Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 99: Bức thư

Người xưa có câu.

Sức khỏe là vàng.

Người đời vẫn bảo tiền là nhất, nhưng sinh ra trong một thế giới có quá nhiều căn bệnh mà tiền không thể chữa khỏi, tôi không thể không đồng tình rằng sức khỏe mới là thứ quý giá nhất. Vốn dĩ, ngay cả thế giới sử dụng ma thuật này cũng có những căn bệnh không thể chữa trị, vậy thì chẳng phải sức khỏe vẫn tốt hơn tiền bạc sao?

Giá mà tôi nhận ra sự thật đó sớm hơn một chút.

Thật không may, khi tôi hiểu ra sức khỏe quý giá nhường nào thì cơ thể tôi đã tan nát cả rồi.

Đúng là, con người ta chỉ biết trân trọng khi đã mất đi.

Nói vậy chứ, việc tìm lại sức khỏe đã mất không phải là không thể… nhưng để khỏe lại thì vô cùng khó khăn. Vì vậy, trong lúc cơ thể còn cử động được, dù chỉ một chút, tôi phải kết thúc mọi chuyện ngay tại thời điểm này.

Những bộ phận bị hỏng, tôi chỉ định sơ cứu qua loa cho xong. Cứ thế này mà trì hoãn thời gian, có lẽ tôi sẽ chết trước khi giao hết thư mất. Dù cho có phải chết không được về nhà, tôi cũng phải mở hết thư ra rồi mới chết.

Trái ngược với quyết tâm bi tráng đó, như mọi người đã biết, nơi này là phía bắc Long Quốc.

Tôi không cần phải di chuyển đâu xa cho mệt, chỉ cần tìm thấy Bella là được… có điều.

Để làm được việc đó, tôi phải lùng sục khắp cả dãy núi rộng lớn kia, mà khả năng không tìm thấy cũng rất cao… nên nói đi nói lại, đây không phải là tình huống tốt nhất.

Vốn dĩ, ngay khi bước vào dãy núi đó, trên trời sẽ là bầy Wyvern, dưới đất là lũ Địa Long kéo đến. Xông vào mà không có sự chuẩn bị kỹ càng thì thật vô lý, vậy nên mục tiêu là phải tìm kiếm Bella một cách nhanh gọn. Mà, nếu mở tâm nhãn thì có thể đối phó được với đám Địa Long, nhưng trong tình hình hiện tại thì việc mở lại tâm nhãn là không thể.

Phải, chắc chắn là không thể.

Bởi vì nếu phải diễn tả cơ thể tôi bây giờ bằng lời… thì tình hình chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Dù không đến mức mù lòa như trước, nhưng việc sức khỏe tôi đã suy sụp là quá rõ ràng. Đã hành hạ cơ thể đến mức đó mà còn nghĩ mình sẽ ổn thì thật vô lý.

Dù vậy, đôi mắt lại khỏe mạnh một cách bất ngờ.

Không hiểu vì sao, nhưng thị lực của tôi không có biến đổi gì lớn. Tôi đã đoán mắt sẽ là bộ phận hỏng đầu tiên… nhưng nó lại trụ được tốt hơn tôi nghĩ.

Dĩ nhiên, những bộ phận còn lại thì chẳng ra làm sao cả.

Tại sao ư?

Phần lớn là do Thánh kiếm.

Chỉ riêng hành động rút Thánh kiếm ra đã tạo gánh nặng rõ rệt cho cơ thể. Dù cường độ có yếu đi một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng tác dụng phụ vẫn sẽ đến. Trong tình huống đó, tôi đã bắn Thánh kiếm với công suất tối đa… nên nếu không có phản phệ thì mới là lạ.

Dù vậy, điểm may mắn là, tình trạng của tôi không nghiêm trọng như tôi nghĩ.

Theo dự đoán của tôi, tôi sẽ không thể tỉnh dậy trong vài tuần, nhưng chỉ sau hai ngày hôn mê, cơ thể đã hồi phục.

Sức hồi phục kỳ diệu này không thể chỉ giải thích bằng sức mạnh của thuốc.

Valkvogel dường như có cảm nhận được điều gì đó, nhưng có vẻ nó sẽ không trả lời tử tế nên tôi đã không hỏi riêng. Vốn dĩ cũng có việc phải làm trước.

Việc cần ưu tiên nhất bây giờ là đọc lá thư Troca để lại.

Cứ lần lữa mãi, có lẽ sẽ chẳng còn thời gian để đọc nữa, và tôi cũng đã quyết định sẽ đọc thư của Troca trước khi đến phương bắc.

Hiện tại có vẻ cũng không có kẻ truy đuổi. Valkvogel cũng đã rời đi để trinh sát một lúc nên tôi có thể thoải mái đọc thư.

Vẫn chưa vào dãy núi nên không có mối đe dọa nào từ ma thú. Xung quanh chỉ toàn là cây cối nên rồng hay người cũng không thể xuất hiện.

Nói cách khác, không có điều kiện nào tốt hơn để đọc thư.

Không biết trong thư viết gì nhỉ.

Gã đã viết những gì? Liệu có viết một lời trăn trối tử tế nào không.

Không, vốn dĩ có khi con Nữ Thần chết tiệt đã chỉnh sửa nó rồi cũng nên. Nếu nghĩ vậy thì không mở ra có lẽ sẽ tốt hơn. Thay vì đọc thông tin đã bị thao túng, chẳng thà không biết gì cả còn hơn…….

Haizz….

Để sau hãy lo.

Từ khi nào mà mình lại đắn đo nhiều như vậy.

Tôi đưa tay vào sâu bên trong áo khoác. Cái lạnh lẽo và sắc bén chạm vào đầu ngón tay… là con dao găm, tạm gạt nó qua một bên.

“…Tìm thấy rồi.”

Thứ tôi lấy ra từ trong lòng là một tờ giấy.

Đó là lá thư viết cho tôi, và cũng là lá thư cuối cùng trước khi hạ màn.

Sờ qua thì có vẻ niêm phong vẫn còn nguyên. Nhìn những vết bẩn dính trên thư, có lẽ nó không có chức năng bảo vệ lá thư như sức mạnh của Nữ Thần.

“Phùuuu……”

Chắc nó cũng chỉ là một tờ giấy bình thường như những lá thư trước. Vậy tại sao cơ thể tôi lại run lên thế này. Thiệt tình, dù đã mở thư không biết bao nhiêu lần, nhưng có vẻ vẫn chưa thể quen được.

Mà, chắc cũng sẽ chẳng bao giờ quen được.

Vốn dĩ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Vậy nên, đừng nghĩ ngợi những chuyện vặt vãnh nữa….

“Đi nào.”

Tôi nhìn chằm chằm vào lá thư.

Rồi nhìn quanh.

Hít sâu vài hơi, tôi bình tĩnh thấm chút nước bọt vào đầu ngón tay. Tôi tựa vào gốc cây nơi cơn gió nhẹ thổi qua để thả lỏng. Nơi đây chỉ có một cánh đồng yên tĩnh đến lạ thường và lá thư chết tiệt này. Nếu được, tôi muốn trút thêm nỗi lòng rối bời này, nhưng thời gian không còn nhiều.

Cũng đến lúc phải mở rồi.

Nếu cứ kéo dài thời gian thêm nữa, lỡ Valkvogel quay lại thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ được xem nó.

……Vậy nên. Phải, đi thôi.

Bình tĩnh lại và tiếp tục.

Tôi cầm lá thư lên cùng với ánh nắng xuyên qua những đám mây trôi.

Và, tôi lật tờ giấy ra.

Nét chữ quen thuộc cùng những dòng chữ Troca để lại hiện ra trước mắt tôi.

* * *

Chào cậu.

Cậu vẫn khỏe chứ?

Nếu cậu đang đọc những dòng này, có nghĩa là cậu đã tìm thấy lá thư của tôi rồi nhỉ.

Có lẽ đây là thứ duy nhất tôi có thể để lại một cách tử tế. Tôi đã giấu nó ở một nơi không dễ tìm nên có thể cậu đã không tìm thấy… nhưng tôi đã nghĩ rằng nếu là cậu thì chắc chắn sẽ tìm được.

Ha ha ha.

Vậy thì, giờ vào vấn đề chính nhé?

Mà, chắc cậu cũng biết, thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Dạo này chỉ riêng việc chống cự thôi cũng đã tốn rất nhiều sức lực rồi. Chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị đoạt mất quyền kiểm soát ngay.

Những người bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của Nữ Thần dường như đều trở nên như vậy. Bị sức mạnh đó ăn mòn, dần dần đánh mất bản ngã và trở thành con rối bị Nữ Thần điều khiển. Đó chính là cái giá phải trả để sử dụng sức mạnh của Nữ Thần mà không có tác dụng phụ về thể chất.

À, chắc cậu không biết đâu. Tôi cũng mới nhận ra gần đây thôi.

Một kẻ đường đường là thần linh lại ra sức che giấu, nên việc tìm ra chẳng dễ dàng gì. Tôi cũng chỉ biết được toàn bộ thông qua một giao kèo với một tay môi giới thông tin khét tiếng.

Dù sao đi nữa. Nếu cậu không muốn bị Nữ Thần điều khiển, cậu không được chạm vào sức mạnh của Nữ Thần, tức là Thánh kiếm. Thánh kiếm chính là vật trung gian để Nữ Thần điều khiển Anh hùng. Nếu tôi có chết, xin cậu đừng bao giờ chạm vào Thánh kiếm.

Cứ đà này, tôi, không. Vốn dĩ tôi đã không còn hy vọng rồi. Có thể nói là đã đến giới hạn. Mong rằng ít nhất cậu sẽ được an toàn.

Cũng có lời đồn rằng người mang khí tức Ma tộc mạnh sẽ không bị điều khiển… nhưng đã quá muộn để tự mình thử nghiệm. Cậu đã từng ở trong quân đoàn Ma Vương nên có thể sẽ ổn, nhưng nhỡ đâu lại không thì sao?

Còn bao nhiêu người tôi muốn gặp. Phải nói những lời này, trông tôi cũng thảm hại thật nhỉ. Đúng không?

À. Và tôi dự định sẽ tự sát. Vào thời điểm cậu đọc lá thư này, chắc chắn cậu đã biết, tôi đã tự mình kết liễu. Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với cậu… nhưng xin cậu hãy hiểu rằng tôi không còn cách nào khác.

Vốn dĩ Anh hùng đã định sẵn số phận bị vắt chanh bỏ vỏ. Ngay khi tôi giết Ma vương, tôi sẽ đánh mất bản ngã và xử lý tất cả những kẻ cản trở việc duy trì thế giới này. Ví dụ như Flan, những người như cậu? Khi tất cả những kẻ cản đường đều chết, thì, chắc tôi cũng sẽ chết.

Vì vậy, tôi đã lựa chọn.

Tôi đã lập một giao ước với Hoàng đế về việc trở về, và trước khi đánh mất bản ngã, vào khoảnh khắc cuối cùng, cuối cùng nhất, tôi đã đâm kiếm vào cổ mình. Để có thể đưa ít nhất là cậu trở về.

Dù vậy, nếu cậu đang đọc lá thư này, Nữ Thần chắc chắn đã cản trở, và trong lúc Nữ Thần câu giờ, cậu sẽ phải trải qua đủ mọi khổ cực….

Nhưng thà một mình cậu sống sót còn hơn, đúng không?

Còn hơn là cả hai cùng chết.

Tôi đã nghĩ, nếu tôi chết và ít nhất cậu có thể sống tiếp thì sẽ thật tốt.

Mà, chắc cậu đã muốn chết, nhưng đằng nào cũng đã sống rồi, thì hãy cố gắng hết mình.

Cậu không cần phải mang cảm giác tội lỗi kỳ lạ nào đâu. Cậu không có lỗi gì cả. Mọi cuộc thảm sát mà cậu gây ra đều là do Nữ Thần, nên đừng tự dằn vặt mình mà hãy sống tiếp đi.

Phải,

Hãy sống một cách tự do.

Một kẻ đã phá vỡ mọi lời hứa như tôi không có tư cách nói điều này… nhưng tôi vẫn xin cậu.

Nhất định, hãy trở về thế giới ban đầu.

Ở đó, cậu cũng sẽ có thể tìm thấy hạnh phúc.

Sắp hết thời gian rồi.

Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ lại viết cái lá thư kỳ lạ đó. Không biết Nữ Thần đang nghĩ gì mà lại tạo ra thứ đó.

Mà, có lẽ là để chuẩn bị cho trường hợp bất trắc. Vậy nên tôi sẽ cố gắng để lại nhiều bằng chứng nhất có thể ở đó. Nhưng đừng mong đợi nhiều.

Vậy nhé.

Tạm biệt.

Tái bút,

Ở cuối hành lang nơi có phòng tiếp kiến, có một căn phòng nhỏ.

Hãy chuyển lá thư trong đó cho gia đình tôi.

Làm ơn.

Vậy, tạm biệt.

───

* * *

Phần cuối của lá thư đã bị xóa đi.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Nữ Thần.

Anh hùng.

Quá nhiều thông tin ập đến.

Nội dung của lá thư thật ngọt ngào. Mọi tội lỗi tôi gây ra đều là do Nữ Thần sắp đặt nên đừng tự trách, hãy vứt bỏ hết cảm giác tội lỗi và sống làm những điều mình muốn.

Một cách tự do.

Một câu chuyện ngọt ngào như vậy.

Nữ Thần câu giờ để làm gì? Tôi đang giao những lá thư này vì mục đích gì? Và tại sao tôi lại không bị điều khiển, tại sao tôi đã sử dụng Thánh kiếm nhiều như vậy mà vẫn ổn…….

Quả nhiên.

Có quá nhiều thông tin.

Liệu sau khi mở hết tất cả các lá thư, tôi có thực sự được tự do không?

Hay ngược lại, tôi sẽ bị nuốt chửng bởi những thứ kỳ lạ này.

“Haaa….”

Thôi, kệ đi.

May mà mình đã đọc nó ngay bây giờ.

Nếu đọc sau… chắc đầu óc sẽ chỉ càng thêm phức tạp.

Mà, dù sao thì người lựa chọn cũng là tôi.

Chuyện về lá thư này, đợi sau khi mở hết những lá thư còn lại rồi nghĩ cũng không muộn. Cả Troca và Nikola đều nói rằng chỉ cần mở hết thư là có thể về nhà.

Một cái đầu phức tạp không thể đưa ra câu trả lời đúng đắn. Vậy nên hãy tạm thời gạt bỏ mọi suy nghĩ. Tôi nhìn về phía dãy núi trải dài xa xăm, đối diện với ánh hoàng hôn đang buông xuống. Và ở phía xa, Valkvogel….

À, Valkvogel.

Có vẻ nó đã trinh sát xong dãy núi.

Vậy thì việc còn lại của tôi chỉ là đi tìm Bella thôi sao.

Lá thư của Chloe thì… để sau hãy nghĩ.

“Chà.”

Một cơn đau nhói dội lên từ thắt lưng.

Nhưng cũng không đau lắm.

Tôi bất chợt nhìn lại phía sau, một cái bóng đang lay động ở nơi tôi vừa ngồi. Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi quay đi khi nghe thấy tiếng bước chân của Valkvogel đang đến gần.

Việc tôi phải làm bây giờ là tìm Bella.

Và,

“Không, mình đã quyết định sẽ không nhìn lại phía sau nữa rồi mà….”

…là giao những lá thư.

Như mọi khi.