Angel Of Death

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 12

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1653

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 672

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4621

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1818

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1340

Cho Đến Lúc Cái Chết Chia Lìa Đôi Ta - Tầng B4

"Đây là đâu thế này… Lạnh quá."

"Ừm."

Sau khi xuống thang máy, không gian ở tầng B4 có dán biển hiệu, phảng phất hơi lạnh buốt giá tựa như đầu đông. Vừa hít vào, mùi thuốc khó chịu pha lẫn mùi nước tanh tưởi khiến người ta choáng váng liền xộc thẳng vào xoang mũi.

Hai bên lối đi trong không gian này có hai khu vực trông giống ao nước nhỏ, chứa đầy nước xanh lờ lờ. Ray vô tình phát hiện dưới đáy ao có thứ gì đó màu đen trông như hình bóng người.

(Đó là gì vậy?)

Cô bé chăm chú nhìn xuống đáy nước. Nhưng ao quá sâu, độ trong suốt lại thấp nên không thể nhìn rõ thứ gì đang chìm dưới đó. Ray muốn nhìn kỹ hơn, liền ghé mặt sát xuống mặt nước, lập tức mùi thuốc càng nồng nặc hơn, suýt chút nữa khiến cô bé buồn nôn mà sặc.

"Này, cô đang nhìn gì vậy?"

Ray đột nhiên ngồi xổm xuống, khiến Zack lộ ra vẻ mặt có chút khó hiểu.

"Dưới nước có thứ gì đó…"

"Thứ gì?"

"Không biết là gì."

"Hả? Cô không biết à? Vậy thì tôi cũng chịu. Mà này, cô mặc cái áo mỏng dính thế không thấy lạnh à?"

Nhiệt độ lúc này chắc khoảng mười độ C. Zack nhìn chiếc áo trắng tay lửng của Ray cùng đôi chân trần lộ ra nhiều da thịt dưới chiếc quần short đen, rồi cất tiếng hỏi.

"Lạnh lắm, nhưng không sao đâu."

Ray trả lời cụt lủn. Nói không lạnh thì là nói dối. Phải nói là cô bé thật sự rất lạnh. Nhưng dù có nói lạnh cũng chẳng có quần áo nào khác để mặc, nên nói ra cũng chẳng ích gì.

"Thế à. Dù sao thì cũng chẳng biết dưới đó là cái gì, cứ đứng đây nhìn mãi cũng chẳng giải quyết được gì, đi nhanh thôi."

"Ừm. Cảm giác như có mùi đất từ phía sau cánh cửa đó truyền đến…"

Ray tinh nhạy nhận ra mùi hương này, đồng thời nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía trước cây cầu bắc qua con kênh nước. Trên cửa treo một tấm biển đề "Nghĩa trang thứ hai".

"Đi xem thử đi."

Zack bước lên cây cầu dẫn đến cánh cửa đó.

"Ừm."

Ray cũng đi theo anh ta.

▲ ▼

(Đây thật sự là bên trong một tòa nhà ư…?)

Vừa bước vào Nghĩa trang thứ hai, liền phát hiện bên trong là một không gian vô cùng rộng lớn. Những bức tường gạch đỏ cũ kỹ bao phủ khắp căn phòng, toàn bộ nền đất được trải bằng lớp đất mềm mại và ẩm ướt như đã thấm đẫm nước.

"…Mộ…"

Và trên lớp đất đó, rất nhiều bia mộ nhỏ có khắc tên đã được dựng lên.

"Chẳng trách có mùi đất tanh nồng. Thật là, dựng một đống bia mộ thế này để làm gì không biết."

Zack vừa ngán ngẩm nói, vừa đảo mắt nhìn quanh.

*Tôi ghét mùi đất tanh nồng.*

Ngửi thấy mùi này, những ký ức tuổi thơ đáng ghét mà anh không muốn nhớ lại chút nào lại thoáng qua trong đầu.

"Có muốn đào lên xem thử không?"

Zack thử đùa một câu để xua đi những ký ức liên tục ùa về.

"Sao cũng được."

Nhưng Ray lạnh nhạt đáp lời rồi nhẹ nhàng tản bộ khắp Nghĩa trang thứ hai. Sứ mệnh hiện tại của cô bé chỉ là cùng Zack thoát khỏi tòa nhà này, vậy thôi. Những chuyện khác cứ để Zack tùy ý làm.

(Chậc… Đúng là đồ vô vị.)

Mặc dù thấy cụt hứng với phản ứng của cô bé, Zack vẫn đi theo sau lưng Ray đang tiến vào sâu hơn trong tầng.

(Lạnh quá…)

Ray cảm nhận được cái lạnh không biết từ đâu đến, rồi nhíu mày. Lúc này, cô bé đột nhiên phát hiện giữa vô số bia mộ có một bia mộ kích thước đặc biệt lớn. Đến gần nhìn kỹ mới thấy đó không phải bia mộ, mà là một tấm bia đá.

(Trên đó có viết gì đó…)

Trên bề mặt bia đá còn khắc những dòng chữ khó hiểu.

"Mộ của những kẻ ô uế."

"Đám đông khốn khổ không được Chúa và Thiên sứ mong cầu."

"Chôn vùi trong đất, sa đọa dưới lòng đất, chờ đợi ngày thanh tẩy."

(Thiên sứ…)

*—Là Thiên sứ, hay là vật tế?*

Dòng chữ này hiện lên trong tâm trí Ray. Cô bé luôn cảm thấy những câu nói lặp đi lặp lại này dường như ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa. Nhưng Ray vẫn chưa biết nó muốn nói điều gì.

Cách tấm bia đá một khoảng là một cái hố lớn đã được đào – có lẽ là hầm mộ. Nhìn vào trong, cô bé thấy một thứ gì đó đang lặng lẽ cuộn tròn trong hầm mộ.

"…………"

Ray chăm chú nhìn "thứ gì đó" kia.

"Cô muốn nằm vào đó đến vậy sao?"

Zack nhìn Ray đứng yên bất động nhìn chằm chằm vào hầm mộ, hỏi với giọng điệu có chút lạnh lùng.

"Nhưng… có lẽ không được."

Ray khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cái xác đàn ông dường như mới chết không lâu, đang ôm gối cuộn tròn trong hầm mộ lớn rồi khẽ nói.

"Cái hố này đã có người rồi."

*—Lại là xác chết nữa sao…*

"Thật là, đâu đâu cũng xác chết, ghê tởm chết đi được! Đừng nhìn tôi nữa!"

Zack bực bội đi đến gần hầm mộ, không chút thương tiếc giẫm đạp lên cái xác trong hố mấy lần. Cái xác đàn ông dần trở nên biến dạng, khiến người ta không thể tưởng tượng được vài ngày trước hắn còn sống trên đời. Dáng vẻ Zack đá vào xác chết như để trút bỏ một loại hận thù nào đó, trông có vẻ bất thường.

"À…"

Cái xác bị đá đến biến dạng, biến thành một khối thịt lớn chỉ còn biết dần mục nát. Ray cảm giác mình có một khoảnh khắc giao mắt với cái xác đó, liền lập tức dời đi ánh nhìn.

Lúc này, Ray nhìn thấy một cánh cửa có dán biển đề "Phòng bảo quản". Cô bé đi đến gần cánh cửa đó, liền cảm thấy không khí trở nên lạnh hơn nữa. Có vẻ như hơi lạnh thoát ra từ đó.

▲ ▼

Mở cánh cửa có chữ "Phòng bảo quản", bên trong là một căn phòng tĩnh lặng như đêm tối, hay nói đúng hơn là một thế giới sau cái chết. Từng bước đi vào trong phòng, cô bé cảm nhận được một luồng khí lạnh mạnh mẽ hơn hẳn so với lúc nãy.

(Cứ như đang ở trong kho lạnh vậy…)

Ray khẽ xoa cánh tay mình qua lớp áo.

Sâu nhất trong căn phòng này, giống như căn phòng trước thang máy, có hai ao nước đầy mùi thuốc. Dưới đáy ao có những vật thể trông giống hình người, và có treo biển báo "Đang vệ sinh". Mặc dù không thể nhìn rõ, nhưng có lẽ bên trong chứa xác chết. Trên ao nước có bắc một cây cầu gỗ. Ray đi qua cây cầu đó một cách bình thản. Bức tường cuối cùng không biết có phải do ảnh hưởng của độ ẩm mà trở nên rất yếu ớt, có thể nhìn thấy những vết nứt trên đó.

"Tường vách rách nát cả rồi…"

"Vừa ẩm ướt vừa rách nát, xem ra đây không phải là nơi tử tế gì."

Zack nhíu mày, xoay người trong phòng.

Trong phòng bày vài chiếc tủ lạnh công nghiệp cỡ lớn. Lúc này, Zack nhớ lại lượng đồ ăn vặt lớn anh ta đã ăn sáng nay, nhưng lại bị "yêu cầu" bất ngờ của Ray làm cho nôn ra hết.

(Hơn nữa, tự nhiên cô ta lại muốn tôi giết cô ta, thật là vô lý… còn làm tôi bắt đầu đói bụng nữa chứ.)

"À – bên trong không có gì sao?"

Zack thở dài lầm bầm, không nghĩ nhiều liền mở một trong những chiếc tủ lạnh ra. Nhưng ngay khoảnh khắc mở ra, anh ta cảm thấy cơn thèm ăn giảm sút đột ngột.

"Ối, đây không phải xác chết sao…"

Bởi vì thứ đặt trong tủ lạnh không phải thức ăn, mà là thứ khiến anh ta lần nữa cảm thấy buồn nôn – đó là một cái xác đàn ông kỳ quái, cảm giác như chỉ cần chạm vào là tay, chân hay cổ cũng có thể dễ dàng rời ra.

Cái xác được bọc trong một lớp màng nhựa trong suốt mỏng manh, và có dán một tờ giấy trông như giấy ghi chú.

*Watkins Beckett (36)*

*Nơi tử vong – B3*

*Nguyên nhân tử vong – Mất máu quá nhiều do trúng đạn*

*※Thân thể bị tổn hại nghiêm trọng, cần đặc biệt chú ý khi xử lý.*

"Người này cũng từng là… 'vật tế' ư?"

Ray nhìn cái xác thối rữa đông cứng trong tủ lạnh, hỏi như vậy.

"Tôi biết đâu."

Zack trả lời với giọng điệu không chút hứng thú. Anh ta không muốn chạm vào xác chết, nếu có thể, anh ta không muốn nhìn thấy chút nào. Mùi xác chết sắp thối rữa là mùi anh ta ghét nhất.

"Trên giấy viết B3… Đây là B4, xem ra còn có tầng trên cao hơn nữa."

"Haizz, thật chán nản."

Zack ngáp một cái thật to như mèo.

"Anh rất hiểu rõ nơi này ư?"

Ray ngẩng đầu nhìn Zack với vẻ mặt mệt mỏi hỏi.

"Ai mà biết được. Tôi chỉ đến đây vì có người nói có thể giết những kẻ tôi muốn giết. Những kẻ ở tầng khác chắc cũng vậy thôi? Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ."

Zack mơ hồ nhớ lại chuyện được mời đến tòa nhà này. Tuy nhiên, anh ta đã không biết đó là chuyện của mấy năm về trước rồi. Anh ta đã quên mất.

"…Vậy à."

Ray nhìn Zack như vậy, khẽ thì thầm.

*—Có thể giết những kẻ tôi muốn giết.*

Câu nói này của Zack khiến Ray cảm thấy rất bận tâm trong sâu thẳm tâm hồn. Đồng thời, Ray lại đặt câu hỏi để xua đi quá khứ của chính mình đang hiện rõ mồn một trong tâm trí.

"Trước khi đến đây anh ở đâu?"

"Tôi có thể nói cho cô, nhưng cô biết chuyện này thì có ích gì?"

"Không có gì… Tôi chỉ hỏi vậy thôi."

"Gì thế. Mà nói thật, cô mới nên nhớ lại những chuyện trước khi đến đây thì hơn chứ? Bằng không dù có thoát ra được, cô cũng không về nhà được đâu."

(Nhà…?)

Một dấu hỏi lớn hiện lên trên đầu Ray.

"…Anh nói sẽ giết tôi khi rời khỏi đây mà."

"Ồ, đúng là vậy."

Zack nói với giọng điệu như thể vừa phát hiện mình quên mang thứ gì đó.

"…Đừng quên đấy."

"Tôi không quên mà!"

Vừa nói, Zack vừa quay đầu, dời ánh mắt khỏi Ray. Mặc dù họ đã có lời hứa, nhưng đối mặt với Ray trông như một con búp bê, Zack không hề có ham muốn giết cô bé. Nói thật, bây giờ anh ta chỉ muốn bản thân được bình an rời khỏi nơi này.

(Dù sao khi ra khỏi tòa nhà, đôi mắt vô hồn đó chắc cũng sẽ khá hơn thôi…)

"Tôi lạnh không chịu nổi nữa rồi, đi chỗ khác thôi!"

"…Ừm."

Ray đáp lại với vẻ mặt buồn bã. Mặc dù đã có lời hứa, nhưng cô bé không thể chắc chắn rằng Zack sẽ giết mình sau khi rời khỏi đây. Nếu anh ta không muốn ra tay, thì Ray sẽ không còn ý nghĩa gì để liều mạng thoát khỏi đây nữa.

Hai người bước ra khỏi phòng bảo quản trong sự im lặng ngượng nghịu, rồi đi về phía hành lang ngược lại. Phía đó có một cánh cửa phong cách gạch đỏ, trên đó treo tấm biển đề "Nghĩa trang thứ nhất".

▲ ▼

Ngay khi bước vào Nghĩa trang thứ nhất – trong đôi mắt xanh lam của Ray xuất hiện một bia mộ mới tinh được mài sáng loáng.

Ray như bị thu hút, bước qua lớp đất ẩm ướt phủ đầy nghĩa trang, tiến đến gần bia mộ đó.

"…………"

Trong không gian mờ đục không chút hơi thở sự sống, trên tấm bia mộ mới tinh sáng bất thường đó, có khắc một cái tên bằng những dòng chữ nhỏ.

“Hả? Sao thế? Trên bia khắc cái gì à?”

“…Trên đó… khắc tên em.”

Rei thì thầm, nét mặt cứng đờ nhìn chằm chằm vào cái tên được chạm khắc bằng những đường nét đẹp mắt.

“Đã là bia mộ thì tất nhiên phải có tên rồi. Có gì mà phải ngạc nhiên chứ?”

Zack thờ ơ nói, nhìn sang gương mặt có phần tái nhợt của Rei.

“…Tên của em… Trên đó khắc tên của em.”

Dù cảm nhận được ánh mắt của Zack, Rei vẫn dán mắt vào bia mộ, trả lời bằng giọng điệu căng thẳng. Trên tấm bia mới toanh đó, cái tên “Rachel Gardner” được khắc rõ mồn một.

“…Ồ.”

Zack khẽ khàng lẩm bẩm. Một Zack không biết chữ thì làm sao hiểu được dòng tên đó. Hơn nữa, anh ta cũng chưa biết tên Rei là gì. Vậy nên cho dù có đọc được chữ, anh ta cũng chẳng biết đó là tên của Rei.

“Vậy, đây là của tôi à?”

Ngay trước tấm bia mộ khắc tên Rei, có một khối đá lớn giống như đang được chạm khắc dang dở, bị vứt lăn lóc sang một bên. Chắc hẳn đây là thứ được làm vội vàng sau khi Zack trở thành "vật tế". Sống trong tòa nhà này đã lâu, Zack lập tức nhận ra đó là sản phẩm của cư dân tầng này.

“…Khốn thật, người ta chưa chết đã làm bia mộ rồi, bực mình kinh khủng. Chỉ muốn phá nát tất cả.”

Zack trừng mắt nhìn tấm bia đối diện với bia của Rei, cái bia chỉ được điêu khắc sơ sài như một hòn đá bình thường, rồi siết chặt lưỡi hái trên tay bẩn thỉu của mình.

*(…Làm cái loại mộ với sở thích thấp kém gì thế này!)*

“Nếu làm thế, lưỡi hái của anh sẽ hỏng trước đấy.”

Rei điềm tĩnh nhắc nhở Zack, nhưng vẫn không rời mắt khỏi tấm bia mộ lấp lánh như bảo ngọc của mình.

“Ồn ào quá, tôi biết rồi. Mà cô đừng có đứng ngây ra đấy nhìn chằm chằm vào bia mộ của mình mãi thế!”

“Em không có nhìn chằm chằm vào bia mộ.”

“Ờ, thế thì tốt. Nhưng xin lỗi nhé, tôi không có ý định chết cùng cô đâu.”

Vừa nói, Zack vừa tiến sâu vào căn phòng. Kế đó, bức tường gạch đỏ không biết có phải do hư hỏng mà trở nên giòn yếu không, anh ta nhìn thấy một vết nứt rất lớn trên đó.

“Này, này, này… Cái chỗ này rách nát đến mức nào rồi đây.”

Rei nghe thấy tiếng anh, quay đầu nhìn lại, rồi chạy đến bên Zack, cũng nhìn vào vết nứt. Khe nứt đó như thể đang mời gọi ai đó bước vào.

*(Vết nứt dẫn đến một nơi khác… Bên trong có gì nhỉ?)*

“Khe nứt này khá sâu…”

“Em đi một chuyến nhé?”

Với kích thước của khe nứt đó, Zack chắc chắn không thể chui lọt. Nghĩ vậy, Rei đề nghị.

“Hả? Cô không định nói thế rồi tự mình trốn đi đấy chứ?”

Nhưng Zack buông lời đe dọa, để lộ sự không tin tưởng.

“Em sẽ không bỏ trốn… Vì em còn chưa bị anh giết.”

Rei không hề sợ hãi những lời anh ta nói, cô trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Zack.

*(Nói thật chứ, con ranh này có phải bị Danny tiêm thuốc gì lạ không…)*

Thấy cô như vậy, Zack không khỏi nhíu mày.

Lúc đầu, khi gặp Rei ở tầng của mình, phản ứng của cô quả thực lạnh lùng hơn nhiều so với những người khác, nhưng vẫn để lộ biểu cảm tuyệt vọng đúng chất một cô gái. Trước đây, cô không phải là người có thể thay đổi thái độ như vậy. Zack cảm thấy một sự lạ lùng kỳ quái trước sự thay đổi đột ngột của Rei.

“Cô… từ nãy đến giờ thật sự khiến người ta thấy ghê tởm đấy.”

*(Ghê tởm?)*

Ý kiến ngoài dự đoán của Zack khiến Rei có chút bối rối. Cô không hề cảm thấy mình đã nói ra lời nào khó chịu.

“…Thôi bỏ đi, dù sao cũng không thể đứng yên. Cô đi một chuyến đi.”

Zack gần như buông xuôi nói. Quan trọng hơn việc nghĩ nhiều là phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi tòa nhà này.

“Vâng.”

“Với lại, nếu cô chết dọc đường, thì phải báo một tiếng ‘Tôi chết rồi!’ đấy nhé.”

*(…Nếu chết dọc đường…?)*

“…Nếu chết thì không thể báo cho anh được.”

Suy nghĩ một lát, Rei trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ.

“…………”

“…………”

Trong khoảng lặng, Zack nhận ra lời mình vừa nói có mâu thuẫn──

“…Thế… vậy thì ít nhất cô cũng phải có ích xong rồi mới chết!”

Khuôn mặt dưới lớp băng gạc của Zack hơi ửng đỏ, anh ta khẽ đá vào mông Rei để che giấu sự lúng túng.

──Có ích xong…

“…Em biết rồi.”

Dù bị cú đá làm cho loạng choạng, Rei vẫn nhìn vào mặt Zack và chân thành gật đầu. Tuy nhiên, cô bỗng dừng lại trước vết nứt, bắt đầu do dự không biết có nên chui vào trong hay không. Bởi vì cô vẫn muốn tiếp tục ngắm nhìn tấm bia mộ khắc tên mình.

“Này, nhanh chui vào đi! Tôi không có kiên nhẫn!”

Zack không chịu nổi Rei như thế, thúc giục cô với giọng điệu sốt ruột.

“Vâng. À, anh cũng giúp em tìm xem có thứ gì giống thẻ không nhé.”

Thoáng giật mình gật đầu, Rei bỗng nhớ ra điều này và nhờ Zack. Ở tầng B7, B6 và B5, đều cần thẻ để đi thang máy.

“Rồi rồi, tôi biết rồi.”

“…Với lại──”

“Hả? Cô còn chuyện gì nữa à!”

“Nếu có thể… xin đừng phá hoại mộ của em.”

Nói ra câu này, vẻ mặt Rei trông có vẻ buồn bã.

Cô không biết ngôi mộ đó do ai xây dựng. Nhưng, việc trên đời này có người đã chuẩn bị một ngôi mộ cho mình… sự thật này lạ lùng thay lại khiến trái tim Rei cảm thấy yên lòng. Đồng thời, cô cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Sau đó, Rei không đợi Zack đáp lời, cô dùng thân hình mảnh mai của mình chui vào khe nứt.

“…Ai mà thèm nghe cô chứ.”

Zack bị bỏ lại một mình trong nghĩa địa, thở dài lẩm bẩm.

▲ ▼

Rei tiến về phía trước trong khe nứt chật hẹp.

Bên trong giống như một hang động, tối tăm và tầm nhìn rất tệ. Mỗi bước chân, bụi đất lại bay mù mịt, khiến cô suýt sặc. Rei cố gắng nín thở mà đi, rồi đột nhiên con đường rộng ra, trước mắt cô xuất hiện một căn phòng không quá chật cũng chẳng quá rộng, hệt như một căn cứ bí mật. Những bóng đèn màu cam tỏa ra ánh sáng ấm áp, đủ để xua đi cái lạnh trên da thịt, đung đưa chiếu sáng cả không gian.

*(Đây là nơi làm mộ sao…?)*

Ở trung tâm căn phòng có một chiếc bàn làm việc lớn, trên bàn bày bừa bộn nào là danh mục bia mộ, nào là bản vẽ thiết kế bia mộ.

*(…Đây là gì?)*

Hơn nữa, còn có một cuốn sổ màu xanh viết gì đó được mở toang trên bàn.

*(Trên đó viết gì?)*

Có lẽ có viết điều gì đó liên quan đến tòa nhà này… Nghĩ vậy, Rei liếc nhìn nội dung cuốn sổ đang mở. Trên đó là những nét chữ non nớt như của trẻ con, điểm xuyết những câu văn kỳ lạ.

*“Lần đầu tiên tôi nghe về cô bé đó.*

*Tôi đã luôn rất để ý đến cô bé từ trước. Nhưng tôi lại không hiểu gì về cô bé cả!*

*Muốn gặp cô bé, nhưng cái tên đó lại đến cản trở. Giọng nói của cô bé nghe thật hay làm sao.*

*Cô bé ấy chắc chắn… chắc chắn là một cô bé tuyệt vời. Chắc chắn là vậy!*

*Dù sao thì chỉ trong một khoảnh khắc thôi, tôi đã thích cô bé rồi!*

*Ài~ chết tiệt… Phải chuẩn bị một thứ thật đặc biệt cho cô bé mới được!*

*Chuẩn bị một nơi an nghỉ vĩnh hằng, đặc biệt và chỉ dành riêng cho cô bé – do chính tôi lên ý tưởng.”*

Rei đọc đoạn văn kỳ dị này với vẻ mặt hoài nghi.

*(Là nhật ký của ai đó…? …Đây là phòng của ai ư?)*

Sâu trong căn phòng còn có một cánh cửa chặn lối đi. Rei lặng lẽ đến gần, thử vặn tay nắm cửa. Nhưng cánh cửa không mở được.

*(Bị khóa rồi… Làm sao để mở cánh cửa này?)*

Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên những bản vẽ thiết kế mộ nằm rải rác trên bàn.

*(──Có lẽ có manh mối nào đó…)*

Rei vừa nghĩ đến điều này, một tiếng va chạm loảng xoảng lớn như thể thứ gì đó bị phá hủy vọng đến từ nghĩa địa thứ nhất, nơi Zack đang chờ.

*(…Tiếng gì mà lớn thế. Anh ta đang làm gì vậy?)*

▲ ▼

Sau khi Rei rời đi, nghĩa địa chỉ còn Zack trở nên càng thêm kỳ quái. Cảm giác như thể anh ta bị bỏ lại một mình trong thế giới sau cái chết vậy.

“Khốn thật, bảo tôi tìm, cái chỗ này toàn bia mộ chứ có gì đâu.”

*(Mà nói chứ, cái bia mộ này thật sự phiền phức kinh khủng.)*

Zack nhìn tấm bia mộ được điêu khắc thô sơ, có lẽ là làm cho mình, rồi tặc lưỡi.

*(Chỉ muốn phá nát nó…)*

Tuy nhiên, bản thân anh ta cũng biết, đúng như Rei đã nói, nếu muốn phá hủy một tấm bia mộ vững chắc, ngược lại lưỡi hái của anh ta sẽ bị hư hại.

*(Có thứ gì có thể phá được không?)*

Anh ta nhìn quanh, phát hiện bên cạnh một trong những tấm bia mộ xếp thẳng hàng, có dựng một cây cuốc chim. Chắc là để đào đất nên mới để ở đó.

*(Cuốc chim à…)*

Zack nở một nụ cười nhếch mép, nhặt cây cuốc chim lên. Nếu không phải vũ khí của mình, dù có hỏng cũng chẳng gây bất tiện.

──Cái loại mộ nhàm chán này…

“Để tôi phá nát nó──”

Vừa quyết định làm thế, một cảm giác khoái chí trào dâng trong lòng. Thật ra── anh ta không cảm thấy vui vẻ. Chỉ là cảm thấy trên đời lại tồn tại một ngôi mộ của mình, trong lòng thực sự khó chịu.

*(Tôi còn chưa định chết đâu!)*

Zack dùng cuốc chim giáng một đòn mạnh xuống bia mộ của mình, phát ra tiếng "keng" chói tai. Tuy nhiên, bia mộ lại bật ngược đòn tấn công của Zack.

*(Cứng thật…)*

Xem ra chỉ gõ nhẹ thôi, vẫn chưa đủ để phá hỏng tấm bia mộ cứng rắn. Phần lưỡi cuốc chim va vào bia mộ thậm chí còn xuất hiện một vết sứt nhỏ.

“Hừ…── Rõ ràng chỉ là một cái bia mộ thô kệch, làm gì mà cứng thế chứ!”

Tại sao lại vậy? Khác với cảm giác đơn thuần khi truy sát "vật tế" trong tầng của mình, cảm xúc vốn ẩn sâu trong lòng giờ đây liên tục tuôn trào. Với lòng căm ghét người đã làm ra tấm bia mộ đó, Zack gào lên, liên tục bổ nhát cuốc vào tấm bia mộ được điêu khắc thô sơ kia.

Một khi công tắc trong lòng đã bật, thì không thể dừng lại được. Ngay cả bản thân anh ta cũng không thể kiềm chế. Zack không ngừng bổ vào ngôi mộ được cho là xây cho chính mình.

Mỗi nhát bổ, bia mộ lại vỡ vụn một phần, bắn ra những mảnh vỡ giống như những viên đá nhỏ thông thường.

Tuy nhiên, việc phá hủy ngôi mộ lại sảng khoái hơn tưởng tượng.

Chưa đầy một phút, ngôi mộ được cho là xây cho anh ta đã mất đi hình dạng ban đầu.

*(──Xong rồi.)*

Nhưng tại sao trong lòng vẫn cứ bồn chồn không yên? Zack tặc lưỡi, nhìn quanh. Nơi này được đánh dấu là nghĩa địa, nên dù nhìn đi đâu cũng đều là mộ. Dưới mộ chắc hẳn cũng chôn cất xác chết rồi. Đối với Zack, đây không phải là một tình huống dễ chịu chút nào.

(Được thôi... Nếu đã vậy, phá hết sạch mấy cái mồ này đi cho rồi!)

Hơn nữa, cái thứ sở thích cứ loay hoay với mấy nấm mồ này thật sự quá tầm thường. Đã vậy, xây mộ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Dù có cầu nguyện đến mấy, người chết cũng đâu thể sống lại. Thi thể chỉ là một thứ ghê tởm. Mình phải cho tên đó biết điều này.

"Khà khà khà khà khà────!"

Chẳng cần chút do dự nào. Nghĩ vậy, tiếng cười điên loạn lại một lần nữa trào lên từ cổ họng Zack.

(Phải rồi... Mình sẽ đập nát hết tất cả bia mộ ở đây!)

Đôi mắt ti hí lấp ló qua kẽ băng cuốn của Zack ánh lên vẻ hung tợn.

Ngay sau đó, Zack giơ cây cuốc lên, như muốn trút hết mọi bực dọc dồn nén trong lòng, liên tiếp đập phá những tấm bia mộ lọt vào tầm mắt, biến chúng thành những khối đá xấu xí tầm thường.

(Ô, phải rồi── bên kia cũng có bia mộ mà.)

Sau khi đập tan bia mộ cuối cùng ở khu mộ thứ nhất, Zack chợt nhớ ra điều này và nhanh như cắt chạy đến khu mộ thứ hai. Nếu không phá hủy hết mọi thứ có thể phá hủy, hắn sẽ cảm thấy không thoải mái chút nào.

(Cái thứ như mộ này, căn bản chẳng có ý nghĩa gì sất──!)

"Khà khà khà khà!"

Zack phá lên cười khoái trá, tùy tiện dùng cây cuốc đập nát những bia mộ đang bày la liệt. Cứ như thế này, thuận theo bản năng mà phát điên quậy phá, Zack chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, cũng không cần hồi tưởng bất cứ điều gì. Duy chỉ có một thứ cảm xúc dâng trào vô danh dần dần chiếm lấy tâm trí hắn.

Chỉ vài phút sau, tất cả bia mộ đã tan nát đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu.

"Cạch──" Giữa chừng, có tiếng động không biết là tiếng công tắc hay vật gì đó bị hỏng vang lên, nhưng Zack chẳng mấy bận tâm.

(Vậy là đã phá hết rồi nhỉ?)

Sau khi phá hủy tất cả các ngôi mộ, Zack cảm thấy một thứ cảm xúc nào đó được thỏa mãn, liền bình tĩnh lại đôi chút rồi vội vã quay về khu mộ thứ nhất.

Zack có chút ngẩn ngơ nhìn quanh những bia mộ ngổn ngang do mình phá hủy, thì chợt nhìn thấy ngôi mộ khắc tên Rei. Ngôi mộ đó có thiết kế quá khác biệt so với những ngôi mộ khác, khiến hắn quên mất việc phá hủy nó.

"──Nếu được... xin đừng phá hủy mộ của cháu."

Tuy nhiên, lời dặn dò ấy lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Zack. Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy sức lực trong cơ thể như bị cắt đứt, lập tức trở nên rã rời.

(...Cô bé đó đã bảo mình đừng phá mộ mà...)

Dù Zack nghĩ rằng điều này chẳng liên quan gì đến lời dặn dò của Rei, nhưng không hiểu sao hắn lại không thể làm trái. Hắn cảm thấy không thể phá hủy ngôi mộ đó.

"............"

Zack ném cây cuốc xuống đất, nằm vật ra hình chữ đại trước mộ của Rei, để cơ thể mệt mỏi được nghỉ ngơi.

────Dựa dẫm vào cái thứ mộ này thì làm được gì chứ...

▲ ▼

"Keng, keng──" Giữa tiếng động ồn ào vang khắp xung quanh, Rei đang mơ hồ đối mặt với bản thiết kế ngôi mộ với vẻ nghi hoặc. Trên bản thiết kế có ghi một công thức bí ẩn. Công thức đó dường như biểu thị vị trí của một thứ gì đó, nhưng không ghi cụ thể đó là thứ gì.

(Lẽ nào... bên dưới ngôi mộ có công tắc mở cửa?)

Nghĩ đến những con số trong công thức, cùng với cách sắp xếp của các bia mộ, cả hai quả thực trùng khớp. Tuy nhiên, đúng vào khoảnh khắc Rei phát hiện ra điều này, từ phía cánh cửa bên trong truyền đến tiếng "bíp bíp" điện tử.

(...?)

Nghe thấy tiếng động đó, Rei lại gần cánh cửa. Cô nhẹ nhàng nắm tay nắm cửa, phát hiện ra mình chẳng làm gì cả mà ổ khóa đã tự động mở.

(Rõ ràng vừa nãy vẫn còn khóa... Là người đó đã mở sao? Mở bằng cách nào chứ...?)

Dù lòng đầy nghi hoặc, Rei vẫn bước vào cánh cửa đã mở. Phía bên kia cánh cửa là một căn phòng rộng rãi. Không biết đây có phải phòng lưu trữ tài liệu không, nhưng các bức tường chất đầy giá sách, trong đó cũng đầy ắp sách, thậm chí không có lấy một khe hở nhỏ.

Rei tùy ý rút một cuốn sách từ giá sách ra. Có lẽ vì đã lâu không chạm vào sách, cảm giác của giấy khiến cô có chút vui vẻ. Từ nhỏ, Rei đã rất thích sách. Gặp được cuốn sách làm cô xúc động, cô sẽ đọc đi đọc lại liên tục cho đến khi thuộc lòng từng câu chữ.

──Cuốn sách đó cũng vậy... Tất cả những gì được viết trên đó như thể một phần của chính cô, len lỏi vào trái tim Rei.

Đêm hôm đó, trong cuốn sách mà Rei đã đọc, có ghi những lời từ Chúa.

(Nhưng ở đây không có cuốn sách đó...)

Rei vừa hồi tưởng nội dung cuốn sách đó, vừa lật giở cuốn sách đang cầm trên tay để kiểm tra. Đây có lẽ là một cuốn sách liên quan đến tôn giáo.

(...Cái này khác với Thần mà mình biết...)

Rei lộ ra ánh mắt lạnh nhạt, đặt cuốn sách trở lại giá. Cô không có hứng thú với những vị Thần giả mạo.

(Cái gì kia?)

Đột nhiên, Rei phát hiện giữa những cuốn sách ở phần dưới giá sách, có một tập hồ sơ dày cộp. Cô nhẹ nhàng lấy tập hồ sơ ra và mở xem. Kết quả, cô nhìn thấy một lượng lớn hồ sơ cá nhân đã được sắp xếp thành tập. Hồ sơ được liệt kê ở trang đầu tiên là của một người tên là Watkins Beckett (36 tuổi).

(Watkins Beckett...)

Rei chợt nhận ra một điều. Bởi cái tên này giống hệt với cái tên dán trên xác thối rữa đông lạnh mà cô tìm thấy trong tủ lạnh ở phòng bảo quản.

Trên hồ sơ dán một tấm ảnh. Trong tấm ảnh được chụp có lẽ là khi còn sống, hiện ra một người đàn ông yếu ớt, đứng trước phông nền kẻ sọc đen trắng, khuôn mặt nở nụ cười cứng nhắc.

Lật sang trang tiếp theo, thì dán tấm ảnh khuôn mặt giống hệt với thi thể người đàn ông mới chết mà cô vừa nhìn thấy trong hầm mộ.

(Là danh sách những người từng đến đây sao...?)

Rei vừa nghĩ, vừa dùng bàn tay trắng nõn trong suốt như chưa từng chạm vào bụi bẩn của mình, nhẹ nhàng lật từng trang. Khi lật đến một trang nào đó, tim cô chợt thắt lại và đôi mắt mở to. Bởi vì đó là hồ sơ cá nhân ghi chi tiết thông tin của chính cô.

──Rachel Gardner.

Ở phần trên của hồ sơ ghi tên này, đương nhiên cũng dán ảnh của cô. Dù Rei không nhớ rõ lắm, nhưng đó là tấm ảnh Danny đã chụp khi cô lần đầu tiên được trị liệu tâm lý.

(...Thì ra là vậy...)

Rei thờ ơ đọc qua tập hồ sơ này. Kể từ khoảnh khắc mọi ký ức ùa về trên bàn mổ, chính cô là người hiểu rõ nhất về quá khứ của bản thân. Thế nhưng, riêng việc mình đã đến tòa nhà này bằng cách nào, Rei vẫn không thể nhớ ra.

(...Mình tại sao lại bị đưa đến đây chứ...)

Cô khẽ thở dài.

──Tuy nhiên, có lẽ không nên nhớ lại chuyện này... Bởi vì cái quá khứ đó, không nhớ lại nhất định sẽ tốt hơn...

Rei với tâm trạng buồn bã tiếp tục lật trang. Và khi lật đến trang cuối cùng, cô không khỏi dừng tay.

(Đây là... của người đó sao...?)

Bởi vì trước mắt cô, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là tấm ảnh khuôn mặt của Zack.

(Hắn ta đã giết người trong cơ sở mà hắn sống sao? Còn gây ra các vụ giết người hàng loạt... Sau đó, lại giết người ở đây sao...)

──Dù bây giờ hắn đã trở thành kẻ lẩn trốn... nhưng hắn đã giết bao nhiêu người rồi nhỉ...?

Rei vô thức nhìn lại tập hồ sơ đó một lần nữa. Cô không muốn biết quá khứ của Zack. Nhưng bản năng mách bảo cô rằng mình phải hiểu rõ về con người này.

Hồ sơ ghi: "Có xu hướng phản ứng thái quá với cảm xúc của con người".

(...Cảm xúc của... con người...)

"Đừng có mà hưng phấn ầm ĩ... Ta đây, hễ thấy đứa nào trông có vẻ hạnh phúc, hay vui vẻ là... lại lỡ tay giết chết đối phương."

Rei chợt nhớ lại câu nói này.

(──Mình... trông không hạnh phúc. Nên Zack mới không muốn giết mình sao...)

Ngay lúc cô chợt rơi vào tâm trạng u buồn, khép tập hồ sơ lại, một giọng nói như từ trên trời giáng xuống vang lên trong tai cô.

"...Này, ta biết mong ước của ngươi đó. Nên, ta sẽ đến gặp ngươi, giúp ngươi thực hiện ước nguyện đó."

Đó là giọng nói kỳ lạ của một đứa trẻ cố nặn ra tiếng cười.

"......Có ai ở đó không......?"

Rei để xua đi nỗi sợ hãi trong lòng, mở miệng hỏi và nhìn quanh. Nhưng ở đây không có ai khác, cũng không có ai trả lời cô.

(...Là ma sao?)

──Mình không muốn gặp ma. Dù Rei có chút sợ hãi cái sự tồn tại không rõ ràng đó, nhưng cô vẫn đi về phía phát ra âm thanh... sâu hơn nữa vào căn phòng này.

Nhưng sâu trong căn phòng chỉ có một lối đi tối tăm như lúc mới đến, và lối đi đó còn biến thành ngõ cụt giữa chừng. Sàn nhà ở cuối lối đi không hiểu sao có một khoảng lõm tròn lớn.

(Đây là cái gì...?)

Rei nhẹ nhàng đứng lên chỗ lõm đó. Nhưng không có chuyện gì xảy ra.

──Đây là một loại cơ quan... sao?

(Dù sao thì, cứ mang tập hồ sơ vừa rồi về đã.)

Rei lấy tập hồ sơ ghi thông tin của mình và Zack từ tập tài liệu vừa rồi ra, ôm vào lòng và quay trở lại khu mộ thứ nhất theo lối đã đi.

▲ ▼

(...Tất cả mộ đều đã bị phá hủy rồi.)

Vừa quay trở lại khu mộ thứ nhất, Rei phát hiện ra bầu không khí tĩnh lặng như lúc cô đến căn phòng này đã biến mất không còn dấu vết.

"Cái đó..."

Rei lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Zack đang nằm vật ra trước mộ của mình như đang giận dỗi.

"Hả? Mày đi đâu mà lâu thế hả! Chậm chạp!"

Nghe thấy tiếng Rei, Zack lập tức bật dậy.

"...Tôi mới muốn hỏi anh đang làm gì."

Rei vừa nhìn khu mộ bị tàn phá bừa bãi, vừa khẽ hỏi. Tuy nhiên, dù không cần hỏi, cô cũng dễ dàng hiểu được là Zack đã đợi cô, vì đợi không được nên đã ra tay phá phách.

──Nhưng mà... mộ của mình không bị hư hại.

(Hắn cố tình để lại cho mình sao?)

"Vậy, mày có tìm thấy gì ở đó không?"

Zack với vẻ mặt như chẳng liên quan gì đến tình trạng thảm hại này hỏi.

"Ờm, bên trong có một nơi giống như phòng tài liệu, ở đó có hồ sơ cá nhân."

"Hả? Hồ sơ cá nhân?"

(Hồ sơ cá nhân là cái quái gì chứ...?)

"Ừm. Rachel Gardner... tờ giấy này ghi thông tin của tôi."

Rei nói một cách bình thản── đây là khoảnh khắc cô lần đầu tiên nói tên mình cho Zack nghe── rồi đưa tập hồ sơ đang ôm trong lòng cho Zack.

(Ra... chel Gardner...?)

Nhưng Zack không thể nhớ nổi cái tên mà hắn lần đầu tiên nghe thấy này. Dù có nhìn hồ sơ, hắn cũng chẳng hiểu được một chữ nào.

(Đưa thứ này cho ta, ta cũng... đâu có hiểu đâu...)

Zack chỉ có thể hiểu rõ bức ảnh chân dung Ray dán trên tờ giấy. Trong ảnh, Ray trông hệt như một cô gái xinh xắn bình thường, cuộc sống chẳng hề có bất tiện gì. Cứ như thể không có lý do để cô ấy muốn chết.

"Tôi chẳng biết đây là cái hồ sơ hay cái gì nữa, nhưng xin lỗi, tôi là đồ mù chữ."

Zack thẳng thừng tuyên bố. Từ nay về sau, nếu Ray có mang theo tài liệu viết chữ đến, hắn cũng chẳng đọc được. Cứ mỗi lần gặp tình huống như vậy lại phải đối phó từng li từng tí, Zack thấy phiền phức vô cùng.

"Thế à..."

*(Mù chữ...)*

Ray cảm thấy có chút khó tin. Cho đến giờ, cô chưa từng gặp người lớn nào không biết chữ. Bởi vậy, cô có phần để tâm không biết chữ nghĩa trông thế nào trong mắt Zack, liệu có giống như tranh vẽ không nhỉ?

"Vậy, anh không cần cái hồ sơ đó nữa sao?"

Ray vừa nhớ lại nội dung trên đó, vừa cất tiếng hỏi.

"Ừ, đằng nào thì tôi cũng chẳng đọc được... Với lại, có biết chuyện liên quan đến cô cũng chẳng có gì to tát cả."

Zack tùy tay ném tờ hồ sơ của Ray xuống đất, đoạn khẳng định.

"Ừm..."

*(Chẳng có gì to tát...)*

Câu nói này, không hiểu sao, lại khẽ khuấy động tâm tư Ray.

"Vậy, tờ giấy kia là thông tin của ai vậy?"

Zack hất cằm chỉ vào tờ hồ sơ khác trong lòng Ray.

"Cái này là... thông tin của người tên Isaac... Đó là anh sao?"

Ray rút hồ sơ ra, nhìn thẳng vào Zack.

"...Ừ, phải. Tôi là Isaac Foster."

Zack đáp lại ánh mắt Ray bằng cái nhìn có phần hung dữ, rồi với vẻ mặt hơi trưởng thành nói:

"Vậy, cô xem xong cái đó, có suy nghĩ gì không?"

*(Có... suy nghĩ gì... sao?)*

Ray thoáng chốc không biết phải trả lời thế nào.

— Mình có suy nghĩ gì sao? Quá khứ của hắn... không liên quan đến mình. Vì mình chỉ muốn hắn giết mình thôi mà...

Sau khi rời khỏi đây, Zack sẽ giết cô. Với Ray, lời giao ước này chính là tất cả.

"...Không nghĩ gì cả. Đây chỉ là tờ giấy ghi thông tin của anh thôi. Chẳng có gì to tát."

Ray nhìn tờ hồ sơ, lạnh nhạt nói.

Việc cô cố ý nói ra câu Zack vừa nói, có lẽ là vì cô vô thức thích câu đó.

Nhưng Zack không hiểu sao lại khó chịu khi Ray bắt chước cách dùng từ của mình.

*(Đằng nào thì cô ta cũng chẳng nghĩ gì, chỉ nói cho qua chuyện thôi mà...?)*

"Cô không thấy tôi đáng sợ sao?"

Nhưng Zack cố tình đáp lại một cách bình tĩnh.

"...Đáng sợ? Tôi không thấy đáng sợ."

Ray dửng dưng đáp. Từ khoảnh khắc cô nhớ lại mọi chuyện, cô đã đánh mất cảm giác "sợ hãi" cái chết. Ngược lại, cô còn sợ hãi việc phải sống trên đời như bây giờ hơn.

"Thế à..."

Zack dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Ray, đôi mắt chẳng biết đang nghĩ gì.

— Không thấy đáng sợ sao...

"À, nói mới nhớ, trước đây cũng có một người phụ nữ nói giống hệt cô..."

Nói rồi, Zack siết chặt lưỡi hái, hình bóng người phụ nữ đó trùng lên Ray, rồi kể về quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại.

▲ ▼

— ...Không biết chuyện đó đã xảy ra cách đây bao nhiêu năm rồi.

"Anh là Isaac Foster ư? Từ khi tôi xem tin tức, tôi đã trở thành fan cuồng của anh rồi!"

Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt liền sáng rực lên nói như vậy. Lần đầu tiên tôi gặp người nói câu này.

"Hả...? Fan?"

Ban đầu tôi còn định tóm được cô ta là ra tay giết ngay... Có lẽ tôi đã có chút lơ là.

"Vâng, vậy nên, tôi không thấy anh đáng sợ."

Người phụ nữ đó mỉm cười nói.

Tôi thấy thái độ mạnh mẽ của cô ta khá thú vị, nên đã tăng thời gian chạy trốn từ ba giây lên năm giây.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không thoát được, tôi đã tóm được người phụ nữ đó ở sâu trong con hẻm. Rồi người phụ nữ đó tái mét mặt mày, bắt đầu la lối om sòm như phát điên.

*(À... phải xử lý cô ta thế nào đây...)*

— Thả cô ta đi đi...

Tôi thoáng nghĩ ra ý tưởng ngớ ngẩn đó, liền mở miệng thăm dò người phụ nữ kia.

"Cô không phải là fan của tôi sao? Nếu không sợ thì đừng có lộn xộn."

Và rồi, người phụ nữ đó—

"Anh là đồ ngốc à? Tôi nào phải fan của anh! Tôi nói vậy là vì không muốn bị anh giết đấy! Anh là đồ quái vật!"

Cô ta bắt đầu la hét như vậy—

▲ ▼

"Tôi... ghét nói dối. Nên đã giết cô ta."

Zack vừa nhớ lại rõ ràng tình huống lúc đó, hệt như chuyện vừa xảy ra, vừa kể bằng giọng lạnh lùng. Không hiểu sao, càng là ký ức muốn quên đi, lại càng lâu không biến mất.

Tuy nhiên, hắn ngạc nhiên và cũng ghê tởm chính bản thân mình vì đột nhiên kể chuyện xưa này chỉ để dọa Ray.

*(Ghét nói dối...)*

"...Chuyện đó có liên quan đến việc tôi yêu cầu anh giết tôi không?"

Ray bày ra vẻ suy nghĩ một lát, rồi cực kỳ nghiêm túc hỏi.

"...Hả?"

"Làm theo các bước của người đó, anh sẽ giết tôi sao? À, hay là tôi cũng nên làm fan của anh thì tốt hơn?"

*(Hắn ta lúc đó cũng cho mình ba giây để chạy trốn...)*

"Cái... cô nói cái quái gì vậy?"

Kiểu suy nghĩ nửa điên nửa khùng của Ray khiến Zack đứng hình, há hốc mồm. Dù giữa họ có một lời giao ước, nhưng Zack chưa từng gặp ai lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy trong tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.

"...Không phải vậy sao?"

Ray nhíu mày. Cô hoàn toàn không ý thức được mình vừa nói những lời kỳ lạ.

— ...À ~ phải rồi... Con nhóc này là "muốn bị mình giết" mà!

*(Tại sao mình lại kể cho cô ta chuyện đó...)*

"Xin hãy giết tôi"—vừa nghĩ đến mong muốn không giống của một cô gái bình thường này của Ray, Zack bỗng cảm thấy mọi thứ trở nên ngu ngốc tột độ. Trước tiên, việc muốn dọa một kẻ chủ động tìm đến cái chết đã là một sai lầm.

"...Chuyện này kết thúc ở đây thôi. Mà này, tại sao cô lại không sợ tôi vậy?"

Zack có chút hối hận vì đã kể chuyện xưa vô ích, đồng thời có phần bất lực hỏi Ray, người vẫn luôn giữ thái độ không chút sợ hãi.

"Vì tôi không biết anh là người thế nào."

"Hả? Cô nói không biết... Cô không phải đã xem tờ giấy đó rồi sao?"

"Xem rồi. Nhưng, tôi mới gặp anh không lâu... nên vẫn chưa rõ anh là người như thế nào."

— Cô ta nói vậy thì đúng thật. Dù vì cái lời giao ước kỳ quặc kia mà giác quan của mình trở nên lạ lùng, nhưng thực ra mình với cô ta mới quen nhau chưa được bao lâu.

Zack, không hiểu sao, lại thấu hiểu suy nghĩ của Ray, người đáp lời bằng giọng điệu đơn điệu.

"Ừm... Vậy, cô có gặp chuyện gì đặc biệt khác không?"

Zack, cảm thấy có chút ngớ người, thả lỏng tay cầm lưỡi hái, chuyển hướng câu chuyện bằng câu hỏi này.

"À, tôi có nghe thấy tiếng."

"Tiếng?"

"Ừ, là tiếng trẻ con. Nói là biết nguyện vọng của tôi..."

Ray vừa kể cho Zack, vừa nhớ lại rõ ràng giọng nói đó.

"Hả? Cái gì vậy, kinh tởm chết đi được!"

"Vâng. Nhưng tôi không nhìn thấy bóng dáng đối phương. Với lại, sàn nhà ở cuối đường cụt có một cái lỗ lõm kỳ lạ. Tôi nghĩ đó nhất định là một cơ quan nào đó..."

Vừa nghĩ vậy, Ray bị phản ứng thái quá bất ngờ của Zack làm cho giật mình, sau đó quên mất việc kể lại câu nói "Ta sẽ đến gặp ngươi, giúp ngươi thực hiện nguyện vọng" của giọng nói không rõ đó mà tiếp tục trình bày.

"Cơ quan kiểu gì?"

"Chắc là có thể mở một cánh cửa nào đó. Mà cũng chẳng còn nơi nào khác để đi nữa."

Dù đứng lên cái lỗ lõm ở cuối lối đi, cũng không có chuyện gì xảy ra. Bởi vậy Ray nghĩ rằng cơ quan đó có lẽ là một loại cơ quan liên động nào đó, đi kèm và tương ứng với cái lỗ lõm.

"Nói vậy thì, đúng là không còn nơi nào khác để đi nữa."

"Vâng. Vậy nên tôi muốn đi tìm cơ quan."

Ray có chút manh mối về vị trí của cơ quan. Vật chìm dưới đáy hồ nước trước thang máy... cảm giác không phải là thi thể. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, trong hồ rõ ràng không có thứ gì nổi lên, nhưng đáy hồ lại không phản chiếu bóng người.

"À, tôi biết rồi. Nhưng trước đó, tôi muốn làm một chuyện."

Zack vừa nói, vừa nhìn thẳng về phía trước. Nghe có vẻ như hắn đang sốt ruột về một điều gì đó.

"Chuyện gì...?"

Nơi Zack nhìn tới chính là ngôi mộ của Ray. Ray có một dự cảm chẳng lành. Bởi vì cô có thể dự đoán rõ ràng Zack muốn làm gì.

"Ngôi mộ này—"

Zack thì thầm, tiến đến gần bia mộ khắc tên Ray. Rồi hắn nhìn chằm chằm vào tấm bia sáng lóa một cách kỳ dị, chậm rãi nhặt chiếc cuốc chim vứt dưới đất lên. Một loạt hành động này ám chỉ rằng Ray đã dự đoán chính xác điều sắp xảy ra.

"Không phá nát ngôi mộ này, thì không thể nguôi được sự bồn chồn trong lòng tôi...!"

Zack nhếch mép, nở nụ cười không chút sợ hãi, rồi dốc toàn lực vung cuốc chim xuống tấm bia mộ sáng lấp lánh của Ray.

"...Khoan đã!"

Khoảnh khắc đó, Ray vô thức khẽ kêu lên. Nhưng, Zack, vừa hình dung ra người đã làm ra tấm bia mộ đó, vừa bổ cuốc chim xuống ngôi mộ kêu "keng keng", không dừng tay, tấm bia mộ sáng lóa cứ thế vỡ vụn thành từng mảnh.

"............"

Ray bàng hoàng nhìn chằm chằm vào ngôi mộ đã không còn nguyên hình. Điều này khiến cô cảm thấy buồn vô cớ, như thể đã mất đi nơi thuộc về mình. Zack nhìn Ray đang bàng hoàng nhìn ngôi mộ, mạnh mẽ nói:

"Này, ngôi mộ cô phải vào không phải ở đây. Khi nào tôi rời khỏi lòng đất, đó mới là ngày chết của cô."

Ray nghe đoạn này thì giật mình tỉnh lại, kinh ngạc mở to hai mắt.

"...Ừm."

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Zack, dù vẻ mặt chán nản, nhưng cũng khẽ gật đầu, suy nghĩ kỹ lời Zack vừa nói.

— Người đó... thật sự sẽ giết mình sao...?

Nhưng Ray hiện tại vẫn chưa thể thật lòng tin lời hắn. Zack có lẽ chỉ muốn rời khỏi đây. Nhưng Zack, người đã nói mình ghét nói dối, lại có ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ.

*(Ước gì hắn nhanh chóng giết mình...)*

Ngay cả trong suốt khoảng thời gian ấy, đôi lúc Rei cũng chợt lóe lên ý nghĩ đó. Giá mà hồi ấy, khi chưa nhớ ra tất cả – lúc lần đầu gặp Zack, cô đừng bỏ chạy, cứ để hắn kết liễu đời mình thì có lẽ đã tốt hơn. Một thoáng nghĩ ngợi như thế cứ chập chờn trong tâm hồn đã nguội lạnh của Rei.

▲ ▼

Sau đó, Rei dìu Zack – kẻ đang mang vẻ mặt vô cùng mãn nguyện – trở lại không gian trước thang máy với bước chân không mấy nhẹ nhàng. Họ cần xác nhận xem thứ nằm dưới đáy hồ nước kia có phải là cơ quan hay không. Rei bước vội đến mép hồ, chăm chú nhìn vào vật chìm dưới đáy nước. Quả nhiên, đó là một công tắc tròn, lớn gần bằng cái lỗ lõm vừa nãy.

“Này.”

“Làm gì?”

“Cái đó… tôi không chắc nó có phải cơ quan không, nhưng tôi muốn anh xuống nước, đứng lên cái công tắc đó.”

Rei chỉ vào công tắc trong hồ.

“Hả? Xuống cái hồ nước này? Tôi á?”

Zack không khỏi nhíu mày. Tầng này vốn đã lạnh rồi, hắn lại càng không muốn chui xuống cái hồ nước nồng nặc mùi thuốc này.

“…Nếu anh không muốn, cũng không sao.”

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ hiện rõ trên Zack, Rei rụt tay về khỏi mặt nước.

“Này, tôi đã bảo là tôi không muốn đâu!”

“Nhưng vẻ mặt anh trông rất miễn cưỡng.”

“Hả? Miễn cưỡng một chút thì có sao! Nói trước cho cô biết, tôi không giống cô đâu, tôi chẳng hề muốn bị giết ở đây chút nào!”

“Vậy thì, tôi mong anh giúp tôi…”

“Thôi được rồi, khỏi cần cô nói tôi cũng biết. Cứ xuống nước là được chứ gì, tôi xuống đây!”

Mặc dù miệng mắng mỏ thậm tệ, Zack vẫn làm theo lời Rei, bước xuống nước. Nước sâu khoảng một mét, ngập đến nửa thân dưới của Zack.

“Cái nước này lạnh đến phát điên mất…”

Nhiệt độ trong hồ lạnh hơn dự kiến, cảm giác nếu ở lâu trong đó, cơ thể sẽ đông cứng lại.

“Anh ổn không?”

“Không ổn chút nào, nhưng biết làm sao được! Cứ đứng lên đây là được chứ gì?”

Dù cằn nhằn không ngớt, Zack vẫn đứng lên công tắc. Ngay khi hắn đứng lên, công tắc phát ra tiếng “cạch” khô khốc rồi lún xuống.

“Ừm.”

Khi Rei khẽ gật đầu, cô thấy một tờ giấy rơi dưới chân.

(*…Đây là gì?*)

Rei nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên. Tờ giấy dường như đã bị chạm vào, hơi ướt vì nước.

*“Để ta giúp ngươi nhé.

Ngươi muốn đau khổ thì dùng cách đau khổ; muốn nhẹ nhàng thì dùng cách dịu dàng – ta sẽ giúp ngươi chọn cách ngươi thích.

Này, ngươi muốn bị giết theo cách nào?”*

Nét chữ trên tờ giấy giống hệt nét chữ trong cuốn sổ vừa rồi, là chữ của một đứa trẻ. Rei không biết ai đã viết những lời này. Nhưng trực giác mách bảo cô rằng đây chắc chắn là viết cho mình.

(*Cái câu vừa nãy viết trong cuốn sổ đó cũng vậy…*)

*“—Nơi an nghỉ vĩnh hằng.”*

Rei nhớ lại dòng chữ đó, khẽ chìm vào suy nghĩ. Nếu người ra tay không phải Zack, có lẽ mình có thể được giết ngay lập tức… Vừa nghĩ đến đó, lòng cô đã bắt đầu xao động.

“Này, cô đang làm gì vậy?”

Zack, đang ở trong làn nước lạnh, ngẩng đầu nhìn Rei đang đứng sững một cách khó hiểu.

“Có một tờ giấy rơi dưới đất… trên tờ giấy không trực tiếp viết…”

Rei đáp lại một cách lạnh nhạt. Mặc dù trên tờ giấy không trực tiếp viết “có thể giết cô”, nhưng ý đồ đó hoàn toàn có thể cảm nhận được. Dù không biểu lộ ra mặt, nhưng Rei hơi dao động khi vô tình nghĩ đến việc có thể nhờ người khác ngoài Zack giết mình, đồng thời nhìn về phía Zack. Zack thì lộ vẻ sốt ruột.

“Hả? Nói có thể giết cô?”

Những lời của Rei khiến Zack bất giác có một luồng tức giận xộc lên.

*—Đừng có coi thường người khác!*

“Đưa đây.”

Zack khẽ tặc lưỡi, tạm rời khỏi công tắc, đi đến mép nước rồi giật phắt tờ giấy từ tay Rei, xé nát rồi vứt xuống hồ.

“Tôi nói cho cô biết, đừng có mà mơ tưởng đến việc tìm người khác giết cô đấy nhé. Nếu không thể rời khỏi đây, tôi sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Ừm… Nhưng, anh thật sự sẽ giết tôi sao? Dù sao thì, tôi cũng rất vô vị…”

Rei hỏi với giọng gần như không nghe thấy. Cô cảm thấy rất bất an liệu Zack có thật sự giết mình sau khi ra ngoài hay không. Rei chỉ muốn sớm biến mất khỏi thế giới bất hạnh này.

Zack nghe thấy câu nói có vẻ thăm dò này, bực bội hỏi ngược lại:

“Mà này, nếu cô muốn chết, sao không tự đi mà chết…?”

Cứ để người khác giết mình thì hắn lại thấy không vừa mắt chút nào. Nhưng nhìn vào đôi mắt của Rei như mặt hồ tĩnh lặng, cái ham muốn giết chóc đó lại dần dần biến mất.

“…Vì tự sát là điều không được phép.”

Sau một lúc im lặng, Rei đáp lại bằng những lời ngắn gọn như giọt mưa đầu tiên rơi từ bầu trời.

“Hả? Tại sao?”

“…Vì… Chúa nói không được.”

Vừa nói, Rei vừa nhìn xa xăm, hồi tưởng lại cuốn sách mình đã say sưa đọc dưới ánh trăng. Nhưng Zack lại chế giễu lời nói nghiêm túc đó của Rei.

“Thế à… Chúa nói à. Vậy thì cô phải cố gắng hơn nữa đi, để tôi muốn giết cô ấy.”

(*Cố gắng hơn nữa, để hắn muốn giết mình…?*)

Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Bởi vì đối với người đàn ông này, giết người chắc hẳn đơn giản như ăn vặt vậy. Lúc giết bác sĩ Danny cũng thế. Hắn chẳng hề do dự mà vung lưỡi hái vào người vị bác sĩ. Nhưng khi cô nhờ hắn giết mình, hắn lại không chịu ra tay ngay. Tại sao lại như vậy? Rei không hiểu rõ lý do.

“Phải cố gắng thế nào…?”

“Hả? Thì giúp tôi một chút đi. Với lại, nếu cô muốn bị giết, đừng có cứ mãi trưng cái vẻ mặt vô vị đó ra. Cô đã là con người… thì phải biết tức giận, hoặc khóc chứ?”

“Tức giận, hoặc khóc…?”

Hắn không thích vẻ mặt vô cảm của mình sao? Rei thầm nghĩ, rồi cũng làm theo lời Zack, thay đổi biểu cảm. Tuy nhiên, dù cô có làm ra dáng vẻ của một đứa trẻ, trong mắt cô lại chẳng có chút giận dữ nào.

“Không phải cơ mặt cô có vấn đề… mà là cô giống hệt ma, căn bản đã chết rồi thì phải?”

Nghĩ đến đó, Zack cũng phần nào hiểu được cảm giác mà Rei mang lại. Nhưng ma thì làm gì có chuyện nhờ người khác giết mình.

(*Ma…*)

Rei khẽ nhíu mày. Hơn nữa, cô khá bất ngờ khi bị gọi là ma.

“…Vì còn sống, nên mới muốn anh giết tôi.”

“À… rồi rồi. Vậy thì, cô cười một cái xem nào.”

Đối mặt với Rei âm khí nặng nề, Zack qua loa đưa ra một mệnh lệnh.

(*—Cười…*)

Đây có thể coi là bằng chứng mình còn sống không?

“…………Thế nào?”

Rei chỉ khẽ nhếch mép, nở một nụ cười nhỏ. Cô nghĩ mình đã trưng ra nụ cười rạng rỡ nhất rồi. Nhưng đúng như Zack nói, cơ mặt cô chẳng hề có phản ứng gì.

“Ánh mắt cứ như đã chết vậy.”

Thế nên từ góc độ của Zack, Rei trông chẳng giống đang cười chút nào.

“Thế à… Có vẻ tôi không thể cười cho tử tế được rồi.”

Rei khẽ nói với giọng chán nản. Nhưng trong tai Zack, những lời này cũng chẳng chứa đựng chút cảm xúc nào.

(*…Thật sự không hiểu nổi rốt cuộc con nhỏ này có phải người sống hay không nữa.*)

“Nhưng………… tôi không phải ma.”

Rei dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Zack, liền nói tiếp. Rei cảm thấy bây giờ mình có gặp người đáng sợ đến mấy cũng không sợ hãi. Nhưng cô thực sự không thể chấp nhận sự tồn tại của ma quỷ. Cái cảm giác khó chịu đối với ma quỷ của cô mạnh đến mức khi bị Zack cho là ma, cô không khỏi cãi lại.

“Hả? Chuyện này tôi đương nhiên biết! Với lại căn bản làm gì có thứ gọi là ma quỷ chứ, cô là đồ ngốc à!”

“Ơ…? Ma không tồn tại sao?”

Rei nhớ lại những chương trình kinh dị cô đã xem một mình trong căn phòng tối tăm vào những đêm không ngủ được, rồi lộ vẻ kinh ngạc. Dù đó là giả, nhưng đôi khi Rei xem xong những video linh dị kỳ quái, vừa nghĩ đến có ma quỷ tồn tại là cô lại sợ đến không ngủ được. Cô sợ ma đến thế đấy.

“Đương nhiên rồi. Tôi chỉ thấy cô kỳ lạ nên mới nói cô là ma thôi! Nếu có thứ đó tồn tại, chỗ này đã tràn ngập ma quỷ rồi.”

Nghe Rei nghiêm túc hỏi ma quỷ có tồn tại không, Zack hiếm khi phản bác một cách chính xác đến vậy.

(*Thế à…*)

Dù tòa nhà này có ma quỷ cũng chẳng có gì lạ. Nhưng vì chưa từng gặp, có lẽ ma quỷ thật sự không tồn tại như Zack nói.

(*Cái con nhỏ này lại tin có ma…*)

“Mà này, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Zack bỗng dưng rất để tâm chuyện này, liền mở miệng hỏi. Bề ngoài thì thấy tuổi cô nhỏ hơn Zack, nhưng rõ ràng rất thông minh, lại tin có ma và muốn chết – thật sự không hiểu cô bao nhiêu tuổi.

“Mười ba…”

Rei thành thật trả lời. Thực ra cũng chẳng cần thiết phải nói dối. Hơn nữa Zack từng nói hắn ghét người khác nói dối.

(*Mười ba tuổi, vẫn còn là con nít ranh.*)

“Còn anh?”

“Hả? Tôi chẳng phải đã nói là đàn ông trưởng thành rồi sao?”

Zack đáp. So với nói mình hai mươi tuổi, nói mình là đàn ông trưởng thành nghe hay hơn, nên hắn thích cách nói này.

“…Đàn ông trưởng thành?”

(*Hai mươi tuổi?*)

Chỉ nhìn vào con số, đối với Rei mười ba tuổi, Zack lớn hơn cô rất nhiều. Nhưng Zack trước mặt cô, cảm giác không lớn hơn cô nhiều tuổi là mấy. Cái cảm giác chênh lệch tuổi tác, nhiều nhất cũng chỉ là hắn rất cao lớn mà thôi.

“Ừm, mà mấy chuyện này căn bản không quan trọng đâu. Tôi không biết đây có phải cơ quan hay không, tóm lại cô đi nhanh lên đi.”

(*Hình như đã lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện vô bổ…*)

Cứ mãi đứng trong nước cũng có giới hạn. Zack cảm thấy cơ thể bắt đầu lạnh cóng, sốt ruột nói với Rei.

“Đúng vậy. Tôi sẽ đi xem cái lỗ lõm phía bên kia khe nứt.”

Rõ ràng là Zack hỏi tuổi trước mà… Dù có chút không hài lòng, Rei vẫn quay người đối mặt với cánh cửa. Cứ tiếp tục trò chuyện cũng chẳng ích gì.

“Đi nhanh về nhanh cho tôi!”

“Được.”

Lần này, Rei mạnh mẽ gật đầu, rời khỏi không gian này.

Trên đường đến nghĩa địa đầu tiên, Rei cảm thấy nội dung trên tờ giấy viết “có thể giết cô” đã tạo nên một xoáy nước nhỏ trong lòng.

▲ ▼

Rei vội vàng quay lại nghĩa địa đầu tiên, định lần nữa đi vào trong khe nứt.

Nhưng bên trong khe nứt lại khác hẳn lúc nãy, tối đen như mực, khiến Rei dù muốn bước tiếp cũng chẳng thấy rõ phía trước. Rei đoán có lẽ đèn trong căn phòng bên trong đã tắt. Ngược lại, một chiếc hộp với dòng chữ "Đèn pin khẩn cấp" đặt ngay lối vào khe nứt, trông như thể được cố tình đặt ở đó.

*(Mình nhớ ban nãy đâu có cái hộp này…)*

Dù cảm thấy đáng ngờ, Rei vẫn mở hộp. Bên trong là một chiếc đèn pin cũ kỹ. Dưới đáy hộp còn có một mẩu giấy nhỏ.

*“Cô chẳng cần phải băn khoăn. Bởi vì tôi và cô có chung một nguyện vọng.”*

Rei thầm nghĩ, đây chắc lại là tin nhắn gửi cho mình. Vì nét chữ trên mẩu giấy giống hệt nét chữ trên tờ giấy rơi trong căn phòng ở lối vào ban nãy.

Thật đáng sợ. Tuy nghĩ vậy, nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy bị thu hút một cách khó hiểu bởi những lời nói kỳ lạ này.

*(Thôi thì cứ đi tiếp đã…)*

Rei đút mẩu giấy vào túi áo trên, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin mà bước vào lối đi trong khe nứt. Sau khi đi được một đoạn ngắn, như thể đã đoán trước Rei sẽ đến đây, một mẩu giấy nhỏ khác lại rơi xuống ngay lối vào phòng tư liệu.

*“Tôi sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng. Nhưng mà, tôi cũng có nguyện vọng của riêng mình đấy.”*

*(…Nguyện vọng… của mình…)*

Rei thoáng nín thở, nhắm mắt lại để tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Lúc đó, cô thực sự cảm thấy có ai đó đang dần tiến lại gần sau lưng mình trong giây lát. Thế nhưng khi cô mở mắt quay đầu lại, lại chẳng thấy bất cứ ai.

*(Chuyện gì thế này…?)*

Ma quỷ không hề tồn tại. Dù Zack vừa nói với cô điều đó, nhưng Rei vẫn hơi sợ hãi trước khả năng ma quỷ thật sự có mặt. Cô vội vã chạy đến cái hốc lớn, muốn nhanh chóng giải mã cơ quan, quay trở lại với Zack.

Khi đến cuối con đường trong khe nứt, cái hốc kia đúng như dự đoán, nhô hẳn lên khỏi mặt đất, trở thành một cái công tắc lớn.

*(Quả nhiên hai cơ quan này có liên kết với nhau…)*

Trên công tắc lại đặt thêm một mẩu giấy nhỏ nữa.

*“Nếu có thể, tôi mong cô sẽ chủ động tìm đến tôi. Bởi vì cô thử nghĩ xem, “song phương tình nguyện” thật tuyệt vời đúng không?”*

*(Song phương tình nguyện…?)*

Từ ngữ lạ lẫm khiến Rei ngơ ngác, trong lòng cũng dấy lên chút xáo động. Nhưng đây không phải lúc để bận tâm đến mẩu giấy này. Bởi vì Zack vẫn đang đợi cô quay về trong làn nước lạnh. Dù còn chút do dự, Rei vẫn gạt mẩu giấy đi, khẽ đứng lên công tắc.

Cùng lúc đó, công tắc phát ra tiếng "cạch" giòn tan. Rồi bức tường tưởng chừng là đường cụt bỗng chuyển động, cuộn lên như một cánh cửa cuốn bị hút vào trần nhà.

*(…Hóa ra đây không phải là tường.)*

Rei kinh ngạc nhìn vào sâu trong lối đi. Bên trong là một hành lang dài, cuối hành lang có một cánh cửa, bên trên dán tấm bảng ghi "Phòng điện. Nghĩa địa thứ ba".

*(Phòng điện… Sau cánh cửa đó có lẽ có thang máy… Đi xem thử xem sao.)*

Rei nắm chặt tay. Nhưng khi cô vừa bước chân đi, một mẩu giấy nhỏ khác lại lướt xuống trước mắt, nhẹ tựa cánh hoa bay.

*“Tôi hiểu cô lắm đó. Cô muốn chết đúng không? Vậy nên – hãy trả lời “yes” nhé.”*

***

*(Cái tên đó chậm quá…)*

—Không lẽ nó bỏ trốn luôn rồi… Không, chắc không trốn đâu. Dù sao thì nó cũng nói là không thể tự tử mà…

Lúc này, Zack một mình trong làn nước lạnh, trằn trọc chờ đợi Rei quay về.

*“—Nhưng mà, anh có thực sự giết tôi không? Dù sao thì, tôi cũng vô vị lắm…”*

Đột nhiên, những lời nói bất an của Rei ban nãy chợt hiện lên trong tâm trí.

*(Dù nó có bắt mình giết, nhưng cứ thấy cái vẻ mặt vô vị đó…)*

Zack khẽ thở dài.

Tại sao vậy? Hắn lại không thể cảm thấy một chút sát ý nào đối với Rei. Từ trước đến nay chưa từng có chuyện như thế. Nhưng bị ánh mắt chết chóc của cô nhìn chằm chằm, ý muốn giết người trong hắn cứ dần dần hao mòn. Có lẽ việc cô yêu cầu hắn "giết cô" cũng là một lý do, nhưng Zack cảm thấy không chỉ vì vậy. Tuy nhiên, bản thân hắn cũng không rõ nguyên nhân là gì.

"…'Xin anh hãy giết tôi' à…"

Zack nhớ lại nụ cười cứng nhắc mà Rei gượng gạo nở ra.

*(Ừm… Cái biểu cảm ban nãy nếu không phải vì ánh mắt vô hồn, thì cũng không tệ lắm đâu nhỉ…)*

"Ha~a…"

Zack ngáp một hơi dài, rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu.

*(Mà nói chứ, cứ ngâm mình trong nước thế này là đóng băng mất. Giờ đi được rồi chứ nhỉ?)*

Cộng thêm cơ thể càng ngày càng lạnh, Zack nhẹ nhàng rời khỏi hồ nước.

*(Làm mình ướt sũng cả rồi…)*

Zack cởi chiếc quần đỏ đang mặc, dùng hai tay vắt kiệt nước lạnh đã thấm vào quần. Quần một khi đã dính nước thì không dễ khô ráo chút nào, nhưng không có đồ thay thế, nên hắn đành phải mặc lại chiếc quần này.

*(Nói thật chứ, cái con bé đó rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy…)*

Dù không tình nguyện, Zack vẫn mặc lại chiếc quần ướt và đi về phía nghĩa địa đầu tiên mà Rei đã đi vào. Trên đường đi, không hiểu sao, lời nói của Rei lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn.

*“Bởi vì… Thần nói là không được.”*

—Thần à… Cái con bé đó tin vào thứ như vậy sao…

"Trên đời này… căn bản chẳng có Thần nào cả…"

Đến nghĩa địa đầu tiên, Zack lẩm bẩm khẽ khàng, nhìn những bia mộ đã bị mình phá hủy. Dưới những ngôi mộ này, có bao nhiêu "vật tế" mà hắn đã giết ở tầng dưới nhỉ? Hắn thậm chí còn không nhớ nổi mình đã giết những ai và họ trông như thế nào. Bỗng chốc, một đoạn ký ức không mấy dễ chịu lại sắp hiện về trong đầu Zack.

"Aaa…!"

Zack cất tiếng để ngăn chặn ký ức ùa về, ngay khoảnh khắc đó— một âm thanh chẳng lành, như có thứ gì đó vỡ tung, vang vọng khắp tầng lầu.

*(Chuyện… chuyện gì thế này…)*

Ngay sau đó, tất cả đèn đều vụt tắt, bóng tối bao trùm trước mắt—

*“Đồ phá mộ nhà ngươi.”*

Một giọng nói vẫn còn chút non nớt vang lên từ đâu đó.

"Gì cơ…?"

Dù không thấy bất cứ ai, Zack lập tức hiểu rằng giọng nói đó là của cậu bé sống ở tầng này— Eddie. Eddie thường xuyên đến thu dọn thi thể những người mà Zack đã giết. Zack biết cậu ta là vì họ đã vài lần gặp mặt khi thu dọn thi thể.

"Chào Zack, lâu rồi không gặp."

Đèn bật sáng trong nháy mắt, và đúng như dự đoán, Eddie đang đứng ngay trước mặt Zack. Cậu ta vẫn đeo chiếc mặt nạ bao bố xấu xí, trông như một củ khoai tây.

"Mày đang làm cái quái gì vậy, Eddie?"

Zack trừng mắt nhìn Eddie, người đang nở nụ cười, tỏ vẻ hớn hở vì chuyện gì đó.

"Tôi mới là người muốn hỏi anh đấy. Khó khăn lắm tôi mới chuẩn bị cả mộ phần cho anh, vậy mà anh lại phá nát mộ của chính mình. Đúng là đồ bệnh hoạn."

Eddie đổi từ vẻ mặt vui vẻ sang lườm nguýt Zack. Vì cả hai đều có băng quấn mặt và đeo mặt nạ, nên không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương, nhưng họ hiểu rõ mồn một đối phương đang nghĩ gì.

"Thế à, nói vậy chứ, mộ của tao làm cũng thô thiển lắm phải không? Hả?"

Zack giơ lưỡi hái về phía Eddie. Nhưng đèn lại vụt tắt, rồi Eddie biến mất không một dấu vết.

*“Xin lỗi nha! Phần của anh là làm vội đấy. Nhưng mà, bia mộ cứ giữ nguyên như thế là được rồi đúng không? Bởi vì thô thiển như thế mới hợp với anh!”*

"Gì cơ? Để tao giúp mày xây mộ trước nhé."

Nghe thấy lời khiêu khích vang lên từ trong bóng tối không xa, Zack bực bội vung lưỡi hái về phía nguồn âm thanh.

*(Chậc… Tối om.)*

Nhưng không nhìn thấy bóng dáng đối phương, nên lưỡi hái thậm chí còn không chạm vào cạnh bên nào.

Thấy Zack vung lưỡi hái trượt, Eddie phát ra một tràng cười khúc khích.

*“Tôi này, tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi…”*

Tiếp đó, Eddie ẩn mình trong bóng tối sâu thẳm như đêm khuya, bắt đầu say sưa nói lên những lý tưởng của mình.

*“Luôn phải xây mộ cho những thi thể bị người khác giết, gần đây tôi bắt đầu cảm thấy hơi vô vị. Tuy tôi thích xây mộ, nhưng tôi không thích những người nằm trong mộ… Như thế chẳng đẹp chút nào. Thế nhưng, tôi muốn xây cho cô ấy một ngôi mộ theo lý tưởng của tôi!”*

*(Cái “cô ấy” mà nó nói, là con bé đó sao?)*

Eddie mặc kệ Zack đang lộ vẻ bối rối, trong bóng tối, cậu ta nhón chân nhịp nhàng, tiếp tục nói.

*“Hơn nữa, tuổi tác của chúng tôi chắc cũng gần bằng nhau, quan trọng hơn là tôi có thể hiểu được cảm xúc của cô ấy. Tôi nghĩ về cô ấy, cô ấy nghĩ về tôi, song phương tình nguyện…! So với những thi thể tàn tạ một cách đơn phương, cô ấy hẳn phải đẹp hơn nhiều chứ? Tuy nhiên nếu cô ấy muốn trở nên tàn tạ… thì cũng được thôi.”*

Từ những lý tưởng này có thể hiểu rõ mong muốn giết Rei của cậu ta, đồng thời còn nung nấu một tình yêu vừa mới chớm nở dành cho Rei.

"Đừng có nói mấy lời ghê tởm như thế."

Hơn nữa, trong từ điển của Zack căn bản không có từ "yêu từ cái nhìn đầu tiên". Zack không chút khách khí nói với giọng đầy uy áp.

*“Ghê tởm…? Ghê tởm ở đâu? Anh rõ ràng lớn tuổi hơn tôi nhiều, vậy mà lại không hiểu cảm giác yêu một cô gái, đúng là đồ dã man. Haiz~ So với loại người như anh… Thẩm mỹ của tôi chắc chắn hợp với cô ấy vô cùng! Nên tôi sẽ giết cô ấy. Anh đừng có mà cản trở tôi!”*

Zack nghe thấy, giọng nói của Eddie, lẫn trong tiếng cười non nớt, như khoe khoang chiến thắng của mình, đang dần xa.

Và khi hơi thở của cậu ta hoàn toàn biến mất, tiếng "pạch pạch" vang lên khắp tầng lầu, đèn lại sáng trưng. Trong cảm giác chói mắt, Zack kiểm tra tình hình xung quanh. Nhưng Eddie đã hoàn toàn biến mất không dấu vết.

*(Này này này, cái thằng đào mộ đó định ra tay trước mình sao…)*

—Yêu con bé đó từ cái nhìn đầu tiên à?

—Muốn tự tay giết nó ư?

"Cái gì mà 'cảm giác yêu một cô gái' chứ… Một thằng nhóc con mà lại nổi tà tâm với người ta, ghê tởm chết đi được!"

Những tình cảm đơn phương mà Eddie dành cho Rei, cùng với hành động coi thường mình, khiến Zack tức giận bốc hỏa ngay lập tức, thậm chí không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.

—Làm sao có thể để cái thằng nhóc chết tiệt đó giết con bé được!

Zack lập tức luồn vào khe nứt mà Rei đã đi vào.

*(Con bé đó đi vào từ đây đúng không…)*

"Này! Quay lại!"

Rồi hơi sốt ruột hét lớn vào trong khe nứt.

"Tao bảo mày quay lại mau lên!"

Nhưng tiếng gọi của hắn rốt cuộc không thể truyền đến Rei đang ở sâu trong khe nứt.

"Aaa! Khốn kiếp… Nó không nghe thấy gì cả!"

*(Cái con bé đó rốt cuộc đã đi xa đến mức nào rồi…!)*

Lúc này Zack bỗng nghĩ, nếu trong khe nứt có phòng, thì căn phòng đó có thể nằm phía sau phòng bảo quản.

*(Đi xem thử xem sao…)*

Nếu giờ cô ấy chết đi…

▲ ▼

Ray khẽ khựng lại, cúi xuống nhặt mảnh giấy lạ bỗng đâu rơi ngay trước mắt mình.

『Ta hiểu ngươi rõ lắm đấy nhé. Ngươi muốn chết đúng không? Vậy thì── trả lời “Có” đi!』

Nội dung mảnh giấy khác hẳn mọi lần, cụ thể đến lạ, khiến Ray trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Đồng thời, lồng ngực cũng cảm thấy bồn chồn khó tả.

Thế nhưng, đúng lúc này, ánh đèn từ chiếc đèn pin trên tay cô bắt đầu chập chờn liên hồi.

(Đèn pin… hết pin rồi sao? Hay mình quay lại một chuyến đã.)

Mà cũng không thể để Zack cứ chờ mình trong nước lạnh mãi được. Ray vừa nghĩ vậy, định quay lại Nghĩa trang thứ nhất thì ánh đèn pin vụt tắt hẳn. Thế giới quanh Ray chìm trong bóng tối.

──…Này, Rachel, ta sẽ giúp ngươi thực hiện điều ước.

(Ể…?)

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng trẻ con quái dị kia văng vẳng ngay bên tai.

Cảm thấy toàn thân lạnh toát, Ray quay đầu lại. Đúng khoảnh khắc ấy, ánh đèn pin lại sáng trở lại. Vừa chiếu sáng phía sau, cô liền thấy một cậu bé nhỏ thó, đeo chiếc mặt nạ kỳ quặc── Eddie đang đứng sừng sững trước mặt.

Eddie nhìn Ray qua chiếc mặt nạ như đang quan sát, và càng thêm mê mẩn vẻ đẹp của cô. Ngũ quan của Ray đẹp hơn rất nhiều so với khi nhìn từ xa. Đúng vậy… không nên dùng từ “dễ thương” mà phải dùng từ “xinh đẹp” để miêu tả mới phải.

“Hahaha, ngươi chẳng cần ngạc nhiên vậy đâu. Này, Rachel, bức thư tình ta gửi, ngươi đọc hết chưa?”

Eddie bước những bước nhỏ nhảy nhót như một đứa trẻ thơ, tiến gần về phía Ray.

Động tác kỳ lạ này khiến Ray không khỏi lùi lại. Không cần nói cũng biết, cô lập tức hiểu ra cậu bé này chính là chủ tầng. Hình bóng Zack chợt lóe lên trong đầu cô. Zack chắc chắn vẫn đang đợi mình quay về.

(Phải quay về thôi…)

Thế nhưng, khi cô vừa nghĩ vậy, quay lưng lại với Eddie thì bức tường vốn là đường cụt lại lần nữa đóng sập mạnh xuống, nhốt Ray lại bên trong.

“Ngươi không cần phải bỏ chạy đâu, Rachel… Ta sẽ không đột ngột giết ngươi như những kẻ khác đâu. Hơn nữa, ta biết nguyện vọng của ngươi mà.”

“…Nguyện vọng của tôi…”

Ray dù hoang mang vì bị nhốt lại, nhưng vẫn khẽ khàng thốt lên.

“Ừm, đúng vậy… Ta đây, hiểu ngươi rõ lắm đấy nhé── bao gồm cả việc… cha, mẹ ngươi, và mọi thứ xung quanh cuối cùng đã trở thành thế nào, ta đều biết hết.”

Eddie nói với giọng dễ thương như đang đọc truyện tranh, từng bước tiến gần Ray, rồi tiếp tục nói:

“Thế nên, ta có cách giúp ngươi chết một cách nhẹ nhàng hơn, và dù ngôi mộ ban đầu bị tên đó phá hỏng rồi, ta vẫn có thể làm một ngôi mộ khác phù hợp với ngươi… Này, tuổi tác bề ngoài của chúng ta cũng tương đương, chắc chắn sẽ rất hợp nhau đúng không?”

Eddie nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ray, vốn thoạt nhìn chẳng chút cảm xúc như không hề lắng nghe lời mình nói, rồi nở một nụ cười.

“Vậy thì, nói ra nguyện vọng của ngươi đi!”

Đối mặt với Ray không hề phản ứng gì trước lời nói của mình, Eddie dù trong lòng sốt ruột nhưng vẫn cất giọng tươi tắn nói.

(──Nguyện vọng… Nguyện vọng của mình là…)

Ray nín thở trong giây lát.

Nguyện vọng của cô chỉ có một. Đó là “được người khác” giết chết mình. Và người có thể lập tức giúp cô thực hiện nguyện vọng này đang ở ngay trước mắt. Đó là một sự thật không thể nghi ngờ.

“…………Tôi muốn chết.”

Ray nhìn vào con mắt trái của Eddie qua lỗ hổng trên mặt nạ, và nói cho cậu biết điều đó.

“Quả nhiên không sai! Này, Rachel, ta có thể giết ngươi đấy── vậy nên, trả lời “Có” đi?”

Nhìn Ray nói muốn chết, Eddie mừng rỡ khôn xiết. Sự phấn khích có thể chiếm đoạt Ray làm của riêng khiến đôi mắt dưới lớp mặt nạ sáng rực lên.

“…………”

『──…Rồi tôi sẽ giết cô.』

Nhưng trong tâm trí Ray, lời Zack hiện lên.

Giờ đây rõ ràng có người có thể chắc chắn giết chết mình, nhưng cô lại không thể trả lời “Có”, không cần nói cũng biết, đó là vì giao ước giữa cô và Zack. Nhưng cô không cảm thấy tội lỗi vì phá vỡ giao ước. Mà là vì từ sâu thẳm trong lòng Ray bắt đầu cảm thấy── không phải muốn bị “người khác” giết chết… mà là bị Zack giết chết.

“Thật là, sốt ruột chết mất. Ngươi đang do dự cái gì vậy?”

Ray cúi đầu, dời ánh mắt khỏi Eddie, lại chìm vào im lặng.

“Chẳng lẽ… là do tên đó gây ra?”

“…………”

“Này, tại sao ngươi lại đi cùng Zack chứ?”

Thái độ của Ray như thể phớt lờ mình, cứ mãi không trả lời gì khiến Eddie không thể kiềm chế được nữa, hỏi với giọng điệu có chút lạnh lùng.

“…………Vì tôi đã hẹn với anh ta, sẽ để anh ta giết tôi.”

Nghe thấy câu hỏi này, Ray cuối cùng cũng mở lời. Cô không ngừng hồi tưởng lại câu nói của Zack vang vọng trong tâm trí mình từ lúc còn ở trong thang máy đi xuống tầng này.

“…Ồ~ thật kỳ lạ. Rõ ràng tôi có thể thay thế hắn giết chết cô ngay bây tức thì mà.”

Eddie tiết lộ rõ ràng sự không hài lòng trong giọng điệu với câu trả lời vừa nhận được. Dù họ đã hẹn, cũng không có quy định Ray nhất định phải bị Zack giết chết. Hơn thế nữa, tuân theo luật lệ ở đây, người có quyền giết chết Ray – thân là vật tế – chính là bản thân hắn, chủ tầng này.

“…Nhưng, nếu vậy, anh ta sẽ không thể ra khỏi đây được.”

Ray suy nghĩ một lát rồi nói.

Đương nhiên, ý nghĩ muốn chết ngay lập tức của cô vẫn không thay đổi. Lời Eddie nói không phải không lay động cô. Có lẽ chỉ cần cầu xin, cậu ta sẽ để cô chết mà không phải chịu đau đớn. Nhưng không hiểu sao, cô cứ không muốn yêu cầu Eddie giết mình. Sự tồn tại của Zack, đang dần dần chi phối tâm trí cô một cách kỳ lạ.

“Cái gì vậy chứ… Chuyện đó có phải là vấn đề đâu.”

Nghe Ray trả lời đặc biệt quan tâm đến Zack, Eddie không nhịn được cười thành tiếng nói.

“…Này, Rachel, ta có thể giết ngươi đấy…──Vậy nên, nhanh nói “Có” đi?”

Ngay lúc Eddie dồn Ray vào tường──

──…Này! Nghe thấy không!

(…!)

Từ phía không xa bên kia bức tường, vang vọng tiếng gọi kèm theo sự lo lắng.

“…Haizz, tên ồn ào chết tiệt đã đến rồi.”

Eddie khẽ thở dài.

Vì tiếng vọng từ bên kia bức tường── không nghi ngờ gì nữa, chính là giọng của Zack.

“Này, ngươi chọn đi? Là bị tên đó giết chết, hay bị ta giết…──Rachel yêu quý nhất của ta, ta chắc chắn có thể cho ngươi một giấc ngủ vĩnh hằng tuyệt vời nhất…”

Giọng điệu của Eddie khác hẳn lúc trước, cậu ta nói bằng giọng mê hoặc không giống trẻ con, nhìn thẳng vào mắt Ray.

(Cách tuyệt vời nhất…)

Ray đột nhiên hình dung ra cảnh mình bị Eddie giết chết. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô gặp người nói thích mình một cách trực tiếp như vậy. Nhưng bản thân cô trong trí tưởng tượng lại vô cảm, hệt như một con búp bê. Không phải cái “biểu cảm đẹp” mà Zack đã nói. Chưa cần bị giết, ngay từ đầu cô đã như một người chết rồi.

──Này! Eddie!

Cái gọi là “mỹ học” của mày cũng quá tùy tiện rồi đấy!

Mày định giết cô ấy khi cô ấy vẫn mang biểu cảm chán ngắt đó sao!

Trái ngược với Ray đang chìm vào suy nghĩ, Zack nghe thấy lời Eddie nói với Ray từ phía bên kia bức tường, liền tức tối hét lớn.

“Haizz… ồn ào chết mất. Tôi đang nói chuyện với Rachel mà.”

Eddie trả lời với giọng điệu ngán ngẩm.

(…Nói chuyện…?──Tôi thấy cậu nhầm lẫn giữa đe dọa với nói chuyện thì đúng hơn…!)

──Này, Ray, cô ở đó đúng không!

Nghe thấy thì trả lời tôi đi!

Zack quên mình mà hét lớn, vô thức lần đầu tiên gọi tên Ray. Chỉ riêng hai chữ “Ray” lúc đó, hắn nhớ rất rõ.

“…Tôi sao?”

Ray ngạc nhiên vì Zack gọi tên mình, bừng tỉnh đáp lời hắn.

──Đúng rồi, đương nhiên là gọi cô!

Này, cô đừng có tự ý nghĩ đến việc để người khác giết cô…!

Trong cái tòa nhà này có rất nhiều kẻ muốn giết cô đấy!

Nhưng, tôi nhất định sẽ tự tay giết cô…!

────…………Tôi thề với Thần!

Khoảnh khắc ấy, trong mắt Ray bỗng hiện ra… ảo ảnh vô số cánh thiên sứ từ trên trời rơi xuống.

──Reng… Một tiếng chuông vang lên.

“Với… Thần…?”

Ray run rẩy lên tiếng.

Cô cảm nhận được trái tim vốn im lặng không biết là đang đập hay đã ngừng từ bấy lâu, giờ đang “thình thịch, thình thịch” đập dữ dội, thậm chí khiến cô cảm thấy tim mình sắp ngừng lại.

──…Đúng, chính xác…!

Thế nên, cô đừng để bị kẻ nào khác ngoài tôi giết chết!

Zack cũng kích động nói. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn lớn tiếng la hét vì một ai đó như vậy. Tuy nhiên trên thực tế, hắn vẫn chưa thể thật lòng muốn giết Ray – cô gái vô cảm như búp bê. Nhưng không hiểu sao hắn lại không muốn Ray bị kẻ nào khác ngoài mình giết chết. Hắn không cho phép.

“…Tôi biết rồi.”

Ray gật đầu, sau đó dốc hết sức hét lớn, để Zack ở phía bên kia bức tường có thể nghe thấy.

“Đập nát bức tường đó luôn đi…!”

Cô không phải muốn Zack đến cứu mình. Mà là muốn được gặp Zack ngay lập tức.

Nghe thấy chỉ dẫn của Ray, Zack ở phía bên kia bức tường nở một nụ cười đắc thắng.

Eddie nhìn Ray với vẻ mặt pha lẫn nỗi buồn.

“Rachel, tại sao!”

Nhưng trong mắt Rachel đã không còn hình bóng Eddie nữa. Ngoài Zack ra, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Rầm! Rầm!── Trong tầng lầu vang lên những tiếng động mạnh mẽ như một bản giao hưởng mà Zack “tấu lên” vì Ray. Mỗi tiếng động vang lên, trái tim nhỏ bé của Ray lại như bị ai đó bóp nghẹt, đau nhói.

Rầm! Rầm!

Rầm! Rầm──!

Tiếng động và nhịp tim của Ray tỷ lệ thuận với nhau, giống như pháo hoa đạt đến đỉnh cao cuối cùng, càng lúc càng lớn hơn.

(──Zack.)

Giữa những âm thanh dồn dập, Ray lần đầu tiên gọi tên hắn trong lòng.

Đúng lúc này── Rầm! Một tiếng động lớn hơn vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, theo một tiếng động lớn như tiếng nổ, một lỗ hổng lớn xuất hiện trên bức tường. Bức tường vỡ vụn tung ra một trận bụi mù, và từ phía bên kia, một bóng người đàn ông cao lớn chậm rãi bước ra.

“…Chào.”

Sau đó, Zack ném cho Ray một nụ cười đắc ý.

“…………”

Dưới đây là bản dịch đoạn văn sang tiếng Việt theo phong cách mượt mà, tự nhiên và thuần Việt:

Rei ôm lấy ngực, mắt không rời Zack. Tim cô vẫn đập dồn dập, chẳng thể nào bình tĩnh lại. Trong lòng bỗng trỗi dậy một cảm xúc giống hệt cái đêm cô nhìn cuốn sách ấy... cuốn sách do Chúa viết.

"Thằng nhóc ranh thối tha kia đâu rồi?"

Thấy Rei bình an vô sự, Zack lộ vẻ nhẹ nhõm rồi lập tức đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Nhưng Eddie đã kịp trốn đi từ lúc nào.

*“A... tại sao, Rachel? Rõ ràng là ta cũng có thể giết cô mà... Này, cô muốn bị tên đó giết sao? Bị ta giết chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều...”*

Eddie ẩn mình ở một nơi nào đó, cất lời với Rei từ một phía không rõ. Giọng nói cứ văng vẳng bên tai như thể ngay sát cạnh, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Eddie đâu.

"Lảm nhảm cái gì ồn ào chết đi được... Mày ở đâu! Mày ở đâu, cút ra đây! Tao sẽ xử lý mày!"

Zack trợn mắt đe dọa về phía âm thanh, đồng thời giơ cao lưỡi hái.

*(...Chúng ta không cần Zack.)*

*“Rachel, ta sẽ tự tay giết cô – vậy nên, ta sẽ chờ cô đấy.”*

Eddie mặc kệ sự hiện diện của Zack, nhẹ nhàng nói.

*“──Rachel nhất định sẽ nguyện ý trở thành của ta. Bởi chỉ mới nhìn một cái, ta đã thích cô đến vậy...”*

Giọng nói dần xa, sau đó là tiếng cánh cửa phòng kế tiếp mở ra.

"Chết tiệt, tên khốn đó chạy mất rồi!"

Zack dậm chân mạnh xuống nền đất. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Rei, bực bội một cách nửa đùa nửa thật.

"Mà cô cũng yếu ớt quá đi! Sao lại dễ dàng bị cái tên nhóc ranh thối tha đó tóm được vậy chứ! Cô thế này thì dù không bị tôi giết cũng sẽ chết nhanh thôi!"

"...Ừm."

Thế nhưng Rei chỉ gật đầu một cách lơ đãng.

*──Tôi nhất định sẽ tự tay giết cô!*

*────...Tôi thề với Chúa!*

Lời Zack nói vẫn tiếp tục vang vọng trong tâm trí Rei.

"Này, cô có nghe tôi nói không đấy?"

Zack ghé sát mặt Rei, người đang bất động như một con búp bê.

"Này!"

Nghe tiếng gọi, Rei cuối cùng cũng hoàn hồn, kinh ngạc ngẩng đầu lên, rồi bất ngờ áp sát Zack.

"──Anh vừa nói..."

"Hả...?"

"Chúa... Anh nói Chúa... Anh nói 'thề với Chúa'... Anh thật sự bằng lòng thề với Chúa sao? Bằng lòng thề với Chúa, anh sẽ giết tôi sao──?"

Sau đó, Rei cứ thế dồn Zack vào tường, liên tục và ám ảnh lặp đi lặp lại từ "Chúa" rồi hỏi tới tấp. Đôi mắt Rei nhìn Zack lúc này dường như cũng ẩn chứa một vẻ điên cuồng như bị thứ gì đó ám ảnh.

*(Cái cô này bị làm sao vậy chứ──?)*

Zack còn tưởng Rei nãy giờ cứ ngây người ra, vậy mà đột nhiên lại áp sát mình, cảm thấy một sự quái gở không thể gọi tên từ cô.

"Thì tôi đã nói rồi! Tôi, ghét nhất... nói dối!"

Dù trong lòng còn hoài nghi, Zack vẫn hơi lùi lại khỏi Rei rồi gầm lên đáp.

*(*──*Ghét... nói dối...)*

"...Vậy sao? Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ cố gắng giúp anh."

Câu trả lời của Zack một cách kỳ diệu đã giúp Rei bình tĩnh lại. Bởi lẽ, nếu lời Zack là thật, điều đó có nghĩa là hắn tuyệt đối sẽ giữ lời thề vừa rồi.

"Biết vậy là tốt rồi."

Cứ như con quỷ ám vào người bỗng dưng bỏ đi, vẻ điên cuồng trong giọng điệu của Rei biến mất tăm, khiến Zack thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"...Mà này, anh vừa gọi tên tôi."

Rei bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.

*“──Này, Rei, cô ở đó phải không!”*

Lúc đó Zack đã gọi cô như vậy. Gọi cô là "Rei".

"Ồ, vậy hả? Mà tôi không nhớ tên đầy đủ của cô. Cô nói tên cô là gì ấy nhỉ?"

"Rachel Gardner."

Rei lại một lần nữa nói tên mình, giống như khi trả lời câu hỏi của máy tính ở tầng B7.

"Ừm... Tôi nghĩ là có lợi cho mình nên mới đưa cô đi... Nhưng mà, có cô theo cùng thật sự khá phiền phức đấy."

Zack thở dài lẫn lộn trong câu nói, rồi sau đó──

"...Cô nói đúng không, Rei?"

Zack nhìn Rei bằng đôi mắt hẹp dài ánh lên màu vàng. Rei thì thấy chính mình vô cảm phản chiếu trong đôi mắt ấy. Sau đó, cô cảm thấy một cảm xúc lạ kỳ. Vì cô nghĩ lẽ ra biểu cảm của mình phải rõ ràng hơn chứ.

*(...Rei.)*

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên có người gọi tên cô như vậy. Giọng Zack gọi Rei, không giống Danny hay Eddie, là một giọng thô lỗ, chẳng hề đòi hỏi gì ở cô, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng.

"Vậy, tiếp theo phải làm sao đây?"

Zack nhẹ giọng nói, phá vỡ bầu không khí.

"Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Tôi nghĩ, có lẽ là cánh cửa phía trước đã mở, và cậu bé đó nói... sẽ đợi tôi."

Rei chỉ tay về phía cánh cửa ở cuối hành lang, cánh cửa đề dòng chữ "Phòng Nguồn – Nghĩa địa thứ ba".

"Thật là một tên khốn. Thôi được, dù sao thì tôi cũng không định ở lại cái nơi nặng mùi đất ẩm này lâu. Chúng ta đi nhanh thôi."

"Ừm."

Hai người nhìn nhau rồi bước lên hành lang tối tăm dẫn đến cánh cửa ấy.

▲ ▼

"Có mùi đất ẩm..."

Hành lang phảng phất mùi đất ẩm ướt. Cuối hành lang treo tấm biển ghi "Nghĩa địa thứ ba", nên mùi này chắc chắn là từ phía sau cánh cửa truyền ra.

"Lại còn có cả nghĩa địa nữa sao? Dù có ngôi mộ nào trống thì cô cũng đừng có chui vào đấy nhé."

Zack hình dung ra cảnh nghĩa địa thứ ba, nhíu mày. Trong đôi mắt vô cảm của Rei đang nhìn hắn, phảng phất một luồng khí nguy hiểm, chỉ cần lơ là một khoảnh khắc là cô có thể tự tìm đến cái chết.

"Tôi đã nói sẽ không tự sát."

Rei quả quyết, dường như muốn xua đi luồng khí nguy hiểm đó. Trong ngữ điệu của cô không hề có chút giả dối nào.

"Đúng đúng, đúng vậy."

*(Chúa... sao?)*

Zack nhớ lại lời Rei nói, hơi ngạc nhiên mở cửa. Mùi đất ẩm kinh tởm trở nên nồng nặc hơn.

*(...!) *

"Chào!"

Thế nhưng, Eddie với chiếc xẻng lớn trên vai đã chờ sẵn họ ngay lối vào nghĩa địa thứ ba, nơi trưng bày vô số ngôi mộ.

"...Cô đến rồi sao, Rachel."

Eddie chỉ để Rei lọt vào tầm mắt, mỉm cười dưới lớp mặt nạ.

*(──Cái loại này ngay cả giết cũng thấy phiền phức...)*

"Thằng nhóc ranh thối tha kia, cút đi."

Zack nói với giọng lạnh lùng. Luôn bị coi thường khiến hắn cảm thấy khó chịu.

"Hả? Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"

"Bởi vì tao sống lâu hơn mày."

"A~ Nhạt nhẽo quá đi. Nói chuyện với đồ ngốc đúng là mệt mỏi mà."

"Mày nói gì!"

Thái độ của Eddie khiến ngọn lửa giận trong lòng Zack một lần nữa bùng cháy.

*(──Tôi nhất định phải giết thằng nhóc này!)*

"Này, Rachel, cô có biết không? Cô có biết cái tên đứng cạnh cô là loại người thế nào không! Hắn chẳng có chút mĩ cảm nào, chẳng biết chú trọng điều gì, ngay cả quá khứ cũng là một tên vô dụng!"

"...Tôi vừa đọc trong tài liệu rồi."

Rei nhớ lại bản lý lịch ghi chép thông tin về Zack. Chắc hẳn bản tài liệu đó là do Eddie làm ra.

"Vậy tại sao cô không chọn ta mà lại chọn Zack? Rõ ràng là ta cũng có thể giết cô mà!"

Eddie kêu lên như một đứa trẻ.

"...Người này bằng lòng thề với Chúa... rằng anh ta sẽ giết tôi."

Đôi mắt xanh biếc không phản chiếu bất cứ điều gì đó, trong khoảnh khắc bỗng lóe sáng.

"──Chỉ riêng điều đó, trong lòng tôi đã đại diện cho tất cả."

Trong mắt Rei, những chiếc lông thiên sứ mà cô đã thấy trong ảo ảnh vừa rồi đang bay lượn.

*(──Thề với Chúa...?)*

Nghe câu nói này, Eddie trợn tròn mắt.

"...Này, Chúa mà cô nói là gì? Kỳ lạ thật, ta chưa từng nghe 'Chúa' nói những lời như vậy?"

Eddie khẽ cười gượng, nhớ lại vị Chúa mà mình tín ngưỡng. Vị Chúa đó khác với Chúa mà Rei nhắc đến, là một vị Chúa khác.

"Hơn nữa ở 'đây', cô không có quyền tự do quyết định những chuyện như vậy đâu. Chúng ta chỉ được phép hành động trong phạm vi tầng lầu mà mình phụ trách ── và trong thời gian đó... chỉ có quyền được giết người thôi."

*(...Quyền được giết người...)*

Nghe câu nói này, Rei bỗng cúi đầu.

*(Chúa sẽ không ban cho loài người quyền được giết người...)*

Và cô nghĩ thầm trong sâu thẳm trái tim mình.

"Này, Rachel... cô dù thế nào cũng không chọn ta sao?"

Từ khe hở của mặt nạ, có thể nhìn thấy đôi mắt tròn xoe, đúng chất một cậu bé của Eddie.

"...Người sẽ giết tôi, không phải anh."

*──Người sẽ giết tôi... người đó... là Zack.*

Rei vừa nhấm nháp lại lời Zack đã hét lên từ phía bên kia bức tường, vừa dùng giọng điệu rõ ràng chưa từng có để nói với Eddie.

"Hahahah! Đúng rồi! Đáng đời, thằng nhóc ranh thối tha!"

Thái độ lạnh lùng của Rei đối với Eddie khiến Zack cười lớn từ tận đáy lòng. Cảm giác này, cứ như đang khoe khoang chiến thắng của mình vậy.

*(Không... chọn ta...)*

Khoảnh khắc đó, những ký ức không muốn nhớ lại nhẹ nhàng ùa về trong tâm trí Eddie. Đó là ký ức khi Eddie còn sống cùng gia đình──

▲ ▼

──Là con trai thứ ba trong bốn anh em, những thứ tôi có luôn là đồ cũ của anh trai.

Tôi khao khát những thứ mới. Những thứ mới tinh chỉ thuộc về riêng tôi...

Thế nên tôi đã rất chăm chỉ học hành. Chỉ cần đạt điểm cao trong các kỳ thi, bố mẹ sẽ mua cho tôi những thứ tôi muốn... đó là đồ chơi và quần áo mới. Nhưng rốt cuộc, ngay cả những món đồ cũ đó cũng cuối cùng lại phải nhường cho em trai.

Tuy nhiên, sinh vật──chỉ có sinh vật sẽ không trở thành đồ cũ đã qua sử dụng của người khác. Nhà tôi nuôi mèo, chim nhỏ, cả cá vàng và côn trùng... đủ các loại sinh vật.

Dĩ nhiên, trong suốt thời gian nuôi, chúng là "thứ thuộc về cả gia đình"──nhưng có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy chúng chỉ thuộc về riêng mình. Đó là lúc tôi đắp mộ cho chúng. Tôi rất giỏi đắp mộ. Tôi có thể đắp được những ngôi mộ vô cùng phù hợp với con vật đã chết.

Chôn chúng vào ngôi mộ do tôi đắp, khoảnh khắc đó khiến tôi cảm thấy: "A... đứa trẻ này là của mình. Là mình đã tự tay đắp mộ cho đứa trẻ mình yêu thích nhất này vào phút cuối, chôn cất nó." Lòng tôi vui sướng biết bao.

Sau đó một ngày nọ, anh trai tôi, dường như vì thất tình mà tâm trạng bất ổn, đã giết chết con chim nhỏ để trút giận.

*(Thật quá đáng... con chim này đâu chỉ thuộc về mỗi anh trai đâu, lại dám tự tiện giết chết nó!)*

Tôi vừa hậm hực vừa chôn cất những chú chim nhỏ đã chết. Thế nhưng, lúc ấy, tôi lại chẳng thể cảm nhận được cái cảm giác hân hoan quen thuộc, rằng ‘khoảnh khắc cuối cùng của chúng thuộc về mình’.

Những chú chim bị anh trai tôi giết chết, đã là “thứ bị cướp mất”, chẳng còn thuộc về tôi nữa…

Sau đó, con mèo chúng tôi nuôi cũng đổ bệnh. Dù đã đưa đi bệnh viện nhưng bác sĩ nói nó không thể chữa khỏi, ngày nào cũng trông rất đau đớn.

“Cứ để nó thế này thì tội nghiệp quá… Hay là cho nó an lạc đi?”

Mẹ tôi nói.

Đêm đó, tôi đã tự tay tước đi khoảnh khắc cuối cùng của con mèo. Khi chôn cất nó, tôi cảm nhận được niềm vui sướng mãnh liệt nhất từ trước đến nay. Tự tay cướp đi sinh mạng cuối cùng của nó, rồi lại đặt nó vào ngôi mộ mình tự tay xây – cảm giác như mọi thứ thuộc về con mèo đó thực sự đã hoàn toàn thuộc về tôi…

▲ ▼

(Thế nên, Rachel cũng phải do chính tay mình giết chết thì mới được… Nếu không, cô bé sẽ không thuộc về tôi.)

Dưới lớp găng tay đen, đôi bàn tay Eddie siết chặt lại, hồi tưởng từng chút ký ức đã qua.

“…À… buồn quá, đáng lẽ tôi muốn chính tay mình giúp cô chết thật đẹp đẽ cơ. Nhưng mà, cô biết không? Hầm mộ vừa tối vừa mát mẻ, dễ chịu lắm đó…”

“…Vậy à.”

Rei hờ hững đáp lời. Nếu có thể, cô bé muốn chờ chết rồi mới vào mộ hơn.

“Này, Rachel… Ít nhất cũng để tôi đưa cô đến đó chứ.”

(—Chỉ cần Rachel vào trong mộ, cô bé sẽ là của mình…!)

Eddie thoắt cái đã tiến sát tới Rei, định nắm lấy tay cô bé.

“…! Ngươi tính làm gì!”

Trong khoảnh khắc ấy – Zack chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vung lưỡi hái chém thẳng về phía Eddie.

“Á! Ghét ghê! Tên bạo lực! Đồ sát nhân!”

Eddie, với sức bật nhanh như chớp, nhanh nhẹn né được cú tấn công đó và hét lớn vào Zack. Bởi thế, cậu ta chỉ bị một vết xước nhẹ trên cánh tay.

“Ngươi cũng là sát nhân thì có khác gì đâu!”

“Đừng có gộp ta vào chung với ngươi! Dù thể lực có giỏi đến mấy, cái đầu rỗng tuếch của ngươi cũng chỉ khiến người ta chạy thoát thôi! Ngươi chẳng qua vì không hoàn thành nhiệm vụ, không giết người thành công, nên mới cứ bồn chồn bực tức thế đúng không!”

Eddie không chịu thua mà đáp trả. Rei thì chỉ vô cảm quan sát họ cãi vã. Giọng nói của Eddie nghe như giọng của một thiếu niên trong độ tuổi trưởng thành, trong trẻo, thật khó mà tưởng tượng được cậu ta lại sống chỉ để giết người ở đây.

“Hả? Ta chẳng muốn bị ngươi nói thế đâu. Hơn nữa, kẻ khát máu là ngươi mới đúng chứ? Rõ ràng là một thằng nhóc con mà lại ham muốn không đáy à? Thật chẳng buồn cười chút nào, này.”

Zack nheo mắt, trưng ra vẻ mặt vặn vẹo, khiêu khích nhìn Eddie từ trên cao.

“…Thằng ngốc ồn ào.”

Nghe những lời Zack trêu chọc, giọng Eddie đã vượt qua sự tức giận, đột nhiên mang theo một chút lạnh lẽo.

“—Ta mặc kệ ngươi cũng chẳng sao, đằng nào ta cũng không cần ngươi. Thứ ta muốn chỉ có Rachel mà thôi.”

Eddie dùng giọng điệu như đang ngâm thơ, nhẹ nhàng thủ thỉ với Rachel:

“Này, Rachel… tôi sẽ xây cho cô một ngôi mộ đẹp nhất thế gian, rồi dùng phiến đá tuyệt đẹp, nhốt cô lại mãi mãi!”

Đối với Eddie, đó là những lời của một tình yêu thuần khiết.

“Vậy nên… hãy để tôi tước đi khoảnh khắc cuối cùng của cô…!”

Ngay khi Eddie cao giọng khẳng định như vậy, một tiếng “tách” bất an vang lên xung quanh, đồng thời cả tầng lầu chìm vào bóng tối.

“Á! Chết tiệt, lại chiêu này nữa!”

Đối mặt với không gian đen đặc, không nhìn thấy gì lần nữa, Zack cảm thấy một nỗi bất an. Cứ thế này, Rei sẽ bị Eddie giết mất. Hắn nhất định phải tránh cái kết cục đó. Bởi vì hắn đã hứa với Rei là sẽ tự tay giết cô.

“Này, Rei! Cô đi trước đi! Nếu đây là phòng nguồn điện thì công tắc phải ở đâu đó! Đi mở điện lên!”

Zack hét lớn trong bóng tối đến mức không biết mắt mình có mở hay không.

“—Tôi biết rồi!”

Dù bối rối, Rei vẫn quay người về phía có tiếng Zack vọng tới, lấy đèn pin từ chiếc túi nhỏ ra và bắt đầu chạy.

(Phải tìm được công tắc—… nhưng đèn pin sắp hết pin rồi… phải nhanh lên mới được…!)

Trong màn đêm đen kịt, Rei chỉ dựa vào ánh đèn pin có thể tắt bất cứ lúc nào để tìm công tắc nguồn. Vô số bia mộ được trưng bày khắp tầng lầu, biến nơi đây thành một mê cung.

—…Này, Rachel, cô ở đâu…?

Tiếng Eddie vọng lại từ phía sau.

(…Phải nhanh chóng tìm được công tắc!)

Lúc này, trong ánh đèn, một cỗ máy lớn hiện ra. Chắc chắn đó là thiết bị nguồn điện. Rei lao nhanh đến gần cỗ máy, kéo cần gạt lớn ghi chữ “B4 照明” (Chiếu sáng tầng B4) lên. Một tiếng “tách” vang lên, ánh đèn trong tầng lầu bừng sáng ngay lập tức, Rei đang đứng trên bục cao trong căn phòng. Nhìn xuống dưới, cô bé thấy một ngôi mộ đặc biệt lớn đặt ở đó.

Còn Eddie thì đang ngơ ngẩn đứng trước ngôi mộ đó.

“Rachel, tại sao? Tôi đã đặc biệt xây mộ cho cô mà…”

Có lẽ Eddie đã cố hết sức đuổi theo Rei, nên thở hổn hển, rên rỉ như thể không thể hiểu được suy nghĩ của Rei.

“…Anh không cần xây mộ cho tôi đâu.”

Rei cũng hơi thở dốc, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống Eddie, lắc đầu.

“Rachel, tại sao cô lại nói vậy?”

Thái độ của Rei như băng đá vĩnh cửu không tan, khiến giọng Eddie hơi run rẩy.

Lúc này, trong tầm mắt của Rei, cô bé nhìn thấy Zack đang đuổi theo mình đến.

“————…Đương nhiên là vì… anh bị bỏ rồi.”

Rồi, Zack, kẻ đuổi theo hai người đến, ngây thơ buột miệng nói ra câu đó, và tiến sát về phía Eddie.

“…Đừng đến gần tôi…!”

Eddie quay đầu lại, hung dữ nói. Cậu ta quá tập trung vào việc đuổi theo Rei mà hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Zack.

“Rei căn bản không muốn ngôi mộ do ngươi xây đâu.”

“…Nói dối.”

“Ta mới không lừa người. Ta ghét nói dối.”

Zack đối mặt với Eddie đang đứng cứng đờ, mặt mày tái mét như bị đẩy đến bờ vực tuyệt vọng, không chút khách khí tiếp tục áp sát.

—Tại sao… Rõ ràng tôi có thể khiến Rachel được hạnh phúc…

—Những thứ quan trọng với tôi, lần nào cũng bị người khác cướp mất…

—Không đời nào… Khoảnh khắc cuối cùng của Rachel, nhất định phải do tôi tước đoạt…!

Eddie đã bắt đầu dùng thái độ van nài, giọng điệu gấp gáp hét lớn với Rei.

“Này, Rachel, cô đừng chọn cái loại giống như quỷ dữ này, hãy vào ngôi mộ tôi xây đi! Được không? Vào trong mộ rồi, cô cũng chẳng cần về nhà nữa. Chẳng cần về cái nhà có bố mẹ tệ bạc đó…”

Eddie nhìn thẳng vào Rei, giơ chiếc xẻng lớn vốn vác sau lưng lên.

(…Không cần về nhà…)

Lời nói đó thực sự chạm đến sâu thẳm tâm hồn Rei, nhưng dù cô bé có thoát được khỏi đây bình an, cô bé cũng không còn ý định trở về nhà nữa.

Thế nhưng, khi Zack nhìn thấy vẻ mặt Rei đang do dự, trong khoảnh khắc đó, sự bồn chồn của hắn dành cho Eddie đã vượt quá điểm sôi.

“Ngươi thực sự… phiền phức chết đi được!”

Hơn nữa, không thể để Eddie tiếp tục lại gần Rei. Hắn đã hẹn với Rei là sẽ tự tay giết cô.

“…Ta nói này Eddie, nếu ngươi thích mộ đến thế, vậy thì để ta tiễn ngươi vào trước nhé…!”

(…………!)

Ánh mắt hung dữ của Zack khiến Eddie lạnh sống lưng. Nhưng, đã quá muộn rồi—

Zack giơ lưỡi hái lên, chém xé toang lồng ngực Eddie trong tích tắc.

Máu phun trào như suối, thế giới của Eddie bị bóng tối bao trùm trong chớp mắt. Đương nhiên không phải vì đèn tắt, mà là vì sinh mệnh của cậu ta đã chấm dứt.

(…Tại sao?)

Eddie dần dần không thể hiểu được cả sự thật về bóng tối trước mắt. Cậu ta chỉ cảm nhận được, trong lòng chỉ còn lại sự hối hận vì không thể biến Rachel thành của riêng mình.

“À, đây chẳng phải vừa có một ngôi mộ rất hợp với ngươi sao?”

Chứng kiến Eddie dần dần chết đi, Zack nở một nụ cười nhếch mép, ném thi thể Eddie vào ngôi mộ đó.

“À, đúng rồi. Ta sẽ làm theo lời ngươi, đậy nắp lại cho ngươi nhé!”

Zack nói xong, như thể lại nghĩ ra một ý hay, rồi dùng tấm bia mộ đặt cạnh ngôi mộ, đậy lên như muốn nghiền nát thi thể. Thật trớ trêu, đó chính là tấm bia mộ hoàn toàn mới mà Eddie vừa làm cho Rachel.

“Này, Rei, làm tốt lắm. Nhờ có cô, tên này mới được nằm trong ngôi mộ yêu thích nhất của hắn! Thằng hỗn xược đào mộ thối tha!”

Zack cười lớn đầy sảng khoái.

(Đứa trẻ đó… vừa nãy nói ở trong mộ rất thoải mái, vậy chắc chắn cậu ấy sẽ lên thiên đàng thôi…)

Rei thầm cầu nguyện, dùng đôi mắt trong veo của mình nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ sáng bóng chôn cất Eddie.

▲ ▼

“…À.”

Lúc này, Rei chợt phát hiện mặt sau tấm bia mộ có gắn một tấm thẻ nhỏ. Rei chạy từ bục cao xuống, lấy kim khâu từ trong túi ra, khéo léo lấy tấm thẻ khỏi bia mộ.

“Cái gì đó?”

“Chắc là… thẻ mở thang máy.”

“Ồ! Cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt với cái nơi đầy mùi đất này sao?”

Vừa nói, Zack vừa vươn vai như mèo.

“Ừm.”

Rei gật đầu, bỏ tấm thẻ thang máy vào túi áo trên rồi nắm chặt vạt áo hoodie của Zack.

“Tôi nói này…”

“…Hả?”

Zack vừa hơi bối rối trước hành động đáng yêu của cô bé, vừa quay đầu lại.

“Tôi… có giúp ích gì được cho anh không?”

Rồi Rei ngẩng đầu nhìn Zack, người cao hơn mình khoảng ba mươi phân, giọng nghiêm túc hỏi.

“Ư… Này, đừng gọi ‘anh’ kiểu đó. Tôi nổi da gà đó.”

“…Vậy, Isaac?”

Rei nghiêng đầu như một chú chim nhỏ.

“…Zack. Cứ gọi tôi là Zack thôi, Zack.”

Zack lảng tránh ánh mắt, hờ hững nói.

“Tôi biết rồi. Vậy, tôi có giúp ích gì được cho Zack không?”

Sau đó, Rei chạy lóc cóc theo kịp Zack, người đột nhiên tăng tốc bước chân một cách khó hiểu, và nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

“Ừm, một tẹo thôi.”

Zack gãi gãi má. Đó là dấu hiệu khi Zack ngượng ngùng.

“…Vậy à, tốt quá.”

Rei khẽ thì thầm, rồi đột nhiên nhắm mắt lại.

————Thề với Chúa…

Câu nói đó của Zack, vẫn vang vọng mãi trong lòng cô bé.