Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 59: Bạn bè, Đồng minh và Kẻ thù (4)

Vừa bước vào quán trọ, tôi thấy một cô gái.

Cô ấy đang lau vết máu dính trên sàn. Xung quanh không có ai khác, xem ra cô ấy chưa chạm mặt Cecilia.

Vậy thì lý do cô ấy hét lên… là vì máu sao?

Vẻ mặt nhăn nhó hết cỡ nhưng vẫn thoăn thoắt lau đi vết máu, trông thật kỳ lạ. Nghĩ lại thì mình chưa bao giờ lau vết máu mình đổ ra trên sàn cả.

Cứ ngỡ đã chặn được hết máu chảy ra rồi, nhưng có vẻ nó đã rỉ ra một chút qua kẽ tay.

Tự dưng thấy có lỗi ghê.

「Chắc không phải ma vật vào đây đâu nhỉ… Không thể nào…」

Cô gái lẩm bẩm một mình trong khi vắt miếng giẻ đẫm máu.

Nhìn dáng vẻ đáng thương ấy, tôi đã nghĩ không biết có việc gì mình có thể giúp không, nhưng…

「Ừm…」

Vết máu đó hình như là do tôi làm ra nên cứ để tôi lo cho.

Tôi định nói vậy nhưng rồi lại thôi.

Tuy đó là sự thật… nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mình sẽ trông như một thằng điên.

Tôi kéo một chiếc ghế gần đó ra ngồi xuống. Rồi đưa mắt nhìn cô gái đang lau sàn. Chẳng hiểu sao, nhưng mỗi khi nhìn cô ấy, tôi lại cảm thấy lòng mình thật bình yên.

Mình phải giải thích về Cecilia và Valkvogel đang ở phòng trên… nhưng lại chẳng có hứng làm vậy.

Cứ thế nhìn cô ấy một lúc. Cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến.

Có lẽ là do căng thẳng đã được giải tỏa.

Ngoài những lúc trên xe ngựa ra thì tôi chưa bao giờ bị thế này.

Sự an toàn của tôi vẫn chưa được đảm bảo hoàn toàn. Cô gái này chắc chắn không phải Nerati, nhưng vẫn có khả năng là một nhân vật quan trọng của Đế quốc hay Tháp ma thuật.

Dù có hơi muộn màng, nhưng cẩn thận một chút cũng chẳng thừa.

Có vẻ đã dọn dẹp xong, cô gái duỗi thẳng lưng vươn vai. Tôi cũng theo đó mà đứng bật dậy khỏi ghế.

「À, xin lỗi ạ. Tính tôi không chịu được bẩn thỉu… Dù sao thì phòng ở trên lầu, anh cứ chọn phòng nào mình muốn nhé. Nếu cần gì thì cứ nói với tôi. À đúng rồi, tiền trọ một đêm là—」

「À, tiền nong không thành vấn đề đâu. Tôi định ở lại khá lâu, như vậy có được không? Chắc tôi sẽ ở đây khoảng một tháng.」

Thực tế thì tôi có đủ tiền.

Số tiền mang từ Đế quốc đã dùng hết khi đi xuyên qua Tây Đại Lục, nhưng Cecilia có mang theo một ít. Số tiền còn lại đủ để sống ở thủ đô Đế quốc vài năm.

「Ơ… Vậy thì, một lần nữa, xin được chính thức giới thiệu, tôi tên là El. Rất mong được giúp đỡ!」

Trông mình không giống người không có tiền nhỉ.

Cũng tốt.

Và quan trọng hơn là.

「…Tên hay thật.」

Tên hay thật.

Thật sự là một cái tên rất hay.

Thật sự.

「Ừm… không biết tên của quý khách là gì ạ?」

…À.

Mình đang nói chuyện nhỉ.

Tên… Tên của mình sao. Chắc nó đang được in to đùng trên trang nhất của tờ lệnh truy nã. Nói thật tên mình là Flan thì có hơi…

Nhưng tôi cũng chẳng có cái tên nào khác để tự xưng. Cùng lắm thì chỉ nghĩ ra được Nikola? Nếu không thì… à.

「…Cứ gọi tôi là Troca.」

Troca hiếm khi được gọi bằng cái tên đó. Nếu là người thân thiết thì không nói, chứ hầu hết mọi người đều chỉ gọi anh là ‘Anh hùng’.

Vậy nên tự xưng như thế chắc sẽ không có vấn đề gì.

Chẳng hiểu sao nhưng được gọi bằng cái tên Troca cũng không thấy xa lạ chút nào. Phải nói là quen thuộc chăng? Thôi kệ.

「Vâng! Vậy thì, Troca-san, chúng ta cùng trải qua một tháng vui vẻ nhé!」

El mỉm cười và đưa tay ra.

Đó là một khuôn mặt trông thật ngây thơ. Có nhiều Elf không bao giờ rời khỏi Đại Lâm, nên có lẽ cô ấy không rành sự đời.

Nhưng dù trông thế kia thì chắc cũng nhiều tuổi hơn mình.

Mà, cũng chẳng sao.

Chuyện tốt thì cứ là tốt thôi.

「Vâng… chắc khoảng một tháng.」

Bàn tay cô ấy mềm mại hơn tôi nghĩ. Cảm giác còn tuyệt hơn cả Valkvogel.

Mà mình có để tâm đến mấy chuyện này từ bao giờ nhỉ?

Ngay lúc tôi đang tự hỏi điều đó. Một luồng hơi ấm bắt đầu lan tỏa trên mặt tôi.

「Ơ, ơ? Máu?」

El hốt hoảng kêu lên.

Tôi vô thức cúi đầu xuống thì thấy máu đang chảy ra từ mặt mình. Không phải do bị đánh bất ngờ. Chỉ là do chứng nôn ra máu và ho ra máu thường ngày cùng lúc tái phát mà thôi.

El có phải là người sợ máu không nhỉ, trông mặt cô ấy có vẻ hơi cứng lại.

Với tôi thì đó là chuyện thường ngày, nhưng với người lần đầu nhìn thấy chắc sẽ sợ lắm.

「À, không có gì đâu. Tôi không sao. Dạo này tôi hay bị thế này.」

Tôi xua tay, liên tục nói không sao để trấn an cô ấy.

Và dứt lời, tôi ngã quỵ.

*

Lúc tôi tỉnh lại, bốn bề tối om. Là do đèn đã tắt, hay do trăng bị mây che khuất?

Dù là gì cũng không quan trọng. Tôi ghét bóng tối.

Vì lần đầu tiên bị dịch chuyển đến Lục địa Ma giới là vào ban đêm. Việc bị ma thú cắn vào tay trong tình cảnh không nhìn thấy gì phía trước đã trở thành một vết sẹo tâm lý.

「Ư ư…, có ai ở đây không…」

Không có tiếng trả lời.

Vừa mở miệng, tôi cảm thấy cơ thể đau nhức. Mà còn là rất đau.

Chẳng lẽ, là bị bắt cóc?

El, lẽ nào là người của Tòa thánh?

Nếu vậy thì Cecilia cũng…

Không, bình tĩnh lại nào. Nếu thật sự bị bắt cóc thì làm gì có thời gian mà nghĩ mấy chuyện đó. Chẳng qua vì tầm nhìn bị tước đoạt nên tôi có hơi hoảng loạn một chút.

Cơ thể tôi vẫn tự do.

Dựa vào cảm giác sau lưng, có vẻ như tôi đang được đặt nằm trên giường.

Không hiểu vì sao không nhìn thấy gì phía trước, nhưng cơ thể không bị trói nên vẫn có thể trốn thoát.

「Này, Flan…… Troca, anh tỉnh rồi à?」

Ngay lúc tôi lăn khỏi giường và chống tay xuống sàn, một giọng nói vang lên.

Tôi cảm nhận được sự hiện diện của người khác. Khoảng hai người.

Là Cecilia, và El sao?

Giọng nói bình tĩnh, có vẻ không phải là bị bắt cóc.

「Bật đèn lên. Tối quá không thấy gì cả.」

Bình thường tôi chẳng ưa gì cô ta, nhưng giờ có cô ta ở bên cạnh lại thấy an tâm. Chắc là do không nhìn thấy gì.

Nhưng đồng thời, một cảm giác bất an ập đến.

Nếu cả hai người họ đều ở đây, và tôi không bị bắt cóc, vậy tại sao tôi lại không nhìn thấy gì?

「Ừm…… đèn vẫn đang bật mà.」

Người vừa nói là El sao?

Vẫn là một giọng nói khiến người ta an lòng.

Khoan đã, đèn đang bật ư?

Điều đó có nghĩa là.

「Thật ra, từ lúc đến Đại Lâm, tình trạng của anh đã tệ đi nhiều rồi. Và khi anh ngất đi, em đã kiểm tra cơ thể anh… bây giờ thị lực của anh, đã, biến, mất, rồi…」

Đó là một giọng nói nghẹn ngào.

Cecilia chết tiệt, nói bằng cái giọng đó thì tôi làm sao mà nổi giận được.

Mà vốn dĩ đây cũng không phải lỗi của cô ta nên nổi giận cũng thật kỳ cục.

Nghe tin thị lực biến mất, tôi cũng không mấy ngạc nhiên.

Quả nhiên là vậy. Từ lúc một bên mắt không nhìn thấy và bên còn lại cũng trở nên bất thường, tôi đã lờ mờ đoán được rồi.

Trong lòng đã dự liệu trước nên cũng không quá đau buồn. Không thể nhìn thấy gì nữa rồi. Cảm nhận chỉ có vậy thôi. Chẳng có cảm xúc gì lớn lao cả.

Tất nhiên là nói dối.

Không, thế này thì đ*o thể nào chấp nhận được.

「Ha, ha ha. Chết tiệt…」

Dù sao thì vẫn còn tâm nhãn.

Tuy chỉ có thể nắm bắt được hình dạng, nhưng việc nhìn thấy phía trước vẫn có thể làm được.

Vậy nên không có vấn đề gì.

Phải, không phải vấn đề gì to tát cả.

Chắc là vậy.

Chắc sẽ ổn thôi.

「Này…」

「Đừng nói nữa.」

Tôi ngắt lời Cecilia.

Tôi không muốn nghe bất kỳ lời an ủi nào.

Lá thư,

Liệu mình có thể chuyển nó đi được không.

…Ha ha ha.

Chết tiệt.

* * *

Tôi rời khỏi phòng khi nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài.

Tiếng hét bất ngờ của một cô gái. Hơn nữa, còn có nhiều tiếng bước chân. Không phải tiếng bước chân của một người. Ít nhất là hai người, hoặc có thể nhiều hơn.

Tôi chỉ có thể nghĩ đến việc có kẻ đột nhập. Đế quốc, Tháp ma thuật, Tòa thánh… rốt cuộc là từ đâu đến?

Nếu là Đế quốc thì có thể giải quyết bằng đối thoại. Tòa thánh thì lại càng dễ dàng giải quyết vấn đề. Nhưng nếu là Tháp ma thuật thì việc giải quyết bằng đối thoại gần như là không thể.

Bởi vì Flan đã bắt cóc Aeon.

Aeon mà tôi thấy trong ký ức của hắn là một kẻ tôi không ưa. Cứ tưởng là bạn thân. Có lẽ là do tôi bị ảnh hưởng bởi ký ức của Flan.

Dù sao đi nữa, tôi cũng không cho rằng kẻ xâm nhập nhất định phải là người.

Có thể là ma thú hoặc ma vật. Nếu không may, có thể là một cán bộ của quân đoàn Ma Vương xuất hiện.

Một tay tôi cầm bình hoa, tay còn lại cầm thánh vật.

Tôi thầm nghĩ, thà rằng là ma thú xuất hiện còn hơn.

Giao chiến với người thì tôi yếu, nhưng nếu là ma thú hay ma vật thì vẫn có thể xoay xở tiêu diệt được.

Bây giờ Ma Vương không còn, dù có là cán bộ đến cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu là kẻ truy đuổi của Tháp ma thuật thì…

Từng bước, từng bước một.

Tôi đi dọc hành lang dài.

Những ngón tay như muốn đóng băng.

Nơi hành lang kết thúc. Chỉ còn một bước nữa là đến đầu cầu thang.

‘À, xin lỗi ạ. Tính tôi không chịu được bẩn thỉu… Dù sao thì phòng ở trên lầu, anh cứ chọn phòng nào mình muốn nhé. Nếu cần gì thì cứ nói với tôi. À đúng rồi, tiền trọ một đêm là—’

Là giọng của một người phụ nữ. Không cảm thấy có địch ý.

‘À, tiền nong không thành vấn đề đâu. Tôi định ở lại khá lâu, như vậy có được không? Chắc tôi sẽ ở đây khoảng một tháng.’

Và rồi giọng của Flan.

Không phải kẻ địch sao, nghe đoạn đối thoại thì người phụ nữ này có vẻ là chủ quán trọ.

Sự căng thẳng tan biến.

「Phù… nguy hiểm thật.」

Là do lòng tôi đã bình ổn trở lại.

Trước đây, cứ nhìn thấy mặt Flan là cơn giận lại bùng lên. Giờ đây, ngược lại, phải có hắn ở bên tôi mới thấy an tâm.

Thật mới mẻ.

Tôi khẽ ló đầu ra nhìn xuống cầu thang. Mái tóc trắng tinh khẽ lướt qua mặt. Có lẽ vì ở quá xa, khuôn mặt của Flan trông hơi mờ. Nhưng ít nhất tôi vẫn có thể nhận ra biểu cảm của hắn.

Nụ cười, một biểu cảm lan tỏa sự hạnh phúc dịu dàng.

Đó là một khuôn mặt tôi chưa từng thấy. Vậy mà lại vô cùng quen thuộc.

‘Ơ… Vậy thì, một lần nữa, xin được chính thức giới thiệu, tôi tên là El. Rất mong được giúp đỡ!’

Không hiểu sao lại cảm thấy có chút ghen tị. Nhưng có ghen tị cũng chẳng thay đổi được gì. Không, vốn dĩ tôi cũng chẳng ghen tị. Dù có nhận được nụ cười đó từ hắn thì… tôi cũng chẳng muốn nhận nụ cười của Flan làm gì.

‘…Tên hay thật.’

Bây giờ nhìn lại, đó là khuôn mặt mà hắn chưa từng để lộ ra, trừ những lúc ở bên người yêu tên Ellie. Hèn gì lại thấy quen thuộc.

Khuôn mặt khi Flan hạnh phúc nhất trông như vậy sao?

Đây là lần đầu tiên mình được trực tiếp nhìn thấy.

Nghĩ vậy, không hiểu sao tôi lại thấy hơi, chỉ một chút thôi, ghen tị.

‘Ừm… không biết tên của quý khách là gì ạ?’

‘…Cứ gọi tôi là Troca.’

Bắt đầu bằng một cái tên giả sao.

Đúng là một kẻ có cái đầu nhanh nhạy.

‘Vâng! Vậy thì, Troca-san, chúng ta cùng trải qua một tháng vui vẻ nhé!’

‘Vâng… chắc khoảng một tháng.’

Cuộc trò chuyện sắp kết thúc.

Sắp đến lúc ra ngoài rồi.

Hôm nay tôi đã bỏ qua buổi trị liệu buổi sáng. Nhờ vậy mà cơ thể Flan bây giờ có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nên phải nhanh chóng trị liệu ngay bây giờ.

Cuộc nói chuyện có vẻ đã kết thúc tốt đẹp, nên xuất hiện lúc này chắc cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ vậy, tôi đặt chân lên bậc thang.

‘Ơ, ơ? Máu?’

Như một trò đùa của số phận, Flan nôn ra máu.

Một lượng máu lớn.

Do không được trị liệu hôm nay, vết thương mưng mủ đã vỡ ra.

‘À, không có gì đâu. Tôi không sao. Dạo này tôi hay bị thế này.’

Flan nói không sao cả, cố gắng trấn an cô gái.

Và ngay sau đó, hắn ngã quỵ.