Ta đã đi khắp thế gian.
Nói không ngoa thì ta đã đi lang bạt khắp nơi.
Ban đầu là Lục địa Ma giới, tuy thời gian hoạt động thực tế trên vùng đất rộng lớn đó không nhiều, nhưng dẫu sao ta cũng đã từng sống ở đó. Sau khi sang Lục địa Trung tâm, ta thật sự đã lang thang và nếm trải đủ mọi khổ cực. Nào là ghé qua những cứ điểm trọng yếu của các quốc gia, nào là quay lại xâm chiếm Lục địa Ma giới…
Ta đã nghĩ rằng sau bao nhiêu vất vả đó, mình sẽ được nghỉ ngơi, ấy thế mà chẳng hiểu vì sao đến tận bây giờ ta vẫn phải lang bạt khắp nơi trên thế giới. Đến mức gần như chẳng còn nơi nào là ta chưa từng đặt chân đến. Từ Đế quốc ở Lục địa Trung tâm, Frontis ở cực bắc đại lục, Ma Tháp ở lục địa phía nam, rồi lại vòng qua Lục địa Trung tâm để đến Tòa Thánh, Đại Lâm, và Mailuman. Có thể nói, ngoại trừ Lục địa Ma giới, ta đã đi xuyên gần như toàn bộ các quốc gia.
Và lần này, là Long Quốc nằm ở tận cùng phía tây đại lục.
Nơi cuối cùng để kết thúc cuộc hành trình.
Cuộc sống kéo dài nhiều năm ở thế giới khác này cũng sắp đến hồi kết.
Ta đã nghĩ mình sẽ xúc động lắm, nhưng lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả. Có lẽ là do ta đã sống ở đây quá lâu rồi. Phải nói là ta đã thích nghi với cuộc sống nơi này rồi chăng… Chắc là vậy.
Khi trở về chắc sẽ mất một thời gian dài để thích nghi đây.
Vì cũng chẳng có ai quen biết cả.
Dù sao thì.
Con đường đến Long Quốc không hề dễ dàng.
Bởi vì ngay khi vừa định rời khỏi Đại Lâm, chúng ta đã bị bao vây. Nếu không trốn thoát được, khả năng cao là chúng ta đã rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Sau này tìm hiểu ta mới biết, ở phía tây Đại Lâm có Hoàng đế và rất nhiều Thợ săn rồng đang đóng quân. Chỉ cần sẩy chân một bước là chuyến hành trình thật sự đã kết thúc sớm rồi.
Quả nhiên lựa chọn trốn thoát về phía bắc, nơi có lực lượng mỏng hơn, là hoàn toàn đúng đắn. Dù vị trí đó gần Tòa Thánh, nhưng đó cũng là nơi chúng ta đã đi vào nên khá quen thuộc, và chỉ cần đi lên phía bắc một chút là có thể đến Vụ Nhạc Sơn.
Mà, dù vậy thì bọn chúng cũng khá mạnh, nên nếu sơ suất thì có lẽ viện binh đã đến và cuối cùng chúng ta vẫn bị bắt.
Rồi sau đó, liệu ta có chết không nhỉ?
Hay là chúng sẽ tha mạng cho ta?
Cecilia dù sao cũng là Thánh nữ nên chắc chắn sẽ sống sót, Valkvogel thì sẽ bị bắt và chờ ngày xử tử, còn ta… có lẽ cũng sẽ chết.
À, mà chuyện này có nói cũng như không.
Khụ khụ, sau khi thoát khỏi vòng vây, chúng ta thẳng tiến về phía bắc.
Đích đến là Long Quốc, trạm dừng chân là Vụ Nhạc Sơn.
Tất nhiên, trên đường đi có Tòa Thánh nên nếu không cẩn thận có thể bị lộ hành tung… nhưng chúng ta đã giải quyết vấn đề đó bằng cách đi đường vòng xa hơn một chút.
Lần này, việc di chuyển qua Vụ Nhạc Sơn vô cùng thoải mái.
Vì có một con rồng không trong tình trạng cận kề cái chết ở đây, nên về cơ bản, các ma thú cấp thấp đến trung cấp không dám bén mảng tới. Dù vậy, một vài ma thú cấp cao hoặc ma thú tàng hình vẫn lao vào tấn công, có lẽ là do tự tin vào sức mình.
Nhưng trước sức chiến đấu của rồng thì tất cả đều vô dụng.
Khi Valkvogel xé một con ma thú làm đôi, ta đã tưởng rằng chiếc vòng cổ không còn tác dụng nữa.
Yếu đi mà vẫn mạnh đến mức đó… quả nhiên rồng vẫn là rồng.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng hàng phòng ngự vẫn bị xuyên thủng.
Mà, những lúc như vậy đã có Cecilia nên chẳng có vấn đề gì.
Và dù sao thì ta cũng đang sở hữu Tâm nhãn.
Chỉ là ta không muốn dùng vì khả năng cao sẽ biến thành một thằng tàn phế, chứ nếu sử dụng thì mấy con ma thú tàng hình chẳng là gì cả.
Cứ như vậy, việc vượt qua Vụ Nhạc Sơn diễn ra suôn sẻ.
Có lần Valkvogel bắt chuyện với ta, nói rằng ‘Chúng ta đã gặp nhau ở đây nhỉ.’, nhưng không hiểu sao ta lại thấy nơi đó lạ lẫm một cách kỳ lạ.
Chẳng phải chúng ta đã gặp nhau dưới vách đá sao? Tại sao cô ấy lại nhớ là gặp nhau trong hang động nhỉ?
Nếu có ai sai, thì đó hẳn là ta, nhưng đó là chuyện của lúc cơ thể đã hỏng bét. Với tình trạng hiện tại, ký ức của ta có thể đúng.
…Mà cũng có thể là không.
Khi leo núi, thỉnh thoảng tầm nhìn của ta lại mờ đi, có vẻ như cơ thể đang dần quay trở lại trạng thái ban đầu. Vì vậy, khả năng cao là ký ức của ta đã sai.
Hoặc có thể chỉ đơn giản là việc leo núi quá vất vả.
Lúc đi xuống phía nam thì không biết, nhưng bây giờ ta cảm thấy đường lên núi quá hiểm trở. Để leo lên núi, về cơ bản phải bám vào thứ gì đó để đi lên. Khi đi xuống chỉ cần nhảy từng chút một là được, nhưng khi đi lên thì không thể làm vậy. Hơn nữa, nếu bám phải thứ không chắc chắn thì rất dễ bị ngã.
Mà lại phải di chuyển trong tình trạng đó với đủ thứ hành lý trên người…
Đúng là không thể nào.
Nếu không điều chỉnh tốc độ di chuyển, cơ thể sẽ hỏng ngay lập tức.
Thế nhưng phía sau lại có kẻ truy đuổi.
Dừng lại là chết.
Dù vậy, nếu chỉ có thế thì ta vẫn có thể xoay xở được. Dù mệt mỏi đến đâu, cơ thể ta cũng đã mạnh lên, nếu khéo léo thì vẫn có thể di chuyển với tổn thất tối thiểu.
Nếu tình trạng sức khỏe của Cecilia không xấu đi thì chắc chắn đã là như vậy.
Trái ngược với ta, một người khỏe mạnh… dù hơi bất ổn nhưng vẫn khỏe mạnh, cơ thể của Cecilia lại dần dần suy sụp.
Đặc biệt, bệnh tình của cô ấy trở nên trầm trọng hơn khi chúng ta di chuyển qua Vụ Nhạc Sơn.
Cô ấy liên tục nôn ra máu, chỉ cần lơ là một chút là máu mũi lại chảy ròng ròng. Thậm chí có lần cô ấy còn bất tỉnh và ngã gục.
Việc phải vác theo một Cecilia như vậy di chuyển đã gây ra khá nhiều vấn đề… à không, cũng không hẳn.
Vì chỉ cần Valkvogel cõng cô ấy là xong.
Thế nên cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng khi ta hỏi lý do tại sao cô ấy lại bị bệnh thì cô ấy không nói.
Nếu có chút thông tin nào đó thì ta cũng có thể chữa trị, vậy mà tại sao cô ấy lại nhất quyết không nói ra?
Nếu là bệnh truyền nhiễm thì nên nói ra sớm thì hơn chứ.
Cứ như vậy, sức khỏe của ta cũng bắt đầu có chút trục trặc.
Bởi vì, cuối cùng, việc chăm sóc người bệnh vẫn là việc của ta.
Mà, dù sao thì đến lúc ra khỏi Vụ Nhạc Sơn, cô ấy cũng đã khá hơn, đủ để tự mình đi lại được.
Và trước khi rời khỏi Vụ Nhạc Sơn, chúng ta đã ghé qua nơi Sư phụ từng ở.
Nếu tìm được di hài, hãy chôn cất ngài.
Không hiểu sao ta lại có cảm giác mình phải làm vậy.
Tất nhiên, chúng ta đã không tìm thấy di hài.
Khi đến võ đường, di hài của Sư phụ đã biến mất. Thời gian đã trôi qua khá lâu, nên dù có bị ma thú tha đi thì cũng không có gì lạ.
Những vết máu loang lổ trên sàn nhà đã biến mất, cho thấy có khả năng ai đó đã thu dọn.
Cũng có thể ma thú đã ăn cả những vết máu khô trên sàn… nhưng ít nhất, ta đã quyết định nghĩ như vậy rồi xuống núi.
Và không hiểu sao, sau khi đi qua Frontis, nơi bắt đầu xuất hiện nhiều Huyết Lang Tộc, chúng ta lại tiếp tục đi một quãng đường dài nữa.
Chúng ta cẩn thận tiến bước để tránh ánh mắt của quân đội Đế quốc.
Và đã đến nơi mà không vướng vào bất kỳ sự cố lớn nào.
Đến nơi kết thúc cuộc hành trình, Long Quốc.
*
Nửa năm.
Nếu nhìn từ góc độ một nửa của một năm thì đó là một khoảng thời gian dài, nhưng nếu nhìn từ góc độ tuổi thọ của con người thì lại là một khoảng thời gian ngắn.
Nghĩa là, đối với ta, đó là một khoảng thời gian dài.
Và ta đã dành khoảng thời gian quý giá đó để đến được Long Quốc.
Đó là một cuộc hành trình gian khổ.
Lần này có những người bạn đồng hành còn lại giúp đỡ nên không quá vất vả, nhưng dù vậy đó vẫn là một cuộc hành trình vô cùng gian nan.
Long Quốc.
Thành phố của loài rồng.
Trước khi con người chiếm đoạt đại lục, chúng đã thống trị mọi thứ trên mặt đất. Biển sâu là của Hải Long, mặt đất là của Địa Long, bầu trời là của Phi Long. Bây giờ có cảm giác như chúng đã hợp nhất thành một loài, nhưng nghe nói ban đầu chúng phân bố như vậy.
Những con rồng hùng mạnh đó cuối cùng đã suy tàn, và chúng đã xây dựng một quốc gia theo hình dáng của con người, những kẻ đã lật đổ chúng.
Và chúng đang từ từ bồi dưỡng sức mạnh, nỗ lực giành lại vinh quang trong quá khứ.
Nghe nói trong khoảng thời gian đó đã có nhiều sự kiện lịch sử, nhưng đối với ta bây giờ, đó đều là những câu chuyện vô dụng. Lịch sử của loài rồng thì ta biết làm quái gì.
Valkvogel và Cecilia đã giải thích điều gì đó nhưng ta chẳng nhớ gì cả.
À, có lẽ vẫn còn nhớ được một điều.
Nơi Long Quốc tọa lạc có nồng độ ma lực đậm đặc, gây ảnh hưởng đến cơ thể.
Ta không biết nguyên lý của nó là gì.
Nào là độ thích ứng gì đó… tóm lại một cách đơn giản thì cơ thể bình thường khó mà chịu đựng được, có thể xem nó giống như chứng say độ cao.
Ngay từ khoảnh khắc bước vào lãnh thổ của Long Quốc, không khí đã thay đổi, nên có lẽ nhớ một điều đó cũng không tệ.
Biết đâu nó sẽ ảnh hưởng đến những trận chiến có thể xảy ra.
Dù hiện tại thì chưa có.
“Flan, sắp có người rồi.”
Không biết từ lúc nào, chúng ta đã đến đại lộ dẫn vào Long Quốc.
Khác với lúc di chuyển lén lút, đây là nơi duy nhất có thể nhập cảnh vào Long Quốc. Dù không muốn cũng phải đến đây.
Vậy nên phải đeo mặt nạ thôi.
Chúng ta là người nổi tiếng, nên để không bị vướng vào những chuyện phiền phức thì đây là việc không thể tránh khỏi.
Mà, ta cũng không có ác cảm gì với việc đeo mặt nạ.
“Ừ, vậy thì đành chịu thôi.”
Khi ta lấy mặt nạ ra, Cecilia im lặng kéo mũ trùm đầu lên.
Valkvogel thì ngược lại, cởi chiếc mũ đang đội kín mít và dang rộng đôi cánh cùng chiếc đuôi của mình.
Đôi cánh đầy sẹo và trông thật thảm hại, chiếc đuôi vốn dày dặn giờ lại teo tóp như thể bên trong trống rỗng.
Dù vậy, cô ấy vẫn đang mỉm cười.
Có vẻ như việc phải gập cánh và cuộn đuôi lại rất mệt mỏi.
Để vào Long Quốc thì cần có rồng, nên cứ đường đường chính chính như vậy cũng không sao.
Ngược lại, nếu đi lại với dáng vẻ co rúm thì sẽ bị nghi ngờ.
Những người xung quanh không hề nhìn Valkvogel. Thỉnh thoảng có người liếc nhìn đôi cánh bị thương của cô ấy, nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc.
Chúng ta cứ thế tiếp tục đi cho đến khi hàng người đột nhiên thưa dần.
Và rồi chúng ta đã đến.
Đến trạm nhập cảnh.
Nghe nói an ninh rất nghiêm ngặt, nhưng lại vắng hoe một cách đáng ngạc nhiên. Cảnh tượng chỉ có hai người và hai chiếc ghế đặt trơ trọi ngoài trời khiến ta tự hỏi liệu họ có kiểm tra đàng hoàng không nữa.
Hay là một con rồng có sức mạnh thực sự thì dù có bao nhiêu kẻ xâm nhập cũng chẳng thành vấn đề?
Trong lúc nghĩ vậy, ta bước vào trạm nhập cảnh.
Thứ đầu tiên đập vào mắt ta là mái tóc đỏ và bộ giáp lộng lẫy.
Ngay cả một binh lính gác cổng quèn cũng mặc đồ như thế sao?
“Chắc là tiền để mốc meo ra đây.”
“À, cái đó, ở đây việc nhập cảnh rất quan trọng, khác với những nơi khác nên…”
Khi suy nghĩ đó buột ra thành lời, Valkvogel liền đáp lại. Theo lời cô ấy, lính gác ở đây giữ một chức vị khá cao.
Là vì việc nhập cảnh rất nghiêm ngặt.
Nếu so với Đế quốc thì chắc ngang với đội cận vệ hoàng gia?
Nếu so với con người thì cảm giác như một công chức cấp cao.
Nghĩ đến đó, ta bỗng thấy hơi sợ.
Sẽ không bị kiếm cớ gây sự gì chứ?
Mà, chắc là không có chuyện đó đâu!
“…Ngươi, là rồng?”
Con rồng tóc đỏ nói vậy.
“Hừm, không thể chấp nhận được.”
Không thể cho phép nhập cảnh.