Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2794

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 4

Tập 05 - Chương 1-3

Nơi đầu tiên tôi được dẫn đến là một cửa hàng chuyên kinh doanh các loại đồ gốm sứ, có tên là Cửa hàng Ida.

"Xét về thẩm mỹ và nguồn hàng, cửa hàng này là tốt nhất ở Nijhoff." Cả năm người đều đồng tình khi giới thiệu cửa hàng này. Theo chúng, cửa hàng này có thể lấy bất kỳ mặt hàng nào được làm ở bất kỳ đâu trong Nijhoff.

[Anh Mukohda, cửa hàng Ida ở đằng kia.] Nơi Anton chỉ tay đến đúng là một cửa hàng lớn như mọi người đã nói. Khi tôi bước vào, một nhân viên nhanh chóng tiến lại gần.

"Chào mừng quý khách..... Hửm? Không phải cháu là con trai thứ tư của xưởng Sevalier sao...?"

"Vâng, cháu là Anton. Lâu rồi không gặp, ông Ida."

"Ồh, ta hiểu rồi, hiểu rồi. Thì ra tên cháu là Anton."

"Chúng cháu đang dẫn tiền bối, nhà thám hiểm Mukohda, đi tham quan thị trấn, nên ghé qua đây một chút."

Dựa trên lời nói, người này có vẻ là chủ cửa hàng. Và Anton là con trai thứ tư. Thế giới này ưu tiên trưởng nam, nên con trai thứ tư sẽ không thể kế thừa gia đình. Thật nghiệt ngã... Có lẽ đó cũng là một trong những lý do khiến em ấy trở thành nhà thám hiểm.

[Anh Mukohda, đây là chủ của cửa hàng này, ông Ida.]

[Ông Ida, đây là nhà thám hiểm hạng A, Mukohda.] Anton đảm nhận vai trò trung gian và giới thiệu chúng tôi.

"Ho~h, nhà thám hiểm hạng A à? Ta hiểu rồi, hiểu rồi."

Mình không biết ông ta định nói gì, nhưng tôi có cảm giác mình đã bị "khóa mục tiêu"......

[T-Tôi là Mukohda. Rất hân hạnh được gặp ông.]

"Quý khách đang tìm loại đồ gốm nào hôm nay?" Ida vừa xoa tay vừa hỏi... rõ ràng ông ta đang tính thuyết phục tôi mua thứ gì đó. À thì, tôi vốn cũng định mua rồi, nên cũng chẳng sao.

[Tôi chưa quyết định cụ thể, nhưng tôi chủ yếu muốn xem qua các mặt hàng và chọn những gì mình thích. À, tý nữa tôi cũng sẽ ghé qua xưởng của gia đình Anton Brigitta, nên tôi muốn xem những gì ngoài sản phẩm từ hai xưởng đó.]

Khi tôi nói vậy, Ida dường như chỉ lúc đó mới nhận ra Brigitta, gật đầu và nói: "Thì ra là con gái của xưởng Dovan cũng ở đây. Được rồi, ta sẽ cho cậu xem các mặt hàng từ những nơi khác ngoài xưởng Sevalier Dovan. Mời đi lối này."

Dưới sự dẫn dắt của Ida, chúng tôi được giới thiệu rất nhiều loại đồ gốm khác nhau. Quả thật xứng đáng với những lời đề cử, sự đa dạng khiến tôi hoa cả mắt.

[Ôi trời, đúng là một bộ sưu tập tuyệt vời.]

"Cảm ơn quý khách. Bản thân ta cũng rất thích đồ gốm, nên ta bắt đầu nhập hàng, và trước khi nhận ra thì cửa hàng đã thành thế này."

Cửa hàng của Ida thật sự phong phú, với cả những sản phẩm mộc mạc mang phong cách gốm Nhật, lẫn các sản phẩm gốm trắng và sứ tinh xảo giống như từ châu Âu. Nghệ thuật và màu sắc trên chúng cũng rất đa dạng, khiến tôi cảm thấy như không bao giờ chán mắt. Theo lời ông ta, mỗi xưởng đều ứng dụng ma pháp và kết hợp với kỹ thuật riêng của mình để tạo ra phương pháp sản xuất độc đáo. Đó là lý do vì sao sản phẩm của từng xưởng lại khác biệt nhau đến vậy.

"Ồ......"

Khi đang xem hàng, mắt tôi chợt dán vào một số chiếc đĩa khá lớn. Những chiếc này có lẽ rất phù hợp để làm bát ăn cho Fel và những người khác. Các bát tôi đang dùng hiện tại đều là loại bằng gỗ hoặc đồ rẻ tiền mua trước đó từ một cửa hàng tạp hóa. Ngay cả khi không tính đến Sui, thì Fel và Dora-chan thường ăn rất hăng hái, đẩy mặt vào bát với lực mạnh, khiến chúng đã bắt đầu xuống cấp và mất đi sự ổn định.

Dường như họ đã quen với điều đó, nhưng tôi nghĩ việc sắm những chiếc bát chắc chắn hơn sẽ là một ý tưởng không tồi. Những chiếc đĩa trước mặt tôi hiện tại mang phong cách gốm Nhật, dày và nặng, điều đó khá lý tưởng. Tôi cũng rất thích màu sắc của chúng. Không quá sặc sỡ, mà là một màu trầm tĩnh, mang lại cảm giác tao nhã.

Hmmm, mình thích chúng. Mua thôi.

Tôi định hỏi Fel và Dora-chan, Sui xem họ thích màu nào, nhưng vì cửa hàng đầy những món đồ dễ vỡ và lối đi khá hẹp, Fel và Dora-chan đang phải đợi bên ngoài. Sui thì đang ngủ trong túi của tôi. Thôi nào, tôi tự quyết định vậy. Chọn màu khác nhau cho mỗi người cũng dễ phân biệt hơn; ý tưởng này có vẻ ổn. Nên chọn màu nào đây... Oh, màu xanh lam trầm này thật đẹp. Tôi cũng thích màu xanh dương đậm, xanh thiên thanh, và tím nhạt nữa.

"Ngài thích những chiếc này sao?"

[Vâng, tôi nghĩ những chiếc bát này rất tốt.]

"Quả nhiên, ngài có con mắt tinh tường. Đây là sản phẩm từ xưởng Firmino, hiện đang ngày càng được ưa chuộng."

Tôi hiểu rồi, "ngày càng được ưa chuộng," hả?

[Chiếc này giá bao nhiêu vậy?]

"Những chiếc đĩa lớn này có giá 18 vàng mỗi chiếc."

18 vàng, huh? Cũng khá đắt. Nhưng ở Nhật, nếu là sản phẩm của một nơi nổi tiếng, giá cũng sẽ tương tự thôi. Với lại, mình đã thích chúng rồi... Được rồi, mua thôi.

[Vậy thì, lấy cho tôi chiếc này, chiếc này, và chiếc này.]

"Cảm ơn quý khách rất nhiều."

[À, ông có thể cho tôi xem thêm một chút không?]

"Vâng, tất nhiên rồi."

Sau đó, tôi nhờ ông ta giới thiệu thêm và cuối cùng đã chọn thêm một chiếc cốc cho bản thân, một bộ năm chiếc ly, và một bộ năm tách cùng đĩa lót. Chiếc cốc và bộ ly mang phong cách Nhật Bản, còn bộ tách và đĩa lót lại mang phong cách sứ châu Âu. Tôi thích chiếc cốc vì màu nâu, trông mộc mạc. Bộ ly thì có màu xám, như thể không được sơn mà chỉ nung lên như vậy. Bộ tách và đĩa lót có nền trắng xương nổi bật với họa tiết hoa xanh, trông rất sang trọng, nên tôi nghĩ chúng sẽ phù hợp khi thưởng thức trà hoặc cà phê loại cao cấp hơn một chút.

Tổng cộng giá cả là 73 vàng và 8 bạc, nhưng vì tôi mua khá nhiều, ông Ida đã giảm 8 bạc. Ông ấy tiễn chúng tôi ra ngoài với một nụ cười đầy mãn nguyện, nói rằng: "Chúng tôi rất mong được đón tiếp ngài lần sau."

Những ánh mắt ngưỡng mộ của năm nhà thám hiểm trẻ khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy, cùng với những lời nhận xét như: "Hạng A thực sự kiếm được nhiều hơn rất nhiều," hay "Hạng A thật sự giàu có."

[Vậy thì, tiếp theo các em sẽ dẫn anh đến xưởng của gia đình Anton, đúng không?]

"Vâng, đi theo hướng này."

Chúng tôi hướng đến xưởng Sevalier, xưởng của gia đình Anton.

………

[Đây rồi.] Xưởng Sevalier, thuộc sở hữu của gia đình Anton, cách trung tâm Nijhoff khoảng ba mươi phút đi bộ. Có vẻ như phía trước của nơi này là cửa hàng, còn phía sau khu vực được chia thành nhiều tòa nhà phục vụ cho các công việc như xưởng sản xuất.

''Vào đi.'' Mọi người vào cửa hàng. Fel và Dora-chan lại một lần nữa đợi bên ngoài.

"Ah, thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Một nhân viên chào đón chúng tôi ngay khi vừa bước vào.

"Olof? Không, tôi chỉ đến vì tôi đang dẫn người đàn anh, Mukohda, đi tham quan. Anh có thể gọi bố tôi không?"

"Vâng, xin vui lòng chờ một lát."

[Mukohda, em sẽ đi gọi bố em, xin vui lòng đợi một chút.]

Không, chắc ông ấy đang bận rồi, nên không cần phiền ông ấy vì chuyện này đâu...

Một lúc sau, nhân viên Olof quay lại, dẫn theo một người đàn ông vạm vỡ, trông khoảng năm mươi tuổi.

"Yo! Anton. Thế là con mang một nhà thám hiểm đàn anh đến đây à?"

"Ah, bố. Đây là nhà thám hiểm hạng A, Mukohda."

"Hạng A?!! Sao con lại quen biết một người có cấp bậc cao như vậy?!"

Bố của Anton bất ngờ khi nghe tôi là hạng A. Nhưng mà, xin lỗi, tôi chỉ là hạng A trên danh nghĩa thôi, chứ thực lực thì không đến mức đó.

"Chà, có nhiều chuyện xảy ra và con gặp anh ấy hôm qua. Bây giờ chúng con đang dẫn anh ấy đi tham quan. Con nói là nhà chúng con có xưởng, và anh ấy muốn đến xem, vậy là chúng con tới đây. Sau đó, chúng con sẽ ghé qua chỗ của Brigitta nữa."

"Hở, vậy à?"

[Tôi là Mukohda. Tôi gặp Anton và mấy người nữa ở đây, và vì đây là quê hương của chúng, tôi đã xin được tham quan. Xin lỗi vì đã đến bất ngờ như vậy.]

"Không không, đừng ngại gì cả, cứ thoải mái tham quan. Cậu biết đấy, tôi không thể cho cậu xem xưởng, nhưng cửa hàng này là của chúng tôi, nên có những sản phẩm chưa được bày bán ở các cửa hàng khác."

Có vẻ như xưởng sản xuất có những bí mật thương nghiệp riêng. Hoặc là, mỗi xưởng đều có những kỹ thuật độc đáo và bí truyền, vì vậy việc cho người ngoài xem quy trình làm việc là điều không thể. À, chẳng phải Ida đã nói rằng mỗi xưởng đều sử dụng đá ma thuật kết hợp với phương pháp của mình để tạo ra phong cách sản xuất riêng sao? Nếu vậy, đúng là họ không thể dễ dàng bày ra bí quyết nghề nghiệp được. Có vẻ như nơi này có sản phẩm mới vì họ sở hữu luôn cửa hàng, vậy thì hãy để họ cho tôi xem đi.

Gia đình Anton, hay xưởng Sevalier, sản xuất đồ gốm theo phong cách Nhật Bản, và họ có nhiều món đồ với màu sắc tĩnh lặng, nghiêm trang. Chính xác là sở thích của tôi. Người bố đi theo giải thích cho tôi rất nhiều thứ. Trong số những món tôi thấy, cái tôi đặc biệt thích là một chiếc cốc màu chàm mới làm.

"Việc tạo ra màu này thực sự rất khó. Ngoài ra, chiếc này rất đặc biệt. Tôi đã pha trộn và sử dụng một số đá ma thuật khác nhau trong lớp men. Vì vậy, nếu cậu đổ thứ gì vào, nó sẽ làm lạnh chất lỏng bên trong."

Wow, một chiếc cốc tự làm lạnh, nhỉ? Với cả hình dạng và màu sắc, món này chắc chắn là dành cho tôi. Uống bia có lẽ sẽ rất ngon nếu tôi dùng chiếc này...

[Cái này giá bao nhiêu?]

"Chiếc này à? ... Hm, khoảng 28 vàng."

Ban đầu, tôi hơi ngạc nhiên khi nghe giá chỉ một chiếc cốc mà lại 28 vàng. Nhưng khi nghĩ lại, ông ấy đã sử dụng vài đá ma thuật để làm ra nó, nên giá này cũng hợp lý. Thực tế, nếu tính cả đá ma thuật, ông ấy có lẽ còn đang bị thiệt trong giao dịch này. Cứ tiếp tục xem những thứ khác đã.

Sau khi tham quan một hồi, tôi cuối cùng đã thích một bộ đĩa lớn 5 món màu be nhạt do học trò của người bố làm, và một bộ bát 5 món màu xanh đậm như màu rêu, rất hợp để làm bát cơm.

Có vẻ như xưởng này nổi tiếng ở Nijhoff, và trong lúc tôi tham quan, có cả thương nhân từ các thành phố khác đến đây để mua đồ về bán. Tôi chỉ tình cờ nghe lỏm được một vài cuộc trò chuyện của họ, nhưng có vẻ như có một vị quý tộc rất yêu thích đồ gốm của xưởng này.

Ừm, gia đình Anton quả thật có gu tốt nhỉ?

Sau một hồi lưỡng lự, tôi quyết định mua chiếc cốc mà tôi thích, cũng như cả hai bộ 5 món do học trò làm. Cốc của người bố là 28 vàng, bộ đĩa của học trò là 15 vàng còn bộ bát thì 20 vàng, tổng cộng là 63 vàng, nhưng ông ấy giảm giá xuống còn 60 vàng cho chúng tôi.

[Ừm, ông không cần làm thế đâu...]

"Không không, một nhà thám hiểm hạng A sẽ sử dụng đồ của chúng tôi, tôi phải cảm ơn cậu mới phải. Mong cậu tiếp tục sử dụng đồ của chúng tôi nhé."

[Vâng, tôi sẽ rất cẩn thận với chúng.]

Tôi đã mua được những món đồ tốt.

"Này, Anton, con dẫn cậu ấy đi tham quan cho đàng hoàng đấy nhé."

"Con biết rồi."

Rời khỏi nhà Anton, xưởng Sevalier, tất cả chúng tôi hướng tới nhà Brigitta, xưởng Dovan.

………

Nhà Brigitta, xưởng Dovan, cách xưởng Sevalier khoảng mười lăm phút đi bộ.

"Mẹ, con về rồi đây."

"Ôi trời, là con à, Brigitta. Có chuyện gì vậy?"

Xưởng Dovan được xây dựng giống như xưởng Sevalier, với cửa hàng phía trước và khu đất phía sau là xưởng cùng các tòa nhà phụ trợ. Mẹ của Brigitta đang trông cửa hàng, có vẻ là vậy.

"Con đang dẫn anh Mukohda đi tham quan thành phố. Anh ấy là một nhà thám hiểm mà chúng con mới gặp gần đây. Khi con nói gia đình con có xưởng, anh ấy muốn xem, nên con đưa anh ấy đến đây. À, anh Mukohda là nhà thám hiểm hạng A."

"HẠNG A?!! Ôi trời, ôi trời... Mẹ sẽ đi gọi bố con, con đợi một chút nhé."

Nói xong, mẹ Brigitta lập tức rời về phía xưởng. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi nghe thấy một tiếng hét vọng lại:

"Anh yêu! Có chuyện gấp! Có một nhà thám hiểm hạng A! Một nhà thám hiểm hạng A đang ở trong cửa hàng!!"

Nghe vậy, Brigitta che mặt và thì thầm với vẻ ngại ngùng:

"Mẹ ơi..."

Thật sự là rất xấu hổ khi thấy gia đình mình như vậy, đúng không? Thôi thì... đừng nhắc đến chuyện này nữa.

Sau một hồi chờ đợi trong cửa hàng, mẹ Brigitta quay lại cùng với bố của cô bé.

"Anh yêu, đây là nhà thám hiểm hạng A, Mukohda. Anh đừng có cư xử thô lỗ nhé."

"Biết rồi. Tôi là Dovan, bố của Brigitta. Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho con gái tôi."

[Tôi là Mukohda. Xin lỗi vì đã đến đột ngột.]

"Không có gì đâu, nếu cậu thích sản phẩm của chúng tôi, cứ thoải mái xem."

"Con sẽ giải thích cho anh ấy, bố mẹ không cần phải làm phiền đâu," Brigitta nói, nhưng có vẻ như cả hai người họ đều tò mò muốn biết tôi sẽ mua gì, nên họ không rời đi.

''Trời ạ, hai người...''

''Xin lỗi, anh Mukohda.''

[Không sao đâu, không sao.]

Khi họ dẫn tôi tham quan cửa hàng, tôi phát hiện ra rằng xưởng này làm đồ sứ theo phong cách châu Âu, với nền trắng là chủ đạo. Nhiều sản phẩm có họa tiết hoa lá tinh tế, mang lại cảm giác trang nhã và sang trọng.

"Xưởng của chúng tôi chỉ mới bắt đầu từ thế hệ của ba tôi, nên xưởng không lớn và không nổi tiếng như xưởng Sevalier của Anton, nhưng kể từ khi thành lập, chúng tôi đã có rất nhiều khách hàng trung thành."

Hmm~, vậy sao? Những món đồ này thực sự mang cảm giác thanh nhã, và hoa văn hoa lá có vẻ sẽ rất được lòng phụ nữ.

[Ồ, cái này đẹp.]

Những chiếc cốc cao có quai một bộ năm chiếc thu hút tôi. Chúng không chỉ hợp với đồ uống nóng mà ngay cả khi dùng cho đồ lạnh cũng không có gì lạ. Hoa văn trên đó không quá lòe loẹt, và tôi thích việc nó chỉ được vẽ ở phần miệng cốc.

"Với những chiếc cốc này, cả bộ năm chiếc có giá 4 vàng." Một giọng nói từ phía sau vang lên.

"Bố...?"

Đó là bố của Brigitta, người vẫn ở lại trong cửa hàng thay vì quay lại xưởng.

"Bố... bố có thể bán với giá đó được không? Nhà thám hiểm hạng A đang chọn sản phẩm của bố mà?"

Dù tôi vui vẻ nhìn cảnh tượng gia đình ấm cúng đó, trong lòng vẫn nghĩ: RẺ QUÁ! Có vẻ như Brigitta không nói dối khi bảo rằng xưởng của họ không nổi tiếng. Nhưng... những món đồ này thực sự rất đẹp, và chất lượng cũng không hề tệ chút nào. Có lẽ mình nên mua nhiều một chút. Cứ nhìn thêm chút nữa xem sao.

Trong lúc tôi đang xem xét, bố của Brigitta không biết từ lúc nào đã chen vào và bắt đầu giải thích thay cho cô bé. Brigitta, có vẻ đã chấp nhận điều đó, chỉ đứng đó, yên lặng nhìn bố mình với vẻ mặt nửa cam chịu, nửa bất lực. Cuối cùng, sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi quyết định mua bộ cốc tôi nhìn thấy đầu tiên, bộ đĩa nhỏ năm chiếc rất hợp để bày bánh ngọt, bộ đĩa lớn năm chiếc, bộ đĩa súp năm chiếc, rồi đến bộ bát súp năm chiếc, và cả bộ tách trà cùng đĩa lót năm chiếc. Mỗi bộ đều đẹp, với nền trắng sứ thanh khiết cùng hoa văn hoa lá nổi bật, thanh nhã.

Đặc biệt là bộ tách trà và đĩa; hoa văn trên đó tuy tinh tế hơn nhiều, nhưng những bông hoa lại sống động đến mức khiến tôi phải trầm trồ. Chúng đẹp đến nỗi tôi mua ngay không chút đắn đo. Theo lời bố của Brigitta, bộ đó chính là tác phẩm tốt nhất mà họ hoàn thành gần đây. Bộ cốc có giá 4 vàng, bộ đĩa nhỏ là 3 vàng 5 bạc, bộ đĩa lớn 6 vàng, bộ đĩa súp 6 vàng, bộ bát súp 6 vàng, và bộ tách trà kèm đĩa lót là 10 vàng. Tổng cộng giá trị những món tôi chọn là 35 vàng 5 bạc, nhưng họ làm tròn xuống còn 35 vàng.

"Cậu mua nhiều quá, cảm ơn cậu."

[Không có gì, cảm ơn vì đã cho tôi xem nhiều món đồ như vậy. Tất cả ở đây thật sự rất đẹp.]

Thật tuyệt khi tôi có thể mua được nhiều món đồ như đĩa, cốc, và các dụng cụ ăn uống khác. Phải công nhận, thành phố gốm sứ này đúng là kho tàng nghệ thuật. Tôi đã được chiêm ngưỡng rất nhiều tác phẩm tinh mỹ, và điều đó thật sự khiến tâm hồn mình được thư thái. Mua những thứ thế này thỉnh thoảng cũng thú vị ra phết.

Sau khi được bố mẹ của Brigitta tiễn ra tận cửa, chúng tôi rời khỏi xưởng Dovan. Mua sắm thế này cũng tiêu tốn kha khá thời gian, nhỉ?

[Ta đói rồi.]

[Ta cũng vậy.]

[Sui cũng vậy~.]

Khi chúng tôi đang trên đường quay lại thị trấn, cả ba linh thú của tôi đồng loạt lên tiếng qua thần giao cách cảm.

[Hmmm, chúng ta ăn sáng hơi muộn một chút, nhưng nhìn vào thời gian thì quả thật hơi gấp gáp rồi, phải không? Chúng ta sẽ ăn ngay khi về đến nhà, nên cố gắng chịu đựng một chút nhé.]

[Được rồi.]

Tôi thấy vậy, có lẽ mình nên mời cả năm người này cùng ăn, coi như để cảm ơn vì đã nhiệt tình dẫn tôi đi khắp nơi vào đúng ngày nghỉ của các em ấy.

[Này các em, nhân dịp hôm nay, các em có muốn đến nhà anh ăn không?]

"Anh thật sự mời chúng em à?" Anton ngạc nhiên hỏi, rồi lập tức quay sang bàn bạc nhanh chóng với mấy người còn lại.

"Chúng em rất vui khi được mời!" Cả năm người cùng đồng thanh, gương mặt rạng rỡ.

Mọi người đều trông đợi bữa ăn hôm nay, đặc biệt là sau bữa nướng tuyệt vời hôm qua. Cảm giác như kỳ vọng hơi cao rồi đó... Một trách nhiệm khá nặng nề đang đè trên vai tôi. Mà tôi cũng không thể nấu mất quá nhiều thời gian, kẻo lại để cả đám phải chờ mỏi cổ...

[Phải tính toán kỹ trên đường về thôi...]

………