Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1249

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2219

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 24

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5011

Phần 1 "Tranh biếm họa" - Chương 42 Trận thủ thành Jugfena (1)

Sáng hôm đó, tiếng chuông báo giờ quen thuộc không còn vang lên nữa.

Tiếng gõ kim loại vang lên lớn dần. Tiếng động ồn ào càng khiến người ta căng thẳng. Nó như một tiếng cảnh báo về những nguy hiểm đang tới.

Tôi mở mắt, căn phòng vẫn tối om. Bầu trời ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu xanh thẫm mờ ảo. Trời còn chưa sáng. Tiếng búa sắt va đập vẫn chưa dứt, nhưng ngày càng to hơn. Lòng tôi bồn chồn, vội bước xuống giường.

Vừa cởi đồ ngủ và mặc áo dài vào, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa vội vã. Không phải tiếng gõ lịch sự, nó nghe có vẻ nặng nề hơn nhiều, như thể ai đó đang đấm vào cửa. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng ai đó đập cửa, và tôi không khỏi nín thở.

“Tử tước Kaldia, là tôi, Ergnade đây! Nếu cô đã mặc quần áo, xin hãy mở cửa ngay lập tức!”

Ergnade, người thường ngày vẫn điềm tĩnh, đang lo lắng hét lên từ phía bên kia cửa. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi biết đó là người quen.

"Ra ngay đây!"

Khi tôi vội vã mặc xong áo chẽn và tháo then cửa, Ergnade bước vào với tốc độ chóng mặt. Ngay cả với ánh sáng từ những ngọn đuốc ngoài hành lang, căn phòng vẫn khá mờ ảo.

“Nghe này, là phía Densel. Chúng đã dựng trại ở phía bên kia đồng bằng tối qua!"

“!!”

Ngạc nhiên trước tin báo bất ngờ, tôi bặt dậy nhìn qua cửa sổ, dù hầu như chả thấy gì. Phía sau những bức tường thành đen kịt, một đồng bằng trải dài đến tận chân trời. Tôi thấy lờ mờ.

"Ramza và bầy... à không, đám draconis đã đánh hơi thấy chúng. Chúng ta sẽ cử trinh sát đi ngay khi mặt trời mọc. Trang bị của cô đâu?"

Vừa nói, Ergnade vừa vội tìm. "Trong hộp xà cừ ở góc phòng." Tôi đáp, anh ta vội mở cái hộp.

“Đây rồi à? ……Được rồi, mặc vào đi. Lên đường ngay thôi, Bá tước Einsbark đang đợi chúng ta.”

Gật đầu, cơ thể tôi bỗng bị nhấc bổng lên. Đến khi tôi nhận ra, Ergnade vác tôi lên và sải bước.

Vẫn còn khá lâu nữa mới đến bình minh. Mặt trời vàng rực vừa mới ló dạng từ hướng Rừng Quái Vật, Ergnade và tôi đã đến một căn phòng trong pháo đài. Đó là một căn phòng được trang trí sơ sài, hệt những ô song sắt cửa sổ ở đó.

“Cô ấy đến rồi à?”

“Vâng, cô ấy đang ở đây với con.”

Ergnade thả tôi xuống, tôi loạng choạng vài bước. Vì bị lắc nhẹ nên tôi vẫn còn hơi choáng váng.

"...Tử tước Kaldia, cô ổn chứ?"

"V-vâng. Tôi ổn."

Đến khi cơn chóng mặt qua đi, tôi đã có thể đứng dậy và cúi chào đúng cách mà không gặp khó khăn. Bá tước Einsbark kiểm tra tình trạng của tôi, rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế sofa trong phòng. Ergnade và tôi cùng ngồi xuống đối diện Bá tước Einsbark. Trên chiếc bàn ở giữa là tấm bản đồ chi tiết vùng Jugfena và các khu vực lân cận.

Trên bản đồ, một quân cờ đại diện cho quân địch được đặt giữa đồng bằng rộng lớn phía đông Jugfena. Ngoài ra, trên cao nguyên Badisia có 2 quân cờ khác nhau, một đại diện quân địch, cái còn lại chỉ một nhóm người không rõ. Có lẽ đây là bộ tộc Sil và quân đội Densel đang truy đuổi họ.

"Sau khi phát hiện ra quân của Densel, chúng tôi đã cử một đội draconis đi trinh sát lần đầu, dù không biết quy mô của chúng nhưng có chắc chắn là đã có một trại lính được dựng lên."

Bá tước Einschwald cầm một quân cờ nhỏ trên tay, đặt cạnh quân cờ ở đồng bằng. Đại diện cho quân trinh sát.

“Đám draconis đã có công lớn trong việc phát hiện kẻ địch sớm, không có chũng có lẽ ta cũng chẳng biết.”

"Lũ chết tiệt." Elgunard lẩm bẩm.

Khi nhìn vào các mảnh ghép trên bản đồ, tôi vô cùng ấn tượng với kế hoạch của chúng. Lấy cớ truy đuổi bộ tộc Shiru nổi loạn, chúng đã đưa quân đến tận đây và siết chặt vòng vây. Từng đó công sức chỉ để tiêu diệt nhóm kỵ binh chưa đến 50 người. Ngay cả Bá tước Einsbark cũng có vẻ e ngại.

Ít nhất thì có vẻ chỉ có ít nhất 300 binh lính đang truy đuổi bộ tộc Shiru. Nhưng việc triển khai thêm quân đội và đóng quân ngay sát biên giới của chúng ta là hành động khá táo bạo, về cơ bản là một lời tuyên chiến trắng trợn.

Nếu đám draconis không tìm thấy chúng, bọn tôi sẽ không thể nào đề phòng được. Đây có phải là cách quân đội của Denzel hoạt động không? Tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn vào những quân cờ đại diện cho chúng.

"...Mặt trời đã lên."

Ngay khi Bá tước Einschwald liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, có tiếng gõ cửa và một hiệp sĩ bước vào sau khi được chấp thuận.

“Báo cáo, đội trinh sát đã trở về! Quân Densel có khoảng 700 người, và hình như chúng có mang vũ khí công thành trong doanh trại!”

"Nực cười, bọn chúng thực sự định gây chiến với chúng ta sao?!"

Ergnade bật dậy và hét lên giận dữ. Tôi nhìn lại bản đồ. Nếu Rindarl không thống nhất, Densel sẽ không đời nào dám một mình tuyên chiến với Arxia. Đang nghĩ ngợi về việc này, tôi ngước lên và thấy Bá tước Einsbark đang nhìn tôi như thể ông ta đang nhìn thấy điều gì đó thú vị.

Trong chớp mắt, bá tước rời mắt và đứng dậy.

“Bảo Volmar cho quân lính xếp hàng trước tường thành.”

Giọng nói nghiêm nghị khiến tôi phải đứng thẳng dậy.

"Rõ!"

Người lính cúi chào rồi rời khỏi phòng. Một khoảnh khắc im lặng bao trùm.

"Tử tước Kaldia, hãy chuẩn bị tinh thần và cùng Ergnade tiến đến trước tường thành. Nếu có gì muốn truyền đạt cho quân đội, xin hãy cho tôi biết trước."

“Không có gì.”

Bá tước Einsbark gật đầu, thở dài nặng nề rồi rời khỏi phòng.

Chiến tranh giờ đây đã cận kề, chỉ còn cách hiện thực một bước chân. Tôi căng thẳng nắm chặt tay, nhưng không hề cẩm thấy phấn khích hay sợ hãi. Khi đã chắc chắn bản thân bình tĩnh, tôi gật nhẹ đầu với chính mình.

--Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến.

Đó là buổi sáng ngày thứ 21 kể từ khi tôi đến Pháo đài Jugfena.