“Tôi không thể đoán được ý đồ của kẻ địch. Tôi nghĩ quân Densel hẳn đã nhận ra chúng ta đã rời Pháo đài, nhưng còn việc chúng đã đi đâu sau khi rời khỏi doanh trại và để lại bù nhìn giả thì…”
"Tôi có cảm giác đây là một cái bẫy."
Thực ra, tôi chẳng nghĩ ra được gì khác. Tôi trả lời, nhìn chằm chằm vào doanh trại hiện rõ ở phía bên kia đồng bằng, và một giọng nói đồng tình vang lên từ trên cao.
"...Ta sẽ cử các hiệp sĩ đi trinh sát doanh trại. Những người còn lại đợi ở đây."
"Đứng yên mà không biết kẻ địch đang âm mưu gì không phải là rất nguy hiểm sao?"
"Dĩ nhiên là vậy, nhưng giờ ta đang ở trên đồng bằng, có thể quan sát toàn bao quát khu vực. Vẫn an toàn hơn tiếp cận doanh trại địch. Giờ thì cô nên quay về đội hình cánh trái, và tiến hành theo kế hoạch ban đầu, giao cho quân đội của lãnh địa ngài nhiệm vụ bảo vệ bộ tộc Shiru khỏi bất kỳ kẻ tấn công nào bám đuôi sau khi chúng bị phát hiện. Tôi có thể nhờ ngài báo cáo tình hình hiện tại cho đội trưởng đội Palanques được không?"
Khi nghe về Đội Palanques, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra với phó chỉ huy trước đó với cảm giác chua chát dâng trào trong miệng. Sẽ chẳng có ích gì khi liên lạc với họ nếu họ không thèm nghe... Trong trường hợp đó, bên kia sẽ gặp rắc rối khi họ quay trở lại pháo đài sau khi bất tuân theo mệnh lệnh.
Với việc không thể tránh khỏi việc bị buộc tội khi quân do địa vị của mình, liệu vị phó chỉ huy râu bạc có thực sự có thể ở lại Pháo đài Yugfena không?
"Đã hiểu"
Tôi gật đầu, cố nén sự nghi ngờ trong lòng. Rồi một bàn tay lại thọc vào sườn tôi, cơ thể tôi được nâng lên.
"Ngoan lắm. Cẩn thận nhé."
Ông ấy thì thầm điều đó với tôi một cách rất ân cần khi thả tôi xuống ngựa. Và thế là, một lần nữa tôi ngồi tay lính mới, người vẫn đang vật lộn điều khiển con ngựa của tôi.
Tôi vội vàng nắm dây cương khi con ngựa hí lên và hơi nhướn người lên. Khi đã nắm dây cương và cho ngựa quay lại, tôi liếc nhìn về phía Ergnade.
Không còn thấy ông ấy ở đấy nữa.
Tôi hướng về phía đội tiên phong của đội Palanques. Vì quân của đội hình trung tâm đã dừng di chuyển, nên có vẻ như quân của các cánh khác cũng hơi bối rối không biết phải làm gì.
"Đội trưởng của đội Palanques có ở đây không?"
Phó tư lệnh đã rời khỏi hàng ngũ trước đó và đến chỗ đoàn quân Kaldia, nên tôi nghĩ chỉ huy đội sẽ phụ trách hành quân và tiến ra tiền tuyến, nhưng hóa ra lại là vị phó tư lệnh râu bạc. Ông ấy mỉm cười với tôi và hỏi có chuyện gì.
"Lãnh chúa Ergnade đã ra lệnh cho chúng ta dừng lại. Dừng quân lại. Với cả, chỉ huy của ông đâu?"
"Đội trưởng đã rời sang tạm nắm quyền chỉ huy đội Kaldia."
"Gì?"
Bất ngờ với thông tin đột ngột này, tôi không khỏi hỏi lại: "Chỉ huy đơn vị Palanques có liên quan gì đến quân đội của lãnh thổ tôi?"
Nụ cười của phó tư lệnh bỗng trở nên ác ý trong giây lát.
"Vừa nãy, đội trưởng của chúng ta thấy Tử tước Kaldia đang đi đâu đó. Vì quân đội không thể thiếu chỉ huy, nên đội trưởng đã đến đó để thay thế cô làm chỉ huy tạm quyền. Xét cho cùng, ai cũng biết quân đội Kaldia là một đội quân yếu kém, thiếu tổ chức đến mức không có cả quân hàm."
“…………”
Đối mặt với một đứa trẻ, hắn ta lại thản nhiên nói ra những lời đê tiện như vậy với vẻ ác ý rõ ràng, thậm chí còn chẳng thèm che giấu ý đồ. Trước sự đê tiện của hắn, tôi không muốn dây dưa với hắn thêm nữa.
"Tôi nghĩ đội Kaldia vẫn tốt hơn nhiều so với một đội quân được chỉ huy bởi một tên bất tài, không đánh giá nổi tình hình chiến trường.”
Paulo, người đang ngồi sau tôi, đột nhiên xen vào.
Nụ cười đáng ghét của phó tư lệnh tắt ngóm.
"....Hả?"
“Tôi mừng vì quân đội Kaldia không có tên đần nào coi thường người trẻ, chế nhạo một quý tộc, một hành động ngu ngốc và thiếu giáo dục."
Những điều tôi muốn nói với phó đội trưởng, Paulo đã nói thay tôi mà không hề lo lắng về hậu quả, khiến tôi phấn chấn hẳn lên. Có lẽ anh ấy quá căng thẳng vì lần đầu tiên phải ra trận nên quên mất vị trí của mình.
Không muốn dây dưa hơn nữa với phó tư lệnh, sắc mặt đang chuyển đỏ, tôi quay ngựa đi. Ngựa tôi bắt đầu phi nước đại, chỉ trong chốc lát đã tạo ra một khoảng cách khá xa giữa tôi và phó đội trưởng.
Phó thuyền trưởng, người phản ứng khá chậm chạp, bỗng giơ tay lên vì lý do nào đó mà tôi không hiểu. Mà thôi, dù sao thì tôi cũng đã quá bực mình rồi, chẳng buồn nghĩ xem ông ta có ý gì khi làm thế.
Dù sao thì, tôi tự hỏi quân đội của mình đang làm gì. Theo lời phó đội trưởng, đội trưởng của hắn đang chỉ huy quân đội của tôi. Với kẻ đã chọn một thằng đần làm phó tư lệnh, tôi có thể đoán đại khái ông ta là người như nào.
"Tôi xin lỗi vì đã xen vào lời ngài, lãnh chúa."
Khi chúng tôi tách khỏi đội của Palanques, Paul, người vẫn ngời sau tôi xin lỗi về hành động bản thân. Vẻ ngượng ngùng căng thẳng của anh ta thật buồn cười, khác hẳn với giọng mỉa mai khi nãy.
“Không sao . Lời của hắn cũng làm tôi bẩn tai."
Sau một hồi im lặng, Paul cười khúc khích.
"Thì ra là ngài đang nghĩ như vậy. Quả nhiên, ngài còn trưởng thành hơn cả tôi."
Khi tôi trở về quân đội của mình, quân đội của tôi vẫn đang tiến về phía trước, trong khi tôi có thể nghe thấy Gunther đang giận dữ hét vào mặt ai đó.
“Như ta đã nói, đừng ích kỷ tự ý quyết định nắm quyền! Chính Tử tước Kaldia đã trực tiếp trao quyền chỉ huy cho ta!”
"Có chuyện gì thế, Gunther?"
Bịt tai lại để tránh tiếng hét lớn của Gunther, tôi gọi Gunther.
"...Ồ, thưa lãnh chúa. Ngài về thật đúng lúc, ngài giải quyết tên này được không?"
Gunther quay lại, vẻ mặt đầy vẻ bực bội. Gunther vốn tính tình nóng nảy, nên thật ngạc nhiên khi anh ta không đấm đối thủ. Dường như anh ta đã kiềm chế được bản thân trước tình huống này.
"Ồ, Tử tước Cardia. Cô trở lại rồi sao?"
Đứng cạnh Gunther đang cau mày là một người lên tiếng với giọng điệu vui vẻ, nghe thật lạc quẻ trong tình hình hiện tại. Nhìn lên, tôi thấy một người đàn ông trung niên, lực lưỡng, khuôn mặt khiến tôi liên tưởng đến loài bò sát. Chắc hẳn ông ta là đội trưởng của đội Palanques.
“……Gunther, Ergnade-sama ra lệnh cho quân lính dừng hành quân. Dừng tiến quân.”
Tôi lờ đi lời lẽ hoa mỹ của tên chỉ huy và trực tiếp ra lệnh cho Gunther. Gunther thở dài, cuối cùng cũng nói xong, rút kiếm ra giơ lên ra lệnh. Mắt đảo qua lại khi quan sát chúng tôi.
“Dừng tiến quân!”
Những người lính theo lệnh anh ta dừng lại. Quân Kaldia vốn có ít người, nếu được cái chỉ huy cũng dễ.
Vị chỉ huy, người đã đến để nắm quyền, nhìn đầy chán nản.