Dạo gần đây, Rio cư xử rất lạ. Cô ấy hầu như chẳng buồn lắng nghe chúng tôi nữa. Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng trong ba đứa, Rio thường là người lý trí và điềm đạm nhất. Vậy mà dạo này, cô ấy lại nghe răm rắp theo lời của Leonard.
...Rio đã yêu Leonard. Tôi hiểu chứ, khi người ta đem lòng yêu ai đó, thì thường thiên vị họ một chút cũng không có gì lạ. Nhưng chuyện này thì... có gì đó sai sai. Phải diễn tả sao cho dễ hiểu nhỉ... thay vì là một mối quan hệ giữa hai người có tình cảm, nó lại giống như quan hệ giữa chủ nhân và người hầu hơn. Cảm giác đó khiến tôi không khỏi lo lắng. Mà thật lòng thì, thấy nó rợn rợn. Tôi có kể chuyện này với Kanon. Cô ấy cũng bảo là cảm thấy vậy, nhưng lại chỉ nhún vai, “Con gái đang yêu thì ai chẳng vậy,” rồi thôi, không để ý thêm nữa. Thế nhưng, sau vụ gần đây, ngay cả Kanon cũng không còn nói vậy nổi.
Chuyện xảy ra trong một nhiệm vụ săn quái bình thường mà bọn tôi nhận để tăng cấp. Hội Thám Hiểm giao cho nhóm nhiệm vụ tiêu diệt một bầy orc đang tàn phá một ngôi làng nhỏ gần kinh thành. Như mọi khi, Leonard lập kế hoạch, rồi bọn tôi hành động theo. Nghe thì có vẻ gọn ghẽ, nhưng lần này lại chẳng suôn sẻ chút nào. Kanon tiến vào hơi trễ. Nhờ trời, bọn tôi vẫn diệt xong bầy orc, nhưng vì cô ấy tới chậm nên mọi chuyện vất vả hơn hẳn. Các kỵ sĩ đi theo đã khiển trách Kanon, bảo lần sau phải chú ý hơn. Kanon chẳng biện hộ gì, chỉ cúi đầu nhận lỗi, “Hôm nay là lỗi của tớ. Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.” Cô ấy thật sự nghiêm túc suy nghĩ về sai sót của mình.
Vậy mà... Khi chỉ còn ba người - tôi, Kanon và Rio - Rio bất ngờ nổi cơn tam bành.
“Sao cậu không nghe lời Leonard? Cậu ngu à, Kanon?!” Câu đó như giọt nước tràn ly, mở đầu cho cả một tràng những lời sỉ vả tệ hại nhất. “Đồ ngốc”, rồi những từ ngữ cay nghiệt mà tôi chưa từng nghe từ miệng Rio. Mặt cô ấy đỏ phừng, mắt long sòng sọc như sắp nổ tung. Thật sự, như ngọn lửa bùng lên giữa trời oi bức. Cả tôi và Kanon đều chết lặng. Rio xưa nay không phải kiểu người như vậy. Cô ấy có nóng tính đâu. Mắng thì cũng mắng, nhưng chưa bao giờ dùng lời lẽ xúc phạm bạn bè như thế. Chính lúc đó, Kanon mới bắt đầu thấy có gì đó rất sai.
Tối hôm đó, tôi và Kanon ngồi lại nói chuyện. Cả hai cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra với Rio.
“Chắc là căng thẳng quá...” tôi nói.
“Ừ, nghe cũng hợp lý. Dù gì thì tụi mình cũng bị ném từ Nhật tới cái thế giới quỷ quái này,” Kanon gật gù.
“Nhưng nếu vậy thì tụi mình cũng căng thẳng mà...”
“Ờ, đúng. Mà chỉ có Rio là cư xử khác thường.”
Lý do duy nhất mà chúng tôi nghĩ ra là do áp lực. Nhưng lòng thì không thấy yên. Thật sự là chẳng ai trong chúng tôi thấy thuyết phục nổi cái giả thuyết ấy. Thế là, cả hai cứ nặng lòng mãi mấy ngày liền. Rồi một ngày nọ, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của mấy tên kỵ sĩ.
"Rio đang rất ngoan ngoãn."
"Phải, cô ta nghe lời tôi tuyệt đối."
“Có lẽ đã đến lúc đặt Vòng Tay Thống Trị lên Kaito hoặc Kanon rồi.”
“Để tôi gắn lên Kanon trước. Làm xong vụ này tôi được thăng chức chắc luôn. Chỉ cần đeo vào, là cô ta hoàn toàn thuộc về tôi. Dù sao thì, chỉ có bọn 'chủ nhân' mới tháo được mà.”
“Rồi tới lượt Kaito... Nếu tôi thành công, tôi lên chức chắc như bắp.”
Tôi nín thở. Tim đập như trống trận. Leonard, Aaron và Louise ba tên đó đang bàn về cái gì vậy?
“Vòng Tay Thống Trị”? Cái tên nghe đã thấy có mùi đen tối. Chẳng cần đoán cũng biết đó là thứ dùng để bắt người khác phải tuân lệnh tuyệt đối. Và chúng đã đeo cái đó lên Rio. Chân tôi lạnh toát. Cơn giận dâng lên tận đỉnh đầu. Hèn gì... hèn gì cô ấy cư xử như thế. Đó không phải là tình yêu, không phải cảm xúc. Đó là ép buộc.
Ngay đêm đó, tôi kể hết cho Kanon. Ban đầu cô ấy không tin. Nhưng rồi, khi tôi dùng kỹ năng Giám Định để xem chiếc vòng trên tay Rio, dòng chữ hiện ra: [Vòng Tay Thống Trị] Chẳng còn gì để nghi ngờ nữa.
Chúng tôi đã rơi vào một cái bẫy. Chúng không xem chúng tôi là người. Chúng muốn biến tụi tôi thành nô lệ.
Khi tôi và Kanon dùng kỹ năng Giám Định, kết quả đều giống nhau. Chỉ hiện đúng một dòng tên món đồ: [Vòng Tay Thống Trị]. Không có thêm mô tả hay công dụng gì cả. Có lẽ do cấp độ chúng tôi vẫn còn thấp, chưa đủ để đọc được hết thông tin. Nhưng thật lòng mà nói, chẳng có cái gì được gọi là “Thống Trị” mà lại mang ý nghĩa tốt đẹp cả.
“Dù sao đi nữa, tụi mình phải rời khỏi cái đất nước khốn kiếp này càng sớm càng tốt.” Tôi nói, không giấu nổi sự bực bội.
“Tớ cũng nghĩ vậy,” Kanon gật đầu, rồi hơi cúi mặt, “...nhưng còn Rio thì sao? Cậu bảo chỉ có ‘chủ nhân’ mới tháo được chiếc vòng đó, đúng không? Và chắc chắn chủ nhân là Leonard. Hắn sẽ không bao giờ chịu tháo nó ra đâu...”
“Ừ, cậu nói đúng... Nhưng chúng ta phải nghĩ cách. Dù sao thì, thời gian cũng không còn nhiều đâu.”
“Vì Aaron sắp định đeo cái đó lên tớ, đúng không?”
“Phải. Nếu chuyện đó xảy ra, hãy kéo dài càng lâu càng tốt. Nhưng tớ nghĩ mình chỉ có thể trì hoãn được một lần. Loại người như hắn mà bị lừa đến lần thứ hai hay thứ ba, chắc chắn sẽ nghi ngờ ngay. Mà nếu bọn họ biết chúng ta đã phát hiện ra bí mật này... thì bọn chúng sẽ không ngần ngại ép đeo luôn cái vòng đó lên chúng ta.”
“Ừ... đúng là vậy,” Kanon siết chặt tay, “Nếu hắn dám tới gần tớ với thứ đó, tớ sẽ chống cự tới cùng...”
Vài ngày sau, điều lo ngại trở thành sự thật. Aaron tiếp cận Kanon, đúng như chúng tôi đã đoán. May thay, Kanon đã xử lý được và khiến hắn phải bỏ cuộc ít nhất là lần này. Nhưng tôi biết rõ, sẽ không có lần thứ hai dễ dàng như vậy nữa.
“Kanon,” tôi nhìn cô ấy nghiêm túc, lòng quặn lên như bị bóp nghẹt, “Điều này sẽ rất tàn nhẫn, nhưng... làm ơn, hãy cân nhắc chuyện chạy trốn cùng tớ. Hãy bỏ lại Rio.”
Chúng tôi đã nghĩ đến đủ mọi cách, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể tìm ra phương án nào cứu được Rio. Cô ấy đã bị kiểm soát. Chúng tôi thì vẫn còn tự do, còn giữ được lý trí. Dù cảm thấy có lỗi với Rio, tôi vẫn không ngừng nghĩ rằng nếu chần chừ, chúng tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Kanon lặng im một hồi, rồi nhẹ giọng, “Hiểu rồi...”
Sau khi đi đến quyết định, chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch rời khỏi đất nước này. Lén lút chui vào thư viện, giả vờ đọc sách, thực chất là dò bản đồ và tìm kiếm thông tin về các quốc gia lân cận. Sau nhiều lần thảo luận, chúng tôi thống nhất rằng: vương quốc Marveil là lựa chọn hợp lý nhất.
Tôi thực sự muốn nhắm tới vương quốc Erman hoặc Leonhardt hơn, vì nghe nói hai nơi đó khá tự do và coi trọng nhân quyền. Nhưng tiếc là quá xa. Chúng tôi tuy được gọi là “anh hùng”, nhưng không hề ảo tưởng sức mạnh. Không ai trong chúng tôi nghĩ mình là bất khả chiến bại. Trên đời này đầy rẫy những con quái vật hay thậm chí con người còn mạnh hơn chúng tôi rất nhiều. Nếu cố đi xa mà chẳng may gặp phải một con quái cấp cao nào đó giữa đường... thôi xong. Trò chơi kết thúc. Không có lượt chơi lại. Vả lại, dẫu có đi qua bất kỳ quốc gia nào để đến Erman hay Leonhardt, vẫn là đi qua khu vực ảnh hưởng của Reijseger.
Nếu bị phát hiện và bị truy đuổi, chúng tôi sẽ chẳng có cơ hội trốn thoát. Thế nên, lựa chọn hợp lý nhất là Marveil. May thay, Reijseger và Marveil hiện đang căng như dây đàn, chỉ chực đánh nhau. Trong tình hình đó, Marveil sẽ không đời nào ngoan ngoãn giao anh hùng lại cho kẻ thù. Thậm chí nếu họ phát hiện thân phận thật của chúng tôi, khả năng cao là họ sẽ bảo vệ để chọc tức Reijseger chứ chẳng làm theo lời cầu xin của đối phương.
Chốt hạ, kế hoạch đã rõ: tìm cơ hội rời đi, nhắm thẳng Marveil. Không quay đầu.
Từ ngày đó, chúng tôi lặng lẽ tích trữ thức ăn, quần áo, bản đồ mọi thứ cần thiết cho một cuộc đào tẩu. Chuẩn bị cho cái ngày mà chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi cái gọi là “vương quốc triệu hồi anh hùng”.
Điều khiến tôi đau lòng nhất, và cũng là điều tôi không thể ngừng suy nghĩ... chính là: chúng tôi sẽ phải bỏ lại Rio.