Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 30: Sinh mệnh và ma lực (1)

Thỉnh thoảng, tôi lại gặp ác mộng về ngày hôm đó.

Thật ra, tôi không phải là người hay mơ. Trước khi đến thế giới này, tôi chưa từng mơ bao giờ.

Có lẽ vì vậy mà mỗi khi mơ, giấc mơ ấy lại để lại một ấn tượng sâu sắc.

Ví dụ như những chuyện trong quá khứ, những chuyện kinh khủng nhất, cứ thế ập vào tâm trí tôi. Như khi người tôi yêu qua đời, hay khoảnh khắc cận kề cái chết.

Nhưng giấc mơ xuất hiện nhiều nhất vẫn là cái chết của gã đó.

“Hà…, hộc…, a….”

Bất chợt tỉnh giấc, toàn thân tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Tay tôi run lên bần bật. Đây là đâu? Căn phòng tối quá. Quá, quá, quá, quá, quá.

Tối om.

Không một chút ánh sáng. Tệ thật.

Cuối cùng cũng chết rồi sao.

Không, mình vẫn chưa thể chết được.

Vậy thì, đây là….

A, phải rồi.

Đây là một quán trọ.

Tôi cố gắng kìm lại đôi tay đang run rẩy. Nhìn quanh, tôi thấy một cặp mắt đang sáng lên trong bóng tối. Tôi đã nghĩ hay là có ma, nhưng thế giới này làm gì có ma. Tất cả đã bị siêu thoát hết rồi.

Dù vậy, việc có một ánh mắt đang dõi theo mình trong bóng tối vẫn không thể không đáng sợ. Tôi khẽ kêu lên một tiếng “Oái”. Nhưng biểu cảm của tôi không hề thay đổi. Vẫn là gương mặt vô cảm như mọi khi.

Chủ nhân của cặp mắt đó là Valkvogel.

Có vẻ như cô ta đã ngồi trước cửa ra vào đằng xa kia, không ngủ mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Mà cũng phải, cô ta cũng chẳng thể tấn công tôi được, nên ngoài việc nhìn ra thì còn cách nào khác chứ.

“Này, trông đáng sợ lắm đấy. Cứ lại đây nằm đi. Dù sao thì cô cũng nhỏ con, nằm xuống cũng chẳng sao đâu.”

“…….”

Kể từ lúc xuống khỏi Vụ Nhạc Sơn, cô ta không hề nói một lời nào. Giờ mà đột nhiên mở miệng thì mới là chuyện lạ.

“…Thôi được, muốn làm gì thì làm.”

Dù sao cũng chẳng sao cả. Chúng tôi cũng là những người sẽ đường ai nấy đi sau khi đồng hành đến Long Quốc. Vì tôi đã ép cô ta lập Khế ước Chủ-Tớ nên sẽ không có chuyện tôi gặp nguy hiểm đâu.

Miễn là không xảy ra tình huống tồi tệ nhất, là bị mấy kẻ lập dị ở Tháp ma thuật hóa giải khế ước.

Tôi vận động sơ qua rồi bước xuống giường. Lưng không ê ẩm như tôi nghĩ. Tôi vuốt mặt rồi kéo rèm cửa lên. Mây giăng kín trời nên ánh nắng mặt trời khá yếu ớt.

Nơi có chút u ám này là điểm cực nam của Đế quốc, Derios.

Từ đây đến Vương quốc ma thuật, nơi có vô số Tháp ma thuật, mất hai ngày đi xe ngựa.

Chẳng còn bao lâu nữa là tôi sẽ thoát khỏi Đế quốc.

Đã gần hai năm rồi mình mới đến Tháp ma thuật thì phải.

Đó cũng là nơi tôi chiêu mộ người đồng đội đầu tiên.

Người đồng đội mà Troca nhất quyết đòi đi chiêu mộ đầu tiên chính là Aeon, là cô ta. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô ta đã nhìn Troca với vẻ bồn chồn không yên, nên tôi đã nghĩ mình tìm được một đồng đội khá tốt.

Giờ nghĩ lại, lẽ ra tôi nên tìm một pháp sư khác.

Tôi đâu thể nào ngờ được, lý do cô ta bồn chồn không yên là vì một cục pin người tuyệt vời đã tự mình tìm đến cửa.

Nào là Troca rất hợp để làm một cục pin người không sống cũng chẳng chết.

Tôi đã cứu cô ta khỏi cái chết vì Bệnh Mana do dùng quá nhiều sức mạnh vào nghiên cứu, vậy mà lời cô ta nói lại là “hãy trở thành bình ma lực cho tôi nhé”?

…Lại nữa rồi.

Khi nào về lại thế giới cũ, chắc tôi phải đến bệnh viện tâm thần đầu tiên.

Có lẽ do ngủ quá lâu, bụng tôi sôi ùng ục, còn cổ họng thì như đang bốc cháy.

Để làm dịu cổ họng khô khốc, tôi lục lọi tay nải. Có vài cái bi đông nước của Tuyết hoa hiệp sĩ đoàn.

Bi đông nước ở đây cũng có lịch sử lâu đời như một quốc gia đang trong thời kỳ đình chiến nào đó. Ý là khi uống nước từ nó, bạn có thể cảm nhận được tâm trạng của tổ tiên thời chiến tranh xa xưa.

Tại sao mình lại phải uống nước bằng cái bi đông này ở đây chứ…

Tôi, một công thần thầm lặng của Đế quốc, lại phải lén lút rời khỏi Đế quốc, nghe có vô lý không? Đây là nghiệp báo sao?

Dù sao thì cũng phải chuyển hết thư. Muốn về nhà thì ngoài cách đó ra chẳng còn cách nào khác.

Ma pháp trận dịch chuyển về quê nhà nằm ở thủ đô Đế quốc… Chắc là cứ mở hết thư ra rồi tính tiếp cũng không muộn. Đến lúc tôi về nhà, có lẽ Hoàng đế cũng đã nguôi giận phần nào. Mặc dù tôi cũng không rõ Hoàng đế đang nghĩ gì, nhưng xét theo tính cách của lão già chết tiệt đó thì.

Ừm, không nên gặp thì hơn.

Kết quả cho thấy gặp mặt là nguy hiểm. Cơ thể đã đơn thương độc mã sống sót trở về từ lâu đài Ma vương này đang mách bảo tôi. Rằng ngay khoảnh khắc chạm mặt Hoàng đế, chuyện lớn sẽ xảy ra.

Mà, chắc ông ta cũng không giết mình thật đâu, nhưng bất an thì vẫn là bất an.

Giờ chắc cũng gần trưa rồi. Thời gian không tệ để lên đường.

Tôi nhìn Valkvogel. Cô ta vẫn đang lườm tôi.

“Xuất phát thôi. Đội mũ trùm lên đi.”

Tôi vừa chuẩn bị xong. Thánh kiếm vẫn nằm trong túi quần như mọi khi. Con dao găm thì ở túi trong áo khoác. Tay nải chứa đủ thứ lặt vặt được vác trên vai phải.

Túi tiền vẫn còn rủng rỉnh. Tôi không biết sẽ phải tiêu bao nhiêu trong hành trình sắp tới, nhưng ít nhất về mặt tiền bạc thì không cần phải lo. Nếu không ổn, tôi có thể đem bán mấy món ma cụ mà Nico đã chuẩn bị cho.

Bữa ăn thì cứ giải quyết đơn giản ở nhà ăn tầng một. Dù tình hình tài chính vẫn còn dư dả, nhưng tôi ghét những khoản chi tiêu vô ích.

Thời còn ở Đội Anh hùng. Có lẽ là do trải nghiệm suýt chết đói vì một pháp sư chết tiệt nào đó đã tiêu sạch tiền để mua một món ma cụ cần thiết. Tôi đã trở nên keo kiệt từ lúc nào không hay.

“Đứng dậy, tránh ra.”

“………Á.”

Tôi dùng chân đẩy cô ta đang ngồi lỳ ở cửa ra vào. Cô ta yếu ớt ngã phịch xuống rồi vịn tường từ từ đứng dậy.

Với những người rồi sẽ ra đi, tốt nhất không nên cho họ tình cảm. Trong trường hợp này, thay vì tình (情) thì tôi lại nhét vào hận (恨). Mà, chắc đối xử thế này con bé cũng thấy thoải mái hơn.

- Cạch.

Mở cửa ra, một hành lang u ám hiện ra trước mắt. Lúc này tôi mới nhớ ra một chút. Sau khi đọc báo xong, vì không có chỗ nào để ở nên tôi đã định giết thời gian ở một quán trọ gần đó. Rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Trí nhớ của tôi dạo này có vấn đề. Khi nào đi gặp Thánh nữ, phải nhờ Giáo đoàn chữa trị hoặc mua ít thuốc bổ não ở Tháp ma thuật mới được. Cứ thế này chắc chết mất.

Ngay khoảnh khắc tôi bước một chân ra khỏi cửa.

Hai người lính mặc quân phục Đế quốc xuất hiện chặn đường tôi.

“Xin chào? Cho hỏi anh có thấy một người có nhiều sẹo trên mặt, đi một mình…”

“Anh nhầm người rồi.”

- Rầm!

Tôi thản nhiên đóng sầm cửa lại.

Bên ngoài vọng vào tiếng nói chuyện khe khẽ. Đáng sợ thật.

Ừm.

Hết cách rồi. Đành ở lại thêm một lát nữa rồi đi vậy. Vốn dĩ tôi cũng định đi muộn…

Nghĩ vậy, tôi lại bò lên giường. Có lẽ vì chỉ toàn ngủ chập chờn mấy tiếng một, nay mới được ngủ một giấc dài nên cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết. Tôi có cảm giác mình sẽ ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Rầm rầm rầm!

[Này~ Làm ơn mở cửa ra một chút được không~]

Tất nhiên, khi họ đã gõ cửa đến mức đó thì tôi tỉnh cả ngủ.

“…”

Hay là nhảy qua cửa sổ nhỉ.

Tầng hai thôi chắc chân không nát đâu.

Rầm rầm rầm!

Có trốn cũng vô ích. Vốn dĩ dắt theo cái của nợ kia thì làm sao mà trốn cho thoát được. Tôi kéo khăn che mặt lên đến dưới mắt. Vết sẹo quanh mắt không có cách nào che được nên đây là cách tốt nhất rồi.

Vừa mở cửa ló mặt ra, hai người lính có vẻ khá ngạc nhiên. Chắc họ nghĩ tôi sẽ không ra đâu.

“Tôi không thấy người như vậy.”

“…Anh đang ngủ ngon mà chúng tôi làm phiền, thật xin lỗi. Nhưng cho hỏi anh có thấy người đàn ông nào mặt đầy sẹo, đi một mình không? Chắc cũng trạc tuổi anh.”

Ngoài dự đoán, người lính nói năng rất lịch sự. Trông họ không có vẻ gì là muốn bắt tôi cả.

“Tôi chưa từng thấy. Các anh vất vả rồi.”

Thật tự nhiên. Và cũng thật suôn sẻ.

Và tôi từ từ đóng cửa lại như một cơn gió thoảng qua.

“Mà này, có phải anh đang đi du lịch một mình không?”

Tôi đã không thể đóng cửa.

“Không, tôi có bạn đồng hành.”

Là vì người lính đã chèn giày vào khe cửa. Mà cũng phải, lần gặp đầu tiên đã đáng ngờ như vậy. Không nghi ngờ mới là lạ.

“Ha ha ha, Ma vương đã chết rồi mà thế gian vẫn loạn lạc lạ thường. Anh cứ coi đây là một câu hỏi thông thường thôi.”

Người lính cười hiền lành rồi buông tay khoanh trước ngực. Thấy đầu ngón tay anh ta hạ xuống vị trí gần chạm vào chuôi kiếm, có vẻ như số phận của tôi sẽ được quyết định bởi câu trả lời.

“Tôi chỉ là một lữ khách đi cùng em gái thôi mà?”

Đế quốc đang truy lùng một người đàn ông bị thương đi một mình, nhưng nếu là một người đàn ông có bạn đồng hành thì chắc sẽ ổn thôi. Chắc vậy.

Tôi khẽ xoay người để họ thấy Valkvogel.

Một gia đình mà điểm giống nhau duy nhất là đôi mắt sắc lẹm. Dù có đáng ngờ, nhưng chắc họ cũng không nói được gì.

“Ha ha ha! Là em gái sao. Nhưng anh có vẻ yêu thương em gái mình quá nhỉ? Hay là đêm nào anh cũng ‘dùng’ cô bé? Mặt mũi con bé đầy vết thương thế kia.”

Ơ?

“Có vẻ không phải người chúng tôi tìm, nhưng thế này cũng tốt đấy.”

Người lính bên phải lôi còng tay ra từ trong túi.

“Trước hết, chúng ta cùng đến đồn nói chuyện nhé. Nhìn không có dấu nô lệ, chắc là nô lệ tình dục bất hợp pháp hoặc bị bắt cóc rồi, ở cái tuổi này mà đã─────”

A, mặt con bé đó trông như giẻ rách mà.

Nhìn từ xa chắc cũng có thể nghĩ là vết thương.

Người lính bên phải từ từ tiến lại. Cứ thế này mình sẽ bị bắt đi sao.

…Chắc không đến nỗi thế đâu.

Mình còn sống sót ra khỏi hang ổ của một tên cán bộ gặp dưới lòng đất cơ mà. Bị bắt đi thế này thì vô lý quá.

Tôi từ từ khai mở tâm nhãn. Mắt phải đã hỏng hoàn toàn, chỉ thấy một màu đen kịt. Nhìn hai người lính bằng mắt trái, tôi có thể thấy được dòng chảy chuyển động của họ.

Người lính bên trái không phòng bị. Người lính bên phải đang xoay còng tay bằng tay trái.

Đây chính là cơ hội.

Tôi lặng lẽ rút thanh thánh kiếm giấu trong túi quần bên phải ra.

Mục tiêu là cằm của người lính bên phải. Không kích hoạt thánh kiếm, chỉ dùng chuôi kiếm để vụt.

Không cần tạo thế. Chỉ đơn giản là tung ra như một cú đấm, nện vào như một cái búa.

Bốp!

Kèm theo tiếng kêu ú ớ ngớ ngẩn, chiếc còng tay bay vút lên trời.

Tiếp theo là người lính bên trái.

Tay phải đã vung ra nên không có thế. Tôi tấn công bằng tay trái.

Góc độ này không thể đánh vào mặt được. Cùng lắm chỉ đánh được vào ngực hoặc bụng. Mục tiêu cần nhắm là bụng.

Vút, bụp! Tôi đấm một cú chính quyền vào ngay trên rốn. Không hiểu sao tôi có cảm giác cú đấm này rất có lực.

Bị một đấm không thương tiếc, gót chân người lính nhấc bổng khỏi mặt đất, đầu cúi về phía trước. Nhờ đó, cái gáy trông ngon mắt của anh ta lộ ra một cách không phòng bị, và tôi không bỏ lỡ cơ hội, dùng thánh kiếm đập mạnh vào gáy anh ta.

Cốp!

Anh ta thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng đã ngã sấp mặt xuống sàn.

Mà, chắc họ không chết đâu. Tôi cũng không có ý định giết người. Máu cũng không chảy ra. Chắc họ sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Tôi cũng không có ý định giết họ. Vì bọn họ cũng chỉ định bắt tôi thôi. Và tôi vẫn chưa phải là tội nhân rành rành, nếu giết họ thì từ giây phút đó tôi sẽ chính thức trở thành tội phạm.

Nhưng khi tỉnh lại, họ sẽ đuổi theo. Khi đó hậu quả… nếu tôi nói mình bị Đế quốc truy đuổi đến đây, chắc Tháp ma thuật sẽ tự mình giải quyết.

Sẽ không còn gì phải lo lắng nữa. Miễn là tôi rời khỏi đây trước khi mọi chuyện ầm ĩ lên. Không biết là xui hay may, hôm nay có vẻ chỉ là một cuộc kiểm tra đột xuất thông thường chứ không phải truy bắt.

Nhưng khi bọn họ tỉnh dậy, tôi sẽ có thêm một tội danh nữa.

Xâm hại tình dục trẻ em.

Trong khi tuổi của con bé trông như trẻ con kia ít nhất cũng phải gấp năm lần tuổi tôi.

Trong một thời gian tới, tôi sẽ phải di chuyển bằng những con đường không đi qua Đế quốc.

Như vậy thì thời gian để chuyển thư sẽ mất thêm vài tháng… nhưng biết làm sao được, thật chứ.

Dù vậy, mức độ đó cũng không phải là vấn đề lớn, xuất phát thôi.

“Valkvogel. Xuất phát thật đây. Đi theo tôi.”

Cô ta đang nhìn tôi chăm chú. Không phải sát khí. Mà là một ánh mắt như muốn nhìn thấu nội tâm của tôi… A. Mấy cái vảy quanh mắt, đồng tử cũng mở ra. Là Long Nhãn.

Có vẻ như cô ta đã không nhịn được mà cố đọc suy nghĩ của tôi. Mà tôi thì không thích chuyện đó cho lắm.

“Này này này, đừng có đọc. Tôi là người có nhiều bí mật lắm đấy.”

Đồng tử màu nâu đỏ khép lại. Những chiếc vảy xuất hiện quanh mắt cũng từ từ đồng hóa với da rồi biến mất. Gương mặt đầy những đường chỉ nhỏ lại ném về phía tôi một ánh mắt hung dữ.

“……Chết đi.”

Bỏ lại lời đe dọa giết người dễ thương đó, tôi bước ra khỏi quán trọ.

Dù sao thì cô ta cũng không thể rời xa tôi quá một khoảng cách nhất định.

Tự khắc sẽ đi theo thôi.

Rõ ràng là đã có thêm một người đồng hành. Nhưng lòng tôi vẫn trống rỗng.

“Biết thế này thì lúc đó mình đã…”

Vừa hồi tưởng về quá khứ đã qua, tôi vừa tiếp tục bước về phía trước. Ngoài việc tiến lên, tôi chẳng thể làm gì khác, nên chỉ biết lê bước mà đi.

Mặt trời đã đứng bóng trên đỉnh đầu.

Chỉ còn vài bước nữa là đến Tháp ma thuật.