Bỗng nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ.
Việc tìm kiếm một người có ý nghĩa gì nhỉ? Sự khác biệt giữa việc tha thiết tìm kiếm người thân, người yêu đã xa cách bao năm tháng, và việc cứ thế trôi đi không suy nghĩ với một mục đích vô cùng đơn giản là gì?
Đó là một suy nghĩ vẩn vơ. Một lời lảm nhảm vớ vẩn mà không cần cố tìm câu trả lời, cứ để nó trôi đi cũng chẳng sao. Thế nhưng, lý do suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu tôi có lẽ là vì cái kết đã đến gần.
Rảnh rỗi quá nên đầu óc toàn suy nghĩ linh tinh.
Đó là lẽ thường tình của con người, chẳng thể làm gì khác.
Dù vậy, nếu là bình thường thì tôi đã chẳng bận tâm mà cho qua, nhưng không hiểu sao lần này lại không thể. Có lẽ là do tôi đang rảnh rỗi, nhưng thực ra không phải vậy. Tất cả những người tôi từng tìm kiếm đều là những người có mối quan hệ đã tan vỡ với tôi, hoặc gần như thế. Những mối duyên tôi gặp phải cũng đều trong tình trạng tương tự, và kể cả gã mà tôi xem là thân thiết nhất, thì giờ giữa chúng tôi cũng có một luồng không khí thật khó tả.
Nói cách khác, tôi không thể trả lời câu hỏi của chính mình.
Giá mà tôi có thể đưa ra một câu trả lời dù chỉ là nửa vời.
Vốn dĩ phải từng xây dựng được một mối quan hệ tử tế thì mới nói chuyện được chứ.
Tôi chưa bao giờ tha thiết tìm kiếm một ai. Làm gì có chuyện một kẻ như tôi lại có người nào đó mà hình bóng cứ ẩn hiện trong tâm trí dù chỉ ngồi yên… À, không phải vậy sao?
Thôi kệ.
Tóm lại là tôi đang ở trong tình thế khó có thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Lãng phí thời gian vào những suy nghĩ vô bổ là một căn bệnh. Nhưng việc trì hoãn những suy nghĩ mà mình không muốn đối mặt cũng là một căn bệnh. Bởi vì con người không được phép quên đi những gì mình đã làm. Không nhớ về quá khứ cũng là một loại bệnh mà.
Dù nghĩ vậy, tôi cũng chẳng có câu trả lời nào thỏa đáng. Vì chẳng biết gì cả nên cứ cố nghĩ ra điều gì đó thành ra lại chẳng đâu vào đâu.
Thiệt tình.
Để giải quyết chuyện này, có lẽ chỉ có cách quay về thế giới cũ.
Khi quay về thế giới cũ, tôi sẽ đi tìm gia đình.
Người thân thì đều chết cả rồi, nhưng chắc vẫn còn một người nào đó chung dòng máu chứ.
Trong quá trình đi gặp người đó, có lẽ tôi sẽ tìm ra câu trả lời cho câu hỏi lúc này.
Ở thế giới bên này, tôi không còn tìm được ai quý giá nữa, nên đây là một lựa chọn bất đắc dĩ. Chỉ còn cách sang thế giới bên kia và xây dựng những mối quan hệ mới.
Dù ở bên đó, một mối quan hệ bình thường có lẽ cũng hơi khó khăn, nhưng vẫn phải thử.
Chỉ cần trở về, tôi sẽ sửa đổi tâm tính, sống vui vẻ hơn.
Chuyện cần quên sẽ quên.
Và bắt đầu một cuộc đời mới.
Vì vậy, bây giờ tôi sẽ sống thuận theo tự nhiên như tôi vẫn luôn làm.
Tất nhiên, khi bức thư Troca để lại được mở ra, cách hành động của tôi sẽ có chút thay đổi, nhưng đó là chuyện chưa xảy ra.
Ha… Giờ nghĩ lại mới thấy, mình đã chạy thật nhanh.
Dù chẳng giải quyết được chuyện gì cho ra hồn cả.
Tôi đã chạy như một thằng điên, chỉ nhìn về phía trước như thể bị thứ gì đó truy đuổi. Chắc vì vậy mà tôi đã trở thành một kẻ chỉ có cái vỏ bọc hào nhoáng, không thể giải quyết ổn thỏa dù chỉ một nỗi bận tâm.
Liệu tôi sẽ đón nhận một kết cục như thế nào đây?
Dù có nghĩ đến thế, tôi cũng chẳng biết gì cả. Không ai biết được cuối đời mình sẽ kết thúc ra sao. Nếu được như ý muốn, tôi muốn được nhắm mắt thanh thản trong vòng tay của những người thân yêu… nhưng đó giờ đã là một giấc mơ không thể thành hiện thực.
Chà, nếu không muốn chết một cách lãng xẹt ở đây thì trước hết phải mở bức thư ra đã.
Nào, vậy thì giờ hãy ngừng ngồi bên cạnh cái cửa hàng sắp sập này và suy nghĩ những điều bất hạnh vô ích đi.
Đi tìm Bella thôi.
Tôi vịn vào cái lưng đang mỏi nhừ và đứng dậy. Mặt trời vẫn còn đứng bóng. Nếu không phải gặp Nikola hay Tước Long thì thời gian vẫn còn khá thong thả, nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Nhưng không có nghĩa là tôi có thời gian để lãng phí.
Bạn hỏi tôi vừa làm gì ư?
Cứ coi như đó là lên kế hoạch cho tương lai đi. Lúc nào cũng phải chuẩn bị kỹ càng thì mới không gặp chuyện bất trắc.
Tôi rời khỏi con phố và bắt đầu bước đi.
Vẫn chưa có điểm đến rõ ràng. Vì tôi chưa xác định được Bella đang ở đâu.
Đầu tiên, khu phía Tây không có sự kiện gì đặc biệt và khá yên tĩnh, nên loại bỏ. Phía Đông giáp biên giới và là nơi đông người qua lại, nhưng cũng không có sự kiện gì đáng chú ý nên cũng loại bỏ. Vậy thì chỉ còn lại phía Bắc và phía Nam.
Phía Bắc là một dãy núi hiểm trở, nên xuất phát trong tình trạng hiện tại là không thể. Vốn dĩ Bella không thể biến thành hình dạng rồng nên khả năng cô ấy ở phía Bắc gần như bằng không.
Vậy thì chỉ còn lại phía Nam.
Vốn dĩ tôi và Troca đã chiêu mộ Bella ở phía Nam, nên lần này chắc chắn cô ấy cũng đang hoạt động quanh quẩn đâu đó. Tất nhiên, cũng có thể cô ấy đột nhiên được tìm thấy ở Dragon Road… nhưng nghe nói Long Vương hiện tại là một kẻ cực đoan, ghét Bán Long và con người, nên khả năng đó là không có.
Được rồi, vậy thì là phía Nam.
Tôi quay gót, hướng về phía Nam.
Nếu là bình thường thì hôm nay tôi đã không hoạt động nữa, nhưng vì có biến số mang tên Nikola, tôi phải kết thúc mọi việc càng sớm càng tốt.
Vậy nên, hãy đi tìm thông tin về Bella.
Tôi đã quyết định như vậy.
Không hiểu sao tôi có cảm giác bất an, rằng không nên ở đây lâu.
Có lẽ vì thế mà bước chân của tôi dường như đã nhanh hơn một chút.
*
Đó là lúc tôi rời khỏi Dragon Road được khoảng 5 phút.
Khi tôi vừa giải quyết xong nỗi phiền muộn nảy sinh và định tiến về phía trước thì một kẻ ngáng đường xuất hiện.
“Cô đến đây làm gì?”
Là Valkvogel.
Cô ấy đã chạy từ tận nhà trọ xa xôi đến đây để gặp tôi. Hình như lúc tôi đi cô ấy vẫn còn đang ngủ, không biết đến đây từ lúc nào. Chắc vì là rồng nên cũng không mệt lắm, nhưng cũng mất kha khá thời gian, vậy mà cô ấy vẫn tìm đến đúng nơi.
Chà, có cái vòng cổ nên việc xác định vị trí của tôi chắc cũng dễ thôi.
Nhưng tại sao lại đuổi theo đến đây nhỉ?
Cô ta chỉ tổ vướng chân vướng tay, nên tôi muốn hành động riêng nếu có thể.
………À, cái vòng cổ.
Khi đeo vòng cổ, Valkvogel sẽ bị sốc vật lý nếu rời xa tôi. Đó là chức năng để con rồng đeo vòng cổ không thể bỏ trốn, không thể rời xa chủ nhân.
Nếu cơn đau từ vòng cổ đột nhiên ập đến khiến cô ta phải tìm tung tích của tôi, và vì thế mà đuổi theo đến tận đây thì…….
Ừm.
Là lỗi của tôi rồi.
“À, này, cái đó. Xin lỗi nhé? Tôi quên mất là cô đang đeo vòng cổ.”
Trước khi cô ấy kịp nói gì, tôi đã vội vàng lên tiếng. Một lời xin lỗi nhanh chóng có thể dập tắt cả một cuộc chiến không cần thiết.
Thực ra là vì tôi không muốn nghe Valkvogel tra hỏi.
Chắc là do chúng tôi đã giữ khoảng cách với nhau quá lâu. Trước đây chúng tôi còn hay đùa giỡn với nhau nữa. Có lẽ là do tôi già đi chăng?
Mà, nói vậy chứ cũng mới hai mươi mấy tuổi thôi.
“A…, ừm. Được rồi. Vậy nên lần sau đừng đi mà không nói tiếng nào.”
Valkvogel không nói thêm gì nữa.
Cứ thế cho qua sao?
Giọng điệu của cô ấy nghe như đang che giấu điều gì đó đáng ngờ… nhưng có lẽ là do cô ấy vẫn còn buồn bã vì chuyện ở biên giới. Giờ có tra hỏi cũng vô ích. Dù sao thì vì có vòng cổ nên cô ta cũng không thể có suy nghĩ gì kỳ quặc được.
“……Vậy thì, à, tôi định đi về phía Nam, còn cô thì sao?”
“Ừ. Đi thôi.”
Cuộc đối thoại diễn ra ngắn gọn.
Và thế là chúng tôi cùng nhau hướng về phía Nam để tìm thông tin về Bella.
…Giá mà mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Khi đang đi cùng Valkvogel, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.
Lần này không phải là một ảo tưởng kỳ quặc như lúc nãy, mà là một suy nghĩ khá có tính xây dựng.
Đó là vấn đề liên quan đến việc xử lý Valkvogel.
Điều kiện tôi đưa ra khi gặp cô ấy lần đầu là đồng hành đến Long Quốc. Vì vậy, nếu bây giờ Valkvogel yêu cầu tôi tháo vòng cổ ra thì cũng không có gì lạ. Chà, đã một thời gian dài trôi qua nên có thể cô ấy đã quên rồi. Valkvogel không phải là người hay để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nếu tôi không chủ động nhắc đến, có thể Valkvogel sẽ không nhớ ra.
Tất nhiên, nếu vậy thì chiếc vòng cổ sẽ không được tháo ra cho đến khi tôi quay về thế giới cũ.
Chuyện đó thì tôi cũng chẳng quan tâm.
Cô ta có đau khổ hay không thì mặc xác. Tôi chỉ cần quay về thế giới cũ là xong.
Tôi đã định nghĩ như vậy và cho qua.
Bởi vì ngay lúc này, chia tay với Valkvogel chẳng mang lại lợi ích gì cả.
Trước hết, có cô ấy ở bên, tôi có thể dẫn dắt trận chiến một cách thuận lợi hơn. Dù chưa từng chiến đấu cùng nhau, nhưng chỉ cần có một tanker vững chắc bảo vệ phía sau là đủ rồi.
Và tôi có thể được đảm bảo an toàn ở Long Quốc.
Dù không hiểu sao bây giờ điều đó đã trở nên vô nghĩa.
Ngoài ra còn có nhiều lợi ích khác.
Đi cùng một con rồng thì có nhiều việc được giúp đỡ hơn.
Vì vậy, tôi đã định cứ thế cho qua.
Nếu không phải vì cái sừng chết tiệt đang lúc lắc bên cạnh tôi.
Mặt cắt của chiếc sừng bị chặt một cách tàn nhẫn cứ hiện ra trước mắt tôi. Dù ý định là gì, Valkvogel đã tự chặt sừng của mình để giúp tôi. Nhờ đó, tôi đã lấy lại được sức khỏe, còn cô ấy thì không còn được công nhận là một con rồng nữa.
Tôi không cảm thấy có lỗi.
Đó là vì tôi nghĩ có qua thì phải có lại.
Dù tôi đã trả thù một cách nhỏ nhen vì chuyện ở trại tập trung, nhưng chuyện đó đã kết thúc vào ngày hôm đó. Trong tôi không còn lại cảm xúc gì cả.
Không biết Valkvogel nghĩ thế nào, nhưng có vẻ cô ấy sẽ không giết tôi ngay lập tức.
Dù rằng một khi vòng cổ được tháo ra, cô ta có thể sẽ lao vào giết tôi… nhưng chuyện đó có thể giải quyết bằng cách chạy trốn.
Vì vậy, tháo vòng cổ ra rồi đi cũng không sao.
Vốn dĩ có Valkvogel ở bên cạnh thì hành động của tôi cũng bị hạn chế, nên để cho cô ấy được tự do thì cũng nên tháo vòng cổ ra.
Nhưng tôi không có ý định tháo nó ra ngay bây giờ.
Ở Long Quốc vẫn còn cả núi việc phải làm. Giải thoát cho cô ấy ngay từ bây giờ là một việc có rủi ro.
Vì vậy, trước tiên tôi quyết định thăm dò một cách tự nhiên.
Nếu thấy có dấu hiệu bất thường, tôi sẽ trì hoãn việc tháo vòng cổ càng lâu càng tốt.
“Nếu cô được tự do, việc đầu tiên cô sẽ làm là gì?”
Nghe vậy, Valkvogel đưa hai tay nắm lấy chiếc vòng cổ như thể đang bất an điều gì đó.
Vẻ mặt cô ấy trông có vẻ tức giận.
“Tôi chưa có ý định đó.”
…Cô ta vẫn còn muốn giết mình sao?
Nếu tháo ra bây giờ chắc sẽ có thảm họa đây.
Thế thì việc tháo vòng cổ lại phải hoãn lại thôi.
Bây giờ mà tháo ra, có vẻ cô ta sẽ giết tôi ngay lập tức.
Có qua thì phải có lại, nhưng nếu cái lại đó là mạng sống của tôi thì tôi cũng chẳng dại gì mà đưa ra.
Sau khi trả lời ngắn gọn, Valkvogel bước nhanh hơn và đi vượt qua tôi.
Cô ta tức giận vì nghĩ đến chuyện vòng cổ sao?
Thật không biết cô ta đang nghĩ gì.
Tôi cũng bước nhanh hơn để theo kịp cô ấy. Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi thở gấp, nhưng cũng chỉ một chút thôi.
Sau đó, chúng tôi đến khu phía Nam mà không gặp phải sự cố nào đặc biệt.
Giờ là lúc đi tìm Bella.