Zack quẳng phịch cái xác ghê rợn vừa bị hắn đá văng xuống khỏi chiếc sofa, để nó nằm vương vãi khắp sàn. Rồi hắn nhẹ nhàng bế Rachel đang bất tỉnh không rõ nguyên nhân, đặt cô bé nằm lên chiếc sofa vốn đang đặt xác chết kia. Rachel trong vòng tay hắn hơi thở yếu ớt. Thân thể mảnh mai của cô gái đối với Zack mà nói, nhẹ bẫng như một chiếc lông vũ mềm mại.
(…Con bé này có ăn uống đàng hoàng không vậy?)
Tự dưng vừa phát điên xong lại ngất xỉu, chắc là do suy dinh dưỡng gì đó. Zack chẳng hề bận tâm đến thói quen ăn uống thất thường của mình, thản nhiên suy đoán về tình trạng của Rachel.
Đúng lúc này, có lẽ vì Zack vô tư đặt Rachel xuống sofa nên tay cô bé bị trọng lực kéo, vô lực buông thõng xuống khỏi thành ghế. Chiếc túi nhỏ của Rachel nhân đà mở tung, hai mảnh giấy theo đó bay ra, vương vãi trên nền đất.
“...Hả? Cái quái gì đây…?”
Zack cúi người nhặt giấy lên.
Cả hai mảnh giấy đều có dán ảnh thẻ ở góc trên bên phải.
Mảnh giấy đầu tiên hắn thấy dán ảnh của chính mình – còn mảnh kia thì dán ảnh của Rachel.
(Dù không hiểu lắm, nhưng tờ này là của mình, tờ kia là của Rachel sao…?)
Zack dán mắt vào mảnh giấy có dán ảnh Rachel.
Thế nhưng, dù chữ viết có rõ ràng đến mấy, không đọc được thì cũng vô nghĩa. Việc không thể giải mã bất kỳ câu chữ nào chỉ khiến Zack càng thêm bứt rứt.
“Haizzz… không hiểu gì hết!”
Mảnh giấy này rốt cuộc viết gì –
Zack không hề hay biết đây là “lý lịch” ghi lại quá khứ của hắn và Rachel.
Thứ hắn đọc được chỉ là những con số trên giấy – năm và tuổi tác.
Hơn nữa, dù trên đó có viết về Rachel hay về hắn, hắn cũng chẳng hứng thú.
Nhưng vì Rachel đang ngủ, hắn cũng không tiện nhét giấy lại vào túi. Zack tạm thời vo hai tờ lý lịch này thành một cục, nhét vào túi áo hoodie.
Rachel tại sao lại để thứ này trong túi – Zack không hề thắc mắc về điều đó.
Zack khẽ thở dài, nhìn Rachel nằm bất động trên sofa như nàng công chúa ngủ trong rừng.
“Nhưng mà… con bé này lại tự dưng ngất xỉu… là mệt mỏi sao? Hừm, thế cũng khó tránh khỏi thôi…”
Hắn thấy hàng mi dài của Rachel cong vút từ mí mắt nhắm nghiền đang run rẩy.
Cứ như thể vẻ điên loạn vừa rồi chỉ là ảo giác, cô bé đang ngủ một cách an lành. Thế nhưng, Zack muốn giết không phải là cô gái với biểu cảm này, và cũng không còn là vẻ mặt tuyệt vọng mà hắn từng cố chấp theo đuổi.
Giờ đây dù Rachel có lộ ra biểu cảm đó đi chăng nữa –… cũng chẳng còn thú vị.
(…Nhưng mà, đến nước này mới lộ ra vẻ tuyệt vọng…)
Zack khẽ tặc lưỡi. Rachel từ khoảnh khắc thoáng nhìn thấy cái xác ghê rợn kia, đã trở nên hoảng loạn một cách khó hiểu, rồi phát điên.
—Nếu ngươi là “Chúa của ta”.
Rồi với vẻ mặt như sắp khóc – dường như đang sợ hãi điều gì đó – cô bé đã gào lên như vậy.
(Cái đó… là nói mình sao…?)
Trái tim Zack không ngừng dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Hắn vẫn không thể hiểu rõ cảm xúc đó là gì, không định hiểu, cũng không định phủ nhận. Hắn chỉ cảm thấy, bực bội đến cực điểm.
Tư duy của Rachel đối với Zack mà nói, giống như một mê cung.
Zack cứ thế nhìn xung quanh trong trạng thái chẳng biết gì.
Vậy thì – phải làm sao đây?
Đang định bước chân đi lang thang không mục đích, hắn chợt đạp phải thứ gì đó. Đó là cuốn sách bìa xanh Rachel vừa xem – Kinh Thánh.
Dù có mở ra, chắc hắn cũng chẳng hiểu cuốn sách này viết gì. Nhưng nhớ kỹ lại, Rachel đã trở nên điên loạn hơn bội phần trong khoảnh khắc nhìn thấy cuốn sách này, cứ như có người khác nhập vào cô bé vậy.
Lúc này, một mùi hương hoa không biết từ đâu bay đến khiến Zack choáng váng.
Cũng bởi quá tối tăm, Zack không quan sát kỹ xung quanh, nhưng nhìn quanh phòng khách thì thấy sâu bên trong mọc vô số đóa hoa.
Zack bị khu vườn kỳ dị thu hút mà bước lại gần. Màu sắc của những bông hoa kỳ lạ một cách khó hiểu. Tò mò, Zack định hái một bông hoa, nhưng ngay cả cánh hoa cũng không thể ngắt được.
(Cái gì? Đây là hoa giả à…)
Rốt cuộc tại sao lại xây thứ này trong phòng? Khu vườn này nằm trong phòng cũng thật bất thường, thậm chí khiến Zack cảm thấy khó hiểu.
Cạch cạch cạch cạch –
Khi Zack sắp nghẹt thở vì mùi hoa nồng nặc, đột nhiên – một âm thanh khó chịu lọt vào tai hắn.
“…Tiếng gì thế?”
Zack cảnh giác với âm thanh này, đồng thời chợt nhận ra một điều. Hắn nhớ ra mình vẫn chưa tìm thấy Danny đang bỏ trốn.
Cạch cạch cạch cạch –
Trong dự cảm chẳng lành, căn phòng khách tối tăm lại vang lên âm thanh kỳ dị.
Âm thanh đó dường như phát ra từ phía bên kia cánh cửa – con hành lang hắn đã đi qua khi đến đây.
▲▼
Zack như bị kéo về phía có âm thanh, bước đi và mở cánh cửa trở lại hành lang. Vừa đặt chân lên hành lang, có vật gì đó đã va vào mắt cá chân hắn.
“Cái gì đây?”
Phản xạ cúi nhìn chân, Zack cau mày.
Đó là một món đồ chơi kỳ lạ hình người. Món đồ chơi đó cứ như đang tự hành hạ mình, liên tục nhảy lên đâm vào cửa, rồi lại rơi xuống đất, rồi lại nhảy lên đâm vào cửa. Dù không hiểu cấu tạo của món đồ chơi này, nhưng đây chắc hẳn là nguồn gốc của âm thanh kỳ dị kia.
“Làm cái quái gì thế, ta đang phiền chết đi được, đừng có mà làm loạn!”
Zack dùng lực như mọi khi đá văng món đồ chơi cứ nảy lên nảy xuống như đang coi thường hắn. Giờ không có thời gian bận tâm đến thứ đồ chơi này. Zack ngán ngẩm thở dài, muốn trở lại phòng khách. Nhưng ngay khi hắn quay người đối mặt với cánh cửa, cánh cửa dẫn ra hành lang đã đóng sập lại. Ngay sau đó, từ phía bên kia cánh cửa – tức là phòng khách – vang lên giọng nói điên cuồng của một người đàn ông.
—À… tốt quá. Đã đuổi ngươi ra ngoài thành công rồi!
Zack lập tức nhận ra đó là giọng của Danny. Nói cách khác, món đồ chơi kỳ lạ hình người này là một cái bẫy – ngay cả Zack với bộ óc không linh hoạt cũng có thể dễ dàng hiểu được điều đó. Hắn cũng biết câu “đã đuổi ngươi ra ngoài” mà Danny sung sướng nói khi cánh cửa dẫn vào phòng khách đóng lại có nghĩa là gì.
Rachel vẫn đang ngủ trên sofa chợt lướt qua tâm trí hắn.
(Rachel…!)
Zack dùng hết sức, đập mạnh vào cửa. Nhưng cánh cửa đặc biệt kiên cố, không hề lay chuyển. Zack gào vào cánh cửa:
“Danny, tên khốn nhà ngươi!”
(Chết tiệt…!)
Mỗi lần bị gài bẫy, hắn luôn chỉ cảm thấy bực bội. Hoàn toàn rơi vào cái bẫy của đối phương, rơi vào tình cảnh này. Hắn cũng bắt đầu cảm thấy ghê tởm sự ngu ngốc của mình. Zack dồn hết sức lực không ngừng đập mạnh vào cửa, trút hết sự bứt rứt không thể giải tỏa.
“Chào Zack, ngươi đừng đập cửa mạnh như vậy, Rachel đang ngủ vì mệt sẽ bị ngươi làm cho tỉnh giấc đấy. Hơn nữa đừng nhìn cánh cửa này thế, cánh cửa ở tầng này rất kiên cố. Dùng sức trâu của ngươi cũng không mở ra được đâu!”
Danny hẳn đang rất hưởng thụ tình cảnh hiện tại. Từ phía bên kia cánh cửa truyền đến tiếng cười “hehe” kỳ quái của Danny. Zack càng bực bội hơn mà gào lên:
“Này, ngươi nói vậy là sao? Mau mở cửa ra!”
“Cái này thì… ta mở ra cũng được… nhưng giờ vẫn chưa phải lúc… đúng không, Rachel… À… ước gì em nhanh tỉnh lại.”
Từ phía bên kia cánh cửa truyền đến giọng nói trầm đục của Danny, ngữ điệu chậm rãi như đang coi thường Zack đang sốt ruột.
Trong tâm trí Zack hiện lên rõ mồn một cảnh – Danny đang dán mắt vào đôi mắt của Rachel, lúc nào cũng muốn bóp cổ cô bé.
“Này… ngươi dám động đến một sợi tóc của con bé, ta sẽ giết ngươi…!”
Zack không kìm được mà gào lên.
“Đừng nói thế chứ, Zack. Ta sẽ không giết Rachel đâu – nhưng mà, giờ ta đã nắm giữ tất cả mấu chốt rồi! Đó chính là sự an toàn tính mạng của Rachel, và lối ra của tòa nhà này!”
“Hả?”
“Ngươi chẳng biết gì cả, thản nhiên đi theo bên cạnh cô bé, thậm chí còn bị cô bé coi là Chúa. Chắc ngươi cũng thấy không tệ đúng không?”
Zack có thể tưởng tượng được Danny đang nở một nụ cười bất cần đời ở phía bên kia cánh cửa. Nhưng Zack không hiểu rõ Danny đang nói chuyện với mình với mục đích gì.
“Này, Zack, ngươi dùng cái đầu óc vô dụng đó mà nghe cho kỹ nhé. Bởi vì ta định cho ngươi – thằng ngu đến cả chữ cũng không đọc được một gợi ý.”
Tên này lúc nào cũng nói chuyện với thái độ bề trên – Zack từ tận đáy lòng ghét cay ghét đắng thái độ như đang chế giễu mình của Danny.
“Ngươi đừng có lúc nào cũng nói mấy lời ghê tởm vớ vẩn nữa, nói rõ ra xem nào!”
Thế nhưng, Danny dường như cũng đã quen với tính cách nóng nảy của Zack, và đáp lời:
“Cái này thì – ngươi hãy tìm hiểu tất cả về cô bé đi. Tầng này chính là ‘bản thân cô bé’… ngươi có thể từ đó mà suy nghĩ… điều gì mới thực sự phù hợp với cô bé… Nếu lựa chọn của ngươi khiến ta hài lòng, ta sẽ cho ngươi ra ngoài – tất nhiên, ta chỉ cho một mình ngươi ra ngoài thôi.”
Danny nói với nụ cười bất cần đời, cách nói ẩn ý đặc biệt này khiến Zack cau mày.
— “Bản thân cô bé”… nghĩa là sao?
Zack không hiểu ý của câu nói này, thậm chí không thể hiểu được lời Danny nói và cái “lựa chọn” mà hắn nhắc đến là gì. Thế nhưng, hắn không hiểu sao lại không thể bỏ qua vấn đề khó khăn đang hiện ra trước mắt.
“À… cô bé đang giấu đi bảo vật của mình, chìm vào giấc ngủ… Cô bé sẽ tiếp tục ngủ như vậy cho đến khi ngươi biết được.”
Danny đắc ý lẩm bẩm một cách âm u. Vẻ mặt đầy gay gắt vừa rồi của Rachel hiện lên trong tâm trí Zack, quấn quýt trước mắt hắn.
“Này, đó là sao? Hoàn toàn không phải giải thích gì cả, đùa cái gì vậy! Mau dậy đi, Rachel!”
Zack gào lên, trút hết những cảm xúc hỗn loạn ra ngoài.
Nhưng Danny không còn đáp lại.
—Chết tiệt.
Zack giận dữ đạp mạnh vào cửa.
Nhưng cánh cửa đúng như Danny nói, đặc biệt kiên cố, ngược lại còn làm chân hắn đau.
“…Nói ta phải tìm hiểu… con bé đó?”
(Ý là con bé đó có bí mật động trời gì sao…)
Hơn nữa, biết được bí mật của cô bé thì sao chứ? Zack cho rằng Rachel chính là Rachel, việc đi tìm hiểu “Rachel mà mình không biết” không phải là chuyện quan trọng gì cho cam. Hơn nữa, cố tình đi tìm hiểu những chuyện đó, cũng chẳng có gì tốt đẹp cả – trong cuộc đời Zack từ trước đến nay, chưa từng vui vẻ vì biết được điều gì.
“Aaa! Cứ nghĩ mãi thế này cũng chẳng giải quyết được gì!”
Đối mặt với tình trạng bó tay, Zack không kìm được mà gào lên.
Hắn quả nhiên không giỏi suy nghĩ, cũng không thích suy nghĩ.
Tuy nhiên, có điều, nếu tầng lầu này chính là "bản thân Rachel", lại còn muốn tìm ra sự thật, muốn có lời giải đáp… vậy thì cứ phải phá tung tất cả đã!
▲▼
(Thằng khốn Danny đó…)
Zack không cam tâm tình nguyện quay lưng rời khỏi phòng khách, nhưng vừa nghĩ đến lỡ như Rachel xảy ra chuyện gì, lòng hắn đã sốt ruột không thôi. Mặc dù vậy, giờ đây hắn lại mắc kẹt trong cái bẫy tầm thường ấy, còn căn phòng khách nơi Rachel đang ngủ đã biến thành mật thất, không thể nào qua được phía bên kia cánh cửa.
Vậy thì… chỉ còn cách tiến về phía trước thôi.
Zack không suy nghĩ gì nhiều, bước đi trên hành lang mờ tối.
— Vù…
Bất chợt, một vật gì đó lướt nhanh qua mặt Zack trong chớp mắt. Lớp băng quấn trên mặt hắn bị xước một vết nhỏ.
(— Vừa rồi là cái gì?)
Zack kinh ngạc dừng lại tại chỗ, nhìn chằm chằm về phía trước. Hắn không tiếp tục đi, vì trực giác mách bảo vừa rồi là một cái bẫy.
Ngay sau đó, lần này có vật sắc nhọn vụt tới ngay trước mắt. Với thị lực động xuất sắc, Zack nhìn thấy rất rõ.
Thứ bay tới là một mũi tên sắc bén.
Nhờ hắn đã cẩn thận nhìn về phía trước, nên mới kịp thời né tránh, nhưng nếu bị mũi tên kiểu đó bắn trúng, hầu hết con người đều sẽ chết — xét về kích thước và tốc độ, chắc chắn nó có đủ sát thương để giết người.
"Cái nơi quỷ quái này là thế nào vậy!"
Thế nhưng Zack vẫn không hiểu.
Vừa rồi Danny nói tầng lầu này là "chính bản thân Rachel".
— Nhưng mà, đây là cái gì?
"…Đây rõ ràng là muốn giết người mà!"
Zack không khỏi rơi vào hỗn loạn. Hắn nghĩ rằng — người muốn giết Rachel là mình, nhưng người muốn giết mình lại không phải là Rachel.
(Chuyện này là sao đây…)
Lời hứa giữa hai người cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Nhưng hắn thực sự không giỏi suy nghĩ, và hắn cũng không nghĩ rằng một kẻ ngu xuẩn không có chút thông tin nào như mình có thể tìm ra đáp án chính xác nếu cố gắng suy nghĩ nghiêm túc.
Để cứu Rachel, người đã rơi vào tay Danny vì sự bất cẩn của mình, hắn chỉ có thể hành động bất chấp tất cả. Chắc là phải tìm được "thứ" mà Danny nói trước khi Rachel tỉnh dậy.
Tuy nhiên, Zack không nghĩ việc tìm hiểu Rachel có ý nghĩa gì.
Nhưng mặt khác, sự thật là chỉ có cái thằng Danny đó biết tất cả về Rachel khiến hắn khó chịu vô cùng.
Zack cắn chặt môi dưới.
Cái cơ quan này có lẽ là cứ tiếp tục đi trên hành lang thì mũi tên sẽ lại bay tới. Nhưng không còn thời gian để do dự nữa. Zack lao nhanh trên hành lang kỳ quái này. Lúc này, mũi tên quả nhiên bay vút tới từ phía trước đúng như dự đoán.
(Dám coi thường tao… Tao… không thể chết ở cái nơi này!)
Nhớ lại những cạm bẫy tra tấn từ trước đến nay, việc né tránh mũi tên hẳn là dễ như trở bàn tay.
Zack linh hoạt lách qua những mũi tên bay tới liên tiếp, ôm quyết tâm liều chết lao về phía cuối hành lang — đến trước thang máy mà hắn đã dùng khi lên tầng này.
"Khụ! Cái quái gì… thật là khó hiểu."
Chạy đến cuối đường, xác nhận không còn mũi tên bay tới nữa, Zack mới dừng lại. Hắn thở hổn hển đến mức bản thân cũng cảm thấy thật tệ hại. Những mũi tên nhắm vào Zack chắc chắn đã va vào cửa, rơi vãi khắp hành lang. Nhìn quanh, một cầu thang âm u dường như dẫn lên tầng hai hiện ra trong tầm mắt Zack.
— Cứ đứng mãi ở đây cũng chẳng giải quyết được gì.
Zack thở dài một hơi, rồi không chút sợ hãi chạy lên hai bậc một lúc, tiến lên lầu.
▲▼
"…Hả? Đây là cái gì?"
Vừa trèo lên cầu thang dẫn lên tầng hai, Zack lập tức tìm thấy một tấm bảng trắng hơi bẩn. Giữa tấm bảng có hai hàng chữ.
Vì đang ở trong tòa nhà này, có thể đoán rằng nó được ai đó cố tình đặt ở đây, nhưng Zack không đọc được chữ trên đó.
(Khốn kiếp…)
Quả nhiên ít nhất cũng phải biết chữ — ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Zack trong chớp mắt. Nhưng, dù bây giờ có nghĩ thế cũng không hiểu được, đã quá muộn rồi.
Zack thở dài khe khẽ, ngớ người vì sự ngu ngốc của chính mình.
Cầu thang lại nối liền với một hành lang. Mọi nơi trên tầng lầu này đều rất kỳ quái, nhưng khi nhìn kỹ vào hành lang đó, hắn lại cảm thấy một bầu không khí rợn người hơn bao trùm, như thể nó dẫn đến một thế giới khác. Phía trước và sâu bên trong hành lang đáng sợ đó có hai cánh cửa. Nếu tầng lầu này được bài trí như một căn nhà, hẳn là có phòng của một vài người nào đó?
Zack bước một bước vào hành lang, muốn trước tiên xác nhận môi trường xung quanh đây. Nhưng vừa đặt chân xuống, sàn nhà cũ kỹ đã kêu lên kẽo kẹt rõ rệt. Hắn theo bản năng cảm thấy — có một điềm xấu.
(Để lát nữa quay lại vậy…)
Zack trừng mắt nhìn hành lang đáng sợ đó, rồi quay lại khu vực cầu thang, đi xuống cầu thang ngược hướng với lúc lên.
▲▼
Zack vừa đi xuống cầu thang dẫn xuống tầng một, vừa nghĩ rằng cấu trúc tầng lầu này thật kỳ lạ. Nó không giống với bất kỳ tầng nào khác.
Sau đó, Zack đến một nơi, hẳn là phía bên kia bức tường phòng khách. Nơi đó được chiếu sáng bởi một chiếc bóng đèn sợi đốt cũ kỹ, là một căn bếp sạch sẽ.
(Thật là, lần này lại là nhà bếp à…)
Chiếc bàn ăn đặt giữa phòng được trải khăn cẩn thận, trên đó có một miếng pizza đang ăn dở.
(…Cái này ăn được không nhỉ?)
Zack không kìm được nuốt nước bọt.
Miếng pizza trông không ngon chút nào, mà hẳn là đã hơi hỏng rồi. Nhưng hắn đói bụng vô cùng. Phải nói là, đối mặt với tình huống có thứ trông có vẻ ăn được bày ra trước mắt, hắn không khỏi nhớ ra mình đang đói đến mức nào.
Zack cầm một miếng pizza lên, bỏ vào miệng nhai.
Nhưng trong chớp mắt, một cơn đau buốt bất thường xộc lên đầu lưỡi.
Miếng pizza đó có trộn tương ớt Mexico, ớt Habanero, và cả một loại chất cay gây nghẹt thở mà con người vốn không thể ăn được.
Đây chẳng khác gì thuốc độc cực mạnh. Zack phì ra miếng pizza ăn dở.
"Khốn kiếp! Cay chết mất! Cái bẫy quái quỷ gì thế này! Quá tệ hại rồi đấy!"
Zack bị cái bẫy khó chịu làm cho gầm lên giận dữ, thuận theo cảm xúc của mình vung lưỡi hái chém xuống miếng pizza "giết người" đó.
— Điều này có một điểm khác biệt căn bản so với những cạm bẫy ở các tầng trước. Phải nói là, cái bẫy này quá ấu trĩ, chỉ làm nổi bật sự độc ác trong tính cách của kẻ đã đặt ra nó.
(Mình sẽ — giết chết cái thằng khốn của tầng lầu này…!)
Zack thở hổn hển.
Còn chiếc bàn ăn, cùng với miếng pizza, cũng bị chém làm đôi, văng xa ra hai bên phòng.
▲▼
Sau khi dồn hết sức phá nát chiếc bàn, khiến cơn giận dữ đã dâng lên nguội lại, Zack cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngồi phịch xuống tại chỗ.
Đúng lúc này, "keng" — hắn ngồi trúng một vật kim loại cứng rắn nào đó. Đứng dậy nhìn lại — chỗ đó đúng là vị trí ban đầu đặt chiếc bàn — trên sàn nhà có một cánh cửa nhỏ vừa đủ cho một người đi qua.
Thoạt nhìn, cứ ngỡ là cánh cửa hầm chứa đồ bình thường, nhưng Zack, với kinh nghiệm sống trong tòa nhà này, trực giác nhận ra đó là lối đi xuống dưới lòng đất.
Zack lập tức muốn mở cánh cửa đó, đi xuống tầng hầm.
"Ê… cứng thật!"
Nhưng cánh cửa rất chắc chắn, dù có dùng sức kéo tay nắm kim loại đến mấy cũng không có dấu hiệu mở ra.
Zack bực bội đấm vào cửa, rồi lại dùng sức đá. Nhưng vẫn không mở được.
Lúc này, hắn vô tình liếc thấy trên cửa có một lỗ khóa nhỏ.
(—…Lại bắt mình đi tìm chìa khóa nữa à!)
Bây giờ Rachel không có ở đây, một mình mình liệu có thể tìm được chìa khóa không…
Mặc dù cảm thấy bất an, nhưng trong đầu Zack không khỏi thoáng qua ảo ảnh Danny đang siết cổ Rachel.
Đúng, đúng vậy. Tình hình đang khẩn cấp, không có thời gian mà càu nhàu vặt vãnh thế này.
"A—! Phiền phức chết mất!"
Zack không tìm được chỗ nào để xả sự sốt ruột không kìm được, vừa gào lên, vừa bắt đầu lục soát nhà bếp trước. Vì quá thô lỗ, chỉ mới lục lọi tủ đựng chén đĩa đã làm rơi bát đĩa và ly cốc, đồ dùng nhà bếp liên tiếp biến thành những mảnh gốm và thủy tinh vỡ vụn.
"Khốn kiếp…"
Nhưng giờ hắn không bận tâm nhiều đến thế, hắn tìm kiếm chìa khóa khắp nơi. Trong bồn rửa, trong ngăn kéo — hắn vừa lục lọi vừa làm cho mọi thứ ở đây trở nên lộn xộn.
Thế nhưng, khắp nơi đều không có chìa khóa.
Đúng lúc này, Zack chợt nhìn thấy bếp ga. Chỉ cần tưởng tượng cảnh bật lửa lên, hắn đã không muốn đến gần — hắn cảm thấy như vậy, không kìm được cảm thấy như vậy.
Zack vô thức rời khỏi nhà bếp, đi về phía căn phòng sâu bên trong mà hắn vô tình nhìn thấy.
▲▼
Căn phòng sâu bên trong nối liền với nhà bếp là một phòng tắm rộng rãi với tông màu trắng làm chủ đạo.
Bồn cầu, bồn rửa mặt, máy giặt, bồn tắm và các thiết bị liên quan đến nước đều tập trung ở đây.
Nhưng vừa bước vào phòng tắm, Zack đã gần như bật khóc. Vì hắn phát hiện trong bồn cầu gần lối vào có một vật phát sáng.
"Thật không đấy…"
Zack không khỏi lẩm bẩm. Nhưng bây giờ không có thời gian để do dự, nếu Rachel xảy ra chuyện gì — sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Hơn nữa, nghĩ đến việc chạm vào xác chết, chuyện nhỏ này chẳng là gì cả. Hắn nhìn chằm chằm vào bồn cầu và tự nhủ như vậy, nhưng đối với Zack, việc này còn dơ bẩn và đáng ghê tởm hơn cả chạm vào xác chết.
"…Ọe ọe ọe ọe ọe ọe!"
Zack cố nén cảm giác buồn nôn, thò tay vào bồn cầu, nắm lấy vật phát sáng đó. Hắn trải nghiệm cảm giác tệ hại tột cùng, đồng thời cố gắng kéo ra, đúng như dự đoán là một chiếc chìa khóa. Nhưng hắn không muốn chạm vào chiếc chìa khóa đó thêm nửa giây nào nữa, nhanh chóng cất nó vào túi.
(Cái quái gì thế này, lại đặt ở cái chỗ như vậy, đúng là có bệnh trong đầu!)
Ngay cả Zack, người từng là Chủ tầng B6, cũng không hiểu Chủ tầng này đang nghĩ gì. Thoạt nhìn cũng giống như trò đùa trẻ con, nhưng lại chính xác hành hạ tinh thần đối phương.
(Tay ghê tởm không chịu được, muốn rửa tay quá…)
Sống đến giờ — ngay cả trong tòa nhà này, Zack rõ ràng tuyệt đối không sống trong môi trường sạch sẽ, nhưng hắn không khỏi cảm thấy không chịu nổi sự khó chịu liên tục dâng trào. Trong bồn tắm cũ kỹ bên trong phòng tắm có chứa nước đục ngầu như sông bẩn. Trông không được sạch sẽ lắm, nhưng ít ra cũng phải tốt hơn nước bồn cầu một chút.
Zack thò bàn tay dơ bẩn vào bồn tắm.
(…A!)
Sau đó, một cơn đau bất ngờ xộc khắp bàn tay.
"Này, có cái gì cắn tay tôi! Bên trong này có gì thế!"
Zack tuy kinh ngạc, nhưng cũng không chút do dự thò tay xuống đáy bồn tắm, kéo nút thoát nước ra, muốn tìm ra nguyên nhân gây ra cơn đau này.
Mực nước dần hạ xuống, bắt đầu nhìn thấy đáy bồn tắm, Zack không kìm được mở to mắt trước cảnh tượng hoàn toàn không thể ngờ tới. Thứ xuất hiện lại là một đàn cá nhỏ. Những con cá đó có hàm dưới nhô ra, mặt trông rất đáng ghét.
"…Hả? Cá ư? Thật không đấy!"
Nhìn bề ngoài, chúng không giống những con cá thông thường. Hàm răng chúng lởm chởm như lưỡi cưa, sắc lẹm tựa hung khí. Chỉ cần nghĩ đến việc bị loại răng đó cắn phải thôi, Zack đã thấy bực mình một cách khó hiểu.
“Rõ ràng chỉ là mấy con cá con con, thế mà lại mọc ra cái thứ răng cưa này, vênh váo cái gì chứ! Cá là phải để người ta ăn, chứ không phải đi ăn thịt người ta!”
Thế nhưng, dưới đáy bồn tắm khi nước đã rút cạn, lũ cá chỉ còn biết thoi thóp nảy mình một cách yếu ớt, Zack bấy giờ mới lộ ra vẻ mặt có chút đắc ý.
“Khốn kiếp!”
Nhưng vì bị cá cắn – hay nói đúng hơn là bị cắn rách tay – lớp băng quấn trên tay anh thấm đẫm máu tươi.
Zack tự nhủ, ít ra thì vẫn khá hơn việc thò tay vào bồn cầu. Máu thì anh đã quen nhìn rồi, cũng chỉ là thứ chảy ra từ cơ thể mình thôi. Chắc là không bẩn đâu.
Zack rời khỏi phòng tắm, nhanh chóng trở lại bếp, đứng trước cánh cửa có vẻ như dẫn xuống tầng hầm.
“Dù không muốn chạm vào cái chìa khóa này lắm, nhưng hết cách rồi…”
Anh dùng đầu ngón trỏ và ngón cái kẹp chiếc chìa khóa lấy ra từ túi, cắm vào ổ khóa.
Cửa vừa mở ra, bên trong quả nhiên là một chiếc thang đơn giản dẫn xuống lòng đất.
<hình minh họa p049>
***
Quả nhiên tầng này rất lạ lùng – Zack thầm nghĩ.
(Nói cho cùng, ở đây có thứ gì của con nhỏ đó chứ?)
Anh vẫn còn bận tâm câu nói của Danny: “Tầng này chính là bản thân Ray.” Ray lúc này có lẽ vẫn chưa hồi tỉnh, nhưng cô ấy tỉnh dậy lúc nào cũng không có gì lạ, và rất có thể sẽ bị Danny ra tay trong lúc ngủ say.
Cái tên quái vật mê mắt kia lại ám ảnh đôi mắt của Ray một cách bất thường…
Zack không hiểu sao bỗng nhiên tưởng tượng ra cảnh Danny bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng móc đôi mắt xanh biếc của Ray ra.
“Ọe…”
Anh cảm thấy khó chịu vì chính ảo tưởng của mình, đồng thời khi vừa đặt chân xuống tầng hầm, một mùi hôi động vật nồng nặc bỗng xộc thẳng vào mũi.
Ở một góc tầm nhìn, có một cánh cửa đen bị cào xước chi chít những vết cào dài, mảnh. Mùi hôi dường như bốc ra từ phía sau cánh cửa. Anh biết rằng đi vào đó lại sẽ gặp rắc rối, nhưng nếu là Ray, hẳn sẽ không chút do dự mà điều tra căn phòng này.
(Hừ, chết tiệt.)
Zack chán nản mở cửa.
***
Trong bóng tối thăm thẳm tựa màn đêm, Zack chợt nhận ra điều bất thường, hai mắt trừng lớn về phía trước, siết chặt lưỡi hái, sẵn sàng chiến đấu. Bởi vì trong bóng tối có sáu con mắt thú vật đang phát sáng. Những đôi mắt ấy đỏ ngầu, dõi theo từng cử động của Zack.
Khi đôi mắt đã thích nghi được với bóng tối sâu thẳm này, cảnh vật trong phòng dần trở nên rõ ràng. Chắn trước mắt Zack là ba con chó lớn bẩn thỉu. Chúng rỏ dãi, dùng ánh mắt điên cuồng trừng trừng nhìn anh.
Theo lý mà nói, đây phải là một cảnh tượng đáng sợ, nhưng Zack lại cảm thấy thú vị một cách khó hiểu.
“Này này, mấy con chó này to ghê nha. Cái nơi này là thế nào vậy?”
Zack hào hứng dùng ánh mắt sắc lẹm đáp trả lại lũ chó lớn. Lúc này, ba con chó bắt đầu sủa vang với âm lượng gần như muốn xé toạc màng nhĩ. Chúng trông cũng như đang khao khát điều gì đó, và vô cùng sợ hãi.
“Mấy đứa đói bụng hả? Miệng toàn dãi, bẩn chết đi được.”
Zack cố tình nhìn xuống lũ chó lớn, khiêu khích. Ngay sau đó, một con chó ngoạm mạnh vào mắt cá chân của Zack.
Đau thế này chẳng thấm vào đâu. Zack giơ lưỡi hái lên đe dọa con chó.
“Này! Mày mà dám cắn tao là tao đấm đấy!”
Con chó thoáng chốc bị thái độ không hề sợ hãi của Zack làm cho giật mình, lùi lại, nhưng không ngừng sủa ầm ĩ. Nó điên cuồng sủa như để tự bảo vệ mình.
Tiếng ồn không thể ngăn cản này khiến Zack thở dài đầy ngán ngẩm. Đây có lẽ cũng là cái bẫy mà Chủ tầng này giăng ra. Nhưng so với những cái bẫy khó chịu trước đây, nó đơn giản và rõ ràng, cũng không gây tổn thương tinh thần.
(…Đúng vậy, kiểu này hợp khẩu vị mình hơn.)
Zack nhếch mép cười, giơ cao lưỡi hái đang nắm chặt.
“Không cần phải kêu gào thế đâu… Tao cũng sẽ giết sạch bọn mày!”
Lũ chó lớn cùng lúc tấn công Zack. Lưỡi hái sắc bén chém những con thú đang khát máu như chém búp bê vải, cơn đau nhói từ vết chém khiến lũ chó lớn kêu la thảm thiết. Nhưng dù vậy, chúng vẫn không lùi bước, liên tục lao vào cắn xé Zack. Răng nanh sắc nhọn găm vào cơ thể bị thương của anh. Zack thoáng lộ vẻ đau đớn, nhưng lập tức hất văng con chó ra.
“Thật là, dai dẳng thật đấy.”
Zack khẽ cười cợt. Sau đó lại giơ lưỡi hái lên, mặc kệ máu bắn tung tóe mà chém chúng ra, trút bỏ sự bực bội.
Tiếng rên rỉ đau đớn của chó và tiếng thở dốc của Zack giao tranh trong bóng tối. Chẳng bao lâu sau, hai con chó đã bỏ mạng, chỉ còn lại con chó có thân hình to lớn nhất đứng trước mặt Zack. Con chó khổng lồ thở hổn hển, nước dãi không ngừng chảy ra, chắn ngang cánh cửa dẫn sâu hơn vào bên trong.
“Này, mày chắn đường ở đó thật chướng mắt đấy.”
Zack điều chỉnh nhịp thở hỗn loạn của mình, dùng giọng điệu đầy áp lực ra lệnh cho con chó khổng lồ rời đi. Nhưng con chó khổng lồ vẫn kiên quyết làm tròn nhiệm vụ, không có ý định rời khỏi chỗ cũ. Nó không sợ bị giết.
“Được thôi.”
Phù— Zack thở ra một tiếng thở dài nghe như cam chịu, lại một lần nữa giơ lưỡi hái lên.
Con chó này đang ngụ ý rằng có thứ gì đó ở phía trước.
Zack giơ cao lưỡi hái, không chút do dự vung mạnh xuống. Khoảnh khắc đó, máu tươi từ bụng con chó bắn tung tóe. Con chó bị chém đôi từ chính giữa vẫn không ngừng sủa, nhưng chẳng bao lâu sau dần yếu ớt và im bặt. Có lẽ nó đã dùng hết sức lực mà trở nên yên tĩnh, ánh mắt cũng theo đó mất đi vẻ linh hoạt, bình lặng như thoát khỏi một xiềng xích nào đó.
Thế nhưng Zack chẳng thèm bận tâm đến cảnh tượng này. Mình giết chết chẳng qua chỉ là cái bẫy. Anh ngán ngẩm nhìn quanh, thở dài:
“Làm cái quái gì vậy, phí bao nhiêu thời gian của mình, chỗ bị cắn lại còn đau nữa chứ… Mà này, chó là sao vậy chứ…”
Tầng của Eddie và Cathy quả thực đều không theo lẽ thường.
Thế nhưng từ nãy đến giờ, Zack cứ có cảm giác tầng này toàn là những cái bẫy hơi trẻ con, nhưng lại vô cùng điên rồ.
Anh thậm chí còn cho rằng tầng mình phụ trách là bình thường nhất.
“Tầng này chính là ‘bản thân Ray’… Hắn ta nói thế, nhưng rốt cuộc là sao chứ…”
—Thật sự có thể hiểu được con nhỏ đó ở đây sao?
***
Zack mở cánh cửa vốn bị con chó chắn, cuối cùng cũng rời khỏi căn phòng đầy mùi động vật, đi sâu hơn vào bên trong.
Cuối lối đi là một căn phòng nhỏ. Căn phòng tràn ngập mùi hương hoa nồng nặc như ở phòng khách, dường như muốn át đi mùi gì đó.
Nhìn quanh căn phòng – chỉ có thể dùng hai từ “kỳ lạ” để miêu tả. Khắp nơi đều la liệt những con búp bê ma quái đầy những đường chỉ đỏ, chất chồng lên nhau. Đống phế thải này có gu thẩm mỹ thật tồi tệ – Zack thầm nghĩ. Anh vô tình nhìn thấy trong đống rác đó, có một con búp bê kỳ lạ bị thiếu một cánh tay. Từ con búp bê đó, anh cảm nhận được một hơi thở rợn người, như thể cánh tay đó đã bị giật đứt. Bởi vì con búp bê kỳ dị kia không hiểu sao lại dính những vệt chất lỏng màu đỏ trông giống máu nhỏ giọt.
(Thật kinh tởm…)
Nhưng kỳ lạ thay, Zack lại cảm thấy mình đã từng thấy một cảnh tượng rất giống thế này ở đâu đó. Và chắc chắn là cách đây không lâu…
Thế nhưng anh không thể nhớ ra, cũng không cần quá cố chấp vào ký ức mơ hồ này.
Zack bắt đầu đi vòng quanh căn phòng, tìm kiếm kỹ lưỡng. Giữa phòng đặt một chiếc rương kho báu mà có vẻ một đứa trẻ rất trân trọng. Chiếc rương tỏa ra một khí tức đặc biệt đầy ẩn ý, như muốn mời gọi người ta mở nó ra.
Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng Zack không hề sợ hãi mà chạm vào chiếc rương kho báu đó.
—…Không mở được.
(Khốn kiếp, lại cần chìa khóa!)
Zack bực mình vung lưỡi hái xuống chiếc rương. Nhưng chiếc rương chỉ phát ra tiếng “choang” chói tai, không hề có chút hư hại nào. Xem ra những vật phẩm ở tầng này, dù bề ngoài trông như đồ chơi, nhưng đều được làm rất chắc chắn.
“…Ài, chết tiệt, mình không hiểu nổi! Dù muốn hiểu con nhỏ đó, nhưng đầu óc mình không theo kịp! Cái rương không mở được, căn phòng này lại kỳ quái hết sức! Mà nói thật, ở đây còn bừa bộn hơn cả phòng mình nữa chứ! Dọn dẹp đi cho người ta dễ hiểu có được không!”
Những thông tin đòi hỏi phải suy nghĩ nhiều liên tục tràn vào đầu, khiến những tế bào não mà Zack vốn không thường dùng bị tắc nghẽn hoàn toàn. Anh thậm chí không biết bây giờ phải làm gì, cứ thế này thì chẳng bao giờ kết thúc.
Phải trở lại căn phòng kia trước khi Ray tỉnh dậy, xử lý cái tên quái vật mê mắt kia…
“Khốn kiếp! Chỉ có thể tìm cách khác thôi.”
Zack chuẩn bị quay ngược lại đường cũ. Ngay khoảnh khắc anh định rời khỏi phòng, vừa đặt chân xuống – chân anh lún vào sàn nhà. Trong tích tắc, sàn nhà nối liền hai căn phòng nứt toác ra, biến thành gỗ mục, phát ra tiếng lạo xạo rồi rơi xuống.
Không biết là sàn nhà đã trở nên quá yếu ớt hay là một cái bẫy, Zack chỉ biết là sàn nhà đã sụp đổ.
Giống như rơi vào một cái bẫy, cơ thể Zack cũng thoáng chốc lơ lửng giữa không trung. Nhưng Zack đã kịp thời túm chặt lấy phần sàn nhà chưa sụp đổ trong gang tấc.
Nhìn xuống dưới, chỉ thấy một bóng tối sâu thẳm như vực thẳm địa ngục. Zack dựng tóc gáy. Nếu cứ thế mà rơi xuống, không biết sẽ có kết cục thế nào.
“Đùa gì vậy! Lại có cái bẫy kiểu này, đây là cái nhà quái quỷ gì vậy hả!”
Dù đang trong tình thế nguy hiểm, Zack vẫn theo phản xạ mà hét lớn, Chủ tầng này quả nhiên điên rồi – anh đinh ninh như vậy. Nhưng lúc này e rằng không phải lúc để phàn nàn. Nếu tùy tiện cử động, có khi cả phần sàn nhà mà anh vừa túm được trong gang tấc cũng sẽ vỡ vụn. Bên dưới là một bóng tối không có điểm dừng.
Nếu cứ thế mà rơi xuống – chắc chắn không chỉ bị thương nhẹ.
Thế nhưng Zack thậm chí không nghĩ ra cách để trở lại phía trên từ tình trạng này. Chỉ riêng việc bám vào sàn nhà như thế này thôi cũng đã tốn hết sức lực toàn thân.
“Ài… Chết tiệt.”
Lực nắm đã đến giới hạn, Zack bật ra một tiếng khàn khàn.
Đến đây là hết rồi sao—
Dù không muốn tin, nhưng một mình anh đã không thể giải quyết tình hình hiện tại nữa. Zack từ bỏ suy nghĩ, nhắm mắt lại.
***
“—Cậu nên cẩn thận hơn một chút, Zack.”
Giọng nói quen thuộc từ phía trên khiến Zack lập tức mở mắt, ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt anh là một người đàn ông đáng ngờ, mặc áo choàng linh mục màu tím, trên cổ đeo thánh giá. Người đàn ông này có lẽ vốn dĩ trông đã khiến người ta nghĩ như vậy rồi – anh ta với vẻ mặt châm biếm thường thấy, nở một nụ cười điềm tĩnh.
Là Linh mục – Gray.
“Tuy nhiên, tôi cũng đã sớm đoán được mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra như thế này rồi…”
Grạỵ hơi ngớ người thốt ra lời ấy, nhìn xuống Zạck đang bám chặt lấy sàn nhà như thể ngắm nghía một con thú quý hiếm thú vị. Còn Zạck thì ngẩng đầu nhìn Grạỵ đầy bất mãn, gào lên như một con chó bị bỏ rơi:
“...Đừng có lải nhải! Tại sao ông lại ở đây!”
Grạỵ chẳng bận tâm đến thái độ của Zạck, nhanh chóng tiến sát lại. Chẳng lẽ hết trò rồi ư – ngay lúc Zạck nghiến răng ken két, Grạỵ nắm mạnh lấy cánh tay hắn, rồi dễ dàng kéo Zạck đứng dậy.
(…Gì thế này!)
Hành động và sức mạnh quái dị không phù hợp với vẻ ngoài già nua của Grạỵ khiến Zạck vô cùng kinh ngạc. Vị Linh mục này rốt cuộc là ai?
Mặc dù thoáng chút nghi hoặc, nhưng khi bình tĩnh lại, thân thế của Linh mục quả thật chẳng quan trọng, hắn thậm chí còn không hứng thú. Zạck lập tức đổi ý, dùng mũi chân khều khều sàn nhà, xác nhận mình đã đứng vững trên mặt đất, rồi buột miệng hỏi vị Linh mục một câu bất chợt nảy ra trong đầu:
“...Tại sao ông lại cứu tôi?”
Zạck không khỏi cho rằng hành động ra tay cứu hắn của Grạỵ rất đáng ngờ. Việc bản thân bị cứu như một đứa trẻ cũng khiến hắn cảm thấy khó xử.
Hơn nữa – dù hắn có chết ngay lúc đó, gã ta hẳn phải thấy vui mới phải.
Mặt khác, Grạỵ nghe giọng điệu đường đột của Zạck, khẽ cười ra tiếng, rồi đưa mắt nhìn lên trên. Sau đó, ông trả lời Zạck bằng một giọng điệu khó hiểu:
“Không có gì, chỉ là thấy để cậu chết dễ dàng như vậy thì hơi vô vị một chút...”
Zạck không thể nhìn thấu suy nghĩ thật sự ẩn sau biểu cảm đó, Grạỵ tiếp lời:
“Cô gái không nghe lời khuyên của tôi, còn chĩa dao vào tôi... Rạchel Gạrdner hiện đang ở cùng Đạnny đúng không? Và bây giờ, cậu đang hành động để giành lại cô gái đó?”
Nghe Grạỵ hỏi như thể đó là một sự thật hiển nhiên, Zạck không khỏi lộ vẻ khó chịu.
“Thì sao chứ?”
Và hắn cũng bất ngờ trước sự suy đoán nhạy bén của gã.
Muốn giành lại Rạy từ tay Đạnny –... Nghe gã ta nói vậy, có lẽ đúng là như vậy thật. Tuy nhiên, việc bị truy vấn quá mức về chuyện của bản thân khiến Zạck rất bực bội.
“Ừm... Zạck, cậu cũng bắt đầu để tình cảm chi phối vì những chuyện như thế này rồi nhỉ.”
Zạck không phủ nhận lời này, khiến Grạỵ cảm thấy có gì đó lạ lùng. Zạck từ trước đến nay... không, nếu là Zạck mà ông đã chăm sóc bấy lâu, lúc này hẳn sẽ lập tức phủ nhận, hơn nữa, hắn thậm chí còn không nên muốn giành lại cô gái đó – Rạy.
“Chỗ nào mà lạ? Đừng có làm bộ làm tịch mà cười thế!”
“À, xin lỗi... Tôi không có ý coi thường cậu.”
Nhưng Zạck chỉ nghĩ gã ta đang coi thường mình. Bởi vì hắn từ trước đến nay đều sống một cuộc đời như vậy, luôn bị người khác khinh miệt.
“Vậy ông có ý gì?”
Grạỵ như đang chìm đắm trong những ký ức xa xăm, nhìn về phía xa rồi tĩnh lặng nói:
“Không, tôi chỉ muốn biết tại sao cậu lại trở nên như vậy.”
Điều này ám chỉ mối quan hệ giữa hắn và Rạy, hay đơn thuần là gã ta thấy thú vị? Dù sao đi nữa, cái cách hỏi như thể bị coi là vật thí nghiệm khiến Zạck bốc hỏa, không kìm được mà gầm lên:
“Hả? Ông nói tôi trở nên như vậy là như thế nào!”
Kể từ khi đến tòa nhà này, hắn đã không ngừng giết người. Vì không phải do gã ta ra lệnh mới giết, nên hắn không giết những người mà hắn không muốn giết. Chỉ là không hiểu sao, bất kể giết ai, dù có giết bao nhiêu, giết bao nhiêu đi nữa – lòng hắn vẫn rối bời.
“Chính vì thế mà tôi ghét lũ người ở đây! Tôi đặc biệt không thể hiểu nổi ông đang nghĩ gì! Ông muốn nói gì, thì làm ơn giải thích cho rõ ràng đi!”
Khó thở. Có lẽ mọi chuyện đều không cần phải biết. Nhưng không hiểu sao, giờ đây, ngay cả khi bất chấp lời khuyên của Đạnny, Zạck cũng cảm thấy mình phải hiểu rõ tất cả sự thật trước đã.
“Ừm, cái này thì, Zạck, mặc dù cậu không thích hợp để nghĩ những chuyện quá phức tạp – nhưng tôi sẽ giải thích một chút vậy.”
Zạck trừng mắt nhìn Grạỵ.
Còn trong mắt Grạỵ, Zạck với biểu cảm phong phú lúc này rõ ràng khác hẳn với lúc trước chỉ biết ôm lòng sát ý đối với người khác. Grạỵ kinh ngạc trước sự thay đổi này, đồng thời thở ra một hơi, để lộ tiếng cười khô khốc như thể đã từ bỏ điều gì đó.
“Từ thuở nhỏ, tôi đã tận mắt chứng kiến nhiều người tin vào Thần.”
▲▼
Tiếp đó, Grạỵ như đang dạy dỗ, bắt đầu tĩnh lặng kể cho Zạck nghe về kinh nghiệm của bản thân.
“Họ tuy đẹp đẽ... nhưng cũng mù quáng và xấu xí. Con người đôi khi coi Thần như một công cụ, để ‘lên án’ những thứ không chịu chấp nhận Thần – rồi... tùy tiện nhào nặn hình tượng của Thần. Trong lòng tôi luôn băn khoăn... Thần khi thấy những người đó, thực sự sẽ nghĩ gì...”
Nghe Grạỵ thao thao bất tuyệt – và đơn phương tiếp tục nói, Zạck lập tức mất kiên nhẫn, ngớ người nói:
“...Cái quái gì thế?”
– Thật là, tuy đã đoán trước được rồi, nhưng mà, Grạỵ khẽ thở dài.
Dù sao thì Zạck khác với Đạnny, Cạthy và Ẹddie, hắn chưa từng được giáo dục bắt buộc, nên nếu nói là đương nhiên thì cũng đúng thật – thực ra Grạỵ đã mong đợi rằng nếu là Zạck của hiện tại, có thể có những điều hắn không hiểu, nhưng hắn sẽ cố gắng tìm hiểu.
“Zạck... cậu hãy yên lặng một chút, nghe tôi nói hết thì sao? Cậu tuy thẳng thắn... nhưng trong chuyện này lại thiếu suy nghĩ.”
Giọng điệu của Grạỵ hệt như đang trách mắng một đứa trẻ. Những lời lẽ cao ngạo càng khiến Zạck tức điên, tức đến mức giậm chân mạnh.
“Đừng có lải nhải! Chẳng phải tôi đã bảo ông giải thích cho tôi hiểu, mà cuối cùng tôi vẫn không hiểu đó sao!”
Grạỵ lại thở dài lần nữa. Dù cảm thấy ngớ người, Grạỵ lại thấy mình không ghét tính cách này của Zạck.
“Được thôi, không sao cả.”
Ông hồi tưởng lại, thực ra từ khi ông đưa Zạck đến tòa nhà này, ông đã luôn nghĩ như vậy.
“...Tóm lại, ý là tôi muốn đứng ở vị trí của Thần, với tư cách của Thần để quan sát thế giới. Tòa nhà này chính là khu vườn dùng để thử nghiệm. Những người bị đưa đến tầng B7, chẳng qua chỉ là đối tượng quan sát mà thôi.”
– Đối tượng quan sát?
Miệng Zạck há hốc. Hắn quả nhiên vẫn không hiểu Grạỵ muốn diễn đạt điều gì.
Tuy nhiên, kể từ khi Zạck đến tòa nhà này làm sát nhân ma, ngoài Rạy, cũng có rất nhiều người bị ném đến B7. Và Zạck cho đến nay đã giết vô số những người đó, những người bị xem là vật tế – hay là đối tượng quan sát của Grạỵ.
Ban đầu hắn nghĩ Rạy cũng giống như đám người kia.
Chỉ là một cô gái bình thường –
Bởi vì lần đầu tiên gặp Rạy, cô ấy cũng sợ hãi Zạck như những người khác, và lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng. Nhưng khi gặp lại, Rạy lại như biến thành một người khác. Ánh mắt cô ấy lạnh nhạt... không, là hoàn toàn trống rỗng.
Trong lúc nghe Grạỵ kể, Zạck cũng đặc biệt nhớ rõ hình dáng của Rạy lúc đó.
“Và để đưa ra khảo nghiệm và trừng phạt cho họ... cần đến sự trợ giúp của Thiên sứ. Những người không ngần ngại ra tay sát nhân là phù hợp nhất với công việc này. Đạnny, Ẹddie, Cạthy... và cả cậu – Zạck.”
Hắn nói – Thiên sứ?
Trong lòng Zạck chợt dậy sóng.
Cái từ miêu tả đó hoàn toàn không hợp với hắn. Hơn nữa, việc hắn bị so sánh với ba người kia... đặc biệt là với cái tên Đạnny đó, khiến hắn rất khó chịu. Phải phản bác lại gã ta mới được – Zạck nghĩ vậy, nhưng rồi lại bị lời của Grạỵ dập tắt ý niệm.
“Nhưng tôi nghĩ... cậu có lẽ khác biệt so với vài người kia.”
Nghe Grạỵ thốt ra câu nói này, Zạck hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang. Hắn chưa từng cảm thấy Grạỵ cho rằng mình đặc biệt hơn những sát nhân ma khác.
“...Hả?”
Zạck vẫn không che giấu sự bối rối, trừng mắt nhìn Grạỵ.
“Cậu quá đỗi trong sáng, quá đỗi vô tri. Là một người... thuần túy chỉ biết giết chóc, chính vì vậy, tôi mới muốn cậu đảm nhiệm vai trò Thiên sứ.”
(...Thiên sứ.)
Lần nữa nghe thấy từ đó, trong lòng Zạck dấy lên một cảm giác ghê tởm như lũ côn trùng đang bò lổm ngổm.
“Nhưng Zạck... giờ đây cậu lại vi phạm quy tắc ở đây, trở thành vật tế, và còn định rời khỏi đây.”
“Cái quái gì, rốt cuộc ông vẫn muốn giết tôi sao?”
Zạck tặc lưỡi một tiếng.
“Đã bảo là hãy nghe tôi nói hết đã!”
Nghe giọng điệu trơ tráo của Zạck, ngay cả Grạỵ cũng nổi cáu mà gầm lên, sau đó lại thở dài một hơi. Tiếng thở dài này là vì Zạck, và cũng vì chính bản thân ông đã không kìm được mà bắt đầu nói với Zạck những chuyện phức tạp như vậy.
Grạỵ nhìn thẳng vào đôi mắt Zạck đang giận dỗi mà tiếp tục nói, để xoa dịu cảm xúc của mình. Hừ, đối mặt với Zạck cứ như đối mặt với sự cố chấp của chính mình vậy, thật đáng ghét.
“Tôi không có ý đó. Cậu vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài, nhưng giờ đây trông cậu lại như thể – muốn cùng Rạchel Gạrdner rời đi. Tôi muốn biết tại sao cậu lại trở nên như vậy. Nói cách khác, bây giờ đối tượng quan sát đã trở thành ‘hai người’.”
Bất kể hắn có muốn rời khỏi đây cùng Rạy, hay đã lập lời hứa gì với cô ấy, tất cả đều không liên quan đến gã ta. Zạck không hiểu tại sao gã ta lại muốn biết chuyện này, cũng không hiểu tại sao hắn lại phải bị gã ta quan sát.
Zạck không kiểm soát được sự rối bời, gãi gãi đầu.
“...Dù sao thì tôi cũng không hiểu...”
“Ừm, bây giờ cậu không hiểu cũng không sao, tôi cũng không nghĩ cậu có thể giải thích bằng lời. Hơn nữa, tôi cũng chưa kết thúc quan sát, có lẽ vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời được.”
“...Ý ông là ông đã nhìn thấy tất cả sao?”
E rằng mọi chuyện xảy ra cho đến nay, đều đã bị gã ta nhìn thấy – không, là bị gã ta quan sát.
Việc gã ta tình cờ đến cứu hắn như vậy, cũng là vì gã ta đang ở một nơi nào đó quan sát... – mọi chuyện đều diễn ra trong một cái hộp cảnh vật, dưới sự giám sát của Grạỵ. Nghĩ đến đây, Zạck cảm thấy một sự bất lực, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Thật muốn nhanh chóng thoát khỏi tòa nhà này.
Bây giờ đã đến B1 rồi, tiếp theo chỉ cần xử lý Chủ tầng ở đây nữa thôi.
“Đúng vậy – nếu điều đó khiến cậu khó chịu, xin lỗi nhé.”
“Vô vị. Dù ông có xin lỗi tôi cũng chẳng giúp ích được gì.”
Tuy nhiên, dù có bị giám sát – cũng không thể thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ. Zạck khinh khỉnh nói.
“À phải rồi, nói lại thì, giải quyết bài toán mà Đạnny giao cho cậu, có vẻ không hợp với tính cách của cậu lắm nhỉ... – Tôi giúp cậu một chút nhé?”
“...Hả? Thật sao?”
"Thật. Vì mọi việc không có tiến triển gì thì cũng chán ngắt... Ngược lại, tôi muốn tận mắt xem xét hành động của các người. Tôi muốn thấy các người – sẽ làm gì, muốn trở thành cái gì, và rốt cuộc là 'loại tồn tại' nào."
"…Thôi được rồi."
Zack buông lời, giọng đầy bất lực xen lẫn cam chịu. Từ nãy đến giờ mọi chuyện đều bị Gray giám sát chặt chẽ, đến mức này thì còn gì đáng để bận tâm nữa. Với lại, cho dù có yêu cầu hắn đừng nhúng tay vào, thì cái gã này cũng chẳng bao giờ chịu ngồi yên.
Với cả, tôi cũng chẳng phải là "loại tồn tại đặc biệt" nào cả…
"À phải rồi, trước đó, Zack, cho tôi hỏi anh một câu."
"Gì nữa?"
"– Anh nghĩ sao khi Rachel Gardner gọi anh là Thần?"
Hết Thiên sứ rồi lại Thần… – Mấy kẻ này rốt cuộc muốn gì ở tôi đây?
Zack nhìn Gray với vẻ mặt sững sờ… hay đúng hơn là bực bội.
"Ai cũng như ai… – Thật tởm lợm. Với lại… đừng có nói mấy lời khó hiểu nữa. Trong mắt tôi thì mấy người chỉ biết câu giờ đến phát điên… Mấy người trông chẳng khác gì một lũ ngu cả!"
"…Vậy sao."
Nói rồi, Gray khẽ bật cười. Chỉ có Zack mới dám nói Gray là đồ ngu mà thôi.
Nhưng Zack cũng chẳng thích cái thái độ tự mãn đến thản nhiên của hắn ta.
"Cười cái gì mà cười… Tiếp theo phải làm gì đây? Nói thật, tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Mấy chỗ kia đều không mở được… cũng chẳng có chìa khóa. Thứ duy nhất tìm thấy cùng lắm chỉ là tấm… bảng trắng."
Zack, hiếm khi buông lời nản chí, chợt nhớ đến tấm bảng hắn tìm thấy ở tầng hai.
"Zack, đó chỉ là một tấm bảng trắng thông thường thôi sao?"
Gray thờ ơ hỏi.
"Hả? …Tôi biết trên đó có chữ… nhưng không đọc được."
Đúng vậy – trên tấm bảng đó có viết hai dòng chữ.
"…Trên tấm bảng đó có viết tên."
Gray nói cho Zack biết.
"…Tên sao?"
"Ừ. Tấm bảng trắng đó là để treo lên cánh cửa phòng của chủ nhân căn phòng."
"…Vậy là phải treo ở phòng nào?"
"Anh không nghĩ ra chỗ nào sao? Nói trước nhé, trên tấm bảng đó viết tên một cặp nam nữ. Chắc là vợ chồng."
Vợ chồng, là người sống trong căn nhà này sao?
Zack không thể hình dung ra vợ chồng và gia đình là loại tồn tại như thế nào. Hắn nhớ hồi nhỏ mình từng sống cùng người khác. Nhưng đó chẳng phải là những ký ức tốt đẹp. Đặc biệt là khoảng thời gian ngắn ngủi sống với ông lão mù lòa, đó luôn là một ký ức khó chịu trong tâm trí Zack.
Vô tình nhớ lại những ký ức đáng ghét, Zack ngắn gọn lẩm bẩm:
"…Ai quan tâm chứ."
Nhưng quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ. Hắn tạm thời nhắm mắt, trốn tránh ký ức, rồi nhớ đến hai cánh cửa sừng sững ở cuối hành lang, phát ra tiếng kẽo kẹt đặc biệt lớn – trong những nơi chưa từng lục soát, Zack cảm thấy có khả năng… chỉ còn lại đó.
Tóm lại, cứ làm theo lời Gray, treo tấm bảng viết tên đó lên cửa phòng là được phải không? –
Zack gạt bỏ những quá khứ đeo bám mình, lầm lì quay lưng bước đi, vẻ mặt vẫn khó chịu.
Tiếp theo dù có chuyện gì xảy ra, Zack cũng sẽ không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa. Chủ tầng này quả thực đầu óc có vấn đề – chỉ riêng điều này thì hắn đã quá rõ rồi.
▲▼
Zack trèo lên tầng hai, định nhặt lại tấm bảng đó.
Sau đó, hắn nhặt tấm bảng trắng viết tên vợ chồng, rồi nhìn chằm chằm vào hành lang vẫn còn bao trùm bầu không khí đáng sợ.
(Treo cái này lên cửa là xong sao…?)
Zack mệt mỏi xác nhận việc mình cần làm, rồi bước vào hành lang đầy rẫy hiểm nguy. Quả nhiên, mỗi khi hắn bước chân lên sàn nhà, lại có tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, khiến màng nhĩ rung lên một cách bất an.
Hy vọng đừng có cái bẫy sập xuống như vừa nãy nữa…
Zack vừa nghĩ vậy.
"…!"
Sàn nhà liền sập xuống.
May mà chỉ là một cái lỗ nhỏ, chỉ có một chân hắn bị kẹt trong đó.
"Ấy ấy, lại nữa rồi à? Cái nhà này đúng là nguy hiểm thật…"
Dù không biết đây là bẫy hay do sàn nhà yếu đi, nhưng xem ra tốt hơn hết là nên vừa dò xét mặt đất vừa tiến lên.
"Haizz… Phiền phức chết đi được!"
Hành lang cứ như dài vô tận. Zack cực kỳ thận trọng tiến về phía trước, phải mất một lúc mới đến được cánh cửa trước mặt.
Cánh cửa không có tay nắm, đẩy cũng không mở được. Nhưng chính giữa cánh cửa có một cái đinh nhô ra, như thể để người ta treo đồ lên.
(Là treo ở đây sao…?)
Zack làm theo lời Gray, treo tấm bảng trắng có chữ viết lên cái đinh trên cửa.
Khoảnh khắc đó, tiếng "cạch" vang lên. Chắc là khóa cửa đã mở. Cánh cửa này có cấu tạo thế nào thì cũng chẳng quan trọng.
Zack lập tức bước vào phòng của cặp vợ chồng.
▲▼
Đó là một phòng ngủ bình thường đến lạ.
Trong phòng kê một chiếc giường đôi trông rất đắt tiền, chắc là của cặp vợ chồng đó. Nhưng chiếc giường không có dấu hiệu đã được sử dụng, ga trải giường phẳng phiu, giống hệt một phòng khách sạn.
Dù không mấy hứng thú, nhưng Zack vẫn tìm kiếm sơ qua trong phòng.
Zack chợt phát hiện trên bàn cạnh giường có một chiếc hộp nhỏ. Hắn cầm hộp lên, mở ra xem. Chiếc hộp có lẽ dùng để đựng những chiếc nhẫn mang ý nghĩa đặc biệt, ở giữa có một khe lõm, bên trong cắm một chiếc chìa khóa nhỏ.
Chẳng lẽ – phải dùng chiếc chìa khóa này để mở chiếc rương trong căn phòng kia?
Zack vừa nghi hoặc vừa rút chìa khóa ra khỏi hộp, rồi nhét vào túi quần.
(Mà nói đến… cái nơi này có ý nghĩa gì với Ray chứ…?)
Phòng của cặp vợ chồng này có liên quan gì đến Ray sao – Zack hoàn toàn không hiểu. Dù những cái bẫy ở đây có vẻ kỳ quặc hơn các tầng khác, nhưng khám phá đến giờ, nơi này trông vẫn chỉ là một "ngôi nhà bình thường" thường thấy.
Zack làm theo lời Danny điều tra khắp nơi, nhưng kết quả vẫn hoàn toàn không hiểu gì về Ray. Tuy nhiên, Zack không tìm thấy bất kỳ thứ gì đặc biệt, nên cũng không có manh mối nào để biết.
(Dù sao cũng tìm được chìa khóa rồi, về lại tầng hầm thôi…)
Zack khẽ thở dài.
Ngay lúc đó.
Tiếng kẽo kẹt đáng ngại vang lên từ trần nhà. Zack lập tức nhìn lên. Vừa nhìn, trần nhà liền ầm ầm hạ xuống sàn.
"Gì chứ?"
Zack không khỏi nhíu mày. Trần nhà lại có thể hạ xuống, vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Nhưng hắn biết mình không rời khỏi đây sớm sẽ gặp nguy hiểm – không, không chỉ là nguy hiểm.
Zack khom người, không chút do dự chạy nhanh nhất có thể về phía cánh cửa hắn vừa bước vào phòng, tránh bị bức tường nghiền nát.
"Đủ rồi đấy! Đùa giỡn gì thế này!"
Trần nhà không ngừng hạ xuống, đối mặt với cái chết đang không ngừng tới gần, hắn không kìm được cằn nhằn.
Những cái bẫy trong ngôi nhà này – quả nhiên đều rất bệnh hoạn.
▲▼
Sau khi liều mạng cố gắng thoát khỏi căn phòng, Zack cứ thế trốn về tầng hầm.
Gray lạnh lùng nhìn Zack đang thở dốc bất thường, rồi dùng giọng điệu như mọi khi nói:
"Sao rồi?"
– Đúng rồi, tên này cứ ở đây mà lạnh lùng đứng nhìn là được rồi chứ gì.
Zack giận dữ trừng mắt nhìn Gray.
"Gì chứ? Tôi suýt chút nữa bị nghiền nát trong cái phòng quái quỷ đó! Dù sao cũng tìm được chìa khóa rồi đấy!"
"Ồ, thế thì tốt quá rồi còn gì?"
"Bớt nói nhảm đi!"
Hắn ta quả nhiên đang coi thường mình. Nói cái gì mà đối tượng quan sát các thứ khó hiểu, thực ra ai biết hắn ta nghĩ gì về mình. Nhưng những điều đó đều không còn quan trọng nữa, Zack không có thời gian để mãi đôi co với Gray.
Zack điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng nhảy qua cái lỗ lớn suýt chút nữa khiến hắn mất mạng, rồi lại quay trở lại căn phòng đầy rẫy những con búp bê kỳ lạ.
Căn phòng này quả nhiên rất đáng sợ. Chỉ cần bước vào phòng, đã có một cảm giác lạnh lẽo khó tả. Hơn nữa, dù Zack nhìn thế nào đi nữa, tất cả những con búp bê chất đống trong phòng, bao gồm cả con búp bê cụt tay kỳ dị đó – đều là những thứ rác rưởi vô dụng, giống như những món đồ chơi trẻ con nhàm chán mà lũ trẻ vẫn thường thu thập vậy.
Zack ngớ người đứng trước chiếc rương – cái thứ có vẻ mang ý nghĩa sâu xa – đặt giữa phòng. Sau đó, hắn cắm chiếc chìa khóa vốn cắm trong khe lõm của hộp đựng nhẫn trong phòng vợ chồng vào ổ khóa của chiếc rương.
Chiếc chìa khóa đã mở được chiếc rương. Bên trong hộp, là một hộp nhạc nhỏ.
(Lại là đồ bỏ đi…?)
Nhưng Zack chưa từng thấy hộp nhạc. Không biết đó là thứ gì, Zack cầm hộp nhạc lên, mở nắp kiểm tra. Ngay sau đó, hộp nhạc lặng lẽ vang lên giai điệu.
Zack giật mình trong giây lát. Bởi vì hắn hầu như chưa bao giờ thử nghe nhạc.
Sau đó, giai điệu có chút buồn bã của hộp nhạc vang vọng trong phòng một lúc. Cộng thêm bầu không khí u ám của căn phòng này, càng tạo nên một bầu không khí bất thường, kỳ quái hơn.
Lúc này, Zack chợt phát hiện có thứ gì đó bên trong hộp nhạc. Hắn không màng đến tiếng nhạc vẫn đang vang lên, trực tiếp thô bạo thò tay vào hộp nhạc, túm lấy vật thể bên trong hộp. Đó là một tấm bảng trắng nhỏ hơn vừa nãy. Trên tấm bảng cũng có một dòng chữ như vừa rồi.
"Cảm giác dòng chữ này rất quen thuộc…"
– Hình như đã thấy ở đâu đó rồi…
Zack nhìn chằm chằm vào dòng chữ không thể hiểu được, mơ hồ nghĩ vậy. Lúc này, Gray không biết từ lúc nào đã đứng phía sau, ghé sát tai hắn thì thầm:
"Anh rất muốn biết trên đó viết gì sao?"
Zack giật mình quay đầu lại, nhìn Gray với vẻ mặt đắc ý đang đứng trước mặt. Từ nãy đến giờ Gray đã đặc biệt hào phóng ra tay giúp đỡ. Tôi biết – có lẽ hắn ta muốn giúp một kẻ ngốc nghếch như tôi. Nhưng tôi không biết mục đích của hắn là gì, và rất có thể hắn lại có ý đồ gì đó.
"Nếu anh muốn biết, tôi sẽ đọc cho anh nghe."
Gray đắc ý nói, bảo Zack đưa tấm bảng nhỏ cho hắn.
Nhưng Zack lộ vẻ nghi hoặc, lắc đầu.
"…Không cần, đừng đọc ra."
Câu trả lời bất ngờ khiến Gray ngạc nhiên, nhíu mày.
Zack trước đây sẽ không chủ động muốn tìm hiểu mọi chuyện. Hơn nữa, Gray không nghĩ Zack có thể giải thích được dòng chữ dài ngoằng này. Hắn ta đang nghi ngờ mình sao? Điều này cũng dễ hiểu, nhưng Gray vẫn hỏi lại, xác nhận ý của Zack.
"Nhưng, anh không rất muốn biết sao?"
"…Dù có muốn biết, tôi cũng không muốn để người khác nói cho tôi biết trên đó viết gì."
Zack kiên quyết trả lời câu hỏi của Gray.
Thật lòng mà nói, nếu nói không tò mò thì là nói dối. Nhờ người khác – nhờ Gray nói cho mình, chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Thế nhưng không hiểu sao, Zack lại cảm thấy chỉ riêng dòng chữ này mình nhất định phải tự mình giải nghĩa, cứ như đó là một sứ mệnh vậy.
Zack cầm tấm bảng trắng có chữ viết, một lần nữa đi lên tầng hai.
▲▼
Sau khi đến tầng hai, Zack lại đi dọc hành lang, định bước về phía cánh cửa nằm sâu hơn, qua cả phòng của đôi vợ chồng kia.
Đúng lúc ấy – RẦM! – một âm thanh khủng khiếp như có vật gì đó khổng lồ từ trên cao rơi xuống, làm rung chuyển cả tòa nhà.
(Tiếng gì vậy…?)
Hành lang toát lên một luồng khí bất lành.
(– Lại là bẫy sao…?)
Zack đã lờ mờ nhận ra rằng ở cái tầng không hề cho phép người ta dễ dàng tiến lên này, rất có thể đó là một cái bẫy.
Tuy thấy phiền phức, nhưng Zack vẫn lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, một khối cầu khổng lồ màu xám choán đầy tầm mắt cậu.
“Hả?”
Zack không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vật thể màu xám cao gấp ba lần chiều cao của cậu, và rộng đủ lấp đầy cả hành lang rộng lớn này.
(…Là đá sao?)
Khi Zack kinh ngạc há hốc mồm, tảng đá khổng lồ phát ra tiếng động dữ dội, bắt đầu nảy lên. Ngay tích tắc sau đó, tảng đá như thể đang tham gia một cuộc đua, lao với tốc độ kinh hoàng về phía hành lang nơi Zack đang đứng.
“Thật hay giả đây…!”
Tảng đá khổng lồ cứ lăn một vòng lại tăng tốc, chỉ chớp mắt đã áp sát phía sau lưng Zack.
Zack liều mạng chạy như điên trên hành lang mà mỗi bước chân đều vang lên tiếng kẽo kẹt nguy hiểm.
“Á à, cái quái gì thế này! Bẫy kiểu gì vậy!”
Thế nhưng, lối cuối hành lang đã hiện ra trước mắt. Khi Zack tưởng mình rơi vào tuyệt cảnh, cậu chợt thấy một chỗ hơi lõm vào phía trước căn phòng của ai đó, nằm sâu hơn cả phòng của đôi vợ chồng kia.
Đến đó là trốn được!
Zack càng tăng tốc, phóng vụt vào chỗ lõm.
Tảng đá khổng lồ lăn thẳng tắp qua hành lang, không lâu sau đâm sầm vào bức tường cuối và lún sâu vào đó. Tảng đá chắc hẳn đã va phải phần bê tông của chính tòa nhà, phát ra tiếng động long trời lở đất.
(Cái bẫy ở đây đúng là có vấn đó…)
Đối mặt với cái bẫy có "tính cách" tệ hại này, Zack chỉ còn biết câm nín. Mặc dù thứ đuổi theo mình thật sự đáng sợ và ghê rợn, nhưng nó vẫn giống một cái bẫy trẻ con do lũ nhóc nghĩ ra.
Chủ tầng này cũng là một đứa nhóc như Eddie ở B4 sao –?
Câu hỏi này chợt hiện lên trong đầu Zack.
(Thôi kệ, không quan trọng…)
Đằng nào rồi cũng sẽ gặp, chắc chắn sẽ sớm biết Chủ tầng là ai thôi.
▲▼
Zack thở hổn hển, ngồi khoanh chân trước cánh cửa. Cậu chẳng còn để tâm đến chuyện suýt mất mạng cách đây không lâu. Điểm mạnh duy nhất của Zack chính là khả năng thay đổi tâm trạng ngay lập tức.
Chỉ cần treo tấm bảng vào cái đinh trên cửa như vừa nãy là được, nên cậu có thể vào căn phòng này ngay lập tức.
Thế nhưng Zack lại nghĩ nếu vậy thì việc điều tra căn phòng này cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì nó không giúp ích cho việc tìm hiểu về Rachel.
Zack chăm chú nhìn những dòng chữ trên tấm bảng trắng lấy ra từ chiếc rương.
“Đúng là thấy chữ trên cái bảng này quen quen…”
Zack lẩm bẩm và nhíu mày.
Dù chưa nói với Gray chuyện này, nhưng Zack cứ có cảm giác đã từng nhìn thấy đoạn văn đó. Cậu quả thực đã nhìn thấy hình dạng của những con chữ đó ở đâu đó, và hẳn là mới nhìn thấy cách đây không lâu –…
(Đúng rồi… Là tờ giấy rơi ra từ cặp của Rachel…)
Zack giật mình, lấy hai tờ lý lịch cất trong túi áo hoodie ra, tùy tiện trải xuống sàn.
Vì trước đó đã bị vò nát nên giấy tờ đầy nếp nhăn, nhưng không bị bẩn.
Zack chăm chú nhìn vào các dòng chữ trên tờ lý lịch, giống như lần trước cậu đã cố gắng học viết những con chữ trên tạp chí.
“Phiền thật, không hiểu gì cả…!”
Nhưng đối với Zack, người dù có nhìn nghiêm túc đến mấy cũng hoàn toàn không đọc được chữ, đó chỉ là một chuỗi ký tự vô nghĩa.
Thế nhưng có điều gì đó không ổn. Zack vô cùng bối rối.
– *Ngươi hãy tìm hiểu tất cả mọi thứ về cô ta trước đã…*
Lời nói của Danny chợt lướt qua trong đầu.
(Dù có bắt mình tìm hiểu về cô ta đi chăng nữa…)
Cái tầng này và Rachel có liên quan gì đến nhau… Zack không tài nào hình dung nổi. Và cậu vẫn như cũ, không muốn hỏi Gray để tìm câu trả lời.
Zack bực bội tiếp tục kiểm tra tờ lý lịch, liên tục nhìn qua lại giữa tờ lý lịch có dán ảnh chân dung của Rachel và tờ lý lịch của chính mình.
“…Cái số này là cái quái gì vậy?”
Của Rachel ghi “13”, của mình ghi “20”. Cậu chỉ đọc được lờ mờ các con số.
Zack hiện hai mươi tuổi, và cậu nhớ Rachel mười ba tuổi.
“…Cái này là chỉ tuổi tác sao? Vậy thì, giữa tấm ảnh và tuổi tác… là tên sao?”
Phán đoán này có lẽ là chính xác. Zack vội vàng so sánh phần tên của Rachel trong tờ lý lịch với những dòng chữ trên bảng trắng. Chữ cái đầu tiên trong tên Rachel trên tờ lý lịch, và chữ cái đầu tiên trên bảng giống hệt nhau…
Và theo thứ tự so sánh các chữ cái ghi trên tờ lý lịch với trên bảng, chữ cái tiếp theo và chữ cái sau đó nữa đều hoàn toàn khớp nhau –
Biết được tất cả các chữ đều giống nhau, Zack không kìm được nhảy cẫng lên vì đã tự mình giải mã thành công.
“Cái gì chứ, chuỗi chữ này mình quả nhiên đã từng nhìn thấy!”
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại, một câu hỏi đột nhiên nảy ra.
– *…Vậy thì, có nghĩa là đây là phòng của Rachel sao?*
(Nhưng, tại sao lại có phòng của con bé đó ở đây…)
Có phải do cái tên Danny với sở thích bệnh hoạn kia gây ra không?
Dù sao thì giờ cũng đã giải mã thành công đoạn văn này là gì rồi, sự thật thế nào cũng không quan trọng – Zack nghĩ.
Sau khi vượt qua một thử thách khó khăn, cậu đã mệt đến mức không muốn suy nghĩ nữa. Quan trọng hơn, căn phòng này sẽ có những cái bẫy bệnh hoạn đến mức nào – hồi tưởng lại những cái bẫy đã gặp từ trước đến nay, chỉ có linh cảm bất lành ùa về.
Hơn nữa, đây là “phòng của Rachel” – thì lại càng là chuyện khác.
Thế nhưng, suy nghĩ về những chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì.
Vì phải tìm hiểu về Rachel, chỉ có thể vào trong phòng.
– *…Với lại mình cũng có chút tò mò.*
Zack chưa từng có nhiều kinh nghiệm muốn biết một điều gì đó. Dù có biết cũng chẳng có chuyện tốt đẹp gì.
Thế nhưng, Zack lại lần đầu tiên có cảm xúc này.
▲▼
Treo tấm bảng lên cửa, “phòng của Rachel” mở khóa với tiếng “cạch” giòn tan.
Vừa bước vào phòng, thứ đầu tiên lọt vào mắt Zack là những vệt máu tươi. Một góc sàn nhà gần lối vào… như thể vừa xảy ra một vụ án mạng, nhuộm một màu đỏ sẫm.
(Kinh tởm thật…)
Cảm giác cứ nhìn chằm chằm vào vũng máu đỏ sẫm kia là sẽ ngửi thấy mùi tử khí từ đâu đó bay đến. Zack nhíu mày quay mặt đi, đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Chỉ đứng yên như thế thôi cũng có thể cảm nhận sâu sắc căn phòng này tràn ngập sự điên rồ khác thường. Tuy nhiên, nếu không kể vũng máu kia – thì nó cũng giống như một căn phòng trẻ con bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu. Trên giá sách bày đầy những cuốn sách tranh, tiểu thuyết, sách chuyên ngành và sách học thuật… đủ mọi thể loại sách. Cuốn nào cũng trông rất khó, Zack chẳng muốn cầm lên đọc chút nào. Đằng nào cũng không hiểu.
Nhưng, nếu đây thật sự là phòng của Rachel – thì con bé đó đã đọc hết những cuốn sách này sao?
(Thật hay giả đây…)
Zack thật lòng cảm thấy nể phục.
Và chính giữa căn phòng đặt một chiếc tivi CRT nặng nề – chiếc tivi đó trông đặc biệt có ý nghĩa sâu xa, cảm giác như là vật duy nhất lạc lõng trong căn phòng này.
Đã bao lâu rồi không xem tivi –
(Là từ sau khi xem bộ phim đó nhỉ…)
Zack như bị thu hút ngồi xuống trước chiếc tivi, với cảm giác hoài niệm về hình dáng chiếc tivi, cậu bật chiếc tivi CRT nặng nề lên.
Xoèn xoẹt xoèn xoẹt xoèn xoẹt – Sau một đoạn màn hình nhiễu hạt mạnh, tivi bắt đầu phát hình ảnh lẫn tạp âm.
Đó là tin tức đang đưa tin về “một vụ án nào đó”.
– *Tại một căn nhà dân ở ○○○ bang ○○○ đã phát hiện thi thể của vợ chồng Gardner.*
*Dựa trên những vết dao và vết đạn súng trên thi thể, đây có vẻ là một vụ án giết người.*
*Cả hai đã tử vong hơn một tuần, thi thể bị tổn hại nghiêm trọng và bị khâu lại một cách bất thường bằng kim chỉ.*
*Con gái của vợ chồng Gardner – Rachel Gardner đã may mắn được bảo vệ… nhưng lời nói và hành vi lại ở trong trạng thái rối loạn, vì vậy hiện đang tiến hành thẩm vấn chi tiết.*
“Đây là… cái gì vậy?”
Đầu óc Zack không kịp hiểu được hình ảnh đột ngột này.
Cậu nhớ, Gardner là họ của Rachel…
Trong khi suy nghĩ chưa kịp sắp xếp, trên tivi như hiển hiện giấc mơ của ai đó, xuất hiện một căn phòng màu trắng tinh.
Xuất hiện trên màn hình là Danny mặc áo trắng mỉm cười, và Rachel đang ngồi đối diện anh ta trên ghế.
“…Rachel, con – có ghét cha mẹ mình không…?”
“…Không ghét.”
“Vậy, tại sao con lại chém họ, rồi khâu họ lại?”
Zack nghe cuộc đối thoại kỳ lạ giữa Danny và Rachel trên màn hình, rơi vào một cảm giác kỳ quái.
Trong lòng cậu nảy sinh ý nghĩ do dự không biết có nên tiếp tục xem đoạn phim này nữa hay không.
Thế nhưng cơ thể lại như bị niệm chú, không thể nhúc nhích.
Và Rachel, hình bóng như muốn hòa vào đôi mắt, phản chiếu trong chiếc tivi CRT, dưới sự thúc giục của Danny bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra trong quá khứ của mình –