Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 94: Các anh hùng và Tư cách của họ (9)

Một tuần đã trôi qua kể từ ngày đó.

Sau lần công cốc đó, đã một tuần trôi qua.

Cảm giác như chỉ mới nghỉ ngơi được hai ba ngày, mà thời gian trôi nhanh thật, đã một tuần rồi. Có phải câu ‘khoảnh khắc đau khổ thì dài mà ngày vui lại ngắn’ là để dùng trong những lúc thế này không nhỉ? Giờ đã đến lúc phải hoạt động trở lại một cách nghiêm túc.

Không thể cứ nghỉ ngơi mãi được.

Việc cần làm rất đơn giản. Nếu không có biến cố gì xảy ra, chắc sẽ xong rất nhanh thôi.

Đến cửa hàng nhận lá thư đã đặt. Rồi đọc nó. Sau đó, dành chút thời gian chuẩn bị lại, rồi thẳng tiến lên phương bắc tìm thông tin về Bella.

Mở thư xong đi thẳng lên phương bắc cũng không sao cả. Nhưng đã mở thư ra thì cũng nên kiểm tra xem sao chứ. Di chuyển thì lúc nào cũng được, nhưng đọc thư, nếu không phải lúc rảnh rỗi như bây giờ, thì lại khó chọn được thời điểm thích hợp một cách bất ngờ.

Dù sao thì, cứ như vậy đi lên phương bắc tìm Bella.

Nếu là Bella, việc chuyển lá thư chắc sẽ rất dễ dàng.

Còn việc mở nó ra thì không biết sẽ thế nào.

Nếu không được nữa thì đành dùng đến phương sách cuối cùng… một cách mở nghe có vẻ hoa mỹ thôi.

Đã có tiền lệ của Chloe, nên lần này tôi định sẽ không chỉ dừng lại ở việc truy đuổi mà sẽ kết thúc một cách dứt khoát. Sẽ không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như lần trước. Giờ đã là lần cuối cùng nên điều kiện mở thư đã là thông tin vô dụng, nhưng biết rõ ràng mọi chuyện rồi đi tiếp vẫn thấy nhẹ nhõm và tốt hơn mà, phải không? Cũng có thể nó sẽ giúp ích cho việc mở Chloe.

Mà, đây là chuyện khi đã tìm thấy Bella.

Trước hết, phải tìm ra vị trí của Bella đã.

Nhân sự cho chuyến thám hiểm phương bắc chỉ có tôi và Valkvogel. Chỉ hai chúng tôi lên đường đến phương bắc đầy rẫy hiểm nguy của Long Quốc. Cecilia không đi cùng. Đơn giản là phân chia lực lượng.

Một tuần, nói ngắn thì ngắn, nói dài thì dài, nên có khả năng Bella đã rời khỏi phương bắc. Để đề phòng trường hợp đó, cần có người ở lại phía tây để nắm bắt tình hình.

Vừa hay chúng tôi có một người đi lại bất tiện. Thánh nữ Cecilia, người mà không hiểu sao bệnh tình chẳng có dấu hiệu thuyên giảm. Bệnh tình của cô ấy đã trở nên nghiêm trọng đến mức không thể đi lại nếu không có người dìu, nên tôi đã phán đoán rằng không thể tiếp tục đồng hành được nữa. Vì vậy, Cecilia sẽ ở lại nhà trọ và đảm nhận vai trò nắm bắt tình hình.

Lần đầu nghe điều đó, Cecilia nói rằng cô cảm thấy bất an và mong muốn được đi cùng, nhưng việc dẫn theo một bệnh nhân để tìm kiếm một cách tử tế là chuyện không thể.

Thế nên tôi đã dùng những lời lẽ sáo rỗng để giữ cô ấy lại nhà trọ.

Ở một nơi mà tự lo cho bản thân đã là quá sức, tôi không có thời gian để lo thêm cho cả Cecilia.

Vả lại, tôi còn chẳng biết cô ấy mắc bệnh gì nữa.

Nếu cô ấy nói cho tôi tên bệnh, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức trong phạm vi không ảnh hưởng đến hành động của mình. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô ấy lại không nói.

Hay là vì cô ấy rồi cũng sẽ trở về Tòa thánh nên sự giúp đỡ của tôi là vô dụng?

Dù vậy, tôi cũng có thể giúp được phần nào mà.

Valkvogel, người có vẻ biết gì đó, cũng không nói rõ cho tôi.

Dạo này thấy cô ta và Cecilia tỏ ra thân thiết, tôi đã nghĩ không biết cô ta có biết gì không, nên đã lân la hỏi thử, nhưng cô ta lại ậm ừ cho qua... Không biết hai người họ đang âm mưu gì nữa.

Hai người họ đang nói chuyện mà thấy tôi xuất hiện là lại tách ra như đã hẹn trước, chuyện này xảy ra thường xuyên.

Rõ ràng là đáng ngờ.

Chắc không phải họ đang giở trò gì kỳ quặc thật đấy chứ?

Tình trạng cơ thể tôi vốn đã không ổn, chỉ sợ sơ suất một chút là lại trở về như cũ nên cũng hơi bất an...

…Mà, chuyện đó rồi sẽ ổn thôi.

Giờ cũng không thể rút lui được nữa.

Dù sao thì, ngoài những yếu tố bất an nhỏ nhặt đó ra, cũng không có gì đáng lo ngại.

Yếu tố nguy hiểm nhất có lẽ là Nikola chăng.

Sau khi chia tay ở gần biên giới, Nikola chưa từng tìm đến hay làm gì cả, nên có lẽ đây chỉ là lo lắng thừa thãi. Biết đâu hắn ta đến đây thật sự chỉ với mục đích du lịch. Chuyện tôi gây ra cũng khá ồn ào, nên dù Nikola có bị sa thải cũng chẳng có gì lạ.

Mình suy nghĩ tích cực quá rồi sao?

Nhưng thỉnh thoảng cũng phải suy nghĩ tích cực như thế này chứ.

Sống với suy nghĩ tích cực một chút thì sau này khi trở về thế giới cũ sẽ dễ thích nghi hơn. Coi như là chuẩn bị trước vậy.

“Chuẩn bị xong cả rồi chứ?”

Tôi nói với Valkvogel.

Ngày quyết chiến đã bắt đầu từ lâu. Giờ chỉ còn việc lên đường nữa thôi.

Việc cần làm ở Long Quốc rất đơn giản.

Khi mặt trời buổi sớm ló dạng,

chúng tôi tiến về phía bắc Long Quốc.

Việc chuẩn bị lên đường đã hoàn tất từ mấy ngày trước. Cơ thể ở trạng thái tốt nhất, còn trang bị cả sự tự tin rằng có thể đánh bại Ma vương đột ngột xuất hiện.

“Tàm tạm, còn cậu?”

Valkvogel lắc chiếc ba lô trên lưng như thể đang khoe khoang. Đó là chiếc ba lô chứa những món đồ lặt vặt tôi thường dùng và vài loại thuốc Cecilia đã bỏ vào. Ngoại trừ một vài vật dụng quan trọng, những thứ linh tinh còn lại đều do Valkvogel mang.

Nếu là bình thường thì tôi sẽ mang tất cả hành lý, nhưng dạo này tình trạng cơ thể hơi chập chờn nguy hiểm nên đây là lựa chọn bất đắc dĩ.

“Tôi thì có gì phải chuẩn bị chứ. Chỉ cần giữ gìn cơ thể là không có vấn đề gì rồi.”

Với vẻ mặt đầy tự tin, tôi rút con dao găm giắt bên hông ra. Vẻ sắc bén của lưỡi dao làm tôi hài lòng. Cứ như thể nó đang báo trước tương lai tươi sáng của tôi vậy.

“Việc nguy hiểm thì… đừng làm nhé. Đặc biệt là đánh nhau, khụ. Là điều cấm kỵ đấy ạ.”

Cecilia nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Hôm nay Cecilia lại đặc biệt ra khỏi phòng. Bình thường là một kẻ còn không đi lại tử tế được mà lại ra tiễn tôi hay sao ấy. Người đã không khỏe thì cứ nằm yên một chỗ đi, lại cứ cố ra ngoài rồi ho khù khụ. Thật là… phiền phức.

“Làm sao mà đánh nhau được. Sắp được về nhà rồi, phải cẩn thận hết mức chứ. Cô mau vào trong nằm đi. Đồ đạc cần thiết tôi đã để hết trong phòng rồi, có cần gì cũng đừng cố ra ngoài.”

“Cũng không được đánh nhau với Bella.”

Cô ấy lại tiếp tục cằn nhằn như thể chẳng nghe tôi nói gì.

Tôi sẽ không bao giờ tấn công ai trước cả. Chỉ toàn lo lắng vớ vẩn, đến phút cuối vẫn cứ nói những lời phiền phức.

À, mà dù sao tôi cũng phải quay lại đón cô ấy, nên đây chưa phải là lần cuối nhỉ?

“……Quan trọng hơn, khóa cửa cho cẩn thận. Có người lạ đến cũng đừng mở cửa.”

Dứt lời, Valkvogel đứng dậy.

“Xong rồi chứ? Vậy đi thôi.”

Dù là chuyến hành trình cuối cùng nhưng không khí vẫn chẳng khác gì mọi khi.

Tôi không có gì bất mãn. Cũng không ghét bầu không khí này.

“Ừ. Đi thôi.”

Chỉ là cảm giác có chút bâng khuâng.

Thôi, lên đường nào. Đừng quá lo lắng, cứ suy nghĩ đơn giản và bước đi thôi. Như mọi khi.

Hướng tới chuyến hành trình cuối cùng.

* * *

Nơi đầu tiên chúng tôi hướng đến là một điểm dừng chân, Dragon Road.

Chúng tôi đến đó để nhận lá thư đã đặt. Tiện thể mua luôn những vật phẩm có thể đối phó với mối đe dọa lớn nhất ở phương bắc là Wyvern và Địa Long.

Hử? Tại sao đến bây giờ mới mua ư? Cả tuần qua đã làm gì?

Vì lộ trình tối ưu nhất thì không còn cách nào khác. Chỉ vì một món đồ đó mà đi đến Dragon Road thì quá lãng phí cả về thời gian lẫn thể lực. Tốt hơn hết là tiện đường đi lấy thư thì mua luôn để rút ngắn lộ trình.

Không phải vì tôi lười đâu.

“…Khi trở về thế giới cũ, cậu muốn làm gì đầu tiên nhất?”

Valkvogel hỏi tôi một câu như vậy.

Lúc đó chúng tôi đang nghỉ ngơi một lát.

Địa điểm là dưới một gốc cây nào đó.

Theo kinh nghiệm lần trước, trong khoảng 20 phút nữa là có thể đến Dragon Road.

“Tự nhiên lại hỏi chuyện đó… Chắc là sống đủ để lấp đầy cái bụng thôi nhỉ? Tôi cũng không có gì đặc biệt muốn làm cả.”

Thế giới của tôi đã kết thúc rồi.

Việc sống tiếp cũng chỉ là theo quán tính đơn thuần.

Vả lại, việc tôi làm một điều gì đó… là một điều quá xa xỉ, và ghê tởm.

Sống qua loa rồi ra đi một cách qua loa là tốt nhất.

Và việc nói ra chuyện đi tìm người thân cũng hơi nặng nề.

“Vậy à…”

Valkvogel có vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó. Rốt cuộc cô ta muốn nghe câu trả lời gì từ tôi chứ. Không biết là cô ta hỏi để nếu không vừa ý câu trả lời thì sẽ giết tôi, hay chỉ là hỏi vu vơ không có lý do gì.

Đề phòng bất trắc, tôi cảnh giác cô ta và nín thở.

Không biết là may hay rủi, sau đó Valkvogel không bắt chuyện với tôi nữa.

Thời gian nghỉ ngơi là 5 phút.

Chỉ có vậy thôi.

*

Sau khi bắt đầu đi lại, khoảng 30 phút đã trôi qua.

Chúng tôi đã đến trước một cửa hàng tồi tàn. Vẻ ngoài cũ kỹ vẫn y như lần trước, không có gì thay đổi. Có lẽ vì cửa hàng như thế này nên việc tìm ra nó lại dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên.

…!

Hay là họ không trang trí cửa hàng vì lý do đó nhỉ.

“Flan? Là ở đây à? Khí tức có chút kỳ lạ…”

Valkvogel đã sớm bỏ mặc tôi và đứng trước cửa. Vẻ mặt cô ta như muốn nói, không ngờ lại có việc ở một nơi tồi tàn thế này. Mà, lần đầu nhìn thấy thì cũng có thể nhầm lẫn. Tôi cũng đã từng như vậy.

“Ừ. Ở đây đấy.”

Tôi cũng tiến đến trước cửa hàng.

Rồi định mở cửa… nhưng tôi đã dừng lại một chút.

Không, tôi không thể cử động được.

Như thể bị một áp lực mạnh mẽ làm cho đông cứng, tôi không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Đây không phải ma pháp. Nếu là ma pháp thì Valkvogel cũng không thể cử động được. Đây là một loại sức mạnh có cảm giác khác. Giống như con nai trước mặt con hổ, một loại sức mạnh mà bất kỳ sinh vật sống nào cũng có thể cảm nhận được một cách mơ hồ.

Một loại quen thuộc như vậy──

Là sát khí.

Và nguồn gốc của nó đang ngày một đến gần.

Cộp.

Cộp.

Những bước chân nặng nề.

“A, Flan. Lâu rồi không gặp.”

Một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Tim tôi run lên.

Cảm giác như mọi giác quan đều hội tụ lại làm một.

“À, nghe nói cậu đã gửi một lá thư ở cửa hàng này. Giao phó cái gì đó… có thông tin như vậy bay đến tai tôi.”

Nếu bây giờ bỏ chạy thì có sống được không nhỉ… Mà, nếu vậy chắc sẽ bị đuổi kịp và chặt chân từ dưới lên ngay lập tức.

“Thế nên tôi đã nhận trước rồi. Để đưa cho cậu đây này.”

Lời nói thân thiện nhưng giọng điệu lại cứng nhắc.

Nguy hiểm rồi.

Đây là giọng điệu mà hắn chỉ dùng ở những nơi công cộng.

Nguy hiểm thật rồi.

“Vì vậy… hãy đứng yên.”

Tôi cố gắng quay lại một cách tự nhiên nhất có thể. Một khuôn mặt quen thuộc và một bộ áo giáp sáng loáng lần đầu tiên nhìn thấy, thanh kiếm do chính hoàng đế ban tặng. Và một khuôn mặt quen thuộc đến mức phát chán. Cái bản mặt không hề thay đổi chút nào.

Là Nikola.

Tôi đã có chút hy vọng rằng biết đâu là người khác.

“…Hoàng đế sai mày đến à?”

Tôi chỉ có thể thốt ra những lời đó.

“……”

Hắn không nói gì. Vẻ mặt như không muốn nói. Nikola trông có vẻ đau khổ nhưng đồng thời cũng rất lạnh lùng. Hắn đang nhìn tôi bằng ánh mắt băng giá đó. Gương mặt đó của Nikola… đã bao nhiêu năm rồi tôi mới thấy lại nhỉ.

Ha ha, đây có phải là mơ không?

Tôi đưa tay chạm vào đầu Valkvogel đang đứng bên phải mình.

Nếu là bình thường, cô ta đã phản kháng, nhưng lúc này cô ta không có bất kỳ cử động nào.

Chắc là do trong đầu cô ta đang lóe lên suy nghĩ, lơ là một chút là chết.

Tóc của Valkvogel vẫn khô xơ như mọi khi. Cảm giác của chiếc sừng bị cắt vẫn còn rõ mồn một trong tay tôi. Quả nhiên không phải là mơ.

Nếu vậy thì, phải chuẩn bị thôi nhỉ?

Chuẩn bị để chiến đấu với tên đó.

Lần này có lẽ sẽ chết thật.

Thật sự đấy.