Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2794

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 4

Tập 04 - Chương 4-6 Chuyện Phiếm : Ba Anh Hùng ~ Trốn Thoát Khỏi Vương Quốc '2' ~

Aaron đã từng cố ép Kanon đeo Vòng Tay Thống Trị. Dù lần đó chúng tôi tạm thời ngăn cản được, nhưng tôi biết chắc sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai. Kanon và tôi luôn cảnh giác, âm thầm chờ thời cơ để đào thoát. Và rồi, khoảnh khắc đó cuối cùng cũng tới. Hôm ấy, cũng như thường lệ, chúng tôi ra ngoài “luyện cấp” dưới danh nghĩa săn quái. Nhiệm vụ lần này là tiêu diệt lũ yêu tinh đang tụ tập gần con đường chính dẫn tới hoàng đô.

Cuối cùng chỉ có một con yêu tinh lạc loài xuất hiện, nên việc xử lý khá trơn tru. Chuyện xảy ra trên đường trở về. Một con sói khổng lồ bất ngờ xuất hiện, chắn ngang lối đi.

“Grrrrrrrr...”

"Ah, là sói lớn hạng A..."

“Sao nó lại xuất hiện ở đây...?”

"D-Dù gì thì, phải đánh bại nó trước đã!"

Leonard, Aaron Louise lập tức rút vũ khí. Nhìn thái độ khẩn trương của họ, tôi cũng hiểu ngay mức độ nguy hiểm của con quái vật này. Với thứ hạng A, trừ phi tất cả chúng tôi dốc toàn lực, nếu không chẳng có cửa mà thắng nổi.

Kaito, Kanon, Rio! Niệm pháp đi!!” Leonard hét lớn. Ngay lập tức, ba chúng tôi bắt đầu niệm chú.

"Hỡi hỏa cầu bùng cháy, hãy thiêu rụi kẻ thù của ta..." Nhưng ngay khi lời chú còn dang dở, con sói lớn đã lao tới với tốc độ không tưởng. Trong khoảnh khắc nó vọt lên 

"AAAAaaahhh!"

Tiếng hét thất thanh vang lên bên cạnh tôi. Ngoảnh đầu lại nhìn, cánh tay trái của Rio đã biến mất. Từ khuỷu tay trở xuống không còn gì nữa.

“Con sói dùng ma pháp Phong hệ!! Mau đánh trả bằng pháp thuật!!” Aaron hét lên.

Nghe tiếng đó, con sói lập tức chuyển hướng, tấn công về phía ba hiệp sĩ. Đây chính là cơ hội để chúng tôi bỏ trốn.

"Rio mất tay rồi! Kanon, chữa trị cho cậu ấy!"

Tôi bắt đầu niệm chú ngay khi ra lệnh. 

"Hỡi hỏa cầu rực lửa, hãy thiêu rụi kẻ thù thành tro bụi! Fireball!"

"Hỡi mũi tên hỏa nộ, hãy xuyên phá kẻ thù của ta! Hỏa Tiễn!"

Tôi dồn toàn bộ sức lực tung liền hai ma pháp về phía con sói và ba hiệp sĩ. Cả khu vực tức khắc bị lửa bao phủ.

"Kanon, Rio! Khi có cơ hội, chạy ngay!!"

Rio, với khuôn mặt trắng bệch vì mất máu, gần như không còn đứng vững. Kanon lập tức đỡ lấy cậu ấy. Chúng tôi bắt đầu rẽ vào rừng, cắm đầu mà chạy.

"Rio! Cậu còn tỉnh không?!"

Gương mặt Rio trắng bệch, cậu ấy không đáp lời. Nhưng ít ra, máu đã ngừng chảy. Một lớp da non bắt đầu hình thành ở vết thương.

"Tớ dùng thuốc hồi phục, thêm một pháp trị thương. Máu đã cầm rồi! Rio không chết đâu!" Kanon trả lời gấp.

"Kanon! Bằng mọi giá, phải tiến về phía tây. Đến được biên giới Vương quốc Marveil là chúng ta có cơ hội sống!"

"Hiểu rồi!"

Hoàng đô của Vương quốc Reijseger nằm gần trung tâm. Con đường chúng tôi vừa đi là hướng nam. Từ đây, nếu cứ tiến thẳng về tây, chúng tôi sẽ tới được Marveil. Tôi còn lén mang theo một món pháp cụ có chức năng như la bàn. Không còn lựa chọn nào khác. Cứ nhắm hướng tây mà đi. 

Chúng tôi vừa chạy vừa trượt qua những lùm cây rậm rạp. Rồi, như tôi dự đoán, đôi chân của Rio sớm không còn trụ nổi. Cậu ấy ngất đi.

Tôi đành cõng Rio bất tỉnh lên lưng.

"Kanon, dù thế nào cũng phải chạy tiếp. Chúng ta phải kéo giãn khoảng cách càng xa càng tốt."

“Ừ. Mau đi thôi.”

Không cần nói thêm gì nữa, cả hai chúng tôi tiếp tục chạy trong im lặng, băng qua rừng rậm phía tây... Lúc ấy, tôi đã dồn hai pháp thuật hỏa lên cả con sói lẫn ba hiệp sĩ. Kết quả, khu vực đó hóa thành biển lửa. Có lẽ, tôi đã giết cả bọn họ... Tôi biết, chẳng phải lời biện hộ gì, nhưng tôi đã tuyệt vọng đến cùng cực. Nếu tiếp tục ở lại Reijseger, tôi và Kanon sớm muộn cũng trở thành nô lệ. Cái vỏ gọi là “anh hùng” chỉ là cái cớ để đẩy chúng tôi ra chiến trường làm bia đỡ đạn. Họ chỉ nhìn thấy “chiến lực”, không coi chúng tôi là người.

Tôi không thể cam chịu một cuộc đời bị điều khiển như một con rối. Kanon, chắc hẳn cũng hiểu tôi đã làm gì, nhưng cậu ấy không hỏi một lời. Không trách mắng, không oán giận. Chúng tôi đã bị dồn vào đường cùng đến vậy. Tôi tuyệt đối không để Reijseger biến tôi thành công cụ. Không đời nào tôi chấp nhận làm một nô lệ! Kanon và tôi cứ thế liều mạng chạy trốn về phía tây.

Khi trời sụp tối, chúng tôi trú tạm trong hốc cây cổ thụ. Sau bữa ăn đơn sơ bằng bánh mì đen và nước từ lương thực dự trữ trong ItemBox, hai đứa thay phiên canh gác.

"Để tớ trực trước. Cậu nghỉ đi."

"Ừ... nhớ đánh thức tớ khi tới lượt." 

Tôi ngồi lặng giữa bóng đêm, tai căng ra nghe từng tiếng động nhỏ. Thỉnh thoảng có tiếng thú rừng kêu, không rõ xa gần.

"Tuyệt đối sẽ không để bọn chúng bắt lại..." Tôi lẩm bẩm, gần như là lời thề.

"Và tôi... tôi nhất định sẽ bảo vệ hai người."

Ban đầu, tôi đã định bỏ lại Rio. Tôi đã tự bào chữa, rằng không thể mang theo người bị thương. Nhưng chiếc vòng đã biến mất, và cậu ấy vẫn còn sống. Giờ đây, dù mất một cánh tay, tôi tin rằng sẽ có cách chữa lành. Pháp thuật, thần dược, gì đó… chỉ cần còn sống, chúng tôi sẽ tìm ra. Ba người chúng tôi... đã trốn thoát cùng nhau. 

Tôi sẽ bảo vệ họ. Bằng mọi giá

f4a8411b-2af8-43dd-b524-92b4db74f1b4.jpg

Sau khi phiên gác của tôi kéo dài hơn dự định, tôi lặng lẽ đánh thức Kanon rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy Rio cũng đã ngồi tựa vào thân cây, ánh mắt mơ màng.

"Rio, cậu ổn chứ?"

"Ừm, cũng... tàm tạm thôi."

"Cậu còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?" Tôi hỏi, giọng hơi dè dặt. Rio trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu.

"Mơ hồ thôi... Sau khi Leonard đeo cái vòng ấy vào tay, tớ bắt đầu cảm thấy mình không còn là mình nữa. Mọi thứ cứ như bị ai đó giật dây. Tớ nói ra những lời mà bình thường chẳng bao giờ nghĩ đến. Giống như đang xem một giấc mơ dài, mà mình không thể điều khiển."

"Rio, cái vòng đó… là 'Vòng Thống Trị'. Một khi đã đeo vào, người đeo sẽ bị điều khiển hoàn toàn bởi chủ nhân của vòng. Và chỉ có chính người đó mới tháo nó ra được."

"Ra vậy... Vậy nên tớ mới cứ nghe lời Leonard vô điều kiện như thế..."

"Chúng ta sẽ không để mình biến thành nô lệ đâu. Tuyệt đối không."

"Phải. Dù có chuyện gì đi nữa, Kaito, Rio và tớ… cả ba chúng ta sẽ trốn thoát. Chỉ cần đến được vương quốc Marveil, thì kiểu gì cũng sống được."

"Ừ. Marveil và đế quốc này vốn đang căng thẳng, lại sắp có chiến tranh. Dù họ biết chúng ta là những anh hùng được triệu hồi, họ sẽ không dễ dàng trao chúng ta về lại cho Reijseger đâu."

Rio cúi đầu, giọng nghèn nghẹn. "...Nhưng... mình đã mất một cánh tay rồi. Mình sẽ chỉ là gánh nặng thôi..."

"Cậu đang nói linh tinh gì thế?!" Tôi buột miệng hét lên, lòng tức giận lẫn xót xa. Cậu bạn trước mặt tôi, người vẫn luôn lặng lẽ gánh vác bao phần việc khó khăn, giờ lại tự xem mình là gánh nặng sao?

"Rio, cậu giỏi ma pháp lắm đúng không? Ma pháp không cần tay để thi triển mà! Cậu vẫn có thể chiến đấu. Hơn nữa, ai là người giỏi nhất về hồi phục trong bọn mình? Chính là cậu đấy, Rio!"

"Đúng vậy. Nếu không có cậu, tụi tớ biết trông cậy vào ai khi bị thương? Cậu quan trọng lắm, Rio. Vì vậy, nhất định phải đi cùng tụi tớ tới Marveil."

"Kaito... Kanon... nức nở"

"Chúng ta sẽ đến được vương quốc Marveil. Bằng bất cứ giá nào."

"Ừ..."

"Phải rồi."

Trong lòng tôi khẽ dâng lên một niềm tin nhỏ. Dù là hy vọng mong manh giữa khu rừng lạnh lẽo, nhưng ít nhất... nó vẫn là ánh sáng để chúng tôi tiếp tục bước tiếp.