Hôm ấy, trên chuyến tàu trở về sau bữa tiệc sinh nhật tấp nập khách khứa "người lạ" – những bông tuyết lớn ào ào rơi xuống sân ga ồn ã. Tuyết trắng như sợi bông, tựa những linh hồn phiêu bạt, rơi xuống đường ray rồi tan biến vô nghĩa như thể chưa từng tồn tại trên đời. Giữa đêm đông giá buốt, chỉ đứng sau lưng em thôi mà tôi cũng cảm thấy toàn thân sắp đông cứng.
Em, người đang say khướt, vận chiếc váy hở vai mỏng manh chỉ để trưng diện, mùi nước hoa nồng gắt, thản nhiên nhìn những bông tuyết biến mất trên đường ray.
“Tuyệt vời quá nhỉ?”
“Ừm, tuyệt vời thật.”
Nói xong, em vô tư lắng nghe những người bạn cũng đang say mèm của mình í ới, không chút đề phòng nào.
Em vẫn nghĩ ngày mai mình sẽ lại tiếp tục cuộc sống như mọi khi, chẳng có gì thay đổi.
Trong cái lạc thú hời hợt và vô tận ấy, em mượn chút men rượu chưa quen, tự nhủ rằng: “Sau này cũng sẽ chẳng sao đâu, mình có làm gì sai đâu chứ.”
Nhưng em đã thấy rõ rồi phải không?
Đôi mắt định tội em vì tội ác mà cô ấy đã phạm.
Khoảnh khắc đó – em trong đôi mắt vừa đẹp đẽ vừa lạnh lùng ấy, hàm răng trắng đều sau đôi môi thoa son bóng cứ run lên bần bật.
Tôi đều biết cả. Từ ngày đó, em đã liều mạng muốn lờ đi lời tuyên án của cô ấy.
(——Đã quá muộn rồi mà.)
Tội ác của em sẽ bị phán xét.
Em, cô gái vừa tròn mười tám tuổi, đang bước đi loạng choạng, chênh vênh sát mép sân ga. Giữa những âm thanh huyên náo vô nghĩa, em vừa ngân nga bài hát thịnh hành nhàm chán vừa thong thả nghĩ xem ngày mai nên làm gì. Dù rằng lúc này suy nghĩ về ngày mai cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thật ra, chỉ cần tôi như người mặc áo đen trong nhà hát, hòa vào đám đông và đẩy em một cái từ phía sau, em sẽ đến ngay pháp trường của mình.
Tiếng “ầm ầm ầm” vang lên từ đầu bên kia đường ray, một đoàn tàu đang tiến vào ga với ánh đèn chói chang.
Tôi canh chuẩn thời cơ, từ dưới chiếc áo khoác đen giản dị đã mặc mấy năm nay, vươn ngón tay ra.
(Cathy, cô xem cho kỹ đây này——)
Tôi thở ra hơi trắng xóa dưới trời lạnh, giả vờ lướt qua em rồi đẩy mạnh từ phía sau.
Giờ có ấn nút dừng khẩn cấp cũng không kịp nữa. Ánh đèn mạnh mẽ của đoàn tàu vô tình lao vào sân ga, chiếu sáng thân hình em như một ma-nơ-canh vô tri, đang ngã xuống đường ray.
(À...)
Cô ấy có đang nhìn không? Nhìn màn hành hình đầu tiên của tôi. Tôi có làm ra kiểu hành hình mà cô ấy – Cathy thích không?
Có lẽ pháp trường kèm ánh đèn chiếu sáng này còn quá sang trọng. Hơn nữa, để cô ta ăn mặc tươm tất thế kia mà chịu hình phạt, đối với một tội phạm thì quá xa xỉ.
Nhưng khoảnh khắc kinh hoàng chợt lóe lên trên gương mặt em, kẻ bị ánh sáng nuốt chửng trong nháy mắt, thì lại rất hợp với thân phận một tội phạm.
Thêm vào đó, khi nhìn thấy thi thể em vương vãi trên đường ray, cùng chiếc váy và sợi dây chuyền bị bánh xe nghiền nát, dính đầy dầu đen, tôi lại thấy bộ dạng này còn giống một tội phạm hơn là khoác lên mình bộ đồ tù nhân mới tinh.
Những tiếng ồn ào vô nghĩa chẳng mấy chốc tan biến, và sân ga trong chớp mắt biến thành pháp trường, giờ đây bị bao trùm bởi một bầu không khí náo động hoàn toàn khác.
“Á!”
Những "người lạ" cũng ăn diện kỹ càng giống em, khi nhìn thấy những mảnh thi thể vương vãi khắp nơi, đều sợ hãi run rẩy trước cảnh tượng đẫm máu trước mắt, rồi thi nhau gào thét chói tai.
Thế nhưng, phản ứng như vậy không xứng đáng xuất hiện ở pháp trường này. Chắc hẳn, vỗ tay chúc mừng cô ta sẽ thích hợp hơn.
Vì cô ta là tội phạm được Người Phán Xét vĩ đại – Cathy lựa chọn.
▲ ▼
Mỗi khi bước vào lớp, ánh mắt tôi lập tức bay thẳng đến bóng hình Cathy như con thiêu thân lao vào ánh sáng. Dù không ăn diện lộng lẫy như "những người lạ" khác, tại sao cô ấy vẫn toát lên khí chất cao quý đến vậy? Tôi thầm cảm thán.
“Chào buổi sáng, Cathy.”
Và câu nói đầu tiên mà tôi thốt ra mỗi ngày ở ngôi trường nữ sinh này chính là lời chào gửi đến cô ấy. Có thể nói, một ngày của tôi chỉ thực sự bắt đầu sau khi tôi chào cô ấy.
Mỗi buổi sáng, tôi đều cảm thấy vui sướng tột độ khi mình và cô ấy cùng học chung một trường.
Gia đình tôi thuộc tầng lớp thấp hơn một chút so với trung lưu, cuộc sống không quá xa hoa. Vì vậy, để có thể học cùng trường với cô ấy, nơi tập trung toàn con gái của giới thượng lưu, ít nhiều cũng gây gánh nặng kinh tế cho gia đình. Hơn nữa, với học lực của tôi, tôi hoàn toàn có thể vào một ngôi trường tốt hơn. Do đó, cha mẹ tôi ban đầu rất phản đối việc tôi đến ngôi trường này.
Nhưng tôi vẫn kiên trì bày tỏ mong muốn của mình mỗi ngày.
Nói rằng “Con nhất định phải học trường này! Nếu không, con sẽ chết mất!”——
Và cha mẹ cuối cùng vẫn phải thua trước ý chí kiên định của tôi. Phải nói là họ rất bối rối. Bởi vì tôi từ trước đến nay chỉ biết nói “được”, chưa bao giờ có một mong muốn mãnh liệt đến thế.
Mặc dù gây gánh nặng kinh tế cho gia đình có chút tội lỗi, nhưng tôi không thể tìm thấy ý nghĩa nào khi đi học ở một ngôi trường không có cô ấy.
Sáng hôm đó, cô ấy cũng được một đám nữ sinh – "những người lạ" vây quanh như nô lệ hầu hạ. "Những người lạ" quay đầu nhìn tôi, người đang chào Cathy, rồi trừng mắt nhìn với vẻ mặt như muốn nói “Loại người như cô sao có tư cách nói chuyện với Cathy?”.
Trong lớp, tôi hầu như là người nhạt nhòa và kém thu hút nhất.
Tôi cũng không có ai để gọi là bạn, vì vậy từ nhỏ tôi chỉ biết đọc sách. Bởi vì tôi luôn đọc sách dưới ánh đèn nhỏ cho đến khi chuẩn bị đi ngủ, thị lực của tôi cũng giảm sút rõ rệt. Mặc dù tôi rất thích chiếc kính gọng đỏ mà cha mẹ mua cho tôi hồi cấp hai, nhưng trong mắt "những người lạ" nhạy cảm với thời trang, chắc hẳn nó trông rất quê mùa.
Và tôi luôn tết mái tóc đen bẩm sinh hơi ngả xám của mình thành một bím. Cách buộc này ít cản trở việc đọc sách nhất, và buổi sáng cũng không mất quá nhiều thời gian để buộc tóc.
Trang phục đi học, chỉ cần đủ chỉnh tề là được.
“Tôi mới là người xứng đáng ở bên cô ấy nhất” – tôi không định trở nên giống như "những người lạ" khác, những kẻ dường như ôm trong mình ý nghĩ khoe khoang đó, không ngần ngại vi phạm quy định của trường để ăn mặc thật lộng lẫy.
Dù sao thì trước mặt Cathy, "những người lạ" và tôi khác gì nhau chứ?
Dù có ăn mặc đẹp đến mấy, đối với Cathy, "những người lạ" cũng chỉ là nô lệ.
"Những người lạ" chẳng hề nhận ra điều này, cứ thế săm soi từ đầu đến chân tôi. Nhưng ánh mắt của "những người lạ" cuối cùng vẫn phải ngước lên nhìn tôi. Bởi vì tôi có chiều cao nổi trội trong lớp. Tuy nhiên, "những người lạ" dường như ngay cả điều này cũng không vừa mắt, càng ngày càng khắc nghiệt với tôi.
Đối mặt với những ánh mắt khinh miệt và hung tợn đó, tôi chỉ biết xoay nhẹ người đầy bối rối.
(Tôi chỉ chào Cathy thôi mà…)
“Các cô chắn đường quá, có thể tránh ra được không?”
Tôi đang co ro, không thốt nên lời thì giọng nói quyến rũ của Cathy vang lên.
Trong một khoảnh khắc, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng câu nói đó không phải dành cho tôi, mà là cho "những người lạ" đang vây quanh cô ấy. Giọng điệu dù điềm tĩnh nhưng đủ sức tỏa ra áp lực, khiến đám "người lạ" đang chắn trước mặt tôi vội vã lùi lại.
“Chào buổi sáng, hôm nay cô vẫn đến sớm như mọi khi nhỉ.”
À... tuyệt vời quá đi mất, cô ấy đã đáp lại lời chào của tôi lúc nãy. Cô ấy khẽ lay mái tóc vàng hoàn hảo không tì vết, đôi mắt xanh lục bích nhìn thẳng vào tôi. Vinh dự này khiến gò má tôi bất giác ửng hồng.
Hơn nữa, cô ấy nói “vẫn như mọi khi”.
——Cô ấy đã chú ý đến sự hiện diện của tôi.
(À...)
Tôi run rẩy khắp người vì sự thật này. Một niềm vui sướng đến choáng váng trào dâng từ đầu ngón tay.
"Những người lạ" đang cố gắng hiểu tình hình hiện tại, ánh mắt bối rối cứ liếc nhìn xung quanh. Họ dường như rất khó tin rằng Cathy, người đang đứng đầu hệ thống phân cấp của trường, lại đặc biệt đáp lời một người tầm thường như tôi, một người mà đối với "những người lạ" hoàn toàn không đáng để nói chuyện.
“...Này, Cathy, cạnh tủ đồ của cô... có dính một chút bụi.”
Cathy đang nhìn tôi. Tôi chìm đắm trong niềm vui sướng khiến mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào, run rẩy nói.
“Ôi chao, tệ thật đấy.”
“Vậy nên, tôi... đã giúp cô lau sạch chỗ bụi đó rồi.”
“Ồ~ vậy à. Rồi sao nữa?”
“Tôi nghĩ... chắc đã sạch rồi...”
“Được thôi, vậy lát nữa tôi sẽ đi xem.”
Cathy nói xong câu này, không nhìn tôi thêm một lần nào nữa, lướt qua tôi và rời khỏi lớp học. Khoảnh khắc cô ấy đi ngang, tôi ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ấy. Tôi cảm thấy mình rất muốn đi theo cô ấy, hy vọng cô ấy có thể nhìn tôi thêm vài lần nữa. Thế nhưng, tôi không thể tiếp tục níu giữ cô ấy, người mà sự chú ý hiện không đặt vào tôi.
Từ nhỏ đã biết đến sự tồn tại của cô ấy, tôi rất rõ mình không có tư cách làm điều đó. Hơn nữa, cuộc đối thoại vừa rồi đối với tôi đã là quá đủ rồi.
Bởi vì Cathy nói lát nữa sẽ đi xem hành động tự ý của tôi.
——À... chỉ cần vậy thôi, tôi đã thấy sung sướng lắm rồi.
"Những người lạ" vội vã đi theo sau lưng Cathy. Họ nhìn tôi, người đang tựa lưng vào tường lớp học đầy yếu ớt, chìm đắm trong cảm giác hưng phấn, rồi từng người một bước qua tôi với nụ cười như nhẹ nhõm hay thương hại.
“Tôi thấy cô thật không biết tự lượng sức mình.”
Trong lúc họ rời đi, một trong "những người lạ" dừng lại trước mặt tôi và nói câu này. Chắc cô ta không kìm được mà muốn nói thế với một người tầm thường như tôi. Chắc tôi trông giống kiểu người như vậy. Tôi phải nghe lời cô ta nói.
(Đúng vậy, nếu không cẩn thận sẽ quá đắc ý...)
Tuy nhiên, từ người của kẻ đang chắn trước mặt tôi và chế giễu tôi lại tỏa ra mùi nước hoa giống hệt mùi của Cathy.
(——Kẻ không biết tự lượng sức mình là cô mới phải.)
Việc cô ta mang mùi hương này và việc Cathy mang mùi hương này là một trời một vực. Mùi hương khó chịu tỏa ra từ "những người lạ" khiến tôi không kìm được mà cúi đầu nhìn xuống "những người lạ". Tôi nghĩ, trong ánh mắt đó chắc hẳn đã vô tình lẫn vào sự ác ý.
Không biết có phải đã phát hiện ra sự ác ý trong ánh mắt hay không, "những người lạ" nhướng mày, trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ.
Cái nhìn ấy khiến tôi không kìm được run rẩy. Thấy tôi sợ đến tái mặt như sắp ngất, "những người khác" mang vẻ khó chịu đi theo Cathy, khuất khỏi tầm mắt tôi.
(Thật là… kinh khủng.)
Thế nhưng, hẳn tôi cũng có lỗi, vì tôi đã vô tình buông ra ánh mắt khinh miệt, coi "những người khác" như thể đồ dơ bẩn.
Bởi lẽ, so với "những người khác", tôi có chỗ nào thấp kém hơn họ đâu cơ chứ?
Trước mặt Cathy, bất cứ ai cũng chỉ có thể chọn đứng ở vị trí phục tùng cô ấy.
Giờ đây, cô ấy cao quý hơn bất kỳ người lương thiện nào, một sự tồn tại đáng ra phải ở trên đỉnh cao. Trước mặt cô ấy, bất cứ ai cũng chỉ là kẻ phải chịu sự trừng phạt công bằng.
"Những người khác" kia, cứ ngỡ mình làm đẹp theo xu hướng hay bắt chước Cathy là có thể sánh vai với cô ấy, mà không hề nhận ra những sự thật này.
(Ôi… đáng sợ quá.)
Thật đáng sợ, cái sự tự cho mình là hơn người. Tôi không muốn trở thành kẻ như vậy.
—Thế nhưng, vậy thì, tôi lại muốn trở thành người thế nào trong mắt cô ấy đây…?
Nghĩ đến đây, một đáp án cực kỳ rõ ràng hiện lên trong tâm trí, khiến tôi lại bắt đầu run rẩy khắp người.
(…Có lẽ thật ra tôi đã quá tự cho mình là hơn người đến tột cùng…)
Vừa mới nghĩ không muốn biến thành kẻ tự phụ, thì nỗi sợ hãi rằng cứ thế này mình sẽ thực sự trở thành loại người đó đã chiếm lấy phần lớn cơ thể tôi.
Dù biết vậy, tôi vẫn không thể kìm nén được cảm giác xốn xang kỳ lạ cứ không ngừng trào dâng trong lòng.
▲ ▼
—Sau đó vài tháng, cha mẹ Cathy qua đời.
Nghe nói đó là một vụ giết người. Cha mẹ Cathy là bác sĩ nổi tiếng khắp cả nước, nhưng họ đã gây ra sơ suất y tế, và được cho là gia đình bệnh nhân vì thế mà phát điên, ôm hận trả thù. Vụ việc này cũng được báo đài đưa tin rất nhiều.
(Ôi… thật là một sự bất hạnh vừa trái ngang vừa không đáng xảy đến với cô ấy…)
Khi nghe tin này, lòng tôi chìm ngập trong bất an.
Dù là Cathy đi nữa, khi cha mẹ đột ngột qua đời, lại còn bị sát hại, thì chắc chắn vẫn sẽ rất đau khổ… Nếu thấy Cathy suy sụp, tôi phải làm sao đây…?
Nếu Cathy, người chiếm giữ vị trí tuyệt đối trong lòng tôi, sụp đổ, có lẽ tôi sẽ còn tuyệt vọng hơn cả khi cả gia đình mình bị sát hại.
Đúng vậy…—Ban đầu tôi đã nghĩ như thế, sợ hãi đến mức chìm sâu vào nỗi bất an.
Nhưng giờ đây, một cảm xúc phấn khích khó tả lại trỗi dậy trong lòng.
Bởi vì nghĩ kỹ lại, dù có thấy Cathy đau khổ đến đâu, tôi cũng tuyệt đối không thể vỡ mộng về cô ấy.
(Vì vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu…)
Dù có phải tự làm tổn thương bản thân, tôi cũng có thể làm bất cứ điều gì vì Cathy. Tôi mới chính là người nên trở thành chỗ dựa của cô ấy.
(Nhưng Cathy sẽ nhìn nhận tôi như thế nào đây…?)
Ngay khi nghĩ vậy, tôi cảm nhận được cảm giác phấn khích từng xuất hiện trong một góc lòng mình lúc ấy, lại dần dần lan tỏa khắp cơ thể. Suy cho cùng, đó là một ảo tưởng tràn đầy niềm vui u ám và sâu thẳm.
(Quá tự phụ rồi…)
Dù biết rõ ảo tưởng đó không thể trở thành hiện thực, tôi vẫn chỉ có thể dùng hai tay ghì chặt lấy nhịp thở đang dồn dập vì phấn khích.
Tuy nhiên, cảm giác phấn khích trong lòng tôi không kéo dài được bao lâu thì đã bị đánh bại.
▲ ▼
Đó là vài ngày sau khi vụ án mạng được loan truyền, tại đám tang cha mẹ Cathy.
Cô ấy đeo một sợi dây chuyền ngọc trai đen nhỏ, mặc chiếc váy liền màu đen. "Những người khác" vẻ lo lắng vây quanh cô ấy.
Nhưng không hiểu sao, bầu không khí đó chỉ có thể dùng từ "không đúng" để miêu tả. Người đau buồn vì đám tang này là "những người khác", còn Cathy – người đáng lẽ phải đau buồn – lại không hề có vẻ gì là đau khổ.
Lưng cô ấy vẫn thẳng tắp kiêu hãnh, khuôn mặt dưới chiếc mũ ren không vành thanh lịch cũng không hề suy sụp. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ, đôi khi còn nở nụ cười. Điều đó càng khiến cô ấy trông vô tình hơn.
(Thật không hợp chút nào…)
Tôi ngạc nhiên khi bản thân lại có cảm nghĩ này về cô ấy. Thế nhưng, tôi thật sự không thể không nghĩ như vậy.
Bởi vì thực tế là rất không hợp. Với tư cách là một cô con gái độc nhất vừa mất đi song thân, thái độ ung dung của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với cảnh tượng hiện tại.
Và, điều không phù hợp nhất là — cô ấy trông thật thuần khiết, mạnh mẽ và xinh đẹp. Cô ấy giống như một đóa hồng được làm từ đá quý, ngay cả một bó hoa kết tinh từ bao đóa hoa lộng lẫy cũng không thể sánh bằng cô ấy.
Thái độ của Cathy có lẽ đã dần khiến mọi người cảm thấy khó gần. Khi nghi lễ tang lễ kết thúc, chuẩn bị hạ huyệt, số người tụ tập quanh cô ấy giảm đi rõ rệt. Lúc đó, tôi nhận thấy xung quanh cô ấy không còn ai, mới cuối cùng tiến đến nói chuyện. Tôi cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập thình thịch trong bất an.
Thế nhưng, động cơ của tôi lúc này đã không còn xuất phát từ "nếu Cathy đau khổ thì sao?" — cái cảm giác lãng mạn ngọt ngào đầy ảo tưởng ngu ngốc ấy nữa.
Mà là từ nỗi sợ hãi đối với thái độ ngoài sức tưởng tượng của cô ấy.
"Cathy… ừm…"
"Cậu cũng đến à."
"À, vâng… dù sao thì tôi cũng từng gặp cha mẹ cậu."
"Nói vậy thì, trước đây cậu cũng hay trà trộn vào đám đông, cùng đến nhà tôi nhỉ."
"Vâng… thế nên vụ việc lần này, khiến tôi rất sốc…"
"Ồ, vậy sao."
Tôi cố gắng nghĩ xem nên nói gì để tiếp chuyện với Cathy, người đang đáp lời bằng giọng điệu nhàn nhạt.
Thái độ của Cathy quả nhiên vẫn y như thường lệ, không hề thay đổi đến mức đáng sợ. Và chiếc váy liền đen tuyền càng tôn lên vẻ đẹp của cô ấy. A… đẹp quá. Cô ấy quá đỗi xinh đẹp, khiến chuông báo động trong đầu tôi reo vang.
Và rồi—tôi định nói ra một lời ngu ngốc.
Tôi biết điều đó thật ngốc. Nhưng không hiểu sao, tôi không thể ngăn mình nói ra.
"Vậy… vậy thì… tôi đang nghĩ cậu có ổn không…"
"Cậu cũng hỏi vậy sao."
"…Hả?"
"Mọi người đều nói cùng một câu, thật thú vị."
Cathy nói xong, khóe môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, rồi bật cười.
Trong thái độ đó ẩn chứa vẻ quyến rũ và ung dung thường thấy của cô ấy, không hề để lộ sự yếu đuối, có thể nói đó là điểm hấp dẫn nhất của cô ấy.
"…………"
Khi tôi cứ thế chìm vào im lặng, Cathy bỗng nhiên không cười nữa. Rồi cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt lạnh tanh như thể đột nhiên hạ xuống điểm đóng băng, và đầy vẻ chán chường.
"Nếu không nhìn ra thì đừng nói những lời vô nghĩa đó."
—A… a…
Tôi cảm thấy toàn thân sôi sục vì xấu hổ. Gót giày bệt đen của Cathy phát ra tiếng "cộp cộp", bước qua bên cạnh tôi đang cúi đầu không nói lời nào. Lòng tôi bị sự hối hận và xấu hổ lấp đầy với tốc độ cực nhanh.
"Cathy đúng là, vẫn còn cố tỏ ra mạnh mẽ."
"Cô ấy đã gặp phải chuyện đau lòng đến thế mà. Giờ này chắc chắn cô ấy đang rất suy sụp."
"Những người khác" đứng xa nhìn chúng tôi trò chuyện, đang thì thầm to nhỏ.
—Làm sao có thể là như vậy được.
Các người không hiểu sao?
Vẻ đẹp của cô ấy, không phải giả dối, cũng không phải cố tạo ra. Đó là vẻ đẹp thật sự, đáng giá ngàn vàng. Đồ giả không thể nào thể hiện được vẻ đẹp như vậy.
(Tôi thật sự quá tự phụ rồi.)
Tôi dám dùng tiêu chuẩn của mình để suy đoán tâm trạng của Cathy. Thật quá ngu ngốc, quá đáng xấu hổ. Vì tôi đã nói với cô ấy những lời nghe như thể tỏ lòng thương hại, thật đáng sợ.
Thế này thì tôi chẳng khác gì "những người khác" tự cho mình là hơn người cả.
(…Không, không phải.)
Từ trước đến nay, tôi đã nhìn ngắm cô ấy lâu hơn bất cứ ai. Nhưng giờ đây, tôi đã làm trò hề lớn đến thế, tôi còn không bằng "những người khác". Thật quá tự phụ đến tột cùng.
Rõ ràng cô ấy mạnh mẽ và xinh đẹp hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, hoàn toàn không cần đến một kẻ như tôi.
(Đáng xấu hổ quá, đáng xấu hổ quá. Xấu hổ muốn chết rồi…!)
Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng…
Cô ấy quả nhiên — là một người thật tuyệt vời.
Tôi đã nhận ra điều đó một lần nữa vào khoảnh khắc ấy, đồng thời cũng cảm thấy mình càng nhận ra Cathy là một sự tồn tại đặc biệt, kiên cường đến mức không cần đến sự giúp đỡ của tôi, thì lại càng muốn nhận được sự công nhận từ cô ấy.
A… bất kể lúc nào, tôi cũng muốn phụng sự cô ấy; bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi cũng muốn mù quáng đi theo cô ấy. Tôi thật lòng muốn như vậy.
"…Chờ chút, làm ơn, Cathy."
Tôi run rẩy lên tiếng, cố gắng nói, nhưng đôi chân bất lực không thể di chuyển.
Cathy không hề quay đầu để ý đến một kẻ tầm thường như tôi. Chỉ có tiếng xì xào của "những người khác" lọt vào tai, rồi tan biến.
A… những kẻ vừa nãy cũng buông ra những lời ngu ngốc với cô ấy, vẫn chưa nhận ra Cathy là một người tuyệt vời đến nhường nào.
(Xin đừng hiểu lầm.)
Bởi vì giá trị của cô ấy, nằm ở nơi chúng ta không thể nào chạm tới được.
▲ ▼
Kể từ khi cha mẹ Cathy qua đời, môi trường xung quanh cô ấy ở trường học đã có sự thay đổi lớn.
Ban đầu vẫn có những kẻ ngu ngốc đến quan tâm cô ấy, nhưng số người đó ngày càng ít đi, và dường như ngược lại còn cảm thấy khó chịu với thái độ lạnh nhạt của cô ấy đối với mọi người xung quanh.
Đến khi nhận ra, "những người khác" từng vây quanh cô ấy đã rời đi, mỗi người tự tụ tập thành từng nhóm nhỏ.
Chính vào lúc này. Những kẻ ngu ngốc trở nên nhiều hơn, và bắt đầu kết bè kết phái—
Một buổi sáng nọ, tôi như thường lệ đi kiểm tra xem tủ đồ của Cathy có bị bẩn không. Trong nhận thức của tôi, việc duy trì tủ đồ của cô ấy sạch sẽ là điều duy nhất Cathy cho phép tôi làm.
Nhưng, sáng hôm đó khác với mọi khi. Mấy kẻ từng là tay sai của Cathy, đang đứng quây quần một cách bất thường trước tủ đồ của cô ấy.
(Rốt cuộc đang làm gì vậy…?)
Tôi ngạc nhiên đứng chết lặng tại chỗ, nhìn "bọn chúng" để lại những tiếng cười nhạo báng rồi mỗi đứa một ngả.
Một dự cảm chẳng lành chạy khắp cơ thể. Tôi chạy đến tủ đồ của Cathy, và ngay lập tức phát hiện ra điều chúng vừa làm ở đây.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến toàn thân tôi rệu rã, không kìm được ngã khuỵu xuống đất ngay tại chỗ.
Tủ đồ của Cathy không nghi ngờ gì đã bị "bọn chúng" làm cho bẩn thỉu tột cùng. Chúng có lẽ đã dùng một cái bình hoa nào đó trong phòng học, toàn bộ tủ đồ đang nhỏ nước, khe hở còn bị nhét đầy những bông hoa vàng bị dẫm nát.
Tệ hơn nữa, chúng còn khắc lên cánh cửa tủ những dòng chữ tục tĩu và ác độc đến mức khó nói ra, hẳn là dùng mảnh vỡ của bình hoa để khắc.
—Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã vội vứt cặp sách trên vai xuống hành lang, rồi lập tức giật phăng bông hoa ra khỏi tủ đồ. Nhìn những cánh hoa vàng úa rụng tả tơi, tôi cảm thấy khắp người lạnh toát vì chuyện bất ngờ này. Thật không thể tin nổi, lại có kẻ dám nhầm lẫn mà hạ thấp giá trị của cô ấy. Cũng không thể tin được lại có kẻ dám biểu lộ sự hiểu lầm của mình theo cách này, hòng hạ bệ Cathy thành kẻ yếu đuối.
Một cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Đối diện với sự thật quá đáng này, tôi không tài nào kiềm chế được cảm giác lợm giọng. Tôi quỳ xuống hành lang nơi cánh hoa ướt át rơi rụng, cố dùng khăn tay lau đi vết nước bẩn thỉu bốc mùi hoa thối rữa. Nhưng rốt cuộc, lượng nước đó không phải một mảnh vải nhỏ có thể lau sạch.
“...Chuyện gì thế này?”
Lúc ấy, giọng Cathy vang lên từ phía sau. Tôi giật mình thon thót, tim như ngừng đập. Tôi run rẩy quay đầu lại, liền thấy Cathy khoanh tay trước ngực, cúi xuống nhìn tôi đang mặt mày tái nhợt lau sàn.
“Cathy, đợi một chút, tôi sẽ dọn sạch ngay.”
“Tôi đang hỏi cô ‘chuyện gì thế này’?”
“Cái đó, đợi một chút, dù sao thì, tôi phải dọn sạch đã…”
Tôi lặp đi lặp lại câu nói đó như một kẻ ngốc.
“Cô không thể nói chuyện với người khác sao?”
Cathy buông lời đó, ánh mắt đáng sợ vô cùng. Đôi mắt xanh lục không chớp, nhìn thẳng vào tôi toát ra một áp lực chưa từng có, sắc bén đến mức tôi tưởng mình sắp không thở nổi.
Dù vậy, tôi vẫn không muốn trả lời. Dù miệng có rách toác, tôi cũng không muốn thốt ra.
‘Có kẻ muốn hạ thấp cô.’
Tôi thậm chí không thể tha thứ cho câu nói ấy phát ra từ chính miệng mình.
“Đợi một chút, dù sao cũng phải… dọn sạch đã…”
Dưới ánh mắt trừng trừng của Cathy, tôi vẫn cố sức tiếp tục dọn dẹp. Dù lau thế nào, chùi thế nào, vết bẩn khắc trên tủ đồ vẫn rất khó phai. Nhưng cho dù phải bỏ học, tôi nhất định cũng sẽ làm sạch nó. Tôi phải làm sạch nó.
“Vì đây là tủ đồ của Cathy…”
Cathy nghe thấy tôi thút thít nói nhỏ, không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ ngạc nhiên thở dài nói: “Vậy thì, cô cứ dọn sạch đi.” Rồi bỏ đi.
(...May quá.)
Hành động của tôi – không bị bác bỏ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, xen lẫn một chút vui mừng. Mặc dù chuông tiết học đầu tiên đã reo, tôi vẫn tiếp tục lau dọn tủ đồ. Đây có lẽ không phải là hành động đáng khen ngợi, nhưng tuyệt đối không thể để Cathy dùng chiếc tủ đồ bị làm bẩn. Tôi không cho phép chuyện đó xảy ra.
Đúng vậy. Tôi nhìn những dòng chữ khắc trên cánh tủ, cảm giác không thể tha thứ cho những kẻ dám hạ thấp Cathy trong lòng cũng dần lớn lên. Dám hạ thấp Cathy, hiểu lầm cũng phải có giới hạn chứ.
Nhưng sau đó, những chuyện không nên xảy ra lại tiếp diễn thêm mấy lần nữa.
Mỗi khi có sự việc xảy ra, tôi lại như thực hiện một sứ mệnh, không ngừng lau dọn những dấu vết mà "những kẻ khác" cố gắng làm hoen ố cô ấy. Mặc dù Cathy không hề quan tâm, nhưng cô ấy cũng không phủ nhận hành động tự ý của tôi.
Và ý nghĩ không thể tha thứ cho lũ người đó trong lòng tôi ngày càng lớn dần, không biết tự lúc nào đã ăn mòn tâm trí tôi.
▲ ▼
Chuyện ngày hôm đó, tôi nhớ rất rõ.
Đó là việc xảy ra trong tiết Hóa. Tôi thấy “cậu” giấu một thứ gì đó trong túi váy. Cậu đã lén lấy đi thứ hóa chất mà ngay cả giáo viên cũng từng nhắc nhở là rất nguy hiểm. Trong số những kẻ ngu ngốc dám bôi nhọ Cathy, cậu luôn là người đi đầu.
Sau khi tan học, cậu mang hóa chất ra khoe với đám bạn. Rồi họ nói chuyện gì đó, cười khúc khích đầy khoái trá.
“Các người định dùng hóa chất đó làm gì?”
Tôi không nhịn được bươn tới dồn hỏi cậu. Các người định dùng hóa chất đó làm gì, rõ mười mươi rồi. Tôi không thể kìm nén cảm xúc đang sôi sục trong lòng.
“Các người đừng làm những chuyện vô liêm sỉ với Cathy nữa.”
Tôi gần như bật khóc, nhìn thẳng vào cậu nói.
“Vô liêm sỉ là cô đấy chứ? Cứ nịnh bợ Catherine rồi tự cho mình là ghê gớm lắm à?”
“Không phải, tôi hoàn toàn không có ý nghĩ thất lễ như vậy.”
“Thế thì cô đừng kêu ca nữa, cứ gia nhập hội chúng tôi không phải tốt hơn sao?”
Cậu ta cười khúc khích một cách thản nhiên.
“Gia nhập hội các người? Tại sao? Thuận theo những kẻ thấp kém hơn Cathy như các người thì có ý nghĩa gì?”
Vì giận dữ, tôi rơi vào trạng thái hưng phấn chưa từng có.
Không biết có phải vì tôi làm cậu ta khó chịu không, cậu ta lườm tôi một cái, rồi mở nắp lọ hóa chất đã ăn trộm, hắt một ít vào người tôi.
Hóa chất nhỏ giọt xuống chiếc giày lười của tôi, phát ra tiếng xì xì bỏng rát. Mùi cháy khét lan tỏa khắp phòng học.
Chẳng mấy chốc, cả lớp đều cảm thấy có điều bất ổn, tiếng ồn ào bất thường vang lên trong lớp.
Khi mọi người đang sợ hãi quan sát chúng tôi, cậu ta dùng giọng điệu khinh bỉ tột độ mà tuyên bố:
“Làm sao có thể thấp kém hơn cô ta – hơn cái con nữ hoàng đã sa đọa đó được.”
Nghe câu nói này, tôi cảm thấy vô cùng tức giận.
– Dám nói cô ấy là nữ hoàng sa đọa.
Chỉ cần Cathy vẫn là Cathy, cô ấy sẽ mạnh mẽ hơn bất cứ ai, xinh đẹp hơn bất cứ ai… Thế mà, cái loại đàn bà thấp hèn chỉ biết làm đỏm này, lại dám tự cho mình cái quyền khinh thường cô ấy.
(Không thể tha thứ…)
Tôi vừa nghĩ vậy, cũng vô thức túm lấy cánh tay cậu ta đang cầm lọ hóa chất.
Việc túm lấy cánh tay của một người thấp hơn tôi rất nhiều lại dễ dàng hơn tôi tưởng. Tôi thậm chí có thể nhìn xuống cậu ta. Tôi dùng tay còn lại, đè chặt vai cậu ta đang vùng vẫy. Tôi cứ thế đưa lọ hóa chất tiến sát mặt cậu ta, nơi lớp trang điểm dày cộm.
“Dừng lại ngay!”
Mặt cậu ta tái xanh đến mức buồn cười, như thể vừa bị trét màu xanh vậy.
Chất lỏng bắn xuống sàn do cậu ta vùng vẫy tạo ra tiếng “xì”, và một mùi nguy hiểm lan tỏa.
“Ôi, không ổn rồi…?”
“Có nên gọi người đến không…”
“Những người khác” đều bối rối trước sự việc bất ngờ này.
Ngay lúc tôi đang mong chờ hóa chất đổ xuống mặt cậu ta thì.
“Đằng kia, đang làm gì đấy!”
Tiếng gầm giận dữ của một giáo viên nam vang lên từ cửa lớp.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra mình đang làm gì, và cậu ta lợi dụng lúc tôi bị tiếng quát của giáo viên thu hút sự chú ý, ra sức hất tay tôi ra.
Đồng thời, khoảng nửa lọ hóa chất cũng văng vào quần áo tôi. Sau đó, tôi lập tức ngửi thấy mùi thịt bị nướng. Chắc chắn là chất lỏng dần thấm qua quần áo, trực tiếp làm bỏng da tôi. Cả người tôi đau buốt.
Chứng kiến cảnh tượng thê thảm này, khắp nơi trong lớp vang lên những tiếng la hét khe khẽ.
Tôi đau đến tỉnh người, cuối cùng cũng nhận ra các bạn trong lớp đang hoảng loạn.
“Trật tự!”
Thầy giáo nam vội vàng chạy đến liên tục gầm thét, cố gắng xử lý tình huống bất thường hiện tại.
“Các em rốt cuộc đang gây chuyện gì! Giải thích rõ ràng cho tôi!”
Đối mặt với áp lực như muốn giết người của thầy giáo nam, chân tôi run lẩy bẩy, thậm chí nước mắt chảy dài mà nói với thầy:
“Em nhắc cậu ấy… phải trả lại lọ thuốc ăn trộm từ phòng hóa học.”
“Cô nói cái gì!”
Thấy phản ứng của tôi, cậu ta dùng giọng khàn đặc nói một tràng những lời thô tục giống hệt những gì đã viết trên tủ đồ của Cathy, từng bước tiến về phía tôi.
“Này! Còn không dừng lại!”
Nhưng cậu ta lập tức bị một giáo viên khác ngăn lại, rồi bị dẫn ra khỏi lớp.
“Những người khác” không biết có phải vẫn chưa hoàn toàn hiểu được chuyện đang xảy ra không, từng người đều rời xa cậu ta đang giận dữ, và dựa vào nhau. Đối với “những người khác”, khuôn mặt và cơ thể trở nên xấu xí là điều đáng sợ nhất. Vì vậy tôi có thể cảm nhận sâu sắc rằng mọi người đều cố gắng không đến gần tôi đang cầm lọ hóa chất.
“Hành động của em rất dũng cảm, mau đến phòng y tế đi.”
Sau khi cậu ta bị dẫn đi, tôi vẫn không ngừng nức nở. Sau đó thầy giáo mở lời khen ngợi tôi, rồi lo lắng chỉ dẫn tôi đến phòng y tế.
Sau đó, tôi không đi phòng y tế, mà vừa khóc vừa tìm Cathy. Một cô gái cao lớn mặc quần áo rách rưới, lại còn khóc lóc chạy loạn xạ trông rất nổi bật. Chắc tôi lúc đó xấu xí lắm. Nhưng điều đó không quan trọng. Không cần lo lắng cho tôi, giáo viên cũng không cần khen ngợi hành động của tôi.
À… đáng lẽ ra khuôn mặt của con nhỏ đó mới phải bị bỏng chứ…
Và tôi có thể làm được điều đó –
Tâm trí tôi tràn ngập ý nghĩ này.
Nhưng người quyết định có nên làm như vậy hay không, không phải là tôi. Không phải do một kẻ bé nhỏ như tôi quyết định.
– Mà là cô ấy.
▲ ▼
Khi tôi bắt đầu thở dốc, cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy.
Nơi cô ấy đang ở đúng là phòng học của dãy nhà đối diện nơi vừa xảy ra tranh cãi.
Có lẽ học sinh đều đã đến phòng học khác. Trong phòng học không người, chỉ có bóng dáng cô ấy. Cathy đứng bên cửa sổ như một cảnh trong phim, quay đầu lại nhìn tôi đang lao vào lớp với bộ dạng rách rưới.
Khoảnh khắc này không hiểu sao, tôi cảm thấy cơ thể không còn đau nữa.
“Này, lúc nãy tôi thấy hết rồi…”
Điều đáng ngạc nhiên là Cathy lại chủ động mở lời với tôi.
“Cứ như đang xem một màn biểu diễn kỳ lạ vậy.”
“À… Cathy.”
“Tôi hỏi – cô muốn làm gì?”
Ánh nắng trưa gay gắt chiếu vào phòng học từ cửa sổ, và tôi bị đôi mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm. Bị hỏi như vậy, tôi cảm thấy cảm xúc từ sâu thẳm trong lòng dâng trào.
“Tôi… tôi… Cathy… tôi… tôi… muốn rửa sạch…”
“…Cô thật sự không thể nói chuyện đàng hoàng được nữa rồi.”
Cathy cười ngớ ngẩn. Ngay cả tiếng cười của cô ấy, chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy đang cười với mình, tôi không khỏi cảm thấy vui mừng. Nhưng tôi không thể giải thích rõ ràng. Bởi vì, tôi không thể mở lời nói ra một chuyện quá sức tự đại như vậy.
“Bởi vì, những người đó… thật sự quá đáng…”
(…—Không phải. Tuy không sai, nhưng không phải vậy…)
Điều tôi muốn nói không phải cái này. Lúc nãy, tôi thật sự muốn làm bỏng mặt con nhỏ đó. Tôi nghĩ lúc đó mình chắc chắn có thể làm được. Bây giờ tôi vẫn tin chắc mình có thể làm được.
Nhưng tôi chùn bước không phải vì lý do nào khác, chính là vì hình ảnh Cathy đang đứng trước mắt tôi lúc này chợt lướt qua trong tâm trí. Cô ấy sẽ nhìn nhận thế nào về một kẻ dễ dàng làm ra hành động kinh khủng như vậy? Đó là lý do tôi đã nói những lời lẽ xã giao với giáo viên, cố gắng trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng, giả sử – cô ấy cần một người như tôi, thì điều đó sẽ tuyệt vời biết bao.
“...Chỉ cần vì chị, em có thể làm bất cứ điều gì.”
A... A...
Cuối cùng thì em cũng nói ra rồi.
Em... em — thật đúng là một người đàn bà không biết tự lượng sức mình, lại còn xấu hổ ê chề.
“Chỉ cần vì tôi?”
“Vâng, đúng vậy, chính xác là thế ạ.”
Nhưng mà — phải rồi — không còn cách nào khác, em chính là người đàn bà không biết tự lượng sức mình, lại còn xấu hổ ê chề. Ngay khoảnh khắc thừa nhận sự thật ấy, em cảm thấy nỗi sợ hãi và mọi thứ đã chất chứa trong lòng đều tan biến như tro bụi.
“A… Cathy, em cần phải xác nhận suy nghĩ của chị. Người quyết định ai là kẻ xấu... Cathy, luôn luôn là chị.”
Phán quyết mà Cathy đưa ra luôn luôn tuyệt đối và chính xác. Em không làm được. Không có Cathy, em không đủ tư cách để làm điều đó.
(...Dù có thể bị cho là không biết tự lượng sức mình.)
“Em... muốn làm cánh tay phải của chị.”
Em vừa nói vừa không ngừng rơi nước mắt vì ngượng. Cathy đặt ngón tay lên môi, lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cậu sẽ làm cánh tay phải của tôi bằng cách nào?”
“Em có thể làm bất cứ điều gì cho chị. Hy sinh bản thân hay tự làm ô nhục mình cũng không thành vấn đề.”
Nhưng mà, đã không thể quay đầu lại được nữa rồi. Em không muốn quay đầu. Chỉ cần có thể làm cánh tay phải của Cathy, chị muốn em làm gì cũng được. Cathy hơi nghiêng đầu một cách khó hiểu.
“Tại sao cậu lại phải làm đến mức này?”
“Bởi vì, việc để chị phải chịu khổ hay bị người khác bôi nhọ, đều thật vô lý đúng không ạ...?
Với lại những gì chị nói, tất cả đều là chính nghĩa... Được làm cánh tay phải của sự chính nghĩa ấy, chắc chắn là một điều vô cùng vinh quang phải không ạ...?”
Em trả lời như vậy, Cathy liền nhìn chằm chằm vào em, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Cứ tưởng cô là một con ngốc đến cả nói chuyện cũng không biết, hóa ra nói năng cũng nghiêm chỉnh phết đấy chứ.”
“Vâng, Cathy, em...”
“Nhưng mà, cô chẳng qua chỉ nói ra những điều hiển nhiên mà thôi.”
“À, ờm, đúng là... như vậy thật ạ. Em cứ toàn nói những điều hiển nhiên...”
A... chị ấy thật quá đỗi tinh tường. Em không khỏi bối rối cúi đầu, nói năng ấp úng.
Nhưng ngay sau đó, tai em liền nghe thấy tiếng Cathy cười khẽ.
“Thôi được rồi... tôi sẽ để mắt đến cô một chút — cho nên, cô hãy vận dụng cái đầu mà suy nghĩ xem nên làm gì đi.”
Cathy nheo đôi mắt xanh biếc như bảo thạch, ra lệnh cho em như vậy.
▲ ▼
— Cathy bằng lòng để mắt đến em.
Đối với em, đó là một niềm vui vô cùng lớn lao, nhưng đồng thời cũng vì thế mà em lo lắng khôn nguôi. Chị ấy bằng lòng để mắt đến em, tức là chị ấy nhất định muốn thử thách em.
Thử thách xem em có thể trở thành cánh tay phải của sự chính nghĩa của chị ấy, người có thể phán đoán mọi việc một cách chính xác...
(Em phải làm gì để nhận được sự công nhận của chị ấy đây...)
Việc tìm ra câu trả lời thật khó khăn.
Những ngày tháng khổ sở cứ thế trôi qua. Phải nhanh chóng, phải nhanh chóng tìm ra câu trả lời mới được. Bởi vì Cathy bằng lòng để mắt đến em... Dù có nghĩ như vậy, điều em có thể làm vẫn chỉ là lau dọn sạch sẽ những chiếc tủ đựng đồ bị làm bẩn mà thôi.
▲ ▼
Nhưng rồi, sự việc lại một lần nữa xảy ra. Chắc hẳn đó là cơ hội mà Thần đã ban cho em.
Chiều hôm đó sau giờ học, em bị nhốt vào một căn phòng kho tối tăm nồng nặc mùi giẻ lau bẩn thỉu.
“Ha ha ha.”
Bên ngoài vang lên vài tiếng cười của những kẻ đang chắn cửa phòng kho. Em lập tức hiểu ra đây là việc tốt mà lũ bạn của cô — người phụ nữ đã gây ra xích mích trước đó — đã làm.
Tuy nhiên, em chẳng hề bận tâm đến chuyện này. Bởi vì rốt cuộc thì đây cũng chỉ là em bị người ta gây sự, không phải Cathy bị đối xử như vậy nên chẳng có gì đau đớn cả. Em vốn dĩ đã nghĩ như thế.
— Cho đến khi em đột nhiên bị xô ngã.
Khi kinh ngạc trước cú sốc bất ngờ, em vội vàng ngồi dậy. Vì đầu bị va đập mạnh nên thế giới trước mắt em trở nên méo mó.
“Ghét thật, làm quá lên. Rõ ràng chỉ là đẩy nhẹ một cái thôi mà.”
Người phụ nữ mà em chưa kịp làm bỏng mặt — tức là cô, cùng với một người đàn ông lạ mặt đứng trước mặt em. Cô bảo người đàn ông đó ra mặt uy hiếp em. Nhân phẩm của người đàn ông rõ ràng là thấp kém, là một tên côn đồ điển hình. Kẻ đã xô ngã em, chắc chắn chính là gã đàn ông này. Gã đàn ông túm lấy mặt em, trực tiếp thô bạo nhấc em lên, rồi ấn mạnh em vào tường.
(Đàn ông... tại sao lại xuất hiện trong ngôi trường nữ sinh của chúng ta chứ...?)
Cô chắc là đã tìm đồng bọn giúp đỡ rồi. Sau đó cô hẳn đã bị giáo viên để mắt tới vì phẩm hạnh kém cỏi, và bị đình chỉ học tạm thời.
“Tất cả là tại mày! Mày có biết mày đã làm những chuyện tốt đẹp gì không!”
Cô bắt đầu nói rằng mình rơi vào tình cảnh này đều là do em gây ra.
“Bởi vì mày ăn trộm thuốc thử, muốn hãm hại Cathy...”
“Nói vớ vẩn gì thế! Ai mới là kẻ hãm hại người khác chứ!”
Em rụt rè cãi lại, cuộc đối thoại hoàn toàn không thể tiếp tục.
“Buông... tôi ra.”
Em bắt đầu giãy giụa vì đau đớn và nhục nhã khi bị ép vào tường, gã đàn ông liền rút con dao nhỏ từ trong lòng ra.
“Được rồi, không muốn bị đâm, thì quỳ xuống xin lỗi đi. Tao muốn mày phải biết rằng so với Catherine, tao mới là người mày nên kính trọng! Con nữ hoàng đó đã sa đọa rồi! Mau, nói Catherine đã sa đọa rồi!”
Tiếp đó, cô hả hê yêu cầu em đền tội, lại còn bắt em nói những lời sỉ nhục Cathy. Thật quá bi thảm. Em rất không muốn sợ hãi bất cứ ai ngoài Cathy, nhưng đối mặt với gã đàn ông vạm vỡ và con dao, em chỉ có thể run rẩy khắp người vì không chống lại được bạo lực này.
(A... Lạy Thần...)
Nhưng mà, em chết cũng không muốn nói ra những lời báng bổ Cathy. Em đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị bạo hành, rồi nhắm chặt hai mắt.
Đúng lúc này. Em nghe thấy tiếng “kẽo kẹt”, biết rằng có người đã mở cửa phòng kho.
“Ối chà, hay ho thật đấy. Mấy cô đang tổ chức hoạt động gì à?”
Người đứng bên ngoài cánh cửa chính là Cathy.
(Cathy...)
“Sao cô lại vào được đây?”
Cô ta than thở vì chuyện bất ngờ đó, để lộ ánh mắt sắc bén.
“Bởi vì bên ngoài không còn ai khác cả. Chỉ cần nói giáo viên sẽ đến thôi, mọi người đã tán loạn cả rồi.”
Cathy thích thú khúc khích cười nói xong, cứ thế bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng kho, ngồi lên chiếc bục giảng đã không còn được sử dụng.
“Mày dám nói dối như vậy...!”
“Tôi có nói dối đâu, tôi chỉ thử thăm dò bọn họ một chút thôi mà. Những kẻ đó không trung thành với cô lắm đâu. Thôi bỏ qua chuyện đó đi, rồi sao? Này, mấy người đang làm gì thế?”
“Tôi đang chuẩn bị cho con nhỏ này chịu trời phạt!”
“Ối chà, thật là. Chẳng lẽ ở đây đang diễn ra một cuộc phán xét sao?”
Cathy hiếm khi bất ngờ, gương mặt khựng lại một thoáng. Tuy nhiên, trên mặt chị ấy lại lập tức hiện lên nụ cười không hề sợ hãi.
“Phán xét... à... Vậy thì, tôi sẽ ở đây xem vậy.”
“Làm ra vẻ thoải mái gì thế! Nói là ở đó xem, cô có ý gì! Cô lúc nào cũng ra vẻ cao ngạo như vậy!”
Cô ta vươn tay về phía Cathy đang ngồi trên bục giảng. Tuy nhiên, Cathy lập tức đá tay cô ta ra.
“Mấy người đang làm gì thế? Hiện tại vẫn đang trong quá trình phán xét mà, bên bị phán xét sao có thể tự ý hành động được?”
Cathy dùng đôi mắt đẹp đẽ của mình nhìn xuống cô ta, huấn thị như vậy.
Cô ta tặc lưỡi một tiếng, gọi tên gã đàn ông mà cô ta đã dẫn đến. Cô ta có lẽ muốn lợi dụng gã đàn ông này tấn công Cathy.
(Em sẽ không... để chị ta được toại nguyện.)
Em dùng hết sức bình sinh, liều mạng túm lấy cánh tay đang cầm con dao của gã đàn ông. Cầm hung khí không thể tùy tiện vung vẩy trong tay, liệu ngay cả kẻ sở hữu nó cũng sẽ cảm thấy sợ hãi sao? Gã đàn ông vội vàng muốn gỡ tay em ra, dùng cánh tay còn lại đấm liên tiếp vào người em. Nhưng lạ lùng thay em lại không thấy đau. Dưới ánh mắt của Cathy, em không cảm thấy đau đớn.
“Cô chỉ làm được đến mức này thôi sao, Lucy?”
Cathy nhìn cuộc giằng co của chúng em, đột nhiên nói với em như vậy.
(...Chị ấy vừa gọi tên em sao?)
Cathy... lần đầu tiên, gọi tên em. Cathy biết tên em là gì. Em vui sướng, vinh dự đến nỗi tim như ngừng đập.
So với tiếng cô ta không ngừng la hét ầm ĩ như súc vật, giọng Cathy gọi tên em còn có thể lay động lòng em hơn bất kỳ âm thanh nào khác.
A... chị ấy đang nhìn.
Đúng vậy, chị ấy đang nhìn.
Nhìn cuộc phán xét này —
Phán định ai mới là kẻ xấu.
(Cathy, chị hãy nhìn cho kỹ nhé —)
“Nhanh lên! Cho mấy tên này chịu trời phạt đi!”
“Câm miệng, đồ đàn bà lẳng lơ! Đồ nhà ngươi không có tư cách nói những lời đó!”
Em dồn lực từ tận đáy bụng mà gầm lên.
“Con đàn bà lẳng lơ không có não nhà ngươi căn bản không hiểu rõ tình hình phải không? Chúng ta là bên phải chịu phán xét! Thế mà dám nói muốn cho người khác chịu trời phạt, dù có rách miệng cũng đừng nói những lời ngu xuẩn đó! Người có thể trừng phạt tội phạm, vĩnh viễn chỉ có chị ấy!”
Sau đó em càng nắm chặt tay gã đàn ông hơn, rồi cắn mạnh. Khi gã đàn ông muốn hất em ra, con dao vừa vặn cứa qua vai em. Hắn ta vốn dĩ có lẽ không có ý định dùng dao làm em bị thương. Không biết có phải vì thế mà chùn bước không, gã đàn ông bắt đầu rụt tay lại.
“Này, Cathy! Chị phải nhìn cho kỹ nhé! Sau đó, xin chị hãy nói cho em biết ai là tội phạm! Khi đó, em làm gì cũng được!”
Cathy khẽ cười.
Em thuận theo lực rụt tay của gã đàn ông mà đạp mạnh xuống sàn, dùng thân mình đâm sầm vào hắn. Cứ thế em thuận đà đè lên người gã đàn ông, cả hai cùng ngã nhào xuống đất. Đồng thời, từ vai phải đến eo em truyền đến một cơn đau bỏng rát. Và nơi cảm thấy đau đớn đó, một chất lỏng ấm áp đang chảy ra.
— Đúng vậy, con dao của gã đàn ông đã cứa rách quần áo và cả làn da em.
May mắn là không cứa quá sâu. Tuy nhiên phạm vi bị cứa có lẽ quá rộng, trông em thảm hại như một xác sống.
“Á a a a!”
Cô ta thấy vậy đột nhiên hét lên. Gã đàn ông nằm ngay dưới em dính máu em chảy ra, cũng phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ không hợp với thân hình vạm vỡ của hắn.
Gã đàn ông không biết có phải chân mềm nhũn ra không, hắn ta lùi lại, cố gắng hết sức để thoát khỏi em.
Em nhặt con dao rơi khỏi tay gã đàn ông, vừa chảy máu vừa từ từ đứng dậy. Máu chảy ra từ người em làm sàn nhà trơn trượt, rất khó đứng vững.
Em quay người lại, giơ con dao về phía cô ta.
Cô ta với khuôn mặt trang điểm đã lem luốc hoàn toàn nhìn chằm chằm vào em, phát ra một tiếng “Á” ngắn ngủi đầy ai oán.
Giữa em và cô ta, một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm.
Phá vỡ sự im lặng đó — là tiếng cười sắc bén của Cathy, và tràng pháo tay nồng nhiệt như xuất hiện trong một buổi hòa nhạc.
「Thật không ngờ lại được chứng kiến tận mắt cái cảnh quan trọng này nhỉ!」
Giọng điệu của Cathy ngập tràn sự vui vẻ.
「...À... Đúng là chị đang nhìn em mà, Cathy.」
Nước làm kính tôi mờ đi, chẳng thể nhìn rõ mặt Cathy. Nhưng Cathy thực sự đang nhìn tôi. Điều đó thì tôi hiểu rõ.
「Ừm, em làm tốt lắm đó.」
Và Cathy lúc này đích thực đang khen tôi. Điều đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc, vui sướng đến mức như muốn bay lên trời.
「Cathy, kẻ khiến em ra nông nỗi này là mụ phù thủy kia và thằng đàn ông này. Em bị cái tên đần độn mà mụ ta mang tới chém bị thương. Này Cathy, nói cho em biết, ai mới là kẻ có lỗi... —Ai mới là tội phạm?」
Tôi hỏi như vậy. Tôi biết câu trả lời, nhưng người đưa ra quyết định là Cathy.
「Chuyện này không cần chị nói, em cũng biết ai là tội phạm mà, đúng không?」
Đúng vậy—câu nói đó, là dành cho mi.
Mi bị ánh mắt lạnh lùng của Cathy nhìn chằm chằm đến run rẩy, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Mi không thể cử động, phát điên mà trở nên mất kiểm soát.
「Tôi đâu có bảo hắn ta xuống tay nặng vậy! Vừa nãy là tai nạn, với lại, chém cô ta đâu phải tôi, là tên này mà. Cô nói tội phạm gì chứ? Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì sất.」
Nhưng tôi biết. Lúc đó mi cũng đã liều mạng trốn tránh tội lỗi mình gây ra.
「Hả? Mày nói cái quỷ gì thế! Rõ ràng là mày gây sự trước mà! Đùa à, ban đầu tao cũng chỉ muốn hù dọa chút thôi, có muốn chém cô ta đâu, làm cái trò khỉ gì vậy! Tao mới không muốn vì chuyện này mà bị tống vào đồn đâu!」
Nghe những lời ích kỷ của mi, chắc hẳn gã đàn ông cũng đã tỉnh ngộ, không còn thích mi nữa. Gã ta vừa dứt lời liền cởi phăng chiếc áo dính máu của tôi, bỏ mi lại đây rồi tự mình bỏ chạy.
「Khoan đã...!」
Mi đưa tay về phía bóng lưng vô trách nhiệm kia, nhưng cơ thể dường như không nghe lời.
「...Ôi chà, ghét thật, xem ra những kẻ quanh em đều là loại người đó cả. Thật đáng thương. Hay là hình phạt dành cho em nên nhẹ nhàng một chút nhỉ?」
「Hả? Cô nói hình phạt gì cơ! Chẳng lẽ cô định trả thù sao?」
「...Haizz, em thật sự chẳng hiểu gì cả. Em không ý thức được tội lỗi của mình, đúng là một tội phạm vừa đáng buồn, lại vừa tội lỗi chồng chất—Đây không phải là trả thù, đối mặt với tội phạm thì phải trừng phạt. Đó là lẽ đương nhiên phải không?」
Cathy đứng dậy từ bục giảng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mi. Lúc này, Cathy bước từng bước về phía mi, còn mi không biết có phải vì sợ hãi quá độ hay không, run rẩy hàm răng đều tăm tắp sau đôi môi tô son bóng loáng, lùi lại. Tôi không cần Cathy nói thêm, liền vòng ra phía sau mi.
「...Đừng!」
Toàn thân dính máu, tôi cố nhìn mi từ phía sau, mi liền phát ra tiếng thét khe khẽ.
Có lẽ không thể chịu đựng thêm tình cảnh này, mi dốc hết sức đứng dậy, chạy về phía ngoài phòng chứa đồ.
「Ghê tởm chết đi được! Chuyện này... chuyện này tôi một chút trách nhiệm cũng không có...! Kệ mấy người đó!」
Và cuối cùng chỉ để lại câu nói đáng xấu hổ này.
▲ ▼
Khi định thần lại, trong phòng chứa đồ chỉ còn lại tôi và Cathy.
Toàn thân dính máu, tôi nói ngắn gọn với Cathy:
「...Cathy.」
「Có chuyện gì?」
Cathy nhìn tôi nói ra câu đó, biểu cảm của chị ấy trông dịu dàng hơn bao giờ hết.
「Cathy... chị nói gì với em—em cũng có thể làm bất cứ điều gì cho chị. Nếu muốn trừng phạt tội phạm mà chị đã chọn ra, xin hãy lợi dụng em. Em muốn mãi mãi đi theo chính nghĩa của chị.」
Đối với tôi, đây có lẽ là một câu nói cần phải dũng cảm hơn cả lời tỏ tình.
「—Cái đó thì... được thôi.」
「Hả... Thật sao?」
Tim tôi đập loạn xạ như muốn nổ tung, còn Cathy thì trả lời bằng giọng điệu dứt khoát đến mức khiến tôi ngây người:
「Phải... Hơn nữa, bây giờ chị có vài điều muốn thỉnh giáo em.」
Giọng Cathy nghe có vẻ vui tươi.
「Hả! Thỉnh giáo một người nhỏ bé như em...?!」
(Chị ấy muốn thỉnh giáo mình điều gì nhỉ...)
Tôi chẳng hiểu gì cả, ánh mắt cứ láo liên. Lúc này Cathy nói:
「Đúng vậy, khi em hưng phấn lên, không phải sẽ nói ra những lời rất cực đoan sao?」
「Ghét thật... Đó là...」
Chị ấy đang nói đến những lời như "mụ phù thủy" mà tôi vô tình buột miệng nói ra giữa cuộc cãi vã ư? Có lẽ là do đã đọc quá nhiều loại sách nào đó. Tôi không kìm được mà đỏ bừng mặt.
「Nghe mới mẻ lắm, khá thú vị đấy. Lần tới dạy chị những từ ngữ đó nhé.」
Cathy khẽ cười, như muốn ban thưởng cho tôi, dùng những ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve bên má còn lại không dính máu của tôi.
(À...)
Ngón tay của Cathy đã chạm vào tôi.
Chỉ riêng sự thật này, cảm giác chạm này, cũng đủ khiến chân tôi đột nhiên mất hết sức lực, cả người mềm nhũn ra trên sàn.
「Vậy, chị đi trước đây.」
Cathy thú vị nhìn tôi rồi lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, quay lưng đi.
「Vâng, Cathy.」
「...À phải rồi, về vết thương của em, chị nghĩ các thầy cô giáo chắc sẽ đến ngay thôi.」
「Thật sao...?」
「Ôi chà, chị chẳng phải đã nói là gọi thầy cô đến rồi sao? Đó là thật đấy. Tóm lại, là em thì chuyện tiếp theo cũng xử lý tốt đúng không?」
「Ừm, đương nhiên...!」
Sau khi Cathy rời đi, quả nhiên có vài thầy cô giáo đến phòng chứa đồ.
Thầy cô nhìn thấy hiện trường vụ việc: một nữ sinh toàn thân dính máu, đang ngồi xổm trên đất, con dao là hung khí, và bộ quần áo nam giới dính vết máu văng ra khi chém người.
「Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!」
Các thầy cô giáo trông rất hoảng loạn trước cảnh tượng thảm khốc này.
「Em bị một người đàn ông khả nghi đưa đến đây, sau đó bị hắn chém bị thương.」
Tôi lại run rẩy như lần trước, nước mắt cũng chảy dài dưới chiếc kính mờ ảo, dùng dáng vẻ đáng thương đó nói với thầy cô.
Cathy nhất định cũng đã dõi theo cách tôi ứng phó.
▲ ▼
Những bông tuyết lớn rơi xuống đường ray rồi tan chảy mất hút, như thể kiệt sức mà đột ngột ngừng rơi.
Trên sân ga đang náo loạn—vang lên tiếng thông báo "đã xảy ra tai nạn chết người".
Nhưng đáng tiếc thay, đám đông náo loạn vẫn chưa hoàn toàn hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, tôi hiện tại, không thể thực hiện một phương pháp hành hình nào tốt hơn thế này được nữa. Cô ấy giờ đây cuối cùng cũng ra lệnh cho tôi, nhưng tôi vẫn chưa thể nói là một đao phủ giỏi.
(Vĩnh biệt.)
Mặc dù có chút tiếc nuối, tôi vẫn thầm nói lời vĩnh biệt với tội phạm đã bị trừng phạt.
Tôi dùng tay áo lau đi chiếc kính mờ ảo, chăm chú nhìn sang phía đối diện sân ga.
Cô ấy—người cao quý hơn bất kỳ ai—Cathy, đang đứng ở phía đối diện sân ga. Chị ấy nhìn tội phạm trên đường ray, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp.
Đúng vậy—chị ấy là sự tồn tại để trừng phạt cái ác.
Một người đặc biệt, từ tận đáy lòng hoan hỉ trước nỗi đau và cái chết của tội phạm.
Không ai phù hợp hơn chị ấy để đảm nhiệm vai trò người phán xét.
Chỉ cần nghĩ đến việc mình được phép đi theo chị ấy, tôi đã hạnh phúc đến run rẩy khắp người.
(Cathy, em làm tốt không?)
Trái tim tôi đập rộn ràng, tăng tốc bước chân muốn nhanh chóng sang phía đối diện sân ga. Chuyện hành hình kẻ tội đồ đã như quá khứ xa xôi, tôi lòng tràn ngập hân hoan, trong đầu chỉ nghĩ đến Cathy.
Tôi bước xuống cầu thang dẫn đến cửa soát vé, rồi lại leo lên cầu thang dẫn đến sân ga đối diện, chạy về phía người đang mỉm cười.
「Em làm rất tốt đó.」
Tôi nhìn chằm chằm vào bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt xanh lục ấy, chỉ một mực vui mừng khôn xiết khi được khen ngợi.