Tôi đã dành cả ngày hôm qua và hôm kia để chuẩn bị sẵn thực phẩm. Chúng tôi đã chinh phục xong hầm ngục, nên tôi nghĩ đã đến lúc rời khỏi thị trấn. Và tất nhiên, một phần trong việc chuẩn bị cho chuyến hành trình là chuẩn bị sẵn đồ ăn trước. Fel với mấy người còn lại thì cứ nằng nặc đòi vào hầm ngục thêm lần nữa, nhưng tôi đã thẳng thừng từ chối. Làm vậy chẳng khác nào lãng phí thời gian quý báu. Với lại, tôi đâu có khùng mà tự vác xác vào lại nơi đó.
Tôi đã chế biến rất nhiều món. Mấy món chiên thì giờ đã trở thành quen thuộc rồi: karaage gà, chả giò heo, bánh mì kẹp thịt Hamburg... Dĩ nhiên, cũng không thể thiếu phiên bản nhồi phô mai. Còn thịt rắn đen với thịt bò sừng máu thì chắc chắn phải để dành cho mấy món cơm bát nữa, đúng không? Tôi cũng làm bò hầm và hamburger hầm. Cũng có luôn bản phô mai. Rồi thêm ít gyoza. Nhờ có máy xay mithril, việc làm thịt băm bây giờ dễ như trở bàn tay, thực sự tiết kiệm được khối công sức.
Vì lần trước đã làm thử tonjiru và trứng luộc mềm có tẩm gia vị thấy ngon, lần này tôi cũng làm thêm một mẻ. Tôi cũng tranh thủ thử làm vài món mới mà trước giờ chưa từng làm. Có một món đơn giản từ thịt và đậu hũ, chỉ cần xào và hầm nhẹ: Xào thịt hoặc thịt heo với hành tây cho đến khi chín, rồi cho thêm nước, dashi bột, mirin, nước tương và đường vào đun sôi. Sau đó thêm đậu hũ cứng, đun liu riu một lúc nữa là xong.
Mấy món như tonjiru hay thịt heo hầm mà để trong túi ma pháp cho thấm vị thì lại càng ngon, nên tôi đã ướp trước thêm vài phần trứng luộc mềm. Sẵn có thịt băm, tôi cũng thử làm món ớt chuông nhồi thịt. Thật ra phần thịt cũng là nhân hamburger như mọi khi thôi. Tôi rửa sạch ớt chuông, cắt đôi, bỏ hạt rồi nhồi thịt vào. Rắc một ít bột mì lên mặt, rồi áp chảo mặt thịt trước. Khi thấy vàng cạnh rồi, tôi đổ vào hỗn hợp nước sốt hào, nước tương và đường pha loãng, để hấp cho chín hẳn.
Thế là hết hai ngày hôm qua và hôm kia tôi đã tích cực nấu nướng, chế biến để phục hồi lượng thực phẩm chế biến sẵn. Nhờ vậy, tôi có thể rảnh tay hơn trong thời gian di chuyển. Và giờ đây, tôi đang trên đường đến khu xưởng rèn để nhận chiếc lò nướng BBQ mà tôi đã đặt làm riêng. Dĩ nhiên, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn mười chai whisky Nhật Bản. Tôi thật sự mong chờ thành quả lần này sẽ ra sao…
…………
[Chào~]"Ồ, là cậu à. Ta đã hoàn thành thứ cậu yêu cầu rồi. Ở bên này."
Lão người lùn chủ xưởng rèn dẫn tôi đến chỗ chiếc lò. Trong một góc nhỏ của xưởng, chiếc lò nướng BBQ được đặt gọn gàng, ngay ngắn. Tôi bước tới, kiểm tra từng chi tiết để chắc chắn rằng nó đúng như yêu cầu.
[Ôi! Tuyệt vời! Đúng như tôi mong muốn!]
Nó vừa vặn, đúng kích thước tôi đưa. Khay than được làm kiểu ngăn kéo, bên cạnh có lỗ thông khí, và phần vỉ nướng trên cùng cũng có thể tháo rời.
Ừ, đúng là bản thiết kế mình vẽ ra. Quá tốt.
"Tất nhiên rồi, đồ ngốc. Cậu nghĩ ta là ai hả? Ta là một trong năm thợ rèn giỏi nhất ở đây đấy."
Hả, thiệt hả? Lần trước mình chọn đại cái xưởng gần nhất, ai ngờ lại gặp trúng một trong năm cao thủ. Với số lượng xưởng rèn trong thị trấn Dolan này, được xếp hạng như vậy thì đúng là không đơn giản chút nào. Tên ông ấy là Alesh, phải không nhỉ? Vậy nơi này gọi là Xưởng Rèn Alesh Blacksmithing Workshop. Quả thật, lần này mình chọn đúng người rồi.
"Thế cậu định mang cái này về kiểu gì? Có thuê ai giúp không?"
[À, tôi có ItemBox, nên không sao đâu.]
"Ừm, vậy thì tốt. Mà cậu có mang theo… cái đó không?"
Tôi đoán là ông ấy đang nói đến món whisky.
[Đương nhiên rồi. Ông nói đến cái này chứ gì?] Tôi lấy ra mấy chai whisky vuông từ ItemBox.
"Đúng đúng! Chính là nó! Cậu có biết ta mong cái này tới cỡ nào không?!"
Ông ấy còn dụi má vào chai… Trời ạ, ông ấy mê thứ này thật rồi.
[Mười chai, đúng như đã hứa.] Tôi lần lượt đặt từng chai whisky ra trước mặt ông ấy.
"Yahhooo! Ta có kho báu rồi!" Ông ấy vui mừng như con nít.
[Thế giá cả thì sao?]
"À, đúng rồi. Lần đầu làm cái này, ta tính dư chút nên báo 350 vàng, nhưng thực ra chỉ lấy 300 vàng là được."
Ồ, còn rẻ hơn dự kiến. Mình cứ tưởng là một thợ rèn top 5 như ông ấy sẽ hét giá chứ. Tôi lấy một túi có sẵn 300 vàng trong ItemBox ra. [Đây.]
"Ừm." Ông ấy nhận lấy và mang vào phòng trong, chẳng buồn kiểm tra.
[Ơ… ông không định đếm lại à?]
"Hả? Cậu tính lừa ta chắc?"
[Không, không, tôi làm sao dám chứ!] Túi đó tôi chuẩn bị riêng, chưa đụng đến, chắc chắn có đủ 300 đồng vàng.
"Nếu thiếu, ta sẽ tìm tới tận nơi mà đòi cho bằng được. Cậu không phải là cái tên nổi tiếng vừa chinh phục hầm ngục đây sao?"
Hả? Mình nổi tiếng tới mức đó à?
"Hội Thám Hiểm không rêu rao, nhưng miệng dân thì đâu khóa được. Ta cũng chỉ mới nghe gần đây thôi."
À ha… đúng là tiếng lành đồn xa. [Vâng, chắc là tôi rồi… Tôi cũng không muốn bị chú ý nhiều quá. Nếu được thì xin ông giữ kín giùm.]
"Ừ, hiểu mà. Chinh phục hầm ngục xong, người muốn bám theo sẽ kéo tới đầy. Mà này, cậu có thứ gì có thể rèn thành kiếm không?"
Hóa ra Alesh là chuyên gia về kiếm. Không hỏi thì chịu không nổi.
[Ừm… không hẳn là không có…]
"Không hẳn là sao?"
[À thì, là vài thứ tôi nhặt được gần tầng sâu nhất…]
"…Tầng sâu nhất à? Nếu là nguyên liệu làm kiếm, thì chắc đắt đỏ lắm nhỉ. Ta đoán là không mua nổi rồi…" Nhìn ông ấy có vẻ thất vọng thật. Nhưng…
[Alesh, ông là một trong năm thợ rèn giỏi nhất ở đây đúng không?]
"Ừ, ta không tiện tự khen, nhưng người ta có nói vậy."
[Thế thì, bỏ chuyện ai công nhận đi, tôi đoán Hội Thám Hiểm sớm muộn cũng sẽ tìm tới.]
"Hử? Họ đang cần làm gì mà…" Tôi không thể nói cụ thể, nhưng dựa theo cách Ugohl đề cập, chắc chắn Hội Thám Hiểm đang tìm thợ rèn để chế tạo vũ khí từ những vật liệu đặc biệt. Và nếu Alesh thực sự giỏi như lời đồn, họ sẽ đến gặp ông ấy thôi.
Alesh gật đầu ra chiều hiểu ý. "Thế cậu muốn thử lò nướng luôn không?"
[Ừ, đó là kế hoạch của tôi. Hôm nay tôi định mở tiệc nướng luôn.]
"Vậy dùng chỗ này đi. Ta có sẵn than. Dù tự tin với tay nghề, nhưng vẫn là lần đầu làm kiểu này. Nếu có gì chưa vừa ý, ta sửa luôn. Đổi lại, ta cũng muốn ăn thử chút."
Quá hợp lý! Tôi lập tức đồng ý. Chúng tôi đi ra phía sau xưởng rèn, nơi thường dùng để thử kiếm. Chỗ này được dọn dẹp gọn gàng, đủ rộng để mở tiệc nướng. Fel và Dora-chan, đang chờ ngoài, cũng được gọi vào.
Tôi chuẩn bị thịt orc và thịt bò sừng máu để nướng. Định thêm ít rau thì hai cái bụng đói đã lên tiếng:
[Ta không cần rau.]
[Ta cũng không thích rau!]
Ừ thì… tiệc nướng toàn thịt vậy. Tôi dùng than có sẵn trong xưởng. Vừa đặt thịt lên vỉ, tiếng xèo xèo vang lên thơm phức.
"Ta có thể nướng thử không?"
[Vâng, mời ông tự nhiên.]
"Đây là xúc xích ta tự làm. Dùng muối thôi, nhưng ngon lắm. Hợp với rượu lắm đấy. Cậu cũng thử đi."
Ồ, xúc xích tự làm? Nghe hấp dẫn đấy. Tôi tò mò hỏi cách làm. Thì ra ông ấy mua thịt thường từ tiệm, rồi dùng nội tạng con Cừu Trắng để làm vỏ xúc xích. Loại này phổ biến nhất trong nghề làm xúc xích ở đây.
Mình học được một món mới rồi. Có nội tạng là mình có thể thử làm xúc xích ngay. Thịt chín rồi.
[Xin mời ông thử món này, Alesh. Đây là sốt thịt nướng kiểu quê tôi, rất hợp với thịt nướng.] Tôi rót một ít nước sốt yakiniku ra chén, đưa kèm dĩa cho Alesh.
"Ta ngại quá khi để cậu mời ăn… À, xúc xích ta cũng chín rồi, đây!"
Ông ấy đưa tôi bốn cây xúc xích. Tôi nhanh tay chuẩn bị phần thịt cho Fel, Dora-chan và cả tôi. Xúc xích vừa cắn vào đã nghe tiếng vỏ nổ lốp bốp. Dù chỉ ướp muối, nhưng nước thịt bên trong ngọt lịm, thơm béo.
"Kkhhh! Cái này ăn kèm với rượu thì hết sảy!" Alesh lập tức khui whisky ra làm một ngụm.
Hmm, xúc xích mà đi với whisky thì hơi lạ nhỉ?
"Xin chờ một chút." Tôi lặng lẽ tránh ánh nhìn của Alesh, mở Siêu Thị Online. Tìm bia đóng hộp...
Một ít thôi chắc không sao. Tôi mua năm lon bia cao cấp của hãng S.
[Thịt nướng đi với cái này thì mới đúng bài. Ông thử đi.] Tôi rót vào cốc, đưa Alesh.
"Hử? Bia hả? Ta không ghét, nhưng thứ cậu đưa trước đó chắc ngon hơn…"
[Đây là loại đặc biệt. Không phải bia thông thường đâu.]
"Thế à? Vậy ta thử."
*Gulp* *gulp* *gulp* "Pphhaaahhh!"
Uống đã thật!
"Trời đất ơi, ngon quá! Giống bia mà ngon hơn gấp bội! Cậu đúng là thần tài của ta!"
Ừm, bia với đồ nướng đúng là hợp lý. Mình cũng thử một chút.
*Glglglg* "Pphhahhh!"
Aahh… mát lạnh tận ruột gan.
Và thế là, ngày hôm đó, chúng tôi đã có một buổi tiệc nướng tưng bừng, đầy thịt và rượu. Ba người bạn đồng hành của tôi vừa ăn vừa im lặng tận hưởng bữa tiệc tuyệt hảo.
………
Chúng tôi đã đến Hội Thám Hiểm. Ngày mai sẽ rời khỏi Dolan, nên tôi đến để thông báo việc này. Kế hoạch là tạm biệt Dolan vào sáng mai, rồi lên đường đến Nijhoff.
Ngay khi nghe vậy, cả ba linh thú của tôi Fel, Dora-chan và Sui lại nhao nhao đòi vào hầm ngục thêm một lần nữa.Tất nhiên là tôi từ chối. Chúng tôi đã chinh phục xong hầm ngục này rồi, còn quay lại làm gì nữa chứ? Lỡ mà sa chân vô trong đó rồi lại bị kẹt mất mấy ngày thì sao?
Hành trình tiếp theo là từ Dolan đến Nijhoff, rồi từ đó tiến thẳng đến điểm đến cuối cùng thị trấn ven biển Berléand. Hơn nữa, tôi còn đặt làm áo choàng da wyvern ở chỗ ngài Lambert tại Karelina. Trước khi áo hoàn thành, chúng tôi phải kết thúc chuyến đi này để quay lại nhận. Với những điều đó trong đầu, tôi không thể để bị trì hoãn thêm nữa. Đã đến lúc lên đường rồi.
Dĩ nhiên, cả ba vị "thần ăn" đều kêu ca không ngớt. Tôi đành dỗ dành, bảo rằng: "Không cần phải gắn bó với cái hầm ngục này đâu. Trong vương quốc này vẫn còn rất nhiều hầm ngục thú vị đang chờ chúng ta khám phá." Tôi còn hứa, nếu có cơ hội thì chúng tôi sẽ thử một hầm ngục khác.
...Dù hiện tại tôi hoàn toàn không có kế hoạch nào như vậy cả.
"Chào mừng, Mukohda." Elrand tiến lại gần. Bên cạnh là ông Ugohl.
"Chào mừng, ngài Mukohda."
Có vẻ như họ định đưa tôi lên phòng của hội trưởng ở tầng trên, nhưng tôi đã nhanh chóng ngăn lại.
[Tôi chỉ tới để thông báo chuyện rời đi thôi, không có việc gì quan trọng cả.]
"Tức là... cậu sẽ rời đi vào ngày mai sao?! Không thể nào! Ở lại thêm đi mà! Ít nhất cho đến khi ta phải rời khỏi đây nữa! Ta còn muốn được Dora-chan tiễn ta mà!" Elrand nói rồi phóng ánh mắt nóng bỏng về phía Dora-chan.
Bị nhìn kiểu đó, Dora-chan lùi về sau lưng tôi, dùng thần giao cách cảm thì thầm: [...Ôi trời, cái người này làm ta thấy hơi khó chịu...] Tôi chỉ biết cười khổ.
"Hahhh, tôi cũng đang chờ xem ông ấy sẽ nói gì... đúng như tôi nghĩ..." Ugohl thở dài một tiếng, rõ ràng đã quen với cảnh này.
"Ngài Mukohda, xin đừng để ý đến những lời của hội trưởng. Quan trọng hơn, cảm ơn ngài rất nhiều vì món bánh ngọt lần trước. Vợ và con tôi rất thích. Họ chưa từng ăn thứ gì như vậy, lại là đồ ngọt, nên cả hai đều vui lắm."
Ồ, thật vui khi nghe vậy. Quả nhiên, ở đây không có bánh bông lan rồi.
"À, thứ đó à?" Elrand cũng góp lời. "Ta ăn sau khi về nhà. Trời ơi, ngon lắm. Ta yếu lòng với đồ ngọt lắm, biết rồi đấy. Ăn hết sạch trong hai ngày luôn." ...Ông ăn hết một mẻ bánh trong hai ngày hả? Ông đang hấp thụ bao nhiêu đường vậy, trời.
[Thứ đó là món đặc sản từ một nơi trong nhóm các quốc gia nhỏ. Thỉnh thoảng tôi mới có thôi, nhưng rất vui khi mọi người thích nó.] Tôi đã giả vờ như nó có xuất xứ giống như whisky mình mang theo.
"Ồ, vậy à? Ngon quá trời. Nếu cậu có thêm... ta rất mong được nếm lại..." Elrand vừa nói, Ugohl đã lại thở dài. Có vẻ chuyện này không phải lần đầu.
"Ngài thật sự rất tử tế khi tặng chúng tôi món quà quý như vậy."
[Không, không có gì đâu. Mọi người ở đây đã giúp tôi rất nhiều rồi.] Elrand có hơi... lập dị một chút, nhưng ông ấy đã xử lý ổn thỏa chuyện con rồng đất. Còn ông Ugohl thì, khỏi nói cũng biết, luôn nghiêm túc và chu đáo.
[Tôi xin chúc hai ông mọi điều tốt lành.] Tôi cúi chào định rời đi thì
"Mukohda, đừng quên chuyện đó đấy." Elrand gọi với theo.
Hả? Chuyện gì?
"Trời đất ơi, cậu quên rồi à? Cậu đã hứa sẽ quay lại nếu bắt được thêm rồng mà!"
À, đúng rồi... Lúc đó tôi lỡ miệng hứa vì ông ta quá mê rồng. Mà nghĩ kỹ, chắc ông Elrand là người duy nhất ở đây đủ khả năng mổ xẻ rồng.
[Tôi nhớ rồi… À, mà tiện nói luôn, chúng tôi đang định đi săn rắn biển ở Berléand. Ông nghĩ sao?] Liệu rắn biển có tính là một loại rồng không nhỉ?
"Rắn biển à? Ta săn rồi. Không cần nữa. Thay vào đó, hãy săn một con Leviathan đi! Nếu cậu bắt được, ta sẽ rất hạnh phúc khi được mổ nó!" Elrand nói, mắt sáng rực nhìn tôi và Fel.
Leviathan ấy hả… Chẳng phải nó là boss vùng biển sao? Nghe thôi đã thấy không ổn rồi. Nhưng người sẽ đi săn là Fel cơ mà...
"Fel, ông có thể săn được Leviathan không?"
[Đừng nghĩ Leviathan là thứ dễ gặp. Ta mới chỉ thấy nó có ba lần thôi. Nhưng đúng là ta từng săn được một con.]
[Ừ, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ săn.]
Hả? Ông săn được thật kìa? Thôi đúng rồi… là Fel mà.
"Thật sao?! Vậy nhớ đó nhé! Ta trông chờ vào cậu đấy!" Elrand phấn khích hẳn lên khi nghe lời Fel. Còn tôi thì chán nản…
[C-chà, như Fel nói, chỉ nếu gặp được thôi. Đừng kỳ vọng quá…] Tôi nói vậy nhưng có vẻ như Elrand chẳng nghe lọt chữ nào. Giờ trong đầu ông ấy chỉ còn từ "Leviathan" thôi.
Tôi quay sang ông Ugohl. [Ông Ugohl…]
"Hahhh~, cứ để cái tên ngốc đó tự lo đi."
[V-vâng... Vậy thì, cảm ơn các ông rất nhiều.] Tôi bỏ mặc Elrand đang ôm giấc mơ Leviathan mà rời khỏi Hội Thám Hiểm.
……