Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 84: Đối diện với thất bại

Chắc hẳn ai cũng từng thử tưởng tượng điều này ít nhất một lần.

Một ảo tưởng kỳ quặc rằng, làm thế nào để thoát thân khi bị bao vây và đe dọa bởi những gã đàn ông lạ mặt.

Ví dụ như, đánh vào tay kẻ địch phía trước để tước vũ khí, dùng cú đá vô hiệu hóa hai tên đằng sau, còn tên hiệp sĩ giáp nặng đang tiến đến từ hai bên thì nhờ Cecilia câu giờ một lúc rồi để Valkvogel xử lý.

Một kịch bản mô phỏng như thế.

Nếu là đàn ông, chắc cũng từng thử làm điều tương tự ít nhất một lần.

Đặc biệt là khi đi qua những con hẻm tối tăm và đáng sợ, hẳn là sẽ tự nhiên mà nghĩ đến.

Đánh bại một tên cướp nào đó bất ngờ lao ra từ con hẻm, đường hoàng giao nộp cho cảnh sát, rồi vẫy tay từ chối phóng viên tình cờ nghe tin tìm đến và nói bằng giọng cực ngầu kiểu như ‘Phỏng vấn à, phiền lắm.’...

Ừm, nói chung là vậy.

Nhưng tại sao chúng ta lại có những ảo tưởng như thế?

Dĩ nhiên là vì sợ hãi rồi.

Một kẻ lạ mặt bất ngờ xuất hiện trong một tình huống không lường trước được luôn rất đáng sợ.

Đặc biệt là khi trời tối, nỗi sợ còn nhân đôi.

Vì vậy, để chuẩn bị cho tình huống đó, chúng ta tưởng tượng trước những hành động cần làm. Chỉ có như vậy, xác suất sống sót trước mối đe dọa mới tăng lên.

Nhưng thực chiến vốn rất tàn khốc.

Ai lại vừa chiến đấu vừa tưởng tượng nước đi tiếp theo chứ. Chuyện đó chỉ có trong manga thôi.

Thay vì tốn thời gian cho việc đó, chuẩn bị sẵn một món đồ tự vệ còn hiệu quả hơn.

Phải, chỉ cần có một món đồ tự vệ hữu ích thì những tưởng tượng đó cũng chẳng cần thiết nữa.

Việc có vũ khí hay không thực sự rất quan trọng.

Thế giới này vốn dĩ là như vậy.

Nhưng nếu tên cướp lao ra từ con hẻm lại là một đám hơn chục người thì sao?

Trong trường hợp đó...

“Mau đầu hàng đi…!!!”

À, bây giờ không phải lúc nghĩ vẩn vơ.

Tình hình hiện tại là đang đối đầu với quân Đế quốc, cách nhau vài cái cây.

Mùi đất tanh nồng xộc vào mũi khiến tôi khó chịu. Cái cây tôi đang tựa vào có vẻ đã mục rữa, càng làm cho mùi hôi thối thêm nồng nặc. Thêm vào đó là mùi bốc lên từ đôi giày ướt sũng, tôi đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Chỉ liếc qua cũng thấy có mười hiệp sĩ.

Đếm sơ sơ những hiệp sĩ ở phía trước đã là mười người. Hơn nữa, tất cả họ dù không phải là tinh nhuệ nhất... thì cũng là lính tinh nhuệ.

Ở những góc khuất, số lượng chắc phải gấp đôi. Giả sử cả quân chủ lực cũng đến, thì ít nhất cũng phải cả trăm người. Nếu Vương quốc ma thuật hay Tòa thánh cũng phái người đến thì con số đó sẽ còn tăng nữa.

“Vậy, chúng ta… có cách nào trốn thoát không?”

“Không biết nữa. Đông quá.”

Cecilia rõ ràng đang cân nhắc việc bỏ trốn.

Chắc cô ấy không nghĩ rằng chúng ta có thể xuyên thủng vòng vây này đâu nhỉ.

“…Nếu tôi câu giờ.”

“Dù sao không có cô thì chúng ta cũng không vào được Long Quốc.”

“Nhưng mà…, vẫn có cách.”

Nếu là Valkvogel thì… ừm, trong tình hình này, cô ấy có thể câu được khối thời gian. Dù đã yếu đi nhưng vẫn là rồng, không có trang bị chuyên dụng thì không thể dễ dàng giết được.

Dĩ nhiên, chuyện sau đó sẽ khó mà gánh vác.

Mà, dù thế nào đi nữa, nếu quân chủ lực đến thì cô ấy cũng sẽ bị hạ gục nhanh chóng thôi. Một sự hy sinh vô nghĩa.

“Im lặng đi, làm tôi mất tập trung.”

Thôi, không còn thời gian để đắn đo nữa.

Càng kéo dài thời gian, viện quân của chúng ta càng không có. Chỉ làm tăng khả năng bị bao vây và bắt giữ bởi kẻ địch ngày một đông.

Nếu đã làm thì phải làm ngay bây giờ, quyết định thắng thua tại đây.

“…Ha, trước hết tôi sẽ thu hút sự chú ý, cô hãy tạo ra sơ hở, chỉ cần cầm chân chúng một lát cũng được. Chỉ cần tạo ra thời gian để kéo dãn khoảng cách là có thể trốn thoát bằng cách nào đó.”

Dĩ nhiên, tôi không có ý định giao chiến.

Kế hoạch rất đơn giản.

Tôi thu hút sự chú ý.

Valkvogel lựa thời cơ tấn công bất ngờ.

Cecilia cầm chân chúng, rồi tất cả cùng bỏ chạy.

Sau đó, ném Thánh kiếm vào những tên tiên phong tốc độ nhanh đuổi theo sau để vô hiệu hóa chúng.

Khi quân chủ lực đuổi kịp thì chúng tôi đã cao chạy xa bay, nếu lo có kẻ truy đuổi thì có thể ẩn náu ở Vụ Nhạc Sơn.

Cứ như thế đến được Long Quốc, mở thư và trở về nhà.

Một kế hoạch hoàn hảo.

Dĩ nhiên, tôi không tính đến những đòn tấn công bất ngờ từ hai bên sườn.

Tôi thì không sao, nhưng Cecilia là Thánh nữ nên chúng không thể giết cô ấy. Cùng lắm chỉ là vô hiệu hóa thôi. Nếu trong lúc hỗn chiến mà chúng không để ý đến điều đó thì… không, không thể nào. Làm gì có lính tinh nhuệ nào lại không nhận ra yếu nhân chứ?

Valkvogel thì cứng cáp nên dù bị tấn công bất ngờ cũng không sao.

Còn tôi thì vận rủi rất dai, nên cứ yên tâm.

Nhưng vẫn có một điểm bất an.

Cơ thể này có chịu nổi không?

Tôi phải thu hút sự chú ý một lần, rồi vung Thánh kiếm một lần, liệu cơ thể có phát sinh vấn đề gì không?

Một lần dùng Thánh kiếm chắc không đến nỗi hỏng nặng, nhưng đời người ai biết được chữ ngờ. Cơ thể đang trong tình trạng bất ổn, có khi một phát là trở về nguyên trạng thật cũng nên.

Dù vậy, không thể không làm.

Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thuận lợi đến thế… cuối cùng vẫn quay về thế này.

Đúng là khi mọi việc suôn sẻ thì phải luôn lường trước tình huống xấu nhất.

Nếu không… sẽ ra nông nỗi này đây.

Tôi với tay nhặt một mảnh đá nhỏ dưới đất. Mỗi tay hai viên, kẹp vào giữa các ngón tay cho dễ ném. Lực ném này đủ để thu hút sự chú ý. Và để đề phòng trường hợp bất trắc, tôi giấu Thánh kiếm vào trong áo.

Chuẩn bị đã xong.

Phần còn lại đành phó mặc cho số phận.

Nào, bắt đầu thôi.

* * *

Đó là lúc các hiệp sĩ đang tiếp cận mục tiêu.

“…Đầu hàng! Chúng tôi xin đầu hàng!”

Cùng với tiếng hét đó, bóng dáng của mục tiêu hiện ra từ giữa những cái cây.

Toàn thân đầy sẹo… à không, hắn đeo mặt nạ nên không rõ là ai. Nhìn vào vóc dáng, chỉ có thể đoán được giới tính là nam. Có lẽ đây không phải là mục tiêu.

Và người hiệp sĩ rất cảnh giác.

“Bỏ mặt nạ ra! Hai tay giơ lên sau đầu!!”

Trước tiên, xác nhận danh tính.

Để đảm bảo an toàn, chỉ định vị trí của hai tay.

Mục tiêu không nói một lời, ném mặt nạ xuống và đặt tay lên gáy. Khuôn mặt trần trụi lộ ra đầy những vết sẹo. Đúng như những gì được nghe, một vẻ ngoài đầy sẹo và hung ác, chắc chắn là mục tiêu.

“Những người còn lại cũng ra đây với tư thế tương tự!!!”

Người hiệp sĩ quát lớn, nước bọt văng tung tóe.

Mục tiêu quay đầu nhìn về phía những cái cây.

Hắn có bao nhiêu đồng bọn, không ai biết con số chính xác.

Chắc chắn có một con quái long. Theo lời đồn, có thể Ma Tháp Chủ hoặc Thánh nữ, một trong hai người đang đi cùng hắn. Nếu vậy, ước chừng có khoảng 3 người.

Chừng nào những người còn lại chưa lộ diện, chừng đó chưa thể yên tâm.

Nhưng đồng bọn của hắn không hề xuất hiện.

Và mục tiêu đang từ từ tiến lại gần.

“Dừng, dừng lại! Hãy đầu hàng cùng với đồng bọn của ngươi, nếu chỉ một mình tiến lại gần, chúng ta sẽ coi đó là hành vi đe dọa!!”

Có gì đó không ổn.

Lẽ nào hắn định tấn công bất ngờ?

Chống lại số lượng người này ư?

Số hiệp sĩ được bố trí là 10 người.

Phía sau mục tiêu có 2 người, mỗi bên sườn có 2 người, và phía trước mặt, bao gồm cả anh ta, có 4 người. Hơn nữa, nếu viện binh đến, con số này sẽ tăng lên gấp ba.

Trong khi đó, bên kia nhiều nhất cũng chỉ có ba người.

Ai đang chiếm ưu thế, đến đứa trẻ con cũng biết.

Dù vậy, vẫn không thể lơ là cảnh giác.

Vì bên kia có một con rồng.

Nhưng bên này cũng có Thợ săn rồng. Những kẻ điên cuồng chuyên săn rồng, chỉ cần có họ thì rồng không thành vấn đề.

Điều không may là, họ không có ở đây.

Các Thợ săn rồng đang được bố trí ở phía đông của Đại Lâm, nhưng vị trí hiện tại lại là ở phía bắc. Dù có chạy nhanh đến đâu cũng mất hơn hai ngày.

Săn rồng mà không có Thợ săn rồng chẳng khác nào tự sát.

Nếu trận chiến nổ ra… phải chiến đấu với tâm thế toàn quân bị diệt. Dù có suy nghĩ tích cực, kết quả cũng chỉ là một nửa chết, nửa còn lại bị thương nặng.

Và, mục tiêu vẫn đang tiến lại gần.

“Dừng lại! Nếu không dừng lại bây giờ thì……!”

Các thuộc hạ đã vào tư thế chiến đấu. Họ rút kiếm, hạ thấp trọng tâm. Tư thế rút kiếm, lưỡi kiếm đã sẵn sàng để chém bất cứ lúc nào kẻ địch đến gần.

Và người hiệp sĩ cũng đã quyết tâm.

Xem ra không thể tránh được rồi.

Chết tiệt.

“…Ta sẽ tấn công.”

Khi hắn bước thêm một bước nữa, mình sẽ chém.

- Xoạt.

Ngay khi anh ta vừa nghĩ vậy.

Một cô gái xuất hiện từ giữa những cái cây ở phía xa.

………Cánh?

Không mất nhiều thời gian để nhận ra cô gái đó là một con rồng.

Sừng của cô trông như đã bị cắt đi.

Những gì còn lại chỉ là đôi cánh tả tơi như giẻ rách và cái đuôi trông như sắp vỡ vụn. Gọi là rồng thì trông quá thảm hại. Cảm giác như một đứa trẻ đang hóa trang thành rồng vậy.

“Cô bạn này hơi nhút nhát. Là rồng mà lại nhút nhát… thật lạ lùng phải không.”

Mục tiêu nói vậy.

Hắn đã dừng bước tự lúc nào và đang nhìn về phía sau.

Cứ thế, loẹt quẹt, cô gái đã đến bên cạnh mục tiêu. Rồi cô bắt đầu ngước nhìn các hiệp sĩ.

“Nào, bây giờ thì bắt tôi đi.”

Mục tiêu trông có vẻ nhẹ nhõm.

Có gì đó đáng ngờ nhưng… dù sao thì… hắn cũng đã ngoan ngoãn ra mặt rồi…?

Dù lòng còn nghi hoặc, nhưng trông không giống như bọn chúng đang bày mưu kế gì. Nếu vậy, việc bắt giữ ngay lúc này là đúng đắn.

Anh ta tiến lại gần hắn, không hề lơi lỏng cảnh giác.

Còng tay có tác dụng với rồng không nhỉ…, vừa nghĩ vậy, anh ta vừa từ từ thu hẹp khoảng cách.

Cứ thế, anh ta đã đến gần.

“…Bingo.”

Ngay khoảnh khắc đó, mục tiêu nắm lấy tay cô gái.

Rồi xoay một vòng và ném cô gái đi.

Nói là ném cũng không sai.

Hắn đã ném con rồng về phía anh ta và các đồng đội.

Cái khối lượng gì thế này…!

Đó là cảm nhận đầu tiên khi va chạm.

Cô gái bị ném đi mà không cần quan tâm đến việc họ đang rút kiếm, lao đến ngay trước mắt với một khối lượng áp đảo.

Và ý thức của anh ta tối sầm lại.

Khi anh ta tỉnh lại, các đồng đội đã ngất xỉu hết rồi. Những đồng đội ở phía trước, những người hứng trọn cú va chạm trực diện từ sức mạnh của cô gái—, con rồng, có vẻ đã ngất hết. Nhìn vào những vết móng vuốt hằn sâu trên áo giáp, có lẽ họ đã bị tấn công bằng móng.

Người hiệp sĩ ở bên sườn thì mũ giáp bị lõm vào như thể bị đá đập trúng.

Không thể chiến đấu. Thiệt hại gần như là bị xóa sổ.

Chỉ ngất đi khoảng 1 giây, lâu lắm cũng chỉ 2 giây thôi mà….

Điều tích cực duy nhất có lẽ là không có ai chết.

Không, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.

Chỉ còn một mình anh ta tỉnh táo.

Phải truy đuổi bọn chúng.

Chống tay xuống đất, dồn sức vào phần dưới cơ thể….

Sức,

Sức…?

Không có sức.

Anh ta không thể dồn sức vào phần dưới cơ thể, cơ bắp như dãn hết ra.

Và cùng lúc đó, ý thức của anh ta lại bắt đầu mờ đi.

Nhưng anh ta lại cảm thấy an tâm.

Vì lần cuối cùng nhìn quanh, anh ta không thấy bóng dáng của Dalk và Reven.

Hai người đó được bố trí ở phía sau mục tiêu.

Dalk và Reven rất nhanh chân, chắc chắn họ đang truy đuổi mục tiêu bằng cách nào đó. Hơn nữa, kỹ năng của họ cũng xuất chúng, nên chắc chắn sẽ bám theo bọn chúng được… giao cho hai người đó thì có thể yên tâm.

Cứ thế, ý thức của anh ta dần mờ đi.

Và hình ảnh cuối cùng đập vào mắt anh ta là một tia sáng lóe lên từ đâu đó, rồi người hiệp sĩ mất đi ý thức.

* * *

Kế hoạch đã thành công tốt đẹp.

Hai tên đuổi theo nhanh hơn tôi nghĩ, suýt chút nữa thì không đánh trúng… may mà trong gang tấc đã hạ được cả hai.

Phần cơ thể bị Thần thuật chữa trị quá mức sẽ không thể cử động. Nhưng nếu cố tình gây ra vết thương, thì trong lúc nó hồi phục, ta có thể cử động được… thật sự nguy hiểm quá. Chỉ chậm một chút nữa thôi là con dao đã cắm vào lưng Cecilia rồi.

Ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi. Ném Valkvogel để vô hiệu hóa những tên phía trước, còn những tên ở hai bên thì để Cecilia cầm chân và dùng đá tẩm ma lực vô hiệu hóa, những tên phía sau có vẻ yếu nên tôi định mặc kệ và chạy, nhưng… hóa ra những tên ở phía sau lại là những tinh nhuệ giỏi nhất.

Thật sự là trong gang tấc.

Nếu không dùng Thánh kiếm thì chắc chắn đã bị tóm rồi.

Mà, kết quả là đã trốn thoát thành công.

Hiện tại chắc sẽ không có ai đuổi theo.

Tôi đã ném cả Thánh kiếm đi rồi, nên ít nhất trong khoảng một giờ sẽ không có kẻ truy đuổi. Trong thời gian đó, phải cố gắng chạy hết sức để tạo ra khoảng cách an toàn.

Hiện tại có vẻ không có tác dụng phụ của Thánh kiếm, nên phải chạy thôi.

“…Khụ.”

Ngay lúc định tăng tốc thì tôi ho một tiếng. Tôi quen thuộc đưa tay lên che miệng. Nếu nôn ra máu sẽ rất bẩn, và bất lợi khi bị truy đuổi… nghĩ vậy nên tôi đã che miệng theo bản năng.

Chắc không phải đâu nhỉ.

Tôi run rẩy lật bàn tay đang ươn ướt của mình ra xem.

Một chất lỏng dính dính, ẩm ướt, quan trọng.

Là nước bọt.

Có vẻ nó văng ra cùng lúc với cơn ho.

“…”

Không phải hộc máu.

Cũng không phải nôn ra máu.

Chỉ là nước bọt thôi.

Điều đó có nghĩa là sức khỏe của tôi không có vấn đề gì.

Nhưng có vẻ Cecilia không nghĩ vậy.

“Flan…? Anh có chắc là mình ổn không?”

Cô ấy nói bằng giọng đó rồi bắt mạch cho tôi. Giữa lúc phải chạy trốn, cô ấy lại dừng lại và bắt đầu khám cho tôi.

Valkvogel cũng đứng sững lại, giả vờ thờ ơ nhưng vẫn liếc trộm tôi.

Mà, tôi có nôn ra máu đâu mà sao họ lại lo lắng thế nhỉ.

…Trông tôi yếu đuối đến vậy sao?

Tôi khỏe mà.

Chắc vậy.

“Lo lắng thừa thãi, đi thôi. Bây giờ là lúc tôi khỏe nhất nên không có vấn đề gì đâu.”

Tôi gạt tay Cecilia đang đến gần ra và đi lên phía trước. Dù cảm nhận được những ánh mắt nào đó, nhưng cũng đành chịu. Mục tiêu cuối cùng là đến được Long Quốc, nên sức khỏe đành tạm gác lại.

Có thời gian lo cho cơ thể thì thà dùng nó để di chuyển còn hơn.

Đường đến Long Quốc vẫn còn xa lắm.

Đó chắc chắn là lựa chọn đúng đắn.

Phải, chắc chắn là vậy.