Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

164 4469

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

42 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

81 2794

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

(Đang ra)

Vị Thần Ngủ Say Trong Sóng Biển Mênh Mông

安田 のら

Tuy nhiên những tháng ngày yên bình không kéo dài được lâu, và Akira, cậu bé không mang trong mình dấu hiệu của tinh linh kể từ khi sinh ra, quyết định bước chân lên đường phiêu lưu để hiểu rõ hơn về

1 4

Tập 04 - Chương 3-5

“Như mong đợi, sau khi ngài đưa ra một thứ kinh thiên động địa như vậy, dĩ nhiên Hội Thương Nhân sẽ mang loại trà thượng hạng nhất ra đãi khách,” Ugohl vừa uống một ngụm trà vừa cười nhàn nhạt.

[Hả? Đây là loại trà cao cấp nhất à?] Tôi ngơ ngác hỏi.

“Đúng vậy. Nó được gọi là trà Dolrin, bởi vì chỉ có thể tìm thấy ở một tỉnh tên Dolrin thuộc Vương quốc Erman.”

Ồh, ra vậy.

Chúng tôi ngồi đợi thêm một lúc, vừa nhấm nháp loại trà cao cấp nhất vừa thả lỏng đầu óc. Mùi trà thơm dìu dịu, hậu vị thanh ngọt đúng là hàng tuyển.

“Xin thứ lỗi vì đã để các vị phải chờ.” AdrianoRuslan bước vào phòng với vẻ mặt nghiêm túc.

“Vậy thì, về những món mà chúng tôi muốn thu mua…”

Tóm lược sơ bộ danh sách mà Adriano đọc ra bao gồm: một viên ruby ''nhỏ'', một viên ngọc lục bảo emerald ''nhỏ'', một viên aquamarine ''nhỏ'', một viên thạch anh garnet ''nhỏ'', hai viên thạch anh tím amethyst ''nhỏ'', một viên peridot ''nhỏ'', một thỏi vàng, một viên topaz hoàng gia ''cỡ vừa'', một viên kim cương ''cỡ lớn'', hai viên kim cương ''cỡ vừa'', hai viên kim cương ''cỡ nhỏ'', và một chiếc nhẫn kim cương. Hừm, có vẻ họ chuộng kim cương lắm nhỉ? Danh sách nghe thôi đã thấy lấp lánh rồi.

Nhưng mà… hình như họ không định mua viên kim cương vàng? Lạ vậy ta?

“Chúng tôi muốn thu mua những món như đã liệt kê, liệu có thuận tiện không?”

Tôi gật đầu đồng ý, và Adriano bắt đầu báo giá:

- Ruby ''nhỏ'': 180 đồng vàng

- Emerald ''nhỏ'': 170 đồng vàng

Aquamarine ''nhỏ'': 140 đồng vàng

Garnet ''nhỏ'': 120 đồng vàng

- Hai viên amethyst ''nhỏ'': 80 đồng vàng mỗi viên, tổng cộng 160 đồng vàng

Peridot ''nhỏ'': 110 đồng vàng

- Thỏi vàng: 300 đồng vàng

Topaz hoàng gia ''cỡ vừa'': 1600 đồng vàng

- Kim cương ''cỡ lớn'': 1500 đồng vàng

- Hai viên kim cương ''cỡ vừa'': 750 đồng vàng mỗi viên, tổng cộng 1500 đồng vàng

- Hai viên kim cương ''cỡ nhỏ'': 500 đồng vàng mỗi viên, tổng cộng 1000 đồng vàng

- Nhẫn kim cương: 680 đồng vàng

Tổng cộng: 7460 đồng vàng.“Đây là mức giá mà tôi có thể đưa ra. Không biết ngài cảm thấy thế nào?”

...Hể?! Đá quý… đúng là thứ đáng sợ. Bán mớ đá này thôi mà ra tới bảy nghìn đồng vàng sao? Mắt tôi như muốn lồi ra luôn.

[Vâng, tôi th]

“Xin hãy khoan đã.” Tôi vừa mở miệng đồng ý thì Ugohl giơ tay cắt lời, mặt nghiêm lại.

“Về phần giá cả, tôi e rằng một vài món trong đây đã bị định giá thấp đến mức khó hiểu. Đặc biệt là viên topaz hoàng gia và mấy viên kim cương.” Giọng ông bắt đầu nghiêm khắc, không còn nét cười đùa như khi thưởng trà ban nãy nữa.

“Tôi là phó hội trưởng Hội Thám Hiểm. Dù chức vụ không liên quan trực tiếp tới đá quý, nhưng vì trách nhiệm, tôi đã mở mang kiến thức bằng cách tìm hiểu kha khá lĩnh vực. Trong đó có cả đá quý. Ông tin hay không thì tuỳ, nhưng topaz hoàng gia là một loại cực kỳ hiếm, còn được gọi là ‘viên ngọc ảo ảnh.’ Đối với những người sưu tầm hay giới quý tộc, nó là bảo vật, vừa hiếm vừa quý, giá trị rất cao.”

“Không chỉ vậy, ai cũng biết một điều cơ bản: đá quý càng lớn thì giá trị càng tăng theo cấp số. Vậy mà một viên topaz hoàng gia 'cỡ vừa' như vậy chỉ được định giá 1600 đồng vàng, thật là quá kỳ quặc.” Adriano bắt đầu đổ mồ hôi trán.

“Và tôi chưa nói đến chuyện kim cương. Ông cũng biết mà kim cương hiện tại là loại đá quý đang khan hiếm khắp mọi nơi. Nguồn cung gần như cạn kiệt, mà nhu cầu thì không giảm. Trong tình hình đó, ông lại định giá viên kim cương lớn từ hầm ngục chỉ 1500 đồng vàng. Cho phép tôi hỏi thẳng: ông thấy hợp lý không?” Không khí trong phòng dần trở nên nặng nề. Ngay cả Ruslan cũng có vẻ ái ngại.

“Tôi từng thấy một viên kim cương cùng kích thước, không đến từ hầm ngục, được định giá 1500 đồng vàng. Vậy thì, với chất lượng cao hơn, xuất xứ từ hầm ngục, rõ ràng viên này đáng giá hơn thế. Việc định giá tương tự như vậy là hoàn toàn vô lý. Nếu đây là cuộc thương lượng nghiêm túc, thì những con số ông đưa ra chẳng khác nào trò đùa.”

*Rầm.*

Ugohl đặt chén trà xuống bàn, mặt nghiêm như tướng quân ra trận.

e7d058a2-47a5-4782-977f-7e67deb02b28.jpg

[O-Ồ, thật vậy sao? May quá là có Ugohl đi cùng,] tôi thở phào nhẹ nhõm. Trong bụng nghĩ thầm, nếu lúc đó là Elrand, chắc chắn ông ấy chẳng phát hiện gì đâu. Tôi thì hoàn toàn mù tịt về giá trị đá quý, nên nếu không có Ugohl ở đây, tôi đã gật đầu cái rụp rồi. Đúng là nguy hiểm thật.

"Mukohda, ngài không thực sự cần bán đám đá quý này ngay lúc này, đúng không?" Ugohl quay sang hỏi tôi, giọng trầm nhưng ý nhị.

Tôi gật đầu.

Thật ra thì... tôi có thiếu tiền đâu? Vốn dĩ chẳng có gì gấp gáp. Mấy cái món đá lấp lánh này cũng chẳng chiếm bao nhiêu chỗ trong Item Box, cứ giữ cũng chẳng sao.

"Vậy thì, ngài có thể bán chúng tại một Hội Thám Hiểm khác, ở một thị trấn khác. Dù sao ngài cũng là nhà thám hiểm, đúng không, Mukohda? Cách này vốn nên được cân nhắc ngay từ đầu. Nên giờ quay đầu cũng không muộn."

Ờ, ông nói đúng. Giữ lại rồi tìm chỗ bán khác cũng không có gì mất mát.

"Khoan đã, xin đợi một chút. Ông nói Mukohda là nhà thám hiểm, nhưng chẳng phải ngài ấy cũng đã đăng ký ở Hội Thương Nhân sao?" Adriano chen ngang, giọng có phần vội vã.

Nghe vậy, Ugohl hơi nhướng mày, có vẻ bất ngờ khi biết tôi có đăng ký ở Hội Thương Nhân. Nhưng Adriano, ý ông là gì đây? Tôi có đăng ký thì sao? Bộ đăng ký rồi thì tôi ''bắt buộc'' phải bán cho các ông hả? Nói vậy thì hơi quá rồi đấy! Tôi không cần tiền, nhưng sau màn phân tích rõ như ban ngày của Ugohl, tôi bắt đầu thấy mình suýt nữa bị lừa trắng trợn rồi!

[Ờ thì đúng là tôi có đăng ký ở Hội Thương Nhân, nhưng tôi chỉ là hạng Sắt thôi. Tôi nấu ăn cũng ổn, nên ban đầu đăng ký với ý định mở một quầy hàng nhỏ hay bán chút đồ ăn vặt. Nhưng giờ tôi có bạn đồng hành rồi, nên phần lớn thời gian tôi hoạt động như một nhà thám hiểm. Nói thật thì, chắc tôi cũng không định gia hạn thành viên ở Hội Thương Nhân nữa đâu.]

Tôi nói vậy để đỡ lời cho Ugohl, đồng thời cũng để Adriano khỏi được đà lấn tới. Nói cho cùng, phần lớn công việc của tôi dạo này đều là làm nhà thám hiểm, và khi cần giúp đỡ, tôi toàn chạy tới Hội Thám Hiểm chứ mấy khi đến Hội Thương Nhân.

“Nghe rồi đấy,” Ugohl lạnh lùng nói, đôi mắt ánh lên vẻ sắc bén. “Nếu các người cứ đối xử với nhà thám hiểm của chúng tôi kiểu này, thì chúng tôi cũng sẽ có biện pháp đáp trả.” Ông ta nở một nụ cười... không thể gọi là thân thiện, nhìn Adriano bằng ánh mắt như muốn phóng ra điện cao thế. Adriano cũng cố mỉm cười, nhưng nhìn rõ là cứng đờ, như thể đang phải chống chọi với khí thế hừng hực từ phía đối diện. Cứ như có lửa vô hình bắn qua lại giữa hai người ấy.

Lần này, Adriano rõ ràng là đang ở thế yếu.

“Xin, xin hãy đợi một chút,” ông ta lắp bắp, rồi cúi đầu ghé tai thì thầm to nhỏ với Ruslan.

"Mong các vị lượng thứ. Về mức giá chúng tôi đưa ra trước đó, hiện chúng tôi đang cân nhắc điều chỉnh lại đôi chút," Adriano lên tiếng, giọng điệu mềm mỏng hơn lúc nãy. "Giá mới cho viên topaz hoàng gia sẽ là 2100 đồng vàng. Viên kim cương cỡ lớn: 2000 đồng vàng. Hai viên kim cương cỡ vừa: mỗi viên 1000 đồng, tổng cộng 2000. Hai viên kim cương cỡ nhỏ: mỗi viên 700 đồng, tổng cộng 1400 đồng. Còn chiếc nhẫn kim cương sẽ là 800 đồng vàng. Như vậy, tổng cộng là 9480 đồng vàng. Ngài thấy thế nào?"

Ồ, tăng kha khá đó chứ. Từ 7460 lên tận 9480... Cũng gọi là có thành ý rồi đấy. 

Tôi liếc sang Ugohl ông ấy gật đầu dứt khoát, mặt không đổi sắc. Tốt. Vậy là ổn rồi.

[Vâng, tôi đồng ý,] tôi trả lời.

Adriano lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhìn cái mặt ông ta, rõ là đang nghĩ: “Thoát nạn rồi...”

"Vậy thì," ông ta tiếp lời, "với khoản thanh toán này, liệu chúng tôi có thể trả bằng đồng bạch kim và đồng vàng lớn được không?"

[Được thôi.] Tôi gật đầu cái rụp. Nghĩ lại thì, đây sẽ là lần đầu tiên tôi được thấy tận mắt đồng bạch kim. Cũng hơi háo hức một chút.

Một lúc sau, Adriano quay lại, tay cầm một cái khay bạc trên đó là những đồng tiền lấp lánh ánh xanh trắng nhè nhẹ. "Vậy thì, 94 đồng bạch kim và 8 đồng vàng lớn, tổng cộng là 9480 đồng vàng. Xin ngài vui lòng kiểm tra lại số lượng."

Hóa ra đồng bạch kim là hợp kim giữa mithril và vàng à? Nhìn lấp lánh thật... có chút sang chảnh không tưởng.

Tôi đếm lại. Đúng là có 94 đồng bạch kim và 8 đồng vàng lớn.

[Vâng, số lượng đúng rồi. Vậy thì, đây là số đá...] Tôi trao các viên đá quý cho họ, nhận lấy tiền về.

"Vâng, tất cả đều chính xác," Ruslan nói, tay cầm lấy đống đá quý rồi nhanh chân bước ra ngoài.

Nhanh thật. Hơi nhanh quá mức đáng ngờ luôn ấy chứ.

"Chúng ta đã có một vụ giao dịch tốt đẹp. Cảm tạ ngài rất nhiều," Adriano cười, lần này nghe có vẻ thật lòng hơn.

"Vinh hạnh là của chúng tôi," tôi đáp lại. Định quay về cùng Ugohl thì

"Khoan đã, xin ngài đợi một chút," Adriano chặn tôi lại.

"Ngài Mukohda, ngài đã đăng ký ở Hội Thương Nhân và từng nói rằng mình khá giỏi nấu ăn... nên tôi muốn mượn một chút kiến thức của ngài..."

Hả? Gì cơ...?

Hình như Adriano đang mong tôi chia sẻ một công thức nấu ăn mới. Ừm, cũng hợp lý thôi. Theo ông ta nói thì, các món ăn hiện tại ở đây toàn là món cơ bản, kiểu gì cũng tìm thấy được ở bất kỳ nhà hàng nào. Với vị trí là hội trưởng Hội Thương Nhân, việc ông ta muốn cải tiến thực đơn là điều dễ hiểu."Ngay cả khi có lăn quay ra đấy, lão Adriano cũng quyết không để mình tay trắng, đúng là cáo già thương trường mà."

À thì, họ cũng đã nâng giá đá quý lên kha khá ''chắc do Ugohl chỉ ra mấy điểm vô lý'', nên tôi nghĩ từ giờ có thể kỳ vọng những giao dịch tốt hơn. Nếu chỉ là nghĩ ra một món ăn, vậy thì tôi có thể giúp. Nghe đến đây, Ugohl hiểu là chuyện không còn liên quan tới Hội Thám Hiểm nữa nên nhanh chóng cáo lui.

[Hiện tại, nấu ăn ở đây hầu hết chỉ là luộc hoặc nướng, nên món nào món nấy cũng giống hệt nhau, không trách được...] Hơn nữa, gia vị cơ bản chỉ có muối, một ít tiêu, với vài loại thảo mộc... Bảo sao chỗ nào cũng một hương vị.

"Ngài Mukohda không phải người ở quốc gia này, đúng không? Vì ngài biết nấu ăn, nếu có thể, tôi rất mong ngài chỉ dạy cho một món mới. Ở đây có nhiều nhà thám hiểm, nên nếu là món gì đó hợp với rượu thì càng tốt."

Hmm, nếu dùng gia vị từ Siêu Thị Online thì tôi có thể làm ra cả đống món ngon, nhưng... không được. Chỉ có muối với tiêu thôi. Nghe giọng ông ta thì hình như cả tiêu cũng hơi khó kiếm. Ông ấy muốn tránh nguyên liệu đắt tiền hợp lý thôi, vì các quán ăn bình thường cũng chẳng thể chi nổi cho mấy món xa xỉ. Mà món nhắm rượu... hơi đau đầu đấy.

À! Đúng rồi, Adriano có nói là ở đây chỉ luộc với nướng, phải không? Nếu vậy thì...

[Ông Adriano, còn... chiên thì sao?]

"Chiên? Đó là kiểu nấu thế nào?"

[Là chiên thức ăn trong dầu. Ưm... có thể hiểu như luộc trong dầu cũng được.]

"Luộc... trong dầu...? Tôi... không thực sự hiểu cho lắm."

Ồ, vậy là ở đây chưa ai biết cách chiên. Nếu thế thì món này ổn rồi.

Ở thế giới này, dầu ô liu là loại phổ biến nhất. Có một vùng lớn chuyên trồng cây ô liu, nên giá cả không đắt lắm. Muối cũng vậy, vì quốc gia này giáp biển. Vậy thì món tôi nghĩ ra sẽ không tốn kém quá. Mà lại rất hợp với rượu nhất là bia.

[Tôi vừa nghĩ ra một món. Tôi có thể thử làm không?]

"Ồ! Tuyệt quá! Mọi người sẽ rất muốn xem món ăn mới này! Tôi gọi họ đến nhé?"

[Không sao cả... nhưng...] Thật ra tôi không thích bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng lần này thì đành chịu thôi. Quan trọng hơn, tôi cần một không gian rộng để lấy bếp ma pháp ra...

Và rồi, không hiểu sao tôi lại được cho dùng ngay khoảng không lớn phía trước quầy tiếp tân. Khi tôi nói cần dầu ô liu và muối, họ lập tức mang tới.

Rồi, bắt đầu nấu thôi.

Trước tiên, tôi lấy bếp ma pháp ra giữa đám đông. Vừa lấy ra xong, người xung quanh đã ồ lên kinh ngạc. Có thể nghe thấy đủ loại tiếng xì xào:

"Đó là một Item Box to thật đấy!" hoặc, "Chắc là mẫu bếp ma pháp mới nhất!"

Ờ, cứ để họ nói gì thì nói...

Lần này tôi sẽ làm món khoai tây chiên. Cách nấu đơn giản, nguyên liệu rẻ, và là món nhắm tuyệt vời với rượu.

Tôi lấy ra mấy củ khoai tây mua từ trước khi vào hầm ngục. Chọn củ chưa nảy mầm, rửa sạch. Nếu nhớ không lầm, ở đây cũng gọi là "khoai tây".

[Rửa sạch, lau khô rồi cắt như thế này. Nếu rửa kỹ thì không cần gọt vỏ. Lần này tôi sẽ cắt kiểu này, nhưng có thể cắt mỏng hay dày tùy thích sẽ cho cảm giác ăn khác nhau, nên mọi người hãy thử nghiệm nhé. À, nếu khoai có mắt, nhớ cắt bỏ đi và gọt sâu một chút chỗ đó.] Tôi bắt đầu cắt khoai tây, giữ nguyên vỏ. Dù nguyên liệu rẻ, nhưng dùng nhiều dầu quá thì hơi phí, nên tôi sẽ dùng chảo và chiên từng mẻ nhỏ.

[Cho khoai vào chảo, đổ dầu vào sao cho ngập sơ phần mặt. Bật lửa trung bình, để từ từ làm nóng.] Bếp ma pháp bật lên với tiếng “phụt” nho nhỏ.

[Khi dầu bắt đầu nổi bong bóng và khoai bắt đầu nổi lên, tăng lửa và chiên đến khi mặt ngoài vàng giòn, thơm nức. Sau đó vớt ra để ráo dầu, rồi rắc muối lên.]

[Nếu lo bên trong chưa chín, có thể lấy một miếng ra bẻ đôi để kiểm tra. Tuy nhiên, cách khác là làm nóng dầu kỹ trước cũng được. Dầu tôi dùng là dầu ô liu, nhưng mỡ động vật cũng dùng được. Mỗi loại sẽ cho hương vị khác nhau, nên mọi người cứ thử nghiệm nhé. À, vì dùng dầu, nên cẩn thận kẻo bị cháy.]

Thực ra cách này phù hợp với nấu ăn trong gia đình hơn. Nếu làm cho nhà hàng, cần dùng nhiều hơn, cắt khoai đều tay hơn, và cả loại dầu cũng ảnh hưởng nhiều. Nhưng theo tôi, tự thử vẫn là cách tốt nhất.

[Vậy, mọi người thử xem nhé] Tôi bày đĩa khoai ra, mọi người nhanh chóng xúm lại. 

[Nóng lắm đó, cẩn thận nha.] Mọi người vừa ăn vừa thổi, rồi

"Ôôô! Ngoài giòn rụm, trong mềm thơm tuyệt vời!"

"Chỉ rắc muối thôi mà hương vị rất cuốn, tôi không dừng tay được!"

"Rõ là món nhắm rượu số một luôn."

"Nguyên liệu rẻ mà ngon thế này thì còn gì bằng!"

"Đơn giản đến mức... chắc tối nay cho vào thực đơn luôn cũng được!"

Có vẻ món này được hoan nghênh dữ dội. Mà cũng phải thôi ai lại không thích khoai tây chiên chứ. Phần còn lại chỉ là thử nghiệm thêm với cách cắt hay thay loại dầu.

"Ôi trời, ngài Mukohda, thật lòng cảm ơn ngài. Tôi thật sự khâm phục ý tưởng chiên đồ bằng dầu của ngài. Không những vậy, món này lại rẻ, dễ làm, và rất hợp với rượu. Ngài đã dạy chúng tôi một món tuyệt vời, tôi rất biết ơn," Adriano bước đến, cúi đầu cảm kích.

Nhìn gương mặt ai nấy đều rạng rỡ, tôi thấy cũng vui lây. Ban đầu tôi lo món này đơn giản quá, nhưng nếu khoai tây chiên có thể khiến họ cười như vậy... thì cũng đáng công rồi.

"Không nhiều nhặn gì, nhưng hội chúng tôi sẽ chi trả phí gia hạn hội viên cho ngài trong năm tới."

[Thật sao? Tuyệt quá.] Chỉ cần dạy họ cách làm khoai tây chiên mà được miễn phí gia hạn... đúng là hên.

Giờ thì, việc ở đây xong rồi, chắc nên dọn dẹp, gọi đám bạn quen thuộc dậy và rời đi thôi.

Cả ba đứa chán quá mà lăn ra ngủ... Về đến nơi thế nào cũng lại phải nấu ăn nữa nhỉ?

[Vậy thì, tôi xin phép đi trước.]

"Cảm ơn ngài rất nhiều."

Tôi vẫy tay chào Adriano, rồi rời khỏi Hội Thương Nhân.

.........

tới đoạn này mình sẽ giải thích cho ai không hiểu câu này, sau 1 cuộc cân tài cân sức với phó hội Ugohl và hội trưởng Adriano, về giá cả ông Adriano lúc thấy Mukohda sắp ra về ông ta liền muốn nắm lấy cơ hội kiếm tiền từ món mới vì biết main có thể làm ra những món ăn mới mẻ độc quyền không ai có. Những người luôn biết nắm bắt thời cơ thì lúc nào cũng giàu không bao giờ nghèo nổi.