Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 19

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 5

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12162

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 105: Của Anh Hùng

Đau đầu quá.

Bella lại nghe được chuyện ta là Anh hùng từ đâu ra vậy chứ.

Cất công leo lên đây để đưa lá thư, tại sao nó lại bị ném đi xa thế kia?

Ai cho mình tự tiện đến thế giới này cơ chứ, chẳng có lấy một việc ra hồn. Thật quá đáng mà.

Rốt cuộc kiếp trước mình đã gây ra tội nghiệt gì mà kiếp này phải sống thế này cơ chứ.

Cứ nghĩ sẽ có ít nhất một chuyện suôn sẻ. Rốt cuộc, đến phút cuối vẫn phải lăn lộn trong vũng bùn.

Đã đến cuối cuộc hành trình rồi mà vẫn phải chịu cảnh đi dỗ dành một con đàn bà.

Người ta nói rằng, khổ hạnh càng gần đến cuối thì càng trở nên khó khăn đến mức không thể chịu đựng nổi. Có nghĩa là, không thể nào không so sánh giữa cái kết của sự khổ hạnh ở phía xa kia và thảm cảnh mà bản thân đang trải qua. Càng gần đến cuối, con người càng dễ sụp đổ chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, chẳng phải vậy sao?

Mà, cũng có thể là ngược lại.

Vì thấy được điểm kết thúc nên làm bất cứ điều gì cũng thấy hạnh phúc và thoải mái. Cũng có thể ý là như vậy…

Nhưng tình cảnh của ta bây giờ gần với vế trước hơn.

Nên cứ coi là vế trước cũng chẳng sao.

Cố gắng đè nén cái đầu đang nóng ran, ta đáp lời Bella.

“Vậy. Rốt cuộc thì cô có gì không hài lòng? Ta là Anh hùng thì có gì thay đổi sao? Mỗi người có thể có những ưu tiên khác nhau, nhưng ta không nghĩ nó đáng để ném đi lá thư mà người khác đã đưa.”

Trước hết là lá thư.

Phải cùng nhau đi xuống tìm lá thư, rồi xác nhận xem nó có mở được hay không.

Dù có tìm thấy thì cũng chẳng chắc nó sẽ mở ra, nhưng giờ cũng không còn cách nào khác. Đến phút cuối rồi mà còn đánh nhau thì cũng hơi kỳ.

“Việc ngươi là Anh hùng rất quan trọng. Ngươi đã có được xuất phát điểm của một anh hùng dễ dàng như vậy, mà lại… vinh dự của một Anh hùng như thế…”

“Bây giờ cô thấy ta có chỗ nào vinh dự hả? Nếu một thằng sắp chết dở, thở không ra hơi leo núi mà trông vinh dự, thì ta thật lòng khuyên cô nên đi gặp thầy thuốc càng sớm càng tốt.”

Vẻ mặt của Bella không thay đổi. Vẫn là khuôn mặt vô cảm như mọi khi, pha chút tức giận nhàn nhạt.

Ta thực sự tò mò việc ta là Anh hùng thì có gì quan trọng, và cái cuộc đời chó má này có gì vinh dự đến thế, nhưng có vẻ như đối thoại cũng chẳng đi đến đâu nên ta đành bỏ cuộc.

“Dù là ngươi cũng không thể phủ nhận rằng, cái danh dự mà ngươi tự nhiên có được khi được chọn làm Anh hùng còn lớn hơn vinh quang mà ta đã tích lũy được sau hơn một năm trời giết Wyvern.”

“…Dù sao thì ta cũng đoán được hết những gì cô muốn nói rồi, nên thôi đi. Sao chúng ta không nói chuyện gì đó mang tính xây dựng hơn?”

“Nếu biết ngươi cũng là Anh hùng từ trước, đáng lẽ lúc đó ta nên trừ khử cả ngươi luôn.”

Lúc đó có lẽ là… khi Troca tự sát.

Chà, tình hình vẫn chẳng khá hơn chút nào.

Không ngờ đến phút cuối cùng mà vẫn không có một việc nào ra hồn.

Bella ghét Troca. Theo một cách khác với Chloe.

Nếu Chloe chỉ đơn thuần là ghê tởm, thì Bella còn thêm cả sự ghen tị vào đó.

Nói cách khác là đối phó phiền phức hơn một chút.

Vì vậy, những lúc thế này.

“Ừ, không cần nói dài dòng, ta thừa nhận. Ta cũng từng là Anh hùng. Chính xác thì, đã từng là Anh hùng. Nhưng bây giờ chỉ là một người bình thường thôi.”

Cứ thuận theo thôi.

Ta chỉ đóng vai trò như một ứng cử viên Anh hùng đơn giản số 1 gì đó thôi nhưng… nếu việc thừa nhận lời của Bella có thể giải quyết được tình hình thì sao cũng được.

“…Có vẻ như ngươi không biết chuyện này quan trọng đến mức nào.”

“Ta cũng đang nghĩ, giá như cô biết lá thư ta đưa quan trọng đến mức nào. Thật kỳ lạ.”

Ta đã nghĩ vậy và cất công thừa nhận. Nhưng chẳng có gì thay đổi.

Một đối phương không bao giờ nói chuyện thông được.

Nhưng phải chịu đựng thôi.

Sắp về nhà rồi mà.

Sắp đến cuối rồi, lẽ nào lại gục ngã ở đây.

Ta muốn từ bỏ tất cả, muốn bùng nổ ngay tại đây. Dù là Thánh kiếm hay Ma kiếm, hay cái cảm xúc chết tiệt này.

Nhưng ta đã kìm lại.

Đè nén nó.

“Đối với ngươi, Anh hùng có ý nghĩa gì? Đáng lẽ ta phải hỏi cái này trước, lại quên mất.”

“Lũ sâu bọ. Có thể nói là rác rưởi.”

Đó là một câu trả lời ngay lập tức.

Ta muốn nói điều khác, nhưng cơ thể đã phản ứng trước.

Đối với ta, Anh hùng chính là gã đó.

Và là ta.

Đã từng là ta.

Đáng lẽ phải là chính ta.

Đã từng.

Một kẻ đã giết vô số người và một tên đã vứt bỏ lời hứa để chạy trốn.

Nếu hai kẻ đó không phải là rác rưởi thì là gì.

Chỉ riêng điều này ta không thể nói dối được. Cũng không thể nín nhịn lời này được.

“Bây giờ ta đã trả lời câu hỏi của cô xong, ta hỏi lại được chứ?”

“Ta đã nghĩ là sẽ không nói chuyện thông được… nhưng không ngờ lại đến mức này. Ta nghe nói ngươi đã từng giết mấy chục vạn người. Từ một nguồn tin đáng tin cậy. Vậy mà ngươi vẫn không hiểu tình hình hiện tại sao?”

“Ghê gớm thật đấy. Năng lực thu thập thông tin cao quá… đủ tư chất làm Anh hùng rồi đấy?”

“Ta có nghĩa vụ phải đánh bại ngươi. Nếu ngươi nhận thức được hoàn cảnh của mình, ta đã định chỉ lấy Thánh kiếm rồi cho qua chuyện… nhưng không còn cách nào khác. Dù thân thể không lành lặn, nhưng tiêu diệt kẻ ác đến cùng trong tình trạng này. Đó mới là Anh hùng thực sự.”

Vẫn không thể nói chuyện thông được.

Chỉ là nói trật lất.

Hơn nữa, cô ta chỉ toàn nói những lời chọc tức, nhưng đến giờ ta vẫn chịu được. Nếu có vẻ sắp xảy ra một cuộc chiến, ta chỉ cần lùi một bước là xong.

Dù sao đi nữa, dù không chịu nổi cũng phải chịu.

Vì chỉ cần mở hết những lá thư, vài ngày nữa trôi qua… là ta sẽ được trở về thế giới cũ.

Là một người của xã hội, dù có tức giận đến đâu cũng không được giết người khác. Cũng không được đánh nhau. Cất công trở về thế giới cũ, nếu chỉ vì không kiềm chế được tính cách mà phải vào tù thì thật khó coi.

Và cái danh sách những việc cần làm trước khi chết là được vào tù, ta cũng đã thực hiện từ lâu rồi. Thêm một lần ngồi tù nữa thì xin kiếu.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là sức khỏe của ta.

Nếu đánh nhau với con nhỏ này ở đây, ta sẽ không thể trở về thế giới cũ được.

Nhưng nếu may mắn thì vẫn có thể đi được.

Chỉ là một cái xác thôi.

Đến phút cuối cùng không nhịn được mà dùng Thánh kiếm rồi chết. Nữ thần mà thấy chắc sẽ cười phá lên vì cái lý do chết này. Tuyệt đối không được đánh nhau.

“À, và đưa Thánh kiếm đây. Ta biết ngươi đang giữ nó, nên tốt nhất là đừng chống cự. Đưa ngươi về khi còn sống sẽ hiệu quả hơn là một cái xác. Ngươi cũng muốn sống hơn, phải không?”

Đến cuối cùng vẫn là đánh nhau sao.

Chà, con nhỏ đó cũng không bình thường, nhưng không có nghĩa là ta đang ở trong trạng thái tốt nhất. Một trận cận chiến với pháp sư thì còn đáng thử, nhưng cận chiến với kiếm sĩ thì chẳng khác nào tự sát. Vốn dĩ, dù ở trạng thái tốt nhất thì việc chiến đấu với Bella hiện tại cũng là điều không thể.

…Thôi, dù lý do là gì, cứ nhịn ở đây đã. Ta lùi một bước là được.

Ta đã đổ máu vô ích quá nhiều rồi. Giờ ta không muốn nhúng chàm thêm nữa.

Để không phải hổ thẹn với cô ấy.

Để không trở thành một kẻ đáng hổ thẹn với chính mình.

Vốn dĩ cuộc hành trình này được bắt đầu để xóa đi mặc cảm tội lỗi của ta, đáng lẽ phải là như vậy.

Nhưng tại sao.

“Cả Troca và ngươi, cả hai đều không đủ tư cách làm Anh hùng đến phút cuối. Quả nhiên… Anh hùng đáng lẽ phải là ta.”

Ngay lúc này.

‘Hãy sống theo ý muốn, tự do đi.’

Tại sao lời nói của gã khốn đó lại hiện lên trong đầu mình?

Bella đang tiến lại gần.

Trên tay cô ta là thanh kiếm đã giấu tự lúc nào.

Chầm chậm.

Hướng về phía ta.

* * *

Luồng khí tĩnh lặng.

Xa xa, một con Wyvern đang bay lượn.

Lá thư màu đỏ theo gió đáp nhẹ lên một cành cây.

Và ở lưng chừng núi, Flan và Bella đang đối đầu nhau trên một khoảng đất trống vô danh. Ánh hoàng hôn dần buông, nhuộm đỏ cả mái tóc của Flan rồi biến mất. Khuôn mặt Flan chìm trong bóng tối, và Bella đang nhìn anh ta như thế.

“Mà này.”

Flan khuỵu xuống như thể ngã sấp mặt xuống đất.

“…Hửm?”

Cơ thể Flan bắt đầu rung lên.

Vai và hai cánh tay anh ta run rẩy. Từ đầu đến chân, không có chỗ nào là không run.

“Chẳng có gì ra hồn cả…, từ đầu đến cuối, thật là. Một thế giới khốn nạn đến thế là cùng.”

Cơ thể Flan run lên bần bật như những hạt bồ công anh bay trong gió.

Đó rõ ràng là một hiện tượng bất thường.

Ở Long Quốc, sự rung động đột ngột như thế này báo hiệu sự xuất hiện của Địa Long. Một con Địa Long cày nát mặt đất, làm rung chuyển mặt đất và gây ra những tổn thất to lớn. Lớp vỏ ngoài cực kỳ cứng rắn của chúng không thể xuyên thủng nếu không có trang bị chuyên dụng. Để có thể tấn công hiệu quả trong các tình huống khác, chỉ có cách tấn công vào bụng chúng.

Nhưng, ở lưng chừng núi thì chẳng có cách nào để tấn công vào bụng Địa Long cả.

Hơn nữa, cũng không có trang bị nào để xuyên thủng lớp vỏ của Địa Long.

Nói cách khác, đây có thể coi là một tình huống cực kỳ nguy hiểm.

“…”

Tuy nhiên, vẻ mặt của Bella vẫn bình thản.

Cô ta chỉ nhìn Flan với ánh mắt của một người qua đường đang chứng kiến một hành động kỳ quặc.

Cơ thể Flan, vốn đang khuỵu xuống, đã ngừng run.

Đúng vậy. Không phải mặt đất đang rung chuyển.

“Không phải buồn cười sao? Làm sao… làm sao… vừa mới đến một thế giới xa lạ đã làm cái trò đó. Mới lúc nãy, cho đến lúc đó, ta. Ngày giỗ, đi mua hoa.”

Là anh ta đang cố nhịn cười.

Như để cảnh giác với hành động đó của Flan, bước chân của Bella dừng lại.

Nhưng anh ta vẫn tiếp tục run rẩy như không quan tâm đến bất cứ tình huống nào.

Có lẽ vì đã dùng quá nhiều sức để nén cười, Flan thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh mà chỉ thốt ra những từ rời rạc. Sau nhiều lần cố gắng kiềm chế cảm xúc và xây dựng câu nói, cuối cùng điều anh ta chọn là.

“Phụt… Haizz…”

Một tiếng cười khẩy ngắn và một tiếng thở dài.

Đôi mắt tràn đầy quyết tâm và khóe miệng trễ xuống như thể đã chán ngấy, như thể đã từ bỏ tất cả.

Và rồi, lững thững,

Flan tiến về phía vách đá với vẻ mặt u ám.

“Quả nhiên ta không nên làm Anh hùng.”

Đó là sự từ bỏ.

“Phải, Bella. Cô trở thành Anh hùng đi. Anh hùng, à. Tốt đấy. Ừ, Anh hùng, Anh hùng, Anh hùng, cô đã gào thét như thế mà, nếu muốn thì cứ làm đi, ừ cô làm đi!! Cho nên làm ơn…! Cứ để mặc ta đi… Cái thanh kiếm chó má này… nếu muốn thì cứ lấy mẹ nó đi!!!”

Và như để trút hết nỗi uất hận cuối cùng, anh ta ném thanh kiếm về phía Bella.

Bella dùng cơ thể bị thương của mình để đỡ lấy thanh kiếm đang bay tới một cách tự nhiên. Rồi cô ta nhíu mày như có điều gì đó không ổn.

Thanh kiếm mà Flan ném quá nhỏ. Một thanh kiếm có kích thước như một con dao găm để ném.

Điều này khác với thông tin mà người phụ nữ trong mơ đã nói. Thánh kiếm chỉ tồn tại phần chuôi kiếm cho đến khi được truyền sức mạnh vào. Chắc chắn cô ta đã nghe như vậy. Vì thế, nó có thể nhỏ, nhưng không thể nào nhỏ đến mức này…, vả lại, cái này còn có cả lưỡi kiếm nữa.

Đầu óc Bella quay cuồng.

‘Đây… không phải Thánh kiếm.’

Nếu thứ vừa ném không phải là Thánh kiếm, thì hành động tiếp theo của Flan sẽ là gì.

Cô ta chuẩn bị tư thế, đối phó với hành động tiếp theo.

Nhưng đã quá muộn.

Flan đã lao đến trước mặt cô ta trong nháy mắt. Với tốc độ chưa từng thấy trong suốt thời gian ở đội Anh hùng, anh ta đã thu hẹp khoảng cách mấy chục mét trong tích tắc. Đây là chuyện vốn không thể xảy ra, không nên xảy ra.

Tuy nhiên, đây không phải là mức độ mà một kiếm sĩ danh tiếng không thể đối phó.

Bella khuỵu gối. Cô ta hạ thấp tư thế đến mức tối đa để phản ứng với đòn tấn công của kẻ thù và lao ra. Thêm vào đó, cô ta đâm lưỡi kiếm vào vai Flan đang tiến lại gần. Trúng hay không trúng cũng được. Chỉ cần có thể nới rộng khoảng cách thì sao cũng được.

Nếu là Flan của ngày xưa, anh ta sẽ không thể phản ứng được.

Cô ta đã thay đổi tư thế với tốc độ gấp nhiều lần con người. Không có lý nào anh ta có thể phản ứng kịp.

Nhưng thứ lọt vào tầm mắt của Bella là đồng tử trắng dã của Flan.

Bella không nhận ra đó là gì, nhưng ít nhất có một điều. Cô ta có linh cảm rằng Flan của hiện tại rất nguy hiểm.

Đó là sự khai mở của tâm nhãn. Có nghĩa là một siêu giác quan không thể diễn tả bằng tốc độ phản ứng đã xuất hiện.

Flan đã nhìn thấu mọi hành động của Bella. Anh ta đã đoán trước được Bella sẽ thực hiện tư thế nào.

Thanh kiếm của Bella không thể theo kịp quỹ đạo uyển chuyển đó.

Phập,

Thanh kiếm của Bella cắm phập xuống đất.

Rắc!!!

Nắm đấm của Flan trúng ngay vào cằm Bella.

“Cái… gì…!”

Bella bay lên trời── rồi cắm đầu xuống đất.

Việc bay lên không trung tự nó không phải là vấn đề lớn. Nhưng vì cánh bị thương nên cô ta không thể giữ thăng bằng. Cơ thể Bella lăn lộn nhiều vòng trên mặt đất, đầy những vết thương nhỏ. Cô ta đã bị sỏi đá trên núi làm trầy xước. Vết thương chồng chất vết thương. Đối với cô ta, đây là một điềm gở.

“……Ư!”

Một tiếng rên rỉ vô thức thoát ra, chứa đầy sự hoang mang.

Tại sao mình lại bay đi? Sự chênh lệch về sức mạnh rõ ràng là rất lớn cơ mà.

Làm thế nào hắn ta có thể có tốc độ như vậy?

Tên đó rõ ràng là một kẻ nửa mùa, mình đã nghe như vậy mà.

“…Lẽ ra mình nên làm thế này ngay từ đầu nhỉ?”

Như thể không có ý định trả lời những thắc mắc đó, Flan nhìn chằm chằm Bella với một nụ cười. Giống như một con sói đang truy đuổi con mồi, triệt để và dai dẳng.

Không lâu sau, nụ cười của Flan dần nhạt đi.

Nhưng ánh mắt của anh ta thì không hề tắt.

“Từ giờ trở đi, tao sẽ làm theo ý thích của mình.”

Anh ta nhặt con dao găm rơi trên mặt đất.

“Và… nhân tiện đây là lần cuối.”

Rồi tay kia nắm lấy Thánh kiếm.

Lưỡi của Thánh kiếm dần dần hình thành.

Thánh kiếm tỏa ra một luồng sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.

Flan đang cười.

Anh ta cười như thể mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

Với ánh mắt đầy quyết tâm và khuôn mặt hừng hực.

“Riêng mày, tao sẽ không để mày đi dễ dàng đâu.”

Lúc này, ánh mắt của anh ta giống hệt như của một Anh hùng khi đối đầu với Ma vương.