Khi Rachel sực tỉnh, cô thấy một luồng sáng chói lòa rọi thẳng vào mình. Nhưng dù ngước nhìn trần nhà cao vời vợi, dường như chạm tới mặt đất, cô vẫn không rõ ánh sáng ấy đến từ đâu.
Rachel đưa mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang đứng trên bục nhân chứng của một sân khấu cũ kỹ, lát gỗ sờn.
(Đây là… phiên tòa sao…?)
Nhưng cô sẽ phải đối mặt với phiên tòa nào đây? Xung quanh sân khấu, hàng trăm con rối đỏ au chắp vá từ đầu đến chân đang đung đưa thân mình, như những khán giả im lặng dõi theo phiên xét xử sắp sửa bắt đầu. Mọi cảnh tượng hiện ra trước mắt đều quái dị và bất thường, hệt như một cơn ác mộng.
Gray đối mặt với Rachel, nghiêm nghị tuyên bố:
“Chúa yêu người thanh liêm.”
Sau đó, hắn trừng mắt nhìn Rachel bằng ánh nhìn sắc lạnh, giọng điệu mạnh mẽ, như đang giáng một lời phán quyết:
“Và giờ đây, ngươi –… bị tình nghi là ma nữ đã lừa dối những thiên sứ của ta. Bằng mọi giá, ngươi phải trải qua một cuộc thanh tẩy.”
Rachel đặt tay lên bục nhân chứng, nhẹ nhàng phản bác:
“Tôi không phải ma nữ.”
Gray nhăn mặt, lắc đầu nghiêm trọng:
“…Không phải ngươi đã lập khế ước với Isaac sao, ma nữ?”
“Lời hứa của tôi với Zack… là một lời thề trước Chúa.”
“Ồ, ngươi còn dám lấy cả Chúa ra làm lá chắn à.”
Gray nhạo báng câu trả lời của Rachel, cao giọng nói như điên.
“Nếu đã thế, vậy thì càng không được quên một điều. Kẻ ra quyết định không phải là ngươi, mà là Chúa!”
Rachel khẽ nói nhỏ phản bác:
“Không phải thế.”
“Ồ… Vậy thì, hãy để chúng ta thử xem sao! Nào, hãy bắt đầu phiên xét xử!”
Gray cúi nhìn Rachel đang bị giam cầm, gương mặt hắn nở một nụ cười, dường như đã đoán trước được kết quả phiên tòa. Hắn lại một lần nữa cất tiếng hô vang, giọng nói tràn đầy tự tin. Theo tiếng hô của Gray, một tiếng chuông lớn vang lên trong phòng xử án, như báo hiệu màn đêm buông xuống. Gray quay ra khoảng không và gọi:
“Được, có ai muốn làm chứng cho người này không?”
▲ ▼
Bên trái Rachel đột nhiên bốc lên một làn khói, rồi trong chớp mắt, làn khói tan biến, một người phụ nữ quen thuộc hiện ra từ bên trong. Người phụ nữ cất tiếng nói chói tai, the thé như phát ra từ một chiếc loa hỏng sắp chết:
“Chào~ Tôi chính là nhân chứng đây!”
Người phụ nữ giẫm gót giày “cộp cộp” trên sân khấu, xoay người nhẹ nhàng như một người mẫu thời trang, lả lơi ném ánh mắt về phía khán giả, rồi tiếp tục cao giọng nói:
“Tôi sẽ đưa ra lời chứng để nói cho mọi người biết, tên tội phạm tội lỗi tày trời này là một người phụ nữ tàn nhẫn đến mức nào!”
Giọng nói chói tai, như kim loại cọ xát, vang vọng khắp sân khấu khiến Rachel đăm chiêu. Chất giọng đặc biệt của người phụ nữ, chỉ cần nghe thôi đã muốn nứt đầu, giờ còn trở nên cường điệu hơn trước.
(Nhưng người phụ nữ đó đáng lẽ đã chết rồi…)
Đúng vậy, chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Cathy, người đáng lẽ đã bị Zack giết chết ở tầng B3. Nhưng không hiểu sao, toàn thân cô ta lại phủ một lớp màu tím đậm đặc. Nói đi thì cũng phải nói lại, Rachel nhớ rằng khi cùng Gray xuống tầng B3, cô cũng đã gặp Cathy với toàn thân mang màu sắc này. Cô ta cũng còn sống giống như Danny sao? Nhưng Cathy còn bị chặt cả tay, chắc chắn là đã chết thật rồi.
Thế nhưng, trong mắt Rachel, cô thấy Cathy, với cả đôi tay đáng lẽ đã bị chặt đứt cũng mang màu tím, đang tạo dáng đầy quyến rũ trên sân khấu. Động tác của cô ta có phần cứng nhắc, không tự nhiên, giống như một con rối.
Rachel bị ném vào một không gian bất thường, nơi mọi thứ đều sai lệch, và cô bắt đầu không thể phân biệt được đâu là thực tế, đâu là ảo giác.
Lúc này, từ trần nhà vọng xuống giọng nói của một cậu bé chưa vỡ giọng:
“Khoan đã!”
Sân khấu lại một lần nữa bốc lên khói. Nhảy nhót từ trong làn khói hiện ra, người bước lên sân khấu chính là Eddie. Nhưng cơ thể của Eddie cũng giống như khi gặp cậu ở tầng B4, như thể mọc đầy rêu phong, toàn thân nhuộm một màu xanh biếc.
Eddie dùng giọng nói ngây thơ vẫn còn vương vấn nét hồn nhiên của một thiếu niên, đối chất với Cathy, hoạt bát nói:
“Tôi cũng có thể chứng minh rất nhiều ưu điểm của Rachel đó!”
Giọng nói của Eddie có vẻ đơn điệu một cách kỳ lạ, mang cảm giác cứng nhắc như đồ chơi phát ra tiếng nói. Sau một lúc im lặng, Eddie lại dùng giọng hơi trầm, giả vờ nói với tông điệu nghịch ngợm:
“Tuy nhiên, cô ấy rất bướng bỉnh, nên tôi cũng hơi muốn trêu chọc cô ấy một chút.”
Rachel bối rối nhìn Eddie, người đang phát ra tiếng cười “hi hi hi” đơn điệu như một món đồ chơi biết nói. Tại sao những chủ tầng đã bị cô và Zack cùng nhau giết chết lại lần lượt xuất hiện trước mắt? Tình huống tự động phát triển, bỏ mặc cô sang một bên này khiến Rachel có chút sững sờ. Cô nhìn về phía Gray đang ngồi ở ghế thẩm phán, hắn ta bất động, vô cảm nhìn vào nghị trường.
Sau đó, trong nghị trường lại vang lên một giọng nói vừa dịu dàng vừa thân thuộc:
“Người duy nhất có thể chứng minh bộ mặt thật của cô ấy, chỉ có tôi.”
Rachel đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh phía sau lưng, ngay lập tức, một làn khói lớn lại bốc lên từ phía sau cô.
Quay đầu lại, cô thấy Danny đang đứng trước mặt mình. Gương mặt Danny trắng bệch, không chút huyết sắc. Trông anh ta hệt như một hồn ma.
— Nhưng… lạ thật, bác sĩ đáng lẽ không chết như hai người kia. Bởi vì tôi chính là đuổi theo bác sĩ đã mang thuốc đi, nên mới đến được đây…
Danny vẫn với gương mặt trắng bệch, dịu dàng mỉm cười với Rachel đang bối rối:
“À… Rachel, em cứ yên tâm! Cứ để anh đưa ra lời chứng biện hộ cho em nhé, anh đứng về phía em mà.”
Danny thì thầm như vậy, giọng nói của anh ta khác với Cathy và Eddie, vẫn nhẹ nhàng như thường lệ. Động tác cũng không cứng nhắc như đồ chơi hay con rối, mà mang cảm giác của một con người. Nhưng trong mắt Rachel, Danny, cũng như Cathy toàn thân ánh tím, và Eddie xanh lè như bị ăn mòn, đều trông trắng bệch như những linh hồn lang thang.
Danny dùng đôi mắt nhựa hai màu được lắp vào hốc mắt mình, nhìn thẳng vào Rachel. Rachel đáp lại ánh nhìn vào đôi mắt kỳ dị ấy, trong đầu cô hiện lên cảnh Danny đã trị liệu tâm lý cho cô.
Rachel bắt đầu đến chỗ Danny để điều trị tâm lý từ sau vụ án mạng đó. Mỗi ngày, Rachel đều ở trong phòng tư vấn tâm lý đơn điệu, không ngừng trả lời những câu hỏi mà Danny đặt ra. Nhưng – đó là vì Danny hỏi, Rachel mới nói ra. Chỉ có thế thôi.
(Bác sĩ hiểu rõ tôi là người thế nào…)
Rachel vừa nhìn Danny trắng bệch trước mắt, vừa so sánh anh ta với Danny trong ký ức của mình.
Sau đó, Danny như thể đọc được suy nghĩ của cô, dành cho Rachel một nụ cười y hệt như lúc đó. Rachel không hiểu sao lại rùng mình trước nụ cười ấy, bởi vì cô cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên.
Gray như thể đã biết trước mọi chuyện sẽ diễn biến như vậy ngay từ đầu, hắn hài lòng đưa mắt nhìn ba người tập trung trên sân khấu như thế, ở phía trước nghị trường.
Sau khi xác nhận cả ba tạm thời đã nói xong những gì mình muốn, Gray lớn tiếng nói:
“Ừm… tốt lắm. Vậy thì, từng người một hãy lần lượt làm chứng đi. Ai sẽ bắt đầu trước?”
▲ ▼
Cathy giơ tay lên trước:
“Tôi! Thưa Linh mục! Xin nhất định để tôi bắt đầu trước.”
Giọng nói the thé như muốn xuyên thủng màng nhĩ vang khắp nghị trường. Eddie nhìn đôi mắt to tròn, sáng quắc của Cathy, phồng má dưới chiếc mặt nạ tròn màu xanh lá.
“Chị gian lận quá! Tôi trước chứ!”
“Xin lỗi, Eddie, tôi không làm thế được. Tôi phải là người mở màn!”
“Tại sao? Tại sao? Chị đâu có lý do gì để làm người đầu tiên!”
“Bởi vì nói đến những việc xấu xa mà người phụ nữ này đã làm, tôi chính là nạn nhân lớn nhất! Tôi khác với mấy người đã mê mẩn cô ta ngay từ đầu!”
Lời nói của Cathy đầy châm chọc phản bác, đồng thời cô ta ném ánh mắt độc địa, nửa khinh miệt vào Eddie và Danny.
Rachel vô cảm nhìn cảnh hai người cãi nhau như trẻ con. Cô sững sờ trước phiên tòa kỳ lạ này, nơi cô bị bỏ mặc và mọi chuyện tự động diễn ra, hoàn toàn không có tâm trạng để nói.
“À ~ Ghét thật! Lúc nào chị cũng ngay lập tức trở nên mất kiểm soát như vậy!”
Câu nói của Eddie khiến Cathy nheo đôi mắt mèo sắc sảo lại. Lúc này, đến lượt Danny can thiệp vào giữa họ.
“Tôi làm cuối cùng cũng không sao. Cathy, tôi rất mong chờ lời chứng của cô đó.”
Danny toát ra vẻ điềm tĩnh của một người trưởng thành, nhẹ nhàng vỗ vai Cathy.
“Nhanh lên. Mấy người đã quyết định ai sẽ làm chứng chưa?”
Gray nhìn ba người đối thoại với vẻ mặt bất lực, rồi cất tiếng thúc giục. Hắn ta dường như đã quá quen với cảnh tượng này. Nghe Gray hỏi, ánh mắt Cathy sáng lên càng sắc nét hơn, cô duỗi thẳng tay ra:
“Quyết định rồi, thưa Linh mục! Tôi sẽ là người đầu tiên!”
“Ghét quá~! Chị thật là tùy tiện!”
“Vậy thì Eddie, chúng ta tạm thời lùi lại thôi.”
Danny nói xong, Eddie miễn cưỡng gật đầu, lập tức biến mất khỏi trước mặt Rachel. Gray nhìn thấy hai người đã biến mất khỏi sân khấu, liền ra lệnh cho Cathy:
“Vậy thì, Catherine Ward, mời cô bắt đầu làm chứng.”
“Vâng, cứ giao cho tôi.”
Cathy nhếch mép cười, như khoe khoang chiến thắng. Trong tầm mắt dưới bóng hàng mi dài, hình ảnh Rachel đang đứng bất an trong hàng rào hiện lên rõ mồn một.
▲ ▼
Cathy với toàn thân nhuộm màu tím, giẫm gót giày “cộp cộp” và bắt đầu bước đi duyên dáng trên sân khấu. Từ tiếng bước chân của cô ta, có thể lờ mờ nghe thấy một lực thô bạo, như muốn trút bỏ oán khí tích tụ bấy lâu.
Khi Cathy đứng giữa sân khấu, cô ta dậm mạnh chân, tạo ra tiếng gõ của gót giày. Sau đó bắt đầu hét lớn về phía khán giả đỏ tươi đến mức trông ghê rợn như máu:
“Hỡi quý vị, xin hãy lắng nghe tôi nói đây~! Con quỷ này bề ngoài chỉ là một cô gái ngoan hiền… nhưng bên trong nó chứa đầy lòng dạ hiểm độc! Nó đích thực là –”
Lúc này, Cathy bất ngờ quất chiếc roi trong tay về phía gần như trúng mặt Rachel, phát ra tiếng “chát!” rồi cao giọng khẳng định:
“Ma nữ!”
Thần thái của Cathy bỗng nhiên trông rất sảng khoái. Nhưng phản ứng của Rachel lại khiến Cathy cảm thấy vô cùng nhàm chán. Rachel không hề nao núng trước đầu roi vụt đến trước mắt, chỉ thể hiện sự u ám trong lòng mình, giọng điệu đều đều, thì thầm:
“…Tôi không phải ma nữ.”
Cathy không khỏi tức giận cắn môi. Mặc dù Rachel không có ý khiêu khích, nhưng Cathy thấy Rachel cứ giữ thái độ có phần khiêu khích, không kìm được biểu lộ sự bực bội trong lòng.
「Nhìn xem! Vẫn còn giả bộ kìa! Con nhỏ này giỏi nhất là cái kiểu nói dối với bộ mặt tỉnh bơ như không có gì đó!」
Cái câu "giỏi nhất là nói dối" ấy khiến Ray thoáng giật mình. Nhưng cô bé lập tức trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, vì Ray không nhớ mình đã từng nói dối – ít nhất là trước mặt người phụ nữ này.
Đúng lúc ấy, tiếng búa gỗ gõ liên hồi vang lên. Gray đã can thiệp vào cuộc đối thoại của hai người.
「Ừm… Vậy, cô có bằng chứng để chứng minh Rachel là ma nữ không?」
「Có, tất nhiên là có!」
Nghe Gray hỏi, Cathy khẽ mỉm cười, ngón tay chạm môi, rồi gật đầu lia lịa một cách khoa trương để khẳng định. Tiếp đó, cô ta bắt đầu kể lể đầy kích động:
「Dưới bàn tay ma quỷ của con nhỏ này, tôi đã bị tước đoạt vị thế người phán xét! Lúc đó, tôi đang ở trên cao quan sát cảnh phán xét. Thế mà, Zack không biết bị con nhỏ này xúi giục cái gì, lại tự tay chém mình!」
Cảnh Zack tự chém mình, Ray vẫn còn nhớ rất rõ. Tuy nhiên, bản thân Ray cũng vô cùng bất ngờ trước hành vi tự sát đó của Zack, và cô bé cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó. Ray cụp mắt xuống, cố gắng xua đi hình ảnh đang tái hiện trong đầu. Nhưng giọng nói chói tai của Cathy vẫn không chút khách sáo vang lên bên tai Ray.
「Haizz… Isaac Foster mà nói thì cũng là một tội phạm đã bị con nhỏ này rút nanh rồi! Vì bộ dạng hắn ta quá đáng xấu hổ, nên tôi bực mình quá, bèn xuống tìm họ! Thế là, mọi người đoán xem con nhỏ này đã làm chuyện tốt đẹp gì với bộ mặt không đổi sắc?」
Cathy thở một hơi thật sâu, rồi đột ngột trừng mắt. Vẻ mặt cô ta trở nên hưng phấn đến lạ, gào lên phun nước bọt như phát điên.
「… Nó bắn tôi đó! Người phán xét vậy mà lại bị tội phạm giành trước bắn chết, có còn công lý không chứ! Nó đúng là một con đàn bà cực kỳ xảo quyệt, đội lốt tội phạm ngoan ngoãn! Nó hại tôi ra nông nỗi… ra nông nỗi… ra cái nông nỗi đó –… Nó chính xác là một con quỷ!」
Ray có chút nghi hoặc trước những lời chứng không biết thật giả tuôn ra xối xả từ miệng Cathy, nhưng vẫn với vẻ mặt không cảm xúc thường thấy, cô bé bình thản đáp:
「… Tôi không nhớ là đã ra tay trước cô.」
Không, Ray không phải muốn cãi lại. Cô bé chỉ đang hồi tưởng lại hành động mình đã làm lúc đó mà thôi.
Nghe Ray nói vậy, Cathy tức giận gào thét:
「Nói cái quỷ gì vậy hả, đồ ác quỷ nhà ngươi!」
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong mắt Cathy chợt hiện lên vẻ say mê chưa từng thấy.
「Hơn nữa, cô biết điều tôi không cam tâm nhất là gì không? Đó là…」
Ray không trả lời câu hỏi của Cathy. Và Cathy, khi nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Ray, liền trở lại dáng vẻ thường ngày, nở nụ cười mãn nguyện. Sau đó, cô ta hít một hơi, ngẩng đôi mắt lấp lánh như được khảm đá quý, ra vẻ quan trọng mà nói:
「Khi bị cô bắn chết, tôi lại thấy rất vui!」
Cathy nói một mạch xong, rồi phá lên cười điên dại.
Cảnh tượng này khiến Ray á khẩu. Tại sao người phụ nữ này lại cười? Ray cố gắng hình dung tâm trạng của cô ta, nhưng cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Mặt khác, Cathy thì đột nhiên nguội lạnh từ sự hưng phấn đáng sợ ban nãy, mặc kệ Ray đang sững sờ, trực tiếp tuyên bố hình phạt với giọng điệu hài hước.
「Tóm lại… Con nhỏ này chắc chắn là ma nữ~! Tôi muốn thi hành thủy hình với nó~!」
Ngay khoảnh khắc đó, Ray cảm thấy đầu ngón chân chạm phải chất lỏng lạnh buốt. Nhìn xuống chân, một lượng lớn nước như sóng biển từ đại dương đổ ập đến, không ngừng cuộn xoáy như một sinh vật sống. Đầu óc Ray không thể hiểu được cảnh tượng trước mắt đang diễn ra là gì, nhưng chưa kịp phản đối thì từ phía trên sân khấu, những dòng nước đục ngầu như mưa từ đâu đó trút xuống. Chưa đầy mười giây, mực nước đã dâng đến ngang eo Ray.
Ngay cả khi đối mặt với cảnh tượng kỳ quái như vậy, Ray vẫn bình tĩnh một cách lạ thường. Cô bé cảm nhận được mái tóc dài chấm eo đã bị nước làm ướt. Nhưng điều đó thì sao? Ray bình thản quan sát dòng nước không ngừng tràn vào.
「Nào, hãy giãy giụa trong đau đớn đi! Làm ơn hãy khiến tôi cảm nhận được sự hưng phấn mãnh liệt hơn cả lúc đó!」
Cathy không biết từ lúc nào đã lùi về phía mép sân khấu. Cô ta cùng với những khán giả kỳ dị màu đỏ đang theo dõi quá trình phán xét, cong môi cười nhìn thân thể Ray dần chìm vào trong nước.
Tuy nhiên, những lời Ray nói tiếp theo đã khiến không khí lập tức đông cứng lại.
「… Cô muốn nhìn tôi giãy giụa đến vậy sao?」
Ray nhìn xuống Cathy đang có vẻ rất vui sướng, không chút sợ hãi trước những con sóng không ngừng cuộn xoáy mà lên tiếng.
「Hả?」
Phản ứng của Ray vượt quá sức tưởng tượng khiến Cathy hiếm khi hiện lên vẻ sững sờ. Và câu hỏi mà Ray tiếp tục đưa ra lại càng khiến cô ta thêm bàng hoàng.
「Cô đặt kỳ vọng lớn lao vào tôi đến vậy ư?」
Đầu óc có vấn đề – Ray đã nhìn Cathy, người đưa ra những yêu cầu vô lý, với con mắt như vậy. Bởi vì trong tình huống này, bất kể người khác có kỳ vọng gì vào mình, cô bé cũng không thể làm gì được. Không, nói cho cùng, một người như mình, đáng lẽ không nên sống trên đời này, thì căn bản không xứng đáng được người khác kỳ vọng. Ý định thật sự của Ray chỉ là muốn hỏi điều này một cách bình tĩnh.
Cathy thoáng bối rối trước tình huống quá sức bất ngờ. Dường như lời nói của Ray quá thiếu ý thức về thân phận tội phạm, khiến cô ta không thể kìm nén sự kinh ngạc trong lòng. Sau đó, Cathy như phát hiện ra điều gì đó, khuôn mặt đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận dữ mãnh liệt.
Nhưng cơn nóng giận của Cathy lại bị trấn áp bởi giọng nói nghiêm trang từ phía trên.
「Đến đây thôi.」
Gray, người đang quan sát toàn bộ quá trình, gật đầu đầy ẩn ý, rồi dừng lại cảnh tượng này. Cùng lúc lời nói của anh vang vọng khắp nghị trường, lượng nước lớn bao quanh Ray cũng lập tức biến mất khỏi sân khấu.
「… Linh mục ạ? Hình phạt vẫn chưa kết thúc mà!」
Cathy luống cuống như một cô bé bị cha trách mắng, còn Gray thì với vẻ mặt nghiêm khắc không chút khách sáo mà nói:
「Người thi hành hình phạt không phải là cô, Catherine Ward. Hơn nữa, cô mong cầu gì ở một ma nữ?」
Nghe Gray bình tĩnh chỉ trích, Cathy đỏ mặt cúi đầu. Cô ta dường như đang xấu hổ vì bản thân đã dần đánh mất thân phận người phán xét kể từ khi gặp Ray.
「Lùi xuống.」
Gray nói xong, khói bốc lên dưới chân Cathy, và cô ta cũng bất ngờ ngoan ngoãn rời đi.
▲ ▼
「Tiếp theo là Edward Mason, cậu có thể làm chứng cho người này không?」
Gray hỏi khoảng không trống rỗng bên phải Ray, và Eddie cũng xuất hiện cùng với khói như lúc nãy.
「Linh mục ạ, tôi có thể làm chứng cho cô ấy mà! Dù là phần thích hay ghét, tôi đều có thể nói ra hết đó nha.」
Eddie vừa nhảy nhót khắp nơi với thân hình mảnh khảnh, nhỏ nhắn gần bằng Ray, vừa trả lời.
「Vậy thì, bắt đầu làm chứng.」
Gray tuyên bố bắt đầu, và Eddie dưới lớp mặt nạ nở nụ cười. Tiếp đó, cậu bé như một chú hề, nhảy nhót khắp nghị trường, đầy hưng phấn và tuôn ra xối xả lời chứng.
「Ưm! À thì~ Rachel rất đáng yêu đó nha. Đặc biệt là giọng nói của cô ấy, giống như chim hót vậy, là loại giọng tôi thích nhất. Với lại, cô ấy hơi giống tôi đó nha. Giống như việc hành động vì biết rõ mình muốn gì! Tôi vừa gặp Rachel đã yêu ngay là vì cô ấy đang làm những việc rất giống tôi… Rachel, tôi biết mà nha. Chú chim ở B6, là cô chôn xuống đất đúng không?」
Vừa nói, Eddie quay người đối mặt với Ray.
Khoảnh khắc này, chú chim bị chém đôi hiện rõ mồn một trong đầu Ray. Sau khi chữa trị cho chú chim xong, cô bé đúng là đã chôn nó xuống đất. Nhưng, điều đó thì sao?
「… Phải.」
Ray vẫn không chút cảm xúc đáp lời khẳng định. Eddie bất chấp phản ứng của Ray, lại vừa nhảy nhót khắp nơi, vừa tiếp tục nói với giọng điệu như ngâm thơ.
「Cho nên, tôi nghĩ chúng ta nhất định rất hợp tính nhau. Hơn nữa, cô nói muốn chết… tôi liền cảm thấy nguyện vọng của chúng ta thật xứng đôi. Nhưng Rachel à… cô hơi bướng bỉnh đó nha, hoàn toàn không chịu nghe tôi nói gì cả. Tôi đã cố gắng tiếp cận cô mấy lần đó nha! Tất cả~, tất cả~, tất cả đều là vì Rachel đó!」
Giọng điệu của Eddie dần chứa đựng sự nóng bỏng.
「Nhưng mà, cuối cùng vẫn không được. Tôi đã cố nén đau đớn, chờ cô trả lời yes đó nha! Hơn nữa tôi còn đi đón cô trong màn đêm đen kịt không có đèn nữa! Nhưng cuối cùng tôi lại bị Zack chém chết, một mình cô độc nằm trong ngôi mộ!」
Eddie nói to, đồng thời khoa tay múa chân, tái hiện lại cảnh tượng bị Zack giết chết. Ngay sau đó, một tiếng động như thứ gì đó bị nghiền nát vang lên, là Eddie bị một ngôi mộ đột nhiên xuất hiện trên nền đất đè bẹp. Eddie từ dưới bia mộ, với giọng nói ấp úng, khiến lời oán giận của mình vang khắp nghị trường.
「Dù tôi thích mộ, nhưng tôi chẳng hề mong muốn chuyện lại thành ra như vậy chút nào!」
Ray dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, rồi bắt đầu suy nghĩ. Ray không nhớ mình có chủ động nhờ Eddie làm gì, cũng không hề mong muốn cậu bé làm gì. Lúc đầu Eddie nói muốn giết cô và áp sát mình, cô bé cũng không có cảm giác muốn bị Eddie giết.
Mặt khác, bài diễn thuyết dài dòng của Eddie đang bị đè bẹp dưới bia mộ, chuẩn bị kết thúc.
「Tuy nhiên, lúc đó tôi cuối cùng đã phát hiện ra sự khác biệt lớn nhất giữa tôi và Rachel… Dù tôi rất muốn Rachel, nhưng cũng đã suy nghĩ kỹ lưỡng cho Rachel rồi mới hành động… Thế nhưng, Rachel thì khác.」
Bia mộ đột nhiên biến mất, Eddie lại nhảy nhót, và nói hết tất cả suy nghĩ trong lòng mình với Gray, người đang đóng vai thẩm phán.
「Những gì Rachel làm tất cả~ đều là vì chính bản thân cô ấy!」
Nghị trường im bặt trong một khoảnh khắc, nhưng Ray vẫn không đổi sắc mặt. Eddie bất chấp phản ứng lạnh nhạt của Ray, tiếp tục nói với giọng rõ ràng:
「Thật quá đáng phải không? Tự mình dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người khác giết mình, nhưng tất cả đều là vì bản thân! Thật sự quá ích kỷ! Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao nhất định phải là Zack. Tôi nghĩ, điều này có lẽ, cũng là sự ích kỷ của Rachel!」
Eddie đau khổ bổ sung thêm.
「Cô ấy đã phớt lờ tất cả hạnh phúc. Một người như vậy căn bản là một ma nữ phải không…? Tôi nghĩ là vậy đó.」
Nói xong tất cả lời chứng, Eddie nhìn Ray, lại dồn hết sức lực, dùng giọng nói vẫn còn non nớt mà nói to:
「Vậy nên, tôi mong muốn… có thể dùng hình phạt kim châm với Rachel! Cứ thế mà rơi xuống! Rồi lần này, tôi nhất định sẽ cho cô hạnh phúc!」
— Ngay giây tiếp theo, Rei bị trói chặt bởi những sợi dây thô, lơ lửng trên không trung, nhưng cô không hề cảm thấy gì.
*Chuyện gì thế này…?*
Rei ngạc nhiên từ từ nhìn xuống. Không biết từ lúc nào, vô số mũi kim nhọn hoắt đã trồi lên khắp sàn sân khấu. Quang cảnh này giống hệt những gì cô từng thấy ở tầng B3, con đường chông chênh toàn kim nhọn mà ngay cả Zack cũng không thể tự mình vượt qua.
Giả sử sợi dây này đứt, cô sẽ rơi thẳng xuống núi kim, chắc chắn thân thể này không thể chịu nổi dù chỉ nửa giây. Nhưng kỳ lạ thay, Rei lại không hề cảm thấy sợ hãi. Thậm chí cô còn nghĩ, có rơi xuống cũng chẳng sao.
Hơn nữa, Rei cảm thấy vô cùng khó chịu với lời nói của Eddie, đến mức không buồn phản ứng lại.
Eddie nói là “vì Rachel”. Rei không thể hiểu được câu nói đó, bởi vì muốn giải thoát cho Rei là mong muốn của chính Eddie, lời Eddie nói thực sự chỉ là vì hắn ta mà thôi. Rei tin rằng suy nghĩ của mình không hề sai.
Vẫn bị dây thòng lọng treo lơ lửng, Rei vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm thường thấy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Eddie đang nhảy nhót loạn xạ và ngước lên nhìn mình.
Rồi, biểu cảm dưới chiếc mặt nạ của Eddie dần dần cứng đờ.
「Cô… cô giận sao? Xin… xin lỗi, nhưng mà, tất cả là do Rachel cô không tốt mà!」
Ánh mắt lạnh lùng của Rei khiến Eddie không thể che giấu sự bối rối trong lòng, hoảng hốt đến mức chẳng biết làm gì. Sau đó, hắn đau đớn nặn ra lời:
「… Cô nói gì đi chứ.」
Nhưng đôi mắt xanh lam của Rei chỉ tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Eddie.
— Chỉ bằng Eddie, không thể thực hiện được mong muốn của Rei. Người có thể thực hiện mong muốn của Rei, không phải là Eddie.
Nhưng dù có nói điều đó với Eddie, chắc hẳn hắn cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Rei. Hắn chắc chắn sẽ lại giống như khi gặp nhau ở B4, chỉ biết áp đặt lý tưởng và mong muốn của mình lên Rei. Nếu đã vậy, nói cho hắn biết cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vừa nghĩ đến đây, Rei liền không còn chút động lực nào để trả lời.
Đối mặt với Rei từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, Eddie với giọng cầu xin, lớn tiếng kêu lên.
「Đừng có phớt lờ tôi chứ!」
***
「Dừng lại ở đây.」
Người ngăn cản cảnh tượng hỗn loạn vẫn là Gray.
Eddie kinh ngạc tỉnh lại, rồi như một đứa trẻ mè nheo, giậm chân thình thịch.
「Khoan đã, Rachel còn chưa trả lời tôi lấy nửa lời mà!」
Nhưng Gray, như đang răn dạy một đứa trẻ ngu ngốc, lập tức từ chối yêu cầu của Eddie.
「Ngươi đã bị ma nữ mê hoặc tâm trí rồi, Edward Mason. Cái ý muốn muốn chấp nhận tâm hồn của ma nữ, hay nỗi sợ hãi ma nữ của ngươi, tất cả đều hiển hiện rõ ràng.」
Eddie lập tức im lặng.
「Lùi xuống đi.」
Ngay khoảnh khắc Gray tuyên bố như vậy, Eddie đang bị khói bao quanh, mang theo vẻ mặt buồn bã, biến mất.
Không lâu sau, trong nghị trường chìm vào tĩnh lặng, vang lên giọng nói của nhân chứng cuối cùng — Danny.
「Rồi, mấy lời khai nhàm chán đã nói xong hết chưa?」
Cùng lúc sân khấu bốc khói, Danny cũng xuất hiện trước mặt Rei với nụ cười treo trên môi. Gray không hề che giấu sự bất tín khi nghe những lời lẽ thiếu tôn trọng của Danny.
「Daniel Dickens, ngươi có ý muốn làm chứng không?」
Trên mặt Danny hiện lên biểu cảm duy nhất có thể coi là ôn hòa trong số các nhân chứng, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể.
「Vâng, thưa Linh mục, tất nhiên rồi. Bởi vì chẳng ai làm chứng tử tế cho Rachel cả, nên tôi phải trình bày rõ ràng sức hút của cô ấy. Này, Rachel, cô biết tôi sẽ không nói sai bất cứ điều gì về cô, đúng không?」
Rei không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ nhìn chằm chằm Danny. Bác sĩ “hiểu” tôi là người như thế nào — hắn nói không sai.
Gray quan sát hai người một lúc, sau đó không thay đổi vẻ mặt vô cảm tàn nhẫn mà ra lệnh cho Danny.
「Vậy thì, bắt đầu làm chứng đi.」
Thế là, đoạn lời khai cuối cùng bắt đầu.
***
「… Thực lòng mà nói, phải làm chứng cho một chuyện rõ như ban ngày thế này, thật quá ngu ngốc. Điều này đồng thời cũng cho thấy mọi người không hề hiểu Rachel là người như thế nào.」
Danny đắc ý nói, rồi bắt đầu đi lại chậm rãi quanh Rei, giống như một giáo viên đang đi lại trong lớp học. Giọng điệu của Danny rất dịu dàng, nhưng những lời hắn nói ra chỉ có thể dùng từ điên rồ để hình dung.
「Đúng vậy — mọi chuyện bắt đầu từ phòng trị liệu tâm lý nơi tôi gặp cô ấy. Khi đó, tôi vẫn luôn tìm kiếm đôi mắt lý tưởng… tìm kiếm đôi mắt dù đang sống nhưng lại chìm trong cái chết vĩnh cửu… Dĩ nhiên, đôi mắt đã thực sự chết cũng được, nhưng chúng sẽ trở nên vẩn đục. Nhưng kết quả không thành công, đôi mắt của người bình thường rốt cuộc sẽ thay đổi nhanh chóng theo cảm xúc và tâm trạng. Từ tuyệt vọng chuyển thành hy vọng, từ thất vọng biến thành ác ý… Mặc dù xét về tính chất công việc của tôi, điều này cũng không thể tránh khỏi.」
Danny với vẻ mặt say mê làm chứng, kể về cuộc sống trống rỗng kéo dài một thời gian ngắn sau khi hắn bắt đầu làm bác sĩ tâm lý, và khoảng thời gian tươi đẹp sau khi gặp Rei.
「Cũng chính vào lúc đó, tôi trở thành bác sĩ phụ trách chữa trị cho cô ấy… Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy thật hạnh phúc… Trên đời này không có đôi mắt nào đẹp và mê hoặc lòng người đến thế. Tựa như mặt hồ tĩnh lặng trong đêm tối, xanh thẳm, đôi mắt u ám ấy đủ sức cuốn lấy trái tim tôi.」
Lời hắn nói giống như đang kể về mối tình đầu của mình. Nhưng lời lẽ của Danny có chút méo mó, bởi vì hắn luôn chỉ đặc biệt hứng thú với những điều liên quan đến đôi mắt của Rei.
Danny bắt đầu say sưa kể về đôi mắt, khiến Rei có một dự cảm không lành. Cuộc phán xét này lẽ ra phải quyết định Rei có phải là ma nữ hay không. Ban đầu, một phần nào đó trong lòng Rei khẽ mong đợi Danny, người biết rõ mọi chuyện, có thể làm chứng rằng “Rachel không phải là ma nữ”. Thế nhưng, Danny lại bắt đầu mô tả đôi mắt của Rei một cách đầy gợi cảm. Đối với Rei, điều này chỉ là những chuyện liên quan đến bản thân cô bị Danny phơi bày ra mà thôi.
「… Khi trị liệu tâm lý cho cô ấy, tôi đã phát hiện ra một điều. Cô ấy chính là loại đôi mắt tôi muốn, vừa sống động, lại vừa mãi mãi chết lặng!」
Danny đi ngược lại mong đợi của Rei, vẻ mặt nghiêm nghị dần trở nên xấu xí, bắt đầu phát ra những tiếng gào thét cuồng loạn.
「Bởi vì cô ấy… tâm hồn cô ấy tuyệt đối — không bình thường! Bởi vì cô ấy là linh hồn vĩnh viễn không thể được cứu rỗi!」
「Daniel.」
Danny bắt đầu gào thét nửa điên loạn, Gray dù vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vẫn dùng giọng điệu bình thản gọi tên hắn, bảo hắn giữ trật tự.
「Nhưng chẳng phải là vậy sao! Linh hồn cô ấy không thể được cứu rỗi!」
Nhưng đôi mắt điên cuồng, bất ngờ gào thét của Danny không dừng lại.
「Bởi vì!」
「Daniel!」
Gray lại lần nữa gọi tên Danny, cố gắng ngăn cản hắn. Thế nhưng Danny không ngừng những tiếng kêu đầy hoan hỉ.
「Bởi vì, linh hồn cô ấy — 」
Khi vẻ mặt Gray thoáng hiện lên sự tức giận, một nhân vật ngoài dự đoán của mọi người đã cất tiếng. Ánh mắt của tất cả những người liên quan trong nghị trường đều tập trung vào chủ nhân của giọng nói đó. Người đó là Rei, người đã im lặng từ nãy đến giờ.
「Đừng nói nữa.」
Không khí cuồng loạn bao trùm trước đó, chỉ vì một câu nói ngắn gọn của cô gái đứng giữa nghị trường, liền trở nên tĩnh lặng như vừa bừng tỉnh từ trong mơ.
Trong không gian bất thường, không biết là sống hay chết, gương mặt cô gái — Rei — tái nhợt vô cùng. Cô thậm chí không thể chớp mắt, chỉ đơn thuần thì thầm những lời này đã dốc cạn sức lực.
Mặt khác, đây cũng là lần đầu tiên Rei bị sự tồn tại của Danny làm cho xáo động tâm trí. Cho đến nay, cô chưa từng xem Danny là đồng minh, nhưng cũng chưa từng coi hắn là mối đe dọa.
Khi được trị liệu tâm lý, Rei luôn thành thật trả lời các câu hỏi của Danny. Đó là bởi vì có người hỏi, Rei mới trả lời, chỉ đơn giản là vậy. Và khi đó, cô cũng chưa từng nói dối. Cô không cảm thấy cần phải nói dối, và hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này —
Rei trong sự bồn chồn tột độ, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn về phía Danny.
*… Bác sĩ Danny rất hiểu tôi là người như thế nào.*
— *… Đúng vậy, hắn biết những điều tôi muốn che giấu.*
Nếu có thể, Rei không muốn nghe Danny nói tiếp điều gì nữa. Nhưng Danny phá vỡ sự im lặng, như thể sự điên loạn vừa rồi chỉ là ảo giác, hắn lặng lẽ nói:
「Linh hồn cô ấy không thể được cứu rỗi.」
Nghị trường tĩnh lặng như đóng băng. Và vẻ mặt của Danny lạnh lùng đến đáng sợ. Ít nhất, hắn trước nay chưa từng để lộ vẻ mặt này trước mặt Rei. Danny, như thể đang thông báo sự thật cho một bệnh nhân sắp chết, không hề để lộ nửa phần cảm xúc, và tiếp tục nói bằng giọng điệu bình thản.
「Bởi vì………… linh hồn cô ấy, thuộc về kẻ săn mồi.」
Câu nói này khiến Rei giật mình, sắc mặt tái nhợt mở to mắt. Gray bất động nhìn cô từ trên cao. Sau đó Danny đưa ra kết luận, khép lại lời chứng của mình.
「Đó là một linh hồn vô tình, không chút thương xót, không ngừng cướp đoạt để lấp đầy một cái thùng rỗng không thể lấp đầy.」
Nói xong, Danny chợt thay đổi thần sắc, dùng vẻ mặt dịu dàng chưa từng thấy nhìn chằm chằm Rei.
Đôi mắt xanh lam của Rei, nơi phản chiếu một ngày tận thế, lại tìm thấy màu sắc tuyệt vọng sâu thẳm. Danny nhìn vào đôi mắt ấy, mãn nguyện khẽ mỉm cười với Rei.
「Rachel, à… đôi mắt của cô thật đẹp… Tôi có thể tiếp tục chiêm ngưỡng đôi mắt của cô không?」
Rồi hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng vừa nãy, hắn nhìn Rei với vẻ mặt hạnh phúc tràn đầy.
「Lúc chúng ta gặp lại ở B5, vẻ mặt của cô rất không đúng, và bây giờ còn có một vài ý định kỳ lạ. Nhưng… không sao đâu, tôi đã nói rồi phải không? Con người thật của cô — linh hồn không nên bị cướp đoạt.」
Danny nói rồi, dùng bàn tay tái nhợt bất thường như hồn ma khẽ chạm vào mái tóc hơi ẩm ướt của Rei.
「Có tôi ở đây, mọi chuyện sẽ không sao cả. Chúng ta cùng nhau sống sót nhé, được không?」
Lời nói của Danny vẫn dịu dàng. Nhưng dáng vẻ hắn thè lưỡi dài, thì thầm với ánh mắt điên cuồng thì hoàn toàn không bình thường.
Gray lộ vẻ khó chịu với Danny ngày càng mất kiểm soát, lớn tiếng hét lên.
「Danny!」
「… Cái… thất lễ rồi.」
Nghe tiếng Gray hét, Danny lập tức lấy lại tinh thần. Hay đúng hơn, hắn đã bình tĩnh trở lại. Danny giả vờ ho khan một tiếng, sau đó từ từ lùi về phía sau sân khấu.
Cảnh tượng lúc này đập vào mắt khiến Rei không khỏi sững sờ. Chẳng rõ có phải do ánh sáng chiếu rọi hay không, mà vẻ mặt vốn xám ngoét của Danny lại trở về trạng thái hồng hào, có thần sắc như mọi khi.
“Nhân chứng có thể lui. Không cần phải nghe thêm lời khai nữa, vì đây là lời khai mấu chốt.”
Gray nhếch khóe môi.
“Rachel, đừng lo. Có ta ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vì linh hồn của ngươi không nên bị cướp đoạt.”
Danny nói xong câu đó, liền quay lưng bước thẳng về phía rìa sân khấu. Khi đổi người làm chứng, Cathy và Eddie đều biến mất khỏi sân khấu như một màn ảo thuật. Nhưng Danny thì không biến mất, mà bước hẳn ra ngoài.
Rei dõi theo bóng lưng Danny rời đi, hơi bối rối quay đầu nhìn Gray.
Khoảnh khắc ấy, gương mặt Gray hiện lên vẻ đắc thắng, cất lời:
“— Rachel Gardner, phán quyết dành cho ngươi đã được đưa ra.”
▲ ▼
Gray từ trên bục cao nhìn xuống Rei, cất tiếng:
“Ngươi cũng đã nghe lời khai của họ rồi đấy chứ. Đặc biệt là của Danny, rất dễ hiểu. Suy cho cùng, người hiểu rõ ngươi nhất chính là hắn ta. Thời gian Danny quan sát ngươi chắc chắn lâu hơn bất cứ ai ở đây. Và dù Danny có nói ra bản chất thật của ngươi, hắn cũng không hề phủ nhận sự tồn tại của ngươi. Chắc hẳn hắn đã mê mẩn ngươi, con ma nữ này.”
“... Nhưng... đó đâu phải lỗi của tôi, là bác sĩ Danny tự mình muốn như thế mà…”
Rei lắp bắp, trả lời như một đứa trẻ.
Cô không hiểu Danny đã nghĩ gì khi nói ra những lời đó. Nhưng cô biết những lời lẽ cố chấp ấy đã đẩy cô vào thế bất lợi.
Rei có chút oán hận Danny.
Nhưng Rei vẫn—không cho rằng mình có lỗi, không nghĩ mình là ma nữ. Dù cho suy nghĩ của bản thân có ích kỷ đến mấy—thì lời khai của ba người họ cũng giống như việc họ đang áp đặt suy nghĩ ích kỷ của riêng mình lên sự ích kỷ của Rei. Đây là một nơi mà những chuyện vô lý cũng có thể chấp nhận được, hoàn toàn không thể đưa ra một phán quyết công bằng.
“Ngươi hoàn toàn không nghĩ rằng người ích kỷ thực sự lại chính là mình sao, Rachel Gardner?”
Gray như nhìn thấu tâm lý nạn nhân của Rei, nói bằng vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn trông cũng như đang bối rối khi đối mặt với một sự tồn tại bất thường.
“Lời khai của Eddie nói rằng ngươi chính là loại người đó. Hoàn toàn không để bất cứ thứ gì khác vào mắt, ngoài mục đích của bản thân. Còn về Cathy... thật đáng thương... không chỉ bị ngươi lừa gạt, cuối cùng còn bị ngươi mê hoặc! Đến cả người kiêu ngạo như cô ta cũng ra nông nỗi ấy... thật đáng sợ.”
Gray thở dài khoa trương đầy ngán ngẩm, rồi nhìn thẳng vào Rei, tuyên án.
“Ngươi—chính là một ma nữ.”
Rei trợn tròn đôi mắt xanh, không kìm được mà hét lớn.
“... Không phải!”
Trong suốt phiên tòa, mọi người chỉ nói về cảm xúc của riêng mình. Và những cảm xúc mà các chủ tầng dành cho Rei, đều không phải thứ Rei mong muốn. Đó chỉ là sự áp đặt một chiều suy nghĩ của bản thân lên người khác, nên những lời biện hộ của họ cũng lộn xộn chẳng đâu vào đâu. Phán quyết được đưa ra từ một phiên tòa hỗn loạn như vậy, không thể nào là đúng đắn.
“Sao có thể không phải. Ngay bây giờ, ngươi chẳng phải không thể phản bác bất kỳ lời khai nào sao?”
“Không phải...”
Rei khẽ thì thầm. Không phải là cô không thể phản bác, mà là dù cô có phủ nhận, cũng chẳng ai thèm nghe. Cuối cùng, họ lại tự ý gán cho cô là loại người thế nào. Lần nào cũng vậy. Trái tim Rei gần như muốn vỡ vụn dưới sức nặng của những ký ức quá khứ đang ùa về trong tâm trí.
“Ai sẽ tin lời nói thốt ra từ miệng của một ma nữ. Nào, ma nữ! Ngươi hãy ngoan ngoãn chịu thanh tẩy đi! Lập tức thiêu sống ma nữ!”
Lời nói của Rei vẫn không được lắng nghe, Gray cao giọng tuyên bố như vậy.
Rei còn chưa kịp chống cự, cơ thể đã lơ lửng giữa không trung, bị trói vào một cây thập tự giá lớn. Tay chân bị buộc chặt vào thập tự giá, hoàn toàn không thể cử động. Tiếng lửa cháy lách tách vang vọng bên tai. Nhìn xuống dưới chân, cảnh vật phía dưới không còn là những con búp bê đỏ ban đầu, mà là một biển lửa địa ngục.
Rei bị trói trên thập tự giá hét lớn:
“Tôi không phải ma nữ!”
Nhưng lời cô nói chỉ vang vọng trong hư không. Giá mà có cách nào tháo được những sợi xích đang tước đi tự do tay chân này—Rei nghĩ vậy, nhưng cũng dễ dàng đoán được rằng nếu tháo ra, cô sẽ rơi vào biển lửa. Dù làm cách nào, cứ tiếp tục thế này cuối cùng cô cũng sẽ bị lửa thiêu chết.
“... Hãy thả tôi ra khỏi đây.”
Rei sợ hãi ngọn lửa đang tiến gần, gắng gượng nặn ra tiếng nói.
“Ồ, sau khi nghe những lời khai đó, ngươi còn nói được câu này sao. Ngươi đã giết—linh hồn của những thiên sứ ‘của họ’... Ngươi đã đùa giỡn linh hồn của họ trong lòng bàn tay và cướp đi chúng... Ngươi làm những điều thật tàn nhẫn.”
Gray dùng giọng điệu trầm tĩnh nhưng gay gắt, khiển trách Rei.
“Và bây giờ—ngươi ngay cả Isaac Foster cũng sẽ không buông tha đúng không? Đúng vậy, ngươi... định dùng hắn làm vật tế, để hoàn thành mục đích của chính mình.”
Trong lời nói của Gray pha lẫn sự ghê tởm đối với Rei. Đối với Gray, Rei chỉ là một con ma nữ không chỉ lừa dối những thiên sứ mà hắn đã yêu mến bấy lâu, mà còn tàn nhẫn giết chết họ. Trong lời nói của hắn, có thể cảm nhận rõ ràng hắn đã kết luận điều này trong lòng.
“Đừng nói thế... không phải như vậy.”
Tuy nhiên, Rei tự mình cũng không rõ lời Gray nói sai ở đâu. Rei nhắm chặt mắt, cảm nhận sâu sắc cảm giác khó chịu không ngừng ập đến.
Trong bóng tối, hơi nóng tàn nhẫn ập đến cơ thể Rei vẫn đang bị trói trên thập tự giá. Lửa phát ra tiếng lách tách, ngọn lửa cũng ngày càng lớn.
— Nóng quá... nóng quá...!
Rei âm thầm than thở trước thử thách khó chịu này, khẽ vặn vẹo cơ thể bất động.
“Nào, hãy tuyên bố mình là ma nữ! Hãy thổ lộ thân phận thật sự của mình! Và trong ngọn lửa thần thánh, hãy dâng mình cho Thần đi!”
Ngọn lửa càng lúc càng gần theo tiếng Gray. Rei bị tấn công bởi một luồng nhiệt độ cao tưởng chừng sẽ làm cơ thể tan chảy dần, tầm nhìn dần bị bao trùm bởi màu của lửa. Khác với lúc nãy bị tra tấn bằng nước và kim, một nỗi sợ hãi đến mức gần như ngất đi ập đến Rei.
Rei hít vào một lượng lớn khói bốc lên từ lửa, cố gắng mở miệng nói:
“Tôi không phải ma nữ... với lại Kinh Thánh không có viết chuyện này...”
Sau lần đầu tiên đọc Kinh Thánh, Rei đã say sưa đọc lời của Thần dưới ánh trăng. Sau khi đọc xong tất cả, cô cảm nhận một cách mãnh liệt—tôi không thể tiếp tục sống trên thế giới này. Rei hồi tưởng lại chuyện ngày đó trong nỗi đau vô tận.
“Đương nhiên rồi, Rachel Gardner. Bởi vì vị Thần mà ngươi nói, căn bản không hề tồn tại.”
“Nhưng ông từ nãy đến giờ cứ nhắc mãi đến Thần mà.”
Gray cười cợt:
“Ồ, đó là bởi vì... ta chính là Thần.”
“... Hả?”
Lời nói bất ngờ này khiến Rei sững sờ mở to mắt.
“Ta là người đứng ở vị trí của Thần—ta, vị Thần này, đang hiện hữu ở đây.”
Thật là vô lý. Rei trong cơn choáng váng mạnh mẽ, hỏi lại.
“Vậy, ý ông là ông chính là Thần...?”
“Đúng, chính xác. Ở đây, ta là sự tồn tại gần với Thần nhất.”
“... Chuyện đó... chuyện đó... tôi không biết, tôi... hoàn toàn không biết.”
Rei rõ ràng đang hoảng loạn. Gray đột nhiên tự nhận mình là Thần, cô cũng không thể hiểu được. Không đúng, là không muốn hiểu.
Trong tâm trí Rei, Thần là một sự tồn tại không có thực thể. Vì vậy, như vậy mới đúng.
Cô muốn Thần mãi mãi là như vậy. Nhưng nếu Gray chính là Thần—điều đó có nghĩa là hy vọng của Rei sẽ tan biến.
“Đức tin—chính là ý nghĩa sự tồn tại của Thần. Rachel, ngươi ngay từ đầu đã không có đức tin.”
Gray bình thản nói, chế giễu Rei đang hỗn loạn vì lạc mất sự tồn tại của Thần.
(… Zack cũng vì tin vào vị linh mục này mà mới ở trong tòa nhà này sao…?)
Trong tâm trí hỗn loạn của Rei, ý nghĩ này chợt thoáng qua. Tuy nhiên, Zack đã nói là không hề có Thần. Và Zack đã nói hắn đến đây chỉ vì muốn giết người. Hắn chắc chắn không nói dối, vì Zack sẽ không nói dối.
— Vì Zack ghét nói dối…
Suy nghĩ của Rei đã rối bời đến tột độ.
Khoảnh khắc này, Rei vẫn bị trói trên thập tự giá, cảm thấy mình đột nhiên rơi xuống. Khi hoàn hồn, tầm nhìn đã bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách lọt vào tai. Toàn thân đau nhói như bị lửa liếm. Bị lửa thiêu, lại đau đến thế sao?
(… Đừng, đừng mà…!)
Rei trên thập tự giá khẽ lay động tay chân. Nhưng xích vẫn không có dấu hiệu nới lỏng. Rei buông lỏng sức lực, cúi đầu phó mặc cho thập tự giá.
▲ ▼
— Không có Thần ư? Tại sao…
Một cảm xúc không thể gọi là giận dữ, cũng không thể gọi là tuyệt vọng, lấp đầy trái tim Rei.
(Tôi không muốn như vậy…)
Việc không có Thần là điều không được phép xảy ra, Rei không thể chấp nhận sự thật này. Vị linh mục đó nói mình là một sự tồn tại giống Thần, nhưng Rei không thể dễ dàng đồng tình với lời hắn, cô không thể chấp nhận hiện thực rằng vị linh mục đó chính là Thần.
— Vì tôi… không muốn bị vị Thần đó giết chết…
“Nhưng, trên đời không có Thần mà tôi nghĩ…”
Lý tưởng mà Rei đã vẽ nên trong lòng kể từ khi lập giao ước với Zack, phát ra tiếng ầm ầm và dần dần sụp đổ. Không, nó đã tan nát hoàn toàn rồi.
Lúc này, giữa biển lửa, Rei chợt phát hiện trong tay mình có một cảm giác lạnh lẽo. Cô giật mình, siết chặt vật thể lạnh buốt đó.
“Đây là… cái gì? Cái gì thế này…”
Mặc dù lạnh buốt, nhưng chỉ cần nắm chặt như thế này, một cảm giác ấm áp nào đó lại trào lên trong lồng ngực.
“Đây chắc chắn là… thứ gì đó mà ai đó đã rất trân trọng… rất trân trọng sao…?”
— Ngay lúc này.
“Này, mày đang làm cái quái gì thế?”
Giọng Zack sốt ruột vang lên trong tai Rei.
Bóng hình Zack lờ mờ hiện ra giữa ngọn lửa bùng cháy. Đó là hình bóng mà Rei luôn nhìn thấy—bóng lưng của Zack luôn đi trước cô.
“Nếu không nhanh lên, tao sẽ bỏ mặc mày đấy.”
Nhưng Zack cứ thế xa dần, tiến về phía ngọn lửa. Cảnh tượng ấy như ngụ ý Zack đang tiến gần cái chết, khiến Rei cảm thấy nỗi sợ hãi khôn tả. Không kìm được, cô bé hét lớn vào bóng lưng đang khuất dần:
“Zack, đợi đã...! — Em nhớ ra rồi!”
Zack nghe thấy tiếng gọi yếu ớt, nghẹn ngào như sắp bật khóc ấy thì quay đầu lại. Rồi với vẻ mặt bất lực, anh ta bước đến gần Rei, lặng lẽ nắm chặt bàn tay cô bé đang bị trói trên thập tự giá.
Chính cái chạm tay chân thực ấy đã khiến trong tâm trí mờ mịt của Rei, câu nói mà Zack từng nói với cô bé trước khi đến đây, đột nhiên hiện lên rõ mồn một:
“...Này, cầm cái này đi... Dù... ta không nghĩ ngươi... sẽ dùng... đâu.”
Giờ phút này, Rei đã hiểu rõ —
— Đây là thứ mà Zack vô cùng trân trọng... vô cùng trân trọng...
Một thứ đã bị cô bé làm hư hại, làm hỏng hóc trước khi đến đây... Dù vậy, nó vẫn luôn ở bên bảo vệ, giúp đỡ cô bé...
“...Con dao nhỏ của... Zack...”
Khoảnh khắc nhận ra điều đó, con dao nhỏ trong tay Rei bỗng phát ra luồng sáng chói lòa.
▲ ▼
Rei, vốn đang bị trói trên thập tự giá, bỗng nhiên bị hất bổng lên không trung rồi rơi thẳng vào biển lửa. Thế nhưng, thật kỳ lạ. Dù rơi từ độ cao vài mét xuống, cô bé chẳng cảm thấy đau đớn. Đứng giữa những ngọn lửa bập bùng cũng không thấy nóng. Nỗi đau tột cùng vừa trải qua đã hoàn toàn tan biến.
Con dao nhỏ của Zack, lấp lánh như ánh trăng, găm xuống sàn nhà ngay trước mặt cô bé. Rei bước đi trong lửa, rồi khụy gối xuống, từ từ rút con dao nhỏ của Zack lên. Cô bé siết chặt chuôi dao đã hơi chảy ra, mũi dao chạm vào đầu ngón tay.
*“Đau quá...”*
Rei nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi đau từ ngón tay truyền đến. Đầu ngón tay bị dao chạm vào rỉ ra dòng máu đỏ tươi, nhỏ xuống đất. Những giọt máu ấy vẫn còn mang theo hơi ấm. Rei hít một hơi.
*“Dù bị mẻ... mà vẫn sắc bén đến vậy...”*
À... con dao nhỏ này giống Zack quá — Rei siết chặt con dao.
Dù bị thương bao nhiêu, vẫn luôn ở bên mình, giúp đỡ mình...
Rei ôm con dao nhỏ vào lòng, khẽ nhắm mắt lại. Trong đáy mắt cô bé hiện lên vẻ mặt đắc ý của Zack. Lúc đó Zack đã chủ động thề với Thần, nói rằng sẽ giết cô bé.
Thế nhưng... trên đời này không có Thần.
Lời nói thẳng thừng của Gray như đâm sâu vào lòng Rei.
Tuy nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Rei.
*Nếu không có Thần... — Vậy thì chỉ có thể tự mình tìm lấy Thần thôi. Hơn nữa, phải là một vị Thần sẽ không bao giờ khiến mình lạc lối.*
Rei chăm chú nhìn con dao nhỏ đã trở nên rách nát. Có một thoáng, cô bé cảm thấy một nỗi cô đơn mơ hồ. Đồng thời, tay Rei cũng cảm nhận được một sự lạnh lẽo. Cái lạnh rõ ràng ấy khiến Rei chợt bừng tỉnh, hiểu ra tất cả những hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở tầng này rốt cuộc là gì. Sự lạnh lẽo của con dao nhỏ trong tay đã nói cho cô bé sự thật —
Đột nhiên, Rei cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, vô thức mỉm cười.
*“...À... hóa ra là thế...”*
“Thần của em, chẳng phải đang ở đây sao?”
Rei thì thầm đầy yên lòng, như thể vừa tìm lại được thứ đã mất. Đúng vậy — Thần của cô bé, thực ra vẫn luôn ở ngay bên cạnh. Nếu là vị Thần này, cô bé chắc chắn sẽ không còn bối rối, không còn phạm sai lầm nữa, và có thể làm được mọi thứ —
Ánh mắt Rei trở nên kiên định, cô bé giơ con dao nhỏ của Zack lên.
Khoảnh khắc ấy, ngọn lửa dữ dội vây quanh Rei trong nháy mắt đều tắt ngúm.
▲ ▼
“Sao ngươi lại tỉnh lại được...?”
Gray hoảng hốt kêu lên.
Không gian kỳ lạ kia biến mất, khung cảnh xung quanh hoàn toàn trở lại nhà thờ ban đầu. Nhìn thấy Rei với ánh mắt hơi lạnh lùng, Gray sợ hãi lùi lại một bước.
— Rei chắc chắn là một ma nữ, không thể nào tỉnh lại từ thế giới xét xử ma nữ đó được. Dự đoán của Gray đã quá lạc quan.
“Tất cả những điều kỳ quái xảy ra ở tầng này đều là ảo giác... Là ông cố tình khiến lòng tôi thấy những thứ đó...”
Trên mặt Rei nở nụ cười bình thản, có chút tự hào nói:
“Thần của em đã giúp em tỉnh lại.”
Rei giơ con dao nhỏ đã rách nát của Zack lên, một tia sáng lướt qua trên đó. Thấy Rei mang theo một ý chí mạnh mẽ, Gray cũng hiểu ra tất cả. Sau đó, ông ta thất vọng thở dài một hơi.
“...Haizz, xem ra không thể thanh tẩy ma nữ trong lòng ngươi rồi.”
Nhưng lời nói của Gray đã không còn làm lay động lòng Rei nữa. Cô bé cảm nhận được sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể, siết chặt con dao nhỏ, ưỡn ngực khẳng định:
“Tôi không phải ma nữ, bởi vì tôi vốn chẳng hề ký khế ước với ai. Nhưng tôi có một lời thề, đó là lời thề Thần của tôi đã ban cho tôi.”
“Vậy à... Cuối cùng ngươi, ma nữ này, lại quyết định nghĩ như vậy sao.”
Gray nói với vẻ mặt dao động. Giọng điệu của ông ta không giấu được sự thất vọng.
“Kể cả lời thề đó là sai trái, là xây dựng trên lời nói dối, ngươi cũng chẳng màng tới sao...”
Khóe miệng Gray trễ xuống, không cam tâm khi Rei đã tỉnh lại từ thế giới ảo ảnh. Giờ đây, lòng Rei chắc hẳn đang bị ràng buộc bởi ý chí mạnh mẽ do chính cô bé tạo ra, đủ để phá vỡ thế giới ảo ảnh — Gray hiểu rõ điều đó.
Tuy nhiên, lời nói của Gray đã không còn làm tổn thương lòng Rei. Bởi vì lời của vị Thần giả dối, vốn dĩ không cần phải nghe vào tai.
Ánh mắt Rei lạnh lùng, hai tay siết chặt con dao hơn nữa, mũi dao chĩa thẳng vào ngực trái Gray.
“Này, bây giờ quan trọng hơn là...”
Rei vẫn dùng dao chỉ vào Gray, lặng lẽ nói:
“Mau đưa thuốc cho tôi.”
p008
Cô gái đang không chút do dự dùng dao chỉ vào mình, trong mắt mang theo một sự lạnh lẽo như chấp nhận tất cả, khiến Gray rùng mình. Trong bàn tay mảnh khảnh dường như chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy dễ dàng ấy, con dao nhỏ không hề rung chuyển một ly.
Ông ta cảm nhận sâu sắc khí phách mãnh liệt của Rei, dù đang trong tình thế có thể bị ra tay bất cứ lúc nào, vẫn không tiếc đe dọa mình để lấy thuốc cho Zack.
Nhưng cảnh tượng này quả thực quá bất thường.
“...Ma nữ đáng thương chỉ biết yêu bản thân mình...”
Gray ngước nhìn lên trời, rồi từ từ đi đến trước giá sách cao lớn đặt ở phía trái nhà thờ, nói như thể không địch nổi khí phách của Rei:
“...Đi theo ta, thuốc ở trong này.”
▲ ▼
“Vậy thì, ông đi trước.”
Rei dùng dao chỉ vào Gray, đứng phía sau ông ta với vẻ mặt kiên định, thúc giục.
“Tại sao?”
“Vì Zack bây giờ đang ngủ. Tôi không biết ông sẽ làm ra chuyện gì.”
Rei nhìn Gray bằng ánh mắt lạnh lẽo như phủ một lớp băng.
“...Vậy à.”
Gray, quay lưng về phía Rei, ngây người cười ra tiếng, rồi dùng tay thao tác thứ gì đó, giá sách liền phát ra tiếng “Rầm ——” rồi trượt sang một bên.
Sau giá sách mở ra như một cánh cửa tự động, là một căn phòng khác. Bên trong cũng có một hàng cửa sổ kính màu rực rỡ giống như nhà thờ và hành lang nơi Zack đang chờ Rei quay về, ánh sáng đa sắc màu chiếu vào căn phòng.
Dù vẫn còn nghi ngờ liệu lần này có thực sự lấy được thuốc hay không, Rei vẫn nhanh chóng theo sau Gray.
“...Trong tủ này có thuốc.”
Gray dừng lại trước một cái tủ. Bên trong bày biện đầy đủ thuốc sát trùng, thuốc cầm máu, thuốc bổ máu, v.v.
Thấy những loại thuốc này, Rei cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
— *À... Lấy được thuốc rồi, có thể giúp được Zack rồi.*
Tim Rei không biết từ lúc nào đã đập nhanh hơn. Tuy nhiên, cô bé cảm thấy quá trình lấy thuốc này, quả thực là một chặng đường vô cùng dài. Rei thở phào vì cuối cùng cũng tìm thấy thuốc, đồng thời bỏ tất cả những loại thuốc đó vào túi.
“...Cảm ơn, tôi phải về với Zack đây.”
Rei nói với Gray bằng giọng điệu bình thản như không cần ông ta nữa, rồi quay lưng lại. Phải nhanh chóng trở về với Zack. Không, không đúng. Rei muốn trở về bên Zack. Ngay sau đó, Gray hỏi từ phía sau Rei bằng giọng điệu hoảng loạn:
“Khoan đã! Ngươi không giết ta sao?”
Rei nhìn ông ta một cách mơ hồ. Cô bé dường như không hiểu ý đồ của câu hỏi này là gì.
“...Tại sao phải giết ông?”
Bị hỏi ngược lại như vậy, Gray nghi hoặc bắt đầu giải thích.
“Ngươi đã tin vào một vị Thần mới đúng không? Sự tồn tại đa thần sẽ gây ra tranh chấp, hơn nữa — ngươi vốn dĩ phải là một người vô cùng tàn nhẫn chứ.”
Giọng điệu của ông ta như thể biết rõ mọi quá khứ của Rei. Rei nhận ra điều đó nhưng vẫn cất lời hỏi:
“Ông định cản trở tôi sao?”
Gray chìm vào im lặng một lúc. Có lẽ không cần phải cản trở cô bé. Không, đúng là không cần, vì việc xét xử đã kết thúc rồi.
Rei lạnh lùng nói với Gray, người trông có vẻ hơi lúng túng:
“Ông không có ý định cản trở tôi, vậy thì không cần giết ông. Bởi vì... tôi không cần ông nữa.”
Hơn nữa, bây giờ cũng không còn thời gian thừa để giết người — Rei sẽ không cố ý giết đối tượng không còn cần thiết nữa.
Nhưng kỳ lạ thay, Gray nghe những lời này của Rei, thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ. Vẻ mặt ông ta lại hiện lên nụ cười chế giễu.
“...Vậy à. Thế thì, cuối cùng ta sẽ cho ngươi một lời khuyên. Thần linh đều rất ghét kẻ dối trá và những thứ ô uế.”
Vẻ mặt Gray đã hoàn toàn trở lại vẻ nghiêm nghị ban đầu.
“Tuy nhiên, điều này chỉ đúng nếu vị Thần mà ngươi nói là thật. Rachel Gardner... không lâu nữa sẽ lộ nguyên hình thôi.”
Rei liếc nhìn Gray, không đáp lời, rồi quay người lại như một cô gái nhận được món quà chẳng hứng thú chút nào, chạy về phía Zack.
*“Zack... đợi em.”*
Những lọ thuốc trong túi đeo vai của cô bé va vào nhau, phát ra tiếng lạch cạch. Đó là một âm thanh vô giá và vui tai. Không còn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào đó nữa. Trên đường trở về với Zack, cô bé cũng không thấy tấm gương vỡ hay cánh cửa khổng lồ. Ngay cả căn phòng chứa những thứ đó cũng biến mất. Quả nhiên tất cả đều là do mùi hương ngọt ngào đó — những ảo ảnh mà Gray đã cho cô bé thấy.
▲ ▼
Đây là lần thứ mấy quay trở về bên Zack rồi? Rei đã nhiều lần quay về bên Zack, và mỗi lần trở về bên anh ta, Rei đều chìm vào tuyệt vọng. Nhưng lần này thì khác. Trong lòng bàn tay Rei, đang siết chặt thứ thuốc có thể cứu chữa Zack.
Trong hành lang với một hàng kính màu tuyệt đẹp, Rei thấy Zack đang nằm trên đất, khuôn mặt vô cùng tái nhợt.
"Zack...?"
Ray thấy anh tiều tụy đến mức đáng lo, bèn từ từ lại gần. Zack vẫn còn thở yếu ớt, đang say ngủ. Nét mặt anh đã vượt qua cả nỗi đau, trở nên vô cảm.
Thế nhưng, Ray vẫn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi Zack còn sống.
"Cần bôi thuốc ngay để tránh nhiễm trùng." Ray nghĩ vậy, nhẹ nhàng vén áo Zack lên. Để bôi thuốc vào bụng, cô gỡ miếng băng gạc đã thấm máu đến mềm nhũn, để lộ những vết bỏng kinh khủng hằn trên da Zack.
(…Những vết bỏng này… chắc là có từ trước rồi…)
— Vậy mà cô hoàn toàn không biết những vết bỏng của anh từ đâu ra.
Ray bỗng thấy hụt hẫng một cách khó hiểu vì bản thân không hề biết nguyên nhân Zack bị bỏng, dù trước giờ cô chưa từng bận tâm về chuyện đó. Zack bị bỏng từ khi nào…? Ray nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào vết bỏng, bôi thuốc lên vết thương đang rỉ máu. Vết thương tuy lớn, nhưng máu đã gần như ngừng chảy.
(Chỉ cần khâu lại vết thương, rồi dùng băng gạc tìm thấy trong phòng Zack băng bó là có thể hồi phục…)
Ray vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa lấy bộ dụng cụ may vá quen thuộc ra khỏi túi. Khâu lúc Zack đang ngủ thì chắc sẽ thuận lợi. Chứ nếu Zack tỉnh dậy, anh ta chắc chắn sẽ không chịu nằm yên cho Ray khâu vết thương đâu.
Thế nhưng đúng lúc này, Zack, người cảm thấy bụng mình hơi khó chịu, bỗng tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, anh đã thấy áo mình bị vén lên.
"…Hả?"
Zack bật ra một tiếng ngái ngủ. Vì đã ngủ một thời gian khá dài nên đầu óc anh đã tỉnh táo hơn chút, cơ thể dường như cũng bớt đau hơn.
"Zack! Anh tỉnh rồi à?"
Giọng Ray hiếm hoi nghe có vẻ vui mừng.
"…Ừ… Mà… cô đang làm gì đấy…"
"Tôi mang thuốc đến rồi, đang giúp anh bôi thuốc."
Ray ngẩng đầu nhìn Zack đáp.
"…Thế mà cô vẫn bình an vô sự đấy à."
Zack cộc cằn nói.
"…Vâng."
Sau đó, cả hai xác nhận sự hiện diện của nhau, rồi lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu. Thấy Ray trở về, Zack thở phào. Nhưng Ray trong mắt Zack dường như cũng không hoàn toàn ổn.
"…Ừ cái gì mà ừ, cô không thấy cả người mình đầy vết thương à…"
Ray nhìn xuống cơ thể mình. Dù những vết bỏng và vết thương trong phiên xét xử đã biến mất, nhưng khắp người cô lại đầy những vết thương mới. Cô đã quá tập trung tìm thuốc mà không hề hay biết. Chắc là do bị rắn đuổi và khi ngã, con dao nhỏ vẫn cầm trong tay đã vô tình cứa vào người.
"Mà này, cô có gặp Danny không? Cô mang thuốc về bằng cách nào?"
"Tôi không gặp bác sĩ Danny… Nhưng thuốc này là do Linh mục của tầng này đưa cho tôi."
Ray cầm chai thuốc cầm máu lên nói. Trong đầu Zack hiện lên khuôn mặt của Gray.
"…Là gã đó à."
Zack tặc lưỡi một tiếng, theo bản năng muốn đứng dậy. Ray lập tức đưa tay ngăn hành động hấp tấp của anh.
"A… Anh không được cử động."
"…Phải rồi, không thì vết thương lại rách ra mất."
Zack thấy mình thật vô dụng, không khỏi thở dài. Anh lại ngồi xuống chỗ cũ. Dù cơn đau đã bắt đầu giảm bớt, nhưng vết thương chưa lành thì vẫn không thể tùy tiện cử động.
"Tôi sẽ khâu vết thương cho anh, tôi khâu vá giỏi lắm."
Ray lấy dụng cụ may vá ra khỏi túi, rút kim chỉ ra. Nhưng Zack mạnh mẽ hất tay Ray ra.
"Dừng lại, để tôi tự làm."
"Zack cũng giỏi may vá à?"
Ray hỏi, Zack liền lộ vẻ khó hiểu. Anh ta chưa bao giờ khâu vá. Đương nhiên, tay anh ta cũng chẳng khéo léo gì. Dù nói là tự khâu, nhưng giờ anh đang mơ màng, đến việc có luồn chỉ qua kim được không cũng là một vấn đề.
"Sao mà có được chứ…"
"Vậy thì… để tôi khâu vậy. Hơn nữa, tôi muốn khâu bụng cho anh."
Ray nhìn thẳng vào Zack nói.
"…Vậy thì tùy cô. Có thấy ghê tởm tôi cũng mặc kệ đấy."
Thật ra, anh đã không còn sức để khâu vết thương nữa rồi. Zack nửa như bỏ cuộc nói.
Zack không hiểu. Tại sao Ray không ngại bị thương khắp người, cũng phải cứu anh? Nhưng bản thân anh cũng vậy. Anh không biết tại sao mình lại muốn giết Ray đến thế. Có lẽ cái cảm xúc muốn giết người vốn không có lý do đặc biệt gì, vì trước giờ anh muốn giết người cũng chẳng có lý do nào cả.
"Vâng. Anh đợi tôi, tôi sẽ cắt chỉ."
Ray quấn sợi chỉ đỏ vừa lấy ra vào tay, kéo ra độ dài cần thiết. Ngay khoảnh khắc bàn tay cô lọt vào tầm mắt Zack, Zack lập tức nắm chặt tay Ray. Bởi vì anh thấy trên bàn tay trắng nõn của Ray có vô số vết trầy xước, và cả những vết bỏng nhỏ li ti.
"…Tay cô toàn là vết thương không đấy."
"Vâng… Nhưng không sao đâu, những vết thương này không đau."
Ray nói một cách thờ ơ. Lúc này cô không bận tâm đến tình trạng của bản thân. Hơn cả bản thân, cô mừng hơn khi cảm nhận được bàn tay Zack đang nắm lấy tay mình đã ấm lên một chút.
"Nói thật, cô rốt cuộc là sao vậy? Đụng vào cái bụng bê bết máu của tôi mà mặt cũng không hề gì. Một kẻ yếu ớt như cô mà lại có thể mang thuốc về được… Về chuyện này thì tôi khen cô một tiếng. Nhưng… đâu cần phải làm đến mức này chứ? Tôi nói này Ray, rốt cuộc cô vì sao lại cố gắng đến vậy?"
Zack gặng hỏi Ray, nhìn vào mặt cô. Ray khẽ cúi đầu.
— Tại sao… lại cố gắng đến vậy… Lý do đương nhiên chỉ có một.
(Nhưng, chuyện này có thể nói ra không nhỉ…)
Ray vừa do dự không biết có nên nói ra không, vừa tiếp tục động tác trên tay. Cô cảm thấy nếu nói ra chuyện thật sự quan trọng đó sẽ khiến Zack tức giận, nếu còn bị anh ta phủ nhận, thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, nên Ray có chút sợ hãi khi nói ra.
"Này, tôi dùng con dao nhỏ mượn của anh để cắt chỉ được không? Con dao này sắc lắm."
Ray muốn đánh trống lảng, khiến Zack không khỏi bực mình.
"Này! Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng bị cô lấp liếm như vậy à! Trả lời tôi đi…"
Zack nói lớn, túm lấy vai Ray, xoay cô đối mặt với mình. Trước khi Ray trả lời, Zack không định buông cô ra. Ray thở dài một hơi như đã chấp nhận số phận. Hơi thở của cô hóa thành khói trắng trong hành lang lạnh lẽo.
Cô có chút băn khoăn không biết có nên nói ra không, nhưng ý muốn nói cho Zack biết đã chiến thắng sự băn khoăn đó.
"…Bởi vì, anh… là thần của tôi."
▲ ▼
Câu trả lời bất ngờ khiến Zack há hốc mồm kinh ngạc, không khỏi buông lỏng tay đang giữ vai Ray. Ray nhìn chằm chằm vào anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng nét mặt cô không hề giả dối.
—…Cô ta nói… thần ư?
"Cô… cô nói cái gì ghê tởm thế hả!"
Cảm giác ghê tởm khó chịu khiến giọng Zack trở nên chói tai. Zack vẫn luôn cố gắng hiểu lời Ray theo cách riêng của mình. Nhưng duy nhất câu này, anh thật sự không thể hiểu nổi. Cảm giác như càng suy nghĩ sâu về câu này sẽ càng thấy ghê tởm hơn, đầu anh bắt đầu đau nhức —
Lúc này, Zack chợt liếc thấy con dao nhỏ đã trở nên rách nát hơn trước.
"Mà này, con dao nhỏ của tôi…"
Lần này đến lượt Zack có chút e dè đổi chủ đề.
"…À, cái này tôi lỡ làm nó bị sứt một chút rồi. Thật sự xin lỗi… Nhưng mà, con dao này sắc lắm, đã giúp tôi rất nhiều đó."
Thần của tôi — rõ ràng vừa nãy còn nói ra những lời khó hiểu một cách nghiêm túc, nhưng khi khen con dao nhỏ thì nét mặt lại toát lên vẻ của một cô bé mười ba tuổi bình thường.
"Hả? Cô đã làm gì vậy hả!"
Zack theo phản xạ mắng mỏ như vậy, nhưng bất ngờ lại không còn cảm thấy ghê tởm nữa. Dù không thể hiểu được cái khái niệm "thần" cô ta nói, nhưng được khen như vậy cũng không tệ. Hơn nữa, vì con dao này có tác dụng, thì vẫn có giá trị hơn là chỉ đơn thuần mang nó theo.
"…Thôi, không sao đâu."
Zack gãi gãi gáy.
"Vâng… cảm ơn anh."
Ray nhìn anh như vậy, cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời nhẹ nhàng nói, rồi dùng con dao nhỏ cắt chỉ. Kể từ khi mượn con dao nhỏ của Zack, đây là lần đầu tiên cô dùng nó một cách bình thường như vậy. Ray khéo léo luồn chỉ qua kim nhỏ.
"Đến lúc phải khâu vết thương cho cẩn thận rồi. Zack, anh đừng cử động nhé."
Tiếp đó, Zack còn chưa kịp từ chối, Ray đã đặt kim lên vết thương của Zack.
▲ ▼
— Thần sao…
Trong lúc Ray luồn kim khâu chỉ, câu nói khó hiểu đó vẫn văng vẳng trong đầu Zack. Zack không thể không cảm thấy khó chịu với câu nói đó. Anh đương nhiên không phải là thần gì cả, bị người khác coi là thần thật sự rất khó chịu.
"Đừng nói tôi như vậy." — Nói ra câu này rất dễ.
Nhưng, Zack không hiểu tại sao mình lại thấy khó chịu khi bị coi là thần. Nhưng nếu bây giờ nói với cô — Zack nhìn Ray đang cố gắng hết sức để cứu mình, cảm thấy cô thật trẻ con.
Ray chỉ dùng từ "thần" thôi đã khiến Zack đang nhìn cô loạn hết tâm trí, nên bây giờ cứ chiều theo ý cô cũng không sao —
Zack bắt đầu nghĩ như vậy.
Ngay khoảnh khắc Ray cầm kim đâm xuống, một cơn đau như điện giật chạy khắp cơ thể Zack.
"Đau…!"
Zack không kìm được bật ra tiếng.
"Này, cái con khốn này! Đau lắm đấy! Đồ ngốc!"
"Đau sao?"
Phản ứng như người bình thường của Zack khiến Ray ngây người, mặt mày lộ vẻ khó tin.
"Đương nhiên rồi!"
"Tôi cứ nghĩ anh sẽ không thấy sao cả."
"Cô ngốc à! Tôi đâu phải kẻ thích bị ngược đãi! Làm cái quái gì thế… Nếu nói tôi là thần thì động tay động chân cẩn thận vào!"
Rõ ràng tôi đang bối rối vì cô gọi tôi là thần, cái cô này là sao vậy chứ. Thấy Ray không hề quan tâm đến cảm nhận của mình, Zack không khỏi mắng mỏ.
— Thần…
"Vâng, tôi biết rồi…!"
Nghe Zack nói vậy, Ray lộ rõ vẻ vui mừng, gật đầu mạnh.
"…Tôi hỏi anh cái này, Zack."
"Gì hả?"
"Những vết bỏng này… có đau không?"
Dưới lớp băng gạc bị tháo ra để khâu vết thương, là những vết bỏng hằn sâu trông như vừa mới bị, chỉ nhìn thôi đã thấy đau. Ray cẩn thận chạm vào vết sẹo.
"…Hả? Cái này… không còn đau nữa đâu."
Có lẽ phải nói rằng, chạm vào một chút cũng chẳng thấy gì. Zack thậm chí còn chẳng biết Rei đang chạm vào mình lúc này, dường như da anh đã chai lì đi rất nhiều rồi.
"Vậy à... vậy tôi tiếp tục may nhé."
Rei dùng thái độ cẩn trọng nhất từ trước đến nay, từng mũi chỉ khâu lại vết thương ở bụng Zack – vết thương do anh tự ra tay sau khi bị Cathy bắn. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, cô bé vốn chỉ quen khâu búp bê, đây là lần đầu tiên cô khâu cho một người sống.
"...Xong xuôi là chúng ta đi ngay."
Zack nhịn xuống những cơn nhói buốt bất chợt, thì thầm. Nói không đau thì là nói dối, nhưng nếu cứ kêu ca mãi thì thật mất mặt đàn ông trưởng thành. Hơn nữa, so với ghế điện hay phòng hơi độc, cái này chỉ cần quen là chẳng thấm vào đâu.
"Ừm, sắp xong rồi."
Thêm nữa, Zack nhìn bàn tay nhỏ bé của Rei khéo léo khâu lành vết thương từng chút một, cũng có chút đắm chìm.
▲ ▼
"Này Zack, anh... còn muốn rời khỏi đây không?"
Sau khi khâu xong vết thương, hai người đang trên đường đến Đại giáo đường, Rei ngẩng đầu nhìn Zack đi bên cạnh. Lúc cầm dao nhỏ, cô bé cũng từng nghĩ – tại sao có Zack bên cạnh, cô lại thấy an tâm đến vậy? Rei ngước nhìn khuôn mặt Zack, khẽ gật đầu như thường lệ.
"Hả? Đừng hỏi cái chuyện đương nhiên thế chứ. Không muốn ra ngoài thì tôi lăn lộn thế này để làm gì?"
Zack không khỏi cau mày khó chịu vì câu hỏi đó.
"Vậy à, thế thì tốt rồi."
"Cô đúng là đồ quái dị. Nói trước, tôi nói câu nào – cũng không thể là nói dối!"
Nghe đoạn này, Rei bỗng cúi đầu.
–...Nói dối... ư...
Zack ghét nói dối. Đây là điều duy nhất Rei hiểu rõ về Zack.
(Nhưng... mình lại...)
Lòng Rei bắt đầu dấy lên những gợn sóng bất an. Cô bé khẽ ấn tay lên ngực.
Một lát sau, hai người đến Đại giáo đường. Bốn bề đều không thấy bóng dáng Gray đâu. Zack lững thững ngẩng nhìn trần nhà cao vút trong giáo đường, nó trông như thể cao đến tận mặt đất.
"...Cái giáo đường này lớn thật đấy..."
(Zack là lần đầu đến đây sao...?)
Tuy nhiên, Gray từng nói chính hắn đã đưa Zack đến đây.
(Không hiểu cấu trúc tòa nhà này...)
Rei cảm thấy băn khoăn, cùng Zack chăm chú nhìn những ô cửa kính màu kéo dài đến tận trần nhà. Một giáo đường nguy nga đến thế mà lại nằm trong một tòa nhà, quả thật khó tin.
Zack nhìn Rei đang trầm tư hay say mê ngắm nhìn trần nhà, nói:
"...Mà nói chứ, không ngờ tên đó lại cho cô thuốc đấy."
"Lấy thuốc từ hắn ta cũng khá vất vả. Nhưng mà..."
Rei nhớ lại toàn bộ quá trình xét xử phù thủy, nói ra suy nghĩ vẫn đeo đẳng cô bé kể từ khi gặp Gray.
"Tôi nghĩ người đó chắc... cưng chiều anh lắm..."
Zack đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Anh không hiểu mình đang kinh tởm điều gì, nhưng khi có người nói những lời lạ lùng như vậy, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó gọi tên, khiến anh không kìm được muốn nôn ra.
"Zack, đừng nôn nữa nha...!"
Rei bối rối nhìn tình trạng của Zack.
"Im đi, chẳng phải vì cô nói mấy lời kinh tởm đó sao!"
Zack nhíu mày nói vậy, cố nuốt xuống cơn khó chịu đang trào lên.
▲ ▼
Từ chỗ lấy thuốc của Gray đi sâu vào trong, họ tìm thấy thang máy dẫn đến B1, dễ dàng đến mức có chút mất hứng. Chiếc thang máy này khác với các tầng trước đó, không có những cơ quan phức tạp, trông như chỉ cần kéo tay nắm mở cửa là có thể bước vào ngay.
"Tiếp theo là B1 à..."
Nhìn thấy biển báo B1, Zack cảm khái nói. Dù không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng anh thực sự cảm nhận được mình đang dần tiến gần đến mặt đất.
Nút màu cam ghi chữ B1 bên phải cửa thang máy không ngừng nhấp nháy, cảm giác như có thể tắt đi bất cứ lúc nào. Zack ấn nút, rồi như muốn nói rằng việc truy cứu thêm chỉ tốn thời gian, anh một mình nhanh chóng bước vào thang máy.
"...Ừm."
Dù gật đầu đáp lại, Rei vẫn chần chừ không bước đi. Không hiểu sao, cô bé rất sợ phải bước vào chiếc thang máy này, sợ đến mức chân không nhấc nổi. Rõ ràng là muốn nhanh chóng lên mặt đất để Zack giết mình, nhưng ngay cả bản thân cô bé cũng không biết tại sao lại bản năng từ chối lên B1.
"Này, nhanh lên chứ."
Tiếng Zack sốt ruột vang lên từ trong thang máy.
"Ừm..."
Rei mang theo một linh cảm xấu bất an, cùng Zack bước vào chiếc thang máy tối tăm.
▲ ▼
"...Này Zack, tôi hỏi anh một câu được không?"
Trong thang máy, một bầu không khí yên bình chưa từng có bỗng lan tỏa. Lúc này, Rei lên tiếng hỏi.
"'Hỏi được không' là sao? Cô không hỏi thì làm sao tôi biết."
Zack gõ nhẹ vào đầu Rei. Cô bé này lúc nào cũng vậy, toàn làm những chuyện ngoài dự đoán.
"Đúng là vậy... Vết bỏng của anh là do đâu?"
Rei ngừng một lát rồi hỏi. Khi tháo băng, cô bé đã nhìn thấy vết sẹo bỏng đau đớn trên bụng Zack. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy vết sẹo đó, Rei đã rất bận tâm không biết vết bỏng của anh là từ khi nào, và do đâu mà có. Không, không phải. Rei thực ra muốn biết – quá khứ của Zack.
"...Cô muốn biết cái này để làm gì?"
"Cũng không để làm gì cả... Tôi chỉ rất tò mò về anh."
Rei mặt không cảm xúc thì thầm. Cô bé không biết tại sao mình lại tò mò về Zack đến vậy, cũng không biết tại sao lại muốn mở lời hỏi anh.
(Nhưng mà, mình rất muốn biết... Mình muốn biết những chuyện liên quan đến Zack.)
Rei nhìn thẳng lên Zack. Ánh mắt Rei khác hẳn với lúc ban đầu ở B4, khi cô bé nhìn thấy bản lý lịch rồi nói "chẳng có gì to tát cả".
"...Chuyện này chẳng thú vị chút nào đâu."
Zack thở dài nói. Anh nghĩ rằng, vì Rei đã liều mạng cứu mình, nên nếu cô bé muốn biết thì anh phải nói cho cô.
"Ừm, không thú vị cũng không sao."
Rei nói vậy. Cô bé không muốn nghe chuyện thú vị, chỉ là bỗng nhiên muốn hiểu sâu hơn về Zack.
Zack rời mắt khỏi Rei, nhắm mắt một lát, rồi để hình ảnh bản thân trong ký ức hiện lên. Lúc đó anh còn rất nhỏ, nên không phải mọi cảnh tượng đều nhớ rõ ràng, nhưng anh sẽ không quên.
"...Khi tôi còn là thằng nhóc con, bị gã đàn ông ở nhà dùng lửa đốt. Tôi không nhớ rõ lắm... nhưng chắc là gã đàn ông mà người đàn bà sinh ra tôi... đưa về nhà."
Zack như thua trước sự kiên trì của Rei, bắt đầu thì thầm kể lại chuyện xưa. Diện mạo của người mẹ và gã đàn ông kia đều đã không còn nhớ rõ nữa. Điều duy nhất anh nhớ rõ ràng, là mình từng thấy họ là những người lớn tệ hại đến cùng cực.
"Lửa...?"
Rei mở to mắt. Ký ức về việc bị thiêu sống trong cuộc xét xử sống dậy trong tâm trí. Đồng thời, cô bé cũng không hiểu sao cảm thấy da mình lại bắt đầu nóng lên.
"Ừm, tôi nhớ, nhiều nhất là tôi từng cắn đứt thịt hắn ta. Gã đàn ông đó chắc muốn giết tôi, nhưng tiếc thay, hình như tôi cứ chết mãi không được, hắn ta chắc sợ hồn bay phách lạc rồi...? Cuối cùng, người đàn bà sinh ra tôi dùng vải bọc tôi lại... rồi trả tiền ném tôi vào một trại trẻ mồ côi tồi tệ không thể tả."
Nói xong, Zack nửa tự giễu cười khẩy.
– Đoạn ký ức đó dù nhớ lại lúc nào cũng khiến anh buồn nôn. Zack từ trước đến nay cũng chưa từng kể chuyện này cho bất kỳ ai.
(Sao mình lại nói chuyện này ra chứ...)
Dù không nói, chắc cũng sẽ không bị cô bé trách móc, cũng chẳng có nghĩa vụ phải nói cho cô. Nhưng thật kỳ lạ, Zack không hề hối hận khi kể chuyện này cho Rei.
"...Ra vậy."
"Đấy là thế đấy. Sao nào, hài lòng chưa?"
Hiếm hoi lắm mới kể cho cô, mà Rei lại trông có vẻ dửng dưng, khiến Zack có chút bất mãn nói vậy, rồi gãi mũi.
"...Ừm."
Rei lạnh nhạt gật đầu.
"Làm gì mà, thú vị lắm à?"
"Không, không thú vị lắm."
Rei khẽ nghiêng đầu thành thật trả lời. Bất kỳ đoạn hồi ức nào trong câu chuyện đó, đối với Rei cũng không phải là một chuyện quá khứ thú vị. Rei không muốn nghe chuyện thú vị, chỉ muốn hiểu thêm mà thôi.
Nhưng Zack không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc trước phản ứng của Rei.
"...Hả?"
"Tuy nhiên, tôi biết được vết bỏng của anh là do đâu, thế là đủ rồi. Không hiểu sao... tôi muốn hiểu anh hơn. Cho nên, tôi rất vui khi được nghe anh kể những điều này..."
Rei ngẩng nhìn Zack đang đầy vẻ không tin tưởng, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhỏ. Phát ngôn bất ngờ của Rei khiến Zack kinh ngạc.
"Cô nói thật đấy à...?"
"...Ừm."
"...Ừ, vậy thì cô vui khi được nghe tôi kể những điều này thì tốt rồi..."
Tại sao lại muốn hiểu anh? Hoàn toàn không hiểu. Nhưng nếu cô vui khi biết những điều này, thì kể ra cũng đáng. Dù tâm trí Zack rất rối bời, nhưng tâm trạng anh cũng bình ổn hơn một chút.
▲ ▼
Biết được quá khứ của Zack – lòng Rei dâng lên một cảm giác thỏa mãn bất thường. Và giờ đây khi đã biết về quá khứ của Zack, cô bé chợt cảm thấy mình cũng phải nói về chuyện của mình, liền mở lời.
"...Ừm. Này Zack."
"...Hả?"
"Cái đó, thực ra... tôi..."
"Sao?"
"Tôi............"
Nhưng, Rei đột nhiên trở nên sợ hãi.
– Mình... định nói gì với anh ấy?
– Rõ ràng là nếu nói ra, Zack nhất định sẽ ghét mình.
Ngón tay bắt đầu khẽ run. Tim đập mạnh đến đau nhói, hệt như cái đêm cô bé chứng kiến hiện trường án mạng.
"Không có gì..."
Rei cúi đầu, nói ấp úng.
"Hả? Làm gì có chuyện đó!"
Zack không khỏi sốt ruột nói. Nói anh hoàn toàn không biết gì về Rei cũng không quá lời, nói anh không bận tâm đến quá khứ của Rei thì là nói dối. Hơn nữa, anh đã thành thật kể ra quá khứ của mình rồi, biết một chút về lai lịch của Rei cũng chẳng sao chứ.
"Cô định nói gì hả?"
"...Xin lỗi, tôi quên mất mình định nói gì rồi..."
Rei ấp úng, khiến Zack rõ ràng là khó chịu ra mặt. Nhưng nghĩ lại kỹ, chuyện đó vốn dĩ không thể nói ra. Đương nhiên, cô bé không hề quên chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó. Nếu có thể quên đi, thì hay biết mấy. Nếu có thể không cần nhớ lại bất cứ điều gì, cứ thế mà bị Zack giết chết...
Rui khẽ nhắm mắt lại một lúc, muốn trốn tránh tất cả. Zack không hề nhận ra sự thay đổi biểu cảm của cô, chỉ khẽ gõ lên đầu cô.
“Làm gì thế hả! Mau tỉnh táo lại đi! Chúng ta còn một tầng nữa đấy, đừng có mà lơ tơ mơ!”
Tiếng gầm quen thuộc của Zack vang vọng khắp khoang thang máy.
“Ưm… Tôi không sao.”
Đôi mắt xanh biếc của Rui dần mất đi tiêu cự, cô nhìn xuống chân mình rồi yếu ớt gật đầu.
Chiếc thang máy hướng về tầng B1 bắt đầu chuyển động. Cứ thế, theo mỗi nhịp thang máy đi lên, Rui lại cảm thấy bản thân mình bị quá khứ kinh hoàng nuốt chửng dần.
(*…Không thể nói ra được.*)
— Không bao giờ có thể nói cho Zack biết… sự thật.
Bởi vì Zack ghét kẻ nói dối, còn Thần thì ghét những kẻ ô uế.
Quá khứ cứ như một thước phim quay chậm, hiện rõ mồn một trong mắtRui.
— Bởi vì giờ đây tôi biết bàn tay mình thực chất đã vấy bẩn, mà tôi lại cứ giấu nhẹm đi sự thật này…
(*Zack… chắc chắn… sẽ ghét mình…*)
Thân thểRui khẽ run rẩy. Cô ngước nhìn đôi mắt vàng như mảnh trăng vỡ qua kẽ băng quấn của Zack, rồi mang theo ý nghĩ muốn xóa bỏ mọi lời dối trá mà cất lời thỉnh cầu:
“Này Zack… Sau khi ra khỏi đây, cậu phải giết tôi đó.”
“Hả? Cô lặp đi lặp lại nhiều lần làm gì, tôi biết rồi mà.”
Zack đáp lời với giọng điệu gần như phát chán, cúi xuống nhìnRui. Biểu cảm của anh thoáng chút dịu dàng đến lạ.
— Tôi không muốn bị Zack ghét bỏ. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại không muốn bị anh ta ghét bỏ đến thế.
Nhưng giờ đây, thứ cảm xúc ấy đã chiếm trọn trái timRui. Cô siết chặt bàn tay đã vấy bẩn của mình đến tận cùng, một lần nữa ngước nhìn Zack đang đứng thẳng về phía trước, bằng đôi mắt xanh biếc phản chiếu hình ảnh của ngày tận thế.
Gương mặt nghiêng của anh trông xa xăm đến lạ, khiếnRui mơ hồ cảm thấy – mối quan hệ của hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa. Tuy vậy, cô lại không hề nhận ra mình đang buồn vì điều đó.
Cô chỉ mong có thể được Zack giết chết, trước khi mọi bí mật của mình bị phơi bày.