Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 25: Sư phụ và đệ tử bất tài (7)

Tuy nhiên, con đường võ học mà bà hằng ngưỡng mộ đã lụi tàn. Ma kiếm, Mortis. Mục tiêu tối thượng của bà đã gục ngã trước thanh kiếm của một chiến binh chỉ biết đến tàn sát trong một trận quyết đấu giữa cuộc chiến đêm trường.

Bà không thể chấp nhận sự thật đó. Vì thế, bà tự cho rằng võ học của Võ Thần vẫn chưa đạt tới cảnh giới.

Và tự hứa rằng, một ngày nào đó, chính mình sẽ đạt đến cảnh giới ấy.

Thế nhưng, nắm đấm của bà vẫn luôn là thứ võ thuật dùng để giết chóc. Dù vung lên bao nhiêu lần, dù cố sửa đổi thế nào, nắm đấm ấy vẫn nhuốm mùi máu tanh tưởi. Không thể nào thay đổi được. Vì vậy, bà đã nghĩ. Nếu bản thân không thể đạt tới cảnh giới đó, thì hãy để người khác làm.

Bà đã đào tạo các đệ tử.

Từ những đứa trẻ mồ côi trong chiến tranh, những người mang trong mình ý chí bảo vệ, cho đến những người có kiến thức sâu rộng về võ thuật, bà đều dạy dỗ tất cả. Nhưng cuối cùng, không một ai đạt được đến võ thuật để bảo vệ.

Chẳng có gì thay đổi.

Ta không thể tạo ra một môn võ để bảo vệ. Mãi mãi về sau, dù có gặp bất cứ ai đi chăng nữa.

Cứ thế, bà từ bỏ tất cả và chôn mình ở Vụ Nhạc Sơn. Bà không thể để máu của những người vô tội phải đổ thêm nữa.

Vứt bỏ mọi kỳ vọng, bà rèn luyện nắm đấm của mình ở Vụ Nhạc. Để phòng trường hợp Anh hùng không thể giết được Ma vương. Để chính bà sẽ giết Ma vương.

Vấy bẩn đôi tay đã nhuốm chàm thêm một lần nữa, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.

Và rồi, thời gian trôi qua.

Bà đã tìm thấy một viên ngọc thô. Một người có thể đạt đến cảnh giới mà bà không thể.

Đã từng tìm thấy.

Chỉ vậy mà thôi.

* * *

“Dậy đi, Sư phụ.”

Tôi mở mắt. Cảm giác như linh hồn đã phiêu dạt nơi chín suối từ rất lâu rồi.

Nếu ai đó hỏi một kẻ còn chưa chết sao lại nói những lời như vậy thì tôi cũng chẳng biết trả lời sao, nhưng cảm giác đúng là như thế. Gần đây cái chết của tôi đã đến gần hơn rồi mà. Chắc ví von một chút cũng được chứ nhỉ.

“Tr… À, là Pl… Flan à.”

Troca làm gì có chuyện quay lại. Chắc do mình mê sảng quá rồi.

Lẽ ra mình không nên đuổi cậu ấy đi, dù chỉ là nói đùa, người là niềm hy vọng duy nhất của mình. Chỉ cần gọi tên cậu ấy thôi cũng đủ khiến tôi muốn nôn mửa. À, tất nhiên không phải nôn, nhưng máu thì vẫn đang chảy ra liên tục.

Khi tôi gắng gượng ngồi dậy, không khí đã thay đổi. Hơi thở của Pli…, không phải. Hơi thở của Flan đã khác đi rõ rệt.

Đúng là một tên đệ tử khó chịu. Phải. Thật sự rất khó chịu.

Ghét mình đến thế, vậy mà lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ ốm đau của mình hay sao. Có vẻ như hắn ta còn không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình nữa. Mà, đó cũng là một nét quyến rũ đặc biệt của hắn.

Tôi định quay đầu sang để nhìn mặt hắn, nhưng trước mắt chỉ là một màu đen kịt. Chẳng có gì lọt vào tầm mắt cả.

Lúc này tôi mới nhớ ra.

Mình đã đưa đôi mắt của mình cho Flan.

Vậy là không thể đọc lá thư Troca để lại nữa rồi. Nghĩ đến đó, tôi thấy có chút tiếc nuối.

“…Quả nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó.”

Tôi đưa tay sờ lên mặt. Gò má hốc hác chạm vào có chút lạnh lẽo. Gõ vào tai, tiếng “bộp bộp!” còn vang vọng lại. Đưa ngón tay lên chóp mũi, tôi ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng.

Khi chạm vào mắt, lạ lùng thay, tôi không có bất cứ cảm giác gì. Những cảm giác vẫn còn sống động chỉ vài ngày trước giờ đã biến mất.

Đó là do đã tạo ra một cái “vật chứa” quá vội vàng.

Thực ra, tài năng của Flan còn thiếu sót hơn tôi nghĩ. Thiếu một chút. À không, là thiếu rất nhiều.

Để truyền lại tất cả mọi thứ cho hắn, đây là biện pháp không thể tránh khỏi. Dù chỉ là một niềm tin viển vông rằng, thay vì truyền cho một kẻ vô vọng như mình, nếu truyền lại cho Flan, người trong trắng như một tờ giấy, thì biết đâu hắn có thể đạt tới cảnh giới đó.

“Nào, chúng ta tiếp tục thôi. Không còn nhiều thời gian nữa, phải nhanh lên… Khụ.”

Máu lại trào ra. Có vẻ vài giọt đã lọt vào khí quản. Xem ra mình thực sự không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Flan hỏi tôi bằng một giọng kích động.

“Người đã làm gì mà để cơ thể ra nông nỗi này. Không, quan trọng hơn, tại sao người lại làm cái trò khốn kiếp này. Kế thừa… có nghĩa là kế thừa Sư phụ sao?”

“Hãy gọi đó là sự chuyển giao thế hệ đi. Ta đã gây ra quá nhiều tội lỗi với thế gian, nên nó cũng mang ý nghĩa chuộc tội.”

Lúc đầu thì lạnh lùng như một kẻ mất trí. Giờ lại còn lo lắng nữa.

Đúng là một tên khó hiểu.

“Chuộc tội? Thứ bà cần làm không phải là chuộc tội với thế gian, mà là chuộc lỗi vì đã dồn Troca vào đường cùng chỉ vì cái thứ võ thuật chết tiệt của bà.”

Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn túm lấy vai tôi như thể trút giận. Tôi cảm nhận được hơi ấm của hắn lại gần.

“Bà.”

Giọng hắn run rẩy.

“Bà nghĩ Troca là gì.”

Một giọng nói đầy bất an. Chẳng phải là một giọng điệu dễ nghe chút nào.

Dù không nhìn thấy, nhưng chắc hẳn vẻ mặt của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Là đệ tử. Đã từng là đệ tử, vẫn là đệ tử, và sẽ luôn là đệ tử. Nhưng nó đã rời đi rồi.”

Flan muốn nghe câu trả lời thế nào đây nhỉ. Dù có nói gì đi nữa thì…

Tên đệ tử chết tiệt này, đến chính hắn còn chẳng biết phải làm sao.

“Troca có năng lực, nhưng lại thiếu ý chí. Vì vậy ta đã cố… kích thích nó. Dù kết quả lại thành ra thế này.”

Tôi không thể ngăn được tiếng cười tự giễu thoát ra.

Dù vậy.

“Nhưng ngươi thì khác, phải không? Một kẻ có ý chí nhưng lại thiếu năng lực như ngươi có thể đạt tới cảnh giới, nếu sử dụng sức mạnh của ta. Ít nhất thì ta nghĩ vậy.”

Phải kết thúc chuyện này.

Đó sẽ là sự chuộc tội duy nhất mà ta có thể làm.

Dù có lỗi với Flan, nhưng chắc hẳn hắn cũng mong muốn điều đó. Mong ta chuộc lại những tội lỗi mà mình đã gây ra.

“Rốt cuộc… chẳng phải đó chỉ là tự thỏa mãn bản thân thôi sao.”

“Ngươi cứ nghĩ vậy cũng được.”

“…”

Bàn tay hắn trượt khỏi vai tôi. Tịch, nó buông thõng xuống sàn một cách vô lực. Từ miệng hắn, vài từ ngữ không thành câu cứ thế tuôn ra. Nghe qua, có vẻ giống như tiếng trăn trối lúc lâm chung.

Sau vô số những từ ngữ được sắp xếp lộn xộn, cuối cùng, Flan mới mở miệng.

“Vậy thì tôi phải, sống…”

Nhưng lời nói không được tiếp tục. Câu nói dở dang cứ thế tan biến vào màn sương.

Võ đường vẫn tĩnh lặng như mọi khi, vào một buổi trưa khi sương mù đang dần tan.

*

Giờ thì tôi chẳng biết gì nữa.

Cả lá thư, cả những mối duyên xưa cũ.

Tôi chỉ muốn về nhà.

Giá như lúc đó tôi không gặp Troca, thì đã không phải trăn trở những điều này. Hay là bây giờ chết đi cho thanh thản nhỉ?

…Không. Vẫn phải giữ vững tinh thần.

Lá thư chắc chắn đã được mở.

Vì là thư của Sư phụ, nên chắc chắn có liên quan. Ít nhất cũng phải bắt đầu từ thông tin đó.

“Haizz, tại sao lá thư lại mở ra… À không, người đã để lá thư ở đâu vậy. Sau khi nhận hết kế thừa rồi thì tìm lại phiền phức lắm.”

“Ta để nó trong phòng ngươi. Ta không có tư cách xem nó nên ngay từ đầu đã không có ý định mở ra. Nếu muốn, ngươi có thể lấy lại bất cứ lúc nào.”

Để thư trong phòng mình á. Cái kiểu nói nhảm gì vậy.

Ừm.

Rốt cuộc chuyện này là sao.

Tại sao lá thư lại ở trong phòng của Sư phụ? Chẳng lẽ bà ấy nói dối? Không, đến nước này rồi thì chẳng có lý do gì để nói dối cả. Nếu vậy thì có nghĩa là đã có người khác đến đây sao?

Đầu óc tôi quay cuồng. Phải mở lá thư. Nhưng giờ tôi chẳng còn biết lý do tại sao mình phải làm vậy nữa.

Tôi phải về nhà. Để làm được điều đó, tôi phải mở lá thư.

Nhưng chuyện đó người khác cũng có thể làm.

Tôi chỉ cần ru rú trong hoàng thành, đợi đến ngày có thể trở về nhà là xong. Cái câu “mong cậu đến” chết tiệt trong lá thư đó, cứ lờ đi là được mà.

Tại sao mình lại làm cái trò này cơ chứ. Chẳng lẽ, mình thực sự muốn gột rửa cảm giác tội lỗi sao?

Làm gì có chuyện đó.

Tôi đến đây để mở lá thư. Chỉ vậy thôi.

Chỉ vậy mà thôi.

Càng làm công việc đưa thư, những nghi vấn lại càng nhiều thêm, và tôi phải đối mặt với những mối duyên trong quá khứ mà tôi không hề muốn.

Cảm xúc của tôi dành cho những người phụ nữ đã đẩy Troca đến chỗ tự sát chỉ có sự khó chịu.

Và tôi nghĩ, bản thân mình cũng là một kẻ khó chịu như vậy.

Tôi chỉ muốn mau chóng về nhà. Tôi đã chịu đựng đủ mọi thứ chuyện chó má khác nhau, chỉ để mong muốn duy nhất điều đó. Nếu đến cả điều đó cũng không được, thì bảo tôi sống sao đây.

Sư phụ cố gắng vịn vào tường, một lần nữa bước ra sân.

Dù sao thì, mục tiêu của tôi cũng đã được xác định rõ ràng.

“Mau ra đây.”

“Vâng… Được thôi.”

Giao lá thư.

Đồng thời giải quyết những nghi vấn đang tồn tại.

Chuyện về nhà có lẽ tạm gác lại cũng được.

Chắc vậy. Ừ.

Nếu bỏ mặc tất cả và trở về nhà, chắc chắn một cuộc sống hạnh phúc đang chờ đợi tôi.

Bỏ viên sủi bồn tắm vào bồn và ngâm mình trong ba mươi phút. À không, một tiếng đồng hồ. Hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, và cảm giác rùng mình tê dại khi cánh tay để bên ngoài nổi da gà chắc sẽ rất tuyệt.

Sau đó, bật quạt ở mức gió nhẹ để từ từ hong khô người.

Đón ánh nắng ấm áp và cảm nhận mái tóc bay trong gió mát.

Trong khung cảnh tuyệt vời đó, không thể thiếu đồ ăn được.

Gà rán, pizza mới ra lò. À không, chỉ cần mì gói với kim chi là đủ rồi. Cuộn miếng mì cay nhất vào kim chi rồi nuốt một cách sảng khoái… Chà, chắc là phê lắm.

Sau khi đã lấp đầy cái bụng, tôi sẽ nằm trên chiếc chăn ấm áp và từ từ chìm vào giấc mơ. Toàn thân thả lỏng, đôi mắt dần khép lại. Và khi tỉnh dậy, một buổi sáng mới sẽ lại chào đón tôi.

Một buổi sáng với những nghi vấn chưa được giải đáp.

Mang khuôn mặt của Troca.

Phun máu từ cổ họng.

…Tôi,

Tôi có bình thường không vậy. Cứ mỗi lần mở một lá thư, tôi lại có cảm giác mình sắp điên.

Mà, chắc là do Vụ Nhạc Sơn thôi. Rời khỏi đây, tôi sẽ lại trở về là một Flan vui vẻ như trước. Chắc chắn là vậy.

Lẽ ra mình nên đến đây cuối cùng.

Nếu vậy thì đã không có những suy nghĩ này.

Quả nhiên, tôi ghét sương mù.