Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2794

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 4

Tập 04 - Chương 2-4

Đầu tiên, tôi đem phần thịt cockatrice lấy từ hầm ngục ra nướng cho đến khi lớp da bên ngoài trở nên vàng giòn hấp dẫn. Sau đó, dùng khăn giấy nhà bếp để lau sạch phần mỡ thừa còn lại trên chảo. Khi đã xong, tôi lấy nước sốt teriyaki mua sẵn, rưới đều lên thịt, rồi đun nhỏ lửa và đảo đều tay để nước sốt thấm đẫm từng thớ thịt. Như vậy là phần thịt teriyaki đã hoàn thành. Tôi cắt đôi ổ bánh mì đen, đặt lên một nửa bánh một lớp bắp cải thái sợi thật mảnh, rưới thêm ít sốt mayonnaise, sau đó xếp miếng thịt cockatrice teriyaki vừa nướng lên trên. Cuối cùng, ghép nửa bánh còn lại vào vậy là món burger đặc biệt đã xong.

………

Cùng lúc, tôi rót ít nước cam vào hai chiếc cốc gỗ rồi đưa cho Darryl Iris. [Này, uống đi.]

Ban đầu, cả hai trông có vẻ ngập ngừng. Nhưng khi tôi buông lời nửa đùa nửa thật: [Nếu không ăn, ta sẽ để mấy linh thú của ta ăn hai đứa đấy.] thì bọn trẻ lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến. Rõ ràng là chúng đang rất đói.

"Ngon quá!"

"Chú ơi, món này ngon lắm! Nước uống này cũng ngọt và ngon nữa!"

Ừ ừ, cứ ăn thoải mái đi. Bây giờ thì, vẫn còn nhiều thứ phải chuẩn bị…

Sau khi làm thêm một mớ burger teriyaki nữa dành cho ba ma thú của mình, tôi mang ra cho chúng. Nhìn cảnh bọn chúng ăn uống nhiệt tình, Darryl Iris tròn mắt kinh ngạc.

"Waahh~, mọi người ăn nhiều thật đấy."

[Ừ, tụi này ăn khỏe lắm. À, hai đứa ăn xong chưa? Vẫn còn đấy, nếu muốn thêm.]

Tuy nhiên, trông vẻ mặt thì có vẻ cả hai đã no lắm rồi. Dùng bánh mì đen để làm burger đúng là tạo cảm giác no lâu thật.

[Thế... hai đứa có muốn uống thêm gì không?]

Iris có vẻ rất thích nước cam, cứ liếc nhìn chiếc cốc như đang đắn đo, không biết có nên xin thêm hay không.

[Đây, đừng ngại, cứ uống đi.] Tôi rót thêm nước cam vào cốc cho cả hai, và lần này, chúng vui vẻ đón nhận, vừa uống vừa mỉm cười.

Sau khi đưa thêm vài phần cho Fel và Sui hai kẻ cũng đang ăn khỏe không kém bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc. Ngay lúc ấy, Darryl Iris trở nên rụt rè hơn, bỗng hành xử rất lễ phép.

"Cảm ơn chú."

"Chú ơi, cảm ơn nhiều ạ."

C-C-Chú á? Mình… là chú sao…

...Cảm giác này là gì đây? Vừa có chút ấm lòng khi được cảm ơn, nhưng cũng có chút gì đó... khó nói thành lời. Giờ mà sửa cách xưng hô của tụi nhỏ thì... nghe kỳ lắm. Thôi thì… "chú" thì "chú" vậy.

Từ những gì tôi quan sát được ở thế giới này, có vẻ như người ta chỉ cần đến khoảng hai mươi tuổi là đã lập gia đình, thậm chí có một hoặc hai đứa con cũng không phải chuyện hiếm. Nghĩ như thế thì... mình, ở tuổi hai mươi bảy, bị gọi là "chú" cũng là điều hợp lẽ.

Khh... đúng là có hơi buồn thật.

[Bbff... Có vẻ như ngươi cũng là một ông chú rồi, bff!]

Này, Fel. Đừng có cười nữa được không. Mà khoan đã… hừm. Có vẻ như ông ta vẫn còn để bụng chuyện gì từ trước đến giờ đây...

[Ít ra thì ngươi cũng chẳng giống loại 'đại ca' gì đâu.]

Dora-chan à, cậu đang ngầm bảo tôi là đồ già cỗi phải không? Được thôi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện riêng với cậu.

[Chú hả? Chủ nhân là chủ nhân mà.]

Ừ, Sui à… chỉ có nhóc là niềm an ủi duy nhất của ta thôi.

"Chú ơi, chú là nhà thám hiểm, đúng không?" Darryl lên tiếng hỏi.

[Ừ... cũng gần như vậy.]

...Bị gọi là "chú" vẫn khiến tôi cảm thấy hơi đau lòng thật...

"Thịt một con orc thì bán được bao nhiêu tiền ạ? Liệu chúng cháu có thể dùng số tiền đó để mời một vị linh mục từ thủ đô không?"

A, chắc là hai đứa đang hy vọng sẽ kiếm được đủ tiền từ lũ orc để đưa linh mục cấp cao đến chữa bệnh cho mẹ. Tôi cảm thấy thương cho chúng thật, nhưng… nghĩ kỹ thì, một con orc e là không đủ.

[Chỉ một con orc thì… có lẽ hơi khó...]

"Vậy, bao nhiêu thì đủ? Nếu năm con đó đủ thì cháu sẽ làm bất cứ điều gì, xin hãy cho cháu chúng!" Darryl vừa nói vừa cúi đầu. Iris cũng rụt rè làm theo.

Nếu thực sự năm con orc có thể giúp được họ, tôi sẽ sẵn sàng tặng hết. Nhưng tôi không nghĩ số đó đủ để thuê được một linh mục cấp cao từ tận thủ đô đến đây. Tuy nhiên... mặc dù nói ra nghe có vẻ đạo đức giả, nhưng nếu có thể cứu được họ, tôi thực lòng muốn làm điều đó. Tôi biết bản thân không thể cứu cả thế giới, nhưng chắc hẳn có một lý do nào đó khiến tôi tình cờ gặp Darryl Iris ở nơi này.

Tôi muốn giúp... nhưng nên làm thế nào?

Tôi đã nghĩ đến việc đưa cho họ một trong những bình dược của Sui, nhưng nếu nhớ không nhầm, chúng chỉ có tác dụng với vết thương. Và tôi cũng chưa từng thử dùng chúng để trị bệnh... Theo lời hai đứa kể, tình trạng của mẹ chúng là rất nghiêm trọng bà thậm chí còn không thể rời khỏi giường.

Nếu bệnh nặng đến mức ấy, e là bình dược thông thường sẽ không có tác dụng. Chắc phải là loại tiên dược hiếm có gì đó mới mong giúp được... Hmmm... phải làm sao đây?

...Ah!

[Darryl, Iris, chú chưa giới thiệu hai đứa với các linh thú của chú nhỉ? Cục lông xù to xác kia là Fel. Đây là Dora-chan, một con rồng, và đây là Sui, một con slime. Hai đứa làm quen với họ đi, được không?]

"Họ... họ không nổi giận nếu bọn cháu chạm vào chứ?" Darryl dè dặt hỏi.

[Không đâu. Đúng không?]

[Ta đâu có nổi giận chỉ vì mấy đứa nhỏ chạm vào.]

[Thấy chưa? Fel còn biết nói nữa đấy. Nên nếu có chuyện gì muốn hỏi, hai đứa cứ trò chuyện với ông ấy. Dora-chan, cậu cũng ổn chứ?]

Khi tôi nói vậy, Dora-chan liền đáp xuống trước mặt hai đứa nhỏ. Darryl rụt rè đưa tay ra chạm vào Dora-chan. Ban đầu cậu bé vẫn có vẻ căng thẳng, nhưng khi nhận ra không có chuyện gì, cậu liền bắt đầu vuốt ve Dora-chan từ đầu đến lưng. Iris thì có vẻ thích Fel hơn, cô bé đang nhẹ nhàng chọc chọc lưng ông ta. Khi thấy không có phản ứng gì đáng ngại, Iris bắt đầu xoa nhẹ bộ lông mềm mại của Fel.

"Lông của Fel xù quá, lại còn thơm nữa~" Iris mỉm cười thích thú, trông như thể quên hết mọi lo lắng.

Nhìn thấy cảnh ấy, tôi lặng lẽ dùng thần giao cách cảm để trò chuyện với ba linh thú.

[Fel, Dora-chan. tôi có việc riêng cần làm với Sui, nên nhờ hai người trông Darryl Iris một lúc. Chắc không lâu đâu. Sui, nhóc đi cùng ta được không? Ta có việc muốn nhờ.]

Tốt rồi, việc chăm sóc hai đứa trẻ để Fel và Dora-chan lo.

Cùng với Sui, tôi rời khỏi chỗ mọi người, đi sâu vào một góc khác trong rừng.

[Sui, ta muốn nhờ nhóc một việc, được chứ?]

[Việc gì vậy~?]

[Chuyện là thế này…] Tôi lấy hai món từ ItemBox ra một lọ máu rồng đất, và một phần gan rồng đất.

Theo những gì tôi nhớ Eland từng nói, máu và gan của rồng có thể được dùng để tạo ra thứ gọi là tiên dược Elixir. Với ý nghĩ ấy, tôi muốn thử xem liệu Sui có thể làm gì không. Tôi hy vọng rằng, nếu Sui hấp thụ máu và gan rồng, rồi dùng kỹ năng chế thuốc đặc biệt của mình, biết đâu có thể tạo ra thứ gì đó có khả năng chữa bệnh. Tất nhiên, để tạo ra Elixir đúng nghĩa thì còn xa vời lắm, nhưng tôi có linh cảm… ít ra cũng sẽ tạo được một loại thuốc có tác dụng trị liệu.

[Nhóc thấy đấy, đây là máu và gan của rồng đất. Chúng vốn được dùng làm nguyên liệu chế thuốc trị thương và bệnh tật. Vậy nên, Sui này, nhóc có thể thử dùng khả năng đặc biệt của mình để tạo ra một loại thuốc chữa bệnh được không? Nhóc nghĩ sao?]

[Hmmm~… Sui không chắc, nhưng Sui sẽ thử!]

[Cảm ơn nhóc, Sui. Đây, cầm lấy hai thứ này.]

[Vâng~!]

Tôi đưa cho Sui một lọ máu và một phần gan rồng đất. Một nửa gan đã được Hội Thám Hiểm mua lại, phần còn lại tôi chia làm bốn phần, rồi đưa một phần cho Sui. Sui hấp thụ máu và gan rồng xong thì bắt đầu lẩm nhẩm “Uhm... hmmm…” như thể đang chế biến thứ gì đó trong cơ thể. Tôi đứng đợi kiên nhẫn, dõi theo Sui làm việc.

Chừng năm phút sau...

[Xong rồi~]

Tôi lấy ra một chiếc chai rỗng từ ItemBox, đưa cho Sui.

[Được rồi, nhóc đổ vào chai này nhé?]

[Vâng ạ~]

Từ đầu xúc tu của Sui, một chất lỏng trong suốt màu đỏ tím nhạt bắt đầu nhỏ giọt vào trong chai.

[Khi nào đầy thì ngừng lại nhé.]

[Chủ nhân~ vẫn còn đủ để đổ đầy thêm hai chai nữa cơ~]

[Thế thì, nhóc đổ luôn vào hai chai này nữa nhé?] Tôi đưa thêm hai chiếc chai.

Chỉ trong chốc lát, tôi đã có ba chai đầy dung dịch màu đỏ tím trong suốt. Bây giờ thì... đến lúc Thẩm Định nó thôi.

[Tiên dược đặc chế của Sui – Elixirs ''Chất lượng thấp'']

*Tiên dược ELIXIRS đặc chế do Sui tạo ra, dù chỉ đạt chất lượng thấp, vẫn có công hiệu chữa khỏi mọi loại bệnh tật. Tuy nhiên, do phẩm chất chưa cao, dược lực không đủ để kéo dài thọ nguyên.*

[Bbpphhff! *Khụ* *Khụ* *Khụ*]

[Sao vậy? Chủ nhân, ngài ổn chứ?] Thấy tôi sặc vì bất ngờ, Sui lo lắng tiến lại gần.

[*Khụ*… T-Ta ổn mà. Ta ổn…] Tôi vừa nói vừa vuốt nhẹ lên thân thể mềm mại của Sui như để trấn an chính mình.

... Nhóc ấy đã chế ra một loại tiên dược. Thật không thể tin được… Sui đúng là phi thường. Dù chỉ là loại “chất lượng thấp”, nhưng nó vẫn là tiên dược, lại có khả năng chữa lành bách bệnh.

Dòng mô tả ghi rằng “không kéo dài tuổi thọ do chất lượng thấp”, điều đó có nghĩa là tiên dược thật sự có thể trường sinh sao? T-Tuyệt vời thật, dược phẩm ở dị giới này… Không thể ngờ được rằng một ngày mình lại nắm giữ thứ như thế. Dẫu sao thì, chuyện quan trọng nhất là chúng tôi đã có thuốc.

Tốt rồi… giờ mẹ của Darryl Iris sẽ ổn thôi. À, đúng rồi. Vì bà vừa khỏi bệnh, tôi cần nấu món gì đó nhẹ bụng để bà dễ ăn. Cháo trứng món ăn giản dị mà bổ dưỡng. Tôi sẽ làm món đó từ nguyên liệu mang từ thế giới cũ… nhưng chắc không sao đâu, miễn là giúp bà hồi phục.

[Sui, nhóc đợi ta một lát nhé? Ta muốn làm chút đồ ăn cho mẹ của Darryl Iris.]

[Vâng, được ạ~]

Tôi kiểm tra lại đồ đạc. Gia vị vẫn còn đủ, gạo cũng còn ít chắc đủ cho ba phần ăn. Chỉ cần mua thêm trứng bằng kỹ năng là xong.

...

Tôi đong lượng nước nhiều hơn bình thường, cho gạo vào nồi rồi đun sôi. Nước vừa sôi, tôi thêm một ít dashi hạt và nước tương dashi vào. Kế đó, đổ trứng đã đánh tan vào nồi, khuấy nhẹ rồi tắt bếp. Cuối cùng nêm nếm lại nếu nhạt có thể cho thêm chút muối hoặc xì dầu dashi. Tôi nấu cháo hơi sánh lại thay vì loãng đó là khẩu vị của tôi.

Tốt rồi, nồi cháo này ổn rồi. Cái nồi này tôi đã dùng rồi nên cứ để vậy giao cho Darryl cũng được. Cậu nhóc có ItemBox, nên tôi sẽ dặn hâm lại nếu cháo nguội, phòng khi ItemBox không giữ được nhiệt độ món ăn.

Giờ thì cất bếp ma pháp rồi quay lại thôi.

...

[Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.]

[Ngươi trễ quá điiiiiiiii!]

[Mn, cuối cùng cũng xong rồi hả?]

Darryl Iris có vẻ mệt lả, cả hai đang ngủ gục bên cạnh Fel. Dora-chan thì bay vòng vòng quanh hai đứa. Cũng đúng thôi đoạn đường dài, lại bị bọn orc truy đuổi.

[Vậy thì, chúng ta quay về thôi.]

[Đúng vậy.]

[Ừm.]

[Sui, vào trong đi.]

[Vâng~]

Tôi mở túi, Sui trượt vào trong. Tôi không muốn đánh thức hai đứa, nhưng nếu chần chừ thì trời sẽ tối mất. 

[Darryl, Iris, xin lỗi nhé. Chúng ta phải quay về thị trấn rồi.] Tôi nhẹ nhàng lay vai hai đứa.

Ta còn phải giao tiên dược và cháo trứng nữa.

"Mnn..."

"Nnn~..."

Cả hai dụi mắt ngái ngủ.

[Darryl, Iris, ta có thuốc để chữa bệnh cho mẹ hai đứa.] Nghe vậy, mắt cả hai đứa mở to đầy ngạc nhiên.

"Chú ơi, thật sao?!"

"Mẹ con sẽ khỏe lại thật sao?!"

Hai đứa bấu lấy tôi, ánh mắt ngập tràn hy vọng. [Ừ, ta nhớ mình từng có loại thuốc chữa bệnh, nên đã tìm lại trong ItemBox và thấy cái này.]

Nghe xong, cả hai vui mừng nhảy cẫng.

[Nhưng mà... ta không cho không đâu nhé.]

Cả hai khựng lại. Iris trông như sắp bật khóc.

[Darryl, cháu đang giữ con orc đúng không?]

"Vâng!"

Trước đó tôi từng đưa cho Darryl một xác orc để nói chuyện cùng.

[Muốn trao đổi không?]

"Đổi con orc lấy thuốc sao?"

[Đúng vậy. Cháu nghĩ sao?]

Khuôn mặt Darryl sáng bừng.

"Vâng, tất nhiên rồi!"

[Được rồi, đây là thuốc. Ta nghĩ nó sẽ giúp được mẹ cháu. Hãy đưa bà uống ngay khi về đến nhà. Còn đây là quà kèm theo một nồi cháo trứng. Ta làm thêm một phần cho hai đứa nữa, hãy ăn cùng mẹ cháu nhé.]

Tôi đưa lọ tiên dược đặc chế của Sui cùng nồi cháo.

"Mẹ sẽ khỏi bệnh thật chứ?"

[Ừm, bà sẽ khỏe lại.]

Darryl rơm rớm nước mắt vừa vui mừng, vừa mang theo những ký ức cay đắng.

[Darryl, cháu có ItemBox đúng không? Vậy thì hãy cất cả hai thứ này vào trong đi.] Cậu nhóc gật đầu, lau nước mắt, rồi cất kỹ cháo và thuốc vào ItemBox.

[Nếu cháo nguội thì hâm nóng lại một chút nhé.]

[Nó ở trong ItemBox nên chắc vẫn còn ấm ạ.]

"Chú, cảm ơn."

Tôi xoa đầu Darryl để giấu niềm xúc động trong lòng.

"Anh hai, mẹ sẽ khỏe lại chứ?" Iris hỏi, giọng run run.

"Ừm, sẽ khỏe. Anh vừa nhận thuốc từ chú rồi."

"Thật sao? Yay! Mẹ sẽ cười tươi như trước rồi! Cảm ơn chú nhiều lắm!"

Iris nhảy cẫng lên, rạng rỡ như nắng xuân.

[Được rồi, lên đường thôi. Fel, ông chở chúng ta về nhé?]

[Hmph, thêm hai đứa con nít thì ăn nhằm gì.]

Tôi leo lên trước, để Iris ngồi phía trước mình, còn Darryl ngồi phía sau.

[Iris, bám chặt nhé. Darryl, cháu cũng vậy.]

"Vâng ạ!"

[Fel, đi chậm thôi nhé.]

[Ta biết rồi.]

Dù đi chậm, Fel vẫn đưa chúng tôi đến Dolan nhanh hơn gấp mấy lần đi bộ. Tôi đưa thẻ Hội Thám Hiểm, hai đứa kia thì trình thẻ công dân.

[Darryl, Iris, nhà hai đứa ở đâu?]

"Gần tường thành ạ." Vậy là ở khu dân nghèo.

[Ta đưa về nhé?]

[Không cần đâu ạ, gần lắm rồi.]

Một lát sau, Darryl quay sang tôi, mắt sáng rực. "Chú, cháu sẽ không làm thám hiểm giả đâu. Cháu sẽ làm thương nhân. Khi đủ 13 tuổi, cháu sẽ xin học việc trong Hội Thương Nhân, rồi mở cửa tiệm của riêng mình. Cháu có ItemBox, cháu sẽ đi khắp nơi. Và nhất định, cháu sẽ làm mẹ và Iris hạnh phúc. Chú, một ngày nào đó cháu sẽ báo đáp ơn này chú đợi được không?"

Một lời thề từ một cậu bé 10 tuổi đầy quyết tâm và khí phách. Dù lúc nãy còn òa khóc vì sợ hãi, giờ đây cậu đã mang dáng dấp của một người đàn ông.

[*Hức hức*... Được thôi, ta sẽ đợi. Bao lâu cũng được.]

Một cậu bé 10 tuổi nói rằng sẽ bảo vệ mẹ và em gái mình… Trời ơi, tim tôi mềm nhũn luôn rồi.

"Cảm ơn chú!"

"Cháu cũng cảm ơn chú!"

Hai đứa nắm tay nhau, rảo bước về nhà. [Hãy cố lên nhé, Darryl... Cả cháu nữa, Iris.]

[*Hức hức... Ực...*]

[Hahhh, ngươi khóc đấy à?] Fel hỏi.

[*Hức*... Tôi không khóc. Chỉ là bụi bay vào mắt thôi...]

[Đàn ông không nên khóc trừ khi là chuyện trọng đại.] Dora-chan chen vào.

[Dora-chan, tôi đã nói là bụi bay vào mắt mà... *hức*...]

[Ngươi cảm động thấy rõ rồi còn chối?]

Im lặng chút đi, Dora-chan. Lúc thế này thì nên biết điều một chút chứ. Mà khoan, vì cậu là rồng, nên gọi là “đạo lý rồng” thay vì “đạo lý làm người” nhỉ? Dù sao thì… Darryl, mong cháu sẽ trưởng thành thật vững vàng và là chỗ dựa cho gia đình mình. Darryl Iris, đúng là những đứa trẻ tốt.

Mang theo dư âm ấm áp ấy, tôi cùng Fel và mọi người trở về quán trọ.