Sau khi trở về Nijhoff, chúng tôi lập tức ghé qua Hội Thám Hiểm để hoàn tất thủ tục. Tôi đưa thẻ hội viên cho nhân viên tiếp tân, rồi được dẫn thẳng vào phòng hội trưởng.
"Ôi, nhanh thật đấy." Người lên tiếng là hội trưởng của thị trấn này, Jöran, một ông chú trông như ẩn sĩ ẩn cư trên núi.
[Vâng, mọi người đã cố gắng hết sức.]
[Đối với bọn ta, những cây quỷ như vậy chẳng là gì cả.]
"Fuhahahaha! Vậy sao? Đúng là không thành vấn đề khi cậu có một Fenrir, một con rồng Pixie, và một slime đặc biệt đồng hành, đúng không?"
Có vẻ như Jöran đã nghe hết mọi chuyện từ mấy hội trưởng khác rồi. Ông ta biết Dora-chan là rồng Pixie, Sui là slime đặc biệt... Ừ thì, cũng đúng thôi.
Mà tôi cũng có... gọi là... “tham chiến” chút đỉnh, ít ra cũng được tính tên trong danh sách?
[Dù sao thì, thật sự có rất nhiều, dù trước đó chúng tôi đã được cảnh báo về sự bộc phát bất thường của chúng.]
"Có vẻ lần này số lượng cây quỷ thật sự vượt ngoài dự đoán... Nhờ các cậu ra tay, chúng tôi mới không rơi vào cảnh thiếu nhân lực. Cảm tạ lắm."
Quả thật, nếu không có chúng tôi, e rằng họ phải huy động ít nhất vài chục mạo hiểm giả mới xử lý nổi. Nhưng nhờ “đội hình không thường dân” này, mọi chuyện diễn ra nhẹ tênh... à thì, ngoại trừ tôi.
[À, đúng rồi. Chúng tôi có thu thập được khá nhiều đá ma thuật, dù cỡ nào cũng bé cả. Có thể mang ra cho xem chứ?]
"Ôi, được, cứ mang ra đi."
Tôi lấy túi ma pháp, đổ toàn bộ đá ra bàn. Sui và tôi thu được mười sáu viên, còn Fel với Dora-chan gom tới bốn mươi tám viên. Tổng cộng là sáu mươi bốn viên. Dù chúng là quái vật cấp B, nhưng vì là hệ thực vật nên đá ma thuật nhỏ xíu. So với mấy viên tôi nhặt được trong hầm ngục trước đây thì đúng là khác một trời một vực.
"Chúng nhỏ thật, nhưng gom được từng này thì cũng khá rồi. Hừm... mỗi viên, ta sẽ trả 4 vàng."
Ồ? Mỗi viên 4 vàng? Tôi tưởng nhiều lắm cũng chỉ được 1 hay 2 vàng chứ. Được vậy thì còn gì bằng. [Vâng, giá đó được.]
"Ta sẽ tính luôn với phần thưởng nhiệm vụ. Đợi một chút nhé, chàng trai." Jöran rời đi, rồi quay lại sau một lúc, tay ôm theo túi tiền.
"Xin lỗi để các cậu đợi. Phần thưởng tiêu diệt cây tà ác là 430 vàng. Còn đá ma thuật được 256 vàng. Tổng cộng là 686 vàng. Theo lời Ugohl ở Dolan, cậu nhận thanh toán bằng đồng vàng lớn đúng không?"
Tốt lắm, Ugohl. Tôi không ưa mấy túi tiền lách cách nặng trĩu, nên dùng đồng lớn là đúng bài. [Vâng, tôi nhận đồng vàng lớn.]
"Vậy ta trả 68 đồng vàng lớn và 6 đồng vàng thường. Kiểm tra lại giúp ta."
1... 2... 3...
...Ừ, đúng rồi. Chính xác từng đồng.
[Vâng, đủ rồi.]
"Tiện thể... ta có chuyện muốn nhờ. Có thể giúp xử lý bọn cyclops khi nào thuận tiện không?"
[Chắc chắn rồi.]
À thì... chúng tôi còn chưa nghỉ ngơi sau vụ cây quỷ đâu. Cứ bình tĩnh, còn cả ngày mai mà, đúng không?
[Ngày mai chúng ta sẽ đi chiến đấu với cyclops.]
[Khoan đã Fel, ông nói gì cơ? Ngày mai á?] Tôi còn chưa kịp hít thở cho đàng hoàng đây...
[Đúng vậy. Đám cây quỷ chỉ đông thôi, chứ chẳng có gì đặc biệt đáng nói.]
Chẳng đáng nói?! Cái gì cũng xem nhẹ được hả trời...
[Ta đồng ý. Chúng hoàn toàn không tạo được thử thách gì cả.]
Dora-chan nữa à… phản chủ ghê luôn!
[Sẽ chiến đấu đúng không? Sui sẽ pew-pew thật nhiều và đánh bại bọn chúng!]
Sui, không biết trồi lên từ bao giờ, đã nhún nhảy hào hứng quanh tôi.
Hahhh~ mọi người đầy nhiệt huyết đến mức tôi cảm thấy mình là người duy nhất muốn ngủ...
[Vậy thì, có vẻ ai cũng sẵn sàng rồi, nên chúng ta đi đánh cyclops vào ngày mai.]
"Ồ, tốt quá, nhưng các cậu chắc ổn chứ? Không cần nghỉ lấy một ngày à?"
[Ừm, xem ra họ vẫn dư năng lượng. Dù sao thì, khác với cây quỷ, vụ cyclops này chắc tôi không có đất diễn đâu.] Tôi sẽ đứng ngoài và cổ vũ là được.
"Vậy được rồi, ta trông cậy vào các cậu."
[Được rồi.]
Vậy là, kế hoạch đi đánh cyclops vào ngày mai được chốt hạ. Hahhh, họ có thừa sức chứ tôi thì sắp rã rời rồi đây. Về thôi, về ăn cái gì ngon, ngâm bồn tắm và tắt não một lúc đã...
…
Tôi không thực sự muốn nấu nướng cầu kỳ cho bữa tối, nên chỉ làm một bát yakiniku cho nhanh. Dù gì thì cả ba người kia đều mê món này.
Lần này, tôi dùng thịt rồng đất, cũng đã lâu rồi chưa đụng đến.
Như tôi nhớ, thịt rồng đất thật sự rất ngon, mềm mà lại ngọt thịt. Mọi người vừa ăn vừa tỏ ra vô cùng mãn nguyện.
Sau bữa tối, Dora-chan, Sui và tôi cùng nhau đi tắm.
Tôi đã chuẩn bị một viên boom tắm suối khoáng và thả nó vào nước. Loại này tạo ra nước suối trắng đục, gần như không mùi, nhưng rất dễ chịu, và làn da tôi sau khi tắm xong lúc nào cũng mịn màng lạ thường.
[Whooeeee~…] Các cơ bắp vốn đang đau nhức cũng dần được thả lỏng.
[Tắm thật là tuyệt.]
[Ừ, đúng là tuyệt vời~.]
[Tắm thật thoải mái~.]
Dora-chan và Sui nổi lềnh bềnh trong làn nước trắng, gương mặt trông vô cùng thư giãn.
Tắm suối thật sự là một trong những niềm vui lớn lao nhất trong cuộc sống này…
Chúng tôi cứ thế ngâm mình trong làn nước ấm, để mặc mọi lo lắng trôi đi.
…
Tôi không thực sự muốn nấu nướng cầu kỳ cho bữa tối, nên chỉ làm một bát yakiniku cho nhanh. Dù gì thì cả ba người kia đều mê món này. Lần này, tôi dùng thịt rồng đất, cũng đã lâu rồi chưa đụng đến. Như tôi nhớ, thịt rồng đất thật sự rất ngon, mềm mà lại ngọt thịt. Mọi người vừa ăn vừa tỏ ra vô cùng mãn nguyện.
Sau bữa tối, Dora-chan, Sui và tôi cùng nhau đi tắm. Tôi đã chuẩn bị một viên boom tắm suối khoáng và thả nó vào nước. Loại này tạo ra nước suối trắng đục, gần như không mùi, nhưng rất dễ chịu, và làn da tôi sau khi tắm xong lúc nào cũng mịn màng lạ thường.
[Whooeeee~…] Các cơ bắp vốn đang đau nhức cũng dần được thả lỏng.
[Tắm thật là tuyệt.]
[Ừ, đúng là tuyệt vời~.]
[Tắm thật thoải mái~.] Dora-chan và Sui nổi lềnh bềnh trong làn nước trắng, gương mặt trông vô cùng thư giãn.
Tắm suối thật sự là một trong những niềm vui lớn lao nhất trong cuộc sống này…
Chúng tôi cứ thế ngâm mình trong làn nước ấm, để mặc mọi lo lắng trôi đi.
…
Sau khi tắm xong, tôi ngồi thả người lên ghế sofa trong phòng khách rộng rãi, cầm một chai nước thể thao uống để bù lại lượng nước mất. Dora-chan và Sui mỗi người cầm một chai sữa trái cây.
[Uống cái này sau khi tắm thật là ngon.]
[Nó lạnh, ngọt và thật tuyệt vời~.]
Hai nhóc đó có vẻ cực kỳ thích sữa trái cây, vừa mở nắp đã tu ừng ực.
[Mn, cái này không công bằng.] Fel bước vào phòng khách, bộ dạng có vẻ hơi khó chịu. Hình như ông ấy sốt ruột vì chúng tôi lên lầu trễ.
[Fel muốn uống không?]
[Ừm.]
Tôi rót ít sữa trái cây ra một cái đĩa rồi đặt xuống trước mặt Fel.
[Này, ta vẫn còn pudding đúng không?] Dora-chan nhìn tôi, ánh mắt sáng rực.
À, cậu ấy đang nói đến hộp pudding mà tôi mua hồi trưa làm phần thưởng. [Ừ, vẫn còn đấy.]
[Vậy cho ta ba cái nhé.]
Tôi lấy ra mỗi loại một cái – custard, caramel, và xoài đặt ngay ngắn lên đĩa rồi bày ra bàn.
Dora-chan lập tức nhào tới, ăn lấy ăn để, vẻ mặt không giấu nổi sự sung sướng.
[Sui thật sự ghen tị...] Sui lí nhí nói nhỏ, mắt vẫn dán chặt vào đĩa pudding.
[Được rồi! Thôi nào. Này, cho Sui và Fel một ít nữa đi.]
Hể…? Dora-chan mà chịu chia pudding á? Không phải bình thường là giữ khư khư còn gì? Vậy mà giờ lại chủ động nhường cả Sui lẫn Fel... [Cậu chắc chắn chứ?]
[Ừ. Thật ra thì Sui và Fel là bạn mà. Ngươi cũng là bạn của ta dù là chủ nhân, nên ta không phiền gì đâu, ta sẵn sàng chia sẻ với ngươi mà.]
Hehe… nhìn vậy chứ Dora-chan tốt bụng lắm đấy. Tuy ngoài miệng hay cằn nhằn, nhưng tấm lòng thì mềm hơn bánh pudding luôn.
[Không, tôi không sao. Tôi thật sự vui vì cậu nghĩ vậy. Cảm ơn cậu.]
Có vẻ lời tôi nói khiến Dora-chan hơi ngại, vì cái đuôi của cậu ấy bắt đầu vẫy qua lại nhè nhẹ. Tôi lấy thêm ba cái pudding một cho Fel, một cho Sui, và một cái phòng hờ [tất nhiên là cho tôi], rồi dọn ra.
…
[Đây, Dora-chan nói là có thể chia sẻ đấy. Nhớ cảm ơn cậu ấy nha.]
[Yayyy!! Dora-chan, cảm ơn nhiều lắm!]
[Đúng vậy. Cảm ơn ngươi rất nhiều, Dora.]
Cả Fel và Sui đều rối rít cảm ơn Dora-chan, sau đó bắt đầu ăn pudding của mình.
[Dora-chan, pudding này ngon ghê luôn á.]
[Ừm, cái này cũng khá ngon đấy.]
[Heheheh, đúng không? Ta chọn mà, đương nhiên là ngon rồi.]
Thấy mấy linh thú của tôi thân thiết, ríu rít với nhau như thế, lòng tôi tự nhiên thấy ấm áp lạ thường. Đúng là gia đình bé nhỏ thân thương.
[À này, con cyclops mà ngày mai tụi mình sẽ đánh, là cái gã khổng lồ có một con mắt duy nhất ấy hả? Rốt cuộc nó là quái vật kiểu gì vậy?]
[Cyclops thì to lắm, nhưng bù lại rất chậm chạp.] Khi tôi hỏi, Fel trả lời ngay như thể đó là chuyện hiển nhiên.
[Fel, ông từng đánh nhau với cyclops chưa?]
[Rồi. Nhiều lần rồi. Dĩ nhiên, lần nào ta cũng thắng.] Fel đáp bằng cái giọng y như đang nói mấy chuyện cỏn con thường ngày. Kiểu như: "ta ngủ dậy lúc sáng", đại loại thế.
[Ta cũng từng đánh bại bọn đó rồi.] Dora-chan chen vào. Có vẻ Dora-chan cũng có kinh nghiệm với cyclops.
[Ngươi biết không, cyclops to xác nên đánh mạnh và dai lắm. Nhưng như Fel nói đó, tụi nó chậm như rùa. Cho nên nếu tụi mình ra tay trước, đánh trúng một cú thật lực, kiểu gì cũng làm nó đổ cái rầm luôn.] Tấn công trước và đánh trúng một cú chí tử hả? Nghe thì oách đấy, nhưng tôi nghi là thực tế chẳng dễ tí nào...
[Đúng như Dora nói. Chúng chậm nên tốt nhất là đánh phủ đầu, kết liễu nhanh gọn trước khi nó kịp giơ tay lên phản công.]
Vậy tức là… giống hệt cách tụi mình vẫn làm từ trước đến giờ đúng không? Cứ đánh phủ đầu, đánh tới tấp. Ừm, có vẻ mai tôi sẽ lại rảnh tay.
[Sui cũng sẽ pew-pew hết mình đó!]
[Ừ, ừ. Vậy mai mà thấy con cyclops, mình cứ lao vào trước nhé. Đánh phủ đầu cho xong, đúng không Fel?]
[Đúng vậy. Vừa thấy là hạ ngay.]
[Ừ, Sui sẽ cố gắng hết sức luôn!]
Nhìn ai nấy đều hào hứng sục sôi, tôi cũng thấy lòng rộn ràng theo. Có vẻ như gã cyclops kia sẽ ăn hành thê thảm vào ngày mai. Nghĩ tới cảnh gã chưa kịp làm gì đã bị đánh hội đồng, tôi… bắt đầu thấy hơi tội nghiệp cho hắn rồi. Tôi lẩm bẩm trong lòng một lời cầu nguyện… gửi đến một con cyclops mà tôi còn chưa gặp mặt bao giờ.
………
Chúng tôi đã đến hiện trường khai quật để tiêu diệt con cyclops. Nhìn quanh, khu vực này hẳn từng là một ngọn núi, giờ đây bị bào mòn tạo thành từng bậc đá tựa như bậc thang khổng lồ. Tôi lén lút quan sát xung quanh… Và rồi, tôi nhìn thấy nó.
[Vậy đó là cyclops…] Con cyclops cao chừng bốn mét đang lững thững đi dạo quanh khu vực, như thể nơi này là lãnh địa của nó.
[Vẫn to như mọi khi nhỉ?] Dora-chan lên tiếng khi chăm chú nhìn vào nó.
[Tuy nhiên, nó chỉ to xác thôi. Vẫn chậm như rùa. Không xứng làm đối thủ của ta. Chúng ta mau chóng tiêu diệt nó đi. Dora, Sui.]
[Khoan đã một chút!] Tôi vội ngăn Fel lại, vì trông ông ta sắp lao lên hạ gục đối phương ngay.
[Ừm, gì vậy?] Fel nhìn tôi, vẻ không vui ra mặt vì bị cắt ngang ngay lúc đang định "ngầu".
[Trông như da của cyclops là loại vật liệu gì đó khá quý, nên ông có thể cố đánh sao cho đừng làm hư da của nó được không?] Theo lời Joran, những nguyên liệu quý từ cyclops bao gồm da, mắt và lõi ma thạch. Ông ấy còn bảo nếu có được, sẽ rất muốn mua lại.
[Không làm hỏng da hả? Ờm…]
[Không sao đâu nếu ông thấy khó quá.]
[Tất nhiên là không khó! Được rồi, ta sẽ cố đánh sao cho da nó còn nguyên vẹn nhất có thể.] Có vẻ tôi đã động trúng lòng tự ái của Fel, nên ông ta lập tức gật đầu hùng hồn.
[Dora, Sui, các ngươi có nghe thấy không? Chúng ta sẽ đánh nó mà không làm hư lớp da. Xuất phát!]
[Chắc chắn rồi!]
[Ừm!]
Fel lao đi trước, Dora-chan và Sui liền theo sau. Tôi thì đứng yên quan sát từ xa, vì biết thân biết phận nhảy vào chỉ vướng chân vướng tay người ta thôi.
"Goaaaahhh!!" Cyclops phát hiện ra nhóm tôi, nó giơ chân lên định đạp bẹp họ dưới bàn chân to như cái mái đình của mình.
*Rầm!* Trong nháy mắt à không, đúng hơn là trong một cái chớp mắt bàn chân nặng nề của cyclops nện thẳng xuống.
…Ừ, đúng thật, nó chậm thiệt. Fel với Dora-chan nói không sai. Với tốc độ đó, có đạp trúng ai được đâu.
[Nhảy!] Fel hét lên, rồi bật nhảy ngay sau khi tiếp cận. Ông dùng cánh tay cyclops làm bệ đỡ, nhảy vọt lên tận đỉnh đầu nó.
Rắc!
Và rồi, từ chân trước, Fel phóng ra một luồng điện sấm sét, giáng thẳng vào đầu cyclops. Cảm giác như ai đó vừa nhét một khẩu súng điện vào não nó mà bóp cò.
"Goaaahhh!!" Cyclops gào lên đau đớn, quỳ rạp xuống. Ngay sau đó, Dora-chan, với thân hình nhỏ nhắn và tốc độ như chớp, lao tới gần...
*BOO-ooomm!*
[Yahhooo! Ta nhắm ngay tim và sốc điện nó đó!]
…D-Dora-chan, nhắm ngay trái tim đang đập mà giật điện thì… Ờm, đúng là kiểu tấn công không khoan nhượng chút nào.
"Gh… Goahh…" Cyclops ôm lấy ngực, cong người lại, sắp sửa bước một chân vào âm phủ.
[Sui là tiếp theo-!] Ngay lúc đó, từ xúc tu vươn dài của Sui, một quả đạn axit bay vút ra.
*Pew*
Nó xuyên thủng bụng cyclops.
"Ghh, ah..."
*Thud*
Cyclops, trúng liền ba đòn trí mạng, ngã vật sang một bên. Cuộc tiêu diệt cyclops… kết thúc trong chớp mắt.
[Hm, làm tốt lắm.]
[Haha, tụi mình làm được rồi! Dễ ẹc!]
[Yayyy! Chúng ta thắng rồi-!]
Fel gật đầu như thể đó là chuyện hẳn nhiên. Dora-chan thì bay vòng vòng, vẻ mặt đắc ý không giấu được. Còn Sui thì tung tăng nhảy quanh, vui vẻ ra mặt. Mà nói thật, trận chiến này… nhạt thiệt. Không có một chút kịch tính nào. Tôi đã đoán trước rồi. Bị điện giật vào đầu, rồi giật tiếp vào tim, sau đó bị bắn thủng bụng. Một cái chết "hoành tráng" theo đúng nghĩa.
Nhưng nghĩ đến chuyện không biết bao nhiêu người đã mất mạng ở khu vực này vì nó… tôi cũng thấy cái kết này không oan.
Tôi bước lại gần cả nhóm. [Wow, tuyệt vời luôn. Mọi người hạ nó nhanh quá.]
[Con này với bọn ta chẳng là gì cả.] Fel nói, mặt đầy vẻ kiêu hãnh.
Ừ thì đúng là dễ thật… nhưng nếu mấy nhà thám hiểm đã lăn lộn bao nhiêu năm mới lên được hạng B, hạng A mà nghe thấy câu này, chắc phát khóc mất. Mà thực ra, ba người này kết hợp với nhau chắc đánh rồng còn được. À mà đúng rồi, Fel từng hạ một con rồng đất. Theo lời Eland, người có niềm đam mê cháy bỏng với rồng, thì những con rồng bay như rồng đỏ hay rồng đen là hạng S, vô cùng hung bạo. Nhưng mà nếu cả ba này hợp lực, có lẽ vẫn chơi được.
May mắn là chúng hiếm, nên có khi chúng tôi chẳng bao giờ gặp. Thôi, giờ đến phần dọn dẹp. Tôi tiến lại chỗ xác cyclops. Trên trán có vết cháy nhẹ do sét của Fel. Ngực cũng có vết cháy nữa – chắc là Dora-chan. Bụng thì bị Sui làm thủng một lỗ cỡ hai cm.
Tức là lớp da gần như không bị tổn hại. Họ thật sự nghe lời tôi, ha...
Tôi cất xác cyclops vào ItemBox.
[Giờ sao? Xong sớm thế này, quay lại thị trấn luôn được chưa?]
[Không, ăn trước rồi về.]
[Ta cũng đói rồi-.]
[Sui cũng đói-!]
À phải rồi, giờ ăn tới rồi còn gì. Cũng đúng ha. Nhưng mà tôi nhớ là hết mấy món đã chuẩn bị sẵn rồi thì phải…
Tôi kiểm tra lại trong ItemBox. Vẫn còn một ít cơm hấp… và đương nhiên là thịt. Cơm, thịt, cơm, thịt… hmm…
…À, làm món đó thôi!
Nhìn qua đống nguyên liệu, tôi nảy ra ý: cơm nắm bọc thịt. Dễ làm, ăn ngon, lại rất hợp để ăn ngoài trời. Tôi hay dùng sốt yakiniku tare để ướp món này. Vừa tiện, vừa ngon. Lần này sẽ làm ba loại: thịt lợn rừng, bò sừng máu, và thịt wyvern. Đổi vị bằng ba loại sốt tare khác nhau cho vui. Nhưng mà phải mua sốt trước đã.
Tôi mở Siêu Thị Online. Trước hết là mua loại sốt ngọt truyền thống tôi vẫn dùng – không bao giờ thay đổi vì quá hợp. Tiếp theo là sốt của một chuỗi nhà hàng yakiniku nổi tiếng cũng thuộc loại ngọt. Và cuối cùng, thêm một loại từ hãng nước tương danh tiếng, bản ngọt luôn. Tôi từng thử loại cay vừa của hãng này rồi, rất ổn.
Tôi cũng mua thêm ít mè trắng để rắc lên. Rồi, xong nguyên liệu.
Giờ thì, bắt tay làm cơm nắm bọc thịt thôi.
………