Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2794

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 4

Tập 05 - Chương 5-2

Đặt thịt bò sừng máu và thịt wyvern vào chén gia vị mua sẵn để ướp... xong rồi. Nấm shiitake thì chỉ cần cắt bỏ chân là sạch, nhỉ? Tôi lấy dao nhỏ và dụng cụ gọt vỏ, nhẹ nhàng gọt đi phần đáy cứng của nấm. Ớt và ngô thì sẽ nướng nguyên vỏ, nên không cần xử lý gì thêm. Tôi đổ than củi vào ngăn chứa của vỉ nướng đặc chế, nhóm lửa rồi đặt xúc xích cùng rau củ lên trước. Sau đó phết một lớp dầu ô liu lên ớt và măng tây. Còn thịt thì để sau cùng, nướng mỗi bên cho vừa chín tới. Ừm, mùi thơm bốc lên rồi.

Thịt chín vàng óng.

………

[Heeyyy, xong rồi!] Tôi gọi lớn, vừa chất đầy đĩa cho từng người. Cả ba nhanh chóng bắt đầu ăn với vẻ hào hứng thấy rõ. Biết chắc là họ sẽ còn xin thêm nên tôi lại tiếp tục nướng thịt ngay lập tức.

Rau củ cũng đã chín rồi. Ngô thì còn cần thêm chút thời gian nữa, nên tôi để lại trên vỉ. Còn tôi thì tranh thủ gắp một ít rau vừa chín, chỉ rắc nhẹ muối tiêu rồi ăn thử.

[Ôi! Ớt ngọt quá. Cắn vào măng tây cũng ngọt lịm, tuyệt vời thật. Nấm shiitake thì thơm nức mũi!]

[Thêm đi.][Thêm][Thêm!]

Được rồi, được rồi. Tôi thêm thịt nướng vào đĩa của mọi người.

Khi tất cả đang mải mê thưởng thức tiệc nướng... "Hử? Có ai đó đến." Tôi liếc về phía xa, thấy một bóng người đang tiến lại gần.

[Đừng bận tâm đến họ. Chỉ là mấy đứa nhóc thôi.]

Hẳn là Fel đã cảm nhận được khí tức từ xa. Nếu ông ấy không tỏ ra lo lắng gì thì chắc cũng chẳng có gì đáng ngại. Nhưng... "mấy đứa nhóc"?

Ngay lúc tôi còn đang thắc mắc, nhóm "mấy đứa nhóc" ấy đã xuất hiện. Là năm thiếu niên – ba cậu bé và hai cô bé – độ tuổi chừng mười lăm, mặc áo choàng và giáp da, trông rõ là nhà thám hiểm mới vào nghề.

"Xin lỗi. Bọn em có thể nghỉ một chút ở đây được không?" – Cậu bé có vẻ là trưởng nhóm lên tiếng. Cả nhóm ai nấy đều mệt rũ rượi, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, mắt thâm quầng. Nhìn thôi cũng thấy tội.

"Anh là Mukohda, cũng là nhà thám hiểm, dù chỉ là trên danh nghĩa. Các em cũng là nhà thám hiểm đúng không? Có chuyện gì vậy?" 

Tôi buột miệng hỏi, và cậu bé kia bắt đầu kể: "Cũng như anh, Mukohda, bọn em là nhà thám hiểm. Thực ra mới làm nghề được nửa năm thôi, và tụi em vừa được thăng lên hạng F."

Ra là vậy. Họ là nhóm bạn thời thơ ấu sống ở Nijhoff, thành lập nhóm thám hiểm có tên là Stormbringer. Trưởng nhóm là kiếm sĩ Anton, còn lại là kiếm sĩ Philip, cung thủ Brigitta, pháp sư Paul, và pháp sư Livia. Mới đạt cấp F gần đây, nên cả nhóm háo hức nhận một nhiệm vụ săn quái vật: tiêu diệt lợn rừng nâu ở một ngôi làng nhỏ tên Régnier, cách Nijhoff một ngày đường. Được biết, con lợn này phá hoại mùa màng, nên họ được giao nhiệm vụ giải quyết.

"Chúng em nghĩ với năm người thì có thể hạ được con lợn rừng nâu."

Lợn rừng nâu là một quái vật giống lợn, dài khoảng một mét chỉ bằng nửa kích thước của lợn rừng đỏ. Tôi từng thấy qua một lần. Nghe nói thịt của chúng phổ biến ở các thị trấn, nhưng Fel thì chê không ngon nên chúng tôi chẳng bao giờ ăn cả. Vấn đề là...

"Chúng em nghe nói đó là lợn rừng nâu, nhưng lại có một con lợn rừng đỏ xuất hiện."

Sau khi hạ xong lợn rừng nâu, một con lợn rừng đỏ bất ngờ xuất hiện. Không ai báo trước về chuyện này, và với thực lực của một nhóm cấp F, cầm chân nó đã là quá sức. Tình hình rơi vào hỗn loạn.

"Thực sự rất nguy hiểm. Lúc đó, nếu không nhờ sự nhanh trí của Paul, chắc chắn một trong chúng em đã bị thương nặng."

Hóa ra Paul, pháp sư của nhóm, đã kịp thi triển ma pháp Đất, Pitfall tạo ra một cái hố lớn khiến con lợn rừng đỏ rơi xuống. Nhờ vậy mà cả nhóm mới xoay chuyển được tình thế. Sau đó, họ vây quanh và tiêu diệt nó bằng mọi sức lực còn lại. Căng thật đấy...

"Thầy và các nhà thám hiểm lớn tuổi luôn dặn đi dặn lại rằng, 'Trong nhiệm vụ luôn có những chuyện bất ngờ xảy ra. Hãy nhớ lấy điều đó.' Nhưng khi chuyện xảy ra thật..."

Mọi người đều gật đầu đồng tình với Anton.

"Đây là nhiệm vụ đầu tiên bên ngoài thị trấn, nên chúng em đã hơi quá phấn khích. Mặc dù đáng lẽ chúng em phải cẩn thận hơn vì đó là lần đầu." Brigitta chia sẻ, giọng đầy tự trách.

Tôi hiểu rồi chúng đã đụng phải một kẻ địch ngoài dự liệu, khiến cả tinh thần lẫn thể lực đều cạn kiệt. Dù gì cũng là nhà thám hiểm như nhau, nhưng tôi lại có ba linh thú mạnh khủng khiếp bên mình… nên chắc không tiện lên tiếng.

Nhưng mà...

[Này, các em có đói không?] Ngay khi tôi hỏi, bụng của cả năm đứa đồng loạt kêu lên ọt ọt.

Tôi lấy vài cái đĩa từ ItemBox rồi bắt đầu dọn ra thịt nướng, xúc xích và rau củ.

[Đây, ăn đi rồi lấy lại sức. Chỉ chừng này thôi là những gì anh giúp được.]

Ban đầu bọn nhỏ còn ngần ngại, nhưng sau khi tôi giục, cả đám liền nhào vô ăn như bị bỏ đói mấy ngày liền.

"Ng-Ngon quá!!"

"Ngon thật sự!!"

"Thật sự tuyệt vời!"

"Quá ngon luôn!!"

"Ôi trời ơi, tuyệt vời thật!"

Ờ... đúng là tuổi trẻ. Nhìn chúng ăn hăng say như thủy triều lên, tôi cũng thấy vui lây. Cái mặt đứa nào đứa nấy dính đầy nước thịt mà vẫn cứ cười tươi rói. Tôi lẳng lặng rót nước vào cốc cho từng đứa vì miệng tụi nó đầy ắp thịt cả rồi.

[Anh vẫn còn nhiều, nên cứ từ từ mà ăn.]

[Này, bọn ta vẫn đang ăn đây.]

[Ta cũng muốn, cho ta phần nào có đầy thịt vào.]

[Sui cũng muốn~.]

Sau khi thấy đám nhóc ăn ngon lành, mấy ông thần nhà tôi cũng bắt đầu ồn ào đòi phần.

[Được rồi, được rồi...] – tôi thở dài, rồi phục vụ thêm thịt nướng và xúc xích cho cả ba.

"Những quái vật này là linh thú của anh sao, Mukohda?" Livia hỏi, mắt long lanh lấp lánh.

[Đúng vậy. Con to lớn kia là Fel, rồng nhỏ này là Dora-chan, còn nhóc slime này là Sui.]

"Ôi! Đúng là rồng thật luôn! Có phải là rồng con không?" Philip, đứa trông cơ bắp nhiều hơn chất xám, tròn mắt ngạc nhiên.

[Không, Dora-chan là rồng trưởng thành đấy, dù trông có vẻ nhỏ xíu vậy thôi. Cậu ấy là loài hiếm, gọi là rồng pixie.]

"Hửm~, lần đầu tiên em nghe tới rồng pixie luôn đó. Nhưng mà, rồng vẫn là rồng, đúng không? Tuyệt thật! Mình đã thấy một con rồng thật ngoài đời rồi!"

"Linh thú... một nhà thám hiểm có linh thú... Không lẽ anh là..."

"Sao thế, Paul?"

"À, em chỉ nghe một tin đồn ở Hội Thám Hiểm. Rằng có một nhà thám hiểm hạng A cùng với linh thú sẽ đến Nijhoff..."

"Hạng A?!!" cả bốn đứa còn lại hét toáng lên, ánh mắt như dán chặt vào tôi.

Ờ thì... đúng là tôi hạng A đấy. Nhưng nói thiệt, toàn bộ công lao đều nhờ mấy vị bên cạnh tôi cả.

Chúng bắt đầu đặt hàng loạt câu hỏi trong lúc ăn, nhưng tôi thì chỉ cười trừ và né tránh. Thật ra tôi cũng hơi ngại... vì tụi nhỏ cứ nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực như nhìn người hùng vậy.

Cuối cùng, ai cũng no bụng căng tròn, bữa ăn tạm dừng tại đó.

[À, đúng rồi. Bây giờ các em định làm gì?]

"Chúng em định nghỉ ngơi thêm chút rồi sẽ đi bộ trở lại Nijhoff ạ."

"Anh cho tụi em ăn ngon quá, nên giờ tụi em đủ sức cố gắng nốt quãng đường còn lại!"

"Đúng vậy, lúc nãy mệt lả người, giờ thì đã hồi phục 100% rồi!"

"Nếu đi đều, chắc kịp về trước khi trời tối đó ạ."

"Cùng lắm thì tụi em sẽ cắm trại gần cổng và vào sáng mai."

"Ừm, nhưng em nghĩ là vẫn đi được tới nơi."

Hừm... đi bộ thì chắc mệt thật đấy. Nhưng không thể để cả bọn leo lên Fel... À khoan.

[Sui, nhóc có thể lớn lên đủ để chở năm người này đi được không?]

[Được ạ. Nhưng Sui không đi nhanh bằng chú Fel đâu.]

[Vậy à. Thế nhóc có thể cho mấy đứa này đi nhờ không?]

[Được thôi. Để Sui hóa lớn lên đã.]

Ngay khi Sui nói thế, nhóc ấy phình to ra, lớn cỡ chiếc xe ngựa, làm cả nhóm mắt chữ A mồm chữ O.

"Uầy! Con slime to khủng khiếp luôn!"

[Được rồi, các em leo lên Sui đi.]

"Gì cơ?!"

[Ý anh là, các em đều mệt rồi, đi bộ về sẽ cực lắm. Tụi anh cũng quay lại Nijhoff, nên đi cùng nhau luôn. Nào nào, lên đi.]

Ban đầu chúng còn lưỡng lự, nhưng sau đó cũng lần lượt leo lên lưng Sui.

[Nhớ giữ chắc để khỏi ngã nhé.] Tôi thì tất nhiên ngồi trên lưng Fel như thường lệ. 

[Vậy thì, xuất phát thôi.]

Và thế là, cả nhóm chúng tôi bắt đầu hành trình trở lại Nijhoff.

Sui, với năm nhà thám hiểm trên lưng, di chuyển nhanh đến không ngờ. Tất nhiên là không thể đua được với Fel, nhưng cũng nhanh gấp đôi xe ngựa thường. Nhóm nhóc ngồi trên lưng Sui thì cười nói rôm rả, phấn khích không thôi.

"Kìa, tớ thấy thị trấn rồi!" Một thành viên trong nhóm reo lên, khiến những người còn lại ngạc nhiên nói, "Cái gì, tới nơi rồi sao?!"

Nhờ Sui, chúng tôi đã về đến thị trấn khi trời vẫn còn sáng.

Do cả nhóm cưỡi Sui lúc này vẫn còn kích thước khổng lồ đến cổng, các lính gác trông có vẻ hơi hoảng sợ. Nhưng vì tôi là nhà thám hiểm hạng A và họ nhận ra tôi, nên chúng tôi vào cổng mà không gặp rắc rối gì. Tất nhiên, trước khi vào, tôi để cả nhóm xuống và bảo Sui trở lại kích thước bình thường.

"Vậy nhé, anh Mukohda, trưa mai gặp nhau ở trước Hội Thám Hiểm được không?" Anton hỏi.

[Ừ, được thôi. Xin lỗi nhé vì làm phiền các em phải dẫn đường vào ngày nghỉ quý giá.]

Chúng tôi nói chuyện khá nhiều và cuối cùng thống nhất kế hoạch để cả năm người dẫn tôi đi tham quan thị trấn vào ngày mai.

"Gia đình em sẽ vui lắm nếu em dẫn khách đến."

"Gia đình em cũng vậy. Họ chắc sẽ hơi bất ngờ khi em đưa một nhà thám hiểm hạng A, một người kiếm được nhiều tiền như vậy đến nữa."

Có vẻ gia đình của Anton Brigitta đều sở hữu xưởng thủ công, và chúng dự định giới thiệu tôi đến đó. Dù sao thì tôi cũng muốn mua một số đồ dùng nhà bếp, nên sẽ tranh thủ thời gian để chọn lựa kỹ càng.

"Vậy nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Nói xong, tôi chia tay với cả năm người họ.

Ngày mai, sau khi nhận tiền từ Hội Thám Hiểm, tôi sẽ để mấy đứa nhóc dẫn mình đi tham quan thị trấn.

………

Ngay khi tôi bước vào Hội Thám Hiểm, có vẻ các nhân viên đã liên lạc trước với hội trưởng, vì tôi thậm chí không cần đến quầy tiếp tân; Jöran lập tức đi tới.

"Ohh, ta đã chờ sẵn rồi. Vậy thì, liên quan đến phần thịt của cậu, chúng ta đi đến kho hàng nhé?"

Tôi theo chân Jöran đến kho hàng, nơi Horace đang đợi sẵn.

"Được rồi, để ta giải thích chi tiết về giao dịch này nhé? Nhưng trước tiên, có lẽ ta nên giao phần thịt của cậu đã. Horace, đã chuẩn bị xong chưa?"

"Dĩ nhiên là xong rồi. Đây là thịt của con rắn đen, dodo khổng lồ, và hai con cockatrice."

Tôi nhận phần thịt mà Horace đưa, rồi cất hết vào ItemBox. Tôi đã hết sạch thịt gia cầm, nên đây là cơ hội để bổ sung kho dự trữ. Thêm nữa, cũng đã lâu rồi tôi mới lại có thịt rắn đen, nên tâm trạng khá phấn chấn.

"Vậy thì, ta sẽ bắt đầu giải thích chi tiết về việc bán này. Đầu tiên là cyclops; phần da được định giá 180 đồng vàng. Vì hầu như không có tổn hại nào trên da, nên tình trạng rất tốt, ta đã tăng giá một chút cho cậu. Tiếp theo, nhãn cầu là 58 đồng vàng. Tuy nhiên, có một chút hư hại nhỏ trên đó, nên giá phải giảm một chút, mong cậu thông cảm."

Hôm qua họ cũng đã nhắc đến nhãn cầu rồi. Chuyện này không thể tránh được. Mà cũng chẳng phải tôi cần tiền. Ngay cả khi bị giảm giá, 58 đồng vàng vẫn là một con số đáng kể.

"Tiếp đến là đá ma thuật; cái này được định giá 215 đồng vàng."

Ồ, quả đúng là quái vật hạng A. Một viên đá thôi mà tận 215 đồng vàng cơ à?

"Và cuối cùng, phần thưởng cho việc tiêu diệt cyclops là 350 đồng vàng."

Ohhh, tổng số tiền từ vật liệu và phần thưởng khi hạ gục cyclops cộng lại đúng là một con số khá lớn. Tôi đang có kế hoạch được dẫn đi tham quan thị trấn sau đây, và cũng dự định mua một lượng lớn đồ dùng nhà bếp, nên số tiền này sẽ trở thành "quỹ tác chiến" của tôi.

"Về phần những gì cậu mang đến, tất cả các bộ phận của rắn đen, bao gồm da, túi độc, và đá ma thuật, tổng cộng là 80 đồng vàng. Tiếp theo là dodo khổng lồ: con này không có đá ma pháp, nên chỉ được 12 đồng vàng. Còn thịt từ cockatrice đã được lấy đi, chỉ còn lông, và chúng sẽ mang lại 4 đồng bạc cho cậu."

Thực ra mình chỉ muốn lấy thịt thôi, nhưng hóa ra cũng kiếm được kha khá tiền nhỉ?

"Tổng cộng là 895 đồng vàng và 4 đồng bạc. Lần này thanh toán bằng đồng vàng lớn cũng được chứ?"

[Được.] 895 đồng vàng và 4 đồng bạc... Đúng là một số tiền lớn.

"Đây là 89 đồng vàng lớn, 5 đồng vàng, và 4 đồng bạc của cậu. Xin hãy kiểm tra lại cho chắc chắn."

[Ừm... 1, 2, 3... Đúng rồi, đủ cả.]

"Những nhiệm vụ này đã tồn đọng một thời gian, nhưng cậu đã hoàn thành chúng rất nhanh. Điều đó thực sự giúp đỡ rất nhiều cho lão già này. Thật sự cảm ơn cậu, Mukohda."

[Không có gì đâu. Tôi đã hứa rồi mà. Với lại, các linh thú cũng rất thích những nhiệm vụ này nữa.]

Tôi nói, liếc nhìn Fel và những người khác.

"Ho! Ho! Ho! Ta hiểu rồi, hiểu rồi. Mukohda đúng là ngôi sao mới nổi của giới nhà thám hiểm mà. Hãy cố gắng từ giờ trở đi nhé!"

Dù gọi tôi là ngôi sao mới nổi... nhưng những kỳ vọng đó thật nặng nề. Và thực tế, tất cả đều nhờ vào các linh thú của tôi thôi.

[Vậy thì, tôi xin phép đi trước.]

Sau khi trao đổi vài lời xã giao, tôi rời khỏi Hội Thám Hiểm. Khi ra ngoài, năm nhà thám hiểm trẻ tuổi đã đợi sẵn.

[Này, các em đến sớm thế.]

"Ừm, bọn em đến tập trung sớm một chút."

[Vậy thì, đi thôi nhỉ?]

"Được, trước tiên, đi hướng này."

Mọi người bắt đầu đi theo hướng mà Anton chỉ.

………