ của Yuuji thì vẫn còn trẻ và trông rất đẹp.

“Dù gì thì, đừng có càu nhàu nữa và điều chỉnh nhịp thở cậu đi. Sớm thôi, chúng ta sẽ không thể trốn được nữa đâu. Chúng ta sẽ phải bắt đuầ chạy thục mạng sớm đấy.”

“Haiz, việc này thật là tệ...việc lớp trưởng phải tiết lộ vụ trí của mình thật thật khó chịu. Tại sao tớ, người mà không phải là lớp trưởng, lại trở nên như thế này chứ—hừm?”

Vào lúc đó, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Thật lạ? Đừng bảo tôi là...

“Yuuji, cậu là người duy nhất phải tiết lộ vị trí của mình. Điều này chẳng liên quan gì đến tớ, đúng không?”

Đúng là một lớp trưởng thì không thể trốn được, nhưng tôi thì không bị trói buộc bởi điều luật đó. Thật ra, nếu mọi người đều đuổi theo Yuuji, thì nó sẽ dễ dàng hơn cho tôi.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ về việc đó.

“Này, Akihisa!”

“Hửm? Gì thế, Yuuji?”

“Cậu không nghĩ rằng chúng ta nên dừng việc phải bội nhau từ lúc này trở đi sao?” “Ơ? Cậu đang nói gì thế? Cậu là ai vậy? Tránh xa tớ ra. Cậu nên chuẩn bị chạy trốn lúc này đi—”

CRẮC

“Ơ?”

Một tiếng động bí ẩn đến từ tay của tôi...chuyện gì thế? Tiếng kim loại vừa rồi là—NÀY! CHỜ ĐÃ! TẠI SAO LẠI CÓ MỘT CÁI VÒNG KIM LOẠI KÌ LẠ TRÊN CỔ TAY TÔI CHỨ!?

“Được rồi Akihisa! Giờ chúng ta sống chết có nhau và cùng chung số phận! Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chúng ta bị còng tay lại với nhau! Hãy cố hết sức mình và vượt qua rắc rối này~☆”

“CẬU VỪA LÀM GÌ TỚ THẾ HẢ!? HÃY THẢ TỚ RA! HÃY MỞ CÁI CÒNG MÀ ĐANG XÍCH CẬU VÀ TỚ LẠI VỚI NHAUUUUUUUUU!!”

Có vẻ như cái còng kim loại đó bị xích lại với nhau bởi một sợi dây xích khá dài và chắc mà đang xích Yuuji và tôi lại với nhau. Tên khốn chết tiệt đó...hắn lôi tôi theo để hắn không phải là người duy nhất bị săn đuổi! Tên ác ma chết tiệt! Rác rưởi! Cặn bã! Lớp F!

“Chìa khóa đâu!? Tớ sẽ không giận đâu. Lấy nó ra trước khi cuộc chiến triệu hồi bắt đầu đi, tên khốn chết tiệt kia!”

“Chìa khóa? Là gì thế? Ăn được không?”

“Chết tiệt...trong trường hợp đó, mình nên nghĩ cách để phá vỡ sợi xích này!”

“Này này này, Akihisa, nghĩ về việc đó đi. Cậu nên biết rằng Shouko sẽ không sử dụng những cái còng tay mà dễ bị phá vỡ với tớ, đúng không?”

“Đây là còng tay của Kirishima-san sao?”

“Tớ thấy cậu ấy thì hành động hơi kì hoặc trước đó và kiểm tra vật dụng của cậu ấy. Nghĩ rằng cậu ấy lại có những thứ như thế giấu trong người...”

Chết tiệt! Nếu đây là thứ mà Kirishima-san đã chuẩn bị, kềm cắt sẽ không đủ để cắt đứt. Có vẻ như chúng tôi phải cầu xin Kirishima-san và lấy chìa khóa từ cậu ấy...

Ngay khi tôi đang rất giận dữ và muốn dần tên Yuuji một trận,

“Này, tớ vừa nghe thứ gì đó từ phòng thay quần áo đấy!”

“Chắc chắn là hai tên đó rồi! Trốn ở một nơi như thế!”

Những giọng nói quen thuộc của những tên từ lớp chúng tôi vang đến chúng tôi. Chậc! Họ tìm thấy chúng tôi rồi sao?

“Này, Akihisa! Chúng ta phải chạy hết sức mình! Cậu sẽ chết rất thảm nếu cậu không hợp tác với tớ đấy!”

“Tên khốn chết tiệt! Cậu sẽ chết nếu chúng ta không thể qua được chuyện này một cách an toàn đấy! Hãy nhớ kĩ điều đó!”

Chúng tôi sẽ nói về cái còng tay sau. Tớ thật sự không muốn, nhưng toi phải hợp tác với tên rác rưởi này lúc này. Việc đó thì thật đáng kinh tởm...tôi không phải là đàn ông nếu tôi không trả thù!

Trước khi Yuuji và tôi bị bao vây hoàn toàn, chúng tôi phóng ta khỏi phòng thay quần áo. Khi chúng tôi đến hành lang, chúng tôi thấy nhóm người trùm đầu cùng với roi da trong tình mình. Rất tốt. Dù gì thì, hãy,

“Đi nào, Yuuji!”

“Nhảy ra khỏi cửa sổ nào, Akihisa!”

VỤỤỤỤỤỤT!

““WAAAAAAHHHH!!””

Yuuji và tôi chạy theo hướng hoàng toàn ngược nhau, và chúng tôi bị giữ lại bởi sợi xích sắt đó! Ugh! Không có thứ đó, chúng tôi sẽ linh động hơn...

“Tên ngốc Akihisa! Người ta thường sẽ chạy ra ngoài nơi mà có nhiều đường trốn thoát hơn!”

“Đồ ngu Yuuji! Người ta thường sẽ đi vào phòng học nơi mà có rất nhiều chỗ trốn!”

Thật bất ngờ, chúng tôi không đồng ý với nhau một cách nhanh chóng. Cái còng tay mà xích chúng tôi lại với thì hoàn toàn bất lợi cho chúng tôi!

“Thấy chúng rồi!Là hai tên đó đấy!”

““Ugh...!””

Ngay khi chúng tôi còn đang lúng túng, kẻ địch đã bắt đầu tiến lại gần chúng tôi.

“Hãy đáp trả nào, Akihisa!”

“Hãy chạy thôi, Yuuji!”

VỤỤỤỤỤỤT!

““HÃY KIỂM SOÁT BẢN THÂN ĐI CHỨ, TÊN ĐẠI NGỐC!””

Sợi xích mà liên kết chúng tôi thì đang cản trở chuyển động của chúng tôi như vừa mới nãy. Aa, thứ này thì thật là phiền phức!

“Yoshii, cậu dám phá vỡ mong muốn sống một cuốc sống hạnh phúc với chị em Kinoshota sao...hãy đền tội của mình bằng mạng sống của cậu đi!”

“Sakamoto! Tớ sẽ không giao Kirishima và Koyama ra đâu! Kuudere là những báu vật của thế giới này!”

“Đúng thế! Bọn họ thật đúng đắn! Chờ một chút đã tớ sẽ bắt tên này chịu trách nhiệm và trả giá cho việc này bằng seppuku!”

“Những lời ngu ngốc mà cậu đang nói là gì thế hả? Nếu chúng ta phải theo dõi tất cả những việc này, chẳng phải cậu là người đằng sau tất cả những việc lộn xộn này sao!? Chờ chút đi các cậu! Tớ sẽ bắt tên này nhận trách nhiệm và xin lỗi mọi người bằng cái chết của hắn!”

Yuuji và tôi tiếp tục đánh lẫn nhau và cố đè người kìa xuống. Tôi phải tìm cách để chà đạp mạng sống tên này và kết thúc việc này!

“Thoải mái đi, hai cậu vẫn có thể là bạn tốt một khi các cậu đến được thế giới đó.”

“Chẳng phải việc hai cậu bị còng tay lại với nhau thì thật tốt sao? Hai cậu có thể tiếp tục sống với nhau và chết cùng nhau, cặp đôi ngu ngốc kia!”

““WAAHH!!””

Những cây gậy mà có đinh trên chúng được vung mạnh xuống từ trên đỉnh đầu, và tôi nhanh chóng gập người lại và né sánh một bên để tránh một thảm họa đẫm máu. Sau đó, một thanh katana thật sự được vung từ phía bên, và tôi lại lùi về đề tránh nó. Sợi xích này thật sự phiền phức, nhưng tôi chỉ có thể tránh được những đòn tấn công vào giây cuối.

“A, chết tiệt! Yuuji, ít ra thì cũng cố theo kịp chuyển động của tớ chứ!”

“Chẳng phải cậu cũng nên làm thế sao!?”

Chúng tôi tiếp tục nắm cổ áo nhau khi chúng tôi nguyền rủa lẫn nhau trước mặt kẻ thù của mình. Thấy việc đó, những người bạn học của chúng tôi nhìn chúng tôi chằm chằm và nói điều gì đó thật nực cười.

“Hừm, trông hai cậu hợp là đàn ông hơn là những cô gái dễ thương.”

“Là như thế đấy. Hai cậu có thể cứ mãi bên nhau thôi được đấy.”

Thích hợp là đàn ông hơn...chúng tôi cùng nhau...

Những, những tên khốn đó!!!

““ĐỪNG CÓ NÓI NHỮNG THỨ NHẢM NHÍ ĐẦY ĐÁNG SỢ ĐÓ NỮA!!!””

Khoảnh khắc chúng tôi nghe được những lời đầy nực cười mà những tên đó phun ra, Yuuji và tôi kéo sợi xích để tránh cây gậy kim loại được vung về phía chúng tôi trước khi tung ra một cú đấm và hai người mà đang đứng ngây người ra đó.

“ĐỪNG CÓ ĐÙA! THỨ ĐÁNG KINH TỞM MÀ HAI CẬU VỪA NÓI LÀ GÌ HẢ!?”

“ĐÚNG VẬY! AI MÀ LẠI MUỐN TRỞ THÀNH MỘT CẶP VỚI YUUJI CHỨ!? NẾU TỚ THỰC SỰ TRỞ NÊN NHƯ THẾ, TỚ CHẮC CHẮN SẼ CHỌN ĐỂ Ở CÙNG VỚI HIDEYOSHI!!!”

Cho dù đó là lời trêu chọc, nhưng có những thứ có thể nói ra và có những thứ không nên nói ra.

Ngay khi tôi đang tức giận bởi những lời ngu ngốc của của tôi tên đần độn đó, ai đó hỏi,

“Ồ...vậy ra giữa những mục tiêu được đồn đãi, Aki thích Hideyoshi nhất sao?”

“Akihisa-kun, những gì cậu vừa nói có phải là sự thật?”

Vì họ đã hỏi, hãy để tôi nghĩ thông suốt việc này trước đã.

Uu...ai là người tôi thích trong giữa những người được đồn đãi? Để tôi coi nào. Nếu tôi phải chọn giữa Hideyoshi, Yuuji và Tamano-san, tôi chắn chắn thích—

“Tớ đoán...là Hideyoshi? Cậu ấy chỉ có một sự nhầm lẫn nhỏ về giới tính trong thông tin cá nhân của mình mà tôi. Bản thân cậu ấy đã là một cô gái rất dễ thương rồi, và tôi hiểu cậu ấy nhiều hơn—WAHHH!!!”

“Aki...cậu có thể làm ơn giải thích nhiều hơn về việc này chứ?”

“Tớ cũng muốn biết nhiều hơn về việc này, Akihisa-kun?”

ẦMMMMMMM! Có vẻ như Minami có hiệu ứng âm thanh đằng sau cô ấy khi cô ấy và Himeji-san mở to mắt mình ra và nhìn vào tôi. Chết tiệt. Tên của hai người đó cũng nằm trong danh sách sao? Trong trường hợp đó, những gì tôi nói vừa nãy chắc hẳn đã làm tổn thương lòng tự hào của họ. Tôi không nghĩ việc gãy một hai cái xương sẽ có thể làm họ dịu xuống!

“Được rồi, Yuuji! Đi đánh lạc hướng Minami và Himeji-san đi! Tớ sẽ tìm đường thoát—CHỜ MỘT CHÚT ĐÃ! TẠI SAO CẬU LẠI CỐ CỞI CÒNG TAY RA HẢ!? CẬU ĐỊNH PHẢN BỘI TỚ VÀ CHẠY ĐI MỘT KHI CẬU BIẾT RẰNG TỚ BỊ NHẮM VÀO SAO!? TÊN CẶN BÃ KIA!”

Một khi hắn biết rằng tôi hai người đó đang nhắm vào tôi, Yuuji cúi đầu mình thấp xuống và cố hết sức để mở cái khóa. Nhưng nó cũng vô dụng mà thôi! Những kết quả thực tế đã cho thấy rằng cái còng tay này thì không dễ tháo ra đâu!

“Aki, cậu càng ngày càng trở nên được nhiều người hâm mộ hơn rồi đấy và quá tự mãn rồi đấy. Trong trường hợp này, có vẻ như tớ phải giáo dục cậu lại rồi.”

“Không không không không, bình tĩnh lại trước đã, Minami. Cả hai cậu—UOOOHHHH!!”

Tôi tránh được trong gang tấc khi Minami lặng lẽ tấn công với nắm đấm của mình. Và chẳng phải có mùi gì khét hay gì sao? Các tia lửa bật ra khi nắm đấm bay trong không khí sao?

“MI, MINAMI! ĐỪNG CÓ BẤT NGỜ TẤN CÔNG TỚ CHỨ!”

“Tớ sẽ dùng nấm đấm của mình để đánh vào mũi cậu, vung cùi chỏ của mình để đánh vào xương cổ cậu và đá nát đầu gối cậu ra.”

“Không phải như thế, đúng không? Những lời đó không phải để nói với tớ những gì cậu sẽ làm tiếp theo và khiến tớ nghiến chặt răng mình trước khi chết, đúng không!?”

Nói đến đây, chuyện gì với những cô gái trong tuổi trẻ của mình lại nói những kế hoặc thật sự của họ trước khi họ giết ai đó chứ...

“Akihisa-kun, xin hãy giải thích cậu thích gì ở con trai? Con gái thì có gì tệ chứ? Việc cậu và Sakamoto-kun bị xích lại với nhau là để cho mọi người thấy quyết tâm của cậu phải không?”

Một lưu ý là, Himeji-san yêu cầu lời giải thích của tôi khi cô ấy tự ra kết luận của mình. Việc tôi không có hứng thú gì với con gái có phải là sự thật hiển nhiên không?

“Đây rồi! Là chìa khóa! Đợi trước đã, Akihisa! Tớ sẽ cởi còng ra ngay đây!”

“Quên việc đó đi, Yuuji! Việc cởi còng ra một khi chúng ta vượt qua chuyện này một cách an toàn thì cũng không quá trễ đâu!”

“Tớ không muốn! Cậu có thể đi chết một mình đi!”

“Aaa, quên việc đó đi! Đừng có cằn nhằn nữa và đưa tớ chìa khoa!”

“Đừng có lại gần tớ! Sự hiện diện của người sắp chết thì lây lan đấy, cậu biết không hả!?”

Khi Minami và Himeji-san tiếp tục tiến về phía chúng tôi, Yuuji và tôi đang vật lộn giành cái chìa khóa. Nếu tên này phản bội tôi một lần nữa, cơ hội trốn thoát của tôi sẽ giảm đi rất nhiều. Vì thế, dù thế nào đi chăng nữa, tôi phải giật lấy chìa khóa từ hắn!

“Ugh...chỉ...một chút nữa thôi...”

“Ai mà...lại đưa nó cho cậu chứ!?”

Đây có phải là khả năng lượng tập trung bất thường mà được sử dụng trong một trận hỏa hoạn không? Việc tôi có thể thằng Yuuji về sức mạnh vào lúc này thì thật chẳng thể tin nổi.

Nhưng ngay khu tôi chuẩn bị lấy được chìa khóa từ tay Yuuji,

“...Yuuji, bên đây.”

“Được rồi! Shouko! Đúng lúc lắm, tôi giao cho cậu vậy!”

Ngay khi Kirishima-san hỏi Yuuji cái chìa khóa, Yuuji liền ném nó cho Kirishima-san mà không có do dự nào. Ôi không! Tôi chuẩn bị lấy được cái chìa khóa rồi!

“Chết tiệt...chúng ta chết chắc rồi!”

“Cậu có lo lắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn rồi! Shouko, cậu có thể đưa chìa khóa cho tôi rồi đấy!”

Được giải thoát khỏi gánh nặng này, Yuuji nhảy ngay ra khỏi người tôi và tạo được một khoảng cách an toàn trước khi yêu cậu Kirishima-san trả lại chìa khóa cho cậu ấy.”

“...Trả lại cho cậu? Cái gì?”

Thấy cô ấy thể hiện một nét mặt vô cảm, chúng tôi vừa nhận ra thực tế mà chúng tôi đã vô tình quên mất.

“...Yuuji, tên không...ngươi vừa mới làm gì thế hả...”

“...Xin lỗi, tớ vô tình...”

Việc đối phó với Minami không thì đã khó khăn rồi, và chìa khóa mở cái còng mà đang xích chúng tôi lại với nhau thì lại trong tay của Kirishima-san. Trong trường hợp đó...chẳng phải chúng tôi đã ở đường cùng rồi sao?

“Akihisa, chúng ta sẽ nói về cái chìa khóa sau! Hãy hợp tác cùng nhau và chạy thoát trước đã!”

“Tớ nghĩ rằng bởi vì cậu, mọi việc trở nên tệ hơn! Nhưng tớ chỉ có thể đồng ý với cậu trong lúc này thôi. Việc bảo việc mạng sống của chúng ta thì quan trọng hơn việc lấy lại cái chìa khóa!”

Yuuji và tôi nhìn nơi mà Kirishima-san, Himeji-san và Minami đang đứng khi chúng tôi cúi người xuống và sẵn sàng hành động.

“Cậu nghĩ cậu có thể chạy thoát sao, Aki?”

“Tớ sẽ không để cậu đi trước khi cậu giải thích rõ ràng đâu, Akihisa-kun.”

“...Yuuji, cậu không thể...không bao giờ!”

Cả ba người tiếp tục tiến đến chúng tôi một cách dễ dàng. Nếu họ bắt được chúng tôi trong một khoảng cách gần như thế, Yuuji và tôi chắn chắn sẽ không thể nào sống sót. Trong trường hợp đó...chúng tôi chỉ có thể làm việc này mà thôi!

Tôi hít một hơi thật sâu và canh giây phút hoàn hảo nhất. Rất tốt...giờ!

“Kirishima-san!”

“Himeji, Shimada!”

““XEM ĐÂY!””

Khoảnh khắc tiếp theo, chúng tôi cởi quần của nhau ra...hửm? Của nhau?

“Chết tiệt, tên khốn! Thậm chí là lại phản bội tớ vào lúc này? Giờ cậu sẽ làm gì hả, tên cặn bã kia!”

“Cái vớ vẫn gì thế, tên cặn bã kia!? Trả lại những lời đó ngay cho cậu đấy!” Khoảnh khắc chúng tôi tháo dây nịt, cúc quần chúng tôi được cởi ra, và quần dài của chúng tôi rơi phịch xuống sàn. Tất nhiên, lúc này đây, mọi người đều thấy Yuuji và tôi chỉ mặc quần xà lỏn.

“Chờ, chờ đã! Chuyện quái gì thế, Aki?”

“A, Akihisa-kun? Chà, chà...cậu, quần xà lỏn của cậu thì khá là dễ thương đấy!”

Minami cuống cuồng nhìn đi chỗ khác, và Himeji-san bắt đầu lẩm bẩm vài từ lạ lùng khi cậu ấy bắt đầu lầm bầm. Chết tiệt...tôi giận, nhưng tôi phải nói rằng kế hoạch đó của tên Yuuji thì khá là có hiệu quả. Bởi vì điều đó, chúng tôi đã chuyển hướng thành công sự chú ý của họ (nhưng Himeji-san thì vẫn có vẻ như thể cô ấy vẫn đang nhìn vào tôi vậy).

“...Wah.”

Kirishima-san trả lời với một tốc độ chậm hơn nhiều và hét lên (đại loại thế).

Kirishima hét lên nhưng không nhìn đi hướng khác khỏi Yuuji, người mà chỉ đăng mặc quần xà lỏn của mình. Nói cách khác, cô ấy đã quen với việc thấy Yuuji chỉ mặc quần xà lỏn...tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu, Sakamoto Yuuji!

“Chết tiệt...trong trường hợp đó, mình cũng sẽ lấy đi cái quần xà lỏn của Yuuji vậy!”

“Dừng lại! Nếu việc đó xảy ra, thậm chí là đến cảnh sát cũng sẽ bám theo tớ mất!”

Vì Yuuji đã bị đuổi theo bởi những gã trong lớp và Kirishima-san, tôi không nghĩ sẽ có sự khác biệt gì nhiều nếu chúng tôi thêm cảnh sát vào trong đó.

Và ngay khi chúng tôi đang tranh cãi,

“...Chờ một chút đã. Mình cần mượn một cái máy ảnh.”

Kirishima-san nói thế và rời đi...thật lạ?

“Ơ, về việc đó...”

“Này, Akihisa! Cậu đang ngẩn người ra đó làm gì hả? Nhanh chạy đi chứ!”

“Ồ, ừ...”

Tôi phải nói thế nào nhỉ? Kirishima-san thì rất thông minh, nhưng thỉnh thoảng, cô ấ lại thật sự thể hiện sự kì hoặc của mình...như Himeji-san vậy.

Kéo cái quần mà đã bị kéo xuống của chúng tôi lên và nắm cúc quần với tay mình, Yuuji và tôi quay đầu lại chạy.

“Aaa...ch, chết tiệt! Chờ đã Aki! Tớ vẫn chưa xong việc trừng trị cậu mà!”

“Xin, xin hãy đợi đã, Akihisa-kun! Tớ vẫn chưa nghe lời giải thích của cậu mà!”

Himeji-san và Minami gọi từ đằng xa khi họ cố ngăn chúng tôi lại, nhưng vì đã chạy được quá xa, hai người con gái không thể nào theo kịp chúng tôi. Có vẻ như chúng tôi cuối cùng cũng thoát được tình huống kinh hoàng đó. Mém chết...

“Trận chiên triệu hồi chuẩn bị bắt đầu...điều này thật là tệ...”

“Nếu vị trí của tớ không bị tiết lộ, thì việc trốn thoát sẽ dễ dàng hơn...”

Chúng tôi chạy ngược vào trong một căn phòng trống nào đó và dành thời gian để thở. Thật là, cho dù là hôm qua hay hôm nay, tại sao chúng tôi lại dính đến đủ loại rắc rối thế này...

Dù gì thì, sự thật rằng Tamano-san tỏ tình (tôi hóa trang thành con gái) có vẻ như đã lan truyền rộng rãi, nhưng mọi việc lại không kết thúc ớ đó. Nhìn vào tình huống vừa nãy, có vẻ như Himeji-san và Minami thì cũng bị dính vào bằng cách nào đó. Giống như là tin đồn đang lan đi theo những hướng mà tôi không biết đến. Có vẻ như tôi phải kiểm tra tình hình của mình.

“Này Yuuji. Cậu có biết chúng ta đang ở trong tình trạng nào hay không?”

“Chà...tớ chẳng có nghe hết tất cả những tin đồn, nhưng từ những gì tớ biết—giây phút cậu từ chối Tamano-san, Hideyoshi, Kudou Aikou, Kinoshita Yuuko, Shimizu Miharu, Shimada, Himeji, Toshimitsu Kubo, Muttsurini và thậm chí là lớp trưởng lớp B cũng thích cậu.”

“Tớ, tớ thật sự được hâm mộ vậy sao..”

“Đúng, và phân nửa trong số họ là thật, vì thế độ tin cậy tăng lên rất nhiều.”

“Haha, cậu khá là thoải mái để có thể đùa trong lúc như thế này đấy.”

“...Ôi chà. Hãy bỏ việc đó sang một bên trong lúc này đi đã.”

Những người đó thì thậm chí còn chưa bao giờ cân nhắc giới tính cả! Sau khi nghĩ những thứ vô căn cứ như thế, mọi người phải biết rằng đó chỉ là những tin tức sáo rỗng mà thôi chứ...

“Và về những tin đồn của tớ, có vẻ nhưng tớ đang sống cùng với Shouko, đá lớp trưởng lớp C, Koyama và chấp nhận lời tỏ tình của cậu...”

“Giờ thì đó lại là một sự hiểu nhầm lớn đấy...”

Trong khi sự hiểu nhầm đang tràn lang một cách dữ dội ở bên ngoài, Yuuji và tôi lại bị còng lại với nhau, vì thế chẳng có gì lạ cả cho dù ai đó tin những tin những tin đồn đó là sự thật.

“Phải xóa bỏ sự hiểu nhầm này trước đã.”

“Tớ thật sự không muốn thừa nhận việc đó, nhưng việc này thì sẽ khó khăn đây...nếu quá nhiều người tin vào việc đó, những lời nói dối sẽ trở thành sự thật. Đó được gọi là tâm lý bầy đàn.”

Sau khi giải thích, Yuuji nói,

“Bên cạnh đó, việc quan trọng hơn là—”

“Hửm?”

“Những người đó thì không biết lắng nghe.”

“Đúng, đó là vấn đề lớn nhất đấy...”

Việc đáng lo ngại nhất là chúng tôi bị vây quanh bởi những người mà không chịu lắng nghe, hay đúng hơn là, họ tin tưởng vào những lời đồn một cách dễ dàng và tự mình ra kết luận. Trong trường hợp đó, chúng tôi làm bất cứ chuyện gì đi nữa thì cũng vô nghĩa.

“Yuuji, cậu có kế hoạch nào chứ?”

Vào lúc này, chúng tôi đang bị săn đuổi, và cuộc chiến triệu hồi với thiết bị đang gặp nguy hiểm của lớp chúng tôi sẽ sớm bắt đầu. Có bất kì kế hoạch nào để cải thiện tình hình đâm sau lưng này chứ?

“Cho dù chúng ta có làm gì đi nữa vào thời điểm này thì cũng vô dụng mà thôi. Chúng ta chỉ có thể kéo dài thời gian và đợi cho các cậu ấy bình tĩnh lại trước khi giải thích mọi việc với họ.”

“Vậy ra không tốt đến thế. Không có ý tưởng hay nào mà chúng ta có thể nghĩ ra trong tình huống này...”

Chính xác mà nói thì trận chiến lần này phải là ‘liên minh lớp C và F’ đấu với ‘Yuuji và tôi’. Số lượng khác biệt trong khả năng chiến đấu này chỉ có thể được miêu tả với từ ‘tuyệt vọng’ mà thôi. Quên đi về việc thắng hay thua, việc kéo dài thời gian không cũng đã gần như là không thể rồi. Lệnh cấm trận chiến triệu hồi đã được gỡ bỏ, vậy sao chúng tôi lại ở trong một tình huống bất lợi như thế này chứ?

“Không có cái luật giới hạn chúng ta lại, thì có rất nhiều cách để cứu mạng chúng ta, cho dù đó là trốn hay chạy khỏi trường...”

“Nhưng lớp trường thì không được trốn một khi trận chiến triệu hồi diễn ra.”

Thật là, mọi việc thì chẳng thật tốt lành gì cho chúng tôi...

“Haa...nếu có thể, tớ thật sự muốn bỏ mặc cậu một mình và trốn ở đâu đó đấy, Yuuji.”

“Tớ sẽ không cho cậu làm thế đâu! Đừng nghĩ đến việc sống sót một mình! Đừng có mơ nữa!”

RẮC! Tiếng kim loại có thể được nghe thấy khi những cái còng của chúng tôi vang lên.

Đúng vậy, Yuuji và tôi thì bị xích cùng với lại bởi những cái còng này, và chìa khóa cho những cái còng này thì lại nằm trong tay Kirishima-san. Nếu chúng tôi không thể tháo bỏ thứ này, Yuuji và tôi sẽ chịu chung số phận của việc sống chết có nhau.

“Nếu cậu thật sự muốn, chúng ta có thể trốn để bảo vệ mạng sống của mình. Nói cách khác, chúng ta sẽ từ bỏ trận chiến triệu hồi.”

Ơ? Từ bỏ trận chiến triệu hồi sao? Yuuji sao?

“Cậu đang nói gì thế? Cậu không có chút ý định nào cho việc đó, đúng không?”

“Chẳng phải cậu cũng như thế sao?”

Kukuku. Yuuji cười từ tận sâu trong cổ họng mình. Điều đó thì quá rõ ràng rồi. Việc giành chiến thắng trong trận chiến triệu hồi là mong ước lớn nhất của chúng tôi, nhưng việc thừa nhận thất bại khi thấy một tình huống bất lợi như thế này thì là một trò đùa đấy.

“Ugh. Trong trường hợp đó, không thể tránh được vậy...Yuuji, tớ sẽ cố hết sức mình để giúp cậu.”

“Đừng có ngu ngốc thế. Đó là việc của cậu như là một chiến binh phải phục vụ vua vậy.”

DANG DANG DANG DANG...

Vào lúc này, tiếng chuông như là tình hiệu cho việc bắt đầu trận chiến vang vọng khắp trường. Cuộc chiến triệu hồi bắt đầu vào lúc này.

“Đi thôi, Akihisa! Hãy cố hết sức nếu cậu không muốn bị đánh bại!”

“Hừm, cậu không cần phải nói điều đó! Tớ chắc chắn sẽ làm hết sức mình để vượt qua việc này, và tớ sẽ có được sự trả thù của mình lên cậu, hãy nhớ kĩ điều đó!”

Yuuji và tôi chạy ra khỏi phòng học mà chúng tôi đang trốn. Tình huống bất lợi nào chứ? Đối với chúng tôi đó chỉ là việc bình thường. Việc than phiền phỏng có ít gì? Tốt hơn là đến đấu tranh bằng tất cả những gi chúng tôi có.