Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6826

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19583

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 882

Anh hùng đã chết trước khi tôi có thể quay về - Chương 15: Hiệp sĩ và em trai (7)

Đường về tiền đồn bất ngờ thay lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Ấy là bởi vì tất cả ma vật và Huyết Lang Tộc có thể gây nguy hiểm đều đã bị trận lở tuyết cuốn phăng đi cả rồi.

Vừa ra khỏi đường hầm, chiến trường vốn nhuốm đầy máu và xác chết đã bị tuyết trắng xóa vùi lấp, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lớp tuyết tích tụ cao ngất, có khi còn hơn cả một ngôi nhà. Cũng vì thế mà suýt chút nữa việc quay về đã gặp trở ngại, nhưng may mắn là nhờ sức mạnh của Lumen mà chúng tôi cũng xoay xở được.

Bay lượn trên trời bằng sức mạnh của sấm sét quả là một trải nghiệm thú vị bất ngờ.

Dù việc được một cô gái nhỏ con hơn mình cõng có hơi mất mặt.

Khi chúng tôi trở về thành công, một đám đông lớn hơn tôi tưởng đã kéo đến. Hầu hết sự chú ý đều đổ dồn về phía Lumen, nhờ vậy mà tôi có thể thoải mái nhận sự trị liệu của tu sĩ. Cũng may là có ít người quen mặt.

Thêm vào đó, tôi còn biết được tin tức về Beten.

Sau khi tỉnh lại, cậu ta đã nhờ Nico, người tình cờ ở gần đó, chuyển lời cho tôi rằng Lati đã đột ngột trở mặt, triệu hồi ma vật tấn công, nên nếu gặp cô ta thì phải cẩn thận.

Giá mà cậu ta tỉnh lại sớm hơn một chút thì tôi đã có thời gian để chuẩn bị rồi.

Nếu được thì tôi cũng muốn nói chuyện với Beten sau khi cậu ta hồi phục, nhưng Nico nói rằng cậu ta chỉ để lại lời nhắn là sẽ đi bắt một con rồng mới xuất hiện gần núi Seorak rồi biến mất.

Chà, đời mà, có duyên gặp gỡ thì cũng có duyên ly biệt thôi. Tôi đành nói với Nico là tôi biết rồi.

Vả lại, tôi còn có việc quan trọng hơn. Tôi tiếp cận họ để mở những lá thư, vậy mà cảm giác như chính mình lại đang bị cuốn theo nhịp độ của họ, nên bây giờ tôi phải tập trung vào việc mở thư.

Lá thư màu hồng phấn.

Lá thư Lumen đưa cho tôi trước khi bị đám đông cuốn đi vẫn chưa mở được.

Tôi đã nghĩ mình biết cách mở nó sau vụ của Alliana rồi chứ. Thế giới này đúng là chẳng có việc gì thuận buồm xuôi gió ngay từ đầu cả.

Dù tôi có vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào mới mở được lá thư thì nó cũng chẳng tự mở ra.

Mãi đến lúc trời chập choạng tối tôi mới nhận ra sự thật hiển nhiên đó.

“Thế nên, lý do anh gọi tôi ra chỉ có thế thôi à?”

Nico, người đã đến theo lời mời tha thiết của tôi, đột ngột ấn tôi ngồi xuống ghế. Chắc vì trong phòng y tế không có ai, giọng của Nico lớn hơn hẳn so với một người chưa ăn tối.

“Tôi đã phải bỏ cả bữa tối để đến đây đấy. Mà anh lại hỏi tôi Lumen-sama đang ở đâu á?”

“Tại lúc đó anh quên béng mất việc phải đưa món đồ cần chuyển. Tình hình cấp bách quá mà.”

“…”

Nico gác chân lên đùi tôi rồi dồn sức. Sau đó, cô ấy thở dài một tiếng “haizz” rồi đưa tay ôm trán.

“Anh đã ép tôi tách ra, rồi sau đó đi gặp Lumen-sama, đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

“Và anh đã ở riêng với Lumen-sama ít nhất hai tiếng, không. Hơn ba tiếng đồng hồ. Anh có nghĩ việc không thể đưa nổi một món đồ là có lý không?”

“…Đúng vậy.”

“Với cả, nếu định tách người khác ra thì ít nhất cũng phải nói trước một tiếng chứ. Anh định lừa người ta như thế để làm gì? Anh bảo nếu không có Lumen-sama thì đã chết rồi cơ mà. Hay là anh có cách nào đó để không chết nên mới làm vậy?”

“……Đúng vậy.”

“Anh có đang nghe tôi nói không đấy.”

Nghĩ lại thì lần đầu tôi gặp Nico cũng trong một bầu không khí thế này.

Hồi còn ở nhà của Nikola, lúc đó trông tôi có hơi rách rưới nên cô ấy đã tưởng tôi là một tên trộm vặt, rồi trói chặt tôi vào cột và tra hỏi. Khi đó tôi có cảm giác như bị cảnh sát bắt thật vậy. Giờ nghĩ lại thì đó cũng là một kỷ niệm đáng nhớ.

“Anh đang nghĩ đến ai thế? Lumen-sama à?”

“Đúng vậy.”

“…Hả?”

“Thôi kệ đi! Vậy Lumen đang ở đâu? Chắc đang được tu sĩ trị liệu à?”

Ánh mắt sắc lẹm lướt qua mặt tôi. Cô ấy lườm tôi một lúc, rồi dùng ngón tay véo vào cánh tay tôi và miết xuống, sau đó thở dài một tiếng còn to hơn mọi khi rồi mới lên tiếng.

“Haizz, biết ngay mà……. Lumen-sama đang nghỉ ngơi trong phòng riêng. Cứ đi thẳng lên là sẽ thấy đường thôi, nhân tiện đi tìm thì mang theo chút đồ ăn đi. Tôi không biết lý do là gì nhưng từ lúc trở về ngài ấy không hề đụng đến đồ ăn.”

Dù tốc độ hồi phục có nhanh đến đâu thì di chứng vẫn sẽ còn lại. Ngay cả tôi bây giờ, bờ vai vốn không còn một vết sẹo cũng đang nhức mỏi. Lumen bị thủng bụng thì còn đến mức nào nữa.

“Thế thì gay go nhỉ. Anh sẽ ghi nhớ, cảm ơn em.”

“Vâng vâng. Anh mau đi tìm Lumen-sama đi. Tôi cũng bận nên đi trước đây.”

Nico dùng cạnh bàn tay gõ nhẹ vào đỉnh đầu tôi rồi rời khỏi phòng. Chắc cô ấy không giận đâu nhỉ?

Mà khoan, Lumen không đụng đến đồ ăn ư. Có chuyện gì xảy ra sao?

Cứ ngồi yên một chỗ thì cũng chẳng có tiến triển gì. Phải đến đó thì mới giải quyết được.

Đồ ăn thì có ít thịt bò khô Nico vừa ném cho, mang theo cái đó là được.

Nhân dịp này, nếu có thể tìm ra điều kiện để mở thư thì sau này sẽ tiện hơn một chút. Vì vẫn còn rất nhiều người tôi phải chuyển thư cho.

Tiền đồn này có quy mô khá lớn. Nghe nói chỉ riêng thành viên của Tuyết hoa hiệp sĩ đoàn đã lên tới khoảng 300 người, nhưng dù vậy thì nó vẫn rộng một cách quá đáng. Đây là một căn cứ được xây dựng với dự tính sẽ chứa cả ba hiệp sĩ đoàn và quân đội đế quốc, nhưng hiện tại chỉ có một hiệp sĩ đoàn và một số ít quân đội đế quốc đóng quân, nên cảm giác lại càng rộng lớn hơn.

Vì thế, hành trình tìm kiếm Lumen không hề ngắn. Dù là căn cứ được xây dựng để đối phó với Huyết Lang Tộc và ma thú đang hoành hành khắp Frontis, nhưng nó vẫn quá rộng.

Dù vậy, phòng của Lumen lại khá dễ tìm.

“Đây rồi.”

Nơi tôi đến là trước một cánh cửa trông khá cao cấp. Trên tay nắm cửa có nguệch ngoạc mấy chữ Lumen, chắc đây là phòng của cô ấy rồi.

- Cốc cốc

“Tôi đến đây để nói chuyện về lá thư. Nếu có thời gian thì phiền cô mở cửa.”

Và rồi là sự im lặng.

[Cửa không khóa đâu, vào đi.]

Tay nắm cửa xoay một cách nhẹ nhàng. Tôi tự nhiên bước vào phòng, mùi thuốc đắng ngắt lan tỏa khắp không gian. Không khí mờ mịt cùng làn khói trắng đục lấp đầy lá phổi.

“Uầy, cái mùi.”

“Chắc sẽ hơi nồng một chút. Vì tôi đã cho rất nhiều lá Racloss vào.”

“Cô cho rất nhiều vào á? Mà quan trọng hơn là bây giờ cô đang ở đâu vậy.”

Tôi nhìn quanh nhưng chỉ thấy khung cảnh một căn phòng sạch sẽ. Trên chiếc ghế trắng tinh, trên chiếc giường gọn gàng có viền ren, tôi đều không tìm thấy cô ấy.

“Bên phải.”

Tõm. Từ phía bên phải, nơi có tiếng nước vọng ra, Lumen đang ngâm mình trong bồn tắm vẫy tay với tôi. Chiếc bồn tắm khổng lồ lấp đầy phòng tắm đang nổi lềnh bềnh đủ thứ dị vật kỳ lạ.

Theo phản xạ, tôi ngước nhìn lên trần nhà. Dù là một căn phòng cao cấp nhưng trần nhà lại tối tăm, một bầu không khí rất dễ khiến người ta phát điên.

“…Tôi quay lại sau nhé?”

“Không sao. Tùy anh thôi.”

Đúng là một câu trả lời dứt khoát. Tôi từ từ hạ tầm mắt xuống nhìn Lumen. Thân hình đầy đặn của cô ấy ẩn hiện sau hơi nước và mặt nước, toát lên một vẻ huyền bí.

Tôi chậm rãi tiến lại gần và vịn vào thành bồn tắm. Mùi của đủ loại dược liệu làm đầu óc tôi quay cuồng.

Không thể chịu nổi cái mùi đó, tôi quay lưng lại với Lumen, ngồi bệt xuống sàn rồi đưa lá thư ra sau lưng.

“Cô thử mở xem. Lần này có thể sẽ mở được thì sao.”

- Xẹt.

“……Thời gian trôi đi, rồi sẽ có lúc nó mở được thôi.”

Lại thất bại. Cảm giác như cả thế giới này đang cố tình ngăn cản tôi vậy.

“Lại thất bại rồi. Cứ mở ra một cách bình thường không được hay sao.”

Lumen nhẹ nhàng đứng dậy và tiến lại gần tôi. Rồi cô ấy đặt lá thư lên đầu tôi và lại chui vào trong nước.

Tõm. Hương dược liệu lan tỏa theo tiếng nước bắn tung tóe. Cái mùi đó khiến tôi bất giác nhăn mặt, Lumen liền lên tiếng.

“Mà tại sao anh lại muốn lá thư đó được mở ra thế? Cứ ném cho tôi rồi đi là được mà.”

“Chà, có nhiều lý do lắm. Nhưng lý do lớn nhất là vì những lá thư phải được mở thì tôi mới có thể trở về thế giới của mình. Chuyện này phức tạp nên khó mà giải thích chi tiết cho cô được. Tôi cũng chỉ biết về mặt lý thuyết thôi.”

Thành thật nói ra cảm xúc của mình. Đó là hành động Alliana đã làm trước khi mở được lá thư.

Hoàng đế nói rằng, lá thư gửi cho ngài ấy đã tự mở. Lá thư của tôi cũng vậy. Vì thế, tôi chỉ có thể dựa vào một trường hợp đơn lẻ đó để suy luận ra điều kiện giải trừ của lá thư.

“Phức tạp thật.”

“Trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng và thoải mái. Phải làm nên mới làm thôi. Vì vậy, cho dù tiếp theo tôi có nói gì thì cô cũng đừng buồn lòng nhé.”

Cơ thể Lumen chìm xuống. Ánh mắt cô ấy từ từ nổi lên trên mặt nước và giao với tôi. Trước ánh nhìn đầy nghi hoặc đang gợn sóng ấy, tôi nhẩm lại những lời mình định nói.

Những lá thư được viết cho họ, không phải cho tôi hay Hoàng đế. Trong số đó, nếu một trong những hành động mà Alliana, người duy nhất mở được thư, đã làm là điều kiện để mở thư, thì tôi phải thử trước mọi phương pháp có thể.

Kiếm sĩ, pháp sư, cung thủ, thánh nữ.

Việc cùng nhau cố gắng mở thư với những người mà ngay cả nói chuyện cũng thấy khó xử là điều không thể.

Dù sao đi nữa, giả thuyết mà tôi nghĩ ra là.

“Lumen, không phải cô vẫn còn vương vấn Troca sao? Bây giờ cô không đụng đến đồ ăn cũng là vì suy nghĩ đó.”

Bày tỏ sự vương vấn còn sót lại với Anh hùng. Để có được câu trả lời cho điều đó, tôi không còn cách nào khác.

“Lần trước tôi chưa nghe rõ. Tại sao cô lại chặt cánh tay đi, cô phải giải thích cho tôi đi chứ. Nếu được thì càng chi tiết càng tốt, không được bỏ sót một chi tiết nào.”

Chắc phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị sét đánh trúng người rồi.