Hãy ngoan ngoãn ở đây cho đến khi ta quay lại.
Người ấy đã rời đi như vậy.
Có lẽ người ấy sẽ không thể quay lại được nữa. Thời gian còn lại của người ấy không nhiều.
Mục đích ban đầu của ta chỉ đơn giản là ở bên cạnh chứng kiến những giây phút cuối cùng của cậu.
Thành thật mà nói, cảm giác tội lỗi là lý do lớn nhất.
Những việc mình đã làm với Flan. Lý do khiến cậu phải tan nát đến mức đó. Và ta đã trải nghiệm nỗi đau của Flan ngay bên cạnh cậu. Sau khi biết được sự thật về Flan, người mà ta từng cho là hiện thân của cái ác thuần túy, ta đã không thể chịu đựng nổi.
Con rồng đang ngủ say này chắc cũng vậy. Nó không thể chịu đựng được nên mới không thể tỉnh lại.
Nhưng ta thì vẫn còn tỉnh táo.
Vì vậy, ta đã muốn ban cho cậu sự yên nghỉ ngay bên cạnh mình.
Flan có thể nghĩ rằng mình đang ngủ rất ngon, nhưng sự thật không phải vậy.
Cậu không hề ngủ.
Ta nhận ra điều đó khi chúng ta đang di chuyển bằng xe ngựa.
Vài phút sau khi cậu nhắm mắt và bắt đầu ngáy, cậu luôn vừa khóc vừa cào cấu khuôn mặt mình. Vô số vết sẹo trên mặt cậu đều được tạo ra theo cách đó.
Lần đầu tiên phát hiện ra hành động đó, ta đã kinh hãi đến mức tim như rớt xuống. Vì sợ cậu sẽ lại làm như vậy, ta đã không tài nào ngủ được.
Thỉnh thoảng, ta lại kiểm tra Flan đang ngủ, và mỗi khi thấy cậu đang cào cấu mặt mình, ta luôn gỡ tay cậu ra. Rồi ta trói tay cậu lại để cậu không thể tự làm mình bị thương nữa. Đêm nào cũng như vậy nên quầng thâm dưới mắt ta ngày càng đậm.
Liệu Flan có biết điều đó không?
Dĩ nhiên là không rồi.
Dù sao đi nữa, khi chứng kiến nỗi đau đó, ta đã nghĩ rằng cậu cần được yên nghỉ.
Thế nhưng, lý do duy nhất để một Flan khao khát sự yên nghỉ vẫn tiếp tục sống.
Chỉ để giữ lời hứa cuối cùng với người bạn đã khuất, liệu ta có nên để cậu ra đi không?
Flan muốn chết.
Và cậu cũng muốn trao hết những lá thư đó nhiều như thế.
Cậu đang cố gắng giữ lời hứa đến mức phải chịu đựng những ký ức kinh hoàng ùa về.
Nếu chết ngay bây giờ, cậu có lẽ sẽ hạnh phúc mà không nói một lời, nhưng nếu cậu có thể chết sau khi hoàn thành xuất sắc lời hứa cuối cùng, liệu linh hồn mục nát của cậu có được cứu rỗi không?
Trong lúc nghe câu chuyện liên quan đến Chloe, suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu ta.
Thời gian không còn nhiều.
Đã đến lúc phải lựa chọn.
Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch.
Chữa lành đôi mắt và kéo dài tuổi thọ cho cậu. Hay là ở bên cạnh chứng kiến sự yên nghỉ của Flan và kết thúc mọi thứ.
Nếu không làm gì cả, thời gian còn lại là một tuần.
Mọi chuyện sẽ kết thúc trước khi chúng ta ra khỏi Đại Lâm.
“…”
Và ta đã quyết định.
Không còn thời gian để trì hoãn nữa.
Thánh nữ vác con rồng lên vai và rời khỏi phòng.
* * *
Mình đã ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng vẫn đau.
Cơ thể này sau này cũng sẽ tiếp tục như vậy, nên phải quen dần thôi.
“Ở yên đây cho đến khi tôi quay lại.”
Tôi nói vậy với Cecilia rồi rời khỏi quán trọ.
Mục tiêu hôm nay là gặp Chloe.
Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng như vậy là quá vội vàng.
Nhưng thời gian còn lại không nhiều nên tôi không thể không gấp gáp.
Tôi đeo mặt nạ và đi dạo xung quanh.
Phong cảnh của Mailuman nổi tiếng là đẹp.
Cây Thế Giới, dù bây giờ là nhân tạo, vẫn đứng vững vàng. Nhìn những công trình kiến trúc hòa quyện với thiên nhiên, tôi lại cảm thán, quả nhiên thế giới khác có khác.
Nhìn chung không thấy bóng dáng khách du lịch nào. Ngoài một hai người bán hàng rong thỉnh thoảng bắt gặp, xung quanh chỉ toàn là đồ tai nhọn.
Mà vốn dĩ mùa mưa cũng mới kết thúc chưa được bao lâu, nếu có nhiều người thì mới là lạ.
Nếu được, tôi cũng muốn đi đây đi đó để chữa lành thân tâm rệu rã này.
Nhưng tôi không có thời gian để thong dong nhàn nhã.
Vốn dĩ thế giới trong mắt tôi chỉ là một nền đen với các hình khối được viền bằng những đường chỉ, phong cảnh đẹp đẽ thì có ý nghĩa gì chứ. Hơn nữa, đi lang thang với bộ dạng khả nghi đeo mặt nạ này cũng chẳng có gì hay ho.
Chloe đang ở đâu nhỉ?
Những gì tôi biết là cô ta đang ở trong Mailuman. Và đang làm Vệ binh cho Cây Thế Giới.
Tôi không biết một Vệ binh Cây Thế Giới vì lý do gì lại ra vào Lối đi của Người Gác Rừng, nhưng mà… chắc là có thể tìm thấy cô ta ở gần Cây Thế Giới.
Dù vậy, để không đi toi công hoặc để đề phòng những mối nguy bất ngờ, tôi cần có thông tin chắc chắn.
Nếu lãng phí thời gian vào những nơi vô ích, tôi sẽ chết trước khi giao hết thư mất.
Vậy thì nơi dễ dàng có được thông tin nhất là ở đâu?
“Độc… à không. Cho tôi loại nhẹ nhất.”
“Vâng, hiểu rồi ạ.”
Dĩ nhiên là quán rượu.
Những chuyện như thế này lại giống hệt thế giới fantasy mà tôi từng tưởng tượng.
Mailuman đặc biệt phát triển ngành công nghiệp rượu.
Dù là một chủng tộc sống lâu, cách họ cảm nhận thời gian cũng không khác gì con người. Vì họ sống lâu gấp nhiều lần con người, rượu, thứ giúp họ chịu đựng những ngày tháng buồn tẻ, được coi như một nhu yếu phẩm.
Vì vậy, ngành công nghiệp rượu không thể không phát triển. Nếu không có thứ gì đó để giết thời gian, họ sẽ không thể chịu đựng được hàng trăm năm.
Nhiều người tìm đến rượu có nghĩa là nơi đó tự nhiên sẽ đông đúc.
Và đông đúc có nghĩa là thông tin cũng sẽ tụ tập về đó.
Quán khá rộng. Tôi cố tình chọn một nơi lớn. Không phải là nơi mà người dân thường tìm đến để uống vài ly, mà mang không khí của một nơi mà những nhà thám hiểm sau một ngày làm việc vất vả thường lui tới.
Ánh đèn hơi tối và tiếng ồn ào náo nhiệt.
Cảm giác như cơn đau đầu của tôi đang tệ đi theo từng giây.
Ở một nơi như thế này, chắc dù tôi có cởi mặt nạ ra cũng không bị chú ý.
Có lẽ vì trời chưa tối hẳn nên vẫn còn lác đác vài bàn trống.
Tôi chọn một chỗ ngồi ở góc khuất, xa cửa ra vào, nơi ánh sáng không chiếu tới nên khá tối.
Mùi rượu thoang thoảng làm mũi tôi ngứa ngáy.
Đó là một mùi tôi không thích cho lắm. Nó giống hệt cái mùi mà một gã khốn nào đó ở hoàng thành thường tỏa ra. Nhưng có lẽ vì không khí ở đây tốt nên tôi cũng không cảm thấy khó chịu.
“…Này, ở đây có loại rượu nào đắt một chút không?”
“Loại đắt tiền thì… có ạ. Hay là bạn đồng hành của ngài vẫn chưa đến ạ?”
“À, không phải vậy. Dù sao thì, nếu có loại đắt tiền thì cho tôi đặt năm chai.”
Tôi hỏi một nhân viên gần đó xem có loại rượu cao cấp nào không.
Có vẻ vì quán lớn nên họ có sẵn.
Nếu hỏi tại sao tôi lại mua rượu mà không uống, thì những món đồ cao cấp này là để làm quà cho những người tôi mang ơn.
Vốn dĩ tôi định sau khi ghé qua Long Quốc sẽ đi tìm vài người cuối cùng. Nhưng sau khi nghe nói tuổi thọ của mình không còn bao nhiêu, tôi bỗng trở nên sốt ruột.
Tôi không thể trở về nhà được nữa.
Sau khi xác nhận sự thật đó, tôi bỗng thấy buồn bã.
Cuốn tiểu thuyết tôi đang viết dở chắc đã kết thúc rồi. Tôi đã tò mò không biết kết cục sẽ ra sao.
Tôi còn phải chăm sóc mộ của bố mẹ.
Và cả trường đại học nữa… cùng với bạn bè…
“Haizz…”
Tôi biết một kẻ giết người hàng loạt không có tư cách để tận hưởng những điều đó.
Nhưng mà.
Ai cũng có quyền được mơ mà.
Cộp, cộp, cạch.
“Nước mắt Cây Thế Giới ngài gọi đây ạ.”
Tôi ngồi nhìn những người đang cười nói một lúc lâu.
Món tôi gọi đã được mang ra.
Một cành cây trộn với gia vị đỏ và một chiếc nĩa. Có vẻ là đồ nhắm miễn phí.
Và… rượu.
Đã bao lâu rồi tôi mới nhìn thấy nó ở khoảng cách gần như thế này.
Trừ cái thứ mà gã khốn kia hay nốc thì… đây là thứ của mấy năm về trước rồi.
Mà, sao cũng được.
Nếu Cecilia thấy chắc chắn sẽ ngăn cản, nhưng dù sao tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nếu đã vậy thì cứ uống cho thỏa thích không hối tiếc rồi đi.
Dù vậy, vì đến đây để thu thập thông tin nên tôi đã gọi loại rượu nhẹ nhất.
Nước mắt Cây Thế Giới, hình như là vậy. Mùi của nó chẳng nhẹ chút nào. Chắc là tôi đã gọi nhầm rồi.
Tôi đặt mặt nạ bên cạnh bát.
Tôi đã lo rằng ai đó sẽ hét lên khi nhìn thấy mặt mình, nhưng may mắn là không ai để ý đến tôi.
Tôi cầm chai rượu và rót vào ly.
Tiếng rót trong veo.
Nội dung bên trong cũng trong đến mức có thể nhìn thấy hoa văn khắc trên ly.
Tôi lắc ly vài lần rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Rượu của Elf, nổi tiếng là có vị tuyệt hảo.
Đắng.
Rượu nào mà chẳng vậy, nhưng nó đắng đến mức khiến tôi phải nhăn mặt.
Tôi không rõ vị của nó thế nào. Chỉ biết là nó cực kỳ đắng.
Chắc là tôi đã gọi nhầm thật rồi.
*
Tôi đã cầm cự với một chai rượu cho đến khi đêm khuya.
Nhờ việc cứ mỗi khi bàn trống lại gọi thêm đồ nhắm nên tôi không bị nhân viên nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ. Không ai lại đối xử tệ với một vị khách không làm phiền mà chỉ liên tục gọi những món ăn đắt tiền. Elf có vẻ cũng giống nhau cả.
Tôi cũng chẳng thu được thông tin gì. Toàn nghe những câu chuyện vô bổ.
Nếu tôi đến Mailuman với tư cách là một nhà thám hiểm thì có lẽ đã thấy hứng thú, nhưng tiếc là bây giờ tôi đang ở vị trí của một người đưa thư. Tôi không có thời gian cho những cuộc phiêu lưu đầy kịch tính.
Cũng không có thời gian để lãng phí ở đây.
Trời cũng đã khuya rồi, về lại nhà trọ thôi. Dù thời gian không còn nhiều, nhưng đã đến nước này thì bây giờ tôi cần phải nghỉ ngơi.
Như vậy thì ngày mai mới có sức để tìm thông tin về Chloe.
Có lẽ vì men rượu đã ngấm nên tôi hơi choáng váng.
Lúc ăn tôi đã tắt tâm nhãn, nhưng giờ không thể chịu đựng được nữa. Người đã đau sẵn rồi, nếu không nằm xuống ngay bây giờ, ngày mai tôi sẽ khổ sở vì say mất.
Tôi cố gắng đứng dậy với cơ thể lảo đảo.
Tôi bật tâm nhãn và nhìn về phía cánh cửa dẫn ra ngoài.
“…Ơ.”
Cái bàn ngay cạnh cửa chính.
Chloe đang ở đó.
Cô ta đang cụng ly với bạn bè.
Nhưng tiếp cận ngay lập tức không phải là một hành động khôn ngoan.
Sau khi trấn tĩnh lại và phục hồi cơ thể mệt mỏi, tìm đến sau cũng không muộn. Tôi đã có được thông tin quý giá rằng cô ta uống rượu với bạn bè ở đây. Vì vậy, bây giờ nghỉ ngơi là ưu tiên hàng đầu.
Vả lại, chẳng phải mới ngày hôm qua tôi và Chloe đã có xích mích hay sao?
Dù có để một chút thời gian trôi qua rồi mới gặp cũng không muộn.
Thực ra, vì men rượu nên tôi nghĩ mình sẽ không thể nói chuyện một cách tử tế. Vì vậy, tôi đã chọn rút lui trước.
Và bất chấp ý chí của tôi.
“Xin chào, quý cô xinh đẹp… à không, tiểu thư.”
Bản năng phải tìm Chloe của tôi đã đi trước một bước.
Mọi người ở bàn đều nhìn tôi. Họ ngừng câu chuyện đang dang dở và nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Đã lâu rồi tôi mới nhận được phản ứng như vậy, nhưng tôi không bận tâm và tiếp tục nói.
Đã lỡ làm rồi thì phải hiên ngang mà tiến tới thôi.
“Tên tôi là Troca. Nếu cô có thời gian, tôi muốn trò chuyện một chút, không biết có được không?”
Tôi đặt tay lên bàn và nhìn Chloe.
Cô ta có vẻ khá bối rối.
Mặt cô ta hơi ửng hồng, có vẻ như cô ta đã uống khá nhiều trước khi tôi nhận ra.
“Cái gì.”
Sau một lúc chỉnh lại khóe miệng, cô ta giật mình như thể phản ứng với cái tên Troca.
“…Flan?”
Giờ cô ta mới nhận ra.
Vì tôi đang đeo mặt nạ, chắc là cô ta đã nhận ra qua tên và giọng nói.
“Cậu định làm gì?”
Giọng cô ta khá sắc bén.
Cũng có vẻ hơi hoảng hốt.
Một kẻ đã lẻn vào Lối đi của Người Gác Rừng tìm đến thì đương nhiên sẽ đáng nghi.
Cô ta di chuyển một cách cẩn trọng. Vừa nhìn tôi, cô ta vừa dùng tay phải tạo khoảng cách giữa tôi và bạn bè của mình. Một tay thì lén lút đưa xuống dưới ghế.
Đang cầm dao sao?
Vì tôi đang dùng tâm nhãn nên thấy hết cả.
Nếu là trước đây, có lẽ cô ta đã đâm tôi ngay lập tức rồi.
Xem ra sau khi Troca chết, cô ta đã trưởng thành hơn nhiều.
“Chúng ta dành chút thời gian để hiểu sâu hơn về nhau thôi. Tôi đã lặn lội đường xa đến đây… bị từ chối thẳng thừng thì cũng hơi đau lòng đấy.”
Không có câu trả lời.
Chloe phớt lờ người bạn đang hỏi về danh tính của tôi và tiếp tục đo khoảng cách.
Có vẻ cô ta đang suy nghĩ làm thế nào để khống chế tôi mà không gây tổn hại đến bạn bè.
Hiện tại thì chưa có nhiều người chú ý, nhưng nếu xảy ra ẩu đả, chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Vì vậy, tôi phải kéo Chloe ra ngoài càng nhanh càng tốt.
“Phiền phức chết đi được. Không có thời gian đâu, cứ ra ngoài đi. Tôi có thứ cần giao, là đồ quan trọng, nên cứ nhận trước rồi chuyện sau này tính sau.”
Tôi khẽ nhấc mặt nạ lên để lộ khuôn mặt trần của mình.
Có lẽ vì đã uống loại rượu không hợp với cơ thể nên máu đã chảy ra. Chloe thoáng có vẻ ngạc nhiên khi thấy máu chảy trên khóe miệng tôi, nhưng sự dao động chỉ là thoáng qua. Bây giờ cô ta lại trưng ra vẻ mặt vô cảm sắc bén như mọi khi.
“Vốn dĩ cơ thể tôi đã thế này rồi. Lúc đó cũng chỉ có thể bỏ chạy thôi, tôi không có ý định đánh nhau đâu.”
Mà, có vẻ cô ta cũng đã yên tâm hơn một chút. May mà tôi chảy máu. Một nhân vật trông có vẻ nguy hiểm mà ở trong tình trạng này thì không ai nghĩ là có thể đánh nhau được.
Nếu cô ta định bắt tôi… thì lúc đó đành phải vắt kiệt những gì không có ra mà chiến đấu thôi.
“…”
“…”
“…”
“…”
“Sao, tôi đẹp trai quá à?”
Xung quanh dường như đã im lặng.
Ít nhất là bàn của Chloe, sự im lặng đã hoàn toàn bao trùm. Một trong những người bạn của Chloe đã sợ hãi cúi đầu khi nhìn thấy mặt tôi.
Dù trên mặt có hơi nhiều sẹo nhưng đó là vết thương thật đấy.
“Mọi người, đợi tớ một chút nhé. Lâu rồi mới gặp mà xin lỗi nhé. Và… Flan, ra ngoài nói chuyện tiếp.”
Với bạn bè thì cô ta nở nụ cười rạng rỡ.
Với tôi thì là một vẻ mặt cau có.
Nói xong, cô ta đứng dậy.
Tôi không ngờ cô ta lại ngoan ngoãn… à không, dù sao thì cũng chịu đi theo.
Mà, đừng nghĩ sâu xa làm gì.
Được việc là tốt rồi.
Tôi ném bừa vài đồng vàng lên quầy tính tiền rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài, ánh trăng đang tỏa sáng rực rỡ.
Chính xác thì tôi chỉ thấy là có trăng đang treo trên trời, nhưng đây là cách diễn đạt cho có không khí thôi.
Chloe bước ra từ quán rượu.
Nào, đã đến lúc trao thư rồi.