Nếu bạn thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội, tham gia Discord và xem xét ủng hộ trên Patreon:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Chương này không có minh họa mới, vậy nên hãy nhận một ảnh Rufa từ Twitter của họa sĩ nhé.
[IMAGE: ../Images/../019.jpg]
Sau khi được tận mắt chiêm ngưỡng những điều xa hoa mà thị trấn này mang lại vào hôm qua, tôi tỉnh dậy trước bình minh, tràn đầy năng lượng… Còn về cái việc người ta gọi tôi là một tên háo sắc vì có hai cô gái bên cạnh, thôi thì cứ quên nó đi. Ông nội cũng đã dặn tôi đừng nên chìm đắm vào những ký ức không thể thay đổi được nữa. Nhưng, bà nội luôn dành cho ông những hình phạt nặng nề vì chuyện đó, nên có lẽ cả hai chúng tôi vẫn còn điều cần học hỏi.
Với tâm trạng hơi u uất, tôi dùng xong bữa sáng đạm bạc rồi rời khỏi nơi trọ, đi đến căn hộ của Rufa và Garnet.
“Chào buổi sáng, Alba-sama.”
“Thật tốt khi anh dậy sớm, nhưng bộ giáp của Hiệp sĩ Hắc ám quả thực không hợp với anh chút nào.”
Hai cô gái này đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hành trình, và chúng tôi cùng nhau tiến vào mê cung. Hôm nay mình sẽ làm việc chăm chỉ để bù đắp cho thời gian nghỉ ngơi ngày hôm qua! Với quyết tâm đó, chúng tôi bước vào mê cung, rồi đi tới ngã rẽ đầu tiên.
Hê hê hê, giờ có Rufa gia nhập đội, chúng tôi không cần phải đi vòng vèo trong cái mê cung rộng lớn này nữa.
“Vậy thì, tôi sẽ dùng ma pháp để thu hút quái vật. Phần còn lại xin nhờ ngài.”
“Được thôi.” Tôi gật đầu, sau đó Rufa bắt đầu niệm chú.
“Rung động không khí, báo cho kẻ ác biết, kẻ thù của ngươi ngay tại đây. [Báo Động].”
Khí tức của Rufa truyền qua gậy phép, lan tỏa khắp khu vực, tạo ra một âm thanh báo động lạ lẫm, *Bíp bíp*. Âm thanh ma pháp này dội lại dọc theo các bức tường, vang vọng đến những ngóc ngách sâu nhất. Đợi một lát, tiếng bước chân có thể nghe thấy từ phía trước, trái và phải, đang tiến về phía chúng tôi.
Tổng cộng, chúng có vẻ khoảng 40… Không, 50… Không thể nào, quá nhiều tiếng bước chân, nhưng tôi đoán chắc chắn phải hơn 100 con.
“Này, số lượng này chẳng phải nhiều hơn hẳn hôm kia sao?”
“Tôi còn nghe thấy cả tiếng bước chân của vài con quỷ lùn trong đó nữa.”
Garnet và Rufa đổ mồ hôi lạnh, núp sau lưng tôi.
“Alba-sama, tôi ghét phải ích kỷ, nhưng liệu tôi có thể xin ngài tập hợp và tiêu diệt lũ quái vật không ạ?”
Tập hợp? Vì tôi biết chúng đang đến từ đâu, tôi có thể chỉ cần tung một Lưỡi đao Khí tức, và nghiền nát chúng trực tiếp. Điều đó nghe có vẻ vui hơn nhiều đối với tôi.
“Anh đúng là một tên quỷ dữ.” Đọc được suy nghĩ của tôi, Garnet lộ vẻ mặt hơi lo lắng.
Nghe hơi khó chịu đấy. Thầy tôi từng nói: “Hèn nhát là lời bào chữa của kẻ thua cuộc. Gian dối, đánh úp, tấn công bất ngờ, mọi thứ đều công bằng trên chiến trường”, nên tôi nghĩ giết chúng từ xa là lựa chọn đúng đắn, cô biết đấy.
“Tôi không phản đối logic đó. Nhưng, không có lý do gì để tiêu diệt quái vật ở khoảng cách xa như thế này.”
Ý cô là sao?
“Nếu không được đắm mình trong ma lực của quái vật, anh sẽ không mạnh lên đâu.”
“À!” Tôi vô thức kêu lên một tiếng.
Đúng rồi, bằng cách săn quái vật, mình có thể tăng cường Khí tức của bản thân. Vì tôi chỉ toàn chiến đấu với các linh hồn mà ông nội triệu hồi, ý nghĩ rằng mình có thể mạnh hơn ở đây bằng cách chiến đấu với quái vật hoàn toàn bị bỏ qua trong đầu. Cảm thấy tràn đầy động lực, tôi đứng giữa ngã tư.
“Alba-sama?! Tôi không nghĩ ngay cả anh cũng có thể đối phó với số lượng quái vật lớn như vậy đâu!”
“Đúng vậy. Chúng ta nên chiến đấu từng đường một thôi.”
Rufa và Garnet vừa chạy tới vừa cố ngăn tôi lại, nhưng tôi chỉ ra hiệu cho họ cúi người xuống. Đừng lo, chiêu tôi sắp dùng hiệu quả hơn khi không gian càng rộng. Chỉ cần họ cúi xuống là hoàn toàn an toàn. Còn những kẻ đang đứng thì e là gặp nguy rồi.
“…Tôi đặt niềm tin vào ngài đấy, đừng phản bội chúng tôi nhé.”
“Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng chúng ta cứ tin tưởng vào Alba-sama thôi.”
Garnet tái mặt sợ hãi khi cúi rạp xuống sàn, Rufa cũng làm theo. Chứng kiến cảnh đó, tôi thủ sẵn đại kiếm bên hông và dán mắt vào làn sóng quái vật đang ùa đến từ mọi phía.
…Xa quá…xa quá…ba bước nữa…hai…bây giờ! Tôi xoay người về phía lũ quái vật đang sáp lại sát mũi, vung đại kiếm theo động tác cắt ngang, rồi xoay tròn tại chỗ. Luồng hào quang từ mũi kiếm tạo thành một vòng cung, xé tan lũ quái vật đang lao đến thành từng mảnh.
Hắc Ảnh Lưu, Kiếm Ma Pháp – Mãn Nguyệt.
Thông thường, kỹ thuật này sẽ được dùng trong bóng tối dày đặc đến mức không thể thấy cả tay chân mình, để đánh bại kẻ địch ẩn nấp. Nhưng đây lại là một cách sử dụng khác. Với luồng kiếm khí hình trăng khuyết này, lũ quái vật bị tách gọn ghẽ làm đôi, hóa thành ánh sáng và tan biến.
Sáng quá! Chẳng phải trăng tròn gì cả, đây đúng là mặt trời… À, tôi vô tình cắt luôn cả bức tường của mê cung rồi, nhưng chắc sẽ không ai bắt tôi bồi thường đâu nhỉ? Bên cạnh tôi, Rufa từ từ đứng dậy sau tư thế cúi người.
“Hư hự hự, tôi cảm thấy tất cả ma lực đang đổ dào vào cơ thể mình!”
“Cậu đúng là một con ký sinh trùng…”
Ngược lại hoàn toàn với Rufa đang cười điên dại, Garnet lại tỏ vẻ xin lỗi. Hừm… lượng ma lực này chưa bằng một phần trăm so với số ma lực tôi nhận được khi đánh bại Ifrit-sensei, có lẽ chúng ta vẫn còn thiếu quái vật chăng?
“Ngài lại đang nghĩ mấy chuyện vớ vẩn gì nữa rồi, phải không?”
Tôi chỉ đang nghĩ rằng có lẽ mời ông nội đến đây, rồi để ông ấy thu thập mấy tinh linh cấp cao mà chúng ta có thể nhanh chóng thăng cấp thì sẽ nhanh hơn. Chắc chắn ông ấy sẽ chạy đến ngay nếu tôi kể cho ông ấy về hai cô bé đáng yêu này.
“Thôi xin ngài, tôi xin bỏ qua vụ đó. Tôi có thể thấy kết cục sẽ chẳng hay ho gì rồi.” Garnet than vãn, lắc đầu.
Đúng vậy, bà nội chắc sẽ nhốt ông nội lại vì sợ ông ấy lại chạy đi lăng nhăng nữa.
“Vậy thì, Alba-sama, chúng ta cứ tiếp tục thế này và tiêu diệt quái vật cho đến khi khu vực này trống trơn sạch bách đi!”
“Khoan đã.”
Rufa định thi triển thêm một phép thuật nữa để triệu hồi quái vật, nhưng tôi giơ tay ngăn cô ấy lại.
“…Có lẽ chúng tôi quá dựa dẫm vào Alba-sama rồi chăng?” Rufa hỏi với vẻ mặt buồn bã, nhưng tôi lắc đầu.
Tôi không thực sự hiểu cô ấy muốn nói gì về việc dựa dẫm hay gì đó, nhưng có một điều quan trọng hơn thế.
“Chúng ta hãy thu thập những viên đá ma thuật đã.”
Tất cả là vì mục tiêu mua một căn nhà riêng của tôi!
*
“Tổng cộng là 500 đồng vàng.” Người nhân viên ngân hàng nói với tôi và đưa sổ tiết kiệm ra.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục tập trung quái vật bằng cách sử dụng phép Báo động (Alarm), cho đến khi tiêu diệt hơn 500 con và đổi đá ma thuật thành tiền. Cộng thêm lũ Troll chúng tôi đã giết, số tiền thực sự đã đạt đến một con số kinh khủng… Cứ tiếp tục như vậy thêm 200 lần nữa, tôi sẽ tích lũy được 100.000 đồng vàng.
Tất nhiên, mục tiêu này vẫn còn xa vời, nhưng nhận ra nó không phải là bất khả thi đã tiếp thêm cho tôi sự tự tin. Tôi hé nụ cười dưới lớp mặt nạ và rời khỏi ngân hàng.
“Hư hự hự, cơ thể tôi tràn đầy Aura. Về kỹ năng, chúng ta đã sẵn sàng cho tầng 2 rồi đấy.”
“Đừng vội vàng như vậy chứ. Mặc dù, tôi hiểu ý của cậu.”
Khi chúng tôi đi về khu nhà trọ, Rufa và Garnet cũng nở nụ cười tươi tắn. Lại một lần nữa, toàn bộ số tiền thưởng đều được trao cho tôi, liệu họ có gặp khó khăn gì về khoản thuê trọ hay chi phí sinh hoạt không nhỉ?
“Không cần phải lo đâu. Chúng tôi có đủ của cải để có thể sống thảnh thơi như vậy.”
“Vâng, dù sao thì tôi cũng đã bán sạch những món trang sức kim loại vô dụng mà tôi sở hữu rồi.”
Hai người đáp, cố gắng xua tan nỗi lo lắng của tôi... Ý tôi là, nếu họ đã nói thế rồi thì... Nhưng khi nghe đến "trang sức", tôi không khỏi cảm thấy chút bất an.
“Đương nhiên rồi, vật phẩm quý giá mà ngài đã tặng cho tôi đây, Alba-sama, tôi sẽ không bao giờ bán đi đâu,” Rufa nói, vừa giơ chiếc mặt dây chuyền hổ phách đang đeo trên cổ cho tôi xem.
Tôi mua nó theo một ý thích bất chợt, nhưng thật vui khi biết nàng thích nó.
“Fufu, vậy là mình lại được thêm điểm rồi.”
“Cô đúng là một Công chúa xảo trá.”
Rufa lẩm bẩm gì đó một mình, chỉ nhận lại một ánh nhìn mệt mỏi từ Garnet. Nhìn thì nàng có vẻ trẻ hơn Rufa, nhưng thái độ và hành động này lại khiến nàng giống một người chị, hay thậm chí là một người mẹ.
“Tôi không muốn con gái tương lai của mình lại là một kẻ ngốc nghếch như vậy.”
“Thật thô lỗ. Tôi không ngại gọi cô là Mama đâu, Garnet.”
“Đừng có nói bậy!?”
Garnet có vẻ đang bực bội, nàng đẩy Rufa ra khi cô nàng cứ dính lấy mặt mình.
“Nhưng mà, với sức mạnh chúng ta đã tích lũy được bấy nhiêu, dẫu cho có dùng chút thủ đoạn không hay đi nữa, chúng ta có lẽ sắp có thể thách đấu với Vệ Thần rồi.”
Vệ Thần à. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó, nhưng không biết rõ lắm. Garnet dường như nhận ra sự thiếu hiểu biết của tôi, nàng thở dài và giải thích.
“Cùng với các tầng bên trong mê cung, còn tồn tại những kẻ được gọi là ‘Vệ Thần’, về cơ bản chúng là những quái vật phi thường.”
“Chỉ cần chưa đánh bại Vệ Thần đó, ngài sẽ không thể tiến xuống các tầng dưới được.”
Vậy là chúng bảo vệ các bậc thang dẫn xuống tầng dưới sao?
“Không, phức tạp hơn một chút. Ngài thấy đấy, mê cung không hề có cầu thang.”
Ý cô là sao? Vậy thì làm sao có thể đi sâu hơn được? ...À, tôi hiểu rồi, chắc chắn phải có thang hay hố sâu!
“Cũng không phải vậy đâu. Dù nó có thể hơi tương tự.”
“Nói thẳng ra, bằng cách đánh bại Vệ Thần, ngài sẽ được dịch chuyển đến tầng dưới,” Rufa nói, liếc nhìn vào hông của một nhà thám hiểm vừa đi ngang qua chúng tôi. “Ngài có thấy chiếc huy chương trắng treo trên hông anh ta không?”
Phải, anh ta có đeo thứ đó. Tôi cứ nghĩ đó là một kiểu thời trang đặc biệt của kinh đô, nhưng rõ ràng là tôi đã nhầm.
“Nếu ngài đánh bại Vệ Thần, ngài có thể nhận được một huy chương như vậy. Nếu mang theo nó, một lối đi bí mật sẽ mở ra ở lối vào tầng 1. Sử dụng ma pháp trận ở đó, ngài có thể dịch chuyển ngay lập tức đến các tầng dưới.”
Ể, mê cung lại có một mánh khóe bí mật như vậy sao?! Tuyệt thật! Thấy tôi phấn khích, Garnet đưa ra lời cảnh báo.
“Chiếc huy chương trắng là bằng chứng cho thấy ngài đã đánh bại Vệ Thần của tầng 1, đó là ‘Quái Vật Biếng Nhác’.”
“Về cơ bản, anh ta đã nhận được quyền tiến xuống tầng 2 của mê cung, biến anh ta thành một nhà thám hiểm cấp độ tầng 2.”
Tôi hiểu rồi, thì ra đó là cách phân chia các cấp bậc của nhà thám hiểm.
“Tuy nhiên, có rất nhiều nhà thám hiểm giấu chiếc huy chương này ở đâu đó trong quần áo của họ.”
“Chắc chắn anh ta muốn khoe khoang rằng mình vừa trở thành nhà thám hiểm cấp độ tầng 2.”
Rufa và Garnet nở một nụ cười gượng gạo, nhưng tôi hoàn toàn có thể thông cảm với anh ta. Nó giống như muốn cho mọi người xem cái vỏ rắn lột vậy! Mặc dù tôi đã bị cô bạn thanh mai trúc mã tặng cho một cú "Cú Đá Thiên Thạch" khi tôi làm điều đó.
“À, ngay cả khi nó bị trộm hoặc mất ở đâu đó, Vệ Thần sẽ xuất hiện lại vào ngày hôm sau, nên ngài có thể chiến đấu với chúng lần nữa để lấy lại.”
“Còn nữa, cho dù có bất ngờ đoạt được tấm huy chương bằng cách nào đi chăng nữa, chỉ cần chưa hạ gục Kẻ Giữ Cửa, thì cũng không thể đặt chân xuống các tầng bên dưới.”
Phù, vậy mà lại có một hệ thống rắc rối đến thế tồn tại trong mê cung này sao? Rốt cuộc là ai đã tạo ra nó vậy chứ? …Khoan đã, câu đó nghe lạ tai thật. Tại sao cái mê cung này lại cứ có cảm giác như ‘có ai đó cố tình sắp đặt mọi thứ ở đây cho một mục đích rõ ràng’ vậy nhỉ? Tôi khựng bước lại sau khi nghe chính lời mình nói ra, và hai người kia hẳn cũng nhận thấy sự bất an của tôi.
“Đó là—”
“Đừng động đậy, ba người các ngươi!”
Giật mình trước tiếng hét lớn này, tôi nhìn quanh, chỉ thấy vô số binh lính xuất hiện từ trong bóng râm của các tòa nhà, vây kín chúng tôi. Ơ, chúng tôi đã làm gì sai sao?! Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị, cưỡi ngựa chiến xuất hiện trước mặt chúng tôi. Toàn thân ông ta mặc giáp bạc, một thanh kiếm trông đắt tiền đeo bên hông, toát ra khí chất của một hiệp sĩ.
“Thưa Hiệp sĩ Ox, chuyện này là sao ạ?”
“Thưa Công chúa, xin Công chúa vui lòng theo chúng tôi.”
Rufa đã đưa đũa phép lên với vẻ mặt bất phục, nhưng hiệp sĩ vẫn bình tĩnh đáp lời, rồi trừng mắt nhìn tôi.
“Ngươi cũng vậy. Đừng hòng làm bị thương Công chúa hay con gái của Redberyl-dono.” Ông ta nói, một tay đặt lên chuôi kiếm.
Ý tôi là, tôi không hề có ý định chống đối dưới bất kỳ hình thức nào, nhưng đe dọa các cô gái như thế mà ông không thấy ngại sao? Khi tôi dùng ánh mắt chất vấn đáp lại, hiệp sĩ càng cau mày hơn nữa, và những người lính xung quanh chúng tôi lùi lại một bước. Khoan đã, chẳng phải trông tôi gần như là kẻ đang đe dọa họ sao?
‘Tên Hiệp sĩ Hắc Ám kia sắp sửa chiến đấu với binh lính rồi!’
‘Vậy ra hắn ta thật sự đang gửi lời tuyên chiến tới Đế Quốc khi mặc bộ đồ này sao?!’
‘Bộ giáp đen tuyền đó ngầu thật đấy.’
Mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh chúng tôi, rõ ràng đã hiểu sai tình hình… Với lại, chàng trai trẻ có gu thời trang tuyệt vời kia, để sau khi hỗn loạn này kết thúc chúng ta nói chuyện một chút nhé!
“Alba-sama, tôi hiểu cảm xúc của ngài lúc này, nhưng xin hãy để chuyện này cho tôi lo.”
“Đúng vậy, đây là đất nước tự do của các mạo hiểm giả, nhưng việc giao chiến với một hiệp sĩ sẽ bị coi là tội ác.”
Rufa và Garnet cũng ngăn tôi lại. Tôi thật sự trông tức giận đến thế sao? Dù rất không muốn, tôi buộc phải đồng ý và gật đầu. Sau đó, Garnet kiễng chân, ghé sát tai tôi thì thầm.
“Có lẽ ngài không nhận ra, nhưng mỗi khi ngài xúc động, cả người ngài sẽ toát ra một luồng khí đen kịt đấy.”
Ể, thật á!? Ôi trời, vậy thì xấu hổ chết mất. Thầy của tôi còn cảnh báo tôi phải kiểm soát Aura thật tốt để kẻ địch không thể đọc được cử động của mình… Thấy tôi lùi bước (vì xấu hổ), tất cả binh lính xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, khi hiệp sĩ cũng rút tay khỏi chuôi kiếm.
“Theo ta.”
Hiệp sĩ quay người trên lưng ngựa, và chúng tôi đi theo ông ta, bị các binh lính khác bao vây. Một lúc sau, chúng tôi đến khu vực thứ 8, nơi có lối vào mê cung, nhưng cụ thể hơn là doanh trại lính gác và quân đội. Chúng tôi được dẫn qua một căn phòng rộng lớn trông giống như một quán ăn tự phục vụ, ngồi vào một bàn bao quanh bởi các binh lính thành phố, với hiệp sĩ ngồi đối diện chúng tôi. Ông ta nhìn chăm chú vào Rufa.
“Bây giờ thì, Công chúa hẳn phải hiểu vì sao mình bị đưa đến đây rồi chứ?”
“Không, tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
Không hề lùi bước trước ánh mắt nghiêm nghị của hiệp sĩ, Rufa kiên quyết đáp lại. Đúng vậy, chúng tôi đâu có làm gì sai!
“Xin đừng giả vờ ngây thơ. Công chúa hẳn phải biết rằng việc sử dụng phép thuật cấm ‘Báo Động’ trong mê cung là một hành vi vi phạm pháp luật.”
Hả? Tụi mình... thật sự đã gây ra chuyện gì ư?! Nhưng mà, dùng nó thì có gì đáng sợ đến vậy cơ chứ? Tôi ngơ ngác nhìn sang Garnet, nhưng ngay cả cô ấy cũng chẳng giúp được gì.
"Thành thật xin lỗi, tôi không rành về ma pháp cho lắm. Dù vậy, một loại ma pháp có thể triệu hồi lượng lớn quái vật như thế bị gọi là cấm thuật cũng là điều hợp lý..."
Nghe vậy, cả hai chúng tôi nhìn sang Rufa, còn cô nàng thì huýt sáo lảng ánh mắt đi chỗ khác. Vị hiệp sĩ thấy hành động đáng ngờ này, thở dài, rồi nhanh chóng giải thích:
"Ma pháp Báo Động (Alarm) có thể tập hợp hầu hết quái vật trên một tầng. Nếu có đủ kỹ năng cần thiết, các ngươi có thể dùng nó để tiêu diệt một lượng lớn quái vật trong thời gian ngắn, giúp công việc đạt hiệu suất cao. Nhưng, chắc ta không cần phải nói cho các ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một mạo hiểm giả khác bị cuốn vào cơn sóng thần quái vật này đâu nhỉ."
À, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó! Lỡ như có ai đó bị cuốn vào và chết thật thì sao?! Tôi bắt đầu hoảng loạn.
"Nhưng mà... tụi tôi đã đi sớm tinh mơ để tránh xảy ra tai nạn như vậy mà?"
"Đúng vậy, chúng tôi chưa nhận được bất kỳ báo cáo nào về người bị thương hay thiệt mạng trong sự cố này."
Nghe lời vị hiệp sĩ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cứ như đoán được nỗi nhẹ nhõm của tôi, vị hiệp sĩ lại nhấn mạnh lời nói hơn:
"Tuy nhiên, lần này đó chỉ là may mắn thôi, không có gì đảm bảo rằng lần sau mọi chuyện vẫn suôn sẻ như vậy!"
Khụ, đúng là anh ấy nói không sai. Có rất nhiều mạo hiểm giả đi thám hiểm mê cung vào buổi trưa, nhưng không thể đảm bảo rằng sẽ không có những người dậy sớm.
"Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là vấn đề lớn nhất."
Tôi khá chắc đó là một vấn đề lớn rồi chứ?!
"Các ngươi đã dụ hết quái vật trên một tầng, rồi độc chiếm chúng. Đó mới là vấn đề lớn nhất." Vị hiệp sĩ quay sang Rufa, nói với giọng điệu điềm tĩnh.
Đúng vậy, điều đó có lý. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này... Ngày đầu tiên tôi vào mê cung, một nhóm mạo hiểm giả trước đó đã dọn sạch cả tầng, hầu như không để lại gì cho tôi. Đó có lẽ chính là những gì chúng tôi đã làm sáng nay sau khi tiêu diệt khoảng 500 con quái vật, khiến tầng đầu tiên trống rỗng hoàn toàn.
"Chúng tôi đã nhận được báo cáo từ các mạo hiểm giả cấp cao ở tầng 1, họ nói rằng 'Không có bất kỳ quái vật nào cả', vì vậy chúng tôi đoán chắc chắn có người đã sử dụng 'Báo Động'."
Nghe giọng điệu đó, chắc chắn trong quá khứ cũng có người làm chuyện tương tự. Chà, trong lịch sử ngàn năm của mê cung này, điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng, làm sao họ có thể nhanh chóng tìm ra là chúng tôi chứ? Tôi nghĩ có điều gì đó không ổn, thì Rufa tặc lưỡi:
"Từ số lượng ma thạch mà chúng ta đã đổi ở ngân hàng ấy mà."
À, thì ra là vậy. Dựa vào loại và số lượng ma thạch, họ có thể biết chính xác chúng tôi đã thu thập chúng từ tầng nào. Sau khi hỏi ngân hàng, vị hiệp sĩ biết được là chúng tôi, và đã bao vây chúng tôi.
Quả thật, sự tháo vát của binh lính Đế quốc anh ấy thật đáng kinh ngạc, chúng tôi phải cẩn thận hơn trong tương lai. Vị hiệp sĩ một lần nữa nhìn Rufa.
"Từ phản ứng đó, ta đoán ngươi đã biết về những nguy hiểm và tác động tiêu cực có thể xảy ra, vậy mà vẫn sử dụng nó."
"Không, tôi hoàn toàn không biết rằng hành động này có thể gây hại cho người khác. Tôi vô cùng xin lỗi, tôi thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa." Rufa cúi đầu thật sâu.
Có phải là tôi tưởng tượng không, khi thấy cô ấy dường như chẳng thành khẩn chút nào? Nhưng, giờ cô ấy đã thừa nhận sai lầm, tôi nghĩ vị hiệp sĩ sẽ không phàn nàn gì thêm.
"Mặc dù việc sử dụng Báo Động (Alarm) đi ngược lại luật lệ, nhưng đó chỉ là một luật bất thành văn trong giới mạo hiểm giả, không thể bị trừng phạt theo pháp luật. Giờ đây không có nạn nhân nào phát sinh từ vụ việc này, ta không thể trừng phạt các ngươi."
"Vậy thì, chúng tôi xin phép về nhà." Rufa nở một nụ cười tươi tắn, rồi đứng dậy.
Thế nhưng, đám binh lính vây quanh nhanh chóng khóa chặt lối thoát duy nhất.
“Kỵ sĩ Ox, chuyện này rốt cuộc là sao đây?” Với ánh mắt lạnh lẽo tôi chưa từng thấy, Rufa trừng mắt nhìn tên kỵ sĩ. “Luật Mạo Hiểm Giả, điều khoản thứ nhất: chỉ cần mạo hiểm giả không phạm phải tội danh nghiêm trọng, quyền tự do của họ sẽ được bảo vệ… Ngài không lẽ lại không biết điều này sao?”
“………”
“Những tội danh được coi là nghiêm trọng sẽ là ‘Khiến người khác trở thành [Mất tích]’ và ‘Hành động phản loạn chống lại hoàng gia’, những điều không thể xoa dịu bằng tiền bạc hay ma pháp, mà thay vào đó bị coi là trọng tội với mức án tử hình. Tôi không nhớ là chúng tôi đã từng phạm phải tội nào như vậy?” Rufa cất giọng điềm tĩnh, nhưng lại lạnh lùng và đầy áp lực đến đáng sợ, khi tên kỵ sĩ vẫn im lặng.
Cứ như thể cô ấy là một công chúa… Không, một nữ hoàng!
“Nàng có dòng máu đó, dù nàng có muốn hay không.” Garnet khẽ lầm bầm.
Dòng máu? Cô ấy đang nói gì vậy? Tôi nghiêng đầu khó hiểu, thì tên kỵ sĩ cất lời.
“Công chúa, hay tôi nên gọi là Điện hạ Rufa Auram Goldot, Công chúa thứ Bảy của Đế quốc Goldot, xin Người hãy ngừng trò con nít vô bổ này được không?”
…Hả, Công chúa thứ Bảy ư?
“Kỵ sĩ Ox, đừng gọi ta bằng cái tên đó. Ta hiện tại chỉ là một mạo hiểm giả, pháp sư elf Rufa.” Thế nhưng, cách cô ấy xưng tên và tư thế khi nói, lại quá đỗi giống một công chúa.
Cô ấy thật sự là công chúa suốt bấy lâu nay sao?!
“Quá muộn rồi…”
Tôi chết lặng, Garnet lại một lần nữa thở dài không tin nổi, trong khi tên kỵ sĩ và Rufa vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn nhau.
“Đế quốc Goldot này được xây dựng bởi vị mạo hiểm giả đầu tiên, cũng chính là Hoàng đế khai quốc. Đây là một đất nước đạt đến đỉnh cao ngày hôm nay nhờ mồ hôi và xương máu của vô số mạo hiểm giả khác. Bởi vậy, bất kể xuất thân, hay chủng tộc, một mạo hiểm giả không bao giờ được phép bị giam cầm, dù là vì bất cứ lý do gì.”
“Kể cả khi đó là công chúa, phải không.”
“Nếu ngài đã rõ, vậy thì hãy cho những người này rút lui ngay lập tức.” Rufa hất cằm về phía đám binh lính đang chặn lối ra.
“Hoặc, ngài đang nói rằng ngài có thể ngăn cản Alba-sama ư?”
Hả, tôi?! Sao cô ấy lại đột nhiên kéo tôi vào chứ?! Sốc quá, tôi bật dậy khỏi ghế. Ngay sau đó, tên kỵ sĩ cũng hành động tương tự, rút kiếm ra, và chĩa thẳng vào cổ tôi.
Woah, cẩn thận! Tôi đối mặt với lưỡi kiếm đang lao tới, theo phản xạ đưa tay không ra chặn. Một tiếng kim loại vang lên chói tai, và lưỡi kiếm của tên kỵ sĩ gãy đôi.
“Cái gì…?!”
Tên kỵ sĩ giật mình ngã ngửa, còn lưỡi kiếm gãy thì cắm thẳng vào tường… Ôi chao, chết tiệt, giờ thì tôi gây chuyện thật rồi…! Thanh kiếm đó trông đắt tiền lắm! Chẳng lẽ tôi sẽ mất hết 500 đồng vàng kiếm được hôm nay sao?! Tôi suýt ngất vì sốc, may mà Garnet đã đỡ lấy tôi.
“Đi thôi, về nhà thôi.”
Khoan đã, ít nhất tôi cũng phải trả tiền đền cái kiếm gãy cho hắn chứ?! Nhưng lời van xin của tôi bị phớt lờ, khi Garnet cứ đẩy tôi về phía cửa. Đám binh lính canh gác ở đó cũng không kháng cự nhiều, nhanh chóng dạt ra.
“Vậy thì, xin từ biệt.” Rufa cúi chào lịch sự, rồi bước ra hành lang.
Sau lưng cô, tên kỵ sĩ cất cao giọng, với tông giọng gay gắt nhất từ đầu ngày đến giờ.
“Người tự đặt mình vào nguy hiểm chỉ vì một lời nói dối ngớ ngẩn về việc Đế quốc sắp sụp đổ, và Người không hề thấy có lỗi với Hoàng đế, người mà trái tim sắp tan nát vì lo lắng ư! Người không thấy hổ thẹn sao!?”
Đế quốc sắp sụp đổ ư? Hắn ta đang nói gì vậy? Tôi nghiêng đầu thắc mắc, nhưng vẫn đuổi theo Rufa. Cô ấy rời doanh trại không một lời, ngước nhìn bầu trời sắp ngả màu đỏ, và lầm bầm với giọng điệu chán nản.
“Người đàn ông đó sẽ không bao giờ lo lắng cho con gái mình.”
Khuôn mặt cô ấy lúc đó trông thật buồn và tổn thương, tôi không thể hỏi thêm bất cứ điều gì.
Suốt chặng đường về khu nhà trọ, Rufa im lặng, không hé răng nửa lời. Hai người họ mời tôi vào căn hộ, rồi dẫn tôi đến phòng của họ, và ngay khi tôi vừa ngồi xuống ghế, Rufa cuối cùng cũng cất tiếng.
“Alba-sama, con thật sự xin lỗi vì đã lừa ngài.” Rufa cúi đầu thật sâu.
Lừa ư? Cô ấy đang nói về chuyện mình là một công chúa thật sự sao?
“Con nghĩ ngài hẳn đã biết con là Thất Công chúa hoàng gia.”
Không, hoàn toàn không biết.
“Dù ngài hẳn đã biết rằng tận cùng mê cung thực ra không thể ban cho bất kỳ điều ước nào, nhưng ngài vẫn chiều theo hành vi ích kỷ của con, và con biết mình không thể được tha thứ…”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều đó. Sao cô lại nói với tôi những chuyện tôi chưa từng biết này chứ? Trong những lúc thế này… Garnet, cứu tôi vớiiii!
“Đừng có làm như ta là mẹ ngươi! Thôi được rồi, ta cũng giữ im lặng nên ta sẽ nói cho ngươi sự thật.” Garnet thở dài, rồi bắt đầu giải thích. Cảm ơn nhé! Đúng là bạn thân có khác!
“Đừng có quá đáng, không thì ta bẻ cổ ngươi đấy.”
Tôi chỉ định khen cô ấy thôi mà, vậy mà cô ấy lại tặc lưỡi khó chịu, rồi nhặt cây chùy của mình lên. Lạ thật… mỗi khi tôi nói điều gì đó tương tự, bạn thời thơ ấu của tôi sẽ vui vẻ ngay lập tức.
“Cái đồ công tử bột hão huyền…”
“Garnet, nãy giờ cậu nói cái gì vậy?”
“Là cả hai đứa đều ngốc. Cứ im lặng mà nghe đi.” Garnet đấm nhẹ vào đầu Rufa, người đang hơi bối rối, rồi cuối cùng bắt đầu giải thích. “Thứ nhất, như ngươi hẳn đã biết, có một lời đồn rằng nếu đến được tầng cuối cùng của mê cung, cụ thể là tầng bảy, thì bất kỳ điều ước nào của ngươi cũng sẽ được ban cho.”
Chỉ có bảy tầng thôi, vậy mà họ lại gọi nó là mê cung không đáy? Có hơi cường điệu quá không?
“Đừng có hỏi thêm nữa! Dù sao thì, lời đồn này tồn tại, và khiến vô số nhà thám hiểm cố gắng đạt tới tầng cuối cùng này. Tuy nhiên, sự thật lại khác.”
“Ở tầng cuối cùng, ‘Ma Thần Diệt Vong’, kẻ có thể mang đến sự hủy diệt cho thế giới, đã bị phong ấn.”
Rufa nói hết lời Garnet, với giọng điệu căng thẳng… Ma Thần Diệt Vong… Ái chà, cái tên thật ngầu! Khoan đã, đây không phải lúc để trái tim trẻ con của mình được thỏa mãn. Chuyện này chẳng phải là một vấn đề lớn sao?!
“Đúng vậy, một vấn đề siêu lớn. Tuy nhiên, trong số 200.000 công dân của thủ đô này, không một ai biết về điều này.”
Thật ư? Mà, vài giây trước tôi cũng nghĩ là mình sẽ được ban điều ước thật, nên cảm giác về thực tế vẫn chưa thấm vào đâu. Nhưng trên đường đến thủ đô, tôi chưa từng nghe bất cứ điều gì giống như vậy. Thậm chí, tôi hẳn phải nhớ một cái tên nghe ngầu như thế chứ.
Nếu một thực thể ngầu như vậy—xin lỗi, một thực thể đáng sợ như vậy thật sự bị phong ấn ở dưới đáy mê cung, tôi cảm thấy ông nội hoặc bà nội đã nói với tôi về điều đó khi tôi rời đi… Thấy tôi nghiêng đầu, Rufa tiếp tục với giọng buồn bã.
“Con biết điều đó có thể khó tin. Con đã nói chuyện này với vài người, nhưng chỉ có Garnet tốt bụng tin con.”
“Không đời nào một công chúa ngốc nghếch thối nát như vậy lại nghĩ ra một ý tưởng ngu xuẩn đến thế.” Garnet nhẹ nhàng xoa tay lên Rufa đang khẽ mỉm cười.
Tất nhiên, tôi không hề nghi ngờ hai người họ hay cảnh tượng ấm lòng này một chút nào. Điều tôi lo lắng là khả năng hai người họ đã nhận được thông tin giả mạo. Tất nhiên, Garnet đã nhận ra sự bất an này của tôi và đáp lại.
“Không cần lo lắng, chúng ta có bằng chứng rõ ràng. Mặc dù không ai tin chúng ta cả.”
Hmm, không biết đó là gì nhỉ.
“Chuyện bắt đầu từ hai năm trước, khi cô bé này lẻn vào thư viện hoàng cung.”
“Xin lỗi, ít nhất cũng phải nói là tôi ‘mượn’ cuốn sách đó vĩnh viễn chứ!”
Thế chẳng phải là ăn trộm sao?
“Chẳng qua cô ấy trộm là để trả đũa mấy bà chị của mình thôi, nên mới ra tay cả vào kho sách cấm được niêm phong kia đó.”
“Tôi không nghe thấy gì hết nha~” Rufa chỉ bịt tai lại, ngân nga tự mình.
Tôi biết con bé đang hành xử như trẻ con, nhưng vì đã quá quen với cảnh này rồi nên tôi thấy nó đáng yêu hơn là khó chịu. Bắt gặp ánh mắt tôi, Rufa hơi ửng hồng mặt, rồi ho khan.
“Khụ… Dù sao thì, cuốn sách tôi tìm thấy trong kho sách này kể về một lịch sử xa xưa. Cụ thể, nó miêu tả thời kỳ cách đây hơn một ngàn năm, trước khi Đế quốc Goldot thậm chí còn chưa ra đời.”
Chẳng phải đó là thời kỳ của những thần thoại cổ đại sao?! Tôi bật người dậy vì sốc, và Garnet gật đầu.
“Đúng vậy. Trong kỷ nguyên mà các vị thần và quái vật vẫn còn đi lại trên mặt đất, chủng tộc loài người yếu đuối bị dồn đến bờ vực tuyệt chủng, chỉ còn biết đấu tranh để sống thêm một ngày.”
“Các vị thần nhân từ không thể đứng nhìn mãi, đã đánh bại vị ác thần mang đến tất cả những con quái vật này, và tạo ra một thế giới an toàn cho chúng ta sinh sống. Ngài Alba chắc cũng biết những câu chuyện này rồi.”
[IMAGE: ../Images/0.png]
Đúng, tôi cũng nghe ông nội kể những chuyện tương tự. Có lẽ những chi tiết khác biệt nhỏ chỉ là do vùng miền thôi.
“Sau đó, con người có thể sống thoải mái trên mặt đất, và số lượng ngày càng tăng lên. Một chàng trai trẻ đã tìm thấy mê cung không đáy, đạt được sức mạnh mới sau khi đánh bại những con quái vật cư ngụ trong đó, và trở thành vị hoàng đế đầu tiên của Đế quốc Goldot. Đó là lịch sử chung được giảng dạy.”
“Nhưng, trong cuốn sách Rufa tìm thấy, mọi chuyện lại được kể khác đi.”
Hửm, không biết là gì nhỉ.
“Ác thần có thể tạo ra quái vật đó — Ma Thần Hủy Diệt thực ra không bị đánh bại, mà thay vào đó bị phong ấn sâu dưới lòng đất. Một ngàn năm sau, hắn sẽ sống lại, và lần này chắc chắn sẽ hủy diệt thế giới. Cuốn sách đã nói như vậy.”
K-Khoan đã?! Tôi cố gắng kiềm nén ham muốn hét lên. Tôi không thể làm phiền hàng xóm và để lại ấn tượng xấu cho Rufa và Garnet.
“Ấn tượng của chúng ta với người khác đã tệ nhất rồi, nên hãy nói thêm về Ma Thần Hủy Diệt này đi. Cậu có thật sự nghĩ một ác thần như vậy tồn tại không?”
…Ể, không sao?
“Sao cậu có vẻ thất vọng thế?”
Ý tôi là, đó là Ma Thần Hủy Diệt đấy, mọi người biết không? Cái tên nghe ngầu bá cháy bọ chét luôn! Tôi cá hắn ta có bộ giáp đen tuyền, trông như một con Hecatoncheires, một thanh kiếm bị nguyền rủa đã giết chết hơn 100 chủng tộc, vung vẩy ma pháp cổ đại có thể hủy diệt toàn bộ thế giới!
“Trí tưởng tượng của cậu đúng là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác rồi.” Garnet nhìn tôi với ánh mắt hờ hững.
Chắc con gái không hiểu được sự lãng mạn của đàn ông nhỉ?
“Thay vì sợ hãi Ma Thần, cậu lại có vẻ phấn khích hơn bao giờ hết. Đúng là Ngài Alba có khác.” Cùng lúc đó, Rufa dường như đã hiểu lầm điều gì đó.
Ý tôi là, tôi thích cái tên đó, và tôi muốn chết đi được để được thấy hắn ra tay, nhưng để hắn hủy diệt thế giới và tôi thật sự chết trong quá trình đó thì ngay cả tôi cũng phải kiềm chế. Vậy, Ma Thần Hủy Diệt này có thật sự tồn tại hay không?
“Hắn không tồn tại — đó là câu trả lời bình thường. Nếu là tôi, tôi sẽ gạt phắt đi bằng một tiếng khịt mũi. Tuy nhiên, cuốn sách cấm mà Rufa tìm thấy lại có bằng chứng thực tế.”
Tôi nuốt khan, chờ nghe bằng chứng này. Rufa chỉ xuống đất và trả lời.
“Chính là mê cung không đáy. Ở tầng cuối cùng của nó, Ma Thần Hủy Diệt đã bị phong ấn.”
“Cái gì?!” Cuối cùng, tôi không thể kìm được sự ngạc nhiên.
Ma Thần bị phong ấn ở sâu trong mê cung… Ugh, nghe ngầu đến phát bực!
Thôi được rồi, tôi không muốn đôi co chuyện đó nữa. Mà này, cho dù đó là bằng chứng đi nữa, không phải cái mê cung này tự bản thân nó đã đủ kỳ lạ rồi sao?
Garnet nói đúng thật. Bản thân sự tồn tại của mê cung đã đầy rẫy nghi vấn. Mê cung này rốt cuộc đã xuất hiện bằng cách nào? Chẳng lẽ những nền đá lát tinh xảo này tự dưng mà có? Còn vòng tròn dịch chuyển cần phải có huy chương của Người Giữ Đền nữa chứ, tất cả đều mang nặng dấu ấn của bàn tay con người.
Thế nhưng, việc tạo ra một mê cung khổng lồ dưới lòng đất chỉ bằng sức người dường như bất khả thi, và việc mỗi ngày tự động triệu hồi hàng trăm quái vật lại càng nằm ngoài khả năng của ma pháp con người. Mê cung này hẳn phải được ai đó tạo ra. Nhưng con người thì gần như không đủ sức mạnh, vậy thì…
“Chỉ có một Ác Thần mới có thể tạo ra một mê cung sâu thẳm vô đáy như vậy.”
“Đúng vậy.” Rufa gật đầu đầy hài lòng với câu trả lời của tôi.
“Ma Vương bị phong ấn đã phái quái vật lên làm tiên phong để xâm lược mặt đất, và chính điều đó đã tạo ra mê cung này.”
Tôi hiểu rồi… Khoan đã. Nhưng nếu chỉ là để đưa quái vật lên thì cần gì phải có mê cung chứ? Rõ ràng Garnet và Rufa cũng có nghi ngờ tương tự, nên họ hơi chần chừ một chút mới đáp lời.
“Ma Vương đã tạo ra một con đường thẳng, nhưng các Vị Thần Nhân Từ đã nhìn thấy điều đó, và hẳn đã biến nó thành một mê cung quanh co, để quái vật không thể lên được mặt đất.”
Ừ, điều này nghe hợp lý hơn nhiều.
“Đương nhiên, tôi không tin mọi thứ trong cuốn sách cấm này đều là thật. Có rất nhiều mâu thuẫn và những tuyên bố không rõ ràng.”
Giờ cô ấy nói vậy, có lẽ đây chỉ là một thứ được tạo ra nhân tạo.
“Tuy nhiên, nếu Ma Vương Diệt Thế, hoặc một thực thể nguy hiểm tương tự, bị phong ấn ở tầng sâu nhất của mê cung, thì tôi nghĩ ít nhất cũng nên tin rằng nó có thể hồi sinh sau một ngàn năm.” Rufa vừa nói, vừa mở một cuộn giấy. “Kho sách cấm này còn chứa nhiều thông tin quan trọng và rất thú vị khác liên quan đến mê cung. Đây là một phần trong số đó.”
Để xem nào… tổng số quái vật thường xuyên xuất hiện ở tầng một ư?
“Đặc biệt là trong một trăm năm qua, số lượng mạo hiểm giả ngày càng tăng tương ứng với sự phát triển của Đế Quốc, và đã có vài lần số lượng quái vật bị săn ở tầng một trở về con số không.”
“Nhưng điều đó nhiều lắm cũng chỉ xảy ra một lần mỗi tháng. Một mạo hiểm giả bình thường chỉ đi mỗi hai, ba ngày, và có những người thậm chí chỉ đi một lần mỗi tuần.”
À, ra là vậy, có những ngày số lượng mạo hiểm giả tập trung đông đến mức họ săn sạch tất cả quái vật.
“Một đội điều tra của Đế Quốc đã được thành lập để tận dụng cơ hội này, và tính toán số lượng quái vật thường xuyên xuất hiện ở tầng một.”
Cũng giống như cách hiệp sĩ đã kết tội chúng tôi, họ hẳn đã sử dụng số lượng Đá Ma Thuật được mang đến ngân hàng để tính toán. Vì có những lúc quái vật yếu như Kobold hoàn toàn không rơi Đá Ma Thuật, nên việc có được giá trị chính xác tuyệt đối có lẽ là bất khả thi, nhưng nếu hỏi các mạo hiểm giả, chắc hẳn sẽ có được một con số khá chuẩn xác.
“Ba năm trước, trong cuộc điều tra gần nhất, có khoảng 490 quái vật.”
Vì ngày đó chúng tôi đã đánh bại khoảng 500 con, nên con số này hẳn là khá chính xác.
“50 năm trước, cuộc điều tra cho kết quả khoảng 470 con.”
Ơ, số lượng lại giảm ư?
“Một trăm năm trước, trong cuộc điều tra đầu tiên, là khoảng 430 quái vật.”
Vậy là số lượng đang thực sự giảm đi… Không, khoan đã, năm càng gần hiện tại thì số lượng lại càng tăng lên?! Hoàn toàn sốc nặng, tôi ngẩng đầu khỏi cuộn giấy và bắt gặp ánh mắt của Rufa.
“Còn những chuyện trước đây, đáng tiếc là chúng tôi không có cách nào xác nhận được, nhưng qua kinh nghiệm hôm nay thì có khoảng 500 quái vật, vậy nên không thể nhầm lẫn được. Số lượng quái vật xuất hiện trong mê cung đang dần tăng lên.”
À ra vậy, thì ra lý do chúng tôi sử dụng kỹ năng cấm Alarm hôm nay không chỉ để nâng cao Aura, mà còn để điều tra số lượng quái vật!
“Tôi thì không nghĩ vậy đâu.” Garnet làu bàu.
“Đương nhiên là tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta.” Rufa nói, nhìn sang hướng khác.
“Sao người lại quay mặt đi thế?”
“Dù sao thì… vì số lượng quái vật trong mê cung đang tăng lên, chúng ta có thể suy đoán rằng sức mạnh phong ấn Ma Vương đang bắt đầu suy yếu.”
“Và, kể cả khi Ma Vương này không tồn tại đi nữa, việc số lượng quái vật gia tăng cũng đã là một vấn đề lớn rồi. Nếu chúng bắt đầu tràn lên mặt đất và tấn công thành phố, đây sẽ là một thảm họa.”
Tưởng tượng cảnh một lượng quái vật mà các mạo hiểm giả không thể xử lý đang tàn phá thành phố, tôi khẽ rùng mình.
“Trong trường hợp đó, kinh thành chắc chắn sẽ bị hủy diệt. Và biết được điều này, các quốc gia khác sẽ không ngần ngại xâm lược Đế quốc.” Rufa lạnh lùng lên án.
…Phải, điều đó hoàn toàn hợp lý. Những quốc gia từng thua trong cuộc chiến với Đế quốc chắc hẳn vẫn còn chất chứa đầy lòng thù hận. Tôi rất nghi ngờ rằng sẽ có quốc gia nào đến giúp Đế quốc trong trường hợp bị quái vật xâm lược.
“Hơn nữa, chúng còn chẳng mảy may nghĩ đến chuyện đất nước mình có thể là mục tiêu tiếp theo bị quái vật tấn công. Con người vốn dĩ là thế.”
“Sau khi phát hiện ra sự thật này, ta không thể ngồi yên được nữa.”
Tuy là một công chúa—Không, chính vì là một công chúa, nàng cảm thấy cần phải làm gì đó với Ma Vương Diệt Thế đang đe dọa cư dân của kinh thành thân yêu của mình.
“Đầu tiên ta đã cầu xin Hoàng đế—Lão già khốn kiếp của ta. Nhưng ông ta chẳng thèm nghe ta chút nào.”
Tôi biết chắc là khó khăn lắm, nhưng có thật sự cần phải nói lại câu đó không…
“Ta đã thử tìm kiếm sự giúp đỡ từ các vị đại thần hay các tướng quân khác, nhưng sự thù ghét của họ đối với sắc đẹp và chủng tộc của ta khiến họ cũng chỉ phớt lờ ta mà thôi. Không ai chịu giúp ta cả.”
Dù cùng huyết thống, chỉ vì khác chủng tộc mà nàng lại bị chính anh chị em ruột khinh rẻ… Thật đáng sợ.
“Ngươi không định nói gì về việc cô ta tự nhận mình đẹp sao?” Garnet lẩm bẩm.
“Đó là sự thật mà.”
“Ôi, xin hãy khen ta nhiều hơn nữa đi.” Rufa mỉm cười vui vẻ, má nàng ửng hồng.
Như mọi khi, nàng trông thật đáng yêu, đặc biệt với cử chỉ đó, nhưng đồng thời, nó lại có vẻ như một màn kịch.
“Vậy là ngươi cuối cùng cũng đã nhận ra bộ mặt thật của cô công chúa ngốc đó rồi.” Garnet cố gắng kìm nén nước mắt, vỗ vào lưng tôi.
Tôi chắc rằng bình thường nàng luôn đeo mặt nạ của một công chúa hoàn hảo, chỉ có người bạn thân Garnet mới biết được nàng thật sự như thế nào. Nói cách khác, nàng không còn ai khác để có thể mở lòng. Tôi đoán rằng cung điện hoàng gia chắc hẳn là một thế giới đen tối hơn rất nhiều so với những gì người ngoài nhìn thấy.
“Dù sao thì, không một ai trong lâu đài chịu hành động. Đó là lý do ta quyết định tự mình đánh bại Ma Vương Diệt Thế.”
Vậy là nàng đã trở thành một mạo hiểm giả và thử thách mê cung, phải không. Thật là một ý chí và tinh thần trách nhiệm đáng kinh ngạc. Nó khiến tôi cảm thấy thật thảm hại khi chỉ muốn xây dựng ngôi nhà của riêng mình.
“Tuy nhiên, chỉ có động lực thôi thì không đủ sức mạnh cần thiết. Ta không thể làm điều này một mình.”
Nói ra điều này thật đau lòng, nhưng đó là sự thật. Dù Aura của Rufa đã tăng lên khá nhiều nhờ kỹ năng Alarm hôm nay, nàng vẫn không thể hy vọng chiến thắng bà chủ quán Eternal Lady, hay cô samurai Chidori-san.
Đáng tiếc thay, chúng ta chẳng còn thời gian để bình tĩnh tăng cường thực lực, bởi chỉ một năm nữa thôi là Ma Vương Hủy Diệt sẽ hồi sinh.
Thì ra vậy, vậy là còn một năm nữa… Khoan đã, một năm á?! N-Nhanh quá. Chúng ta còn chưa chuẩn bị gì cả…
“Loài người chúng ta có hơn ngàn năm để chuẩn bị cho cuộc chiến với Ma Vương Hủy Diệt. Nhưng chúng ta đã lãng phí tất cả.”
Việc chẳng biết gì không phải là lý do chính đáng. Ma Vương Hủy Diệt đời nào lại nghe theo rồi đợi đến khi y được hồi sinh đâu.
“Cũng có khả năng là chẳng có gì xảy ra cả. Tuy nhiên, thà bị chế giễu ngay bây giờ còn hơn phải đứng trước hai trăm ngàn thi thể.” Rufa tuyên bố, nhìn thẳng vào tôi. “Alba-sama, ta không mong ngài tha thứ cho lời nói dối này. Thế nhưng, để cứu bách tính của kinh đô, ta cần sức mạnh của ngài!”
“Được thôi, tôi sẽ làm.”
“N-Nếu điều đó giúp ngài có thể thụ thai, tôi không ngại làm bất cứ điều gì ngài muốn—Ế?”
“Tôi sẽ giúp cô.”
Vì đây là một việc rất quan trọng, tôi nhắc lại lời khẳng định của mình, điều này không hiểu sao lại khiến Rufa bối rối. Có lẽ tôi chưa diễn đạt đủ rõ ràng chăng?
“Tôi sẽ đánh bại Ma Vương Hủy Diệt.”
Chắc hẳn đã đủ rõ ràng rồi chứ? Tôi nói đầy tự tin, nhưng Rufa vẫn im lặng, nhìn tôi như thể tôi mới là ác quỷ.
“…Tại sao?”
Ý cô là tại sao là sao? Nghe về sự hủy diệt của kinh đô, rồi cả thế giới trong quá trình đó, làm sao tôi có thể không đồng ý giúp được chứ? Thậm chí, tôi còn sốc khi chẳng ai tin Rufa sau tất cả những bằng chứng cô ấy đã thu thập.
“Trong ngàn năm qua, không một ai đặt chân được đến tầng cuối cùng của mê cung không đáy. Ngài vẫn muốn làm sao?” Garnet hỏi, ánh mắt từ nhẹ nhõm chuyển sang nghiêm túc lần nữa.
“Phải.”
“Ngay cả khi chúng ta xuống được đó, cũng không có gì đảm bảo rằng chúng ta có thể thực sự đánh bại Ma Vương. Ngài vẫn sẽ cố gắng sao?” Garnet tiếp tục.
“Phải.” Tôi gật đầu không chút do dự.
Tôi không tự tin vào bản thân hay cơ hội chiến thắng của mình, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể cống hiến vào lúc này. Và, ngoài ra…
“Tôi muốn được làm chủ căn nhà của riêng mình.”
“Ế…”
“Và tôi không có ý định từ bỏ điều đó.” Tôi kiêu hãnh tuyên bố.
So với mục tiêu lớn lao của Rufa, có lẽ đó chỉ là một hạt cát nhỏ bé trên bờ biển rộng lớn của những giấc mơ, nhưng tôi nghĩ từ bỏ mục tiêu của chính mình thì thật đáng thương. Theo đuổi một giấc mơ, dù mong manh đến đâu, mới khiến bạn trở thành một người đàn ông đích thực!
“Đúng là một tên ngốc.”
Tôi giơ nắm đấm với nụ cười ngạo mạn (đằng sau chiếc mặt nạ), khiến Garnet nhìn tôi đầy nghi ngờ. Nhưng, lạ thay, dường như mắt cô ấy đang mỉm cười với tôi. Lo lắng, tôi liếc nhìn sang Rufa, đôi mắt cô ấy mở to, nước mắt lăn dài trên má.
“Alba-sama, xin hãy đánh bại Ma Vương Hủy Diệt, và giành lấy Đế quốc Goldot cho ngài.” Cô ấy nói, rồi cúi đầu.
Thật ra, tôi chỉ cần một căn nhà bình thường là được, chứ không cần cả một quốc gia.
[IMAGE: ../Images/015.png]
Khi Alba trở về phòng mình, Garnet và Rufa ở lại một mình.
“Fufufu, cuối cùng ta cũng đã hoàn toàn chinh phục được Alba-sama bằng màn diễn xuất hoàn hảo của mình.” Rufa bắt đầu tự cười.
“Cô có thể bỏ màn kịch đó xuống được rồi.”
Cô ấy có thể cố gắng biến mình thành một người phụ nữ hiểm ác, nhưng với những giọt nước mắt hạnh phúc đọng lại trong mắt và khuôn mặt đỏ bừng, tất cả đều trở nên vô ích.
“Ý tôi là, anh ấy là người đầu tiên thực sự tin vào lời cô nói, và thậm chí còn đề nghị giúp đỡ, nên tôi không trách nếu cô phải lòng anh ấy.”
“K-Không ai phải lòng ai hết! Với lại, theo lý lẽ đó, không phải cô phải lòng anh ấy trước tôi rồi sao!?”
“Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây, đừng có phun ra mấy lời lẽ bậy bạ kinh tởm đó!” Garnet gào lên đầy giận dữ, rồi lại thở dài thườn thượt. “Thôi, chuyện đó tùy cô, tôi cũng không có quyền phán xét.”
“Chẳng phải như vậy hơi vô tình quá sao?”
“Thôi gác chuyện đó sang một bên, Alba đã hứa sẽ giúp chúng ta dù đã biết sự thật. Có lẽ chúng ta nên đặt mục tiêu đánh bại Kẻ Gác Cổng vào ngày mai để có thể tiến xuống tầng sâu hơn.”
Khi Garnet cắt ngang để đi thẳng vào vấn đề chính, Rufa ngồi thẳng dậy trên giường, gương mặt cô trở nên nghiêm nghị.
“Vâng, nhờ có Alba-sama giúp đỡ, Hào Quang của chúng ta đã mạnh lên đáng kể, và chúng ta không còn thời gian để lãng phí nữa. Chúng ta chắc chắn phải đặt mục tiêu đánh bại ‘Kẻ Lười Biếng Ngủ Say’. Tuy nhiên…”
“Cô đang lo lắng sao?”
Rufa gật đầu.
“Kẻ Lười Biếng đã bị các mạo hiểm giả đánh bại vô số lần, nên ai cũng biết cách đối phó với nó.”
“Nghe có vẻ hơi đáng buồn nhỉ.”
Garnet nghi ngờ rằng con quái vật này có sợ chết hay không, khi mà nó bị giết hàng ngày, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho nó.
“Hơn nữa, thấy Alba-sama sở hữu sức mạnh ngang ngửa với một đấu sĩ cấp sáu, thì không đời nào anh ấy thua Kẻ Gác Cổng tầng một. Nhưng, số người được khuyến nghị để đánh bại Kẻ Lười Biếng là hơn tám người…”
Thấy rằng họ chỉ có ba người, Rufa lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Dĩ nhiên, một đấu sĩ cấp sáu mạnh hơn nhiều so với mười đấu sĩ cấp một. Tuy nhiên, dù có đồng minh để chống lại đòn tấn công tê liệt, Alba vẫn có thể chết dễ dàng. Giống như Kẻ Gác Cổng tầng một, ‘Kẻ Lười Biếng Ngủ Say’ còn được biết đến là ‘Sát Thủ Cô Độc’.
“Hay là tôi dùng khiên chắn mắt nó, cô ở phía sau dùng ma pháp, rồi Alba sẽ tấn công vào những sơ hở?”
“Tôi nghĩ sẽ không có vấn đề lớn. Nhưng tôi vẫn muốn thêm hai hoặc ba tấm thịt chắn.”
“Cô không thể gọi họ như vậy sao?”
“Đó là sự thật, tôi không thể làm khác được.” Rufa thậm chí không thèm lựa lời, thay vào đó cô thở dài. “Sao lại không có mấy tấm thịt chắn tốt ở quanh đây chứ.”
“Tôi thực sự sốc khi cô chưa tìm được ai với thái độ đó đấy.”
Mà thôi, thấy rằng đội của họ bao gồm một công chúa sa cơ và một Hắc Hiệp Sĩ giả mạo, Garnet nghi ngờ liệu có thể trả tiền để thuê ai đó tham gia đội của họ hay không.
Sau vài phút than vãn nữa, Rufa cuối cùng cũng mệt mỏi và đi ngủ. Sáng hôm sau…
“Bạn là thành viên của Hắc Hiệp Sĩ-sama đúng không? Từ hôm nay mong được bạn chiếu cố!”
““Xin được chiếu cố!””
Ba mỹ nhân lạ mặt xuất hiện cùng với Alba.
“…Hả?”
“…Chà, vậy là tốt cho anh rồi, tôi đoán thế.” Garnet buông một câu mỉa mai, trong khi Rufa thì hoàn toàn không nói nên lời.
1[Sloth] được viết là gấu sừng trắng
2Những người khổng lồ trong thần thoại Hy Lạp với 100 cánh tay và 50 cái đầu