Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2794

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 4

Tập 04 - Chương 3-4

Hội Thương Nhân ở Dolan là một toà nhà khá đồ sộ, nằm ngay trên con phố chính của thành phố. Khi tôi theo sau Ugohl bước vào bên trong, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng rắn rỏi, trông chuẩn mực y như hình tượng điển hình của giới thương nhân, đã đứng đợi sẵn.

“Chúng tôi đã đợi ngài. Mời ngài theo tôi.”

Ưm, không biết Fel và mấy người kia đi cùng có ổn không nhỉ?

Thấy tôi có vẻ lưỡng lự, ông ấy liền nói thêm, “Linh thú của ngài cũng có thể vào cùng.” Quả nhiên, đúng là thương nhân có khác, nhạy bén và tinh tế.

Chúng tôi được dẫn vào một gian phòng phía sau quầy tiếp tân. Cạnh đó có một căn phòng khác, thấy vài ông có vẻ là thương nhân bước vào đó, chắc là phòng dùng để thương lượng và giao dịch. 

Fel cũng vừa kịp lò dò vào phòng.

………

“Rất hân hạnh được diện kiến ngài. Tôi là hội trưởng của chi nhánh Hội Thương Nhân tại Dolan, tên tôi là Adriano. Rất vui mừng được gặp ngài.” Tôi biết ngay mà, chắc chắn sẽ thế này mà. Hội trưởng đích thân ra mặt tiếp đón… Cảm giác hơi áp lực.

[Tôi là Mukohda. Rất vui được gặp ngài.] Dù gì tôi cũng là thành viên Hội Thương Nhân, ít nhất là trên danh nghĩa, nên cũng phải giữ phép một chút.

“Xin lỗi vì đã làm phiền nhiều lần, ông Ugohl.”

“Không sao cả, tôi hiểu rõ tình hình mà.”

“Vậy thì, ta bắt đầu luôn nhé. Ngài có thể cho tôi xem hàng hoá không?”

“Như tôi nghe ông Ugohl nói lại, tôi hiểu rằng ngài đang muốn bán đá quý và những vật tương tự, đúng không?”

[Vâng, đúng thế.]

Khi câu chuyện chuyển sang việc tôi sẽ trình bày đá quý, Adriano bảo muốn mời một người thẩm định đến để kiểm tra, tôi gật đầu đồng ý. Người bước vào là một ông lão khoảng ngoài sáu mươi, ánh mắt sắc sảo lạ thường, toát lên kinh nghiệm lão luyện của một người đã ăn nằm với nghề thẩm định mấy chục năm.

[Vậy thì, tôi xin bắt đầu.] Tôi lấy ra mấy viên đá quý cùng những món tương tự từ hầm ngục, bày lên tấm vải mềm được trải sẵn trên bàn.

[Đầu tiên là mấy viên ruby này.] Ông lão thẩm định lấy kính lúp ra, đưa lên soi viên ruby nhỏ mà tôi đưa.

Khoan đã… thế giới này có cả kính lúp à? À mà đúng rồi, thỉnh thoảng cũng thấy vài người đeo kính mắt chắc là người có tiền. Vậy thì những dụng cụ như này chắc cũng không rẻ gì.

“Viên này nhỏ nhưng sắc đỏ rất rực rỡ. Đúng là hàng từ hầm ngục.”

Thở phào nhẹ nhõm. May quá, lọt qua ải đầu tiên rồi.

[Xin hỏi, tôi có thể tiếp tục lấy các món khác ra luôn được không?] Chứ nếu mang từng món một, chắc trời tối mất…

“Không, vì đây là lô đá quý đầu tiên từ hầm ngục sau bao nhiêu năm, nên chúng tôi phải kiểm tra cẩn thận từng viên. Tốt nhất là ngài lấy ra từng món để chúng tôi thẩm định cho kỹ.”

Ra vậy, tôi hiểu rồi.

Tôi làm theo, lần lượt lấy ra ngọc lục bảo, đá aquamarine, thạch anh garnet

“Đây là topaz hoàng gia.” Vừa nói, tôi vừa đưa viên topaz ấy ra. Ngay lập tức, mắt ông lão tròn xoe.

Topaz hoàng gia!! Bao nhiêu năm rồi ta mới được thấy màu vàng này? Quá tuyệt vời! Không tỳ vết, lại còn to hơn cả những viên ta từng thấy trước đây nữa!” Ông lão phấn khích đến độ suýt dán luôn mắt vào kính lúp.

Ruslan lại hứng khởi dữ vậy… Nó đặc biệt đến thế sao?” Adriano hỏi.

A, thì ra tên ông lão là Ruslan.

“Đúng vậy. Đây là thứ tuyệt phẩm! Topaz hoàng gia cực kỳ hiếm, chỉ những ai thật sự hiểu về đá quý mới biết giá trị của nó. Và cũng chính vì sự khan hiếm ấy, nên ai biết cũng sẽ thèm khát sở hữu. Hơn nữa, viên này còn hơi ánh đỏ pha vàng màu vàng là tượng trưng cho điềm lành, nên ngay cả những người không rành đá quý cũng sẽ muốn mua.”

“Đúng thật. Màu vàng này nhìn mê thiệt,” Adriano cũng gật đầu đồng tình.

Tôi thì cũng chả rành giá cả đá quý, nhưng nghe thế thì chắc là đắt đỏ lắm đây. Khoan, mà nếu cứ chậm rãi thế này thì biết đến bao giờ mới xong. Còn một đống chờ ngoài kia nữa…

[Ưm, tôi có thể lấy món tiếp theo không?]

“Ồ, xin lỗi! Xin mời.”

Tôi lấy ra sapphire, alexandrite, kim cương... Mỗi lần tôi đưa ra món mới, Ruslan lại "ồh", "àh" như trẻ con thấy bánh kẹo.

“Ồh! Đúng như ta đoán, đá quý từ hầm ngục thực sự là đẳng cấp khác.”

[Khác biệt đến thế sao?]

“Đúng vậy. Trước hết là độ trong gần như không có tạp chất, không vết nứt, sắc màu thì thuần khiết, nổi bật. Từng viên đều là tuyệt phẩm.”

Hohh, vậy là đá quý từ hầm ngục có tiếng đến vậy à. Tôi cứ tưởng chỉ vì là đá quý nên mới có giá cao thôi… ai ngờ lại thuộc loại thượng phẩm.

[Tiếp theo là chiếc nhẫn kim cương lấy từ một rương kho báu.]

“Oho, vậy là món này đã được chế tác sẵn. Thiết kế hơi lỗi thời một chút, nhưng viên kim cương thì không thể chê vào đâu được.”

Hừm, có vẻ hầm ngục không cập nhật xu hướng thiết kế mới nhỉ?

[Tiếp theo là một chiếc vòng cổ tanzanite, cũng lấy từ kho báu.]

“Thiết kế món này cũng hơi lỗi thời, nhưng tanzanite là loại đá quý hiếm, có giá trị cao. Màu xanh có pha chút ánh tím rất khác với sapphire, thật tinh tế.”

Ờ, thiết kế lỗi thời nữa à… Nhưng nghe nói bản thân viên đá thì quý nên chắc cũng bán được giá.

…Và giờ là món cuối cùng. Theo tôi thấy thì đây là món giá trị nhất. Nó được lấy từ rương kho báu ở tầng 29 món lớn nhất tôi từng tìm được, và ngay cả một kẻ dốt đặc về đá quý như tôi cũng cảm thấy nó cực kỳ đẹp.

“Và đây là món cuối. Một viên kim cương vàng, lấy từ tầng 29.”

Tôi đưa viên kim cương lớn, hình giọt nước cho Ruslan xem.

“Đ-Đây là…” Ruslan cung kính đón lấy viên kim cương, cẩn thận quan sát.

“R-Ruslan?!”

Adriano kinh ngạc gọi tên ông, còn tôi thì quay qua nhìn… và há hốc mồm. Ông ấy đang khóc.

“Tôi thật sự xúc động... Đã đi qua gần hết cuộc đời, không ngờ lại có ngày được tận mắt nhìn thấy một thứ kỳ diệu đến vậy…”

Một người trong phòng khẽ nuốt nước bọt.

“Trước tiên, kim cương có màu vốn đã rất hiếm. Viên này lại có sắc vàng đậm tuyệt đẹp, trong suốt hoàn hảo. Vàng là màu của cát tường, giống như topaz hoàng gia, nên sẽ có rất nhiều người khao khát sở hữu. Thêm vào đó, kích thước lớn bất thường rất khó kiếm. Và dù lớn nhưng vẫn trong veo, không tì vết. Cách cắt lại hoàn mỹ, chẳng thua gì tay nghề của các bậc đại sư thợ đá. Tóm lại, tôi đã từng xem qua vô số đá quý trong đời, nhưng chưa từng thấy viên nào vĩ đại như thế này. Nó xứng đáng được gọi là chí bảo đỉnh cao của các loại đá quý trên toàn thế gian. Tôi xin bảo chứng về phẩm chất của nó.”

…Chí bảo? T-Tốt đến thế luôn sao? Tôi liếc sang Adriano Ugohl. Cả hai đều trố mắt trước lời tuyên bố long trọng ấy.

“V-Vậy thì, chúng tôi xin phép bàn bạc lại về việc mua bán, ngài vui lòng chờ một lát,” Adriano nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi dẫn Ruslan ra ngoài.

Trong lúc chờ, một nhân viên mang trà tới. Hohh… trà ngon thiệt. Vị giống Darjeeling hảo hạng, chứ không phải loại rẻ tiền trong mấy cái túi lọc mua ở siêu thị đâu nha.