Chẳng nhìn thấy gì cả —
Ray nương theo những đốm sáng le lói từ ánh nến trải dài khắp hành lang mà chạy. Phía cuối là một cánh cửa dày nặng nằm sát tường. Ray dùng sức mở toang cánh cửa ấy, một không gian đen kịt như màn đêm buông xuống lập tức hiện ra sau nó.
(…Cảm giác khác hẳn ban nãy.)
Trên đường đến đây, khí tức và không khí trong tòa nhà quả thực rất khác biệt. Có lẽ là… mùi chăng? Không rõ nữa, chỉ cảm thấy một thứ gì đó thật lạ… Ray thấy một cảm giác kỳ quái cứ vấn vít lấy mình.
Lúc này, tiếng nhạc không biết từ đâu vọng đến. Ray hơi cúi đầu, lắng tai nghe thật kỹ. Dù không thể nhận ra giai điệu, nhưng đó dường như là khúc nhạc trầm lắng được tấu lên từ một cây đàn ống.
(Chuyện gì thế này…)
Ray theo tiếng nhạc dẫn lối, bước vào căn phòng tối đen trước mắt.
Ngay khoảnh khắc cô bé đặt chân vào phòng, hàng loạt cây nến xếp dọc hai bên tường như thể đã đợi sẵn Ray, bỗng dưng đồng loạt bừng sáng. Ánh sáng chói chang khiến Ray không nhìn rõ. Khi cô bé mở mắt ra, trước mặt là nền gạch lát theo phong cách cổ điển, phía trên trải dài một tấm thảm đỏ cuốn tròn đã cũ kỹ. Nhìn quanh, những cây cột vững chãi xếp đều bên bức tường gạch đỏ.
(…Đây rốt cuộc là nơi nào?)
Đúng lúc này, dù Ray không hề cảm thấy mình đã chạm vào bất cứ thứ gì, một vật gì đó lại đột nhiên đổ sập xuống ngay cạnh chân cô bé. Một tiếng kim loại sắc nhọn vang vọng khắp căn phòng.
“Cái gì vậy…?”
Ray giật mình, cúi đầu nhìn xuống sàn. Cạnh chân cô bé là một cây chân nến kim loại mảnh dài vừa bùng cháy. Do va chạm mạnh, ngọn nến đã tắt, tỏa ra một làn khói tím đầy bất lành. Căn phòng nhanh chóng bị làn khói này bao phủ dần.
“Mùi… ngọt lịm…?”
Ngay sau đó, một mùi hương nồng đậm lan tỏa khắp phòng. Nó giống như mùi đường cháy, hay một loại thuốc cực mạnh nào đó, một mùi mà Ray chưa từng ngửi qua bao giờ. Ngay khoảnh khắc ngạc nhiên và choáng váng trước cảnh tượng này, Ray vô thức hít vào mùi hương ấy.
— Kít kít.
Trong mùi hương ngọt ngào mà chỉ cần hít thở cũng đủ mê đắm, Ray nghe thấy tiếng chim hót vang lên từ dưới chân. Cô bé vô tình nhìn về phía phát ra âm thanh, và rồi thấy một chú chim nhỏ bị đứt làm đôi, toàn thân đẫm máu.
Cô bé không nhớ rõ đã từng nhìn thấy cảnh tượng này khi nào. Nhưng cứ bỏ mặc như vậy thì tội nghiệp quá, Ray mơ màng nghĩ trong đầu.
— …Phải chữa trị cho nó mới được.
Ray lập tức khụy xuống, cố gắng dùng hai tay đỡ lấy chú chim nhỏ. Nhưng không hiểu sao, chú chim bỗng nhiên biến mất ngay lúc đó, mùi hương ngọt ngào cũng không còn.
“Ủa…?”
(Rõ ràng vừa nãy mình thấy đầu óc trống rỗng, và có một chú chim ở đây mà…)
Hiện tượng kỳ lạ này khiến Ray không khỏi cảm thấy có gì đó không ổn. Bởi vì cô bé chắc chắn đã nhìn thấy một chú chim bị đứt làm đôi nằm trên sàn nhà.
(Là ảo giác sao…)
Ray nghĩ, có lẽ mình đã quá mệt mỏi. Cứ ngẫm lại mà xem, cô bé đã không ăn uống gì từ lúc nào không hay; còn về nghỉ ngơi, cũng chỉ cùng Zack nghỉ vài chục phút ở góc khuất camera giám sát tại tầng B3 mà thôi.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghỉ. Việc quan trọng hơn là phải nhanh chóng tìm được thuốc chữa cho Zack. Ray lắc đầu, xua đi cảnh tượng vừa thấy, siết chặt tay lần nữa.
(…Đi thôi.)
Ray vẫn cảm nhận được một bầu không khí đáng sợ, bất an nào đó. Đồng thời, cô bé đi theo tấm thảm đỏ cuốn tròn, tiếp tục tiến sâu vào căn phòng.
▲ ▼
Cuối căn phòng là hai cánh cửa lớn có phần đầu cong nhọn. Giữa hai cánh cửa, có một bàn thờ nhỏ, trên đó đặt một cuốn sách dày cộp đang mở.
Ray lại gần cuốn sách, thấy trang giấy đã ố vàng, bám đầy một lớp bụi dày.
(Kinh Thánh…?)
Ray ghé sát đầu nhìn cuốn sách, phủi đi lớp bụi. Trên sách viết những dòng chữ sau:
“—Thần yêu cầu những người trong sạch và không giả dối.
Hãy tự hỏi mình là ai.
Là vật tế được cầu mong, hay là thiên sứ?
Hay không phải cả hai, mà là người tìm kiếm sự cứu rỗi từ Chúa, tức là hãy phơi bày mọi thứ của bản thân và thực hiện sám hối.”
(…Sám hối.)
Từ này đột ngột xuất hiện trước mắt khiến Ray không khỏi thấy lồng ngực thắt lại. Khi tỉnh dậy ở tầng B7, cô bé không thể nhớ bất cứ điều gì. Hầu hết ký ức đều ngủ sâu trong tâm trí.
Giờ nghĩ lại, khi mất trí nhớ, cô bé đã có một cảm giác lạ lùng rằng mình là một cô gái “bình thường”. Khi đó, cô bé thật lòng, thật tâm mong muốn trở về bên gia đình. Và gia đình mà cô bé nhớ lại lúc ấy, chính là gia đình lý tưởng của cô bé.
Đột nhiên, Ray bắt đầu suy nghĩ xem sẽ thế nào nếu mình không nhớ ra bất cứ điều gì, và bị Zack giết ngay lần đầu gặp ở B6. Nếu cứ thế không nhớ gì và bị Zack giết, có lẽ mình đã thuận lợi lên thiên đàng nơi Thượng đế ngự trị rồi.
Nhưng giờ nghĩ ngợi cũng chẳng ích gì.
(Mình không thể sống trên cõi đời này nữa…)
Ray thở sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trần nhà cao vút hình vòm. Trên hai cánh cửa lớn sừng sững trước mắt đều treo những cây thánh giá to lớn. Xem ra, đây là phòng xưng tội ư?
Ray nhìn chăm chú vào thánh giá, đột nhiên nhớ lại những tầng đã đi qua. Các tầng trong tòa nhà đều có cư dân, và kiến trúc nội thất của chúng đều thể hiện một đặc điểm nào đó của họ. Tầng này cũng tương tự vậy sao? Dù không chắc chắn, nhưng tầng này cũng rất có thể có cư dân ẩn náu.
(Sự cứu rỗi của Chúa…)
Ray nhớ lại dòng chữ vừa thấy, và khẽ đưa tay chạm vào cánh cửa phòng xưng tội. Nhưng cánh cửa đó quả nhiên bị khóa chặt. Tuy nhiên, cũng không thể không tiến lên… Ray bắt đầu tìm kiếm cách mở cửa trên cánh cửa. Kết quả, cô bé thấy chính giữa cánh cửa có khắc nhẹ một dòng chữ hỏi “Ngươi tên là gì?”.
(Chỉ cần nói tên mình vào cánh cửa này là được sao…?)
Mà nói đến đây, Ray chợt nhớ ra thang máy ở B3 cũng mở theo cách này.
(Thế nhưng lúc ấy nói tên mình lại không mở được thang máy…)
“—Chúa không muốn những thứ dơ bẩn.”
Trước thang máy ở B3 có ghi dòng chữ này. Điều đó có nghĩa là Ray đã bị Chúa tuyên bố là một tồn tại dơ bẩn, không còn nghi ngờ gì nữa.
“…Rachel Gardner…”
Tâm trạng Ray trở nên có chút u buồn, và cô bé nói ra tên mình. Cô bé lo lắng rằng cánh cửa này có lẽ cũng giống như thang máy ở B3, sẽ không mở ra. Thế nhưng sự thật lại trái với dự đoán của cô bé, cánh cửa ngoan ngoãn mở ra.
“Phải rồi… Dù sao đây cũng là phòng xưng tội mà.”
Ray đột nhiên rủ mày xuống như thể hối tiếc, khóe môi khẽ nở một nụ cười.
Phòng xưng tội là nơi mà bất cứ ai, kể cả người từng phạm phải tội ác tày trời, cũng được phép bước vào nếu mang trong lòng ý muốn sám hối tội lỗi trước Chúa. Nếu đã vậy, cánh cửa không có lý do gì để không rộng mở.
“…Đi thôi.”
Ray nắm lấy tay nắm cửa dẫn vào phòng xưng tội. Bàn tay cô bé vô thức siết chặt thêm lực.
▲ ▼
Bước vào phòng và nhìn quanh, cô bé nhận thấy kiến trúc bên trong hoàn toàn không giống một phòng xưng tội thông thường nhỏ hẹp. Phải nói là, đây là một không gian kỳ lạ mà từ bên ngoài không thể hình dung ra được. Trong căn phòng quỷ dị, chỉ có ánh nến được đặt cách đều nhau bừng sáng, như thể đang ra hiệu cho cô bé đi sâu vào bên trong. Và Ray cảm nhận được toàn bộ căn phòng tràn ngập thứ mùi hương ngọt ngào quái đản kia.
(…Chuyện gì vậy?)
Có lẽ là ảo giác. Nhưng Ray cảm thấy mùi hương ngọt ngào kỳ lạ đó còn nồng đậm hơn lúc nãy.
Cô bé không biết đó rốt cuộc là mùi gì. Nhưng đó là mùi mà cô bé không hề muốn ngửi chút nào…
Ngay khoảnh khắc cảm nhận điều đó, ngọn nến đang cháy bỗng tắt lịm, Ray trong nháy mắt bị ném vào bóng tối.
— Ray, lại đây.
Một giọng nói không biết từ đâu vọng đến, có người đang gọi Ray trong bóng tối. Ray nhìn thẳng về phía phát ra âm thanh.
“…!”
Sau đó, Ray kinh hoàng trước cảnh tượng mình nhìn thấy, không kìm được mà lùi lại. Bởi vì cô bé thấy cha mẹ mình, những người không thể nào xuất hiện ở đây, lại hiện ra ngay trước mắt. Hai người như thể bị khâu dính vào nhau, tay nắm chặt tay, rồi cất tiếng nói “Lại đây đi, lại đây đi.” và nở một nụ cười có chút kỳ dị. Ray thấy họ dùng bàn tay không nắm lấy nhau, chậm rãi vẫy gọi cô bé.
— Con sao vậy, Ray? Lại đây mau.
Cha dịu dàng mỉm cười với Ray đang đứng sững sờ tại chỗ. Đó là một nụ cười ấm áp mà Ray chưa từng thấy bao giờ. Thế nhưng đôi mắt tròn xoe của cha đang nhìn Ray, lại không giống mắt người, mà như những chiếc cúc đen tròn bị khâu vào.
— Ray, con sao vậy? Lại đây mau.
Mẹ, cũng với đôi mắt tròn xoe, nói bằng giọng điệu trầm tĩnh. Và trên người mẹ, Ray hoàn toàn không cảm nhận được vẻ cuồng loạn mà cô bé vẫn luôn sợ hãi.
(…Không phải.)
Đối mặt với hình dáng kỳ quái của cha mẹ mình, Ray lùi lại vài bước. Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này khiến Ray rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng.
(Đây không phải gia đình thật của mình… Gia đình thật của mình, sẽ không gọi mình…)
Cho nên, đây là một giấc mơ —
“…………”
Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, căn phòng lập tức bừng sáng.
Ray bị ánh sáng đột ngột bật lên làm chói mắt không nhìn rõ, nhưng vẫn không ngừng nhìn quanh. Trước mắt không còn hình bóng cha mẹ đang vẫy gọi mình. Vừa rồi là mơ sao?
Ray cau mày, quay đầu nhìn lại. Cô bé phát hiện cánh cửa mà mình vừa bước vào đã biến mất. Ray kinh ngạc trừng lớn mắt. Bởi vì điều đó có nghĩa là lối thoát đã biến mất.
(Sao lại thế này… Mình phải tìm được thuốc và mang về mới được…)
Hình bóng Zack đang nằm cạnh thang máy lướt qua tâm trí Ray. Cô bé tuyệt đối không muốn nghĩ rằng Zack có lẽ sẽ cứ thế không bao giờ mở mắt nữa — Ray lắc đầu. Nhất định còn có lối ra khác. Phòng xưng tội này dường như còn dẫn sâu hơn rất nhiều, hoàn toàn không thể tưởng tượng được từ phía bên kia cánh cửa.
(Nhanh chóng đi tìm thuốc thôi…)
Ray lại một lần nữa đi theo ánh nến vừa bùng cháy trở lại, tiến sâu vào bên trong phòng xưng tội.
Tại sao cánh cửa lại đột nhiên biến mất? Tại sao lại đột nhiên mơ thấy cha mẹ? Ray không hiểu.
Nhưng thật kỳ lạ, Ray bắt đầu không muốn nghĩ về những hiện tượng kỳ lạ vừa xảy ra. Ray chỉ mang theo cảm giác chóng mặt buồn nôn như khi đi xe, không ngừng bước nhanh trong không gian dường như không có điểm cuối.
▲ ▼
Mang theo ý thức còn lơ mơ, Rachel đang lững thững lang thang trong phòng xưng tội thì bỗng khựng lại. Một chiếc ghế bọc nhung đỏ thẫm được đặt lẻ loi sát tường, khiến cô thấy là lạ một cách khó hiểu. Trên ghế có một lọ thủy tinh nhỏ úp ngược.
"Đây là thuốc ư...?"
Rachel nhen nhóm chút hy vọng, nhưng khi cầm lọ lên xem thì thấy rỗng không. Dù vậy, Rachel vẫn khẽ cho chiếc lọ vào túi xách. Không hiểu sao cô có cảm giác rằng chiếc lọ này có thể sẽ hữu dụng ở đâu đó.
"..."
Khi Rachel ngẩng lên, dời mắt khỏi túi, cảnh tượng dị thường lại một lần nữa đập vào mắt cô.
Trên bức tường phong cách cổ điển nơi chiếc ghế đặt, như thể bị một "kẻ vô hình" nào đó nghịch ngợm, bỗng nhiên xuất hiện những dòng chữ trắng tựa như viết bằng phấn, gợi cho cô nhớ đến những bài văn trên tường ở các tầng trước.
*Hãy thú nhận tội lỗi của ngươi.*
*Thú nhận với chiếc lọ nhỏ cũng được, và nó sẽ hóa thành bằng chứng.*
*Khi nhìn vào bằng chứng ấy, ngươi cảm thấy thế nào?*
*Cánh cửa của sự ô uế đã mở ra.*
(Thú nhận tội lỗi với chiếc lọ này ư? Là sao chứ...?)
Từ "tội lỗi" khiến tim Rachel đập nhanh hơn. Cô cảm thấy đoạn văn này đang trách móc mình. Nhưng Rachel không thích từ đó, đột nhiên cô chẳng muốn suy nghĩ gì nữa. Tuy nhiên, tại sao những dòng chữ lại tự ý hiện lên trên tường? Cô vẫn không khỏi thắc mắc về hiện tượng khó hiểu này.
— Cạch.
Một âm thanh trong trẻo lọt vào tai Rachel đang ong ong.
(Có ổ khóa nào đó đã mở ra...?)
Cô nhìn về phía phát ra tiếng động, lại phát hiện thêm hai cánh cửa. Biết đâu phía sau những cánh cửa này là lối thoát – Rachel nhen nhóm hy vọng, cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa bên phải trước. Chắc hẳn cánh cửa này vừa được mở khóa, cô dễ dàng đẩy nó ra.
Bước vào phòng, Rachel thấy hai hàng nến với ánh lửa leo lét được xếp dọc hai bên tường. Cô đi giữa hai hàng nến kéo dài vào sâu bên trong, ở cuối phòng là một tấm gương lớn hình chữ nhật được trang trí cầu kỳ.
Rachel cảm thấy có gì đó bất thường, đồng thời khi ngẩng lên nhìn, phần trên của gương lại hiện lên những dòng chữ trắng tương tự như lúc nãy.
*Hãy nhìn rõ dáng vẻ của chính ngươi.*
*Là vật tế? Là con chiên lạc lối?... Hay là ác quỷ?*
*Nhưng điều Thần mong muốn là một dáng vẻ không chút dối trá.*
(Nhìn rõ dáng vẻ của chính mình...?)
Lại là một đoạn văn dường như đang trách móc Rachel. Tại sao từ nãy đến giờ những dòng chữ như vậy cứ liên tục xuất hiện? Cảm giác khó chịu dâng lên, Rachel dời mắt khỏi dòng chữ, rồi nhìn thẳng vào mình trong gương.
— ...Gương phản chiếu dáng vẻ của tôi.
Gương... phản chiếu dáng vẻ của tôi. Chỉ đơn giản vậy thôi. Rachel Gardner, mười ba tuổi. Khác với cái tôi mất trí nhớ ở tầng B7, giờ đây cô "thực sự" có thể hiểu được mọi chuyện.
Và cái tôi trong gương, không hề cười.
"Cái bộ mặt chán ngắt muốn chết của cô làm tôi chẳng có hứng giết chút nào."
Nhớ lại lời Zack nói, Rachel cau mày nhìn chằm chằm vào gương.
(Hay là mình nên tập cười thì hơn...)
Khi ý nghĩ ấy vụt qua, trên bức tường phía trên gương lại hiện lên dòng chữ.
*Ngươi là kẻ vô tri sao?*
*Hay đang giả dối bản thân?*
*Đây là căn phòng sám hối,*
*Muốn rời khỏi nơi này, hãy nhặt lấy những mảnh vỡ của chính mình, để biết rõ ngươi là ai!*
Dòng chữ trắng tự ý viết đến đây thì đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, tấm gương phát ra tiếng động lớn rồi nứt vỡ, tan tành như một vụ nổ. Nhưng những mảnh vỡ bay tứ tung đều tránh Rachel, phần còn lại rơi xuống đất một cách ấn tượng.
(Trên mảnh vỡ có phản chiếu thứ gì đó...)
Rachel nén lại cảm giác khó chịu đang tuôn trào, nhặt một mảnh gương vỡ. Cô nhìn vào mặt gương của mảnh vỡ, và kinh ngạc trước cảnh tượng hiện ra.
Phản chiếu trên mảnh gương vỡ nứt, không nghi ngờ gì, chính là hình ảnh của cô. Tuy nhiên, không chỉ đơn thuần là phản chiếu. Cái tôi mà cô nhìn thấy trong gương vài chục giây trước vẫn như một bức ảnh đã rửa, in lại trên mảnh gương.
"Cái gương kỳ lạ."
Rachel thì thầm, không hiểu sao cô cảm thấy cơ thể dần dần mất hết sức lực. Khi cô vô tình nhắm mắt lại, trong tâm trí hiện lên hình ảnh thảm hại của Zack mà cô nhìn thấy lần cuối.
(Đi thôi... Phải nhanh chóng tìm thuốc, trở về bên Zack...)
▲ ▼
Sau đó, Rachel vội vã rời khỏi căn phòng bên phải, và có chút bối rối khi mở cánh cửa bên trái. Cách bố trí của căn phòng bên trái giống hệt căn phòng bên phải. Nhưng sâu bên trong căn phòng này lại khác căn phòng bên phải, treo một khung gương lớn "không có mặt gương".
(Không có lối thoát, tôi phải làm sao đây...)
Rachel với vẻ mặt bối rối bắt đầu suy nghĩ miên man. Lúc này, trên bức tường phía trên khung gương lại tự động hiện lên những dòng chữ trắng gần như giống hệt lúc nãy, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
*Hãy thú nhận tội lỗi của ngươi.*
*Nếu không biết tội lỗi của mình là gì, hãy xé toạc bản thân, mạnh mẽ tìm ra nó.*
(Lại bắt tôi thú nhận tội lỗi ư...?)
Rachel cau mày, lần nữa nhìn vào dòng chữ khó chịu đó. Bây giờ Rachel chỉ có chiếc lọ nhỏ và mảnh gương phản chiếu chính mình. Cô lấy mảnh gương từ túi xách ra, nhìn chăm chú vào hình ảnh của mình phản chiếu trên đó. Cái tôi trong mảnh gương vẫn bị phong ấn trong quá khứ, không hề cử động.
Mảnh gương phản chiếu chính mình...
Đây là—... một phần của tội lỗi...?
Lúc này, Rachel cảm thấy mình đột nhiên ngộ ra điều gì đó.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy chính mình là ở tầng B7, khi chưa nhớ lại bất cứ điều gì.
Biểu cảm của cô bây giờ đã phong phú hơn một chút so với lúc đó. Tuy nhiên, điều này không phải vì cô đã nhớ lại tất cả. Nhớ lại tất cả đối với Rachel, ngược lại, là điều tồi tệ nhất. Biểu cảm có thể dần dần dịu đi, chắc chắn – là vì cô đã lập lời hứa với Zack. Những ký ức đã cùng Zack đi qua cho đến nay cứ như thước phim quay chậm, hiện về trong tâm trí cô.
Nhưng dù biểu cảm đã dịu đi, chỉ có ánh mắt là không thay đổi. Đôi mắt xanh của Rachel trong gương không hề có sức sống, phản chiếu một ngày tận thế.
(Nhưng, cái tôi này... tất cả đều là giả dối.)
Rachel hít một hơi, như để xua đi chút khó chịu đang xâm chiếm từng chút một, dùng mảnh gương cứa vào trán mình. Kỳ lạ là vào khoảnh khắc đó, cái tôi bất động và vô cảm trong gương dường như nở một nụ cười lạnh lùng. Đồng thời, cơ thể Rachel dần dần bị bao phủ bởi làn khói tím tỏa ra mùi hương ngọt ngào nồng nặc.
"— Rachel, hãy cho tôi đôi mắt của cô..."
Từ đâu đó vọng lại tiếng chuông "reng", lời nói của Danny, người lẽ ra đã chết, vang vọng bên tai Rachel.
(Bác sĩ ấy... là bác sĩ tâm lý của mình...)
— Mình đã phải điều trị tâm lý... vì đã chứng kiến hiện trường án mạng...
Sau đó, Rachel đột nhiên mất ý thức, như thể rơi vào một cái hố dẫn đến xứ sở thần tiên, bị hút vào mảnh gương.
▲ ▼
(...Đây là... đâu thế này...?)
Đó là một không gian vô cùng chật hẹp. Trong tầm mắt không có cửa cũng không có cửa sổ, chỉ có bốn bức tranh kỳ lạ treo cạnh nhau trên tường. Trên sàn nhà lát gạch hình kim cương đa sắc, cô có cảm giác như đang ở trong một chiếc kính vạn hoa, những bức tường màu tím tỏa ra khí chất bất an như có sự sống, không ngừng cựa quậy.
— Chẳng lẽ đây là bên trong gương ư...?
Rachel nhớ rõ mình đã bị hút vào trong gương. Ở giữa phòng có một quyển sách đang mở.
(Đó là gì...)
Rachel nhìn vào trang sách đang mở, trên đó viết những dòng chữ này:
*Đôi mắt ấy có nhìn thấy tội lỗi của chính mình không?*
*Nếu chỉ thấy một màu đen kịt, đó chính là hành vi của bản thân.*
*Là đã tiêu trừ tội lỗi, hay chưa nhận ra đó là tội lỗi?*
*Nếu đó là tội lỗi đã đánh mất, hãy một lần nữa khiến nó thành hình, và chấp nhận tội lỗi tuôn chảy từ đó.*
À... trên đó lại viết từ đó. Cảm giác khó chịu khiến Rachel hơi choáng váng. Từ khi chia tay Zack, ở căn phòng đầu tiên bị bao vây bởi mùi hương ngọt ngào, cô luôn cảm thấy không được khỏe. Nhưng cô cũng không thể dừng lại ở đây mà không làm gì cả.
(...Khiến tội lỗi thành hình trở lại, rồi chấp nhận nó...)
Từ đoạn văn dường như đang ám chỉ điều gì đó, Rachel nghĩ đến chiếc lọ nhỏ vừa giấu vào túi xách.
— Dùng chiếc lọ này để chấp nhận "tội lỗi" ư?
(Nhưng, chấp nhận bằng cách nào...)
Hơn nữa "tội lỗi" là gì? Nói cho cùng, có tội lỗi nào có thể đựng vào chiếc lọ này không? Rachel lòng đầy nghi hoặc, đồng thời đứng trước bốn bức tranh ẩn chứa ý nghĩa đặc biệt. Nhìn kỹ, cô phát hiện trên khung của mỗi bức tranh đều ghi tên tác phẩm.
*Hãy thú nhận tội lỗi của ngươi. Nếu không biết tội lỗi của mình là gì, hãy xé toạc bản thân, mạnh mẽ tìm ra nó.*
Trong đầu óc mơ màng, dường như sắp ngủ gật của Rachel, đoạn văn vừa rồi lại hiện về.
(Chỉ cần... cứa rách bức tranh là được sao...?)
Rachel lảo đảo bước chân không vững, tiến gần đến những bức tranh. Biết đâu phía sau những bức tranh này ẩn chứa manh mối dẫn đến lối thoát. Cô có linh cảm như vậy. Bởi lẽ, nếu trong căn phòng này có manh mối dẫn đến lối thoát, thì chỉ có bốn bức tranh này, không còn gì khác.
"Hú..."
Rachel nhẹ thở ra, trấn tĩnh cảm xúc của mình, sau đó đứng trước bức tranh mang tên "Cậu Bé Chạy".
Đó là một con đường làng không biết ở đâu. Trên tranh vẽ một cậu bé đang chạy trên con đường hoang vắng vào buổi hoàng hôn, cố gắng về nhà trước khi mặt trời lặn. Tuy nhiên, biểu cảm của cậu bé thoang thoảng nét mệt mỏi.
Rachel lập tức dùng mảnh gương trên tay cứa một đường thẳng ngang bức tranh. Tiếp đó, đột nhiên một tiếng "Ố á á á á á" thảm thiết xuyên thấu màng nhĩ Rachel. Cô nhìn thấy cậu bé trong tranh cất tiếng kêu thảm thiết rồi rơi vào vết cắt trên tranh.
Tiếng kêu gào như gầm thét ấy có phải bắt nguồn từ một cảm giác tội lỗi nào đó không? Dù không hiểu, nhưng điều đó hoàn toàn không quan trọng. Bởi vì tiếng kêu gào không thể cho vào lọ.
Rachel lộ vẻ mặt hơi khó xử, nhìn vào khe hở bức tranh nơi cậu bé đã rơi xuống. Kết quả, cô phát hiện phần bị cứa có kẹp một tấm thẻ nhỏ.
Rachel nhẹ nhàng rút tấm thẻ ra xem, trên thẻ vẽ hình một con cừu đực.
(Cừu đực...)
Điều này có nghĩa là gì nhỉ? Ray chăm chú nhìn tấm thẻ nhưng chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng cứ nhìn hình con cừu đó là trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác bất an rợn người. Thế mà Ray lại chẳng muốn suy nghĩ xem vì sao mình lại cảm thấy như vậy.
(Bây giờ thì cứ mau chóng cắt nốt mấy bức tranh còn lại đã...)
Nếu mỗi lần cắt tranh lại kích hoạt một cơ chế đáng sợ như tiếng rên rỉ vừa nãy thì sao? Ray hơi cảnh giác, rồi bước sang đứng trước bức tranh bên cạnh có tên là "Một Con Rắn".
Đó là một bức tranh trông rất trừu tượng. Giữa nền tranh trải đầy màu sắc là một con rắn khổng lồ. Liệu nó có tượng trưng cho điều gì không? Bức tranh này có gì đó kỳ quái. Nhưng lạ thay, Ray lại thấy nó thật đẹp.
Tuy nhiên, giờ không phải lúc để bận tâm đến chuyện tranh ảnh. Ray vẫn làm như vừa nãy, dùng mảnh vỡ cắt bức tranh.
“...! ”
Đúng lúc này, con rắn bất chợt bò ra khỏi tranh, khiến Ray không khỏi lùi về phía sau. Đó đích thị là con rắn trong tranh, và con rắn trong tranh cũng biến mất. Con rắn bắt đầu vặn vẹo thân mình, di chuyển một cách bất thường trong không gian kỳ lạ này.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Ray lại một lần nữa cảm thấy khó chịu. Rồi bất chợt, trong ký ức của cô lại hiện lên câu chuyện ngắn về một con rắn và hai người trong cuốn sách cô từng đọc. Nhưng Ray ra sức đè nén ký ức đó. Giờ phải tập trung xử lý vấn đề trước mắt đã.
(Nếu con rắn này có liên quan đến tội lỗi—...)
Nhưng con rắn quá lớn, không thể nhét vào trong chai được.
Ray tự trấn tĩnh lại, đồng thời nhìn lại bức tranh bị cắt, giờ đã không còn rắn bên trong. Trong khe hở lại kẹp một tấm thẻ khác. Lấy ra xem, lần này là hình một con cừu cái.
(Lại là cừu, có ý nghĩa gì đây...)
Vừa tránh không bị con rắn đang bò lung tung trong căn phòng chật hẹp cắn, Ray vừa tiến đến đứng trước bức tranh "Người Đàn Ông Giơ Súng Săn".
—Đó là một bức tranh vô cùng kinh hoàng.
Người đàn ông giơ súng săn với vẻ mặt vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Xung quanh ông ta là những con thú săn bị ông ta bắn chết, và những con chó săn sắp chết.
Ngay khi nhìn thấy bức tranh đó, Ray đơ ra một lúc lâu không động đậy. Một phần là do cô bất giác cảm thấy khó chịu, nhưng lý do lớn hơn là không hiểu sao cô lại có cảm giác mình từng thấy cảnh tượng đó rồi.
Cắt bức tranh như trước, cô lại thấy trong khe hở kẹp một tấm thẻ khác. Rút tấm thẻ ra xem, trên đó vẽ một con cừu non.
(Cừu non...)
Đôi mắt con cừu non trong tranh ánh lên màu xanh nhạt. Ánh mắt buồn bã ấy hình như quen lắm—
Đúng khoảnh khắc cảm nhận điều đó, Ray thấy có ai đó đang nhìn cô qua khe hở của bức tranh bị cắt. Cô rụt rè nhìn vào bên trong khe hở, và thấy có vật gì đó giống như một cây gậy thò ra.
Nhìn kỹ hơn, đó là một khẩu súng săn. Nòng súng săn tối màu phát ra một luồng sáng, chĩa thẳng vào Ray đang đứng trước bức tranh. Rõ ràng là nhắm vào Ray.
(...Phải né thôi!)
Ray giật mình nhận ra tình hình không ổn, liền nằm sấp xuống đất. Gần như cùng lúc đó, tiếng súng "đoàng" vang lên trên đầu cô. Nghe tiếng động đáng sợ đó, Ray lại một lần nữa cảm thấy khó chịu. "Thứ gì đó" trong ký ức dường như sắp được đánh thức, cô nhắm chặt mắt. Nhưng cũng không thể cứ co ro trong bóng tối mãi như vậy. Ray nén cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, cố gắng mở mắt ra.
Phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
(May mà cái lọ không vỡ...)
Tay Ray vẫn nắm chặt chiếc lọ, trong lòng chỉ nghĩ thế. Rõ ràng đang bị súng chĩa vào, vậy mà lạ thay cô lại không hề nghĩ mình có thể chết. Từ khoảnh khắc nhớ lại mọi thứ, cô quả thực đã ôm ý nghĩ muốn chết. Thế nhưng bây giờ, cô muốn tìm thuốc và mang về cho Zack. Mong muốn này đã chiếm trọn tâm trí Ray.
(Vì nếu Zack chết, mình sẽ rất phiền phức...)
—...Nếu Zack chết, mình sẽ không thể nhờ anh ta giết mình được.
Ray cúi thấp người rời khỏi bức tranh đó, đứng trước bức tranh thứ tư cuối cùng là "Bức Tranh Màu Đen".
Thế nhưng bức tranh đó trống rỗng, chỉ toàn một màu đen—
Rốt cuộc điều này muốn cô làm gì? Hiện tại, Ray đang cầm ba tấm thẻ vẽ ba con cừu, được kẹp riêng biệt trong các khe hở của mỗi bức tranh.
Cừu đực, cừu cái, cừu non...
Ray nhìn chằm chằm vào các tấm thẻ, rồi đột nhiên nhận ra một điều.
—Gia đình.
Thử đặt ba hình vẽ trên các tấm thẻ cạnh nhau, trông chúng giống hệt một gia đình. Ray ngắm nhìn bức tranh, và bất chợt, hình ảnh cha mẹ cô vẫy tay chào cô hiện lên trong mắt. Từ đôi mắt của cha, giống như những chiếc cúc áo đen, máu nhỏ giọt xuống tựa như nước mắt đang tuôn rơi.
"—...Hãy thú nhận tội lỗi của mình đi."
Câu nói này lướt qua tâm trí Ray. Ray bị câu nói đó níu chặt, giống như bị một sức mạnh nào đó điều khiển, cô đặt ba con cừu vẽ trên tấm thẻ lên bức tranh màu đen.
"A..."
Tiếp đó, cả ba tấm thẻ đều như dần hòa vào giấy đen, bị hút vào trong tranh. Nhưng ngay giây sau, một bức tranh mới từ từ hiện lên trong khung tranh. Bức tranh đó miêu tả ba con cừu trong một gia đình dựa vào nhau, đang ăn cỏ trên đồng cỏ.
Bức tranh này khác với những bức trước, nó là một bức tranh rất yên bình, đẹp đẽ và hạnh phúc.
Tuy nhiên, Ray vẫn lặng lẽ tiến đến gần bức tranh đó như trước, không chút do dự cắt bức tranh về gia đình cừu hạnh phúc ấy. Vừa cắt, tiếng kêu "beee" đau đớn vang lên. Tiếng kêu đó thê lương đến nhói lòng, vậy mà Ray không hề động lòng. Chuyện này vốn chẳng quan trọng. Và bức tranh đó, giống như máu đang chảy ra từ con cừu, tuôn ra thứ chất lỏng màu đỏ tươi như máu.
"—Nếu tội lỗi của bản thân đã mất, hãy biến nó thành hình một lần nữa, và chấp nhận tội lỗi tuôn chảy từ đó."
Trong cảm giác khó chịu liên tiếp dâng trào không thể kìm nén, Ray nghĩ rằng đó có lẽ chính là lời giải đáp cho đoạn văn kia.
(Đây chính là tội lỗi "tuôn chảy ra" sao...?)
Cô quả thực không hiểu lắm. Nếu nói là tội lỗi, vậy thì những con cừu trong bức tranh này đã làm điều gì xấu chăng? Nhưng, mình chẳng quan tâm đến chuyện đó—Ray khẽ thở dài.
Cô chỉ chắc chắn một điều. Đó là người đã làm tổn thương gia đình cừu trong tranh chính là mình—Ray. Tuy nhiên, việc làm này là để thoát khỏi không gian này, không phải do cô tự nguyện. Tìm được thuốc và trở về bên Zack, đây là nhiệm vụ duy nhất mà Ray cần phải hoàn thành lúc này.
Ray vẫn với vẻ mặt thường ngày, vô cảm nhìn chất lỏng như máu chảy ra từ bức tranh, phỏng đoán rằng đây chính là "tội lỗi" mà đoạn văn đã nhắc đến. Bởi vì những chất lỏng đó có thể chứa vào trong chiếc lọ nhỏ này.
Ray từ từ đổ thứ chất lỏng màu đỏ có mùi tanh nồng đặc biệt đó vào chiếc lọ nhỏ. Sau đó, toàn bộ không gian lại một lần nữa bị khói tím bao trùm.
—Này, Ray. Nhanh lên.
Vừa cảm thấy choáng váng, trong làn khói tỏa hương ngọt ngào, giọng của Zack rõ ràng vọng đến.
"Zack...?"
Ray nhìn quanh, không thấy bóng dáng Zack đâu. Ngoài khói tím ra, chẳng thấy gì cả. Nhưng giọng của Zack vẫn tiếp tục vang lên từ đâu đó.
—Này, cô muốn tôi giết cô phải không? Để được người khác giết, cô cần tôi phải không?
Đối với Zack, những lời này trách móc Ray mạnh mẽ hơn nhiều so với bình thường.
"Ừm... nhưng mà..."
Ray tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn ấp úng.
—Cái quái gì vậy. Tôi và cô cũng chỉ là công cụ như lời con đàn bà đó nói thôi. Đúng không?
"...Không phải."
—Đâu có gì không phải?
(Mình... không biết có gì không phải... nhưng mà...)
"Zack... không phải công cụ..."
Vừa lẩm bẩm, Ray vừa cảm thấy một cơn buồn ngủ dịu nhẹ ập đến. Mùi máu tanh nồng đặc biệt kích thích khoang mũi.
Và Ray, như thể bị mùi hương nguy hiểm này xâm chiếm, đột ngột mất đi ý thức.
▲ ▼
Khi tỉnh dậy, Ray đã trở lại phòng Xưng Tội.
(...Vừa rồi là chuyện gì vậy?)
Ray không nhớ rõ những gì đã xảy ra trong không gian kỳ lạ đó. Nhưng cô chắc chắn đó không phải là một giấc mơ, vì trong lọ có chứa thứ chất lỏng chảy ra từ bức tranh vừa nãy. Điều này có lẽ có ý nghĩa gì đó, nhưng không thể nào là thuốc chữa bệnh được. Hơn nữa, Ray cũng không nghĩ chất lỏng này có thể có tác dụng lớn. Thế nhưng không hiểu sao, cô lại không muốn vứt bỏ nó.
Ray cảm thấy, có thể là vì đây là máu do chính tay cô đã cắt con cừu mà ra.
(Tội lỗi...)
Cô cất chiếc lọ vào túi rồi bất chợt ngẩng đầu lên, liền thấy một cánh cửa khổng lồ ngay trước mắt. Cho đến vừa nãy, đáng lẽ không hề có cánh cửa nào như vậy tồn tại.
—Nhưng không sao, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi.
Ngay cả dành thời gian suy nghĩ cũng cảm thấy lãng phí. Ray lập tức mở cửa, như thể được mời gọi, bước về phía bên kia cánh cửa.
▲ ▼
Bên kia cánh cửa là một thế giới bóng tối như thể bị bóng đêm lấp đầy.
Tuy cảm thấy khá rộng lớn, nhưng hầu như chẳng nhìn thấy gì. Ánh sáng chỉ đủ để thấy dưới chân. Duy chỉ có ánh nến lấp lánh trong bóng tối, như ánh trăng yếu ớt chiếu sáng căn phòng. Như vậy thì không chỉ việc tìm thuốc, ngay cả việc tiến về phía trước cũng rất khó khăn.
Và trong bóng tối tưởng như vô tận, lại ngửi thấy mùi hương kỳ lạ đó, hơn nữa còn nồng nặc hơn trước nhiều.
(Mùi này là sao... Tuy ngọt nhưng lại có mùi tanh...)
Chỉ cần bị bao quanh bởi mùi hương ngọt ngào khó chịu và không rõ tên tràn ngập không khí, Ray không khỏi cảm thấy đầu óc bắt đầu không thể suy nghĩ được. Cảm giác sắp mất ý thức lại ập đến, trong khoảnh khắc khiến màu mắt của Ray trở nên hơi đục ngầu.
Vì trong bóng tối như thế này dường như cũng không thể tìm thấy thuốc, có lẽ quay lại bên Zack một lát sẽ tốt hơn. Hơn nữa, đầu óc cô cảm thấy rất choáng váng, khó chịu quá... Có lẽ là do không gian vặn vẹo liên tục vừa nãy, cô vẫn còn cảm giác chóng mặt.
Ray bước đi chao đảo, quay lại cánh cửa mà cô đã đi vào đây.
"...Cánh cửa đâu rồi!"
Nhưng cánh cửa vừa mới xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.
(...Tại sao... Mình phải nhanh chóng quay lại thôi...)
Trong một khoảnh khắc, Ray cảm thấy mình bị ném đến tận cùng thế giới. Nhưng giờ không có thời gian để chán nản. Dù sao cũng phải tìm được lối ra khác, nếu không Zack vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
"—Mình nhất định sẽ... giúp được anh..."
Trong ý thức mờ mịt, Ray như tìm một điểm tựa, lại một lần nữa thầm nhắc lại lời thề đã hứa với Zack trong lòng.
Sau đó, Ray cất bước trong màn đêm, tìm kiếm cánh cửa căn phòng. Dường như nơi đây chẳng có gì ngoài mấy ngọn nến soi tỏ căn phòng. Bởi vậy, tuy không va phải thứ gì, nhưng chính vì màn đêm dày đặc này mà Ray hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
(Phải làm sao đây...)
Khi Ray khẽ thở dài và cúi đầu, cô nhìn xuống chân mình, trong lòng dậy lên một nỗi bất an.
Bởi vì những dấu chân từ phía cửa kéo dài đến chỗ cô đứng, đã nhuộm một màu đỏ tươi.
(Dấu chân... dính máu...)
——À... hình như mình từng nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó rồi...
Trong lòng Ray lại dấy lên một cảm giác khó chịu nào đó.
Cô cảm thấy như sắp nôn ra, cẩn thận quỳ xuống, dùng ngón tay chấm lấy thứ màu đỏ kia. Dù trong bóng tối, Ray vẫn lập tức nhận ra thứ màu đỏ ấy là máu. Thế nhưng, tuyệt nhiên đó không phải máu của cô. Cô không nhớ mình đã bị thương, toàn thân cũng không có chỗ nào chảy máu. Chiếc chai vừa bỏ vào túi cũng không bị đổ, mà cô cũng không hề nhớ đã từng dẫm vào vũng máu nào. Không đúng, có lẽ là do quá tối nên không nhìn thấy.
(Nhưng, vậy những vệt máu này là của ai...?)
——Không... của ai cũng không quan trọng.
Dù một thoáng lại trào lên cảm giác khó chịu, nhưng Ray đã tự nhủ như vậy lần nữa. Bây giờ căn bản không còn thời gian. Không có thời gian dư thừa để đứng chôn chân ở cái nơi quái lạ này.
(Phải quay lại xem tình hình của Zack thế nào...)
Khẽ hít sâu một hơi, Ray bắt đầu bước đi. Cô liên tiếp để lại những dấu chân máu trên sàn, cứ như đang đi trên tuyết vậy. Trông cứ như máu tươi đang chảy ra từ chính cơ thể cô, thật kinh tởm.
(À...)
Và mỗi khi Ray bước thêm một bước, cô lại nhớ ra cảm giác khó chịu ấy là gì. Những dấu chân máu này vô cùng giống với dấu chân còn sót lại ở hiện trường vụ án mạng mà Ray đã từng chứng kiến. Những dấu chân đỏ tươi làm bẩn nhà bếp... Khi ấy, cả căn nhà đều bị bao trùm bởi mùi máu tanh.
"——Đó là sự tuyệt vọng."
Giọng Zack lại vang vọng trong màng nhĩ. Khoảnh khắc ấy, Ray đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, lòng bàn tay có cảm giác ẩm ướt và dính nhớp. Cô cúi xuống nhìn, phát hiện lần này lòng bàn tay mình cũng dính đầy máu.
(Tại sao...)
Trước đó cô hoàn toàn không chạm vào sàn nhà——Khi trái tim cô đập thình thịch vì hiện tượng bất thường, một tiếng rên rỉ cao vút của phụ nữ vọng đến từ đâu đó. Âm thanh quen thuộc ấy khiến Ray phản xạ theo bản năng mà ôm đầu ngồi xổm xuống.
(Đầu đau quá... Mình không muốn nhớ thêm bất cứ điều gì nữa...)
Vừa nghĩ vậy, vệt máu trên lòng bàn tay nhanh chóng bị da hấp thụ.
"Hả..."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ray không thể suy nghĩ thấu đáo. Nhanh lên, cô thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Ray chỉ nghĩ đến vậy rồi đứng dậy, bước về phía cuối không gian rộng lớn. Mỗi bước cô đi, trên sàn lại lưu lại những dấu chân gợi nhắc về sự kiện chẳng lành kia. Ray cố tình không nhìn những dấu chân ấy.
Sau đó không biết đã đi bao lâu. Trước mắt Ray hiện ra một cánh cửa khổng lồ.
(...Hả?)
Đằng sau cánh cửa vọng ra tiếng nhạc. Đó hẳn là tiếng đàn ống đang chơi.
(Thì ra tiếng nhạc vừa nãy là từ trong đây vọng ra...)
——Đằng sau cánh cửa này nhất định có thứ gì đó, nhất định có manh mối để cứu Zack.
Ray nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn.
"...Đi thôi."
▲ ▼
Vừa mở cửa, tiếng đàn ống trầm bổng liền rung động màng nhĩ. Cây đàn ống như đang trách mắng Ray, đang tấu lên một bản nhạc với âm lượng khá lớn.
Không gian này lảng bảng một thứ gì đó giống như sương trắng, vì vậy tầm nhìn không được rõ ràng.
Và trong phòng tràn ngập một mùi hương ngọt ngào, nồng nặc hơn hẳn so với trước đó. Mùi hương ấy quá nồng đến mức khiến Ray cảm thấy như sắp phát điên.
——Tiếng đàn ống này... từ đâu vọng ra vậy?
Ray nén lại cảm giác cực kỳ khó chịu, chầm chậm tiến về phía nguồn âm thanh trong làn sương trắng.
"...À."
Một cây đàn ống đập vào mắt Ray. Các phím đàn như có người vô hình đang chơi, tự động chuyển động, tấu lên khúc nhạc. Giai điệu ấy tựa như nhạc thánh trong nhà thờ. Nhưng Ray lại cảm thấy giai điệu ấy nghe thật khó chịu.
Trong ý thức mơ hồ do bị mùi hương ảnh hưởng, Ray nhìn chằm chằm vào cây đàn ống đang tiếp tục tự chơi một mình. Trên cây đàn ống treo một bức tranh thiên sứ.
(Bức tranh thiên sứ...)
Ray không hề hứng thú với việc bức tranh ấy có ám chỉ điều gì, hay có ý nghĩa gì không. Nhưng cô lập tức hiểu rằng đó hẳn là một bức tranh vô cùng quan trọng.
Trong làn hương ngọt ngào nồng nặc, Ray cố nén cảm giác buồn nôn đang dần trào lên, tiến gần hơn đến cây đàn ống. Trên giá nhạc của cây đàn ống đặt một cuốn sách rất dày. Cô nhìn vào trang đang mở, trên đó lại viết một đoạn văn giống như đang trách mắng Ray.
"——Sự sám hối của ngươi là gì?
Ngươi tiến hành sám hối, ý muốn được cứu rỗi của ngươi có thật không?
Ngươi có thể thành thật thú nhận tội lỗi của bản thân trước Thần,
Nhưng trước đó, ngươi căn bản không có cảm giác tội lỗi.
Nếu muốn tìm kiếm sự cứu rỗi, hãy thể hiện tội lỗi là gì ngay tại đây."
(Ở đây thể hiện... tội lỗi là gì...?)
Từ nãy đến giờ toàn là những đoạn văn khó hiểu. Nhưng làm như vậy thì có thể được cứu rỗi... có thể rời khỏi đây sao? Hiện tại trên người Ray chỉ có chiếc chai đựng máu cừu. Và chai máu cừu này, là tội lỗi mà cô đã cố gắng tìm ra.
(Làm bẩn bức tranh này nhất định không phải là điều tốt... ——Vậy nên... dùng chai máu này làm bẩn bức tranh, thì có nghĩa là thể hiện tội lỗi?)
Một suy nghĩ lạnh lùng chợt lóe lên trong đầu Ray.
Ray vừa miễn cưỡng tìm kiếm câu trả lời cho đoạn văn ấy trong cái đầu đang quay cuồng, vừa mở nắp chai. Sau đó, với vẻ mặt vô cảm, cô hắt máu cừu chảy ra từ bức tranh lên bức tranh thiên sứ treo trên đàn ống. Bức tranh thiên sứ bị nhuộm đỏ rực, trở nên giống như một bức tranh các thiên sứ bị sát hại.
Khi Ray nhìn bức tranh với vẻ mặt vô cảm, cây đàn ống đột nhiên ngừng chơi.
(Hỏng rồi sao...?)
Dù Ray cẩn thận nhấn phím đàn, cũng không phát ra âm thanh. Điều này khiến Ray có chút yên tâm. Nhưng không lâu sau, cây đàn ống lại bắt đầu tự chơi một mình. Nó tấu lên một bản nhạc vô cùng hùng tráng.
(...Ồn ào quá.)
Ray cảm thấy như bị tiếng nhạc đe dọa. Nội tâm cô phút chốc bị âm nhạc khuấy động.
(Tai và đầu... đau quá...)
Tiếng nhạc vang lên với âm lượng lớn đến mức gần như muốn xé toạc màng nhĩ, tầm nhìn của Ray như dần bị màn sương dày đặc bao phủ, từ từ nhuộm thành màu tím kỳ lạ. Một cảm giác choáng váng mạnh mẽ ập đến Ray.
(À...)
Cuối cùng không chịu nổi nữa, Ray quỳ sụp xuống sàn trong mùi hương ngọt ngào. Cô cứ thế không thể đứng dậy, ý thức đột nhiên tan biến.
▲ ▼
Giật mình tỉnh dậy, ngồi thẳng người và nhìn quanh phòng, làn khói tím lởn vởn trong phòng đã tan biến.
Giờ đây đầu óc Ray vô cùng minh mẫn, cứ như thể ý thức mơ hồ ban nãy chỉ là giả tạo, mọi thứ đập vào mắt đều có vẻ chói chang.
(Đây là...)
Cảnh tượng hiện ra trước mắt là một nhà thờ. Toàn bộ bức tường là những ô cửa kính màu sắc rực rỡ và đẹp đẽ, lung linh dưới ánh sáng không biết từ đâu chiếu tới. Phía trước ô cửa kính màu đặt một cây đàn ống quen thuộc.
Ray nhẹ nhàng tiến gần cây đàn ống. Trên giá nhạc đặt bức tranh thiên sứ vừa bị máu làm bẩn. Khi Ray ngơ ngẩn nhìn bức tranh, cây đàn ống lại bắt đầu tự chơi một mình. Đồng thời, Ray cảm thấy có một hơi thở kỳ lạ phía sau lưng. Đó là hơi thở phát ra từ một người sống thật sự.
(...Là ai——)
Tiếng bước chân lộp cộp vang rõ từ phía sau tiến đến gần. Zack hiện đang ngủ say cạnh thang máy. Dù có tỉnh lại, anh ta cũng không thể trong tình trạng đó mà đến đây được. Nếu vậy, rất có thể là Chủ tầng này——
Trước khi lên B2, mỗi tầng đều có cư dân. Tất cả bọn họ đều muốn lấy mạng của Ray và Zack, những vật tế. Ray cảm thấy chết lúc nào cũng được, không cảm thấy giá trị của việc sống. Thế nhưng... cô không thể bị giết chết ở đây.
Tiếng bước chân kỳ lạ dừng lại phía sau Ray.
Ray nhẹ nhàng thở ra, hạ quyết tâm quay đầu lại.
Trước mắt cô là một người đàn ông xa lạ, có vẻ mặt đáng sợ và thân hình vạm vỡ. Ông ta cầm một cuốn sách màu đỏ, đeo một cây thánh giá lớn trên cổ, và mặc một bộ áo giáo sĩ màu tím. Bộ trang phục ấy vô cùng phù hợp với không khí của nhà thờ này, hệt như một vị Linh mục.
Người đàn ông tiến lại gần Ray, chậm rãi mở lời:
"Ngươi... là ai?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp như thể sẽ dần chìm sâu vào tai. Không hiểu sao, chỉ cần người đàn ông cất tiếng nói, không khí xung quanh liền trở nên trang nghiêm. Ray khẽ cau mày, theo bản năng lùi lại. Cô vô cùng không thích việc người lạ lại tiến sát mình như vậy.
p003
"Tại sao... ngươi không nói gì?"
Người đàn ông hỏi với giọng điệu điềm tĩnh.
"Tôi mới muốn hỏi ông, ông là ai?"
Ray ngẩng đầu nhìn người đàn ông với khuôn mặt tái nhợt và nụ cười kỳ lạ đang nhìn chằm chằm vào mình, hỏi với giọng điệu có chút sắc bén.
"Ta là Linh mục của nhà thờ này—— Ta tên là Gray."
"...Linh mục...?"
Ray khẽ mở to mắt. Đây là lần đầu tiên trong đời cô đối mặt với một người như vậy—— một người được gọi là Thánh chức giả.
"Được rồi, giờ đến lượt ngươi trả lời ta."
"...Tôi là Rachel Gardner."
Tuy có chút cảnh giác, Ray vẫn mở miệng trả lời. Người đàn ông này có lẽ là Chủ tầng này. Nếu vậy, việc ông ta ra tay hãm hại cô bất cứ lúc nào cũng không có gì lạ.
"...Linh mục là cư dân của tầng này sao?"
"Chính xác... Từ góc độ của ngươi, ta là cư dân ở đây."
Tuy nhiên, người đàn ông này lại thành thật trả lời câu hỏi của Ray.
(...Là cư dân ở đây.)
Ray lộ ra vẻ sợ hãi rất nhỏ, lại lùi về phía sau. Nhưng lưng cô đã chạm tường, không thể tiếp tục kéo giãn khoảng cách với Gray.
(Làm sao bây giờ?)
Nếu bị giết ở đây, cô sẽ không thể cứu Zack. Cũng sẽ không thể giữ lời hứa.
Trong khoảnh khắc, Ray muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng Gray lại nói với giọng điệu bình thản:
"Ngươi không cần sợ hãi đến thế. Ta vẫn chưa phán định ngươi là người như thế nào. Bởi vì ta không hiểu ngươi là người như thế nào, nên ta sẽ không trừng phạt ngươi."
Khuôn mặt Gray tràn đầy vẻ ung dung, và lời nói của ông ta hàm ý rằng chỉ cần theo ý mình, ông ta có thể tùy ý xử lý Ray. Ray nén lại một hơi thở.
“Cô làm gì ở đây vậy?”
Gray hỏi, mắt chăm chú nhìn đôi đồng tử xanh lam ánh lên vẻ căng thẳng của Ray.
“...Tôi đang tìm... thứ gì đó để cầm máu.”
Ray không còn co rúm nữa, cô nhìn thẳng vào Gray.
“Ừm... cô tìm thuốc cầm máu à? Chắc là Zack cần đến nó phải không?”
“Đúng vậy... anh quen anh ấy sao?”
Ray ngạc nhiên khi nghe Gray nhắc đến tên Zack.
“Đương nhiên rồi, tôi 'biết' về họ hơn bất cứ ai.”
Khi Gray trả lời, ông ta hơi nhấn mạnh từ “biết” khi nhìn Ray đang lộ vẻ khổ sở. Lời nói quá đỗi khó hiểu này khiến lòng tin của Ray dành cho ông ta ngày càng suy giảm. Rồi, Ray chợt nhớ rõ mồn một về Danny, Eddie, Cathy – những người đã không còn trên cõi đời này, và Zack đang nằm ngủ ngoài hành lang.
“Nhưng tiếc thay, ở đây không có dụng cụ sơ cứu nào cả. Thứ đó... có lẽ chỉ có ở B5 – tầng của Danny thôi.”
Gray mặc kệ phản ứng của Ray, dùng giọng điệu như thể thấu tỏ mọi chuyện, rồi nở một nụ cười ẩn ý. Vẻ mặt ấy dường như đang coi thường Ray.
“Sao lại...”
Nghe tin về nơi có thuốc, tim Ray đập nhanh hơn. Nhưng cô lập tức lấy lại được sự bình tĩnh thường ngày. Nếu B5 có thuốc, vậy thì chỉ cần tìm cách quay lại tầng của Danny là được.
*(Cách quay lại tầng dưới một lần nữa...)*
Mỗi tầng đều không có cầu thang. Vậy có cách nào để xuống tầng dưới không? Bởi vì thang máy lúc nào cũng chỉ có nút lên.
“Cô muốn quay lại tầng dưới sao?”
Gray hỏi, cứ như nhìn thấu tâm tư của Ray. Cách hỏi của ông ta nghe như ẩn chứa chút giễu cợt.
“...Đúng vậy.”
Ray lộ vẻ nghi hoặc nhìn Gray, rồi lặng lẽ gật đầu.
“Việc này không khó. Nếu đi theo tôi, cô sẽ có cách quay lại.”
“...Đi theo anh sao?”
“Phải, đúng vậy. Tôi biết cách quay lại.”
Gray từ đầu đến cuối đều nở nụ cười bất cần. Ông ta trông như có ý đồ gì đó, rất đáng ngờ.
“...Tôi có thể tin lời anh nói không?”
Ray càng thêm nghi ngờ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Tôi không nói dối. Nhưng nếu muốn quay lại, cô phải chấp nhận một vài thử thách.”
“Thử thách...?”
Rõ ràng chỉ là đi lấy thuốc, tại sao lại phải chấp nhận thử thách? Sự thiếu tin tưởng của Ray dành cho Gray cứ thế tăng lên không ngừng.
“Thử thách không khó. Tôi chỉ muốn biết cô là ai mà thôi.”
Gray lại khẽ cười, như thể đang chế nhạo Ray.
*“—Là ai...”*
Đây là câu mà Ray đã thấy khắp nơi trong tòa nhà này. Liệu những dòng chữ khắp nơi đó có phải do người đàn ông trước mặt mình viết ra không... Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Ray nhìn chằm chằm vào Gray.
Đối mặt với Ray đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, Gray nở một nụ cười mỉa mai.
“Tôi không đòi cô phải trả lời ngay bây giờ, cô cứ thuận theo lòng mình mà lựa chọn. Tôi sẽ ở đây một lát. Cô cứ tự mình phán đoán, quyết định xem phải làm gì.”
*(Tự mình phán đoán...)*
Ray đứng đó trầm tư một lúc lâu. Nhưng câu trả lời của cô gần như đã được định sẵn. Cô không rõ Gray là ai, và rõ ràng ông ta có ý đồ xấu. Từ “thử thách” cũng rất đáng bận tâm, rốt cuộc còn phải trải qua những thử thách nào nữa đây?
*—Nhưng... cũng không còn cách nào khác.*
*(...Đi nói chuyện với Zack... đi nói chuyện với Zack thôi...)*
Ray quay lưng lại với Gray đang đứng trước cửa kính màu nhìn xuống mình, lặng lẽ chạy về phía Zack.
▲ ▼
Ray vừa chạy dọc hành lang vừa lo lắng không biết Zack có còn bình an vô sự không. Người đàn ông tên Gray kia, không hiểu sao lại biết tình trạng của Zack. Và việc hai người họ là “vật tế” cũng đã được thông báo rộng rãi khắp tòa nhà.
*—...Hy vọng Zack không sao.*
Cô thầm cầu nguyện và vội vàng quay lại trước thang máy, liền thấy Zack đang nằm úp sấp dưới đất. Nhìn vệt máu kéo lê trên sàn, có thể đoán anh đã cố gắng di chuyển về phía trước.
“...Zack!”
“...Khốn kiếp...!”
Zack nói một cách bất mãn, định nhích tới, nhưng có thể thấy anh không thể dùng sức theo ý muốn. Ray vội vàng chạy đến bên Zack, quỳ xuống đất.
*(...Phải làm sao đây?)*
*—Anh ấy chắc chắn là muốn đuổi theo mình nên mới làm vậy.*
“Zack, đừng cử động lung tung.”
“...Này, Ray, cô chết đi đâu vậy hả?”
Zack ngẩng đầu nhìn Ray nói. Giọng điệu của anh nghe cực kỳ khó chịu.
“Tôi đi tìm thứ gì đó giúp anh cầm máu.”
*(Zack đang tức giận...)*
Ray hơi rụt rè trả lời.
Lúc này, Ray chợt nhận ra một điều kỳ lạ. Cô vội vàng chạy về nên không để ý, nhưng khi trở lại đây, dường như cô đã bỏ qua vài căn phòng. Rõ ràng trước khi đến nhà thờ đó, cô đã đi theo đúng thứ tự. Vậy thì, trên đường quay về cũng không ngửi thấy mùi hương ngọt ngào ấy—
Ray vô thức nhíu mày.
Thấy Ray lại tự ý trầm tư một mình, Zack bực tức lớn tiếng nói:
“Hả? Cô đi một mình sao! Cô đang làm cái quái gì vậy hả!”
Nếu Ray hành động một mình, rất có thể sẽ bị người khác giết chết. Ray vẫn luôn mong có người giết mình, ở B4, B3, cô cũng luôn tỏa ra một khí chất nguy hiểm, rằng dù người giết cô không phải Zack thì cô cũng cam lòng.
Zack cảm thấy bực bội, đồng thời không cam lòng ngẩng đầu nhìn Ray.
“Vì không thể cố sức di chuyển anh được. Hơn nữa anh đang ngủ.”
Ray nhận ra Zack đang rất bực bội, cô thản nhiên nói.
“Đồ ngốc, vậy thì gọi tôi dậy chứ!”
Zack trừng mắt nhìn Ray. Anh không vui vì Ray tự ý hành động một mình. Nhưng sự thật là cơ thể anh không thể cử động theo ý muốn.
*(Vừa nãy có nên gọi anh ấy dậy không nhỉ...)*
Ray thoáng nghĩ vậy, nhưng ngẫm kỹ lại, lúc đó có lẽ cô vẫn không thể làm được chuyện đó. Bởi vì nếu cứ ở đây không đi, Zack có thể sẽ chết.
Thấy Ray đột nhiên lộ vẻ chán nản, Zack cảm thấy khó chịu, tự nhiên thấy không còn sức để giận cô nữa.
“...Vậy, có tìm được gì không?”
“Không... nhưng, quay lại B5 thì có dụng cụ y tế.”
Ray kể lại lời của Gray cho Zack. Cô không tin lời Gray, nhưng tầng này quả thực không có thứ gì giống thuốc.
“Hả? Đến được đây rồi, lại còn phải quay lại!”
“Ừm... nhưng, tôi sẽ đi lấy thuốc về.”
Ray nghe Zack hét lên cũng không hề lay động, hiển nhiên nói vậy.
*—Dám nói “tôi sẽ đi lấy thuốc về” ư?*
Cô lại định hành động một mình sao?
Việc Ray tự tiện hành động khiến Zack vô cùng bực bội. Anh cảm thấy mình bị phủ nhận, như thể là một kẻ không đáng tin. Thà để mình đi còn hơn để con nhóc này đi một mình. Zack với suy nghĩ đơn giản như vậy, định đứng dậy. Nhưng cơ thể anh không nghe lời. Zack mất thăng bằng, ngã vật xuống đất.
“Aaa! Lưỡi hái nặng chết đi được...! Cái quái gì thế này, vô lý hết sức!”
“Zack! Anh chịu khó yên một chút...!”
Ray không khỏi nói như thể đang trách mắng một đứa trẻ không nghe lời. Chắc chắn khi cô không ở bên, anh cũng đã cố sức như vậy, cuối cùng mới ngã quỵ. Cứ lặp đi lặp lại những hành động này, thể lực của anh sẽ càng tiêu hao nghiêm trọng, cô sẽ không thể giúp được Zack nữa.
Nhưng lời nói của Ray lại khơi dậy cơn giận của Zack.
“Ồn ào! Tôi đâu phải đứa trẻ con chưa ráo sữa!”
“Zack, không được vậy, anh cứ nằm xuống đi. Nếu tiếp tục cố sức, anh sẽ chết đấy. Thấy lưỡi hái nặng là vì cơ thể đang báo động không chịu nổi nữa rồi... Thuốc thì bây giờ tôi sẽ quay xuống dưới lấy.”
Ray nói một cách lặng lẽ nhưng kiên quyết, cứ như mọi chuyện đã được định đoạt.
“...Hả? Đừng có tự tiện cho rằng tôi sẽ chết chứ. Cô cũng biết tôi không dễ chết đến vậy mà phải không?”
*—Vết thương mức độ này, không thể lấy mạng tôi được.*
Zack có sự tự tin đó. Zack không muốn chết một cách thảm hại ở đây. Hơn nữa, anh còn có giao ước với Ray.
“Nhưng... —Xin anh, Zack, hãy để tôi giúp anh.”
“Còn xin tôi nữa, cô à, đừng có nghĩ chỉ cần nói vậy là tôi sẽ đồng ý nhé?”
“...Xin anh.”
Trong đầu Zack chợt hiện lên hình ảnh khi anh ta không kìm được mà nôn khan vì từ này. Nhưng Ray trước mặt lúc này hoàn toàn khác. Đôi mắt xanh lam như bị bỏ lại mãi mãi trong đêm tối, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Haizz... Mà này, có cách nào xuống được không nhỉ...”
Zack thở dài lẫn lộn nói.
“Cái này... chắc là... không sao đâu...”
*“Nếu đi theo tôi, cô sẽ có cách quay lại.”*
Trong lòng Ray hiện lên lời Gray đã nói.
“Cô đi một mình, có thể trở về suôn sẻ chứ?”
“Về chuyện này, chắc cũng không sao...”
Giọng Ray nhỏ dần. Gray nói cô phải chấp nhận thử thách. Vì vẫn chưa biết thử thách như thế nào, nên không thể đảm bảo có thể quay lại đây. Nhưng giờ phút này, ngoài việc dựa vào Gray, cũng không còn cách nào khác.
Nhưng tại sao mình lại muốn cứu Zack đến vậy? Ray không rõ lắm. Có phải vì đã giao ước với Zack “sẽ giúp anh ấy” không? Thế nhưng không hiểu sao, nhìn Zack trước mặt, cô lại cảm thấy bồn chồn không yên.
“...Được rồi. Giờ tôi đến cả lưỡi hái còn không cầm được... Tôi thế này chắc sẽ trở thành gánh nặng cho cô thôi.”
Zack tỏ vẻ dỗi hờn, lại nằm vật xuống đất.
Ray phản chiếu trong mắt Zack, lộ ra một ánh nhìn kiên định lạ thường. Nếu đã vậy, thì có phản bác cô bao nhiêu đi nữa cũng chỉ là phí thời gian. Hơn nữa, Zack thực ra cũng rất rõ, thà hành động theo kế hoạch của Ray còn hơn là để cái đầu không được thông minh của mình tự nghĩ cách.
“Không phải đâu.”
Ray phản ứng lại từ “gánh nặng” và lắc đầu. Cô nói vậy không phải để an ủi Zack.
“Cũng chẳng khác biệt là bao đâu... nhưng, nếu cô thật sự không chết, thì cô cứ đi đi. Hơn nữa, bây giờ bụng tôi cũng đau đến mức không nhúc nhích nổi rồi... Tôi sẽ ngủ ở đây.”
Zack chỉ còn biết ngả lưng xuống đất, từ từ khép mi. Thực ra, bụng anh đang quặn đau từng cơn, đau đến điếng người. Máu đã chảy nhiều như vậy, vết thương làm sao không đau được. Thế nhưng, anh tuyệt nhiên không muốn để Ray nhìn thấy cảnh mình đang phải chịu đựng.
"…Ừm."
Thấy Zack đã nằm xuống, Ray khẽ gật đầu an tâm rồi đứng dậy. Đúng lúc này, Zack chợt nhớ ra điều gì đó, vội nắm chặt cổ tay Ray.
"…Này… nếu đi, thì xuống tầng B6."
"…Hả?"
"Ở B6, ngay chỗ tôi nhìn thấy cô lần đầu tiên đó, lấy thứ nằm trong đó về đây…"
Nói rồi, Zack như cạn kiệt sức lực, từ từ buông tay Ray ra.
"Đó là thứ gì…?"
Ray hỏi Zack, muốn hiểu rõ chỉ dẫn mơ hồ của anh. Nhưng Zack không trả lời, anh đã bất tỉnh.
"…À."
Nhìn mi mắt Zack đã khép lại, Ray không kìm được mà cứng đờ nét mặt. Thế nhưng, anh bị thương nặng như vậy, ngất đi cũng là lẽ dĩ nhiên. Việc anh còn có thể nói chuyện như vừa rồi, thậm chí có thể coi là một kỳ tích. Dù Zack vẫn khẳng định mình không sao, nhưng đã hết thời gian rồi.
— Thử thách…
Nếu nói nghe đến từ "thử thách" không rõ ràng này mà không sợ, đó là nói dối. Có lẽ cô sẽ không thể quay về nữa. Hơn nữa, Ray thậm chí còn không biết có thật sự tồn tại loại thuốc nào không. Biết đâu đó là một cái bẫy. Bản thân cô có thể đang chuẩn bị bước vào một ván cược ngu xuẩn.
Thế nhưng, không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến Zack, Ray lại cảm thấy không có bất cứ điều gì có thể làm khó được cô.
Zack đã thề với Chúa sẽ giết tôi. Vì vậy, tôi không thể để Zack chết, bởi lẽ, tôi chỉ còn duy nhất con đường này để đi mà thôi.
Ray lại cắn chặt môi.
— Phải đi tìm tên Linh mục đó…