Angel Of Death

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1648

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 668

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4621

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1340

Trăm Năm Có Một - Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta

Trên màn hình TV cũ, Danny quỳ trước mặt Ray, một cách kỳ quái nắm lấy tay cô và bắt đầu kể về những gì mình đã trải qua. Zack lặng lẽ đứng dậy. Anh im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, tiến lại gần một bước, rồi mở to đôi mắt hẹp dài, mặc cho cơn thôi thúc vung lưỡi hái xuống.

Rầm!

Một âm thanh đổ vỡ chói tai vang lên trong phòng của Ray. Màn hình TV nứt toác, chiếc TV vốn đặt trong phòng một cách bất tự nhiên giờ chỉ còn là một cỗ máy bình thường không hiển thị bất cứ hình ảnh nào.

Ray vừa nãy trên chiếc TV cũ, trong một không gian rất giống phòng tư vấn tâm lý, đã thản nhiên kể lại mọi chuyện – hay đúng hơn là kể về một quá khứ chẳng mấy dễ chịu – trông có vẻ cô đơn làm sao.

Trước đây, trong tâm trí Zack, Ray chỉ là Ray, chẳng có gì đáng nói – nhưng cô gái xuất hiện trên màn hình kia là một Ray mà Zack chưa hề biết đến.

“…Thật kinh tởm…”

Zack thở hổn hển, khẽ thì thầm.

Cho tôi xem thứ này thì được cái gì chứ…?

Zack không hề ngạc nhiên khi Ray có lẽ đã giết cha cô ngay trong căn phòng này.

Giết người chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng tại sao Ray lại tiếp cận anh với vẻ mặt đáng sợ đến thế?

“‘Làm ơn đi, Zack! Giết em đi, đừng tìm hiểu bất cứ sự thật nào cả…’”

Nếu cô ấy nói vậy là vì sợ anh sẽ biết về chuyện này – Zack không hiểu tại sao Ray lại sợ hãi đến mức cầu xin cái chết.

Và hơn nữa –… vậy là đã hiểu Ray rồi ư?

Zack cau mày, suy nghĩ về những ký ức vừa hiện lại trong đầu.

Những cái bẫy phiền phức nhưng điên rồ như thể do một đứa trẻ bày ra.

Và hai thi thể kỳ dị nằm trên ghế sofa phòng khách – hay đúng hơn là bị đặt lên ghế sofa. Một trong số đó bị cắt mất cánh tay, rồi được khâu lại bằng một cánh tay búp bê rõ ràng.

Cùng với con búp bê đứt tay được thấy trong căn phòng dưới lòng đất, một không gian bất thường chất đầy phế liệu, giống như hộp đồ chơi của một đứa trẻ.

(Nhắc mới nhớ… sợi chỉ khâu bụng mình, y hệt sợi chỉ khâu búp bê và thú nhồi bông…)

Tất cả những manh mối mà Zack từng cho là vô nghĩa, giờ đây lần lượt được liên kết với nhau.

Và thực tại (câu trả lời) mà những manh mối này dẫn lối trong tâm trí anh, đã vượt xa mọi tưởng tượng của Zack.

Zack không giấu nổi sự dao động, sau một hơi thở sâu, anh cúi nhìn chiếc TV đã bị mình đập hỏng.

“…Vậy ra, đây là tầng của cô ta sao…”

Câu nói của Danny, “Tầng này tương đương với chính Ray” – có lẽ là ý này.

Nói cách khác, kẻ sát nhân ở đây chính là –…

“…Đi thôi.”

Một cảm xúc nào đó, không thể diễn tả bằng từ “hỗn loạn”, đang cuộn xoáy trong lòng Zack.

Thế nhưng, đôi chân anh không chút do dự bước về phía nơi Ray đang ở.

▲▼

Tóm lại – nếu không xác nhận, mọi chuyện sẽ không bắt đầu.

Zack rời phòng Ray, nhanh chóng bước trên sàn nhà kêu cót két, quay trở lại theo lối cũ.

Đến tầng một, cánh cửa từ hành lang dẫn vào phòng khách đáng lẽ phải bị khóa, nhưng không biết từ lúc nào đã mở.

Vừa mở cửa, thứ đầu tiên Zack nhìn thấy là bóng dáng Ray. Vẫn y như lúc anh rời khỏi căn phòng này, mái tóc dài vàng nhạt rủ xuống chiếc ghế sofa trắng hơi bẩn, cô ngủ say như nàng công chúa ngủ trong rừng.

Nhìn gương mặt ngủ say thơ ngây của cô, Zack vừa thấy yên tâm, lại vừa cảm thấy một nỗi xôn xao.

Việc vừa nãy thấy có phải sự thật hay không, hoàn toàn không quan trọng. Điều Zack muốn xác nhận là ai là chủ tầng này – Ray hẳn phải biết câu trả lời.

Zack đến trước mặt Ray, lay nhẹ bờ vai mảnh khảnh của cô.

“Này, dậy đi. Ngủ đủ rồi chứ! Dậy mau!”

“…Zack?”

Như thể thoát khỏi một phép thuật, Ray từ từ mở mắt, gương mặt như vừa tỉnh giấc sau một cơn ác mộng.

Nhưng vừa đối mặt với Zack, Ray liền cúi đầu với vẻ mặt nặng nề.

“…Em xin lỗi, em đã nghĩ là không muốn kéo anh vào rắc rối.”

Giọng Ray không giống thường ngày, như thể sắp khóc đến nơi. Nhưng những lời này đối với Zack, hoàn toàn không phải trọng tâm.

“Nói nhiều làm gì, mấy chuyện đó không quan trọng.”

Zack ngây người nói. Ray khẽ nghiêng đầu.

Ray vẫn chưa biết Zack đã nhìn thấy những gì ở tầng này trong lúc cô bất tỉnh.

“Nghe đây… Ray, em phải trả lời anh đó.”

Zack cúi nhìn thẳng vào Ray đang sững sờ, khẽ hít một hơi. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh hỏi ai đó một câu hỏi như vậy. Nói cách khác, trước đây anh hoàn toàn không cần phải biết bất cứ điều gì, cũng chưa từng muốn tìm hiểu bất cứ điều gì.

Thế nhưng, chỉ duy nhất câu hỏi anh sắp hỏi này thì khác –

Đôi mắt Zack được băng bó nhìn về phía Ray, lộ ra ánh nhìn sắc bén.

“—Người đến tầng này… sẽ bị em giết chết sao?”

Zack có thể thấy ngay khi anh hỏi vậy, vẻ mặt Ray trở nên cứng đờ.

Từ phản ứng này cũng có thể nhận ra câu trả lời. Tuy nhiên, nếu không nghe chính miệng Ray xác nhận, anh không thể kết luận. Không, anh không muốn tự ý kết luận.

Zack túm lấy vai Ray, khiến Ray đang cố lảng tránh ánh mắt anh phải nhìn thẳng vào anh.

Lúc này, ánh mắt Ray nhìn anh hệt như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, sợ hãi mọi thứ trên thế giới này.

“Này, giải thích rõ ràng cho tôi nghe xem!”

Zack dùng sức nắm chặt bờ vai Ray đang khẽ run rẩy, gầm lên khẳng định.

Nhưng đúng lúc này – Đoàng! – một tiếng súng lớn bất chợt vang lên. Zack lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh – tức là cánh cửa dẫn ra hành lang.

“—Anh có thể đừng động tay động chân với Rachel như vậy không, Zack?”

Đập vào mắt Zack là Danny, đứng đó với nụ cười quỷ dị, gương mặt tái nhợt như một vong hồn.

▲▼

Ray bản năng biết được ý nghĩ ẩn giấu sau nụ cười đó.

“Bác sĩ Danny…”

“Chào, buổi sáng tốt lành.”

Danny nở nụ cười tươi đến đáng sợ với Ray. Biểu cảm đó khiến người ta liên tưởng đến Danny khi anh ta còn là bác sĩ tâm lý, luôn đồng hành cùng Ray.

Ray run rẩy toàn thân.

Kể từ khi Danny đứng lên làm chứng tại phiên tòa phù thủy do Gray sắp đặt, Ray đã luôn có một dự cảm chẳng lành. Ray nhận ra những lời Danny sắp nói, cảm giác một luồng hơi lạnh từ đầu ngón tay lan khắp cơ thể.

“Rachel… tôi đã kể hết mọi chuyện về em cho Zack nghe rồi đó.”

Danny nhìn gương mặt tái nhợt của Ray, dịu dàng nói. Biểu cảm của anh ta đã không còn là Danny của một bác sĩ tâm lý ban nãy, mà dần tỏa ra một sự điên cuồng bất thường.

Ray ngỡ ngàng trước lời thú nhận này, cảm thấy ngay cả trái tim cũng như đông cứng lại.

—Rõ ràng là… rõ ràng em đã hy vọng Zack sẽ không biết—

“…A…”

Thứ thoát ra từ đôi môi Ray không nghi ngờ gì là một tiếng thở dài tuyệt vọng. Ánh sáng yếu ớt trong mắt Ray theo đó mà vụt tắt.

Một cảm giác như đang từ từ, từ từ chìm xuống đáy biển, bao trùm lấy cơ thể Ray.

Danny say đắm nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ray đã mất đi ánh sáng. Bởi vì đó là đôi mắt mà Danny đã luôn tìm kiếm – đôi mắt lẽ ra Ray phải có.

“A… ánh mắt em thật tối tăm… như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chìm đắm.”

Danny run rẩy vì phấn khích, không khỏi nhớ lại ngày đầu tiên gặp Ray. Ngày gặp Ray, người có màu mắt giống hệt màu mắt của mẹ anh ta khi còn sống.

Ray lắng nghe tiếng thì thầm như thơ ca của Danny, thậm chí cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng không được phép.

Cảm giác như thật sự đã chìm xuống đáy biển.

“Cái quái gì đây! Đã đến đây rồi, tôi sẽ bị anh giết ở tầng của anh sao?!”

Zack thô lỗ hỏi.

“—Không, không phải, không phải thế!”

Ray giật mình tỉnh giấc, như thể trồi lên mặt nước từ đáy biển, dùng hết sức lực la lớn.

Thấy Ray rõ ràng bối rối vì những lời của Zack, Danny không giấu nổi sự khó chịu trong lòng. Mắt Ray đẹp chính là vì không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào –

“Này, Rachel, đừng nói dối nữa. Hãy hiểu lòng tốt của tôi đi, tôi không muốn bắn thủng đầu em đâu.”

Danny vừa vặn vẹo khóe miệng, vừa mỉm cười và đưa ra lời khuyên.

(Nói dối…)

Ray hít một hơi. Chỉ một câu nói của Danny đã dễ dàng đẩy tinh thần Ray hiện tại đến bờ vực sụp đổ. Cơ thể cô như bị cột chì, dần dần bị kéo xuống đáy biển.

—Zack anh ấy… ghét nói dối.

Sự thật này như một lớp màng, bao phủ lấy bề mặt tâm hồn Ray. Tình cảnh không được phép vùng vẫy khiến cơ thể cô dần cứng đờ, như thể từ từ biến thành búp bê.

▲▼

“Này!”

Giờ là lúc chúng tôi đang nói chuyện – Zack như muốn nói vậy, gầm lên với Danny.

Thế nhưng, Danny, người biết rõ mọi chuyện về Ray, đã hoàn toàn kiểm soát cục diện. Anh ta nhìn thấu rằng chỉ cần một câu nói của mình cũng đủ khiến tâm trí Ray dao động, mặc sức để anh ta thao túng.

“Nói ít thôi, im miệng! Tôi không nói rồi sao? Tôi cũng đang cố hết sức mà! Nếu bây giờ không để cô ấy hiểu rõ… Hơn nữa, anh cũng muốn biết đúng không? Rachel là một cô gái đã giết cha mẹ mình để tìm kiếm một gia đình lý tưởng. Tôi là bác sĩ tâm lý của cô ấy, và cô ấy trở thành cư dân của tầng này là theo yêu cầu của tôi.”

Zack trong khoảnh khắc đó cảm thấy một sự bất thường, như thể không gian đang chao đảo khi nghe những lời này. Anh không biết Danny có khả năng đó không, nhưng vì anh ta nói chắc chắn như vậy, thì Ray gần như chính là chủ tầng ở đây.

Thế nhưng, vẫn chưa nhận được xác nhận từ chính miệng Ray, Zack vẫn chưa nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.

Zack nhìn chằm chằm vào Ray đang ngây người như mất hồn tại chỗ, chờ đợi câu trả lời của cô. Ray cũng nhìn anh, nhưng đôi mắt cô dường như đã không còn nhìn thấy anh nữa.

Danny một mình nghiêm túc nói tiếp:

“Mặc dù ngài linh mục có vẻ không mấy tán thành, nhưng tôi tin rằng cô ấy chắc chắn có thể đảm nhiệm vai trò chủ tầng ở đây. Và quan trọng nhất, tôi muốn bảo vệ đôi mắt của cô ấy bằng mọi giá… bảo vệ sự cô độc vĩnh cửu của cô ấy.”

Giọng điệu của Danny kiểu cách hơn thường lệ, và đầy mê đắm.

Say đắm trong ánh mắt Ray dần chết lặng –

▲▼

—Đã… bị biết hết rồi.

Biết rằng sự thật cứ thế lần lượt bị Zack biết được một cách tàn nhẫn, Ray cảm thấy tâm hồn mình dần dần chết đi.

“Thế nhưng, tâm hồn cô ấy đã bị hủy hoại. Bởi một cuốn Kinh Thánh không biết từ lúc nào đã được đặt trong căn phòng này… Ngài linh mục vẫn không cho phép một người không thể phát huy tác dụng của chủ tầng đảm nhiệm vai trò chủ tầng.”

Trong không gian mờ ảo chông chênh, Rei lắng nghe những lời điên cuồng của Danny, ký ức khi đó ùa về. Khi cô tìm thấy và đọc hết cuốn Kinh Thánh trong căn phòng này, cô đã cảm thấy mình nhất định phải chết. Cô không nhớ những gì xảy ra sau khi bị đuổi khỏi tầng đó, điều tiếp theo mà cô còn nhớ được… chính là tỉnh dậy ở tầng B7.

Có phải vì không thể hoàn thành vai trò Chủ tầng nên cô đã bị biến thành vật tế?

Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Rei, và cô bỗng cảm thấy mọi chuyện đều vô nghĩa.

Zack ghét nói dối, nhưng mình lại nói dối anh ấy… Mình là kẻ không thể tiếp tục sống trên cõi đời này.

Rei trở nên kiệt sức, vô lực, đánh mất tất cả, chỉ còn biết trân trân nhìn vào đôi mắt khó chịu của Danny. Việc đối mặt với Danny như thế này, giống hệt như lần đầu tiên cô ngồi trong phòng tư vấn tâm lý. Tuy nhiên, mọi chuyện giờ đây đã khác xưa.

“Này, Rachel, một người bình tĩnh như em sao lại có thể suy nghĩ hỗn loạn đến vậy…?”

Danny chầm chậm tiến đến gần Rei, hỏi với một giọng điệu khác hẳn khi nói chuyện với Zack – giọng điệu của một bác sĩ tâm lý.

“…Em… muốn thứ mà ‘em’ mong muốn, nếu không thì em không thể chấp nhận sự tồn tại của những thứ đó.”

Rei chậm rãi đáp.

Khác với Rei của ngày trước, cô không đáp vì bị hỏi. Gần như cô đã hoàn toàn buông xuôi.

“Nhưng, Kinh Thánh có viết… rằng thực ra – sự tồn tại của em mới là điều không được phép.”

Đêm hôm đó, cuốn Kinh Thánh cô đọc dưới ánh trăng xanh chói mắt – từng câu từng chữ trong đó, Rei đều nhớ rất rõ, rõ đến mức cảm thấy ghê tởm.

Bản thân mình không được phép tồn tại – cô cũng cảm nhận rõ rệt điều này.

“Ha ha ha, vậy nên em mới muốn giả vờ mình là người vô tội để tìm đến cái chết sao!”

Danny hiểu ra ý định của Rei, bật ra tiếng cười điên loạn.

Giữa hai người họ, căn bản không hề tồn tại sự gắn bó.

Rốt cuộc, Rei chỉ lợi dụng Zack để có thể ra đi trong vẻ thuần khiết…

Danny ngầm khẳng định như vậy, rồi chỉ tay về phía Zack mà cười phá lên.

“Còn Zack! Rachel nghĩ rằng nếu là anh, anh có thể kết liễu cô ta! Dù là một kẻ ngốc, nhưng lại dám thề với Chúa, cuối cùng thậm chí trở thành vị thần trong tâm trí cô ta – cô ta cho rằng một người như anh có thể làm được!”

Trái ngược với vẻ vui sướng hò reo của Danny, Zack vẫn giữ im lặng, lẳng lặng nhìn Rei.

— Chúng ta đã không thể quay lại mối quan hệ như trước được nữa rồi —

Rei ngây người nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Zack, trong lòng lại nghĩ.

Không, không phải… Mình vẫn luôn sợ hãi khoảnh khắc này đến. Kể từ khi Zack đã thay mình thề với Chúa…

“Nhưng Rachel, em cũng đã nhận ra rồi phải không? Dù em đã đọc Kinh Thánh, đã nhận thức được lỗi lầm của mình, nhưng suy nghĩ thật sự của em vẫn không hề thay đổi!”

(…Không thay đổi—)

Lời buộc tội của Danny khiến Rei im lặng.

Đúng vậy. Giờ đây mọi sự thật đều đã bị Zack biết, có nói thêm gì với anh ấy cũng đã quá muộn.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, Rei chỉ có thể tự ép buộc mình phải nghĩ như vậy. Danny tiếp tục lớn tiếng nói, cố gắng khiến tâm hồn cô càng thêm khép kín, hoặc là đang trách móc cô – Danny muốn tước đoạt thêm ánh sáng trong đôi mắt đó.

“Một nơi nào đó sâu trong lòng em thực ra muốn biến Zack ‘thành của riêng mình’ đúng không!”

Rei không thể phủ nhận, cũng không thể khẳng định lời nói này.

Bởi vì cô cần anh.

Cần Chúa… cần vị Chúa trong tâm trí cô.

Và sau khi bị phán quyết một bản án vô lý, trong ngọn lửa rực cháy thiêu đốt da thịt, cô cuối cùng cũng tìm thấy con dao của Zack…

Tìm thấy Chúa của tôi—

Nhưng, tại sao?

Ngay cả việc tin Zack là Chúa của tôi… cũng không được phép nữa rồi—

“—A a! Thật tồi tệ đến mức tuyệt vời!”

Danny dần dần phấn khích đến run rẩy, mở to mắt. Con mắt giả của hắn dường như sắp rơi ra ngoài bất cứ lúc nào.

“Sự thật đã không thể bị đảo ngược được nữa. Rachel không thể quay về, cũng không thể đi bất cứ đâu. Xét về kết quả, cô ta đã lừa anh đấy. Nào, Zack, đã đến lúc anh lựa chọn con đường cho mình rồi. Một là cứ thế bị giết chết ở đây, hai là trút bỏ thân phận ‘vị thần trong tâm trí Rei’ và rời khỏi đây một mình – anh muốn chọn cái nào?”

Danny như muốn khoe khoang chiến thắng của mình, liếc nhìn Zack hỏi.

“…Rei, những gì Danny nói có phải là thật không?”

Zack nhìn thẳng vào đôi mắt Rei.

Không thể nói dối được nữa rồi.

À… không đúng, là đã nói dối rồi…

Rei mỉm cười nói:

“…………Vâng, anh ấy nói đúng, Zack.”

▲▼

Zack giật mình hít một hơi. Nụ cười của Rei giống như lần đầu tiên họ gặp mặt, tựa như một con búp bê vô tri.

Kể từ khi đến tầng này, anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi—

Zack nhìn hai cái xác bị mình đá văng khỏi ghế sofa xuống đất, đang nối liền với nhau một cách bất thường.

Anh cũng biết hai cái xác đó chắc chắn là cha mẹ của Rei. Khi khâu vết thương, cô ấy nói mình giỏi may vá, có lẽ là như vậy.

Nhưng giờ đây những chuyện đó đều vô nghĩa. Sự thật hằn sâu vào trái tim đang rối bời của Zack như một vết bỏng – Rei là cư dân của tầng này. Nghĩa là, cô ấy cũng giống như anh, là một sát nhân trong tòa nhà này—

Nhưng khi Rei gặp lại mình ở B5, cô ấy lại muốn mình giết cô ấy.

Toàn bộ quá trình đến đây, tất cả đều là bẫy của cô ấy sao—?

Không biết nữa. Zack cảm thấy cốt lõi cơ thể mình đang khẽ run rẩy.

“Cô… đã nói dối tôi sao?”

Zack khẽ hỏi.

“…Vâng, đúng vậy, Zack… Zack – anh… còn bằng lòng tiếp tục làm Chúa của tôi không?”

(Chúa…)

Zack không biết điều này có ý nghĩa gì đối với Rei, cũng không cần phải biết. Đến bước đường này, nhưng anh vẫn không thể nắm bắt được điều gì. Sự bồn chồn không thể xua tan lan khắp toàn thân.

“Cô định dựa vào tôi để giải quyết chuyện của cô sao? Tôi… tôi— không phải là Chúa của cô…!”

Không phải là Chúa của cô— Zack nhận ra ngay lập tức biểu cảm của Rei cứng lại khi anh nói ra điều đó.

Chỉ trong chớp mắt, bầu không khí tại hiện trường dần trở nên căng thẳng như mặt nước đóng băng. Chỉ có Danny dường như rất tận hưởng bầu không khí này.

“Tuyệt vời, thật là một câu trả lời xuất sắc! Nào, Rachel, bây giờ em sẽ trở lại là em của ngày xưa rồi! Có mong muốn gì cứ nói với tôi, bất cứ thứ gì tôi cũng sẽ chuẩn bị cho em. À, Zack, anh có thể đi rồi.”

Zack cảm thấy mình như đang bước vào đoạn phim vừa xem. Dường như bị buộc phải chứng kiến cuộc đối thoại giữa Rei và Danny, ngồi trong căn phòng tư vấn tâm lý trắng toát.

Sắc mặt Zack đột nhiên sầm lại.

Mình không muốn bị gạt ra ngoài nữa—

Hơn nữa, đây là vấn đề giữa mình và Rei, không có chỗ cho người khác xen vào.

“…Này, mày dám tự tiện nói lung tung…”

Trong sự bồn chồn gần như sôi sục, Zack cố gắng túm lấy Danny.

Nhưng Rei lặng lẽ ngăn cản Zack.

“—Đợi một chút, Zack… Em biết những gì mình đã làm là dơ bẩn, em biết mình đã phạm tội.”

Sau đó, Rei lộ ra vẻ mặt buông bỏ tất cả, như đã thấu hiểu mọi đạo lý mà bắt đầu kể.

Lời nói của Rei như máu từ trên người cô chảy ra, từng giọt rơi xuống đất.

“Nhưng, không được… chỉ biết mình đã phạm tội… em vẫn không biết làm vậy tại sao lại không tốt.”

Hai người đã nương tựa vào nhau, từ B5 leo lên tầng này, nhưng Zack vẫn luôn không hiểu Rei rốt cuộc đang nghĩ gì, thậm chí không biết tại sao cô ấy lại muốn mình giết cô ấy.

Chỉ cần có thể trở lại mặt đất, những chuyện đó đều không quan trọng.

Thế nhưng mọi chuyện diễn biến đến nước này, có lẽ trước đó anh nên hỏi rõ lý do của Rei. Nhưng Zack không cảm thấy Rei, người đã cùng anh đến tầng này, chỉ là đang lợi dụng anh mà hành động.

(Không hiểu nổi…)

Zack thậm chí không thể hiểu được rằng mình đang rơi vào tình trạng hỗn loạn. Không—có thể hiểu được hiện trạng lúc này chắc chắn mới là điều bất thường.

“Này, Zack… không được sao? Không đúng sao? Anh không phải là Chúa của tôi sao?”

Giọng điệu của Rei càng lúc càng kích động, những lời nói ra dần trở nên gay gắt. Zack không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, lúc này—Rei đột nhiên cười, nụ cười đó nghe có vẻ ẩn chứa chút điên dại.

“Nhưng em muốn, Zack—… Em muốn vị Chúa thuộc về em.”

Sau đó, vẻ mặt Rei thay đổi hẳn.

Đó không phải là tuyệt vọng cũng không phải là vô cảm, trông cũng giống như đã nhìn thấu mọi chuyện. Zack rất rõ một người lộ ra biểu cảm như vậy, thực ra đang ôm ấp suy nghĩ gì.

Minh họa p127

“…—“

Ngay khi Zack chuẩn bị nói điều gì đó với Rei—

Ầm—!

Đột nhiên, một tiếng súng thanh thúy át đi lời nói của anh, vang vọng khắp tầng lầu.

Zack lập tức nằm rạp xuống, tránh được viên đạn bay tới, nhưng cảm thấy tim mình đau nhói như bị thứ gì đó túm chặt. Đó là một cảm giác lạ lẫm chưa từng trải qua.

Bởi vì viên đạn đó do Rei đứng trước mặt anh bắn ra.

Sự thật khó tin này khiến Zack đơ người trong vài giây.

Rei không biểu cảm nhìn Zack đang ngây người, sau đó quay người lại như một thiếu nữ ngây thơ. Khoảnh khắc tiếp theo, cô bắt đầu chạy, thoát khỏi Zack… hoặc là khiêu khích anh.

“Rei!”

Zack vẫn hoàn toàn không thể hiểu được tình hình hiện tại, nhưng theo phản xạ vẫn muốn giữ cô lại, gọi tên cô.

“À… Rachel, đôi mắt em đẹp nhất chính là khoảnh khắc này đấy!”

Mặt khác, Danny lộ ra vẻ mặt đắm chìm trong niềm vui sướng, hạnh phúc gào lên:

“Zack, tôi đã nói sẽ thả anh đi, nhưng không được! Tôi nên ưu tiên mong muốn hiện tại của cô ta! Nào, dù sống hay chết, anh chỉ có thể chọn đuổi theo cô ta!”

Nhưng bất kể là Danny hay lời khuyên đó, đối với Zack đều đã trở nên vô nghĩa. Zack không thể kiềm chế bản thân mình không đuổi theo Rei—không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy.

—Haiz… tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này!

“Khốn khiếp, đợi đã!”

▲▼

“Chạy đi đâu rồi…”

Từ phòng khách lên tầng hai—rồi từ tầng hai vào nhà bếp—

Rei không biết lấy đâu ra sức lực, nhanh nhẹn chạy tán loạn khắp nơi, khiến Zack thở hổn hển đuổi theo cô.

Zack đuổi theo bóng lưng nhỏ bé ấy, nhớ lại cho đến nay anh cũng đã đuổi theo Rei không ít lần. Lần đầu là để giết Rei khi mới gặp, lần thứ hai là khi bị thuốc làm cho thần trí mơ hồ, không thể kiềm chế cơn khát giết người—mà đuổi theo Rei.

──Khi ấy, Ray đã liều mạng chạy trốn để Zack không trở thành kẻ thất hứa.

Còn bây giờ── liệu Zack có đang chạy để không trở thành kẻ thất hứa với chính mình?

Nói cách khác, đó là để thực hiện lời hẹn ước giữa cậu và Ray──

Hình bóng Ray nhanh chóng lẩn vào phòng tắm phía sau nhà bếp cứ lởn vởn trong mắt Zack khi cậu hồi tưởng lại. Choàng tỉnh, Zack vội vã đuổi theo cô bé.

Zack nhìn quanh phòng tắm, nhíu mày. Ray không biết đã biến đi đâu mất, không thấy bóng dáng cô bé đâu cả.

“Ray trốn đi đâu rồi?”

Zack bước vào phòng tắm. Rồi cậu thấy bồn tắm mà ban nãy đáng lẽ ra nút thoát nước đã được rút ra lại đầy ắp nước.

“Không lẽ con bé trốn trong này?”

Zack thoáng hiện vẻ nghi hoặc khi nghĩ đến con cá bé xíu ngổ ngáo với hàm răng lởm chởm đã từng cắn vào tay mình. Nhưng Zack không chần chừ thêm, một lần nữa thò tay vào bồn tắm.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một luồng xung kích hủy diệt lan khắp cơ thể. Đó là dòng điện cực mạnh đủ sức khiến người bình thường dễ dàng bất tỉnh, thậm chí tử vong.

“Đau chết tiệt!”

Dòng điện không chút thương tiếc chạy khắp người khiến Zack phải hét lên như vậy, đồng thời nhanh chóng rụt tay lại và nhảy dựng lên.

Nhưng Zack đã từng trải qua cảm giác này rồi. Đúng vậy── cảm giác này giống hệt cơn đau kéo dài mà cậu đã từng chịu đựng khi lỡ ngồi lên ghế điện ở tầng B3… trên tầng của Cathy.

Con bé Ray đó, lại định giở trò gì thế này──?

“Đùa nhau à…”

Cái bẫy cấp thấp khiến Zack bực bội nghiến chặt răng.

“…Bẫy…”

Tuy nhiên, Zack lại để tâm đến một điều. Ray rõ ràng là Chủ tầng ở đây. Vậy thì, Ray── định giết mình sao?

Lúc này, Zack vẫn còn hơi choáng váng thì nhìn thấy Ray mà cậu đang tìm kiếm.

“Quả nhiên cái này không có tác dụng với anh.”

Ray, với giọng điệu thờ ơ và vẻ mặt vô cảm như một linh hồn lạc lối, nói.

Quả nhiên──?

Zack cảm thấy sống lưng lạnh toát. Bởi vì dù đầu óốc Zack không mấy minh mẫn, cậu cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của Ray. Trước đây, Ray hẳn đã đứng bên cạnh nhìn Zack chịu đựng dòng điện cực mạnh trên ghế điện ở tầng B3── thứ suýt lấy đi mạng sống của cậu. Khi đó, Ray đã bình tĩnh vận dụng mọi trí tuệ của mình để giúp Zack, hòng thực hiện lời hẹn ước cả hai sẽ cùng trở về mặt đất.

Thế nhưng, giờ đây Ray lại dùng dòng điện cực mạnh với Zack.

Nói tóm lại, đây quả nhiên là một cái bẫy do Ray cố tình giăng ra để đối phó với Zack──

──Ray thật sự muốn giết mình.

Zack chìm vào một cảm xúc khó diễn tả. Cậu thậm chí không biết lúc này nên làm gì, nhưng Zack không định bị Ray giết chết, cũng không sợ mình có thể bị Ray giết── Zack sẽ không để cô bé làm vậy.

Trong lòng Zack lúc này chỉ vẩn vơ lời hẹn ước giữa hai người.

Và tình hình đã diễn biến đến mức này, Zack phải biết rốt cuộc Ray đang nghĩ gì.

“Ray…”

Zack giữ bình tĩnh, tiến đến gần Ray.

Nhưng Ray lại nhanh như cắt chạy trốn khỏi Zack.

“Này… Khoan đã!”

▲▼

“Bảo đợi một chút cơ mà…!”

Zack vừa la lên vừa đuổi theo Ray chạy từ phòng tắm ra nhà bếp. Nhưng ngay khi bước vào nhà bếp, Zack suýt nghẹt thở khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.

──Căn bếp chìm trong biển lửa.

Ban nãy đáng lẽ ra không hề có một đốm lửa nào.

“…Đây cũng là trò của con bé sao?”

Zack cảm thấy bất an.

Trước đây cậu đã từng kể với Ray rằng mình bị bỏng lửa khi còn nhỏ, và chính Ray là người muốn nghe về quá khứ của cậu.

Kể cả dòng điện vừa nãy── tất cả những thứ này đều là để giết mình ư?

Vô thức nhìn về phía trước, Zack thấy Ray đang đứng trước bồn rửa. Ray vẫn nhìn chằm chằm vào Zack với vẻ mặt vô cảm. Nhưng trong mắt Zack, biểu cảm đó dường như cũng có chút bồn chồn.

“Này Ray, cô cũng nên dừng tay đi!”

Zack định lần này sẽ dồn Ray vào đường cùng. Nhưng khi Zack đi ngang qua bếp ga, Ray đột nhiên bắt đầu đếm ngược một cách đáng lo ngại.

“3… 2… 1…”

Và điều xảy ra sau khi đếm ngược kết thúc── là một hiện tượng có thể gọi là vụ nổ.

Kèm theo tiếng nổ lớn đột ngột vang lên trong bếp, Zack bị bao quanh bởi luồng hơi nóng, cảm thấy cơ thể mình không khỏi cứng lại. Tuy nhiên, tình trạng nhỏ này so với việc bị người ta trực tiếp châm lửa đốt thì chỉ là trò trẻ con.

“…Khốn kiếp…! Đùa nhau à!”

Nhưng Zack không thể kiềm chế giọng nói không run rẩy, hoảng loạn như một tên ngốc.

“A… Tuyệt thật, đến mức này mà vẫn không giết được anh… Nhưng, quả nhiên anh ghét lửa nhỉ…”

Giọng Ray hơi run rẩy, như đang xác nhận điều gì đó.

Sát nhân── hiện tại chỉ có thể dùng từ này để miêu tả Ray.

Trong vẻ mặt vô cảm của cô bé, ẩn chứa một sự điên loạn khác hẳn khi bị trúng độc trong phòng khí độc đến mất trí. Từ khoảnh khắc nói “không có Thần” ban nãy, sắc mặt Ray đã thay đổi rõ rệt. Chắc chắn có điều gì đó khiến cô bé không vui. Zack không biết điều gì khiến Ray khó chịu, nhưng Ray, người lấy Thần làm kim chỉ nam hành động, thật khiến người ta phát bực.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Ray lại khiêu khích bỏ chạy khỏi Zack.

“Này, đợi đã, cô đúng là…!”

Zack hét lên với bóng lưng mảnh mai của Ray giữa ngọn lửa.

Bị một cảm xúc không tên vây bủa, trong đầu Zack vô thức lóe lên lời hẹn ước giữa hai người. Không, không đúng…── lời hẹn ước đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.

“Lời hẹn ước đó chỉ mong manh đến vậy sao──?”

Zack không nghĩ rằng mọi lời nói và hành động của Ray từ trước đến nay đều là lừa dối, cậu không muốn tin sự thật là như vậy.

▲▼

Sau khi thoát khỏi Zack, Ray trở về phòng mình. Mọi chuyện đều đã bị Zack biết hết.

Ray chìm trong cảm giác mất mát khó tả.

Bất chợt, cô bé nhìn thấy chiếc hộp nhạc đặt trong chiếc hộp. Ray bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng cầm lên và mở hộp nhạc. Nhưng chiếc hộp nhạc không biết là bị hỏng hay đã bị thay bằng hộp nhạc giả, không hề phát ra âm thanh nào.

“Mình rõ ràng rất thích bản nhạc này, tiếc thật.”

Cô bé đặt hộp nhạc về vị trí cũ, từ từ nhắm mắt lại. Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa bật mở kèm theo tiếng lạch cạch. Không cần nhìn cũng biết chắc là Zack đã đuổi đến nơi.

Ray từ từ mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, đồng thời nhanh chóng rút súng ra khỏi túi và chĩa vào Zack.

“…Này, rốt cuộc cô định chạy trốn đến đâu nữa đây?”

Zack hổn hển thở dốc.

Ray không hiểu lắm, rõ ràng mình đã giăng bẫy để giết Zack── vậy tại sao anh ta vẫn đuổi theo?

“…Anh muốn nổ súng sao?”

Không chỉ vậy, Zack còn mỉm cười với Ray đang chĩa súng.

“Vậy anh có chết không?”

Ray nghiêng đầu như một con rối vô tri. Sau đó, Zack nói với cô bé:

“…Nếu tôi phải bị cô giết, tôi sẽ giết cô trước.”

Đáng lẽ đây là những lời mà Ray vẫn luôn mong muốn nghe được. Nhưng giờ đây, Ray lại không muốn nghe những lời này nữa. Tình cảnh hiện tại và tình cảnh trước khi Zack biết hết mọi chuyện, tất cả đều đã khác── mọi thứ đã thay đổi.

Ray từ từ mở miệng, định nói lời tạm biệt. Đôi mắt xanh biếc của cô bé không còn chút ánh sáng nào, đã đánh mất tất cả.

“Không được nữa rồi… Zack, không được nữa rồi, thật ra ngay từ đầu đã không được rồi… Em bây giờ vẫn nghĩ rằng em nhất định phải chết, nhất định phải bị người khác giết. Nhưng em là một sự tồn tại ô uế, chắc hẳn ngay cả Thần cũng không muốn giết em── em là một sự tồn tại không cần thiết.”

Zack lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Ray. Dường như hiếm khi cậu lại nghiêm túc lắng nghe Ray nói như vậy, hoặc cũng có thể Zack vẫn luôn rất nghiêm túc lắng nghe lời cô bé.

Giống như mưa bắt đầu rơi lất phất, Ray tiếp tục nói.

“Và người thề với Thần ‘sẽ giết em’ chính là anh. Nhưng em đã biết thế gian không có Thần… rồi Zack, anh đã trở thành Thần trong lòng em.”

Ray nói xong, giọng điệu như đang kể lại một ký ức xa xưa.

Nhìn thấy thái độ quả quyết của Ray, Zack tỏ vẻ ngớ người. Zack cho rằng Ray căn bản không hiểu rõ vấn đề── nói đúng hơn, cậu chỉ cảm thấy cô bé đang tự mình quyết định mọi chuyện trong lòng. Zack gầm lên từ sâu trong lồng ngực:

“Ray, nghe cho rõ đây! Cô muốn tôi nói bao nhiêu lần cũng được, tôi không phải Thần!”

Ray bối rối trước lời Zack nói, đồng thời nghĩ thầm── quả nhiên là như vậy.

Vì đã biết tất cả sự thật, nên Zack… anh ấy ghét mình rồi.

“Ừm, em biết mà, Zack.”

Ray nửa tỉnh nửa mê khẽ gật đầu. Ray tự cho rằng mình rất hiểu Zack, người đang trách mắng mình, đang nghĩ gì trong lòng.

Đối mặt với Ray đang ôm tư duy hoang tưởng bị hại và tự ý kết luận sự thật, Zack thở dài thườn thượt.

“Cô biết cái gì chứ!”

Zack nắm chặt lưỡi hái với sự bực bội từ tận đáy lòng, quát lên với Ray, người vẫn giữ thái độ ngang ngược.

Thế nhưng Ray căn bản không hề nghĩ rằng lý do Zack tức giận là vì thái độ của mình.

──À… Zack quả nhiên đang tức giận. Vì mình đã nói dối──

Tự ý khẳng định như vậy, Ray nhìn thẳng vào Zack, muốn nở một nụ cười với vẻ mặt khó xử.

“Sau khi bị phát hiện nói dối… Thần của em── cũng đã chết rồi.”

Thế nhưng Ray không thể cười nổi, nói với giọng điệu bất lực, sắp khóc.

▲▼

…Đủ rồi.

Mọi chuyện đều đúng như lời bác sĩ Danny đã nói.

Thật ra, tôi mong Zack sẽ giết tôi mà không biết bất cứ sự thật nào── và mong nhận được sự tha thứ từ Thần.

Thế nhưng, ước nguyện đã không thể thực hiện được nữa.

Ray cắn chặt môi dưới, xoay nòng súng đang nhắm vào Zack, hướng ra ngoài cửa sổ vào vầng trăng xanh giả dối──

Đêm giết chết cha mẹ, Ray quả thực rất hạnh phúc. Cô bé cảm thấy họ cuối cùng đã trở thành một gia đình lý tưởng, và mong muốn đêm yên bình như vậy có thể kéo dài mãi mãi.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Giá như mọi thứ đều là giả dối, đều là giả mạo như vầng trăng kia thì tốt biết mấy── cô bé không thể kiềm chế được suy nghĩ đó.

Ray nhắm mắt lại cầu nguyện trong căn phòng được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh trắng.

──Đã kết thúc rồi.

Muốn kết thúc tất cả.

Ray mở mắt, trừng mắt nhìn vầng trăng xanh giả dối. Sau một hơi hít sâu── cô bé nhắm vào vầng trăng xanh giả đó, với động tác dường như đã rất thành thạo, bóp cò── Đoàng!

Mặt trăng xanh kỳ dị toát ra thứ ánh sáng ma quái, trông như thể làm từ chất liệu thủy tinh, vỡ tan tành sau tiếng nổ long trời lở đất, những mảnh vỡ rơi xuống đâu đó không ai hay.

Mất đi nguồn sáng, căn phòng chìm vào bóng tối mịt mùng.

──À… vậy thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa rồi, không nhìn thấy cũng được thôi.

Ray lại lao đi khỏi Zack, như thể muốn trốn chạy khỏi quá khứ không thể thay đổi và tương lai đã hóa tuyệt vọng.

Phải rồi… tất cả đã quá muộn.

Không thể ở bên Zack được nữa rồi.

Không thể quay lại thời điểm hai người cùng lập lời hứa đó nữa──

▲▼

“Con ranh Ray đó, chẳng thèm nghe ai nói gì đã cứ thế thao thao bất tuyệt, rồi lại cứ thế bỏ chạy…”

Dù đang ở trong căn phòng tối đen như mực đến đáng sợ vì tiếng súng, Zack vẫn ngay lập tức nhận ra Ray đã rời đi.

──…Haizz… khốn kiếp.

Hẳn là do cái lời hứa ban đầu nên giờ hắn mới bị cuốn vào mớ rắc rối này. Nhưng đã không thể quay đầu lại nữa rồi. Hơn nữa, sở dĩ có thể đến được đây là nhờ có Ray bầu bạn. Zack thở hắt ra, như đang thực hiện một nhiệm vụ, đuổi theo Ray trong căn nhà giả dối này.

Bây giờ đã khác lần đầu tiên đối đầu── Ray không chỉ là đối tượng hắn muốn giết theo bản năng, mà là, sau khi rời khỏi tòa nhà này── hắn nhất định phải tự tay kết liễu cô ta. Zack mang theo ý nghĩ đó mà tiếp tục chạy.

▲▼

Sau đó── Zack đuổi theo Ray, lại chạy vào phòng khách, phát hiện Ray đang một mình đứng giữa vũng máu loang lổ trên sàn nhà, trông như được cố ý vẽ ra.

Mặt trăng có thể nhìn thấy từ cửa sổ phòng khách có lẽ cùng một mặt trăng với cái nhìn thấy từ phòng Ray, đã không còn phát ra ánh sáng xanh kỳ dị ấy nữa.

Chỉ có thứ ánh sáng tĩnh lặng không biết từ đâu chiếu vào, soi sáng hai người.

“…Mày chỉ toàn chạy trốn thôi… đồ chết tiệt.”

Zack dịu giọng, từ từ tiến lại gần Ray như đang kể chuyện cho cô nghe. Ray đứng giữa vũng máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, đứng im tại chỗ như một con búp bê cạn pin. Biểu cảm của Ray căng thẳng và sợ hãi, nhưng trong mắt Zack, nó lại giống như đang mong chờ điều gì đó.

“Mày nói gì đi chứ!”

Không ăn không uống gì cả, thể lực của Zack hẳn cũng đã đến giới hạn. Hắn hơi thở hổn hển, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Ray.

Ray không nói một lời nào, như một món đồ chơi hỏng, khiến Zack tỏ vẻ nghi hoặc.

(…Hả?)

Lúc này, Zack cảm thấy có một luồng khí bất thường phía sau lưng, bèn quay đầu lại.

Danny đang đứng trước cửa phòng khách, giơ súng lên.

“──Điều này có nghĩa là cô ta không còn gì muốn nói với mày nữa rồi.”

Danny đắc ý nói, nhếch mép cười, như đang chế giễu Zack bị Ray xoay như chong chóng. Biểu cảm khó chịu đó khiến Zack méo mó cả mặt. Kể từ khi đến tầng này, dáng vẻ của Danny còn quái dị và điên loạn hơn mọi khi.

“Rachel… cô hơi tốn thời gian rồi đấy, không giống cô chút nào… nhưng không sao, chỉ cần ở khoảng cách này bắn xuyên đầu hắn, cho dù là quái vật cũng khó tránh khỏi cái chết mà.”

Danny dùng đôi mắt bất thường nháy mắt, lần nữa khiêu khích Zack, rồi như một đứa trẻ nghịch ngợm lè lưỡi đỏ tươi ra.

Phải rồi── ai cũng điên cả──

Zack ghê tởm không gian bất thường này. Tuy nhiên, hắn hẳn cũng đã trở thành một phần của không gian bất thường này rồi. Đối mặt với Danny lộ ra vẻ như hiểu rõ mọi thứ về Ray và kiểm soát tình hình, hắn không thể kìm nén sự bực bội trong lòng.

“Đồ khốn nạn nhà mày…!”

Dù buông lời thô tục, biểu cảm của Zack lại cứng đờ. Bởi vì đúng như Danny nói, ở khoảng cách này Ray nổ súng, hắn khó mà không chết.

▲▼

──Thắng rồi, ta thắng rồi.

Đôi mắt của Rachel là của ta… chỉ thuộc về ta thôi──!

Danny cười phá lên.

“──A ha ha ha!”

Sẽ không còn ai cản trở nữa── nghĩ đến đây, nụ cười không thể ngừng lại. Danny dùng con mắt còn nhìn thấy nhìn chằm chằm Zack đang cứng đờ, đặt ngón tay lên cò súng.

Đoàng──!

Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng súng chói tai bất ngờ vang lên làm rung động màng nhĩ Danny. Đồng thời, một vật nóng bỏng găm vào cơ thể Danny, một giây sau, toàn thân chạy qua một trận đau đớn không thể đứng vững.

▲▼

“Ư… a a…”

Danny rên rỉ như một ông lão, đồng thời nôn ra máu tươi ào ạt và ngã vật ra đất.

Chuyện gì đã xảy ra── Danny vẫn chưa hiểu mình đang đối mặt với số phận gì. Danny cố gắng nắm bắt hiện trạng trong ý thức đang bắt đầu mơ hồ, gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiếng súng vang tới. Khoảnh khắc đó, Danny còn tưởng mình đang gặp ác mộng.

“Ra… chel…”

Bởi vì những gì lọt vào tầm mắt là Rachel đang giơ súng với vẻ mặt tinh anh sau lưng Zack. Và nòng súng lục Ray đang cầm không chĩa vào Zack, mà rõ ràng đang nhắm vào ngực Danny.

(…Tạ… tại sao──…)

Danny lần đầu tiên cảm thấy sự phản bội đến thế này.

Mặt khác, Ray lại mang một vẻ mặt lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.

“…Xin lỗi── Bác sĩ.”

Lời nói này thực sự không giống một lời xin lỗi── chỉ là một câu nói đơn thuần, một giọng nói đơn thuần.

À… Rachel… cô nói ra những lời này, nhưng không hề có chút tội lỗi nào. Danny trong thế giới dần mờ ảo, vô thức phân tích như vậy.

“Bác sĩ Danny… Zack muốn giết tôi.”

Ray dùng đôi mắt không có ánh sáng── đôi mắt mà Danny hằng tìm kiếm── bình thản nói. Ý thức của Danny như bị đôi mắt phản chiếu tận cùng thế giới đó hút vào, dần dần tan biến.

Tuy nhiên, câu nói của Rachel… “Zack muốn giết tôi” có lẽ là thật── Danny có cảm giác như vậy.

“…À… vậy à, cũng phải thôi.”

Chẳng bao lâu sau, Danny cũng đã quá mệt mỏi để suy nghĩ, yếu ớt bày tỏ sự đồng ý.

“Hơn nữa tôi cũng mệt rồi, tôi muốn mọi chuyện kết thúc tại đây. Bác sĩ Danny… xin lỗi, tôi không thể sống cùng bác được.”

Danny không bỏ lỡ khoảnh khắc Ray, người vẫn nói chuyện với vẻ mặt không cảm xúc như thường lệ, chợt thoáng hiện nét buồn bã. Nhưng hẳn đó cũng chỉ là nhất thời thôi, Rachel muốn là Chúa── là Zack…

Tại sao… tại sao không phải là ta, mà lại là── Zack…!

“À a… à a… à a…!”

Thế giới trước mắt dần bị bóng tối nuốt chửng, cơ thể cũng đã không còn sức lực.

Danny cảm thấy mình dần hòa vào sàn nhà lạnh lẽo.

Sau đó, Danny trong thế giới tối đen sâu thẳm vô cùng, một mình nhớ lại đôi mắt mà mình yêu nhất trên đời này.

▲▼

Trong sự tĩnh lặng theo sau── trong căn phòng tối đen được bao quanh bởi những bông hoa giả tỏa ra mùi hăng nồng, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của Ray và Zack.

Hai người có cảm giác như thế giới này chỉ còn lại duy nhất họ.

Ray nhìn thẳng vào Zack. Ánh mắt cô không còn là đôi mắt vô cảm như trước, đôi mắt xanh biếc mà Danny yêu mến, và từng không phản chiếu bất cứ điều gì, giờ đây quả thực đang chứa đựng những cảm xúc cuồn cuộn như sắp vỡ tung.

Ray run rẩy giọng, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày, như sắp khóc mà nói với Zack theo cảm xúc:

“Giết tôi đi ngay bây giờ đi, dù sao tôi cũng đã tạo ra một gia đình lý tưởng cho riêng mình rồi, sẽ không được tha thứ đâu── đủ rồi. Nếu anh không phải Chúa của tôi, vậy thì thế nào cũng được, rơi vào kết cục ra sao cũng chẳng sao cả…”

Đêm hôm đó── tôi đã giết cha, tạo ra gia đình lý tưởng, và cũng đã bắn bác sĩ Danny. Tôi đã đi ngược lại với Chúa trong kinh thánh, đã giết người. Bây giờ tất cả tội lỗi tôi đã phạm phải đều bị Zack biết, nên không thể lên thiên đường được nữa rồi. Ray cũng như lời cô nói, cảm thấy mọi chuyện đều chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng trong trái tim mục rữa đó, dâng lên một ý nghĩ duy nhất, dù có thế nào cũng không muốn nhượng bộ.

“Nhưng mà, Zack── trước khi tôi chết, chỉ có anh… tôi muốn tự tay biến anh thành của tôi.”

Vừa nói, Ray vừa tự giễu cợt khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười này chắc chắn khác với nụ cười mà Zack muốn thấy.

“…Đến đây đi.”

Zack trừng mắt nhìn nụ cười giả tạo của Ray, giọng nói sắc lạnh, rồi tiến thêm một bước về phía Ray.

“Nói gì mà muốn chết, muốn giết tôi, muốn kết thúc mọi thứ? Nói cho cùng, những gì mày nói toàn là vớ vẩn cả!”

“Chuyện đó… tôi biết!”

Ray la lớn như một đứa trẻ đang giận dỗi. Ray cũng biết những gì Zack nói là đúng, là phải. Nhưng điều này cũng đành chịu thôi. Bây giờ mối quan hệ của hai người đã hoàn toàn khác trước khi hắn biết sự thật.

Zack sốt ruột thở dài một hơi, trừng mắt nhìn Ray.

“Vậy thì, đừng có nói mấy lời ngớ ngẩn đó nữa!”

“Tôi không nói ngớ ngẩn! Tôi nghiêm túc đấy! Tôi thật sự muốn biến Zack…!”

Cảm xúc như máu huyết chảy khắp toàn thân, gây ra chóng mặt. Ray đang la lớn lại cảm thấy mình như sắp ngất đi.

Nhưng đột nhiên, một sự im lặng bao trùm giữa hai người, Ray run rẩy toàn thân.

“…Vậy à.”

Zack thoáng chốc buông xuôi ánh mắt, khẽ thì thầm.

Ray nghe thấy giọng điệu chán nản của Zack, cảm thấy quả nhiên không thể quay lại được nữa, không thể quay lại── hai người như lúc ban đầu.

Ray cúi đầu, hạ tầm mắt, siết chặt tay đang cầm súng.

──Để mọi chuyện kết thúc… để mọi chuyện chấm dứt đi──

Đôi mắt của Ray phản chiếu vũng máu dường như càng lúc càng lún sâu, chìm vào nơi sâu thẳm hơn.

Ngay khoảnh khắc Ray định giơ súng lên── Zack lập tức xoay người. Rồi khi Ray còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đẩy thân hình gầy gò đó ngã xuống đất.

Ray bị đè xuống đất, đồng thời một cú va chạm mạnh mẽ truyền đến. Trong khoảnh khắc, Ray không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của sàn nhà, nhìn lên kẻ đang đè mình, phát hiện Zack đang nhìn thẳng vào mình với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

▲▼

Ray bị đè nén bởi một lực mạnh chưa từng trải nghiệm, cảm nhận trực tiếp cảm xúc của Zack.

Cô ngước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Zack đang cúi xuống nhìn mình, không hiểu sao nước mắt lại trào ra. Đôi mắt của Zack như nhìn lên mặt trăng từ dưới nước, lung linh và đẹp đẽ. Gần gũi như mặt trăng nhìn thấy ở thế giới này, nhưng lại xa vời.

Zack khẽ bật cười khi nhìn đôi mắt Ray trong veo như cô bé ngây thơ, chực trào nước mắt. Rồi gã đặt lưỡi hái vào cổ họng trắng ngần, trong suốt của cô.

“Sao tôi có thể bị loại nhóc con như cô giết chết chứ.”

Nỗi sợ hãi chưa từng cảm nhận qua tràn khắp cơ thể. Ray bị Zack, gã đàn ông có cân nặng gấp đôi mình đè chặt, không ngừng giãy giụa tay chân như người sắp chết đuối. Nhưng cánh tay Zack đang ghì chặt tay Ray lại bất động. Sức mạnh áp đảo của một người trưởng thành khiến cô gái nhỏ bé Ray chẳng thể phản kháng. Ray nhắm chặt mắt, hàng mi dài che đi đôi mắt xanh biếc không phản chiếu bất cứ thứ gì.

(Không… Mình không muốn… không muốn trở thành con người như vậy… – bị Zack giết chết.)

Cả hai đã không thể quay về mối quan hệ trước đây nữa – dù có cảm giác đó, cô vẫn bắt đầu hét lên gọi Zack, người đã cứu cô vô số lần:

“Không muốn, không muốn! Zack—”

“Nếu cô muốn kết thúc tất cả, tôi sẽ giúp cô!”

“Không muốn, không muốn, không muốn!”

Ray vừa kêu gào vừa cầu nguyện.

À… à… Lạy Chúa— chỉ riêng lúc này, con không muốn bị Zack giết chết.

Bởi vì con không muốn như vậy.

Con không muốn kết thúc cuộc đời bằng cách này—

Tim Ray quặn thắt, một giọt nước mắt trong veo tràn ra từ đôi mắt xanh biếc, rồi lăn xuống. Cô thậm chí không nhớ lần cuối cùng mình khóc tự nhiên như vậy là từ bao giờ. Khóc không phải vì buồn, mà chỉ vì cảm nhận được một thứ cảm xúc chưa từng có.

“Tại sao! Ước muốn của cô sắp thành hiện thực rồi mà!”

Zack gầm lên và túm lấy vai Ray, không chút khách khí ấn mạnh cơ thể yếu ớt của cô xuống sàn nhà.

“Tôi không muốn— đừng giết tôi!”

Tại sao? Tại sao lại không muốn bị giết? Ray không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ này, vừa dốc sức chống cự vừa không ngừng nghĩ trong lòng rằng mình không muốn chết như thế này.

Nhưng, dù có hét lớn đến mấy, chỉ cần Zack muốn giết cô, mạng sống của cô sẽ chấm dứt ngay lập tức. Ray cắn chặt môi, mắt ngấn lệ ngước nhìn Zack. Mặt Zack quấn đầy băng gạc, không nhìn thấy da thịt gã. Nhưng xuyên qua lớp băng, Ray vẫn cảm nhận được làn da bị bỏng của Zack. Trong đầu cô hiện lên cảnh Zack giãy giụa trong biển lửa, một cảnh tượng bất lực.

Ray nhớ lại những gì Zack đã trải qua khi còn nhỏ, và rồi nhớ về quá khứ của chính mình.

Luôn luôn bất lực. Không ai chịu lắng nghe cô nói, rõ ràng chỉ muốn nuôi một chú chó con, muốn xây dựng một gia đình lý tưởng, nhưng không ai chịu nghe cô nói lấy một lời.

À… nhưng người đã chết thì không thể sống lại.

—Zack chắc chắn cũng không muốn giết một kẻ như mình, một kẻ dơ bẩn như mình…

Vậy nên— Ray chỉ có thể cầu xin như vậy.

“Xin anh… Zack… đừng… đừng giết Ray của hiện tại!”

“Hả?”

Lời nói khó hiểu của Ray khiến Zack không khỏi lộ vẻ khó chịu.

“Bởi vì anh— đã không còn là vị thần của em nữa rồi, vị thần của em… đã không còn muốn một người như em nữa! Vị thần của em đã chết rồi!”

Ray dùng chút sức lực cuối cùng mà hét lớn.

Zack— sẽ nói mình không phải thần, chắc chắn là vì đã biết hết sự thật. Vì mình đã nói dối, vì mình là một sự tồn tại dơ bẩn.

Bởi vì lời thề đã lập lúc đó đã hoàn toàn tan thành mây khói, hóa thành bọt nước rồi.

▲▼

—Cái tên này đang nói cái quái gì vậy?

Zack thở dài một hơi.

Sau đó, Zack nhìn thẳng vào đôi mắt Ray chực trào nước mắt và trả lời:

“…Đúng, không sai, vị thần của cô đã bị giết— bị tôi giết rồi!”

Trong lòng Zack luôn không yên bình. Nếu cô xem tôi là thần, thì tôi chẳng là thần gì cả.

“…À…!”

Ray phát ra âm thanh như thể tâm hồn cô đang tan vỡ. Zack khẽ nheo mắt, gã muốn nói không phải chuyện này— sự tồn tại của một vị thần như thế nào, căn bản chẳng quan trọng. Zack không tìm được lời nào để diễn tả suy nghĩ, bực bội gãi đầu. Gã hoàn toàn không giỏi dạy bảo người khác, nhưng gã biết mình nhất định phải làm như vậy lúc này.

“Tuy nhiên, tôi lại không chết. Cô biết điều đó có nghĩa là gì không…?”

Rõ ràng có những lời muốn nói với cô, nhưng lại chẳng thể thốt ra thành lời. Zack trút sự bực bội trong lòng lên Ray, siết chặt hơn bàn tay Ray đang bị gã đè dưới sàn.

“Ai nói sẽ giết cô?”

“…Là… vị thần của em…!”

Ray quả quyết như đang cầu nguyện.

Sự bồn chồn lại dâng lên khiến Zack không khỏi cắn chặt môi.

Tại sao lại đi đến kết luận này—?

Tôi đâu phải là thần, tại sao lại không thể truyền đạt được?

Có phải vì tôi là đồ ngốc không—?

Aaaaaaa— phiền chết đi được!

“—Không phải!”

Zack không chịu nổi thứ cảm xúc khác với sự bồn chồn đang dâng lên trong lòng, gã vung mạnh lưỡi hái xuống.

Lưỡi hái— đâm xuống bên cạnh má Ray, suýt nữa thì cắt trúng cô.

Điều kỳ lạ là trên mặt Ray không hề có chút sợ hãi nào.

Chắc chắn Ray cũng biết, biết rằng tôi không muốn giết Ray ở đây lúc này.

Zack cũng không định giết Ray của hiện tại. Giống như Ray không muốn bị giết như thế này, Zack cũng không muốn giết một Ray như vậy.

Hơn nữa, thời điểm giết Ray đã được định trước theo lời hứa, đó là sau khi rời khỏi tòa nhà này—

Zack nhìn chăm chú vào đôi mắt Ray đang nhìn mình, và tin tưởng mình.

(…Cô ta vẫn chẳng hiểu gì cả.)

Sau đó, Zack như muốn khai sáng cho Ray, hoặc là chữa lành cho cô— với giọng điệu mạnh mẽ, gã hét lớn như thề nguyện với Ray, người như một món đồ chơi hỏng hóc:

“Là tôi— chính tôi… không phải bất cứ ai khác, cũng không phải thần của cô… Kẻ sẽ giết cô là tôi!”

▲▼

Zack như thể bộc lộ tất cả những gì bên trong cơ thể, khí chất đó khiến Ray khẽ run rẩy. Sau đó cô lộ ra một vẻ mặt không giống một cô gái nhỏ— như thể đang gánh vác mọi bất hạnh trên thế gian.

“Nhưng, em không bình thường… em dơ bẩn.”

Zack nhìn xác chết bị đá văng khỏi ghế sofa, khẽ cười.

(—Ý là chuyện giết cha mẹ mình sao…?)

Chuyện này đối với Zack chẳng là gì cả. Việc hai người đó bị Ray giết, căn bản chẳng quan trọng. Chúng chẳng qua chỉ là những xác chết xa lạ.

“Cô đang nói những lời này với ai vậy…?”

Zack nhìn Ray với vẻ tự hào, thái độ kiên quyết nói:

“Tôi— là kẻ sát nhân. Tôi thích giết người, cho đến nay đã giết rất nhiều người. Nhưng, tôi sẽ không như cô và Danny mà cứ mãi lo lắng đủ thứ linh tinh, chạy trốn khắp nơi.”

Ray bị Zack trấn áp, như thể bị không khí nuốt chửng, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có đôi mắt cô cực kỳ tập trung nhìn Zack.

“Tôi không biết cha mẹ cô và thần của cô như thế nào… nhưng cô lại đổ hết những việc mình làm, trách nhiệm lên những thứ đó, đùa à! Tôi— tôi là tự mình quyết định muốn làm gì…!”

Nói xong, Zack túm lấy cổ áo Ray, kéo mạnh cô lại gần mình.

“Nếu tôi là chính tôi… thì cô cũng là chính cô phải không? Không phải sao!”

—Leng keng.

Một tiếng chuông trong trẻo vọng vào tai Ray.

Kẻ sẽ giết cô là tôi— Zack vừa nói như vậy.

Nhưng, Zack cũng nói mình không phải thần.

Tuy nhiên, việc Zack không phải thần— và việc Zack là thần, bây giờ có ý nghĩa gì?

“…Em… là em…?”

“Đúng vậy! Nếu cô là chính cô, thì hãy tự mình quyết định những việc muốn làm!”

▲▼

—Tự mình quyết định những việc muốn làm…?

Trong đầu Ray hiện lên hình ảnh chú chó con cô nhặt được trong trận mưa lớn ngày xưa.

Nói vậy thì, khi muốn nuôi chú chó đó cô cũng không thể tự mình đưa ra quyết định. Lúc đó cô nằng nặc muốn được cho phép, mong bố mẹ sẽ nói với cô rằng “con có thể nuôi nó”.

Và… Ray cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện trong quá khứ, cô nhận ra mình chưa bao giờ tự mình làm chủ. Còn Zack thì sao, gã có tự làm chủ bao giờ chưa?

“Tôi— là một kẻ sát nhân. Tôi thích giết người, cho đến nay đã giết rất nhiều người.”

Những lời Zack vừa nói vẫn văng vẳng trong tai Ray.

(Tại sao mình lại giết bố…?)

Thật sự là vì muốn một gia đình lý tưởng sao—…?

Ray suy nghĩ kỹ lưỡng, rồi nhớ ra—

(…À, đúng rồi. Là vì lúc đó mình chỉ có thể làm như vậy…)

Chắc chắn chỉ vì như vậy…

Sau đó Ray được đưa vào trại giáo dưỡng, những người lớn xung quanh bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt “đứa trẻ này thật đáng thương”.

Vì xảy ra chuyện quá đau lòng, khiến một cô gái tan vỡ đến mức này—… Nhân viên trại giáo dưỡng luôn nói chuyện với Ray bằng ánh mắt đó.

Khi giết những con vật nhỏ nuôi trong trại giáo dưỡng cũng vậy. Không ai đặc biệt lên tiếng trách mắng, mọi người quả nhiên đều xem Ray là “một đứa trẻ đáng thương”.

Từ khi còn nhỏ, Ray đã luôn có cảm giác— tại sao mọi người đều ghét mình, mọi chuyện đều không thuận lợi? Tại sao mình chỉ có thể sống theo cách này…

Vì vậy, Ray chắc hẳn mong muốn có ai đó công nhận sự tồn tại của mình, mong muốn mình sống một cuộc đời được công nhận.

“À… à à…”

Ray nheo mắt, như muốn phong tỏa những ký ức quá khứ đang dâng lên trong lòng.

Kể từ ngày tình cờ đọc kinh thánh dưới ánh trăng xanh giả dối, Ray đã luôn cảm thấy— mình sẽ không được tha thứ. Nhưng đó có lẽ chỉ là một khởi đầu mà thôi.

Ray muốn được tha thứ.

Mong muốn được người khác—… không, là mong muốn được vị thần trong lòng mình… Zack tha thứ. Ray nghĩ, nếu có ai đó có thể tha thứ cho mình… tha thứ cho con người thật của mình, thì trên đời này chỉ có Zack.

Vì vậy… chính vì điều này—… cô mới không muốn Zack biết bất cứ sự thật nào. Ray cực kỳ sợ hãi việc bị Zack biết hết tất cả, bị Zack ghét bỏ, bị ruồng bỏ, rồi chết mà chưa từng được ai cần đến trong đời. Nhưng tất cả những điều này đều là Ray tự mình suy diễn trong lòng. Cô chỉ là quá sợ cô đơn, nghĩ rằng nếu Zack biết tất cả, Zack sẽ ghét bỏ mình.

Bởi vì Zack dù biết hay không biết sự thật— cũng sẽ không thay đổi.

Gã chính là Zack.

Zack chính là Zack.

Zack trước mặt nhìn thẳng vào đôi mắt Ray đang đong đầy nước mắt, sau đó gã đưa tay chạm vào má Ray, khẽ hỏi:

「Này, Ray… người đang ở trước mắt em là ai thế...?」

Trong tầm nhìn dần nhòe đi vì nước mắt, Ray vẫn kiên định nhìn thẳng vào Zack.

Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, một tia sáng bất ngờ rọi vào đôi mắt xanh vốn chỉ phản chiếu nỗi tuyệt vọng của Ray. Rồi Ray đã dõng dạc trả lời cái tên đó:

「…— Zack.」

Khoảnh khắc ấy, Zack tự mãn nhếch mép cười.

「Đúng vậy, đâu phải cái thứ quỷ quái như Chúa, phải không?」

*Hình minh họa trang 160*

À... Ối chao — thứ ánh sáng hiện ra trước mắt… Zack quá đỗi chói lọi, khiến nước mắt Ray không ngừng tuôn rơi.

Rồi trong tâm trí Ray, những ký ức chợt ùa về như đèn kéo quân, tái hiện cuộc gặp gỡ với Danny, cứ như thể toàn bộ ký ức trong não bộ đều tuôn chảy ra ngoài.

Sau vụ án mạng, Ray sống lủi thủi một mình trong viện dưỡng lão. Một ngày nọ, Danny xuất hiện trước mặt Ray, lúc đó cô đang ngây người nhìn trời. Sau này, Danny ngày nào cũng đến thăm Ray, người vẫn đứng bất động như một con búp bê vô cảm. Anh ta mỉm cười dịu dàng và nói: “Anh thích đôi mắt của em.”

Có lẽ, khoảng một tháng sau khi Danny bắt đầu thường xuyên đến thăm Ray tại viện dưỡng lão — Ray như bị thôi miên, làm theo lời Danny và bị đưa đến tòa nhà này.

Trong tòa nhà ấy, có một ngôi nhà — ngôi nhà cũ của Ray đã được tái tạo y hệt. Và từ đó, Ray bắt đầu sống trong cùng một khung cảnh (tầng) như ngày xảy ra vụ án mạng.

Có lẽ vì môi trường đó, thời gian của Ray hoàn toàn ngừng trôi.

Nhưng điều đó không gây ra bất kỳ phiền phức nào. Mọi sinh hoạt của cô đều do Danny chăm sóc, và Danny bao dung vô điều kiện cho con người thật nhất của cô. Cô muốn gì, anh ta đều sẵn lòng giúp thực hiện.

Một ngày nọ, một bông hoa trước mặt Ray héo tàn.

「Bác sĩ… bông hoa nó…」

Sau khi Ray buồn bã nói xong, từ hôm sau Danny đã cần mẫn mang hoa giả đến đặt trong phòng khách.

「Em xem, như vậy hoa sẽ không bao giờ héo nữa.」

Cả căn phòng tràn ngập mùi hăng nồng như vừa xịt nước hoa quá liều. Danny, đứng giữa đó, nói xong rồi nở nụ cười dịu dàng với Ray.

「Vâng.」

Từ khi sinh ra, Ray vẫn luôn là chính mình. Thế nhưng, cô luôn bị những người xung quanh… thậm chí cả cha mẹ ghét bỏ.

Người duy nhất sẵn lòng nhìn nhận Ray như chính con người thật của cô, chính là Danny. Danny cũng nói với Ray rằng, cô cứ tiếp tục sống với đôi mắt không phản chiếu nổi cả nỗi tuyệt vọng đó, và ấp ủ mong muốn được chết là được rồi. Anh ta còn mạnh mẽ mong muốn Ray giữ nguyên con người hiện tại của mình.

Thế nhưng, không hiểu sao…

Dù thời gian trôi qua bao lâu, tâm hồn Ray vẫn vô cùng cô đơn. Dù Danny có ở gần bên đến mấy, Ray vẫn cô độc đến mức sắp phát điên — cứ như thể bị bỏ rơi một mình trong thế giới không ánh sáng.

Vì thế, cái ngày hôm đó — cái ngày cô tình cờ đọc được Kinh Thánh và biết mình là “một kẻ không thể được tha thứ”, trái tim Ray đã tan vỡ. Cô bắt đầu không chịu nổi việc mình phải sống trên cõi đời này, tâm hồn cô vỡ vụn như thủy tinh, hóa thành từng mảnh.

Trái tim Ray trở nên lạnh lẽo đến cùng cực, rơi vào trạng thái không thể nào phục hồi nguyên vẹn.

Ngay lúc đó, cô gặp Zack. Kể từ khi bắt đầu cùng hành động với Zack, trái tim Ray lại dần ấm áp trở lại. Đến khi cô nhận ra, mình đã được giải thoát một cách kỳ diệu khỏi sự cô đơn.

Ray chưa từng gặp người nào như Zack — một người không bị bất cứ điều gì mê hoặc, không bao giờ lạc lối, kiên trì đi trên con đường của riêng mình.

Ray nhìn vào đôi mắt Zack tựa những mảnh trăng vỡ, rồi gật đầu.

「…Ừm… Zack từ đầu… vẫn luôn là Zack…」

Zack khẽ bật cười, dùng bàn tay xương xẩu nhẹ nhàng vò rối mái tóc Ray.

「Cô cứ khùng khùng điên điên, rồi lại quá mức nghiêm túc đấy.」

Nụ cười quen thuộc của Zack dần lấp đầy khoảng trống trong tâm trí Ray.

Khi mới bắt đầu cùng hành động không lâu, Ray từng bị Zack thô lỗ nói rằng: “Ánh mắt cô thật vô vị.” Danny say đắm ánh mắt không thể phản chiếu cả nỗi tuyệt vọng của Ray, nhưng Zack thì khác, anh ta thấy ánh mắt vô cảm đó thật giả tạo và cực kỳ chán ghét.

Nghĩ kỹ lại, lời nói của Zack lúc đó giống hệt những lời mà người cha đã nói với vẻ mặt căm ghét năm xưa.

Nhưng không hiểu sao — những lời nói không chút che đậy của Zack lại khiến Ray khi ấy cảm thấy rất vui. Không, không chỉ là khi ấy, tất cả những lời nói không chút giả dối của Zack, luôn khiến trái tim Ray trỗi dậy cảm xúc vui mừng.

Ray cảm thấy cuối cùng mình đã hiểu được ý nghĩa sâu xa.

Zack không phải là một thực thể xa vời như Chúa, đến mức không biết ngài đang ở đâu trên cõi đời này. Anh ấy ở ngay gần bên, vì thế mới có thể luôn nhìn thấu tôi… luôn nhìn thấu “con người thật của tôi”—

「Này, Ray, người đang ở trước mặt cô là tôi. Nếu cô biết điều đó có ý nghĩa gì — thì hãy mở miệng cầu xin tôi! Nếu muốn chết, thì hãy thề sẽ bị tôi giết chết! Hãy thề với chính bản thân cô, và — hãy thề với tôi!」

Những lời nói của Zack, đánh thẳng vào cốt lõi tâm hồn, như cơn mưa trút nước dữ dội, cũng như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim. Nhưng đối với Ray, đó lại là một nỗi đau hạnh phúc chưa từng được trải nghiệm.

「— Vâng — Vâng ạ!」

Nước mắt tuôn rơi không ngừng từ đôi mắt Ray, cuối cùng — hay có lẽ là lần đầu tiên trong đời — chứa đựng đầy cảm xúc. Ray của ngày xưa chưa từng ôm giữ một cảm xúc mãnh liệt đến vậy, cũng chưa từng rơi nhiều nước mắt đến thế.

「…Tôi xin thề! — Tôi xin thề với Zack!」

Trái tim cô đập thình thịch, như pháo hoa liên tiếp vút lên trời đêm trong bóng tối. Ray cảm thấy máu từ đầu ngón tay dâng trào khắp toàn thân.

「Được, tôi cũng thề với cô…!」

Zack cười. Biểu cảm đó y hệt lần đầu gặp mặt, là biểu cảm mà Ray vô thức cảm thấy yêu thích.

Ray đã nhiều lần nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy Zack thể hiện biểu cảm đó với mình nữa. Cô từng cho rằng nếu anh ta biết tất cả sự thật, mọi thứ sẽ sụp đổ, và mối quan hệ giữa hai người sẽ không thể trở lại như ban đầu. Và — khi cùng nhau tiến xuống mặt đất, Ray dần trở nên vô cùng sợ hãi bị Zack ghét bỏ, thậm chí sợ đến mức cô sắp phát điên.

Thế nhưng, Zack, dù biết bất kỳ sự thật nào, vẫn là Zack.

Anh ta không thay đổi chút nào, vẫn là Zack —

「— Aaaa…!」

Ray quỳ xuống trước mặt Zack, vô lực cúi đầu. Rồi cô chắp hai tay lại trước ngực, siết chặt như đang cầu nguyện Chúa.

Chắc chắn… chắc chắn mình muốn có kết quả như thế này.

Kể từ khi lập giao ước và đến đây, cô vẫn luôn tin tưởng sâu thẳm trong lòng, vẫn luôn tìm kiếm —

Không phải Chúa, mà là Zack —