Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2794

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 4

Tập 04 - Chương 2-3

[Phùuuu~, thật là sảng khoái.]

[Đúng là tuyệt nhất.]

[Thích quá~]

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cho buổi tắm, Dora-chan, Sui và tôi cùng nhau ngâm mình thư giãn trong làn nước ấm. Dora-chan và Sui thả mình nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trông vô cùng thư thái. Tôi cũng duỗi thẳng người trong bồn, để toàn thân được thả lỏng hoàn toàn.

Lâu lắm rồi mới được tận hưởng cảm giác vừa sạch sẽ cả thân thể lẫn tâm trí như thế này… Quả thật, việc tắm rửa đem lại một cảm giác khoan khoái khó tả.

Như một phần thưởng cho việc chinh phục hầm ngục, tôi đã dùng đến loại bột tắm hảo hạng có chứa khí carbonic. Khi ngâm mình, toàn thân dần nóng lên, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ cũng theo đó mà tan biến. Hương thơm phảng phất nhẹ nhàng, khiến lòng người dịu lại.

Dora-chan và Sui cũng cứ thế thoải mái tận hưởng khoảng thời gian yên bình ấy thật lâu.

[Chắc đến lúc rời khỏi đây rồi nhỉ.]

[Yeah, ta cũng đoán vậy.]

[Vâng~.]

Sau khi ra khỏi bồn tắm và thay đồ, tôi cho Dora-chan cùng Sui uống sữa trái cây, còn bản thân thì chọn sữa cà phê để giải khát rồi ngồi nghỉ ngơi.

"Làm-làm ơn cứu với!!"

"Gyaaahhh!!"

Tôi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của trẻ con vang lên... ngày càng gần hơn. Khi ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, tôi trông thấy một cậu bé và một cô bé, chừng mười tuổi.

"Iris, chạy đi! Em cứ chạy một mình thôi cũng được!"

"Không! Em không bỏ anh lại đâu, anh trai à!"

Có năm con orc đang đuổi sát gót hai đứa nhỏ.

[Dora-chan! Sui]

[Hiểu rồi! Giao cho ta!]

[Sui sẽ giúp nữa!]

Dora-chan lập tức bay vút lên, còn Sui giương cao xúc tu, trông chẳng khác nào một khẩu pháo chuẩn bị khai hỏa.

*Dzsshh* *Dzsshh* *Dzsshh*

 *Byoo* *Byoo*

Dora-chan, được bao phủ bởi ma pháp Hỏa, lao thẳng vào ba con orc. Cùng lúc, Sui thi triển "Axit Bullets", đánh gục hai con còn lại.

[Này, hai đứa không sao chứ?] Tôi vội chạy tới chỗ hai đứa nhỏ. Cả hai chỉ đứng chết lặng, mắt dán vào đám xác orc nằm la liệt.

[Hộc... hộc... Lũ orc bị tiêu diệt rồi, hai đứa an toàn rồi. Mà này, hai đứa từ đâu tới thế?]

Dù đây là khu rừng gần thành phố, nhưng đoạn này lại khá hẻo lánh, thật kỳ lạ khi thấy trẻ con xuất hiện ở nơi thế này. Hay là... có người lớn đi cùng? Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì hai đứa nhỏ đột nhiên òa khóc. Có lẽ nỗi sợ hãi khi bị orc truy đuổi vẫn còn in sâu trong tâm trí chúng.

"Hức... sụt sịt... Uwaaahhhh!"

"Hức... Unnu... Ueehhh!!"

Tôi luống cuống không biết phải dỗ thế nào, thì Fel quay trở lại.

[Cái đám nhóc này là sao vậy?]

Vừa trông thấy Fel, hai đứa nhỏ lại òa lên khóc to hơn nữa.

[À, aaahhh, các cháu biết đấy, thứ kia là linh thú của chú, nó không làm gì đâu. Hai đứa an toàn rồi mà.]

[Này! Ngươi vừa gọi ta là ‘thứ kia’ đấy hả?! Hả?!]

Fel gầm lên một tiếng, khiến hai đứa nhỏ giật mình rồi khóc ré to hơn.

[Ahhh, phiền thật đấy… đừng hét ầm lên nữa. Im lặng một chút đi, Fel.]

Tôi cố gắng trấn an hai đứa trẻ đang khóc bằng cách liên tục lặp lại những câu như: [Giờ thì an toàn rồi.] và [Fel cùng những người còn lại đều là linh thú của chú, họ sẽ không làm hại các cháu đâu.]

Sau một hồi dỗ dành, cuối cùng tôi cũng khiến hai đứa bình tĩnh lại để nghe được câu chuyện của chúng.

[Cháu tên gì?]

"*Sụt sịt*... Cháu là Darryl, còn đây là em gái cháu, Iris," Darryl vừa nói vừa khịt mũi. Cậu bé có vẻ thông minh, sở hữu mái tóc và đôi mắt nâu sáng. Iris, em gái của Darryl, cũng có mái tóc nâu giống anh, được tết gọn gàng thành bím. Cô bé trông hơi nhút nhát, vẫn bám chặt lấy cánh tay anh trai không rời.

[Hai cháu bao nhiêu tuổi rồi?]

"Cháu mười tuổi, còn Iris tám tuổi."

Đúng như tôi đoán, cả hai chỉ khoảng chừng mười tuổi. Nhưng sao lại có trẻ con lạc vào nơi hẻo lánh thế này?

[Cháu có đi cùng người lớn nào không?] Tôi hỏi tiếp, nhưng Darryl chỉ lắc đầu.

[Gì cơ? Chỉ có hai cháu thôi à?]

Darryl gật đầu.

[Hai đứa tự đến đây sao? Từ đâu vậy?]

"Từ Dolan."

[Gì cơ? Tận từ Dolan á?] Tôi thực sự ngạc nhiên. Ban đầu cứ tưởng chúng chỉ đến từ một ngôi làng gần đây, nhưng Dolan cách đây tận ba tiếng đi bộ. Với chân trẻ con thì chắc chắn còn mất lâu hơn nữa. Rốt cuộc là vì chuyện gì?

[Sao hai cháu lại vào sâu trong rừng như thế này một mình? Có chuyện gì xảy ra sao? Nói cho chú biết nhé.]

"Nếu chú cho cháu một trong mấy xác orc kia, cháu sẽ kể." Darryl nói vậy, nên tất nhiên tôi gật đầu đồng ý. Và thế là cậu bé bắt đầu kể lại đầu đuôi.

Hiện tại, Darryl Iris sống cùng mẹ ở thành trấn Dolan. Gia đình họ chỉ có ba người. Cha của hai đứa từng là một nhà thám hiểm, nhưng đã không trở về sau một chuyến vào hầm ngục khi Darryl mới sáu tuổi. Mẹ của chúng là một thợ may có tay nghề, nhờ đó cả nhà vẫn sống tạm ổn qua ngày. Thế nhưng, khoảng hai tuần trước, bà đột nhiên đổ bệnh. Một thầy tế ở đền đã dùng ma pháp trị liệu cho bà, giúp bà hồi phục được một thời gian, nhưng sau đó bệnh lại tái phát nặng hơn.

Theo lời Darryl kể, vị thầy tế đó nói rằng: “Ở đây chỉ có thể chữa trị những chứng bệnh nhẹ. Nếu bệnh của mẹ cháu nghiêm trọng đến mức này, thì chỉ còn cách đến hoàng đô và nhờ thầy tế cấp cao chữa trị mới có hy vọng hồi phục.”

Sau khi nghe điều ấy, hai đứa trẻ bắt đầu tuyệt vọng tìm cách kiếm tiền để cứu mẹ. Và rồi, chúng quyết định vào khu rừng này hái thảo dược thứ duy nhất chúng có thể nghĩ đến.

"*Sụt sịt*..." Tôi quay mặt đi, cố giấu giọt nước mắt đang chực trào. Thật dũng cảm… DarrylIris quả là những đứa trẻ ngoan… Tôi vốn yếu lòng lắm trước những câu chuyện như thế này.

[Hai cháu ăn gì khi ở đây?]

"...Chúng cháu làm mấy công việc lặt vặt trong thành phố, rồi bằng cách nào đó cũng kiếm được chút đồ ăn..."

Làm việc vặt thì chắc chẳng được bao nhiêu. Mà hai đứa nhỏ này lại là kiểu con ngoan, chắc chắn phần lớn tiền đều dành để lo thuốc thang cho mẹ. Như vậy tức là chúng có khi cả ngày chẳng ăn được gì.

[Hai cháu đói rồi đúng không? Một lát nữa ta sẽ nấu ăn. Cùng ăn với nhau nhé.]

[Thức ăn à? Đúng lúc lắm, ta cũng đang đói đây.]

[Ta cũng thấy bụng sôi rồi.]

[Sui cũng đói lắm rồi~!]

Aaa, tôi không hỏi các người đâu… Thôi được rồi, nấu luôn phần cho mấy tên này vậy.

Giờ thì, làm món gì đó dễ ăn cho DarrylIris thì hơn. Nếu là cơm, có khi chúng chưa quen, nên dùng bánh mì - thứ trẻ con có vẻ thân thuộc hơn có lẽ sẽ phù hợp. Nếu vậy… làm món đó đi.

Tôi quyết định làm bánh burger sốt teriyaki. Nguyên liệu đều có sẵn trong ItemBox, không cần mở Siêu Thị Online trước mặt hai đứa nhỏ. Đã định rồi, bước đầu tiên là lấy bếp ma pháp ra.

Khi tôi lôi chiếc bếp từ ItemBox, cả DarrylIris đều tròn mắt kinh ngạc.

"Cháu cũng có ItemBox, nhưng chẳng thể cất được thứ gì to như vậy..." Darryl thì thầm.

Ồ, thì ra Darryl cũng có ItemBox à. Thế thì sau này lớn lên, cậu bé sẽ có rất nhiều lựa chọn nghề nghiệp.

"Iris không có… Thật là thích ghê..." Iris nói nhỏ, giọng có hơi giận dỗi.

Những đứa trẻ ngây thơ như thế này thật sự đáng yêu mà. Được rồi, bắt đầu nấu thôi.

...........