Tôi đang cưỡi trên lưng Fel, dọc theo con đường uốn lượn giữa thảo nguyên. Sáng nay, cả nhóm đã rời khỏi thị trấn Dolan. Vì lý do nào đó, Elrand lại ra đứng đợi sẵn ở cổng thành, lải nhải mấy câu kiểu như "Dora-chan~!" hay "Biết không, ta thực sự sẽ đi cùng các cậu đấy!", khiến tôi phải mất một lúc để thuyết phục ông ta từ bỏ ý định bám theo. May mà cuối cùng vẫn rời đi được trong yên ổn.
Điểm đến tiếp theo của chúng tôi là thị trấn Nijhoff. Nếu tôi nhớ không lầm, nơi ấy nổi tiếng với đồ gốm sứ, có nhiều xưởng chế tác đồ gốm truyền thống.
Gốm sứ, hả… Nghe thôi đã thấy háo hức rồi. Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể tìm được nhiều loại bát đĩa, dụng cụ ăn uống khác nhau ở đó. Lần này, nhất định phải dành thời gian dạo quanh thị trấn cho thỏa.
[Nàyy! Đến giờ ăn rồi đấy.]
[Ừ, nghỉ ngơi thôi.]
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng đổ rực trên đầu. Giờ trưa đến rồi, chúng tôi dừng lại nghỉ bên vệ đường.
[Ăn! Ăn thôi~!] Dora-chan vừa bay vòng vòng vừa kêu lớn, sau đó đáp xuống một chỗ râm cạnh Fel.
[Ăn nào~!] Sui cũng vui vẻ nhảy ra khỏi chiếc túi tôi đeo bên hông.
Giờ thì, hôm nay nên làm món gì đây ta… Ừm, hay là thử món cơm thịt băm đơn giản nhưng ngon miệng nhỉ?
Tôi lấy rong biển sợi, mè trắng và trứng từ ItemBox ra. Cơm nóng được múc đầy vào từng chiếc bát sâu lòng, rồi rải rong biển sợi lên trên. Tiếp theo là lớp thịt băm đã chuẩn bị từ trước, tôi nhẹ tay tạo một khoảng trống nhỏ ở giữa, rồi đặt lòng đỏ trứng gà vào. Cuối cùng, rắc thêm mè trắng lên trên là xong một phần cơm thịt băm thơm lừng.
Vì mấy người kia ăn khỏe, tôi quyết định cho hai lòng đỏ trứng mỗi phần. Tiện thể, cũng dọn luôn cả món ớt nhồi thịt mà tôi làm từ hôm trước.
[Rồi, ăn thôi!] Vừa mới bày ra, cả đám đã nhào vô như ong vỡ tổ.
[Ồ, lòng đỏ trứng trộn vào làm món này ngon hơn hẳn. Còn cái vật chứa màu xanh này thì không cần thiết.]
...Ờ, cái 'vật chứa màu xanh' mà Fel đang nói chắc là ớt chứ gì. Đây là món ớt nhồi thịt, nếu không có ớt thì làm sao mà nhồi? Ông có thể ăn thịt thôi cũng được, nhưng ít nhất đừng gọi nó như thể là rác thải vậy chứ...
[Món thịt ngọt mặn này ăn với trứng thì tuyệt vời! Hương thơm từ mấy hạt trắng trắng này càng làm món ăn đậm đà hơn, vị ngọt mặn cũng rất ngon.]
Cảm ơn Dora-chan, hạt trắng đó là mè đấy. Mè đúng là làm dậy hương món ăn. Tôi xin lỗi vì hai món có vị hơi giống nhau, vì cùng kiểu nêm ngọt mặn... Cơ bản là vì nó hợp với cơm. Mà nghĩ lại, có khi tôi nên nướng ớt nhồi thịt rồi ăn kèm với sốt cà chua thì có lẽ khác vị hơn.
[Sui thích món thịt và trứng này~. Ngon quá~!]
Tôi biết mà, Sui rất thích trứng với thịt. Lòng đỏ trứng béo ngậy quyện với thịt băm ngọt mặn đúng là hợp quá đi mà.
Thấy mọi người ăn uống ngon lành, tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng. Thật tốt khi những món mình nấu có thể khiến người khác vui vẻ như vậy. Cảm giác như mọi công sức đều được đền đáp. Giờ thì, đến lượt tôi ăn. Một muỗng cơm thịt băm đưa lên... ừm, ngon thiệt. Như tôi đoán, lòng đỏ trứng đúng là thần thánh. Thịt băm ngọt mặn được làm dịu lại nhờ vị béo ngậy của trứng sống, ăn cùng cơm thì còn gì bằng. Cả món ớt nhồi thịt cũng hợp ăn với cơm nữa.
[Thêm nữa!]
[Thêm nữa!]
[Cho ta thêm món này nữa.]
Biết ngay mà. Tôi lại dọn thêm phần cơm thịt băm và ớt nhồi thịt cho Fel và Sui, còn Dora-chan thì thêm một phần cơm thịt băm nữa. Sau đó, Fel và Sui lại tiếp tục ăn thêm vài phần nữa... Lúc nào cũng vậy cả.
Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi nghỉ dưới tán cây. Tôi nhâm nhi trà trong lúc mọi người uống cider mát lạnh.
[Giờ thì, đến lúc lên đường rồi.]
[Ừ, đúng vậy.]
Một lần nữa tôi leo lên lưng Fel. Cả nhóm tiếp tục hành trình, hướng về thị trấn Nijhoff dưới bầu trời trong vắt của buổi chiều.
……..
Năm ngày sau khi rời khỏi Dolan. Chúng tôi đã đi được một đoạn khá xa. Theo lời Fel, nếu tiếp tục giữ nhịp độ này thì sẽ đến được Nijhoff trước khi trời tối ngày mai.
[Hôm nay dừng lại ở đây nhé.]
[Ừ.]
Mặt trời đã bắt đầu khuất sau rặng cây phía tây. Chúng tôi quyết định cắm trại ở khu đất trống ven đường cho đêm nay. Tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối như thường lệ. Trong lúc ấy, một đoàn xe ngựa xuất hiện trên đường, có vẻ là thương nhân cùng đội hộ tống là các nhà thám hiểm. Họ ghìm dây cương, đưa xe tấp vào lề gần chỗ chúng tôi, rồi một người đánh xe bước xuống.
"Chúng tôi có thể cắm trại gần đây được không?"
[Cứ tự nhiên.] Họ cũng không làm phiền gì, nên tôi chẳng có lý do gì để từ chối. Dạo gần đây chuyện này xảy ra khá thường xuyên… Mỗi lần nhóm tôi dừng chân, y như rằng có đoàn thương nhân nào đó lập tức cắm trại gần bên. Hôm qua còn có hai nhóm hẳn hoi, mỗi bên một phía. À thì, đây là con đường lớn dẫn từ thành phố hầm ngục Dolan, chắc vì vậy mà người qua lại khá tấp nập.
……
Ở bên kia, các thương nhân trong đoàn đang trò chuyện rì rầm cạnh đống lửa:
"Quả thật có một nhà thám hiểm với những linh thú."
"Đúng vậy. Tôi nghe nói họ chính là nhóm đã chinh phục hầm ngục ở Dolan."
"Nhìn kiểu gì cũng giống lắm."
"Không phải tôi nghi ngờ, nhưng khi biết có một nhà thám hiểm cấp A ở gần, lòng thấy yên tâm hẳn."
"Ừ, dĩ nhiên chúng tôi cũng sẽ cảnh giác như thường lệ, nhưng tâm lý thì khác hẳn. Chỉ cần có người như vậy ở gần, đêm ngủ cũng bớt lo."
"Nhà thám hiểm cấp A với linh thú đang là đề tài nóng trong giới thương nhân và thám hiểm đấy. Nếu muốn chuyến đi bớt gian nan hơn một chút, thì không gì bằng đi cùng hướng với họ."
……
Và rồi, cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được thị trấn Nijhoff. Có lẽ là nhờ cái thẻ hội viên cấp A mới tinh này, nên dù có Fel đi cùng, tôi vẫn được qua cổng thành khá suôn sẻ. Thị trấn này nhỏ hơn Dolan, nhưng cũng có nét tấp nập rất riêng. Đúng như danh xưng "thị trấn gốm sứ", dọc theo các con đường là vô số tiệm bán đồ gốm lớn nhỏ. Nhìn thôi cũng thấy vui mắt rồi.
"Ồ, kia rồi, Hội Thám Hiểm."
Chúng tôi đi thẳng tới trụ sở Hội Thám Hiểm tại Nijhoff. Nhờ đến sớm hơn dự kiến, nên lúc này quầy tiếp tân cũng không đông. Nếu tôi nhớ không lầm thì Ugohl đã bảo sẽ báo trước cho bên hội ở đây về nhóm chúng tôi, đúng chứ?
[Xin chào, tôi là Mukohda…]
Tôi vừa nói vừa đưa ra thẻ hội viên cấp A. Cô tiếp tân nhìn một chút rồi nói "Xin vui lòng chờ," sau đó rời khỏi quầy.
Có vẻ Ugohl đúng là đã liên lạc trước thật.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông tóc trắng, râu dài bước ra nhìn cứ như một ông lão ẩn sĩ sống trên núi vậy, tuổi chắc cũng hơn bảy mươi.
"Hô hô hô! Cậu là Mukohda, đúng không? Ta đã nghe về cậu từ Ugohl ở Dolan. Ta là Joran, hội trưởng Hội Thám Hiểm thị trấn Nijhoff này. Rất vui được gặp cậu. Cả vị Fenrir kia và những người bạn đồng hành nữa." Ông ấy nhận ra Fel là một con Fenrir ngay lập tức. Nghĩa là ông ta hẳn rất dày dạn kinh nghiệm. Ừm, cũng phải thôi, người đứng đầu một hội địa phương thì không thể là người thường được.
[Rất hân hạnh được gặp ông.]
"Giờ thì, vào phòng ta nói chuyện một chút nhé?"
Chúng tôi theo chân ông Joran lên tầng hai của trụ sở Hội. Trong căn phòng hội trưởng yên tĩnh, tôi được mời ngồi uống trà. Dora-chan và Sui đã nhanh chóng rời khỏi túi và ngồi cạnh tôi, còn Fel thì đang cuộn tròn ở góc phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Giờ thì, ta vào chuyện luôn nhé? Cậu đến để nhận mấy nhiệm vụ cấp cao bị bỏ dở lâu nay, phải không?"
[Vâng.] Thật ra, người sẽ giải quyết mấy nhiệm vụ đó chủ yếu là Fel mới đúng... Nhưng thôi, tôi là người đại diện, thì đành gật đầu cho phải phép vậy.
"Thật sự cảm ơn cậu, chàng trai. Thật ra có hai nhiệm vụ đã bị bỏ lại khá lâu rồi. Một trong số đó là…"
Theo lời Joran, khoảng một tháng trước, ở khu vực khai thác đất sét chuyên dùng làm gốm của thị trấn, bỗng nhiên xuất hiện một con cyclops và chặn đường làm ăn. Thậm chí, ba người đang làm việc ở đó lúc ấy đã trở thành nạn nhân của nó. Lẽ ra nếu nó chỉ ngang qua rồi bỏ đi thì đã chẳng có gì to tát, nhưng khốn nỗi, con cyclops này lại tỏ ra có hứng thú đặc biệt với con người và quyết định... ở lì tại đó. Thị trấn vẫn còn một khu khai thác đất sét khác, nên tạm thời các xưởng gốm đã xoay xở bằng cách giảm lượng đất sét sử dụng. Nhưng mấy hôm gần đây, tiếng phàn nàn bắt đầu râm ran khắp nơi. Nói gì thì nói, Nijhoff vốn nổi tiếng với nghề gốm, mà giờ nguyên liệu chính bị chặn thì đúng là tai họa thật sự.
"Và còn nhiệm vụ thứ hai nữa."
Ở khu rừng phía tây thị trấn, có một vụ bùng phát lớn của một loài thực vật ăn thịt được gọi là "thực vật tà ác". Số lượng quá đông, đến mức mấy nhà thám hiểm bình thường không dám bén mảng tới gần. Vấn đề là, khu rừng ấy lại là nơi cung cấp củi cho các lò nung trong thị trấn không có củi thì lò cũng câm miệng, còn gốm thì khỏi nói tới.
Nhiệm vụ đầu tiên là con cyclops một con quái vật khổng lồ, chỉ có một mắt ở giữa trán. Joran nói nó là quái vật cấp A. Còn nhiệm vụ thứ hai, thực vật tà ác thì là quái vật cấp C, nhưng do số lượng nhiều quá nên người ta e rằng trong đám đó sẽ có con tiến hóa. Mấy con tiến hóa ấy gọi là "thực vật tà ác khổng lồ", to gấp đôi thực vật thường, trông rất khó chịu.
Ừm… chắc cũng không đến mức đáng lo, nhưng tôi vẫn nên xác nhận trước. [Mọi người có nghe rõ không? Người ta muốn chúng ta tiêu diệt một con cyclops và xử lý mấy cái cây ăn thịt. Mọi người thấy ổn chứ?]
[Ngươi nghĩ bọn ta là ai? Dĩ nhiên là ổn rồi.] Fel trả lời ngay lập tức.
[Cyclops á? Mấy thứ chậm chạp, ngốc nghếch đó còn chẳng đáng làm bữa ăn khuya cho ta! Thực vật tà ác cũng thế!] giọng Fel vang trong đầu tôi qua thần giao cách cảm, nghe rất… tự tin.
[Sui sẽ cố gắng hết sức~!]]
[Được chiến đấu là tốt rồi. Đỡ chán!] Dora-chan cũng hăng hái không kém.
Ừm, có vẻ như không ai phản đối. Tốt rồi.
[Ông Joran, trong hai nhiệm vụ này, ông muốn chúng tôi xử lý cái nào trước?]
"Thực vật tà ác trong khu rừng phía tây. Cyclops thì tạm thời cứ để đó cũng không sao, vì chúng tôi vẫn còn một khu đất sét khác."
[Vậy... khu rừng phía tây cách đây bao xa?]
"Khoảng ba tiếng đi bộ."
Ba tiếng đi bộ à? Với Fel thì chắc chỉ như đi dạo buổi sáng.
[Fel, ông thấy sao? Ngày mai được không?]
[Không thành vấn đề.]
[Dora-chan, Sui, hai người thì sao?]
[Tất nhiên rồi!]
[Sui sẵn sàng mà~!]
Vậy là quyết định rồi. Mai chúng tôi sẽ lên đường xử lý bọn cây cỏ lắm răng đó. [Tốt, vậy ngày mai chúng tôi sẽ đi tiêu diệt thực vật tà ác ở khu rừng phía tây.]
"Ồ, nhanh vậy sao? Cậu làm việc hiệu quả ghê đấy, chàng trai."
À, tiện thể… có chuyện tôi muốn hỏi. [Ừm, ông cho tôi hỏi một việc...]
"Gì vậy?"
[Tôi đang muốn thuê một căn nhà nhỏ để ở trong thời gian lưu lại đây, ông có biết chỗ nào không?]
Nghe vậy, Joran liếc sang Fel rồi nhướng mày. "Một nơi đủ chỗ cho một con Fenrir, hử?"
[Vâng. Sẽ tốt hơn nếu tôi có thể ở cùng các linh thú của mình.]
Mấy quán trọ trong thị trấn dĩ nhiên có chỗ cho linh thú, nhưng tôi cá là chuồng nào cũng chật chội với Fel. Mà dù sao thì, Fel chính là người kiếm cơm chính cho cả nhóm nhờ cậu ta mà túi tiền tôi phồng hết cỡ. Hay nói đúng hơn là giờ tôi chẳng cần lo gì chuyện tiền bạc nữa cả, nên nếu phải bỏ ra chút tiền thuê nhà riêng thì tôi cũng không tiếc. Đó là ý định tôi đã có từ trước, ngay khi rời Dolan.
"Nếu chỉ cần phòng ở khách sạn, Hội Thám Hiểm có thể giới thiệu một loạt… Nhưng nếu muốn thuê nhà thì sẽ tốn kha khá đấy. Cậu ổn chứ?"
[Vâng, tôi biết.]
"Thế thì cậu nên đến Hội Thương Nhân. Ta sẽ viết cho cậu một lá thư giới thiệu, chỉ cần chờ một lát thôi, chàng trai."
Một lát sau, Joran đưa tôi một phong thư.
"Cầm cái này đến quầy tiếp tân của Hội Thương Nhân, họ sẽ giúp cậu dễ dàng hơn."
[Cảm ơn ông rất nhiều.] Sau khi hỏi kỹ lại đường đến Hội Thương Nhân, chúng tôi rời khỏi Hội Thám Hiểm.
………
Chúng tôi đến Hội Thương Nhân ở Nijhoff. Có Fel đi cùng, đương nhiên lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Thôi thì cứ làm việc cho nhanh rồi chuồn lẹ vậy.
Tôi bước đến quầy tiếp tân và đưa ra lá thư giới thiệu.
"Xin chờ một chút ạ." Nhân viên lễ tân lễ phép cúi đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi ghế với lá thư trên tay.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên khỏe mạnh, để ria mép ngắn, trông tầm ngoài bốn mươi, xuất hiện trước mặt tôi.
"Ngài Mukohda, hân hạnh được gặp ngài. Tôi là Domenico, hội phó của chi nhánh Hội Thương Nhân tại Nijhoff. Vì có thư giới thiệu từ ngài hội trưởng Jöran bên Hội Thám Hiểm, nên theo thường lệ, đáng lẽ chính hội trưởng của chúng tôi sẽ trực tiếp tiếp đãi ngài. Tiếc là ông ấy hiện không có mặt, nên tôi xin phép thay mặt xử lý vụ này."
Xem ra thư giới thiệu từ Jöran có trọng lượng thật sự. Đến cả hội phó cũng phải đích thân ra mặt, thái độ thì lễ độ đến mức khiến tôi thấy hơi ngại... mà cũng hơi rờn rợn vì bị đối đãi như nhân vật lớn.
[Ồ, cảm ơn ông đã nhiệt tình như vậy. Vậy thì… ta vào việc chính luôn nhé.]
"Ngài đang tìm thuê một ngôi nhà đủ rộng để ở cùng các linh thú, đúng không ạ?"
[Phải rồi. Tôi tính ở lại đây chừng một tuần đến mười ngày. Nếu giá cả hơi cao chút cũng không sao.] Nghe tôi nói vậy, Domenico gật gù rồi rút một xấp giấy tờ từ phía sau quầy, bắt đầu lật qua tra cứu.
"Hiện có ba căn nhà phù hợp với yêu cầu của ngài."
Ba căn liền? Ừm, vậy là nhiều hơn tôi nghĩ rồi.
Domenico lần lượt giới thiệu từng căn một.
Căn đầu tiên là ngôi biệt thự từng thuộc sở hữu của một người thợ thủ công nổi tiếng. Diện tích: 7LDK tức là bảy phòng ngủ, một phòng khách, phòng ăn và bếp. Theo lời ông ta, ngôi nhà này nằm gần trung tâm thành phố và cũng không xa Hội Thám Hiểm. Mặc dù so với hai căn còn lại thì có vẻ nhỏ hơn đôi chút, nhưng vẫn đủ sức chứa cả Fel mà không thấy chật chội. Do vị trí đắc địa, phí thuê là 60 đồng vàng mỗi tuần.
Nghe nói nhỏ mà đã 7LDK… Vậy hai căn còn lại là cái dạng gì vậy trời?
Căn thứ hai thì hơi xa trung tâm một chút. Trước kia là biệt phủ của một gia đình quý tộc nên rất đồ sộ, có tới 13 phòng, cộng thêm phòng khách, phòng ăn và bếp. Các gian phòng ở trung tâm thì rộng mênh mông, nội thất bên trong được bài trí lộng lẫy theo phong cách quý tộc. Do vị trí hơi xa nên phí thuê chỉ cao hơn chút đỉnh 63 đồng vàng một tuần.
Căn thứ ba lại càng ở xa hơn, từng là tư dinh của một thương nhân giàu có. Diện tích: 10LDK, tức là cũng không nhỏ chút nào. Tuy nhiên vì đã cũ kỹ, nên giá thuê mềm nhất trong ba căn 45 đồng vàng một tuần.
Sau khi cân nhắc sơ bộ, tôi thấy căn đầu tiên là hợp lý nhất. Dù bị gọi là "hơi nhỏ", nhưng với tôi thì một căn 7LDK vẫn là biệt thự chứ còn gì nữa. Hơn hết, vị trí lại gần Hội Thám Hiểm và trung tâm thành phố, rất tiện để chạy đi chạy lại làm nhiệm vụ hoặc mua sắm.
[Ông Domenico, có thể dẫn tôi đi xem căn đầu tiên được không? Nếu thấy ổn thì tôi thuê luôn.]
"Đương nhiên rồi, xin mời ngài theo tôi."
………